Dịch giả: Cao Tự Thanh
Hồi 1
Sát thủ tung hoành
Máu tanh ngập đất

     ước biếc cầu bằng, cửa son liễu ánh.
Đó quả thật là một nơi đẹp đẽ, vả lại còn vô cùng vắng lặng.
Không có tiếng người, thậm chí cả tiếng chim cũng không có.
Gió rất nhẹ, tựa hồ không làm cành liễu lay động, nước chảy cũng không gấp lắm, đứng hơi xa là không nghe thấy tiếng nước.
Cũng may là còn có gió thổi, còn có nước chảy, nơi ấy mới không đến nỗi khiến người ta có cảm giác chết chóc.
Nơi vắng lặng ấy đã không còn giống cõi nhân gian.

*

Cửa son đóng chặt, hai người áo trắng giống như hồn ma đứng trên thềm đá.
Một nam một nữ, một già một trẻ.
Ông già mái tóc bạc xõa tung, mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng lưng vẫn thẳng như ngọn bút.
Hai tay y nắm chặt, hai hàng chân mày nhíu lại, mắt nửa mở nửa nhắm, những nếp nhăn trên mặt đều như vết dao cắt sâu vào, thỉnh thoảng lại run lên, mường tượng như dang cố gắng chịu đựng một nỗi thông khổ to lớn.
Thiếu nữ đứng cạnh y nhiều lắm là mười tám tuổi, hai tay đỡ vai phải ông già, mặt cũng trắng bệch.
Nàng chăm chú nhìn chiếc cầu trên khe trước cổng hai mắt lóng lánh ánh sáng.
Ánh lệ.
Nhưng lệ chưa rơi xuống.
Hai người đứng ở đó không biết đã bao lâu, thủy chung đều không nói tiếng nào, giống như hai người câm.
Chỉ là giống, chứ thật ra không phải.
Thiếu nữ đột nhiên bật kêu một tiếng “Tới rồi”, ánh mắt chợt rực lên.
Tiếng vó ngựa gấp gáp đang bên kia cầu vang tới.
Tiếng vó ngựa tuy còn rất nhỏ, nhưng nàng đã nghe thấy.
Ông già ứng tiếng nhếch mép, chép miệng nói “Chỉ không biết người tới có đúng là y không”.
Thiếu nữ nói “Nhất định là đúng”.
Nàng tuy lời lẽ thì khẳng định, nhưng dáng vẻ hoàn toàn không phải khẳng định.
Ông già cười khẽ một tiếng, không nói gì nữa.
Qua một lúc, tiếng vó ngựa đã rất gần.
Thiếu nữ nghiêng tai lắng nghe một lúc, cau mày nói “Chỉ có một con ngựa tới”.
Ông già “Ờ” một tiếng chưa dứt, con ngựa đã dưới bóng liễu râm bên kia cầu vọt ra như một mũi tên phóng lên đầu cầu.
Ngựa là tuấn mã, toàn thân màu đỏ, không hề có một sợi lông tạp, dưới ánh nắng đỏ như ngọn lửa.
Ngồi trên ngựa là một người áo trắng, tuổi trẻ mà tiêu sái, tóc xõa trên vai, phất phơ trong gió.
Ông già vừa nhìn thấy tinh thần phấn chấn, bất giác kêu lên một tiếng “Là y!”
Hai hàng chân mày của thiếu nữ lập tức giãn ra.
Con ngựa trong chớp mắt ấy phóng tới, vó sau khựng lại, vó trước nhấc lên rồi bổ xuống, dừng lại dưới bậc thềm.
Người áo trắng cũng lật người nhảy xuống ngựa.
Ông già nhìn sững y run giọng nói “Người tới có phải là Thẩm Thăng Y?”
Người áo trắng nói “Đúng thế”.
Ông già toàn thân run lên “Hay lắm! Thẩm đại hiệp tới hay lắm!”
Thẩm Thăng Y nói “Lão tiền bối nặng lời quá”.
Ông già nói “Ngươi có biết ta là ai không?”
Thẩm Thăng Y nói “Thiết Đảm Nhân Tâm Trung Nguyên Lý Mạnh Thường”.
Ông già nói “Cứ gọi thẳng là Lý Đông Dương ta cũng không trách ngươi đâu!”
Thẩm Thăng Y nói “Đâu dám”.
Lý Đông Dương nói “Lý Nghĩa ra sao rồi?”
Thẩm Thăng Y nói “Hai thanh đao cắm vào nách, đang dưỡng thương trong khách sạn”.
Thiếu nữ hoảng sợ nói “Là ai hạ thủ?”
Thẩm Thăng Y nói “Tự y”.
Thiếu nữ sững sờ.
Thẩm Thăng Y nói tiếp “Y sợ ta không tin, dốc lòng lấy cái chết để chứng minh, ta quả thật không ngờ y lại có...”.
Lý Đông Dương nói “Nhưng rốt lại Thẩm đại hiệp cũng giữ được tính mạng của y!”
Thẩm Thăng Y nói “Không biết lão tiền bối tìm ta gấp gáp như thế là có việc gì?”
Thiếu nữ chen vào “Lý Nghĩa chưa nói sao?”
Thẩm Thăng Y lắc đầu nói “Chưa, y không ngừng dập đầu, khóc tới mức thất thanh, chỉ xin ta nhanh nhanh tới Lý gia trang!”
Thiếu nữ thở dài nói “Y mồm miệng vốn cũng không lanh lợi gì, cho dù có nói, cũng khó mà nói được rõ ràng”.
Thẩm Thăng Y nói “Có điều từ thần thái cử động của y, ta đã biết nhất định không phải là chuyện tầm thường, nên thu xếp ổn thỏa cho y xong là lập tức lên đường tới đây thật nhanh”.
Thiếu nữ cảm kích nói “Ta nhận thấy rồi”.
Trên trán Thẩm Thăng Y mồ hôi đang nhỏ xuống.
Ánh mắt y chuyển qua nhìn vào con ngựa, nói “Đây cũng là một con ngựa hay”.
Lý Đông Dương nói “Ta từ một trăm con chọn được nó đấy”.
Thẩm Thăng Y nói “Không lạ gì”.
Lý Đông Dương nói “Thẩm đại hiệp là một đường từ phía đông qua phải không?”
Thẩm Thăng Y nói “Không sai”.
Y lập tức hỏi tiếp “Chẳng lẽ lão tiền bối đều phái người tìm ta khắp cả ba phía tây nam bắc sao?”
Lý Đông Dương gật đầu nói “Phía tây là Hồ Bồi, phía nam là Hồ Liệt, phía bắc là Hồ Thăng”.
Thẩm Thăng Y nói “Ngạc Bắc tam kiệt?”
Lý Đông Dương nói “Danh phù kỳ thực, đều là anh hùng hào kiệt”.
Y nở một nụ cười thê lương, nói “Bàn về bạn bè thì hai bên sông Hoàng Hà chắc chắn không có ai nhiều bạn bằng Lý Đông Dương ta, nhưng một sớm có chuyện thì những ban bè chịu bôn tẩu vì ta chỉ có ba người ấy”.
Thẩm Thăng Y cười khẽ nói “Được một người tri kỷ, có chết cũng không hối tiếc”.
Lý Đông Dương cười lớn nói “Cho nên thật ra ta cũng nên rất thỏa mãn rồi”.
Tiếng cười lớn chưa dứt, đột nhiên một trận ho vang lên máu từ mũi và miệng y bắn ra, tấm áo trắng trên người lập tức có thêm vô số đốm máu nhỏ.
Thẩm Thăng Y nhìn thấy rất rõ, cau mày nói “Lão tiền bối bị nội thương à?”
Lý Đông Dương nói “Không hề gì”.
Thẩm Thăng Y lập tức bước lên bậc thềm đưa tay nắm vào cổ tay trái Lý Đông Dương, sắc mặt lập tức biến thành nghiêm trọng.
Thiếu nữ kia vội hỏi “Thẩm đại hiệp, ngươi thấy thế nào?”
Thẩm Thăng Y nói “Cái này...”.
Lý Đông Dương nói “Không cần cái này cái kia, ta tự biết tuyệt đối không sống quá ngày hôm nay”.
Thẩm Thăng Y nhướng mày nói “Có thể sống được tới hiện tại cũng đã là kỳ tích”.
Thiếu nữ thần sắc thê thảm.
Lý Đông Dương lại cười, nói “Chưa gặp ngươi, ta làm sao yên tâm rời bỏ cõi đời được?”
Thẩm Thăng Y nói “Nhưng chúng ta chưa từng gặp nhau”.
Lý Đông Dương nói “Vả lại còn không phải thân thích, không phải bạn cũ”.
Y nhìn chằm chằm vào Thẩm Thăng Y, lại nói “Về ngươi thì ta chỉ nghe tiếng, lần này mạo muội mời nguơi tới, cũng chỉ vì biết ngươi thật sự là một hiệp khách!”
Thẩm Thăng Y nói “Có lời gì xin cứ nói”.
Lý Đông Dương nghiêng đầu nói “Vào trong sẽ nói tiếp!”
Thẩm Thăng Y đưa tay đỡ vai trái Lý Đông Dương xoay vào phía cánh cửa son.
Thiếu nữ lập tức đưa tay đẩy cửa.
Một mùi máu tanh xộc ngay vào giữa mặt.

*

Cách cánh cửa bảy thước, một người gia nhân áo xanh nằm trên mặt đất, mặt đầy máu tươi, tròng mắt lồi ra, sống mũi gãy lõm xuống, khóe miệng rách toác.
Lý Đông Dương ánh mắt nhìn xuống, nói “Người này tên Lý Thuận, là lão bộc của nhà ta, lúc ấy chắc nghe tiếng đập cửa bước ra mở cửa, không ngờ cánh cửa vừa mở đã bị một đòn đánh vào giữa mặt, tung ra bảy thước, ngã vật ra chết ngay tại chỗ”.
Thẩm Thăng Y nói “Người giết y rõ ràng là một hảo thủ giết người!”
Lý Đông Dương nói “Chắc chắn là thế”.
Ánh mắt của y chuyển tới dưới một gốc mai.
Một người gia nhân áo xanh khác tư thế rất kỳ quái dựa vào gốc mai, đứng dưới gốc cây, tay phải vẫn còn nắm chặt một cái chổi.
Cái chổi ấy chỉ còn hai thước nằm trong tay y, nửa trên giống hệt một ngọn thương xuyên qua bụng dưới y cắm vào gốc cây, đóng đinh y vào gốc mai.
Thiếu nữ lập tức nói “Người chết dưới gốc mai bên đó tên Lý Khang, cũng là lão bộc của nhà ta, lúc ấy y đang quét sân, nhìn thấy Lý Thuận bị giết, tự nhiên vung chổi lên xông ra”.
Thẩm Thăng Y chép miệng nói “Đáng tiếc y vừa động thân, đối phương đã xông tới trước mặt, đánh gãy cái chổi làm hai đoạn, đâm luôn vào bụng y!”
Thiếu nữ nói “Ngoài hai người bọn họ, lúc ấy trong viện còn bốn a hoàn, một bà già, ba người gia nhân khỏe mạnh đang bắt đầu làm công việc buổi sáng của họ, đều không ai thoát chết, tất cả đều chết dưới tay người tới!”
Thẩm Thăng Y đã nhìn thấy tám cái xác, trầm giọng nói “Ở đây đã có mười mạng người”.
Thiếu nữ nói “Nhưng chỉ mới là bắt đầu”.
Thẩm Thăng Y trái tim lạnh buốt.
Thiêu nữ đỡ Lý Đông Dương không dừng bước tiến vào đại sảnh.
Càng vào trong, mùi máu càng nồng nặc.

*

Vào tới đại sảnh, ra khỏi sân giữa, chuyển qua hồi lang, qua hoa sảnh, vào nội đường.
Đâu đâu cũng có xác chết.
Thẩm Thăng Y không kìm được có ý nghĩ mình đang ở địa ngục.
Đây là lần đầu tiên trong đời y nhìn thấy nhiều xác chết như thế.

*

Trước cửa nội đường là một tấm bình phong, trên vấy máu tươi.
Ba người cũng dừng lại trước tấm bình phong.
Lý Đông Dương khóe mắt giật giật, nói “Kéo bình phong ra!”
Tay trái thiếu nữ mới đưa ra một nửa, tay phải Thẩm Thăng Y đã xô tấm bình phong qua một bên.
Sau tấm bình phong có năm cái xác, trong đó ba xác là trẻ con, hai trai một gái, đứa lớn nhất e còn chưa tới mười tuổi.
Một người trung niên áo xanh nằm trên chiếc ghế bên cạnh chúng.
Chiếc ghế đã nát bét, quá nửa cắm vào lưng y.
Tay phải y nắm chặt một thanh trường kiếm lóng lánh như nước thu, mũi kiếm cắm ngập vào bụng y.
Kiếm hoàn toàn không phải là nhuyễn kiếm, cũng không bị gãy, chỉ là cánh tay phải của y đã bị chặt đứt tới khuỷu.
Y chết không nhắm mắt, đôi mắt mở to, trong con ngươi mường tượng vẫn còn ánh lửa căm giận.
Theo ánh mắt của y nhìn qua, có một thiếu phụ nằm dưới đất.
Thiếu phụ này tuy vẻ mặt méo mó nhưng vẫn có thể thấy rõ là một nữ nhân xinh đẹp, nàng cũng chết không nhắm mắt, ánh mắt chất chứa đau thương, tràn đầy phẫn nộ.
Hai ba mảnh quần áo rách nát phủ trên người nàng, rõ ràng phần quần áo dưới hạ thể đã bị xé nát.
Lý Đông Dương nhìn chằm chằm vào xác người trung niên áo xanh, nói “Đó là Lý Ngư con ta, ta chỉ có một con này”.
Ánh mắt của y lại chuyển qua thiếu phụ, nói “Đó là con dâu ta, ba đứa nhỏ là cháu nội ta, đứa lớn nhất năm nay mới chín tuổi”.
Thẩm Thăng Y trầm giọng nói “Lại thêm năm mạng người nữa!”
“Sáu!”, Lý Đông Dương lệ già lã chã, nói “Đứa con dâu này của ta đang có thai năm tháng!”
Thẩm Thăng Y biến sắc nói “Một xác hai mạng!”
Lý Đông Dương nói “Trước cưỡng gian sau giết chết”.
Thẩm Thăng Y buột miệng hỏi “Là ai hạ thủ?”
Lý Đông Dương chưa trả lời thẳng vào câu hỏi, tự nói một mình “Trong trang viện này có tất cả một trăm bảy mươi tám người, hiện tại chỉ còn có ta, A Tiêm và Lý Nghĩa!”
Thẩm Thăng Y ánh mắt chăm chú nhìn vào thiếu nữ.
Lý Đông Dương nói “Nó chính là A Tiêm, là nghĩa nữ của ta”.
Thẩm Thăng Y đột nhiên hỏi “Lúc xảy ra việc, các ngươi ở đâu?”
A Tiêm nói “Ở thị trấn bên cạnh”.
Nàng nói tiếp “Bên đó hôm trước bị hỏa hoạn, cháy mất không ít nhà cửa, nghĩa phụ được tin, sáng sớm hôm nay dắt bọn ta tới xem tình hình, thấy rất nhiều người không có nhà mà về, chuyện lương thực thì không thành vấn đề, nên lập tức trở về, định đem thóc gạo trong trang đưa qua, ai ngờ vừa vào nhà thì nhìn thấy...”.
Nàng rơi nước mắt, không nói tiếp được nữa.
Thẩm Thăng Y quay lại hỏi “Ngoài các ngươi ra, quả thật không còn ai sống à?”
A Tiêm nức nở nói “Ta đã xem rất rõ ràng, đếm rất rõ ràng, không nhiều không ít, tất cả có một trăm bảy mươi lăm cái xác”.
Thẩm Thăng Y trở nên trầm mặc.
Lý Đông Dương nói tiếp “Thẩm đại hiệp cứ theo bọn ta qua bên kia mà xem”.
Thẩm Thăng Y trầm giọng nói “Xem tới đây cũng đã đủ rồi”.
Lý Đông Dương đột nhiên hỏi “Nhìn thấy thế này, Thẩm đại hiệp có cảm giác ra sao?”
Thẩm Thăng Y nói “Vô cùng phẫn nộ!”
Ánh mắt của y lại chuyển qua năm cái xác, nói “Hiện tại tuy ta vẫn chưa biết rốt lại đây là chuyện gì, nhưng thế này đã đủ, quả thật vô cùng quá đáng”.
Lý Đông Dương thở dài một tiếng, lại hỏi “Không biết Thẩm đại hiệp đã nghe qua cái tên Độc Tý Thiên Ma Quan Tam Bảo chưa?”
Thẩm Thăng Y nói “Nghe nói người ấy là sát thủ trong bọn sát thủ”.
Lý Đông Dương lại hỏi “Thẩm đại hiệp còn biết gì nữa?”
Thẩm Thăng Y nói “Nghe nói người ấy quật khởi trong vài năm nay, dưới tay có một bọn sát thủ võ công vô cùng cao cường, người nào cũng giỏi, chỉ cần bỏ đủ tiền ra là có thể nhờ họ tới giết người”.
Thẩm Thăng Y trầm giọng nói “Chẳng lẽ chuyện này do họ gây ra?”
Lý Đông Dương nói “Đúng thế”.
Thẩm Thăng Y cau mày nói “Rốt lại lão tiền bối đắc tội với ai mà tới mức gặp phải cái họa diệt môn thế này?”
Lý Đông Dương nói “Chính là Quan Tam Bảo!”
Thẩm Thăng Y sững sờ.
Lý Đông Dương nói tiếp “Người khiến y biến thành Độc Tý Thiên Ma không phải là ai khác, mà chính là ta”.
Thẩm Thăng Y nói “Là ngươi chặt đứt một cánh tay của y à?”
Lý Đông Dương nói “Cánh tay trái”.
Y trầm ngâm nói tiếp “Nói ra thì đã là chuyện cũ mười lăm năm trước, lúc ấy võ công của y còn chưa cao cường như hiện tại, độc lai độc vãng ở một dải Hoãn Bắc, những chuyện y làm đều là việc thương thiên hại lý...”.
Thẩm Thăng Y cắt ngang “Vì sao ngươi chặt đứt một cánh tay của y?”
Lý Đông Dương nói “Giữa ban ngày ban mặt y cưỡng gian một thiếu nữ con nhà nông dân”.
Y thở dài một tiếng, nói “Lúc bấy giờ tuy võ công của y không bằng ta nhưng vẫn tìm chỗ sơ hở dốc lòng lấy mạng ta, đến khi bị ta chặt đứt một cánh tay mới cuống cuồng bỏ chạy, một kẻ hung hãn như thế, lúc ấy ta đã nghĩ tới việc sau này y tuyệt đối sẽ không chịu bỏ qua, chỉ là chợt nảy ý nhân từ, không đuổi theo giết y”.
Thẩm Thăng Y nói “Sau đó y có tìm ngươi để trả thù không?”
“Không”, Lý Đông Dương nói “Sau đó trên giang hồ hoàn toàn không có tin tức gì về y, suốt mười mấy năm ta suýt nữa đã quên mất người ấy việc ấy”.
Y ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Đến lúc y trở lại giang hồ, lấy danh hiệu là Độc Tý Thiên Ma, một người bạn biết rõ y nhắc ta cẩn thận, ta mới nhớ tới”.
Thẩm Thăng Y nói “Theo như ta biết, tên tuổi Quan Tam Bảo truyền bá trên giang hồ là sau khi giết mấy vị cao thủ giúp người khác”.
Lý Đông Dương nói “Cho nên ta vừa nhớ ra là lập bắt đầu cẩn thận đề phòng, hai năm trước ta về đây ở ẩn có thể nói cũng vì lý do ấy”.
Thẩm Thăng Y nói “Hai năm trước Quan Tam Bảo đã vô cùng lẫy lừng, người giang hồ nghe tên là biến sắc”
Lý Đông Dương nói “Không sai”.
Thẩm Thăng Y nói “Nhưng y lại không tới tìm ngươi”.
Lý Đông Dương nói “Mặc dù như thế, ta vẫn có cảm giác là sớm muộn gì y cũng sẽ tìm tới!”
Y thở dài một tiếng nói tiếp “Hiện tại thì quả nhiên y đã tìm tới rồi”.
Thẩm Thăng Y nói “Một cánh tay trái, một trăm bảy mươi lăm mạng người, đó là cách đòi nợ của y”.
Lý Đông Dương nói “Nghe đồn từ mười lăm năm trước y đã quyết định giết cả nhà ta, nhưng sở dĩ vẫn không ra tay chỉ vì vẫn không có ai bỏ tiền ra mua mạng ta, lúc đầu quả thật y không muốn làm vụ làm ăn lỗ vốn này!”
Thẩm Thăng Y nói “Hiện tại chẳng lẽ có người mua mạng ngươi sao?”
“Vần chưa”, Lý Đông Dương nói “Có điều y không đủ nhẫn nại để chờ nữa, nên lỗ vốn cũng làm”.
Thẩm Thăng Y nói “Tại sao lại chờ lúc ngươi không có nhà mới ra tay, với loại người như y thì lẽ ra tin tức phải rất linh thông mới đúng chứ”.
Lý Đông Dương nói “Thì y biết lúc ta không có nhà mới ra tay, thị trấn bên cạnh phát hỏa cũng là do y đốt”.
Thẩm Thăng Y ngạc nhiên nói “Ủa?”
Lý Đông Dương đau đớn nói “Giết hết nhà ta, để lại một mình ta sống, há không phải là hay hơn giết ta sao?”
Thẩm Thăng Y trái tim lạnh buốt.
Lý Đông Dương nói tiếp “Hiện tại tâm tình của ta thế nào chắc ngươi cũng hiểu rõ”.
Thẩm Thăng Y im lặng gật đầu.
Lý Đông Dương thở hắt ra, nói “Đau đớn không muốn sống nữa, tuy sống mà như chết, y giết ta lại là tiện nghi cho ta!”
Thẩm Thăng Y trầm ngâm nói “Nghe ngươi nói xong, tựa hồ các ngươi có gặp nhau”.
Lý Đông Dương nói “Mà còn giao thủ nữa”.
Thẩm Thăng Y nói “Lúc các ngươi trở về y vẫn ở đây à?”
Lý Đông Dương gật đầu nói “Bọn người ấy đều đã rời khỏi đây”.
“Chẳng lẽ họ đột nhiên thay đổi chủ ý lúc đầu, không chờ ngươi trở về nữa sao”.
Lý Đông Dương nói “Chỉ là lúc y giết người trong nội thất, vô tình phát hiện được mật thất cất giấu châu báu của ta”.
Y thong thả bước tới trước một tấm bình phong đối diện với cánh cửa.
A Tiêm lập tức kéo tấm bình phong ra.
Sau tấm bình phong là một bức vách, bên trên vẽ một bức tranh Thiên nữ rắc hoa.
Thiên nữ bảy người, hoa rắc muôn đóa.
A Tiêm giơ tay ấn vào một đóa hoa, lách cách một tleng, trên bức vách xuất hiện một cánh cửa bí mật.
Trong cánh cửa vàng ngọc châu báu lấp lánh lóa mắt.
Một người trung niên áo gấm cụt một cánh tay ngã trên đống châu báu, tứ chi co rút, ngũ quan biến hình, vạt áo trước bụng rách toạc, máu thịt bầy nhầy.
Thẩm Thăng Y ánh mắt chuyển tới, nói “Y là Độc Tý Thiên Ma à?”
“Đúng thế!”. Lý Đông Dương căm hờn nói “Y dốc lòng muốn cướp số châu báu này, nên khi xong việc lập tức cho bọn thủ hạ ra đi. Nhưng không ngờ lúc thu thập bảo vật thì bọn ta trở về”.
Thẩm Thăng Y nói “Kết quả là y chết dưới tay ngươi”.
Lý Đông Dương nói “Bàn về võ công thì hiện nay y đã cao hơn ta, nhưng ta vẫn đủ sức giết chết y”.
Thẩm Thăng Y nói “Chắc vì y không chịu liều mạng với ngươi”.
Lý Đông Dương cười lớn nói “Ta không đỡ cũng không gạt, liều mạng chịu ba quyền bảy cước, đánh trả y ba cước năm quyền, sấn vào đánh gấp, cuối cùng đánh ngã y”.
Y nói tuy có vẻ hời hợt, nhưng từ vết thương trên người hai người mà nhìn, thì ai cũng không khó gì tưởng tượng được hai người giao thủ kịch liệt tới mức nào.
Trong tiếng cười nói, máu vẫn rỉ ra không ngừng trên khóe miệng y.
Thẩm Thăng Y nói “Hay lắm”.
Lý Đông Dương nói “Đáng tiếc là kẻ giết người không phải chỉ có một mình y”.
Thẩm Thăng Y nói “Từ vết thương trên những xác chết có thể thấy rồi”.
Tiếp theo y hỏi “Ngoài Độc Tý Thiên Ma Quan Tam Bảo, còn có ai nữa?”
Lý Đông Dương nói “Quan Tam Bảo đến chết cũng không chịu nói”.
Thẩm Thăng Y nói “Y đã biết chắc là phải chết, có nói ra ngươi cũng sẽ giết y, thì tự nhiên sẽ nhất định không nói”.
Lý Đông Dương nói “Nhưng ta lại tìm được trong người y một bản danh sách”.
Thẩm Thăng Y nói “Danh sách gì?”
Lý Đông Dương lấy trong tay áo ra một tờ giấy trắng xếp lại, tiện tay mở ra.
Trên tờ giấy trắng viết hai hàng tên người.
Hàng trên mười người, hàng dưới bảy người.
Nhạc Trọng, Bạch Vu Ngọc, Doãn Thanh Trúc, Tư Mã Chính, Tư Mã Trực, Giang Vạn Lý, Từ Kiếm Khanh, Gia Cát Trí, Gia Cát Nhân, Gia Cát Dũng.
Ngô Cơ, Liễu Tiên Thu, Tiểu Hồng, Diệp Sinh, Cao Tùng Cốt, Mai Hoa Hạc, Đông Phương Vô Bệnh.
Thẩm Thăng Y đón lấy tờ giấy, đọc kỹ một lượt, nói “Bọn người của Quan Tam Bảo lấy việc giết người làm nghề nghiệp, e đây có thể là danh sách những kẻ giết người”.
Lý Đông Dương nói “Ta cũng nghĩ thế”.
Thẩm Thăng Y nói “Vấn đề ở chỗ tên kẻ giết người và tên người bị giết không viết rõ ràng”.
Lý Đông Dương nói “Kẻ thuê họ giết người cũng không được viết rõ ràng trong này”.
Thẩm Thăng Y nói “E chỉ có Quan Tam Bảo biết rõ bí mật này”.
Lý Đông Dương nói “Có lẽ”.
Thẩm Thăng Y nói “Trước mắt bí mật này hoàn toàn không quan trọng”.
Lý Đông Dương nói “Không sai, đã có bản danh sách này, thì bọn sát thủ kia ắt đã bắt đầu hành động, chuyện quan trọng nhất trước mắt là làm thế nào để cản trở họ”
Thẩm Thăng Y nói “Nếu thế thì phải làm rõ xem hai hàng tên người này hàng nào là những kẻ giết người, hàng nào là những người bị giết”.
Lý Đông Dương nói “Trước sau cũng sẽ rõ thôi”.
Thẩm Thăng Y nói “Đến lúc rõ rồi chỉ e những người bị giết không còn ai sống sót”.
“Trong mười bảy người trên danh sách này Thẩm đại hiệp có ấn tượng gì không?”
“Năm cái tên Diệp Sinh, Cao Tùng Cốt, Từ Kiếm Khanh, Nhạc Trọng và Doãn Thanh Trúc ta có nghe qua”.
“Năm người ấy ít nhiều đều có danh tiếng nghĩa hiệp”. Lý Đông Dương ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Ngoài họ, hai người Bạch Vu Ngọc và Đông Phương Vô Bệnh ta cũng có duyên gặp mặt một lần”.
Thẩm Thăng Y nói “Bạch Vu Ngọc là nam hay nữ?”
“Nữ nhân!”. Lý Đông Dương nói “Nữ nhân này xuất thân thanh lâu, không biết học được ở đâu một thân võ công, tuy không phân tà chính, nhưng ta chưa nghe nàng làm việc gì xấu xa”.
Thẩm Thăng Y nói “Còn Đông Phương Vô Bệnh thì sao?”
“Cũng có danh tiếng nghĩa hiệp, nghe nói còn là xuất thân từ phái Thiếu Lâm”.
“Nếu thế thì xem ra không thể dựa vào bản danh sách này để đoán ai là người của Quan Tam Bảo phải không?”
“Chẳng qua bảy người chúng ta biết đều chỉ trong tám trăm dặm quanh đây, tìm họ hoàn toàn không khó, có thể chỉ cần tìm được một người trong bọn họ thì hàng nào trong bản danh sách là kẻ giết người, hàng nào là người bị giết sẽ rõ ràng thôi!”
“Ngươi muốn ta đi tìm bọn sát thủ ấy”.
“Ta muốn nhờ ngươi tìm họ, giết họ”. Lý Đông Dương nghiêm trang nói “Nhưng đó hoàn toàn không phải vì thù riêng”.
Y căm hờn nói tiếp “Loại người như họ nghiện giết người thành điên cuồng, hoàn toàn không còn nhân tính, nếu để họ tiếp tục sống, không biết sẽ có bao nhiêu người lương thiện sẽ chết dưới tay họ”.
Thẩm Thăng Y nói “Không sai”.
“Ta biết ngươi là một hiệp khách chân chính”.
“Nặng lời quá”.
“Ta tin chắc là ngươi không biết chuyện này thì thôi, chứ nếu đã biết thì nhất định sẽ không tụ thủ bàng quan, để bọn người ấy tiếp tục giết người”.
Thẩm Thăng Y bất giác gật đầu.
Lý Đông Dương nhìn thấy Thẩm Thăng Y gật đầu, mừng rỡ nói “Ngươi đáp ứng yêu cầu của ta phải không?”
Thẩm Thăng Y lại gật đầu.
Lý Đông Dương lệ già lã chã, toàn thân run lên, vô cùng khích động.
A Tiêm cũng đồng thời quỳ xuống.
Thẩm Thăng Y vội đỡ nàng đứng lên.
Lý Đông Dương nói tiếp “Cách đây mười dặm về phía Tây nam, có một nơi gọi là Tụ Anh lâu, là nơi anh hùng hào kiệt các lộ hội họp, ngày thường có nhiều anh hùbg hào kiệt uống rượu ca vang ở đó”.
Thẩm Thăng Y nói “Ta biết nơi ấy”.
Lý Đông Dương nói “Trong số anh hùng hào kiệt ấy có rất nhiều người là bạn bè của ta”.
Thẩm Thăng Y nói “Ý ngươi là lúc cần thiết ta có thể tìm họ nhờ giúp đỡ phải không?”
Lý Đông Dương cười gượng nói “Ngược lại, ý ta là ngươi đừng mất thời gian với họ”.
Thẩm Thăng Y nói “Ngươi đã tìm họ rồi à?”
A Tiêm ứng tiếng nói “Là ta và Lý Nghĩa tìm họ, họ biết nghĩa phụ có nạn, tất cả đều nắn tay xoa quyền, nhưng khi biết rõ là bọn người của Quan Tam Bảo thì trong chớp mắt đã tan mất một nửa, sau cùng thậm chí chỉ còn có Ngạc Bắc tam kiệt”.
Lý Đông Dương thở dài nói “Võ công của ba người ấy làm sao có thể là đối thủ của bọn Quan Tam Bảo”.
A Tiêm nói “Họ cũng biết thế, nhưng hoàn toàn không sợ sệt”.
Lý Đông Dương lại thở dài nói “Lấy trứng chọi đá, có tới cũng vô dụng”.
A Tiêm nói tiếp “Cũng đúng lúc ấy họ sực nhớ ra trước đây không lâu Thẩm đại hiệp đã đi ngang đây, nên đề nghị không bằng mời Thẩm đại hiệp giúp đỡ, bọn ta đương nhiên đồng ý”.
Thẩm Thăng Y nói “Vì thế họ và Lý Nghĩa chia nhau ra bốn phía đông tây nam bắc tìm ta phải không?”
A Tiêm gật đầu nói “Ngoài Thẩm đại hiệp, quả thật bọn ta cũng không nghĩ ra được người nào có thể đối phó với bọn người ấy”.
Thẩm Thăng Y định khiêm tốn vài câu, Lý Đông Dương nói tiếp “Có điều tuy Thẩm đại hiệp võ công cao cường nhưng bọn người ấy cũng không phải tầm thường, trượng của Cao Tùng Cốt, địch của Doãn Thanh Trúc, phiến của Từ Kiếm Khanh đều rất lợi hại”.
Thẩm Thăng Y nói “Đoạt Hồn kiếm của Diệp Sinh, Truy Hồn đao của Nhạc Trọng cũng thế”.
Lý Đông Dương nói tiếp “Đông Phương Vô Bệnh quyền cước chấn Trung Châu, Bạch Vu Ngọc kim kiếm ngân hoàn song tuyệt”.
Thẩm Thăng Y nói “May là ta hoàn toàn không phải đối phó với họ cùng lúc”.
Lý Đông Dương nói “Nhưng nếu họ biết ngươi săn đuổi, biết đâu sẽ liên thủ đối phó với ngươi”.
Thẩm Thăng Y nói “Như thế cũng chưa chắc đã không hay, ít nhất là ta cũng đỡ phải đi tìm họ”.
Lý Đông Dương gật đầu nói “Người tài cao mật lớn, câu ấy quả thật cũng có mấy phần đạo lý”.
Thẩm Thăng Y lặng lẽ cười một tiếng, nói “Có lúc không lớn cũng không được”.
“Bắt đầu từ hiện tại, ngươi chính là một người đi săn!”
Lý Đông Dương giọng nói yếu ớt “Chỉ là đối tượng ngươi săn đuổi hoàn toàn không phải là dã thú mà là người, một bọn người còn độc ác hơn cả dã thú”.
Y thở dài nói tiếp “Cuộc săn đuổi tám trăm dặm này sát cơ bốn phía, ngàn vạn lần nên cẩn thận!”
Thẩm Thăng Y nói “Nhất định ta sẽ cẩn thận!”
Lý Đông Dương ánh mắt nhìn xuống bản danh sách, nói “Vấn đề quan trọng nhất là, theo tình hình trước mắt, đối tượng mà ngươi săn đuổi không phải bảy người cũng không phải mười người, mà là mười bảy người!”
Thẩm Thăng Y nói “Chỉ trước mắt thôi”.
Lý Đông Dương nói “Đáng hận là trước mắt bên ta chỉ có thể giao cho ngươi một mình A Tiêm!”
“A Tiêm...”.
“Nó theo ta luyện tập công phu hơn mười năm, chắc chắn có thể giúp ngươi một tay”.
“Chuyện này nguy hiểm lắm!”
A Tiêm nói chen vào “Ta không sợ nguy hiểm”.
Dáng vẻ lời lẽ của nàng đều vô cùng kiên quyết.
Thẩm Thăng Y nhìn thấy rất rõ, nói “Bên cạnh nghĩa phụ của cô cũng phải có người chiếu cố”.
Lý Đông Dương cười lớn, nói “Ta còn cần người chiếu cố à?”
Trong tiếng cười, máu ở miệng ở mũi của y vọt ra.
Y run run nói tiếp “Các ngươi cũng không cần phải thu thập xác chết ở đây, chuyện ấy cứ để Lý Nghĩa thu xếp, chỉ cần để lại vài chữ trên xác của ta để lúc bọn Ngạc Bắc tam kiệt trở về biết nơi mà tới tiếp ứng”.
Thẩm Thăng Y gật đầu.
Lý Đông Dương thổ huyết nói tiếp “Người có tên trong bản danh sách ở gần đây nhất là Doãn Thanh Trúc, các ngươi hãy tới tìm... tìm y...”.
Thẩm Thăng Y buông một tiếng “Được!”
Lý Đông Dương giọng nói càng yếu, cơ hồ không thể nghe được, nói “Sau khi ta chết nếu... nếu có thể biến thành ma dữ, nhất định... nhất định sẽ giúp các... các ngươi...”
Y giật nảy người, giọng nói đứt ngang.
A Tiêm la hoảng “Nghĩa phụ!”
Lý Đông Dương không trả lời, từ từ ngã xuống.
Thẩm Thăng Y sắc mặt ngưng trọng, đỡ cho thân hình Lý Đông Dương nhẹ nhàng nằm xuống.
A Tiêm không kìm được nước mắt rơi xuống thánh thót.
Thẩm Thăng Y ánh mắt lóe lên, chợt nói “Hiện tại không phải là lúc khóc”.
A Tiêm nói “Vâng!”, rồi lập tức giơ tay áo lau nước mắt.
Thẩm Thăng Y lập tức tuốt kiếm, lấy kiếm làm bút, lấy đất làm giấy, viết mấy hàng chữ gửi Ngạc Bắc tam kiệt bên cạnh xác Lý Đông Dương.
A Tiêm bên cạnh im lặng nhìn, nước mắt vẫn đầy trong mắt nhưng hoàn toàn không rơi xuống nữa.
Một giọt cũng không.

*

Khói liễu nặng, mù xuân thưa.
Trong khói mù, một tiếng địch trỗi, giữa trời đất, ý thơ vô hạn.
Tiếng địch vừa vang lên, trong khói mù một nữ nhân thong thả bước ra.
Một cô gái trẻ giống như tiên nữ.
Nàng mặc quần áo màu thúy lục, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trên chân mày in rõ vết buồn bã.
Địch trỗi khúc Giá cô thiên, uyển chuyển dễ nghe, người thổi địch rõ ràng là một hảo thủ.
Thiếu nữ ấy bước đi vài bước, không kìm được cảm xúc theo tiếng địch khẽ hát “Bệnh khỏi nào hay xuân đã lâu, Chim oanh ríu rít giọng xuân sầu. Ngô đồng lá nhẹ rơi ba tấc, Dương liễu tơ vàng phủ một châu. Thương gác vẽ, trước mây cao. Khổ vì không sức lên lầu. Dưới tà áo lua vương hơi rét, Xương bệnh hao gầy đã mấy thu”.
Giọng hát của nàng lại càng uyển chuyển động lòng người.
Giọng hát vừa dứt, tiếng địch cũng dứt.
Một người áo xanh tay cầm trường địch, từ dưới một gốc liễu vòng ra.
Thiếu nữ lúc đầu không ngừng bước, chăm chú nhìn mảng cỏ xanh như rêu dưới chân, lại ngâm tiếp “Cỏ tươi mầm ánh biếc, Ta ốm má phai hồng”.
Người áo xanh nghe thấy, dáng vẻ lại càng như ngây.
Y sống ba mươi năm, đến hiện tại mới gặp một cô gái thế này.
Thiếu nữ kia lại chưa phát giác ra sự có mặt của y, ngâm xong lại nhấc chân bước đi.
Người áo xanh nhìn thấy cuống lên, buột miệng gọi lớn “Cô nương...”.
Thiếu nữ giật mình ngẩng đầu, liếc người áo xanh một cái, kinh ngạc hỏi “Ngươi là ai?”
Người áo xanh nói “Tại hạ Doãn Thanh Trúc, không phải kẻ xấu”.
Thiếu nữ đến lúc ây mới để ý tới ngọn địch dài trong tay người áo xanh, nói “Mới rồi là ngươi thổi địch phải không?”
Doãn Thanh Trúc nói “Đúng thế”.
Thiếu nữ trong mắt hiện ra vẻ khâm phục, nói “Ngươi thổi rất hay”.
Doãn Thanh Trúc nói “Cũng chưa bằng giọng ca tuyệt diệu của cô nương”.
Thiếu nữ bẽn lẽn cười nói “Ta chỉ là thuận miệng hát bừa thôi”.
Nàng cười rất mê hoặc lòng người, Doãn Thanh Trúc trong lòng lâng lâng, nói “Còn chưa thỉnh giáo tên họ của cô nương”.
Thiếu nữ nói “Ta họ Nhiếp, Nhiếp Tiểu Hồng”.
Doãn Thanh Trúc nói “Té ra là Nhiếp cô nương”.
Nhiếp Tiểu Hồng lập tức hỏi “Sao ngươi lại tới đây thổi địch?”
Doãn Thanh Trúc nói “Vì cảnh sắc ở một dải quanh đây rất đẹp”.
Nhiếp Tiểu Hồng nói “Ngươi nói thế, chẳng lẽ cũng ở gần đây?”
Doãn Thanh Trúc giơ tay chỉ ra, nói “Cũng ở phía trước không xa”.
Phía trước không xa thấp thoáng một tòa trang viện.
Nhiếp Tiểu Hồng cười duyên dáng nói “Có thể nói chúng ta là láng giềng không?”
Doãn Thanh Trúc “Ủa” một tiếng, nói “Cô nương cũng sống ở đây à?”
Nhiếp Tiểu Hồng nói “Ở trang viện đầu phía đông rừng liễu”.
Doãn Thanh Trúc nói “Ở đó theo ta biết chỉ có một tòa trang viện, chủ nhân họ Nghê”.
“Họ Nghê tên Vũ, là cậu ta”.
“Cô nương là thăm người thân mà tới đây à?”
“Là dưỡng bệnh, đã ba tháng rồi”.
Doãn Thanh Trúc ngẫm nghĩ nói “Trước nay ta lại chưa từng gặp mặt cô nương”.
Nhiếp Tiểu Hồng cười khẽ nói “Người ta có bệnh làm sao đi rối lên khắp nơi được?”
“Không sai không sai”.
“Cho dù ngẫu nhiên ra ngoài ngươi cũng chưa chắc đã gặp ta”. Nhiếp Tiểu Hồng hạ giọng nói “Vô duyên đối diện bất tương phùng mà”.
Doãn Thanh Trúc nói “Hôm nay rốt lại chúng ta đã gặp nhau, từ đó mà nhìn cũng là có duyên đấy”.
Nhiếp Tiểu Hồng cúi đầu xuống, giống như vô cùng xấu hổ, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch.
Doãn Thanh Trúc cũng phát hiện ra, nói “Cô nương chưa khỏi bệnh sao?”
“Ai biết được?”. Tiểu Hồng thở dài nói “Có điều so với trước đây đã đỡ hơn nhiều, nếu không ta cũng không có sức lực mà ra đây”.
Doãn Thanh Trúc nói “Đi tản bộ nhiều thêm, rất có lợi cho sức khỏe”.
Tiểu Hồng nói “May là chung quanh đây trước nay vẫn yên ổn, đã không gặp kẻ xấu, cũng không phải vô ích, nếu không thì sợ lắm”.
Doãn Thanh Trúc nói “Có ta ở đây, cho dù có gặp phải kẻ xấu, cô nương cũng không cần phải sợ”.
Tiểu Hồng ngờ vực nói “Ngươi có thể bảo vệ ta à?”
Doãn Thanh Trúc nói “Chẳng lẽ cô nương chỉ coi ta là một thư sinh yếu ớt sao?”
Tiểu Hồng nói “Chẳng lẽ không phải thế sao?”
Doãn Thanh Trúc nói “Đương nhiên không phải”.
Tiểu Hồng nhìn ngó Doãn Thanh Trúc trên trên dưới dưới hai lượt, nói “Vậy nếu người xấu tới thì ngươi dùng cái gì mà chống cự?”
Doãn Thanh Trúc lật ngọn địch trong tay ra, nói “Ngọn địch này của ta”.
Tiểu Hồng bật cười nói “Ngọn địch này chỉ sợ một đao là chém thành hai đoạn”.
Doãn Thanh Trúc cười hỏi “Cô nương nghĩ ngọn địch này làm bằng cái gì?”
“Chẳng lẽ không phải bằng trúc sao?”
Doãn Thanh Trúc gật đầu nói “Nhìn thì giống trúc nhưng thật ra là làm bằng sắt đấy”.
Y lập tức búng một cái, ngọn địch phát ra một tiếng keng ngân dài.
Tiểu Hồng lộ rõ dáng vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Doãn Thanh Trúc nói tiếp “Trong ngọn địch này còn có giấu một ngọn đao sắc”.
Câu nói chưa dứt, đầu ngọn địch đột nhiên keng một tiếng bắn ra một lưỡi đao sắc dài khoảng nửa thước.
Tiểu Hồng kinh ngạc nói “Té ra ngươi là người trong võ lâm”.
Doãn Thanh Trúc nói “Hiện tại cô nương đại khái có thể yên tâm ở lại đây rồi”.
Tiểu Hồng chợt nói “Ngươi dạy võ công cho ta được không?”
Doãn Thanh Trúc ngạc nhiên nói “Cái gì?”
Tiểu Hồng nói “Người ta nói luyện võ có thể khỏe mạnh, sau khi ta luyện võ công rồi sẽ không còn nhiều bệnh như hiện tại”.
Doãn Thanh Trúc lập tức gật đầu, nói “Đúng người luyện võ rất ít bị bệnh tật”.
Tiểu Hồng nói “Ngươi còn chưa trả lời ta”.
Doãn Thanh Trúc vội vàng nói “Đương nhiên là được”
Tiểu Hồng nói “Vậy trở đi đến giờ này mỗi ngày ta sẽ ra đây đợi ngươi được không?”
Doãn Thanh Trúc đang có ý ấy, luôn miệng trả lời “Được, được!”
Tiểu Hồng lại hỏi “Theo ngươi thấy con gái nên học cái gì?”
Doãn Thanh Trúc nói “Chỉ có kiếm thuật là thích hợp nhất”.
Tiểu Hồng nói “Ngươi cũng biết kiếm thuật à?”
Doãn Thanh Trúc ngạo nghễ nói “Mười tám ban võ nghệ ta đều tinh thông”.
Tiểu Hồng ngạc nhiên khâm phục nói “Té ra ngươi có bản lĩnh tới như thế”.
Doãn Thanh Trúc cười không ngậm miệng lại được.
Tiểu Hồng lại nói “Nhưng ta tìm đâu ra kiếm?”
Doãn Thanh Trúc nói “Chuyện này rất đơn giản, ngày mai ta sẽ chuẩn bị cho cô một thanh”.
Tiểu Hồng nói “Có điều chỉ cất ở chỗ ngươi được thôi”.
Doãn Thanh Trúc nói “Tại sao không đem về nhà được?”
Tiểu Hồng giải thích “Cậu ta rất phản đối chuyện con gái nhỏ múa đao luyện bổng. Để y nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị mắng”.
Doãn Thanh Trúc nói “Cô thích thế nào thì cứ như thế”.
Tiểu Hồng nói “Doãn ca ca, ngươi tốt lắm”.
Doãn Thanh Trúc vừa nghe thấy cách xưng hô ấy, giống hệt như bị đổ cho ba cân rượu lâu năm, tâm thần ngây ngất.
Tiểu Hồng hỏi tiếp “Phải rồi, hôm nay ngươi dạy ta kiếm pháp gì?”
Doãn Thanh Trúc ngẫm nghĩ nói “Thanh Bình kiếm pháp được không?”
Y vừa nói vừa lấy ngọn địch làm kiếm vạch ra mấy chiêu.
Quả nhiên là chiêu thức trong Thanh Bình kiếm pháp.
Tiểu Hồng chớp chớp mắt, nói “Đây là Thanh Bình kiếm pháp à?”
Doãn Thanh Trúc thế kiếm không ngừng, gật đầu nói “Bộ kiếm pháp này rất hợp với con gái”.
Tiểu Hồng nói “Nhanh quá, ta không thấy rõ”.
Doãn Thanh Trúc vừa nghe thấy lập tức dừng lại.
Tiểu Hồng thuận miệng hỏi “Chiêu này là gì?”
Doãn Thanh Trúc nói “Tiên Nhân Chỉ Lộ”.
Tiểu Hồng nói “Vậy trước tiên dạy ta chiêu này được không?”
Doãn Thanh Trúc bất giác cảm thấy dở cười dở khóc, may là mục đích thực sự của y hoàn toàn không phải là thu Tiểu Hồng làm đồ đệ, nên lập tức nói “Cô thích học chiêu này trước cũng được”.
Sau đó y biểu diễn chiêu Tiên Nhân Chỉ Lộ từ đầu tới cuối một lượt.
Tiểu Hồng chớp chớp mắt, lắc lắc đầu nói “Vẫn còn nhanh quá”.
Doãn Thanh Trúc thi triển lại lần nữa, rồi nói “Lần này thì thế nào?”
Lần này quả thật y thi triển rất chậm, Tiểu Hồng rốt gật đầu nói “Có phải thế này không?”
Nói xong nàng đưa cánh tay nhỏ ra.
Doãn Thanh Trúc bất giác đưa ngọn địch qua.
Tiểu Hồng cầm ngọn địch vào tay, kêu khẽ “Nặng quá”
Doãn Thanh Trúc cười nói “Chẳng bằng hôm nay ta chuốt cho cô một thanh kiếm gỗ”.
Tiểu Hồng cứng cỏi nói “Không cần, ta dùng được ngọn địch này mà”.
Nàng chậm rãi thi triển chiêu Tiên Nhân Chỉ Lộ.
Doãn Thanh Trúc quả thật không nỡ nhìn hết, nhưng thủy chung vẫn không dời ánh mắt qua chỗ khác.
Tiểu Hồng thi triển hết chiêu Tiên Nhân Chỉ Lộ rồi hỏi “Ta thi triển ra sao?”
Doãn Thanh Trúc vỗ tay nói “Hay lắm”.
Tiểu Hồng cao hứng nói “Thật sao?”
Doãn Thanh Trúc cười lấy lòng “Với người mới học mà nói thì quả thật rất hay”.
Đó là lời thật lòng.
Tiểu Hồng nói “Vậy thì nhất định còn có rất nhiều chỗ không ổn”.
Doãn Thanh Trúc nói “Tay trái cô nâng hơi cao, còn tay phải thì quá thấp”.
Tiểu Hồng nói “Để ta làm lại lần nữa”.
Ngọn địch vung ra lại là một chiêu Tiên Nhân Chỉ Lộ.
Lần này tay trái hơi trầm, tay phải cũng hơi cao, động tác tuy vẫn chậm nhưng ít nhất cũng đã giống chiêu Tiên Nhân Chỉ Lộ.
Doãn Thanh Trúc bất giác ngấm ngầm gật đầu, nghĩ thầm “Cô gái nhỏ này thiên tư rất không kém”.
Tiểu Hồng lập tức hỏi “Lần này thế nào?”
Doãn Thanh Trúc cười nói “Rất hay, tư thế lại càng đẹp hơn”.
Tiểu Hồng nói “Không lừa ta đấy chứ?”
Doãn Thanh Trúc gật đầu nói “Chiêu này do cô sử dụng mới giống người tiên chỉ đường”.
Tiểu Hồng ngạc nhiên nói “Ủa?”
Doãn Thanh Trúc nói “Cô nương là người tiên trên trời hóa thân”.
Tiểu Hồng bật cười nói “Trước đây ngươi đã gặp người tiên trên trời à?”
Doãn Thanh Trúc nói “Chưa”.
Tiểu Hồng nói “Vậy tại sao ngươi biết người tiên trên trời giống như ta?”
Doãn Thanh Trúc nói “Ta chỉ biết người đẹp như cô nương giống như không thể có ở nhân gian”.
Tiểu Hồng nói “Ngươi rất biết ăn nói”.
Doãn Thanh Trúc nói “Cũng rất thật thà”.
Tiểu Hồng cười duyên dáng nói “Học võ công với ngươi quả thật rất vui vẻ”.
Doãn Thanh Trúc còn vui vẻ hơn.
Tiểu Hồng nói tiếp “Ta luyện một lần nữa cho ngươi xem nhé”.
Doãn Thanh Trúc nói “Cứ như lần trước, còn nếu làm được thì tốt nhất là nhanh hơn”.
Tiếu Hồng cắn cắn môi, nói “Để ta dùng hết sức thử xem”, ngọn địch trong tay ra chiêu Tiên Nhân Chỉ Lộ chỉ vào Doãn Thanh Trúc.
Lần này thì không những tư thế vô cùng mỹ lệ, mà còn thuần thục không kém gì Doãn Thanh Trúc.
Ngọn địch phóng ra, mau lẹ như chớp.
Doãn Thanh Trúc chỉ cảm thấy trước mắt ánh lạnh chớp lên, tiếp theo đó trước ngực vang lên một tiếng soạt.
Kế đó y cảm thấy một trận đau thấu tim.
Lưỡi đao sắc trong đầu ngọn địch đã cắm vào chỗ yếu hại trước ngực y.

*

Ngọn đao sắc vừa đâm vào ngực Doãn Thanh Trúc, Tiểu Hồng buông lỏng tay, thân hình đồng thời vọt lại phía sau, lùi một cái cách ba trượng.
Doãn Thanh Trúc hai mắt nhìn sững Tiểu Hồng, buột miệng la hoảng “Cô...”.
Tiếng “cô” vừa bật ra, Tiểu Hồng đã như con bướm lướt lên một cây liễu.
Doãn Thanh Trúc lại kinh ngạc, nói “Khinh công giỏi quá!”
Tiểu Hồng cười hỏi “Lần Tiên Nhân Chỉ Lộ này có đủ nhanh chưa?”
Doãn Thanh Trúc thở dài một tiếng, nói “Đủ rồi”.
Tay phải y đã nắm vào ngọn địch, nhưng chưa rút lưỡi đao ra.
Vì y biết nếu rút ra có thể sẽ mất mạng ngay lập tức.
Hiện tại quả thật y chết không nhắm được mắt.
Y thở dài nói tiếp “Không những đủ nhanh, mà còn... nhanh tới mức trí mạng”.
Tiểu Hồng cười nói “Trong lòng ngươi hiện tại nhất định rất ngạc nhiên”.
“Vô cùng ngạc nhiên”. Doãn Thanh Trúc hỏi “Rốt lại cô là... là ai?”
“Tiểu Hồng”.
“Đúng là họ Nhiếp à?”
“Đúng”.
“Nghê Vũ đúng là cậu của cô à?”
“Đó thì lại là giả”.
“Ta với cô có thù oán gì?”
“Không có thù oán gì”.
“Vậy tại sao... cô giết ta?”
“Vì ta là một chức nghiệp sát thủ, có người bỏ tiền ra mua mạng ngươi”.
“Là ai?”
“Không biết”. Tiểu Hồng tựa hồ rất xấu hổ, nói “Ta chỉ phụ trách việc giết người”.
“Là người khác nhận bán à?”
“Đúng thế”.
Doãn Thanh Trúc lại thở dài nói “Ta sống không phải hồ đồ mà tại sao lại chết hồ đồ thế này?”
Tiểu Hồng cười duyên dáng nói “Một người lẽ nào lại hoàn toàn không hồ đồ?”
Doãn Thanh Trúc nói “Võ công của cô tuy không kém, nhưng nếu không làm thế này, e muốn giết ta cũng không phải dễ thế này đâu”.
“Ta biết”.
“Tại sao cô nghĩ ra được cách này?”
“Có người nói cho ta biết nhược điểm của ngươi”.
“Nhược điểm của ta à?”
“Chính là hiếu sắc”. Tiểu Hồng đưa tay khẽ vuốt tóc nói “Nhất là rất thích loại con gái nhỏ thích thơ ca”.
Doãn Thanh Trúc cười gượng nói “Người ấy nhất định là bạn thân của ta”.
Tiểu Hồng nói “Nghe nói lúc bình thời ngươi tỏ ra rất quân tử”.
“Cho nên chỉ có bạn thân mới biết được nhược điểm ấy của ta”. Doãn Thanh Trúc nhịn không được hỏi “Rốt lại là ai nói với cô?”
Tiểu Hồng nói “Cao Tùng Cốt”.
Doãn Thanh Trúc sửng sốt nói “Té ra là y”.
“Có đúng y là bạn thân của ngươi không?”
“Đúng”. Doãn Thanh Trúc gật đầu nói “Ta còn nhớ y từng nói rằng...”.
Câu nói đứt ngang, y đau đớn nhấc tay trái lên đè vào trước ngực.
Tiểu Hồng ngạc nhiên nói “Y nói gì?”
Doãn Thanh Trúc thở hổn hển nói “Sớm muộn gì ta cũng sẽ chết... dưới tay nữ nhân”.
“Chắc y cũng nhớ từng nói câu ấy với ngươi nên để ta tới giết ngươi”.
“Thật ra y cũng là một chức nghiệp sát thủ”.
“Chẳng trách mấy năm gần đây y đột nhiên trở thành giàu có như thế...”. Doãn Thanh Trúc đột nhiên bật cười “Bất kể thế nào thì đối với ta... y cũng đáng là bạn bè”.
Tiểu Hồng cười một tiếng.
Doãn Thanh Trúc nói “Nếu y đích thân tới giết ta, thì lại không đáng là bạn bè”.
Lúc ấy máu đã nhuộm đỏ khoảng áo trước ngực, nhưng y vẫn thản nhiên cười nói.
Tiểu Hồng quả thật có chút ý khâm phục.
Doãn Thanh Trúc cười lớn nói “Có thể chết dưới tay một cô gái xinh đẹp như cô, tuy chết cũng không hối tiếc”.
Đột nhiên y lật tay rút ngọn địch ra!
Máu đồng thời vọt ra, thân hình y loạng choạng hai cái, sau cùng đổ xuống.
Tiểu Hồng nhìn Doãn Thanh Trúc đổ xuống, lẩm bẩm “Quả thật ngươi không hối tiếc à?”
Nói xong nàng giơ tay vuốt mặt, lột tấm mặt nạ không chút huyết sắc ra.
Vốn đó chỉ là một tấm mặt nạ bằng da người tinh xảo.
Khuôn mặt phía sau tấm mặt nạ hoàn toàn không xinh đẹp, vả lại còn đầy vết sẹo, mỗi phân mỗi tấc da thịt đều lộ rõ một vẻ tàn nhẫn không sao nói hết.
Doãn Thanh Trúc thì hoàn toàn chưa nhìn thấy khuôn mặt ấy.
Lúc Tiểu Hồng lột tấm mặt nạ da người xuống thì y đã chết.
Cũng vì thế nên trên khuôn mặt của y vẫn còn đầy vẻ tươi cười.

*

Gió thổi, liễu múa.
Tiểu Hồng như con bướm đón gió lướt xuống gốc cây, lướt vào màn khói liễu mù xuân.
Thậm chí nàng không hề tới xem Doãn Thanh Trúc đã chết hẳn hay chưa.
Một chức nghiệp sát thủ nếu không tự tin vào việc xuất thủ của mình thì căn bản không phải là một chức nghiệp sát thủ ưu tú.
Quan Tam Bảo chỉ thuê những chức nghiệp sát thủ ưu tú.