Dịch giả: Đài Lan
Chương 17
HANNIBAL LÀM RÕ BÍ ẨN THỨ NHẤT

- ÔI! BỌN MÌNH bị toi, chắc chắn rồi! - Bob thở dài.
- Bọn mình có thể bị toi, nhưng Chris thì bị tù! - Peter rầu rĩ đáp - Mình không tin rằng Chris đã ăn cắp mấy cái ống kính đó. Thế còn cậu, hả Babal?
Hannibal không trả lời. Cậu đang ngồi trên đi văng trong phòng khách bà Barton, vẻ mặt đăm chiêu và ánh mắt nhìn chăm chăm về phương xa. Bên ngoài, trời mưa xối xả. Ông Crentch đã cấm không cho ba cậu ra khỏi nhà, và tối hôm qua ba của Peter đã la rầy nghiêm khắc về sự bất cẩn của Bob và Peter.
- Babal ơi! Peter nói lớn hơn - Mình vừa mới nói rằng mình không nghĩ Chris lấy cắp mấy cái ống kính quay phim. Còn cậu?
Hannibal ho. Bệnh cảm lạnh của cậu chưa đỡ.
- Mình cũng vậy - Hannibal trả lời - Ở tuổi này, ta đã có thể đoán xem một bạn khác có lương thiện hay không. Mà theo mình nghĩ, Chris không phải là kẻ trộm cắp. Chỉ có bề ngoài là chống lại cậu ấy. Chính con dao của cậu ấy lại được tìm thấy tại hiện trường vụ trộm, thật là lạ lùng.
- Chris bị mất dao cách đây hai ngày - Bob nhận xét - Cậu ấy nói thế.
- Và tất nhiên là mấy ông này không chịu tin! - Hannibal nói giữa hai cơn ho - Họ muốn tự thuyết phục mình rằng vụ bí ẩn đảo Bộ Xương đã được làm rõ, vì vậy mà họ buộc tội Chris. Đôi khi người lớn là thế đấy!
- Phải, tất nhiên, nhưng vụ bí ẩn phía đằng sau đó là gì vậy? - Bob càu nhàu - Là thám tử, bọn mình cũng phải nghĩ ra một cái gì đó chứ!
- Nguyên nhân của tất cả những chuyện này là có người muốn cho đoàn làm phim tránh xa đảo Bộ Xương ra - Hannibal nói - Mình đã hiểu ra điều này tối hôm qua, khi suy nghĩ. Nhưng điều bí ẩn là tại sao?
Ngay lúc đó, bà Barton bước vào phòng để ra mở cửa, vì có người bấm chuông. Hannibal ngưng nói. Trung úy Nostigon xuất hiện ở ngưỡng cửa, áo mưa đẫm ướt.
- Chào các cậu! - Trưng úy nói - Thưa bà Barton, nếu không phiền bà, tôi xin vào nói chuyện với các cậu nhỏ kia?
- Tất nhiên là không phiền gì, trung úy à!
Bà Barton trở vào nhà bếp, trong khi cảnh sát trưởng cởi áo mưa ra, ngồi vào ghế, ông ung dung châm điếu xì gà.
- Các cậu à, - ông nói - không cần nói nhiều các cậu cũng biết rằng sự việc khá tồi tệ đối với Chris. Chúng tôi đã điều tra và đã tìm thấy đồ vật ăn cắp trong cái nhà xe nhỏ, phía sau nhà chòi nơi Chris sống cùng với cha.
- Bạn ấy không cần ăn cắp để kiếm ra tiền! - Peter la lên - Bạn ấy có tiền! Và bạn ấy có khả năng kiếm thêm nhiều hơn nữa!
- Ủa! Vậy à! - Trưng úy nói và nhìn dò xét Peter - Rất hay. Thằng bé có tiền à? Và có thể còn được thêm nữa à? Nghĩa là sao?
Hiểu rằng mình vừa mới làm lộ bí mật về các đồng tiền vàng. Peter im lặng.
- Nào, các cậu! - Trung úy nói - Tôi rất mến Chris và tôi rất muốn giúp nó. Nhưng không ai chịu nói với tôi chính xác chuyện gì đã xảy ra hôm qua. Tôi chỉ biết rằng các cậu đã gặp khó khăn và phải đến cứu các cậu. Dường như tôi đã hiểu tại sao các cậu muốn giữ bí mật đến thế: nếu các cậu tìm ra một cái gì đó và điều đó được tiết lộ, thì đảo Bộ Xương sẽ bị những kẻ săn lùng kho báu xâm chiếm trong chốc lát. Nhưng tôi nghĩ các cậu nên nói thật cho tôi. Có thể như vậy sẽ giúp được Chris. Nên tôi đề nghị các cậu kể toàn bộ câu chuyện cho tôi nghe.
Ba bạn phân vân. Cuối cùng Hannibal quyết định.
- Dạ đúng, thưa chú! - Hannibal nói - Peter ơi, cậu lấy cái túi ra đi!
Peter trở lên phòng. Một hồi sau, Peter trở xuống cùng với cái bọc vải của Chris, và đổ những đồng tiền chứa bên trong xuống đi-văng. Với tiếng leng keng êm dịu, bốn năm chục đồng tiền vàng rải ra nệm đi-văng.
Trung úy Nostigon mở tròn mắt ra.
- Quỷ thần ơi! - ông thốt lên - Đúng là kho báu hải tặc! Có phải Chris tìm ra không?
- Chris, Peter và Bob. - Hannibal trả lời.
- Trong một cái hang dưới biển, phía dưới đảo Con Chó. Chris muốn trở lại đó xem còn vàng không. Vì vậy mà tụi cháu muốn giữ bí mật.
- Tất nhiên - trung úy vừa nói vừa xoa cằm - Nếu vậy, các cậu cứ tin tôi. Tôi sẽ không nói cho ai biết hết.
- Chú thấy không - Bob hăng hái nói - Chris đâu có cần ăn cắp gì đâu. Chris đã có tiền, và có thể có nhiều hơn nữa.
- Các cậu ơi - cảnh sát trưởng nói - Tôi e rằng điều này không chứng minh được gì. Các cậu thấy không, mấy đồng tiền vàng này được tìm thấy sau vụ trộm các ống kính. Chris không biết là nó sẽ có tiền. Điều này có nghĩa là những bằng chứng có được vẫn chống lại Chris.
Đúng vậy. Khi hiểu ra, Bob sầm mặt lại. Peter đút hai nắm tay thật sâu vào túi áo. Hannibal lại ho nữa. Sau khi hỉ mũi ồn ào. Hannibal nói tiếp:
- Cháu xin lỗi, thưa trung úy - cậu nói - Cháu công nhận rằng, đối với ông Crentch, ông Norris và anh Jeff Morton, vụ bí ẩn đảo Bộ Xương đã được làm rõ. Đối với mọi người, chính thằng bé Chris hèn hạ đã gây nên mọi rắc rối. Nhưng cháu tin chắc rằng mọi người đều lầm. Đằng sau tất cả những cái này, có một người khác, một người mà ta chưa biết. Tất nhiên rồi! Ta hãy xem xét lại sự việc từ ban đầu. Lúc đầu…
Đúng lúc đó, bà Barton trở vào phòng.
- Các cháu ơi, bữa ăn tối xong rồi - bà thông báo - Ồ! Tôi không biết là vẫn còn đang nói chuyện... Trung úy cứ tiếp tục đi, không sao hết.
Khi sắp ra khỏi phòng, bà nhìn thấy những đồng tiền vàng vàng trên đi-văng. Mắt bà lồi ra, rồi không nói một tiếng bà lao ra ngoài. Sau khi đóng cửa lại cẩn thận, bà chạy đến cuối hành lang và nhấc điện thoại lên. Vài giây sau, bà nói bằng một giọng hổn hển và nhỏ xíu:
- Trời ơi! Chị Ella thân mến ơi! - Bà nói - Chị có tưởng tượng nổi không? Ba cậu khách ở nhà tôi đấy, đúng là đến đây để tham gia cuộc săn lùng kho báu...! Phải!... Chị có biết là tôi vừa thấy đống tiền to tướng mà chúng đã tìm ra không!... Đúng, đúng, đúng! Bọn chúng tìm thấy trên đảo Bộ Xương, chắc chắn như thế. Tôi không biết có bao nhiêu, nhưng đống tiền to lắm!... Và có lẽ đó mới chỉ là phần của bọn chúng mà thôi! Tôi dám chắc là còn hàng tá đống tiền vàng, trên đảo ấy!...
Bà gác máy lại, rồi ngay sau đó quay một số khác.
Không hay rằng thông tin về phát hiện của mình đã được lan truyền đi khắp thành phố, ba thám tử vẫn còn đang say sưa nói chuyện với cảnh sát trưởng.
Hannibal trình bày lại chi tiết tất cả những sự kiện đã xảy ra ngay từ đầu. Trước hết, cậu lưu ý rằng, suốt nhiều năm trời, nỗi khiếp sợ hồn ma đã làm cho dân chúng tránh xa hòn đảo Bộ Xương. Rồi Hannibal nhắc lại cho cảnh sát trưởng về tất cả những rắc rối mà đoàn làm phim phải chịu từ lúc lập doanh trại trên đảo. Hannibal kể lại một lần nữa Peter, Bob và chính cậu đã bị bỏ rơi trên đảo như thế nào, ngay từ buổi tối đầu tiên mới đến Cảng cá.
Cuối cùng, Hannibal cho biết về lời đe dọa từ một gã đàn ông cao nhòng, trên mu bàn tay có xăm hình một nàng tiên cá.
Cảnh sát trưởng xoa cằm dữ dội.
- Rất có thể là tên Bill Ballinger - ông nói - Lạ, lạ thật! Cậu kể tiếp đi
Hannibal kể chiếc thuyền buồm của Chris đã bị đánh đắm như thế nào, rồi kết luận:
- Chú thấy rằng kế hoạch khá rõ ràng. Phải không ạ? Bởi vì đúng là có kế hoạch! Một kế hoạch để làm cho mọi người tránh xa đảo Bộ Xương. Trước hết, dân địa phương sợ con ma không dám đến đảo. Rồi khi đoàn làm phim đến đó, thì có kẻ quấy rối để buộc họ đi.
Ít lâu sau, khi có tin đồn rằng chính tụi cháu, Ba Thám Tử trẻ, sắp đến thành phố, kẻ đó tưởng tụi cháu là những nhân vật quan trọng hơn sự thật. Cho nên, với sự giúp đỡ của Sam Robinson, hắn bỏ rơi tụi cháu trên đảo Con Chó, để cho tụi cháu khiếp sợ và làm cho tụi cháu muốn chuồn đi thật nhanh.
Sau đó, người ta cảnh cáo cháu rằng không ai muốn nhìn thấy tụi cháu ở đây nữa hết, và nếu quý tính mạng, thì tụi cháu nên quay về Hollywood. Gần như cùng một lúc, người ta làm đắm thuyền của Chris để ngăn cản không cho bạn ấy chạy quanh đảo Bộ Xương. Làm như thế chưa đủ, người ta lấy cắp ống kính máy quay phim và bỏ con dao của Chris lại tại hiện trường để cho bạn ấy bị nghi ngờ và đi tù. Rõ ràng là có toàn bộ kế hoạch để làm cho mọi người phải tránh xa đảo Bộ Xương.
- Trời! Hình như đúng vậy! - Cảnh sát trưởng lầm bầm - Tôi phải suy nghĩ về chuyện này. Còn về Chris, tôi rất muốn thả thằng bé ra. Bác sĩ Wilbur có thể nộp tiền bảo lãnh cho nó, nhưng thẩm phán Harvey phải ký giấy, mà hôm nay thẩm phán lại đi vắng, tôi không thể làm gì trước khi thẩm phán về. Nhưng tôi sẽ cố gắng xin cho nó được thả.
Nói xong, cánh sát trưởng tạm biệt và ra khỏi nhà. Peter vội vàng bỏ các đồng tiền vàng trở vào túi và mang lên phòng cất dưới nệm giường.
Khi Peter trở xuống, bữa ăn tối đã dọn xong. Bà Barton dọn các đã thức ăn ra, với một nụ cười khó hiểu. Cuối cùng, khi mang món tráng miệng ra, bà không thể im lặng được nữa.
- Ôi! Các cháu thật là hư! - Bà nói trách - Vậy mà các cháu dám nói rằng những người từ Hollywood đến đảo Bộ Xương không phải để tìm kho báu!
Ba thám tử kinh ngạc nhìn bà:
- Nhưng thưa bác, cháu cam đoan với bác rằng... - Hannibal bắt đầu nói.
- Đừng có cố gắng bào chữa, bác đã thấy hết rồi! - Bà tuyên bố - Bác thấy đống tiền vàng to tướng mà các cháu cho cảnh sát trưởng xem. Ý bác không muốn rình mò các cháu nhưng khi bác vào phòng, vàng đang bày trên đi-văng. Thật là kỳ diệu!...
Ba cậu buồn rầu nhìn nhau.
- Thưa bác, bác có nói cho ai biết chưa ạ? Hannibal hỏi.
- Chỉ nói cho ba bà bạn thân nhất thôi - Bà Barton trả lời - Bác không thể kìm lại được nhìn thấy kho báu đó, thật là tuyệt vời! Tổng cộng bao nhiêu vậy?
- Ít hơn bác tưởng nhiều - Hannibal đáp - Và cháu xin nói rõ là vàng không được tìm thấy trên đảo Bộ Xương.
- Ồ! Cháu không lừa được bác nữa đâu, cháu ơn - Bà phản đối và dùng ngón tay hăm dọa Hannibal - Ngày mai, ngay từ lúc mặt trời mọc, đảo sẽ rất đông người, bác cam đoan! Nhiều người sẽ lao đến đó tìm kho báu! Ôi! Phải chi bác còn trẻ và còn nhanh nhẹn, bác cũng sẽ đi nữa! Bác rất tiếc phải nói với các cháu, nhưng dân ở đây không hài lòng chút nào khi mà những người lạ, như các cháu, lại đến tìm ra kho báu của đảo Bộ Xương, trong khi thành phố chúng tôi nghèo và cần tiền!
Bà bắt đầu gom dĩa lại.
- Bác nói nhiều quá - Bà thở dài - Khi bắt đầu là không dừng được nữa!
Bà trở xuống bếp, bỏ lại ba thám tử buồn rầu.
- Lần này tiêu rồi! - Peter thốt lên - Ngày mai, nửa thành phố sẽ đến đảo Bộ Xương. Sẽ không bao giờ quay xong được bộ phim, và đó là lỗi bọn mình!
- Đúng, mình cũng nghĩ thế! Bob đồng tình - Ba cậu sắp ghé thăm bọn mình rồi, Peter ơi. Bọn mình sẽ nói sao với bác đây?
- Toàn bộ sự thật - Peter trả lời - Phải không hả Babal?
- Mình nghĩ là đúng - Hannibal nói - Nhưng mình cảm giác có một ý tưởng đang đến với mình. Các cậu làm ơn để cho mình suy nghĩ một chút.
Hannibal tiếp tục suy gẫm, trong khi Bob và Peter thờ ơ lật trang vài tạp chí có trong phòng khách.
Khi trời sắp tối, ông Crentch đến cùng Harry Norris. Hai ông thông báo rằng sáng ngày mốt, Roger Denton đạo diễn sẽ về tới, rồi một hai ngày nữa là bắt đầu quay phim. Tuy nhiên, hai người đã từ bỏ ý nghĩ quay một bộ phim ngắn về những cậu thiếu niên lặn tìm kho báu bị đắm dưới biển. Sự cố trong hang ở dưới biển chỉ là một trong các nguyên nhân thay đổi chương trình. Điều khiến cho đoàn làm phim quyết định là nước biển không trong, và Hannibal bị cảm lạnh nặng.
Bình thường, có lẽ ba thám tử đã hết sức thất vọng về tin này, nhưng hiện trong đầu ba cậu có quá nhiều mối bận tâm đến nỗi không còn để ý việc này nữa. Đành phải kể cho ông Crentch và ông Norris nghe chuyện đã xảy ra, và hai người không tiếc lời trách móc.
- Các cháu đã làm hỏng tất cả! - ông Crentch thốt lên - Giỏi quá! Bọn săn lùng kho báu sẽ ập xuống đầu mình y như là đàn châu chấu, và bây giờ khi có người thấy mấy đồng tiền vàng, ta sẽ không thể nào thuyết phục mọi người rằng ta đến đây không phải là để tìm kho báu hải tặc!
- Khoan đã! Cháu có sáng kiến! - Đột nhiên Hannibal tuyên bố - Có thể còn cứu vãn được tình thế. Sao bác không quay bộ phim về tất cả những người sẽ đổ bộ lên đảo ngày mai và đang chạy tứ phía để tìm kho báu? Bác có thể làm đoạn phim ngắn mang tựa, chẳng hạn, như Cơn sốt vàng. Bác sẽ không bao giờ có đủ tiền để thuê một đám đông như vậy cho vai quần chúng, nhưng lần này, mọi người sẽ tự nguyện đến miễn phí. Có thể làm được bộ phim khá vui.
Harry Norris suy nghĩ một hồi.
- Sáng kiến không tồi - cuối cùng ông tuyên bố - Không thể hàn gắn lại thảm họa, nhưng đúng là có thể lợi dụng. Ví dụ ta có thể quay một người tìm được hai ba đồng tiền vàng… Tin được lan truyền đi, rồi cả thành phố lên tàu ra đảo, rồi ta quay những tên ngốc đang đào bới như điên… Đúng!
Ông quay sang ba của Peter:
- Làm được đấy! Chỉ còn tổ chức một cuộc săn lùng kho báu. Tôi thấy phải làm thế này…
Rồi ông nhanh chóng trình bày kế hoạch, để chỉ đạo vụ khai quật khổng lồ đó.
- Thay vì cố xua đuổi người ta - ông giải thích, ngược lại ta sẽ khuyến khích họ ra đảo. Ta sẽ nhờ bác sĩ Wilbur phát biểu ở đài phát thanh địa phương để mời toàn dân từ ngày mai ra đảo Bộ Xương đào bới. Ta sẽ nói rằng ta tin chắc là không có kho báu nào hết, nhưng xin mời tất cả những ai muốn tìm kiếm cứ đến. Thậm chí, cuối ngày, ta sẽ trao giải thưởng năm trăm đô-la xổ số.
Ta sẽ ra điều kiện cho tất cả những ai lên đảo phải ghi tên lên danh sách để xổ số, và cam kết không đụng đến vòng ngựa quay và đường tàu thắng cảnh. Buổi tối, ta sẽ mời tất cả mọi người đến dự một buổi liên hoan vui vẻ, khi đó sẽ tiến hành bốc thăm để sổ xố. Ta sẽ quay phim mọi người đang đào bới như điên, và ta sẽ đặt tựa cho đoạn phim ngắn này là Cơn sốt vàng,  như Hannibal gợi ý. Sau tất cả, dân chúng sẽ hoàn toàn tin tưởng rằng trên đảo không có kho báu. Người ta sẽ để cho chúng ta yên thân và ta sẽ có thể tiếp tục quay những cảnh của bộ phim Thách thức cái chết, mà không bị quấy rầy.
- Đúng, có vẻ hay lắm - ông Crentch tán thành - Ta hãy quay về khách sạn để gọi điện thoại cho ông Denton. Còn các cháu... - ông quay sang Ba thám tử nói - không được đi đâu từ đây đến tối. Nghe chưa? Các cháu đi ngủ sớm đi. Sáng mai, các cháu sẽ ra đảo để dự hội. Còn bây giờ, không được để mắc vào những rắc rối mới nữa nhé!
- Nhưng thưa ba - Peter bắt đầu nói - Con định nói với ba, về Chris...
- Cho nó ở trong tù vài ngày - ba Peter đáp - Đó sẽ là bài học cho nó. Anh Norris ơi, ta đi chưa?
Hai người đàn ông bước ra, bỏ lại ba bạn khá buồn bực.
- Xui thật! - Peter càu nhàu - Mình cứ hy vọng là sẽ thuyết phục được ba rằng Chris vô tội! Không ai chịu nghe mình hết!
- Khi đã có một định kiến nào đó rồi, người lớn thường không thích nghe trẻ con - Bob trịnh trọng nhận xét - Nhưng dù sao, với sáng kiến quay phim về cuộc đổ xô đi tìm vàng của những người hiếu kì, cậu đã cứu họ đấy. Babal à!
Hannibal không trả lời gì hết. Cậu đang suy nghĩ dữ dội. Đầu óc cậu đang tích cực làm việc. Cậu đang kiểm tra lại tỉ mỉ tất cả những dữ kiện đã biết.
- Cậu đừng có suy nghĩ dữ quá như thế! - Peter khuyên, cố gắng đùa - Coi chừng cậu bị kẹt vòng bi đấy!
Hannibal ho thật lớn. Rồi một vẻ hài lòng hiện trên khuôn mặt tròn trịa của cậu.
- Cậu làm sao vậy Babal? - Bob hỏi ngay - Cậu có ý kiến gì hả?
- Đúng - Hannibal trả lời - Dường như mình đoán ra được tại sao các cậu lại tìm thấy những đồng tiền vàng đó trong cái hang bí mật dưới đảo Con Chó.
- Sao? Cậu đoán ra được hả? - Peter kêu lên - Cậu giải thích nhanh lên đi! Cậu làm ơn đừng nói những bài diễn văn dài dòng nhé!
- Trước hết, ta hãy đọc lại những ghi chép của cậu, Bob à - Hannibal nói - Mình muốn đọc lại đoạn về thuyền trưởng Chỉ Có Một Tai và việc cuộc chiến cuối cùng của thuyền trưởng với người Anh.
Cả ba lên phòng. Bob nhanh chóng tìm ra đoạn đó. Bob đọc lớn tiếng về việc tên hải tặc đã bị quân đội Anh tấn công bất ngờ giữa đêm như thế nào. Hắn bỏ trốn trên một chiếc xuồng sà lúp, cùng những cái rương đầy vàng, và đến đảo Con Chó. Nhờ bóng tối, hắn dã thoát khỏi những người đang rượt hắn, nhưng khi trời sáng, hắn bị bao vây và bị bắt.
Nhưng các rương đều trống rỗng, và người Anh đã kết luận rằng hắn đã vứt vàng khỏi tàu để cho vàng không rơi vào tay kẻ khác. Thuyền trưởng không chịu chỉ nơi hắn đã trút vàng trong rương ra ở chỗ nào đó ngoài khơi. Hắn chỉ nói: "Bây giờ Thần Biển giữ mấy đồng tiền vàng của ta, giữa chân của Thần. Thần sẽ giữ cho đến khi nào Thần quyết định trả lại..."
- Rồi sao? - Peter hỏi.
- Cậu không hiểu sao? - Hannibal đáp - Nếu hắn đã vứt vàng ra khỏi tàu, thì hắn đã nói là Thần Biển giữ vàng trong lòng, hoặc trong tay. Nhưng hắn nói “giữa chân". Vậy ai có chân?
- Tất nhiên là sinh vật - Bob nói, mắt sáng rỡ - Trời! BaBal ơi, có phải ý cậu muốn nói rằng...
- Dĩ nhiên! - Hannibal tuyên bố - và đó là cách giải thích lôgíc duy nhất. Khi thấy là không thể thoát được nữa, thuyền trưởng Chỉ Có Một Tai đã vứt toàn bộ kho báu vào mạch nước phun, trên đảo Con Chó! Rồi hắn lừa bọn Anh bằng cách nói kho báu đang ở giữa chân Thần Biển, trong khi thật ra có nghĩa là dưới đảo Con Chó. Cả nếu như người Anh hiểu được ý hắn, họ cũng không tài nào lấy lại được. Kho báu đã nằm dưới hang hàng thế kỷ.
- Vậy là vàng vẫn còn đó! - Peter thốt lên - Chris nói đúng! Chắc là có cả một gia tài dưới cái hang đó!
- Mình không nghĩ vậy - Hannibal nói - Cậu phải nhớ là hắn đã vứt những đồng tiền vàng vào cái lỗ. Suốt mấy thế kỷ, thủy triều và sóng biển đã có đủ thời gian chôn thật sâu, hoặc lôi ra ngoài vịnh. Chắc là trong cát vẫn còn vài đồng tiền vàng, nhưng mình không nghĩ là còn nhiều. Các cậu chỉ tìm thấy những gì đại dương chịu để lại cho các cậu.
- A! Sao lúc nào cậu cũng lôgíc quá! - Peter thở dài - Nhưng có lẽ cậu nói đúng. Dù sao mình vẫn hy vọng rằng Chris sẽ tìm được đủ tiền để đưa ba của cậu ấy về Hy Lạp.
Nhắc đến Chris cả ba trở lại nỗi lo hiện tại. Nhưng, vì lúc đó không có gì khác để làm, ba bạn đành lên phòng đi ngủ.
Peter và Bob gần như thiếp đi ngay. Ngược lại, Hannibal không ngủ được. Bây giờ đầu óc cậu lại làm việc một cách hết sức sáng suốt. Phải, vẫn còn một vụ bí ẩn nữa cần được làm rõ. Hannibal đã biết tất cả những dữ kiện, chắc chắn như vậy. Nhưng phải chi cậu biết kết hợp chúng lại với nhau cho đúng!
Hannibal nghĩ đến thuyền trưởng Chỉ Có Một Tai lừa bọn Anh, bằng cách vứt vàng vào lỗ mạch nước phun. Rồi, bỗng nhiên, Hannibal nhớ lại một mẩu đối thoại khác, mà cậu đã nghe và hầu như quên đi. Và cuối cùng mảnh ghép cuối cùng của toàn bộ bức tranh trong trò chơi ghép hình đã được đặt vào đúng chỗ.
- Rồi! - Hannibal thét lên và ngồi phốc dậy trên giường - Mười năm? Đúng điều đã xảy ra! Tất nhiên là phải vậy rồi! Bob, Peter, dậy đi!
Hai cậu bạn thức dậy, vừa càu nhàu vừa ngáp:
- Chuyện gì vậy Babal - Peter hỏi - ác mộng hả?
- Không, không - Hannibal đáp - Cả hai cậu mặc quần áo vào ngay lập tức, rồi lấy tàu đi ra đảo Bộ Xương. Mình đã phát hiện ra bí mật của hòn đảo!
Hannibal nhanh chóng giải thích cho hai bạn những gì cậu vừa mới chợt hiểu ra. Bob và Peter há miệng nghe bạn nói, và khi Hannibal nói xong, Peter la lên:
- Babal ơi, cậu là một thiên tài! Chắc chắn cậu nghĩ đúng. Đó là cách giải thích duy nhất phù hợp với tất cả những gì ta đã biết.
- Mình không hiểu tại sao phải mất đến bấy nhiêu lâu mình mới hiểu ra - Hannibal giả vờ khiêm nhường tuyên bố - Dù sao, mình tin chắc là cách giải thích đó đúng. Nên các cậu sẽ ra đảo kiểm tra suy luận của mình. Sau đó, các cậu sẽ trở về thành phố báo tin cho ba của cậu. Peter à, cũng như tất cả những người khác. Các cậu sẽ đưa cho họ xem những gì các cậu tìm thấy được. Rồi các cậu để cho họ lo phần tiếp theo.
Nét mặt Hannibal trở nên ngao ngán.
- Mình đi cùng các cậu cũng được - Hannibal nói - nhưng mình mệt quá.
- Cậu làm việc như vậy là nhiều quá rồi, Babal à - Bob hăng hái khẳng định - Như vậy bọn mình sẽ có dịp trổ tài! Mình rất muốn đến phiên mình được làm anh hùng, để thay đổi một chút. Nhưng sao không đi báo ngay cho ông Crentch và các chú kia để cùng đi đến đó?
- Bởi vì, - Hannibal trả lời - Có thể mình lầm, và các chú sẽ giận nếu bị đánh thức mà không có chuyện gì. Nếu mình lầm, thì các cậu đi thẳng về đây, không ai thấy, cũng không ai biết.
- Đồng ý - Peter nói - nhưng mình rất muốn báo cho ba. Không sao, bọn mình sẽ làm y như cậu nói.
Peter và Bob mặc đồ vào trong vòng năm phút. Hai bạn lấy đèn pin, rón rén bước xuống thang lầu và lẻn ra ngoài...
Babal đã nằm trở vào giường. Cậu cảm thấy càng lúc càng mệt hơn. Thật là xui mới bị cảm trong lúc này. Nhưng biết làm sao bây giờ, và dù gì hai bạn cũng không hề bị nguy hiểm mà...
Cái gì? Không nguy hiểm à?...
Một ý nghĩ mới đột ngột nảy ra trong đầu Hannibal. Tất nhiên là có nguy hiểm chứ! Thậm chí mối nguy hiểm còn lớn hơn, và phải chi Hannibal không bằng lòng về chính mình như thế, thì cậu đã nghĩ ra sớm hơn rồi! Đúng, đơn giản là Bob và Peter có nguy cơ bị giết chết!