Chương 3

6 giờ 30 chiều. Trụ sở cảnh sát vắng lặng dần đi vì hầu hết nhân viên văn phòng đã về nhà. Khanh ngồi im trên chiếc ghế da rộng. Đúng ra nàng đã đi về nhà nhưng không hiểu sao nàng cứ nấn ná ngồi lại trong văn phòng của mình. Nàng không muốn về nhà hay đúng hơn nàng sợ về nhà. Nàng sợ phải sống một mình trong căn nhà rộng. Nàng sợ cô đơn và trơ trọi. Nàng không biết phải làm gì cho qua hết hai ngày cuối tuần. Tuy nhiên rồi rốt cuộc nàng cũng phải đứng lên để đi về nhà, để đối diện với đời sống đơn côi của mình. Không ai có thể trốn chạy điều đó. Thu dọn các vật dụng linh tinh bỏ vào bóp xong nàng tắt đèn. Tay xách bóp, tay xách cái laptop nàng lặng lẽ rời văn phòng. Vừa ra tới cửa chuông điện thoại lại reo vang. Hơi cau mày nhưng cuối cùng Khanh cũng nhấc điện thoại.
- Hello ''
Bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông mà khi nghe xong Khanh lại mỉm cười. Không biết người bên kia đầu dây nói gì chỉ nghe Khanh trả lời.
- Tôi sẽ chờ ông ''
Gác điện thoại Khanh bước nhanh ra cửa. Dáng điệu của nàng hơi có vẻ vội vàng. Nàng cũng không thấy được một nhân viên dưới quyền giơ tay vẩy chào mình. Chiếc xe có phù hiệu cảnh sát vọt nhanh ra cổng đoạn nhập vào dòng xe cộ đông đúc của chiều thứ sáu. Lát sau Khanh dừng xe trước cửa nhà hàng Sài Gòn. Bước vào cửa nhà hàng có lác đác người ngồi Khanh cười nói với Hương.
- Cô đợi một người quen ''
Hiểu ý Hương đưa Khanh tới chiếc bàn đặt trong một góc kín đáo và yên tịnh.
- Hương cho cô tách trà nóng với vài miếng chanh...''
- Cô muốn trà sen hay hoa lài? ''
 
Ngẫm nghĩ giây lát Khanh chọn trà sen. Vừa uống một ngụm trà nóng nàng mỉm cười khi thấy người đàn ông bước vào. Dáng người không cao lắm, hơi gầy một chút, mái tóc đen dài, quần dài màu đen, giày da đen, áo sơ mi trắng dài tay được cuộn lên khỏi khuỷu tay, nét mặt hơi mỏi mệt, ông ta thoạt trông có vẻ gì là lạ. Đó là người đàn ông mà nàng đã gặp cách đây ba tháng. Châu.
- Bà chờ tôi có lâu không. Tôi bị kẹt xe..."
Khanh cười nhẹ. Nàng muốn cười thật nhiều nhưng không hiểu sao lại muốn dấu kín niềm vui của mình.
- Tôi mới vừa tới. Ông đi đường có mệt lắm không? ''
Châu cười tươi vì câu hỏi có chút săn sóc của Khanh.
- Cám ơn bà. Chờ máy bay cũng mệt và nhất là lái xe từ Houston xuống đây. Tuy nhiên...
- Ông qua đây chắc lại tính tìm thêm thị trường tiêu thụ cho hãng? ''
Châu lắc đầu nhè nhẹ.
- Không. Tôi từ Atlanta qua đây chỉ có một việc...''
Thấy Châu ngập ngừng Khanh nhã nhặn thốt.
- Ông thấy tiện thời nói còn không tiện thời thôi. Tôi không ép ông đâu...''
" Tôi từ Atlanta qua đây chỉ để mời bà một bữa cơm tối. Sáng mai 10 giờ tôi lại lên máy bay trở về Atlanta...''
Khanh nhìn đăm đăm người ngồi đối diện với mình; người vừa buông ra một câu nói gây cho nàng ngạc nhiên, ngỡ ngàng và xúc động dịu dàng.
" Ông nói thật? ''
" Tôi rất thành thật thưa bà... Tôi chỉ muốn gặp bà, ăn với bà bữa cơm, nghe bà cười nói rồi sau đó trở về...'"
Châu im lặng. Khanh cũng im lặng cúi nhìn vào thực đơn. Nàng hơi bối rối khi chạm phải ánh long lanh của đôi mắt lá răm. Dường như khi gặp Châu nàng mất đi cái vỏ cao ngạo, cứng rắn và tự tín của một " Chief of Police '' nhiều uy quyền. Nàng trở thành một người đàn bà tầm thường như bao nhiêu người đàn bà khác. Khanh không nghĩ là mình yếu đuối trước mặt Châu. Nàng chỉ biết một điều là qua lần gặp gỡ thứ nhì này nàng cảm thấy mình bị " hút '' bởi Châu. Ý nghĩ đó khiến cho nàng đỏ mặt đồng thời giận dỗi với chính mình. " Ổng là cái quái gì mà mình phải..".
" Tôi trông bà có vẻ buồn..."
Châu nói nhỏ. Khanh cười.
" Tôi cũng bình thường. Còn phần ông? ''
" Tôi cũng vậy. Trời khi nắng khi mưa thời tôi cũng khi vui khi buồn... Gió mưa là bệnh của trời... thưa bà..."
Khanh bật lên tiếng cười ngắn vì câu ví von của bạn. Nàng cũng hiểu đươc cái ý ngầm của Châu trong câu nói sau cùng. Nó còn thêm một câu nữa mà Châu không nói hết.
Hương trở lại bàn đứng chờ.
" Bà có muốn tôi làm nghệ sĩ cuốn bánh tráng cho bà nữa không?
Dường như không muốn cho cô hầu bàn nghe những gì mình nói nên Khanh cười.
" Hương lấy cho ông Châu và cô hai ly rượu chát..."
Khi cô gái vừa đi được mấy bước Khanh thì thầm.
" Tôi còn muốn ông làm thêm nhiều thứ nghệ sĩ nữa nhưng tạm thời tôi bằng lòng cho ông cuốn bánh tráng đưa cho tôi ăn. Ba tháng nay tôi thèm cuốn bánh tráng của ông lắm..."
Khanh mỉm cười khi nghĩ tới ba chữ '' chảy nước miếng '' nhưng nàng không dám nói ra sợ Châu sẽ cười mình.
" Cám ơn bà nói thật. Tôi cũng thèm cuốn bánh tráng cho bà ăn tới chảy nước miếng..."
Không nhịn được Khanh ré lên cười hắc hắc. Nàng tự hỏi có cái gì kỳ lạ nên Châu nói đúng với điều mình đã nghĩ ra.
" Cô cho tôi chạo tôm...''
Châu nói với cô hầu bàn. Hai người cùng nâng ly rượu lên. Hai cái ly thủy tinh chạm vào nhau thành âm thanh vui vui.
" Ngày mai bà có làm gì không? ''
" Ông định rủ tôi đi đâu. Ủa mà sáng mai ông phải về Atlanta mà...''
" Nếu bà bằng lòng đi với tôi thời tôi sẽ ở lại bằng không...
" Dường như ông cố tình làm cho tôi không thể từ chối...
Châu cười uống ngụm rượu.
" Tôi năn nỉ bà. Tôi chỉ muốn có một người bạn, một tri kỷ..."
Khanh cười nhìn Châu bằng cái nhìn dịu dàng.
" Tôi bằng lòng với một điều kiện..."
" Tôi xin nghe "
" Ông phải để tôi đài thọ tất cả tổn phí trong những ngày ông lưu lại đây. Ông là khách còn tôi là chủ mà...''
'" Chắc tôi phải tuân lệnh bà '' Chief of Police '' của tôi..."
Khanh cười hắc hắc vì câu nói đùa này. Nhìn Châu nàng cũng đùa lại.
" Ông còn phải tuân lệnh nhiều lắm. Ông phải tự khai cho tôi biết cái bí mật của ông..."
" Ủa tôi tưởng bà có khả năng điều tra mà...''
Khanh hất mặt lên.
" Dĩ nhiên là tôi có đủ sức để điều tra nhưng đôi khi tôi muốn ông tự khai cho tôi biết...''
Châu cười lắc lắc đầu.
"' Hông... Tôi nhất định không khai... Muốn biết điều gì về tôi bà nên tự mình tìm kiếm ''
Cô hầu bàn mang thức ăn ra đặt lên bàn. Châu lãnh phần cuốn cho Khanh ăn. Đó là một vinh dự. Khanh cười nói như thế và Châu cũng đồng ý.
'"' Ông có viết thêm cái truyện dài nào nữa không? ''
Khanh đột ngột hỏi một câu trong lúc Châu đang cuốn bánh tráng cho nàng ăn. Nghe câu hỏi này Châu cười thầm biết người bạn của mình đang tìm cách điều tra.
"' Tôi có biết viết cái gì đâu mà viết. Bà hỏi lầm người rồi...''
Khanh nhìn chăm chú vào mặt Châu trong lúc anh vừa cuốn bánh tráng vừa nói chuyện. Nàng muốn tìm kiếm nét vẻ gì khác lạ để bắt mạch. Tuy nhiên nàng chỉ thấy chút buồn rầu và vui tươi thoáng hiện theo từng ý nghĩ.
" Ông bướng lắm ông biết không? ''
" Dạ... Còn bà? ''
Dứt câu hỏi này Châu đưa cho Khanh cái dĩa đựng ba cuốn bánh tráng.
" Ông ăn đi chứ. Tự nãy giờ tôi đâu có thấy ông ăn...''
Châu đùa.
" Tôi thấy bà là tôi no liền. Tôi ước gì có bà bên cạnh thời tôi sẽ không bị đói...''
Khanh cười hắc hắc vì sung sướng.
" Tôi cũng vậy. Tôi ước gì có ông bên cạnh để tôi được cười hoài. Cười làm cho người ta trẻ lại...''
Lấy một cuốn bánh tráng chấm vào chén nước mắm ớt, cắn một cái rồi nhai chầm chậm xong Châu hít hà.
" Cay... Cay mới ngon... Bà ăn thêm đi...''
" Cám ơn ông...''
Vừa ăn Châu vừa lên tiếng.
" Tôi có một đề nghị là mình nên bỏ đi tiếng ông bà. Nghe khách sáo và xa lạ...''
Khanh cười chúm chiếm.
" Anh Châu chắc không thích Khanh gọi anh bằng ông à? ''
" Không... Khanh mà gọi tôi bằng ông làm cho tôi thấy tôi '' lão ''
Khanh cười chỉnh.
" Khanh cũng không thích anh xưng tôi..."
" Ăn xong rồi mình làm gì hả Khanh? ''
" Dạ... Khanh mời anh đi dạo quanh bờ hồ xong rồi tính sau..."
Ăn xong ra tới chỗ tính tiền Châu nhanh nhẹn móc bóp nhưng thấy Khanh lừ mắt anh vội rụt lại. Theo sự chỉ dẫn của Khanh Châu lái xe ra hồ. Hai người im lặng đi bên nhau. Gió thổi tóc của Khanh bay vào mặt khiến cho Châu ngửi được mùi hương thoang thoảng.
" Anh Châu suy nghĩ chuyện gì? ''
Khanh hỏi nhỏ khi thấy Châu cúi đầu trầm ngâm.
'"Tôi...''
Nói tới đó Châu dừng lại mỉm cười rồi lên tiếng. Giọng của anh hơi khàn có lẽ vì xúc động.
'"Cứ mỗi lần nhìn thấy hồ nước anh lại nhớ quê nhà. Quá khứ không bao giờ phai nhòa trong tâm tư của mình...'"
Khanh liếc nhanh khung mặt khắc khổ, buồn rầu và u uẩn của người bạn trai mà nàng biết có nhiều điểm khác lạ.
" Anh nhớ hồi còn nhỏ nhà anh ở gần sông. Từ đó anh mê nước, thương sông biển như thương một người tình..."
'"Hồi trước năm 75 chắc anh Châu ở bên hải quân? ''
Châu cười lắc đầu.
'" Không. Anh thích biển, mê sông nhưng lại không muốn ở gần. Dường như ở xa mình mới nhớ nhiều hơn...''
'" Như vậy là bây giờ anh nhớ Khanh ít hơn khi anh ở xa Khanh...''
Châu cười lặng lẻ vì câu vặn của người bạn gái đang đứng bên cạnh mình giữa tiếng gió thổi và tiếng lá cây rì rào hoài hủy.
'" Bây giờ anh ít nhớ Khanh vì ở bên cạnh Khanh anh tìm được sự bình yên cho tâm hồn của mình...'"
Nói xong Châu nắm tay Khanh và nàng để yên không phản đối rồi lát sau mới từ từ rụt lại.
'" Khanh mến anh, coi anh như một người bạn. Một tri kỷ...'"
Khanh nhấn mạnh ở ba tiếng cuối.
'" Anh hiểu. Chúng ta bị ràng buộc nhiều quá tới độ khó mà tháo gỡ ra được phiền toái hay hệ lụy của đời sống... Hai mươi mấy năm qua anh sống trong cô đơn và lặng câm. Bỗng dưng anh gặp Khanh... ''
Châu ngừng lại. Khanh đưa tay ra nắm lấy tay Châu.
'" Khanh hiểu...''
Nàng muốn nói thật nhiều nhưng không biết tại sao chỉ nói được hai tiếng ngắn gọn. Dường như nàng nghĩ không cần phải nói nhiều hoặc ngôn từ không chở chất được tình cảm hay ý tưởng.
'" Anh biết là Khanh hiểu. Hồi chiều nghe giọng Khanh trả lời điện thoại anh cảm thấy vui mừng vì...''
Châu ngừng lại vì bàn tay của mình bị bàn tay mềm ấm của Khanh xiết mạnh hơn. Nàng còn lấy ngón tay trỏ của mình cào cào vào lòng bàn tay của anh như đùa giỡn.
'" Khanh lạnh không? ''
" Dạ chút chút...''
Ngập ngừng giây lát Khanh rụt rè.
'" Khanh mời anh về nhà nói chuyện...''
Châu quay nhìn Khanh. Anh thấy đôi mắt của cô bạn gái sáng trong đêm tối.
" Mời anh về nhà nói chuyện thôi chứ không có gì đâu nữa nghe chưa. Anh chịu không? ''
Châu bật thành tiếng cười hạnh phúc khi nghe giọng nói tinh nghịch lẫn thân mật của Khanh.
" Anh chỉ muốn được ngồi nói chuyện với Khanh suốt đêm thôi...
Mở cửa cho Khanh lên xe xong Châu đi vòng qua phía bên kia. Nhìn hồ nước sáng mờ anh cười lặng lẽ. Ít ra anh cũng có được niềm vui nhỏ bé.
 
Khi bước vào phòng khách nhà của Khanh Châu có ngay một ý nghĩ '' Có một mình mà ở chi căn nhà rộng quá...''. Mọi thứ trong nhà đều ngăn nắp và sạch sẽ dù không khí buồn và vắng lặng.
" Khanh ở một mình hả ''
" Dạ một mình. Tại sao anh Châu hỏi câu đó? ''
Châu nhún vai đùa.
"  Anh sợ bị người khác phục kích mình...''
Khánh ré lên cười ròn tan. Tiếng cười của nàng lớn hơn, tự nhiên và thoải mái hơn vì đây là nhà riêng của nàng.
" Mời anh ngồi ''
Châu ngồi xuống cái ghế nệm nhỏ dành cho một người ngồi. Từ trong nhà bếp Khanh hỏi vọng ra.
"  Anh Châu muốn uống gì? ''
" Gì cũng được...''
 
Liếc thấy một tủ sách cao lớn và dài đặt sát vào bức tường bên góc trái của phòng khách Châu bước tới quan sát. Đứng nhìn tủ sách làm bằng gỗ đỏ anh mỉm cười gật gù. Sách đủ mọi loại gồm hai thứ tiếng Việt Anh. Chính trị. Văn chương. Thơ. Tiểu thuyết. Truyện dài. Hai quyển thánh kinh nằm xen kẻ với mấy cuốn sách nói về thiền của D. T Suzuki. Alan Watts. Thomas Hoower. Roshi Philip Kapleau...
'" Anh thích tủ sách của Khanh...''
Châu quay lại cười nói với Khanh khi nàng đưa cho anh ly rượu lăn tăn bọt. Mắt long lanh Khanh vui vẻ nói.
'" Đó là gia sản tinh thần của Khanh và bốn đứa nhỏ. Năm mẹ con đã bỏ khá nhiều tiền và công sức để sưu tầm sách...''
Cầm lấy quyển An Introduction to Zen Buddhism tuy cũ mặc dù đã được bọc bìa cứng một cách cẩn thận của D.T Suzuki Châu cười nhẹ.
'" Khanh đọc quyển này chưa? ''
'" Rồi. Còn anh? ''
Không trả lời Châu hỏi lại.
" Hơi khó nuốt phải không? '"
Khanh gật đầu cười. Xuyên qua câu hỏi Châu cho nàng biết là anh đã đọc rồi. Ngoài ra nàng cũng khám phá thêm lối nói chuyện đặc biệt của Châu. Nhiều khi nàng hỏi và Châu trả lời bằng một câu hỏi. Cầm lấy cuốn The Three Pillars of Zen lên Khanh nở nụ cười tươi tắn.
'" Nói ra anh đừng cười nha. Sau khi nghiền ngẫm quyển này xong Khanh thực hành thiền rồi khám phá ra cái hay hay của nó. Tuy mình không ngộ nhưng cũng có thể an tâm chút chút...''
Khanh bật cười khi thấy Châu trợn đôi mắt lá răm nhìn mình với vẻ kinh ngạc pha mến mộ.
'" Thế à... Anh cũng ngồi thiền như Khanh...''
Tới phiên Khanh nhìn đăm đăm vào khuôn mặt ẩn ước nụ cười hơi có chút tinh nghịch của Châu lúc đó đang cúi đầu tìm kiếm cái gì.
'" Vậy anh ngộ chưa? ''
'" Chưa...''
"' Anh thấy chưa? ''
'" Thấy rồi ''
'" Thấy cái gì? ''
''" Thấy Khanh ''
"' Anh xạo... "
Khanh nói trong tiếng cười của mình và tiếng cười thoải mái của Châu. Đặt quyển sách về chỗ cũ Châu bước tới đứng cạnh cửa sổ. Bóng đêm mờ mờ sáng nhờ bóng đèn điện tỏa xuống từ cột đèn cao. Bãi cỏ xanh vàng có lẽ vì thiếu nước.
" Anh Châu thích đọc sách? ''
" Mê thời đúng hơn dù ít thời giờ...''
'" Anh Châu đọc sách gì? ''
'" Sách gì cũng đọc. Bây giờ anh nghiên cứu về lịch sử nước nhà. Địa lý, phong tục tập quán, đông y và võ thuật...
Khanh le lưỡi.
"' Eo ơi... Mấy thứ đó khô khan lắm...''
Châu cười cười.
'" Có thể có mà có thể không... Có thể sách khô khan song người đọc chưa hẳn...''
'" Khanh biết... Anh Châu là một người tình cảm, mơ mộng, đam mê và lãng mạn. Đúng không? ''
Châu uống cạn chút rượu còn trong ly.
"' Anh đồng ý với nhận xét của Khanh...''
'" Anh Châu uống thêm nhé... Khanh mở chai rượu ăn mừng cho tình bạn của hai đứa mình...
Đưa ly rượu cho Khanh Châu cười.
" Mình uống cho tình tri kỷ...''
Khanh bước tới chai rượu được ngâm đá cho lạnh. Rót lưng hai ly nàng tắt bớt một ngọn đèn đồng thời bấm nút dàn stereo. Âm thanh cất lên lãng đãng trong căn phòng chỉ có hai người. Tiếng hát chơi vơi. Lời tự tình. Lời nỉ non. Lời thì thầm. Thật êm đềm. Thật dịu nhẹ.
 
- Từ ngày em đến nhẹ như giấc mộng mơ
Tình duyên trong sáng long lanh tắm ngàn hoa
Nụ tình xanh biếc lung linh ánh sắc ngời
Làn môi xinh thắm đưa tình anh lên ngôi
 
Em ơi, hãy hôn anh, hãy yêu anh
Rót lên anh mật ngọt ái ân
Cho đời anh suối nhạc trào dâng
Và nghe anh thì thầm lời yêu đương
 
Từ ngày em đến lòng anh ngát hồn thơ
Nồng nàn say đắm anh mê mãi người mơ
Tình em như gió đưa anh đến địa đàng
Người yêu anh hỡi muôn đời anh yêu em
 
Qua ánh sáng mờ mờ Khanh nhìn Châu đang đứng bên cửa sổ. Gầy hao vóc dáng. Nửa khuôn mặt xương xương. Nàng liên tưởng đôi mắt lá răm mệt nhọc vì ưu tư, khắc khoải, dằn vật và xâu xé của nội tâm. Phải chăng ước mơ không thấy. Mộng tưởng không tìm ra. Nàng bước chậm và nhẹ như không muốn làm kinh động tới giây phút suy tưởng của bạn. Nhưng dường như Châu nghe được bước chân của nàng nên anh quay lại.
'" Nhạc hay lắm...''
'" Anh thích nhạc của ai? ''
Khanh mỉm cười vì không biết vô tình hay cố ý nàng đã đổi cách xưng hô. Nàng gọi '' anh '' thay vì '' anh Châu '' như mấy phút trước đây.
'" Cám ơn Khanh ''
Đưa ly rượu cho Châu Khanh vặn.
'" Anh cám ơn điều gì? ''
"' Anh cám ơn điều gì Khanh đã làm...''
Khanh chống chế.
" Khanh đâu có làm điều gì đâu...''
" Khanh xạo...''
Hai tiếng '' Khanh xạo '' được Châu nói ra với cung cách đặc biệt khiến cho Khanh phải ré lên cười hắc hắc.
'" Em...''
Khanh dừng lại khi thấy Châu đang nhìn mình mỉm cười. Nàng hiểu ý nghĩa của nụ cười đó. Mặt hơi hồng lên không biết vì rượu hay vì sung sướng hoặc thẹn thùng Khanh thì thầm.
" Anh thông minh hơn Khanh tưởng...''
Uống ngụm rượu Châu cười.
" Còn Khanh khôn ngoan hơn anh tưởng...''
Để tránh đôi mắt lá rau răm đang nhìn mình Khanh đánh trống lãng.
'"Anh có tin vào số mệnh? ''
"' Ở góc nhìn nào đó thời anh tin. Như chuyện hai đứa mình gặp nhau, quen nhau...''
Liếc về phía tủ sách Châu tiếp.
" Phật giáo có nói tới thuyết nhân quả. Nó cũng tương tự như số mệnh... Bất cứ một hành động của chúng ta, trực tiếp hay gián tiếp đều phát sinh ra hậu quả ảnh hưởng tới hành động khác của chính mình hay người khác và ngược lại... Nếu không có người nào đó '' hun đít '' xe anh thời chắc mình không gặp nhau...
Khanh cười.
" Anh biết em muốn gì? ''
" Tuy không biết chắc nhưng anh có thể đoán...''
Nhìn Châu đăm đăm giây lát cuối cùng  Khanh cười hỏi.
" Em muốn gì? ''
" Em muốn hôn anh. Đúng không? ''
Khanh giật mình vì Châu nói đúng ý của mình. Nàng muốn hôn lên má của Châu chứ không phải hôn lên môi nhưng vì Châu nói đúng thành ra nàng phải tìm cách chống chế.
" Sai rồi...''
Khanh cười hắc hắc. Châu cũng cười.
" Vậy là anh lầm hả...? ''
Khanh im lặng không trả lời vì biết không cần thiết phải trả lời câu hỏi đã có sẵn giải đáp.
" Khanh muốn mời anh bản nhạc này...''
Khanh đưa tay ra và Châu cầm lấy hai bàn tay mềm ấm của người bạn tri kỷ. Nhạc chơi vơi. Lời ca buồn.
 
- Nằm nghe em hát trên vùng biển
Ôi giọng buồn như nắng ngất ngây
Xao xuyến vàng trưa bờ cát xa
Như anh, như em còn hôm nay
Nằm nghe em hát trên vùng biển
Ôi ngọt ngào như sóng vỗ miên man
Xa khuất ngàn khơi màu nước xanh
Như tình yêu dành riêng đôi ta
 
Giữa khoảng trời xanh
Sóng gọi hồn anh
Em một mình và nỗi nhớ trong anh.
Ngày mai xa cách nằm nghe sóng gọi
Giọt buồn nào trong khoé mắt long lanh
Ngày mai xa cách nằm nghe sóng gọi
Những ngậm ngùi để nhớ nhau thêm
Nằm nghe em hát trên vùng biển
Anh chợt buồn khi nghĩ lúc xa em
Rồi mai có còn trong tiếng hát
Riêng một đời anh như mãi mãi bên em
 
Hai người vẫn đứng yên tại chỗ. Dường như họ chỉ mượn cớ khiêu vũ để được có nhau trong vòng tay, để làm đầy thêm kỷ niệm, để được hít thở mùi hương của nhau. Thứ mùi hương mà cả hai đều biết rằng họ sẽ ấp ủ nó, nâng niu và gìn giữ nó trong suốt quãng đời còn lại.
'" Anh nhảy hay lắm...''
Châu bật cười.
" Cái này thời Khanh xạo thiệt rồi. Anh có nhảy đâu mà Khanh bảo là hay...''
Cười hắc hắc vì bị bạn lật tẩy Khanh chống chế.
'" Đâu cần bước đi mới gọi là nhảy hay. Thân thể anh không nhúc nhích mà đôi mắt lá rau răm của anh nhúc nhích, tâm hồn của anh xao động...''
Khanh chợt úp mặt vào bờ vai rộng rồi sau đó vòng tay xiết nhè nhẹ thân hình ấm áp của bạn. Hơi ngạc nhiên về cử chỉ thân mật hơi khác thường và hiếm có của bạn Châu cười đùa.
" Khanh ngụy biện nhưng anh thích cái ngụy biện của Khanh...''
 
Nhạc dứt. Châu buông tay rồi bước nhanh tới chỗ cái bình nước đá có chai rượu đang ngâm trong đó. Dường như anh cố tránh sự va chạm thân thể với Khanh bằng cách đi lấy nước đá. Khanh cũng nhận ra điều đó. Lúc nãy nàng cố tình quyến rũ Châu bằng hành động để thử xem phản ứng của anh ra sao. Bây giờ thấy Châu khôn khéo né tránh nàng cười thầm. Bước tới đứng sau lưng Châu nàng thì thầm.
'" Anh có chuyện gì buồn? ''
Châu hơi rụt vai khi hơi thở thơm tho của Khanh phà vào cổ của mình đồng thời cũng không thấy được nụ cười tinh nghịch của cô bạn gái.
" Anh hơi buồn ngủ... Anh cần rửa mặt cho tỉnh...''
Châu đi nhanh vào phòng tắm trong lúc Khanh buông mình xuống sofa. Trở ra Châu tới ngồi cạnh Khanh rồi cầm ly rượu lên uống ngụm nhỏ. Hai người im lặng nghe nhạc và nghĩ ngợi.
'" Mấy giờ rồi Khanh? ''
'" Dạ 12 giờ. Anh buồn ngủ? ''
" Không... Mai lên máy bay tha hồ ngủ...''
Khanh thở dài thầm lặng. Ngày mai Châu về lại Atlanta và chắc còn lâu lắm hai người mới được gặp nhau. Nàng sẽ sống đơn côi, vò võ trong ngôi nhà rộng để gặm nhắm nỗi buồn của mình. Nhạc chìm xuống cung bậc u sầu trong ca khúc Tình Bỗng Khói Sương của Phạm Anh Dũng.
 
- Một ngày anh đã xa tôi
Ðường mây hướng gió xa xôi nghìn trùng
Quanh tôi là cõi thinh không
Tìm đâu lại áng mây hồng vụt bay
 
Một ngày anh bỏ nơi này
Công viên ghế đá giăng đầy bụi mưa
Và thu cũng sớm sang mùa
Hoang mang cành lá vàng úa trên đường
 
Một ngày tình bỗng khói sương
Tôi về gom chút tàn hương cuối trời
Hồn sầu mộng giấc chơi vơi
Tàn canh quạnh vắng trăng rời phố khuya
 
Rượu cạn. Nhạc không còn. Hai người đứng lên. Nhìn nhau giây phút Khanh cười.
" Good night anh...''
" Good night Khanh ''
Châu hơi mỉm cười sau câu nói. Mở cửa phòng, leo lên giường anh nhắm mắt lại. Lần đầu tiên anh ngủ yên ở trong ngôi nhà không phải là nhà của mình.
Riêng Khanh chưa ngủ. Sau khi tắm rửa và thay quần áo ngủ nàng nằm dài trên giường và mở laptop để nói chuyện với LSC. Nàng cười vui khi biết mình có mail.
 " K. thân. Đánh máy mỏi tay nên ngừng lại nghỉ mệt một chút. K. khỏe? Riêng anh cũng bình thường...''
Suy nghĩ giây lát K. hồi âm.
" Anh còn thức? K. lên giường mới đọc thư anh...''
Gần năm phút sau K. được hồi âm.
" Còn thức. Đang viết... Anh sẽ gởi cho K. vài câu thơ làm trong lúc hứng. Chúc K. ngủ ngon. Mai gặp lại...''
 
Hơi mỉm cười Khanh tắt laptop xong tắt đèn. Trong bóng tối mờ mờ nàng tưởng tượng tới Châu và một người viết văn tên LSC. Nàng ước gì hai người là một.