Chương 23

Nghe tiếng gõ cửa hai ngắn một dài rồi một ngắn Hữu lên tiếng.
- Cứ vào...
Anh mỉm cười khi thấy Hùng xuất hiện.
- Ba tháng không gặp tôi thấy anh mập và đen... Chắc anh dang nắng dữ...
Hữu cười.
- Còn anh thấy Hùng ốm hơn trước...
Hùng cười buồn.
- Tôi bị tình yêu hành hạ anh ơi...
- Tốt... Bị tình yêu hành là hạnh phúc rồi...
Nghe có tiếng gõ cửa Hữu bước ra. Định và Sang bước vào. Hữu khóa cửa lại cẩn thận. Bốn người lính ngồi vây quanh chiếc bàn ăn. Sang trải tấm bản đồ đảo Phú Quốc lên trên bàn. Mọi người chăm chú nhìn vào những vòng tròn màu đỏ. Định nói chậm và khàn.
- Đây là phi trường... Đây là văn phòng của Ủy Ban Nhân Dân quận Phú Quốc. Đây là văn phòng công an. Còn đây là Cassia Cottage nơi anh Hữu đang ở. Từ đây tới phi trường khoảng một cây số. Tất cả anh em của mình đã mướn phòng ở những khách sạn dọc theo bãi biển và không xa phi trường lắm. Mình sẽ chia làm 6 toán. Toán 1 do Hữu chỉ huy gồm có Hiền, Tạo và Xinh đánh căn cứ hải quân An Thới nhằm mục đích quấy phá và cầm chân đám bộ đội ở An Thới. Hùng chỉ huy toán 2 dẫn Bình và Vũ đánh chiếm văn phòng Ủy Ban Nhân Dân quận. Phần Sang dẫn toán 3 gồm có Khang và Bảo tấn công vào phi trường. Tôi lãnh toán 4 với Thăng và Bình đánh đồn công an. Còn toán 5 dưới sự chỉ huy của Khanh gồm có Hạnh, Gia, Giang và Bạch đóng tại Suối Đá. Toán 6 do Long điều động gồm có Linh, Chung, Hòa, Chiến và Đặng đóng ở Bà Keo. Hai toán này có nhiệm vụ phục kích đám bộ đội từ An Thới lên. Để giữ kín kế hoạch tôi sẽ họp riêng với Long và Khanh cũng như bàn về địa điểm phục kích của hai toán này... Về chuyện truyền tin thời mình sẽ dùng máy walkie talkie để liên lạc. Mỗi toán sẽ có một cái. Tần số liên lạc sẽ được tôi gửi tới các trưởng toán sau cuộc họp này...
Ngừng lại giây lát như để cho ba người bạn có thời giờ suy nghĩ Định cười hỏi.
- Ba anh em có muốn thêm bớt gì không?
Hữu, Hùng và Sang lắc đầu. Định hỏi Hữu.
- Còn vụ súng ống tiến tới đâu rồi anh?
Hữu trả lời nhanh.
- Xinh với Tạo đã vớt xong hết rồi. Mình có hai chục khẩu M16, hai khẩu M79, bốn khẩu M60, một thùng M26 và chừng chục trái mìn claymore. Còn đạn thời đủ dùng. Cái khó khăn là mình phải tìm cách chuyển số vũ khí đó lên bờ và cất dấu ở đâu cho tiện...
Bốn người lính im lìm suy nghĩ. Cuối cùng Định cười nhìn Hữu.
- Tôi nghe nói anh có cô bồ trẻ và đẹp lắm phải không?
Hùng với Sang cười lớn còn Hữu cũng cười nhẹ.
- Mới đầu tôi tính chỉ quen chơi vậy thôi nhưng sau khi khám phá ra thằng Chín Nhỏ rất sợ Thụy An nên tôi cặp bồ để dễ làm việc...
- Cô ta có xe hơi chở anh đi hóng gió thời tội gì anh không đi. Tôi có một cách...
Định thì thầm cùng ba người bạn. Nghe xong Hữu do dự giây lát rồi thở dài.
- Tôi đã nghĩ tới điều này...Mình phải đặt nhiệm vụ lên trên hết mọi chuyện. Để tôi chỉ huy vụ chuyển súng...
Tuy đã hơn hai giờ trưa thứ bảy mà Chín Nhỏ vẫn chưa rời nhiệm sở. Hắn ngồi trong văn phòng trên chiếc ghế da quen thuộc. Trước mặt hắn là tập hồ sơ lý lịch. Đốt điếu thuốc ngoại, hít hơi dài, nhả khói ra từ từ bằng mũi hắn chậm chạp lật cái bìa màu vàng. Những tờ giấy trắng chi chít chữ đánh máy khiến cho hắn nhức đầu mỗi khi nhìn vào. Nơi chính giữa tờ giấy có hàng chữ nguệch ngoạc " Giấy Lý Lịch Riêng ". Góc bên phải có kèm theo hình của một người đàn ông khuôn mặt xương xương có một nốt ruồi đen nơi khóe miệng. Nhìn thật lâu vào tấm ảnh 4X6 xong Chín Nhỏ lẩm bẩm.
- Đỗ Khắc Hữu...
Tên xếp xòng công an của quận Phú Quốc nhếch môi cười nhạt.
- Hắn làm gì ở đây? Tên sĩ quan ngụy này muốn mua đất cất nhà hay làm cái gì khác hơn... Mình phải tìm hiểu hắn định làm gì... Kẹt một nỗi là...
Chín Nhỏ lầm bầm rồi lắc lắc đầu. Hắn do dự không biết làm gì. Muốn mời Hữu lên văn phòng uống nước chơi nhưng hắn ngần ngại. Hôm qua hắn đã được một nhân viên của Hữu đấm mõm một ngàn đô rồi. Nếu có mời Hữu lên văn phòng cũng chỉ là để kèo nài thêm chút ít nữa mà thôi. Điều khiến hắn ngần ngại nhất là sợ chọc giận Thụy An. Hắn đã được đàn em báo cho biết về sự giao du thân mật giữa Hữu và Thụy An. Họ đi tắm biển, đi lặn, đi ăn và ngay cả Hữu ngủ đêm tại nhà của Thụy An hắn đều biết rành mạch. Chính vì sự giao du thân mật này khiến cho hắn ngần ngại khi muốn làm phiền " gã sĩ quan Ngụy " đang trở thành người bạn tình của Thụy An. Hơn ai hết hắn biết cái thế lực khủng khiếp của bà ta. Chỉ cần một cú điện thoại của Thụy An thôi là ngày hôm sau hắn sẽ bị kè lên máy bay đi Rạch Giá trình diện Anh Mười và có thể sẽ bị tù biệt tích hoặc cho đi mò tôm dưới dòng sông Cái Lớn. Hắn biết thân phận tên công an vườn của mình. Hắn còn ngồi vào chức vị hái ra tiền ở Dương Đông này đều do sự che chở của Anh Mười và Anh Mười của hắn còn ngồi yên ở cái chức xếp sòng công an tỉnh đều do sự nâng đỡ của Sài Gòn và nhất là Hà Nội. Anh Mười còn sợ Thụy An huống hồ gì hắn. Suy nghĩ cặn kẻ Chín Nhỏ kéo ngăn tủ cuối cùng thảy hồ sơ của Hữu vào rồi khóa lại xong bước cửa. Đi trên đường Trần Hưng Đạo để trở về nhà hắn thấy Hữu và một người đàn ông lạ đang ngồi uống cà phê nơi hàng hiên. Để tỏ vẻ thân thiện hắn giơ tay vẩy vẩy. Hắn hơi ngạc nhiên khi thấy Hữu băng qua đường đón mình.
- Chào ông...
Hữu lên tiếng trước. Chín Nhỏ cười cười.
- Chào ông Hữu...
Hữu chỉ qua bên kia đường trong lúc nói với Chín Nhỏ.
- Tôi đang ngồi lai rai bên kia đường. Nếu không có chi phiền tôi mời ông uống vài chai bia cho vui...
Gì chứ ăn nhậu thời Chín Nhỏ không bao giờ từ chối. Nhất là ngồi cùng bàn với Hữu. Hắn cũng muốn nhân cơ hội này để tìm hiểu thêm về tên Việt Kiều hồi hương đang lọt vào mắt của Thụy An.
- Cám ơn ông... Ông có lòng tốt thời tôi đâu dám từ chối...
Hai người bước qua đường. Hùng đứng lên bắt tay Chín Nhỏ.
- Xin giới thiệu với ông đây là Hùng, người hùn với tôi để mua đất...
Tên xếp sòng công an quận bắt tay Hùng khá thân thiện. Hữu gọi một chai 33 cho khách. Hớp một ngụm bia Chín Nhỏ cười hỏi Hữu.
- Nghe nói ông định mua đất...
Hữu gật đầu cười.
- Ông nói đúng... Mấy ngày nay tôi cũng đi thăm một vài nơi để tìm chỗ...
- Ông muốn mua đất để làm gì?
Hữu dọng dọng đầu điếu thuốc lá vào cái hộp quẹt mấy lần rồi quẹt diêm đốt thuốc xong mới từ từ trả lời câu hỏi của Chín Nhỏ.
- Công ty của chúng tôi định xây cất một trung tâm du lịch có tầm vóc quốc tế với đầy đủ chất lượng. Số vốn mà công ty của chúng tôi định bỏ ra có thể lên tới vài chục triệu đô...
Chín Nhỏ mỉm cười. Hắn liên tưởng tới số tiền vài chục triệu đô của Hữu. Chỉ cần một phần trăm thôi hắn cũng có được vài chục ngàn đô...
Nói tới đó Hữu liếc nhanh đồng hồ đeo tay rồi cười nói với Chín Nhỏ.
- Ông cứ việc ăn nhậu với Hùng và bàn luận về chuyện làm ăn. Tôi phải đi thăm Thụy An đang bị bịnh nằm ở nhà...
- Ông Hữu cứ đi đi... Xin cho tôi gởi lời hỏi thăm bà Thụy An mau mạnh...
Gật đầu Hữu cười với Hùng xong bước ra chiếc xe Camry của Thụy An. Hai ngày nay nàng bị bịnh. Bịnh của nàng cũng không có gì nặng. Có lẽ vì tắm biển và lặn lội quá lâu nên nàng bị sổ mũi và nhức đầu. Hữu đã tới nhà thăm và ở chơi cho tới mười giờ đêm mới từ giã. Thấy vậy nàng đưa chìa khóa xe để Hữu lái về khách sạn. Nàng còn nói thêm là anh không cần đem xe trả lại cho tới khi nào nàng cần anh đón đi chơi.
Chiếc Camry của Thụy An phóng vùn vụt trên đường nhựa đi Hàm Ninh. Lát sau nó rẽ vào một con đường đất nhỏ gồ ghề khiến cho Hữu phải chạy chậm lại. Cuối cùng chiếc xe hơi đậu dưới gốc cây chỉ cách bãi biển chừng ba chục mét. Ngay lúc đó chiếc ghe đánh cá cũng ủi vào bãi cát vắng và khuất sau những tảng đá lớn de ra sát mặt nước. Sáu cái túi vải to lớn và nặng nề được chuyền từ ghe đánh cá lên xe hơi. Mười lăm phút sau chiếc ghe đánh cá lùi ra khơi. Hữu ngồi vào tay lái. Chiếc Camry của Thụy An nuốt đường trở lại Dương Đông. Cuối cùng nó đậu vào bãi đậu xe của Cassia Cottage. Định, Sang, Thăng đã chờ sẵn. Sáu cái túi vải được đưa lên phòng. Suốt đêm đó Hữu, Hùng, Định, Thăng và Sang thức trắng dờ con mắt để lau chùi đạn dược và tháo ráp các khẩu súng. Trời tờ mờ sáng trong lúc mọi người còn đang ngủ chiếc Camry của Thụy An làm một cuộc đi dạo mát vòng khắp các khách sạn ở Dương Đông và An Thới như Blue Lagoon, La Veranda, Mango Bay, Beach Club, khách sạn Ông Lang, Bo Resort và Tropicana...
Thụy An thức dậy sau một giấc ngủ dài. Nàng mỉm cười sung sướng khi thấy Hữu đang ngồi trên chiếc ghế da trong phòng ngủ của mình.
- Anh tới lâu chưa?
- Chừng nửa tiếng... Thụy An thấy trong người thế nào?
- Đói bụng... Em muốn ăn mì...
- Để anh mua đem về cho Thụy An ăn...
Gượng ngồi dậy Thụy An cười.
- Thôi cực anh... Để em sửa soạn rồi mình đi xuống An Thới...
Hữu nhìn mê man khi thấy Thụy An bước  ra sân.
- Anh nhìn gì vậy?
Hữu cười nhẹ.
- Nhìn Thụy An... Em đẹp quá khiến anh sợ mất em...
Bước tới một bước, đưa hai cánh tay gầy ôm lấy cổ người tình Thụy An nói với giọng tuy hơi yếu nhưng âu yếm và dịu dàng.
- Em yêu anh... Mai mốt em qua Mỹ sống với anh, anh chịu không?
Hữu cười đùa.
- Chịu... Nhà anh rộng lắm...
- Rồi vợ anh để đâu?
- Mỗi người ở một phòng...
Sau câu nói đùa Hữu cười dìu người tình ra xe. Rất lịch sự anh mở cửa rồi đợi cho nàng ngồi vào ghế xong mới đóng cửa lại. Anh lái xe chầm chậm như muốn làm thời gian đi chậm lại hoặc kéo dài thêm thời gian riêng tư của hai người.
- Chừng nào anh rời Phú Quốc?
Liếc nhanh người tình Hữu trầm ngâm giây lát mới trả lời. Giọng của anh ngập ngừng.
- Hôm nay hai mươi chín rồi... Chắc khoảng ba bốn ngày nữa anh sẽ về Sài Gòn...
Thụy An nhìn ra khung cửa kính như cố giấu không cho Hữu thấy mình ứa nước mắt và cũng không cho người tình nghe được tiếng thở dài của mình. Nàng không có điều gì để phiền trách Hữu bởi vì nàng cũng biết trước khi yêu Hữu là họ gặp nhau, yêu nhau nhưng sẽ không gần nhau mãi mãi. Cả hai đều có một khoảnh trời riêng để thở, một cuộc đời riêng để tiếp tục sống. Cũng như bản thân nàng, tình yêu của nàng mỏng manh, nhỏ nhoi và yếu đuối lắm. Nó không có đủ sức mạnh để giữ nàng và Hữu lại gần nhau.
- Ăn sáng xong em muốn đi tắm nữa...
- Thụy An còn bịnh mà...
Thụy An quay nhìn Hữu.
- Em muốn những ngày còn lại bên anh sẽ là những ngày đáng ghi nhớ nhất trong đời em. Mai đây khi mình xa nhau...
Hữu thở dài thầm lặng. Anh cảm thấy buồn phiền và hối hận vì đã gạt gẫm và lợi dụng lòng tin của Thụy An. Anh đã lợi dụng tình yêu của nàng. Dù có lý do chính đáng anh cũng cảm thấy áy náy trong lòng. Nhất là thấy Thụy An vẫn vô tư không biết gì hết Hữu càng thêm hổ thẹn nhưng anh vẫn phải nín lặng không dám thố lộ. Sinh mạng của hai mươi mấy chiến hữu đang nằm trong tay anh do đó anh phải gạt tình cảm qua một bên để hoàn thành nhiệm vụ.
Thấy Hữu im lặng Thụy An cất giọng nũng nịu.
- Ăn sáng xong rồi mình mua thức ăn đem theo. Mình ở luôn bên hòn Thơm tới tối mới về... Em thèm tôm tích nướng chấm với muối tiêu chanh... Anh chiều em một chút nhé...
Hữu cười gật đầu. Anh nhớ hôm qua ngồi uống bia với Hùng. Hai anh em tâm sự. Hùng kể cho anh nghe về chuyện tình của Hùng với Hằng. Hữu cũng kể cho Hùng nghe về tình cảm của mình với Thụy An. Nghe xong Hùng cười nói " Mình không còn sống bao lâu nữa nên anh cứ việc yêu đi. Yêu hết mình đi. Yêu chết bỏ. Anh hãy xem như đây là một thời để yêu và một thời để chết ".
- Anh yêu Thụy An... Anh sẽ làm những gì em muốn... Mình không có nhiều thời giờ nữa...
Chồm người hôn lên má người yêu Thụy An nói.
- Anh dễ thương lắm... Tiếc rằng mình gặp nhau hơi muộn... Nhưng còn hơn không gặp nhau phải không anh...
- Em nói đúng... Bởi vậy hôm nay và ngày mai anh sẽ bắt cóc em ra ngoài hoang đảo...
Thụy An cười thánh thót.
- Thưa ông tướng cướp... Ông không cần bắt cóc tôi cũng tình nguyện theo ông đi khắp chân trời góc biển...
Cười hà hà Hữu đậu xe trước cửa quán An Thái. Rất lịch sự và nịnh đầm Hữu mở cửa dìu Thụy An ra. Khi vào bàn anh kéo ghế cho nàng ngồi. Gọi hai ly cà phê sữa anh nói với Thụy An.
- Anh với em ăn cháo cá nghe. Em vừa bớt bịnh ăn cháo cá tốt hơn là ăn mì. Nhiều dầu mỡ không tốt.
Thụy An cười nói với giọng thật ngoan và thật dễ thương.
- Thưa vâng... Anh muốn em ăn cháo em cũng ăn...
Hữu gọi hai tô cháo cá. Ăn hết tô cháo cá Thụy An cười trong lúc đưa khăn lau mồ hôi trán.
- Ngon quá... Em hết bịnh rồi...
Hữu mua mấy ổ bánh mì thịt, bánh cuốn chả lụa và mấy chai nước ngọt. Ghé qua nhà cho Thụy An thay quần áo tắm xong Hữu lái xe đi Hàm Ninh. Nửa tiếng sau chiếc ghe đánh cá tách bến Hàm Ninh đi hòn Thơm.
- Em muốn lặn không?
Thụy An lắc đầu trả lời người yêu.
- Không... Em chỉ muốn nằm bên anh phơi nắng...
Lựa chỗ khuất vắng Hữu buông neo. Anh trố mắt nhìn Thụy An từ từ cởi quần áo. Bộ áo tắm hai mảnh màu đen để lộ những đường cong nét lượn của thân thể trắng ngần càng làm tăng thêm nét khêu gợi và quyến rũ.
- Em đẹp tuyệt Thụy An...
- Em mua bộ áo tắm này nhưng chưa bao giờ mặc. Hôm nay em mặc lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Em chỉ mặc cho một mình anh ngắm...
Hữu vòng tay ôm người yêu vào lòng. Hôn lên đôi môi của Thụy An anh thì thầm.
- Anh yêu em...
- Em yêu anh... Anh ơi...
Thụy An vòng tay kéo cổ Hữu xuống. Nụ hôn bằn bặt thiếp mê. Thụy An lã người ra trong vòng tay nâng niu đầy ắp ân tình để cảm nhận một điều là tình yêu thật dễ thương như khuôn mặt và nụ cười của ông Việt Kiều hồi hương mà nàng có cảm tình ngay lần đầu tiên nhìn thấy.