Dịch giả: Văn Hòa - Kim Thùy
- 2 -

     ai người ra khỏi phòng quay, đi cách nhau vài bước. Chiếc áo khoác bằng tuýt của Sharon đè nặng lên hai vai cô. Chân tay cô lạnh buốt, cô đã tháo găng tay ra và nhận thấy chiếc nhẫn cũ có mặt đá quý mà Steve đã tặng cô vào dịp Nôen làm bẩn ngón tay cô. Da của cô thuộc loại có nồng độ a-xít cao, không chịu được khi đeo vàng.
Steve bước nhanh đến mở cửa, họ đi ra ngoài trời sáng sớm ảm đạm. Trời rất lạnh, tuyết rơi dày đặc, từng lọn tuyết lạnh ngắt bay vào mặt họ, anh nói:
- Để anh gọi tắc-xi cho em.
- Thôi, em thích đi bộ.
- Em điên à, em có vẻ mệt rồi đấy.
- Đi bộ ngoài trời lạnh làm cho em minh mẫn trí óc hơn. Ôi! Steve, sao anh có thể chủ quan quá... tự tin quá... quyết đoán quá như thế.
- Thôi em yêu, đừng nói đến chuyện này nữa.
- Chúng ta phải nói đến chứ! - Sharon lạnh lùng đáp lại.
- Bây giờ thì không nên. - Steve nhìn cô, vừa nhẫn nại vừa bình tĩnh. Cặp mắt của Sharon sáng long lanh, ửng lên những tia đỏ, son phấn hóa trang để lên truyền hình không che được vẻ nhợt nhạt vì băng giá trên hai má và trên trán cô.
- Em cần về nhà để nghỉ ngơi.
- Em phải giao bài vở đã.
- Nhưng em phải cố nghỉ ngơi đi vài giờ, em ghé nhà anh khoảng 6 giờ kém 15 được chứ?
- Steve, em không biết.
- Em à, đã ba tuần nay chúng ta không gặp nhau. Vợ chồng Lufts sẽ đi ăn lễ, cho nên anh muốn tối nay anh sẽ ở nhà với em và Neil.
Bất chấp mọi người đang chen chúc nhau trong khu Trung tâm Rockefeller, Steve ôm chầm lấy Sharon, cô có vẻ buồn và bối rối. Anh nghiêm trang nói:
- Sharon, anh yêu em, em có biết mấy tuần vừa qua, anh nhớ em kinh khủng lắm không? Bây giờ phải nói chuyện về chúng ta mới được.
- Steve, chúng ta không đồng quan điểm. Chúng ta...
Anh cúi hôn cô, đôi môi cô lạnh ngắt. Anh cảm thấy cơ thể cô căng lên, anh thả cô ra và gọi tắc-xi. Khi chiếc tắc-xi đến đậu bên lề đường, anh mở cửa xe, đưa cho tài xế địa chỉ của tờ báo New Dispatch. Trước khi đóng cửa, anh hỏi:
- Tối nay em đến nhé?
Cô gật đầu không nói, Steve đợi cho chiếc xe rẽ vào Đại lộ 5 mới vội vàng bước đi theo hướng đông. Đêm qua, anh đã ngủ lại ở khách sạn Gothan vì anh phải có mặt ở phòng quay lúc 6 giờ 30, và anh muốn điện thoại nói chuyện với Neil trước khi cậu bé đi học. Mỗi lần anh vắng nhà là anh cảm thấy lo buồn. Neil vẫn còn nằm mơ thấy ác mộng, những cơn hen suyễn thường làm cậu bé thức giấc. Vợ chồng Lufts thường gọi mời bác sĩ đến, thế nhưng...
Mùa đông trôi qua thật khắc nghiệt và ẩm ướt, có lẽ đến mùa xuân, khi đi ra ngoài được, Neil mới có thể lấy lại sức khỏe. Lúc nào trông cậu bé cũng xanh xao, gầy gò.
Mùa xuân! Lạy Chúa, mùa xuân rồi đấy! Đêm nay là vào tiết xuân, mùa đông chính thức chấm dứt. Người phụ trách phần dự báo thời tiết có nêu điểm này lên không nhỉ?
Đến đầu đường, Steve quay sang hướng Bắc, anh bỗng nhớ đến lần gặp Sharon lần đầu cách đây 6 tháng. Khi anh đến tìm cô tại nhà vào tối đầu tiên, cô đã muốn đi qua công viên trung tâm để đến nhà hàng ăn uống “Tavern On The Green”. Anh đã báo cho cô biết trời hơi lạnh, bắt đầu vào thu rồi.
- Tuyệt quá! - Cô thốt lên - Em đã bắt đầu ngán mùa hè rồi. - Trong những bước đầu tiên, hai người im lặng. Anh ngắm dáng đi của cô, cố đi cho hợp với bước đi, dáng dấp mảnh mai thon thả trong bộ đồng phục ôm lấy eo, màu vải cùng với màu tóc. Anh nhớ khi ấy trời có gió se lạnh làm rơi những chiếc lá đầu tiên trên cây và mặt trời lặn chiếu ánh sáng yếu ớt làm tăng thêm màu xanh thẩm của trời thu.
Cô đã nói với anh:
- Vào một đêm như thế này, em thường nghĩ đến vở nhạc kịch Camelot. Chắc anh biết vở này rồi, Giá mà anh chẳng bao giờ xa em - Cô ngân nga hát nho nhỏ: “Em không biết sao lại đi dưới trời thu. Ngay khi mùa thu chớm nở là em thấy rực rỡ. Quen anh vào mùa thu, em đi không dứt...”. Giọng cô trầm trầm thật hay.
Giá mà anh chẳng bao giờ xa em...
Phải chăng anh đã yêu cô ngay từ giờ phút ấy?
Buổi tối thật tuyệt, sau khi ăn xong, họ nán lại để nói chuyện trong khi mọi người vào ra tấp nập chung quanh.
Họ nói chuyện gì nhỉ? Họ đã hỏi thăm nhau đủ thứ. Cha cô là kỹ sư làm việc trong một công ty dầu hỏa. Hai chị gái sinh ở nước ngoài, bây giờ họ đã có chồng.
Đáng lẽ anh phải hỏi cô:
- Tại sao cô thoát ra ngoài vòng phu thê ấy, sao cô không lấy chồng như hai chị của cô? - Điều đó có nghĩa là: Đã có ai trong đời cô chưa?
Nhưng chưa có một người nào bởi cô đã dành hết thời gian để nghiên cứu báo chí, rồi cuối cùng trở thành nhà viết xã luận. Cuộc sống này thật thú vị và vui sướng, thoắt một cái, bảy năm sau ngày ra trường đại học đã trôi qua khi nào không biết.
Họ đi bộ về nhà, đến ngã tư thứ hai, họ nắm tay nhau. Cô mời anh vào nhà uống ly cuối cùng, giọng cô hơi nhấn mạnh vào từ “ly cuối cùng”.
Trong khi anh chuẩn bị đồ uống, cô đốt lửa trong lò sưởi, rồi hai người ngồi bên nhau cùng nhìn lửa cháy.
Steve nhớ mãi buổi tối hôm ấy, nhớ cảnh ánh lửa chiếu lên mái tóc vàng của cô, nhớ phần mặt bên phải nằm khuất trong bóng tối, nhớ nụ cười hiếm hoi xinh đẹp rạng rỡ. Anh muốn ôm cô vào lòng, nhưng mãi đến khi ra về, anh mới hôn nhẹ cô và hỏi:
- Thứ Bảy, nếu em rảnh...
- Thế thì anh sẽ gọi em vào buổi sáng.
Trên đường về nhà, anh nghĩ có lẽ nỗi cô độc trong mấy năm qua sắp biến mất. Giá mà em đừng bao giờ xa anh... Sharon, đừng xa anh.
Khi anh đi vào tòa nhà số 1347 ở Đại lộ Người Mỹ thì đã 8 giờ kém 15. Nhân viên của tờ Biến Cố không có thói quen đến sớm, các hành lang vắng hoe. Anh chào người gác tháng máy rồi đi vào văn phòng làm việc ở tầng 36 và gọi điện thoại về nhà.
Bà Lufts trả lời máy:
- Ô, Neil khỏe mạnh, cậu cấy đang ăn sáng, nói cho đúng thì đang gậm nhấm. Neil, ba cháu gọi đây.
Neil cầm máy.
- Chào ba, khi nào ba về nhà?
- Tám giờ rưỡi, chiều nay ba bận họp lúc 5 giờ. Vợ chồng bác Lufts sẽ đi xem xi nê như mọi khi phải không?
- Dạ, chắc thế.
- Cô Sharon sẽ đến nhà lúc 6 giờ để chăm nom con.
- Con biết, ba đã nói rồi. Giọng Neil thản nhiên.
- Tốt. Hãy ngoan cả ngày con nhé, và nhớ mặc cho ấm, trời lạnh lắm. Ở nhà đã có tuyết chưa?
- Chỉ mới lất phất thôi.
- Thôi nhé, hẹn gặp con tối nay.
- Chào ba.
Steve nhíu mày, anh nhớ lúc Neil còn bé, nó rất nhanh nhẩu và vui vẻ. Từ khi Nina qua đời, nó thay đổi hẳn, anh muốn Neil và Sharon thân thiện với nhau. Sharon đã cố gắng hết sức để phá tan bầu không khí lạnh nhạt giữa cô với Neil, nhưng nó không thay đổi chút nào, chắc là chưa đấy thôi.
Cứ đợi, sẽ đến lúc hai người thân thiện với nhau, Steve mỉm cười, quay ra cái bàn nhỏ sau bàn giầy của mình, lấy bài xã luận anh đã viết vào đêm trước.