Dịch giả: Văn Hòa - Kim Thùy
- 47 -

     áo chậm rãi đi qua phòng đợi lên máy bay ở cửa số 9, phía hành lang có mái che dẫn ra máy bay. Hắn có linh cảm về mối nguy hiểm đang rình rập đâu đây, khiến hắn hết sức cảnh giác tối đa đề phòng nguy cơ sẽ xảy đến. Hắn nhìn qua phải rồi qua trái, hành khách cùng chuyến bay với hắn không ai chú ý đến hắn. Họ lo giữ hàng hóa trên tay, lo giữ cặp tài liệu, tất cả đều chuẩn bị xuất trình thẻ lên máy bay.
Hắn nhìn tấm thẻ lên máy bay của hắn, tấm thẻ lòi ra khỏi chiếc phong bì đựng vé máy bay, để hắn trình cho người kiểm soát ở cổng ra. Tay kia, hắn nắm chặt cái va-li cũ màu đen.
Có tiếng ồn! Đúng là tiếng ồn, tiếng ồn rầm rập như chân người chạy. Cảnh sát! Hắn thả chiếc vé ra, nhảy qua bức tường thấp ngăn cách phòng đợi với hành lang lên máy bay. Hai người đàn ông nhảy bổ vào hắn. Thất vọng, hắn nhìn quanh, bỗng hắn thấy lối ra cấp cứu cách hắn khoảng 15 mét, hắn nghĩ có lẽ ngã ra này dẫn đến lối sân bay.
Chiếc va-li, hắn không thể chạy trốn với chiếc va-li được. Ngần ngừ một lát, hắn ném chiếc va-li ra sau, chiếc va-li rơi xuống nền nhà lát ca rô phát ra một tiếng kêu chát chúa, lăn đi một chút rồi mở bung ra. Tiền giấy văng ra tung tóe trên hành lang.
- Dừng lại, không tao bắn. - Có tiếng hét lớn phía sau, Cáo giật mạnh cánh cửa cấp cứu ra, chuông cấp cứu reo inh ỏi. Hắn đóng mạnh cửa lại rồi chạy ra sân bay. Chiếc máy bay đi Phoenix đang đậu trên đường băng. Hắn chạy vòng qua chiếc máy bay. Một chiếc xe vận tải nhỏ, máy đang nổ, đậu bên cánh trái của máy bay, người tài xế chuẩn bị leo lên xe. Cáo chụp lấy lưng anh ta, đấm mạnh vào gáy. Anh ta nhào xuống đất, miệng rên ư ử. Cáo hất anh ta sang một bên rồi leo lên xe, hắn nhắn ga, cho xe chạy zích zắc quanh máy bay. Người ta không dám bắn vì sợ trúng vào máy bay.
Cảnh sát sẽ lái xe rượt theo hắn ngay thôi, hay là họ sẽ cho xe chặn ngang lối ra của hắn. Hắn không dám rời khỏi xe, mà cứ ngồi trên xe còn nguy hiểm hơn nữa. Đường băng đều có rào chắn hai bên và tận cùng ra ngoài biển, nếu hắn chạy theo đường băng, thế nào hắn cũng rơi vào bẫy ngay.
Họ đã tìm thấy người lái xe nằm ở sân bay, họ không tìm ra hắn ở ga sân bay. Hắn trông thấy một chiếc xe vận tải nhỏ như xe hắn đang lái, đậu một bên nhà kho lưu giữ hàng hóa, hắn cho xe đậu sát bên cạnh xe kia. Hắn nhìn thấy ở chỗ ngồi gần bên hắn có chiếc cặp đựng hồ sơ đang mở ra. Cặp đựng giấy tờ ghi hàng hóa gởi đến, và chuyển giao hàng hóa. Hắn thộp lấy cặp hồ sơ, bước xuống xe. Hắn thấy cánh cửa vào nhà kho mở ra, trên cánh cửa có ghi hàng chữ: “Cửa dành riêng cho nhân viên”. Hắn cúi đầu nhìn cặp đựng hồ sơ và đưa tay giữ cánh cửa mở rộng. Một thiếu nữ mặc đồng phục bước nhanh ra, cô nhìn vào tập đựng hồ sơ trên tay hắn rồi vội vã bước đi.
Bây giờ Cáo vội vã đi một cách ngang nhiên, hắn sải bước trên dãy hành lang có nhiều phòng làm việc, và chỉ một lát sau, hắn ra đến tiền sảnh của phi trường. Cảnh sát của phi trường chạy ngược chạy xuôi trước mặt hắn, họ vội vã chạy ra hướng sân bay. Hắn không để ý đến họ, bước ra khỏi phi cảng, đến hè đường, hắn gọi tắc-xi. Tài xế tắc-xi hỏi hắn:
- Ông đi đâu?
- Ga lớn Trung tâm. - Hắn lấy ra tờ 20 đô-la, số tiền hắn còn lại trong người - Đến đấy mất bao lâu? Chuyến bay của tôi bị hủy, tôi phải đi chuyến tàu 11 giờ 30, anh cố chạy đến đấy trước giờ này.
Người tài xế còn rất trẻ, chưa quá 22 tuổi. Anh ta đáp:
- Gần đến giờ tàu chạy rồi, thưa ông, nhưng tôi sẽ cố đưa ông đến kịp. Đường sá đã tốt lại rồi, và giờ này xe cộ lưu thông thưa hơn. - Anh ta nhấn ga - Ông níu cho chặt.
Cáo ngồi lọt vào ghế đệm, hắn toát mồ hôi lạnh. Thế là họ biết hắn là ai rồi, có lẽ người ta đã tìm ra hồ sơ lý lịch của hắn. Và biết đâu có kẻ nào đó đã nói: - “Trước đây hắn làm việc ở quán Oyster Bar, hắn rửa chén bát ở đây”. - Và biết đâu họ nghĩ đến căn phòng, họ đi xuống đó để lục tìm.
Quả bom đã được nối với đồng hồ định giờ. Như thế, nếu bây giờ có ai vào phòng ấy, sẽ có đủ thời gian để cứu Sharon và Neil, có lẽ họ còn kịp tháo ngòi nổ quả bom nữa. Không, nếu ai đụng đến quả bom, nó sẽ nổ ngay. Nhưng nếu Sharon và Neil không ở trong phòng ấy thì còn giúp hắn gì được nữa đâu?
Lẽ ra hắn không nên gọi cuốc điện thoại sau cùng mới phải, lỗi tại Sharon hết. Đáng ra hắn giết quách cô ta hôm qua mới phải. Hắn nhớ lại cảm giác của hắn khi hai tay bóp mạnh vào cổ cô, hắn cảm thấy mặch máu cô nhảy dưới mấy ngón tay hắn. Chưa bao giờ hắn dùng tay bóp cổ người khác trước đây, mà chỉ dùng khăn quàng hay dây thắt lưng để thắt cổ họ. Còn cô ta! Hắn muốn dùng tay ôm lấy cổ cô. Cô ta đã phá hỏng hết kế hoạch của hắn. Cô ta đã lừa khi giả vờ yêu hắn. Thái độ cô ta nhìn hắn, ngay cả khi cô ta nhìn hắn ở trên ti vi, như thể cô ta muốn hắn, như thể cô ta muốn hắn dẫn cô đi theo. Hôm qua, cô ta đã quàng tay ôm hắn để đoạt khẩu súng. Cô ta quá tệ, rất tệ, tệ hơn cả bọn đàn bà trong các viện mồ côi, hơn cả bọn lính gác trong các nhà giam, tệ hơn cả bọn đàn bà cương quyết đẩy hắn ra khi hắn cố hôn họ. - “Thôi, đừng làm thế!” - Họ chỉ thường la lên như thế thôi.
Phải chi hắn đừng mang Sharon vào phòng này. Phải chi hắn chỉ đem thằng bé đến đây thôi thì hay biết mấy, chắc bây giờ sẽ không xảy ra chuyện như thế này. Chính cô ta đã buộc hắn làm theo lời yên cầu của cô để bây giờ tiền mất mà họ lại biết hắn là ai rồi, và hắn chỉ còn nước chạy trốn thôi.
Nhưng trước hết hắn phải giết cô ta đã. Bây giờ chắc người ta đang giải tỏa các nhà ga, các phi trường. Có lẽ họ không để ý đến cái phòng ấy đâu. Quả bom, quá xứng cho cô ta. Phải làm cho cô ta ngóc đầu lên mà nhìn hắn, mà cảm thấy hai bàn tay hắn siết quanh cổ cô. Hắn phải nhìn tận mắt cô ta, hắn phải chứng kiến cảnh cô ta chết mới được. Hắn phải nói với cô ta, sẽ nói cho cô ta biết hắn sắp làm gì, hắn muốn nghe cô ta van nài rồi mới siết cổ cô ta.
Hắn nhăn mặt, nuốt nước bọt, miệng hắn khô khốc, hắn rùng mình vì khoái cảm.
Hắn chỉ cần có mặt ở nhà ga bốn hay năm phút là đủ. Nếu hắn đến phòng ấy vào lúc 11 giờ 27 phút, thì hắn có đủ thời gian chán. Rồi hắn sẽ chạy trốn theo đường hầm dưới Đại lộ Park.
Ngay cả khi không cần máy ghi âm, hắn cũng sẽ nhớ được giọng của cô. Hắn muốn nhớ giọng cô, hắn sẽ nằm ngủ và nhớ lại giọng của Sharon vào lúc cô chết.
Còn thằng bé, hắn cứ để thằng bé ở lại đây. Quả bom sẽ thanh toán nó và tất cả bọn cảnh sát thối tha dơ bẩn ấy, và cả những ai không kịp chạy đi.
Chiếc tắc-xi chạy vào đường hầm dẫn vào trung tâm thành phố, anh chàng tài xế này quả thật giỏi. Chỉ mới 11 giờ kém 10, còn 10 hay 15 phút nữa là sẽ đến Đường 42. Hắn còn đủ thời gian cần thiết dành cho Sharon.
Đến giữa đường hầm, chiếc tắc-xi bỗng dừng lại, Cáo giật mình tỉnh khỏi dòng suy tư. Hắn hỏi:
- Có gì thế?
Người tài xế nhún vai:
- Rất tiếc, thưa ông, có chiếc xe tải đang dừng lại cách đây một đoạn ngắn. Chiếc xe có vẻ như bị mất hàng, hai tuyến xe đều bị kẹt. Nhưng tôi tin đường kẹt không lâu đâu, ông đừng lo, thế nào ông cũng kịp tàu.
Cáo hết sức nôn nóng thấy lại Sharon, hai tay hắn như bị lửa đốt, hừng hực nóng. Hắn tính chuyện xuống xe, đi bộ cho nhanh, nhưng hắn đổi ý, hắn nghĩ thế nào cảnh sát cũng thộp cổ hắn.
Khi chiếc xe từ từ ra khỏi đường hầm thì đã 11 giờ 17, xe rẽ về hướng Bắc, đến Đường 42, xe cộ chạy chậm lại. Gã tài xế rít lên:
- Loạn xạ thế này! Phải chạy qua hướng Tây thôi.
Đến Đại lộ 3, họ hoàn toàn bị tắt nghẽn, xe nằm bất động giữa đường làm kẹt hết các ngã tư. Còi xe kêu inh ỏi, khách bộ hành tấp nập chạy về hướng Đông, đi vòng quanh các chiếc xe đậu giữa đường, leo lên cả chắn xe để đi.
- Chắc có gì bất thường xảy ra rồi, thưa ông. Chắc là đường sá ở trên kia bị phong tỏa. Khoan, để tôi mở đài nghe thử, có lẽ có báo động về bom nổ.
Chắc có lẽ họ đang giải tỏa nhà ga, Cáo ném tờ 20 đô-la cho tài xế, rồi mở cửa xe bước xuống lề đường.
Hắn thấy ở trên Đường 42, cảnh sát khắp nơi. Đường 42 bị phong tỏa, hắn chen lấn để đi. Quả bom. Quả bom. Hắn dừng lại nghe người ta bàn tán đến quả bom ở nhà ga. Họ tìm ra Sharon và Neil rồi ư? Nghĩ thế, hắn hốt hoảng lo sợ. Hắn chen lấn những người đứng chắn trước mặt hắn để đi tới, băng qua đám đông.
- Lui đi, bác ơi. Không qua được đâu. - Một anh cảnh sát to con vỗ tay lên vai hắn khi hắn sắp sửa băng qua đại lộ 3.
- Có chuyện gì thế? - Hắn phải biết tin tức.
- Chẳng có gì? Ít ra ta cũng hy vọng thế, nhưng vừa có cuốc điện thoại báo có kẻ gài bom, chúng ta phải đề phòng thì hơn.
Cuốc điện thoại báo đến. Cuốc điện thoại hắn báo cho ông linh mục, như thế là họ chưa tìm ra quả bom. Tất cả còn tốt đẹp, hắn mừng rỡ. Mấy ngón tay và hai lòng bàn tay của hắn cương cứng lên như mỗi lần hắn tiến gần đến một cô gái, và không có gì có thể ngăn hắn được nữa. Hắn lấy điệu bộ lo lắng, rồi bằng một giọng dịu dàng êm ái, hắn nói với người cảnh sát:
- Tôi là Bác sĩ. Tôi muốn đến tham gia với đội cứu hộ đề phòng trường hợp người ta cần đến tôi.
- Ồ xin lỗi bác sĩ! Ông đi đi.
Cáo đi ngược lên Đường 42, cẩn thận đi sát vào tường nhà bên đường. Nếu gặp một cảnh sát khác, có thể anh này khôn ranh hơn, anh ta sẽ hỏi thẻ căn cước của hắn. Từng đoàn người tuôn ra từ các văn phòng làm việc và các cửa hàng, họ được loa phóng thanh của cảnh sát kêu gọi di tản để tránh nguy hiểm.
- Quý vị hãy nhanh chân lên, đừng hốt hoảng, hãy đi về phía Đại lộ 3. Xin quý vị vui lòng làm thế để bảo đảm tính mạng.
Khi Cáo chen qua đám đông đang lo sợ, hỗn loạn, đến được tiền sảnh của nhà ga, thì đã 11 giờ 26. Các cửa đều giữ cho người ra mà thôi, chứ tuyệt đối cấm người vào trong ga. Một sĩ quan cảnh sát đứng gác ở cánh cửa cuối cùng ở phía cực tả của tiền sảnh. Cáo cố đi qua cánh cửa ấy để khỏi ai thấy. Nhưng người sĩ quan đã nắm tay hắn lại.
- Ê, này! Không được đi vào.
- Tôi là chuyện viên kỹ thuật của nhà ga. - Cáo gay gắt đáp.
- Quá trễ rồi; công việc tìm kiếm sẽ chấm dứt trong vòng một phút nũa.
- Người ta gọi tôi mà. - Cáo khăng khăng đáp.
- Tùy anh vậy. - Người cảnh sát buông tay hắn ra.
Phía sau dãy cửa của tiền sảnh, quầy bán báo vắng hoe, trên quầy để đầy số báo ra buổi sáng.. Cáo nhìn thấy những hàng tít in bằng chữ lớn màu đen. Bắt Cáo. Chính hắn, chính hắn làm đây, hắn - Cáo.
Hắn băng nhanh qua sạp báo, liếc mắt nhìn vào đại sảnh. Cảnh sát đội cát két đầy trong phòng, người nào người nấy căng thẳng, họ lục tìm sau các quầy bán vé và các quầy thu ngân. Cũng phải có ít nhất là mấy chục người trong ga. Nhưng hắn khôn ranh hơn họ nhiều! Hắn khôn hơn hết tất cả.
Một nhóm ít người tụ tập gần bên phòng hướng dẫn. Một người đàn ông nổi bật lên trên tất cả, hai vai anh ta rộng, mái tóc màu vàng tro, hai tay thọc vào túi. Anh lắc đầu. Đấy là Steve Peterson. Cáo nín thở, chạy băng qua đại sảnh, đến tầng cấp dẫn xuống bậc dưới.
Hắn chỉ còn hai phút nữa thôi. Mấy ngón tay nóng rần lên như được nạp điện. Hắn co vào rồi duỗi ra, nhảy xuống tầng cấp từng hai bậc một. Chỉ có hai ngón cái là nằm yên, hắn chạy băng qua bậc dưới, không ai chận hắn lại, rồi hắn biến mất trong dãy tầng cấp dẫn đến ke tàu đi Mount Vemon, rồi chạy qua bên kia ke tàu để lên căn phòng.