Chương 6

Bảo Châu kéo ghế ngồi. Cái tỉnh nhỏ này đã có điều gì hấp dẫn mà lôi kéo Hiệp của cô lui tới nhiều như thế. Chẳng lẽ đây là cái điều bí mật mà anh muốn giữ cho riêng mình và không chịu nói ra cùng cô hay sao?
Châu nhìn quanh cái quán nhỏ bé nhếch nhác. Chẳng có chút gì sang trọng so với các quán cà phê bình thường trung trung ở thành phố, nó chỉ xứng là một quán cóc. Vài chục cái ghế nhựa đặt rải lác quanh khoảng sân khá rộng, hai cái loa đặt ở hai góc sân đang phát ra những giai đlệu buồn bã của dòng nhạc ''sến''.
Châu nhấp một ngụm nước ngọt, rồi đưa tay nhìn đồng hồ. Thời gian chờ đợi dường như bao giờ cũng chậm chạp. Cô nghĩ đến lúc đối mặt với Hiệp, có lẽ cô sẽ gây cho anh một sự ngạc nhiên lớn. Cứ tưởng tượng đôi mắt đa tình của anh tròn xoe lên, thì cô đã muốn bật cười thích thú rồi.
– Chị Hai.
– Liên đó à? Hôm nay không đi dạy sao lảnh rỗi ghé quán chị vậy?.
Châu nhìn qua nơi hai người phụ nữ vừa lên tiếng và ánh mắt của cô dừng lại trên người đàn bà mặc chiếc bà ba bằng lụa màu hoa cà.
Gương mặt của cô đã khiến cho Châu không khỏi thất lên tiếng kêu ngưỡng mộ. Cô ta thật đẹp, cái đẹp rất đằm thắm cuốn hút, từ đôi mắt đến hàng mi dày cong vút nổi bật trên nước da trắng nõn mịn hồng, khuôn ngực đầy đặn trong chiếc bà ba ôm sát làm lố rõ vòng eo tròn lẵn thon thả. Một nét đẹp khiến cho người nhìn không thể dời mắt đi một cách dễ dàng. Nó như có một lực từ trường hấp dẫn lôi cuốn, níu kéo và giừchặt người đối diện.
Tiếng nói của cô ta thanh thoát, dịu dàng, cất cách lại tao nhã. Nếu như được trang điểm và ăn mặc đúng cách, không hiểu cô ta còn đẹp đến cở nào. Cứ thế mà Châu bị cuốn hút vào câu chuyện của hai chị em Nga.
– Chị Hai! Em nghe bác nói chị định sang quán?
– Ừ! chị đỉnh ngghỉ bán.
– Đang bán được, sáo chị lại nghỉ?
– Anh Hai không muốn chị làm. Còn chị thì không muốn anh Hai em buồn.
Kiếm tiền cũng còn có nhiều cách, nếu cứ khư khư giữ lấy cái quán này thì chị sẽ đánh mất hạnh phúc của mình.
Liên thở dài:
– Anh Hai thật kỳ lạ, rồi đây chị biết lấy gì sinh sống. Chị cứ mặc anh ấy đi, công việc làm ăn đang thuận lợi, chị 1ại nghỉ ngang uổng lắm.
Nga lắc đầu:
– Không được Liên à. Em không hiểu bằng chị đâu, còn nhiều điều chị khó nói ra được. Tóm lại chị đã quyết định rồi.
Châu kêu tính tiền rồi hỏi Tú:
– Em ngồi cho chị hỏi một chút được không?
Tú dè dặt nhìn người đàn bà ăn mặc sang trọng lần đầu tìên cô thấy đến đây rồi đáp:
– Dạ, cô hỏi gì?
– Có phải chị kia là chủ quán ở đây không?
– Dạ phải, là chị Nga.
– À! Nghe nói cô ấy muốn sang quán.
– Dạ, em mới nghe. Bộ chị định sang à? Chị tính bán gì vậy?
– Thì cũng bán nước giải khát như vậy thôi.
– Vậy chị mướn em không?
Châu khẽ nhếch môi cười, cô hiểu cô bé này đang lo mất chỗ làm, nếu như cô khéo léo thì chắc là sẽ khai thác được nhiếu điều từ cô ta.
– Nếu như em làm thì chị sẽ giữ em lại.
Tú vội vã sãn đón:
– Em làm mà. Mấy hôm nay nghe chị Nga đòi nghỉ bán, em rầu gần chết.
Không làm ở đây em chẳng biết làm ở đâu cả:
– Vậy thì em yên tâm đi, nếu vậy thi chị giữ em lại lương không thay đổi.
Nhưng đang bán đắt như thế này sao cô ấy lại nghỉ, quán có vấn đề gì không?
– Không có đâu chị. Có điều chị Nga nghỉ là vi chồng chị ấy ghen.
– À! Cô ta đã có chồng rồi sao?
– Dạ, anh ấy ghen dữ lắm.
– Cô ta không đàng hoàng à?
Tú ngập ngừng rồi đáp:
– Chị thấy đó, chị Nga đẹp như vậy thì thiếu gì người thích, Có điều anh Đoàn chồng chị ấy ghen với anh Hiệp chủ đất kia. Hôm nọ em nghe.
Châu sừng sờ nhìn cô gái vẫn đang thao thao đem hết chuyện của chủ mình kể chọ cô nghe.
Thì ra cái điều bí mật mà Hiệp giấu cô là đây! Thì ra cái cảm giát là 1ạ lúc nãy khi vừa thấy Nga là đây. Tất cả là đây sao? Người đàn bà đó... Châu chợt thấy cơn ghen tức chặn nghẹn ngang ngực.
Quả như dự đoán của Châu, Hiệp ngạc nhiên khi thấy Châu xuất hiện. Anh xin lỗi Nga và quay lại hỏi Châu:
– Em tình cờ hay cố ý đây?
Châu cười đáp:
– Anh nghĩ sao?
– Thôi được, vào trong đi, anh đang có khách.
Châu làm bộ kêu lên:
– Là chị chủ quán à?
Nga cũng gật đầu trả lời:
– Tôi nhớ ra cô rồi. Thì ra cô chờ anh Hiệp! Tôi không làm phiền hai người nữa, tôi ra ngoài. - Nói rồi, cô quay lại Hiệp - Số tiền này anh không nhận, tôi không an tâm đâu.
Châu không để cho Hiệp nhìn theo Nga lâu cô lẽn tiếng hỏi:
– Tiền gì vậy anh? Cô ta nợ anh à?
Hiệp gạt ngang lời Châu:
– Chuyện của anh, em hỏi làm gì?
Châu cảm thấy tự ái khi gương mặt của Hiệp sa sầm, nhất là cái ánh nhìn da diết tiếc nuối mà anh dõi theo Nga khi cô ta bỏ đi. Cơn ghen lại ngấm ngầm trở dậy sục sôi trái tim cô.
– Dường như em đến không đúng lúc.
– Có phải không?
– Nếu là người khôn ngoan thì em nên biết dừng lại đúng lúc, đừng bắt người ta trả lời câu hỏi mà người ta không thích.
Châu cắn chặt môi để khỏi sượng sùng bẽ mặt:
– Nếu vậy thì em về.
– Đó là chuyện của em.
Châu ấm ức rồi bật khóc trước vẻ mặt lạnh lùng của Hiệp. Cô biết cô đã thua anh. Bởi vì người cô yêu là anh chứ không phải người anh yêu là cô.
– Anh đáng ghét lắm! Em đã vượt mấy trăm cây số để muốn gây cho anh một bất ngờ. Em đã ngồi chờ anh thật lâu để anh ghẻ lạnh với em vậy đó.
Hiệp có chút nao núng trước những giọt nước mắt của Châu.
– Em đáng chán lắm à?
Hiệp thở dài lên tiếng:
– Đừng gây nữa được không. Anh đang có nhiều chuyện phải suy nghĩ. Em biết tánh của anh mà.
– Em chỉ muốn hỏi anh.
– Đừng làm rắc rối thêm nữa. Em vào trong lau mặt đi, anh đưa em đi tham quan chung quanh nơi đây. Chúng ta gặp nhau đâu phải để gây gổ không vui.
Châu cố dằn lòng rồi quay vào trong, cô sẽ dò hỏi cho ra điều bí mật tạo thành sự ghẻ lạnh mà anh đã dành cho cô. Người đàn bà kia ắt là nguyên nhân nhưng anh chưa dám công khai, hẳn đó là điểm yếu của anh. Có phải là vì cô ta đã có chồng? Hiệp muốn giữ danh dự cho cô ta? Thật là đáng ghét! Tại sao anh lại đi si mê một đóa hoa đã có chủ? Anh không nghĩ đến thân phận của mình sao?- Còn gia đình anh? Còn bác Hoàng?
Phải Châu cắn môi và mừng thầm vì đã tìm ra người có thể cho cô nương dựa và làm hậu thuẫn lôi kéo lại anh.
...
Đêm đã dần buông, dưới ánh sáng mờ ảo của những ngọn đèn màu, gương mặt tuyệt đẹp của Nga, như một cám dỗ, mái tóc dài hôm nay được cô xõa ra.
Màu tóc đen hơn cả màu đêm ngoài trời và phảng phất mùi hương dịu ngọt, Hiệp thoáng ngẩn ngơ rồi hỏi:
– Tại sao em lại định nghỉ bán? Có phải vì anh không?
Nga chớp mắt rồi nhìn thẳng anh:
– Không phải vì anh mà vì chính tôi. Anh không cần bận tâm đến việc tôi làm. Tôi đang kêu người sang quán, tôi chỉ xin anh đừng thay đổi hợp đồng để họ có thể tiếp tục kinh doanh, như thế họ mới mạnh đạn bỏ tiền ra đầu tư và trả cho tôi.
Hiệp buồn bã lắc đầu:
– Em đừng quyết định như vậy, đây là sinh kế của ba mẹ con em mà.
– Còn nữa! - Nga không để cho Hiệp nói hết câu, cô đã cắt ngang lời anh - Anh đừng đến nhà tôi nữa.
– Nhưng Ti anh và Ti em rất mến anh.
– Con nít nó không hiểu được ý đồ của người lớn.
– Em có thể nói thế với anh được sao? Yêu em mà cũng là ý đồ à?
– Tôi đã có chồng rồi. Anh thấy đó, vì anh mà gia đình tôi tan vở. Anh hãy dừng lại đi. Anh đã gây ra cho tôi bao nhiêu rắc rối rồi! Bây giờ vẫn chưa muộn, anh hãy để cho tôi yên.
– Nga! Anh chưa vì người đàn bà nào mà phải quì lụy như em. Anh muốn được có em cho đù có trả giá ra sao anh cũng không thay đổi.
Nga bối rối trước thái dộ cuồng nhiệt của Hiệp:
– Anh điên quá rồi. Cho dù thế nào tôi cũng không thể đánh mất gia đình của tôi vì anh. Người tôi yêu là chồng của tôi, tôi chỉ xín anh đừng thay đổi hợp đồng, coi như anh giúp tôi lần cuối được không?
– Không. Anh sẽ không chấp nhận cho người khác thuê ngoài em.
– Anh đừng gây khó cho tôi. Anh biết tất cả vốn liếng kể cả nợ nần của tôi đều đổ hết vào đây. Nếu anh không ký tiếp hợp đồng với người ta thì họ sẽ không chịu sang quán của tôi.
Thế nhưng Hiệp vẫn lầm lì lắc đầu:
– Anh đã nói rồi, anh không chấp nhận cho ai ở đây ngoài em cả!
– Anh Hiệp? Như thế là anh gây áp lực cho tôi. Tôi cứ nghĩ anh là một chính nhân quân tử, không ngờ anh thật hẹp hòi tầm thường như tất cả những người đàn ông tầm thường khác, gây áp lực để khống chế đối phương, để đoạt được mục đích của mình.
– Anh chỉ muốn giữ em lại đây, đó đâu phải là cái tội quá lớn để em lên án anh tệ hại như vậy?
– Tôi không lên án anh mà tôi khinh bỉ và coi thường anh.
Nga tức giận mắng luôn Hiệp. Mấy lúc gần đây đã có biết bao điều đau đầu xảy ra với cô, khiến cho cô không thể giữ được sự điềm tĩnh ôn hòa với Hiệp.
– Em dám nói với anh như thế sao?
– Phải, bởi vì anh đáng như thế, anh không biết tự trọng khi phá hoại quan hệ vợ chồng của người khác. Anh nghĩ anh là ai chứ? Tôi không phải là hạng đàn bà bám theo anh như anh đã gặp, anh tưởng cái vẻ bề ngoài đẹp đẽ của anh có thể chinh phục hết cả mọi người sao?
Hiệp đỏ mặt tức giận, anh nhăn tít cặp chân mày gườm gườm nhìn Nga, ánh mắt dữ tợn của anh khiến cho Nga có phần nao núng.
Cô thụt ra sau nhưng đã không kịp khi hai bàn tay cứng như thép của Hiệp đã bấu vào vai cô.
Hiệp nghiến răng rít lên:
– Chưa từng ai nói thế với anh, em biết không? Biết không?
Nga sợ hãi dợm vùng ra nhưng ngay lúc ấy cô đã thấy bờ môi của cô đã bị Hiệp khóa chặt trong nụ hôn thô bạo.
Bốp...
Cái tát tai thật mạnh cho hành vi xốc nổi của Hiệp.
– Chị Hai!
Nga định thần quay lại thì đã nhận ra đôi mắt mở to thảng thất của Liên.
Liên đã đến đúng cái lúc Hiệp kéo Nga vào lòng và đặt nụ hôn lên môi cô.
Tất cả hình ảnh hiện ra trước mắt cô khiến cho cô thấy đầu óc choáng váng bàng hoàng.
Nga luống cuống không nói nên lời trước ánh mắt vừa giận dữ vừa ngỡ ngàng vừa như oán ghét của Liên.
– Liên!
– Thì ra là vậy? Thảo nào anh Hai không bỏ đi.
– Không phải đâu Liên.
– Chị đê tiện lắm!
– Liên, hãy nghe chị nói!
– Hừ! Vậy mà tôi còn lo cho chị chịu oan ức khi bị người ta đơm đặt. Tôi dã chạy đi tìm anh Hai để phân minh cho chị, tôi đã hết lòng vun đắp hàn gắn hạnh phúc cho chị. Tất cả đều là chuyện ngốc nghếch, chị đáng ghét lắm!
Nga thẫn thờ buông người lơi xuống ghế.
Nỗi oan tình này coi như cô khó mà xóa được rồi.
– Anh hại tôi rồi.
–...
– Tại sao lại đúng lúc như vậy? Tôi biết ăn nói sao với mọi người đây?
Vừa lúc Nga nhặt được mảnh giấy lúc nãy Liên đã tức giận quăng xuống đất.
Cô nhẩm đọc rồi thoáng chau mày suy nghĩ. Trong đầu cô vừa hình thành một ý nghĩ. Đành phải liều thôi, cô không còn có thể lựa chọn rồi.
Mấy hôm sau, Liên ngỡ ngàng khi đọc hết tờ thư mà Nga viết cho mình, gương mặt của cô có lẽ trông rất khác thường, cho nên bà Thành đã lên tiếng tò mò:
– Thư ai vậy Liên?
– Liên ngâp ngừng rồi đáp:
– Thư của chị Hai.
Bà Thành lấy làm lạ:
– Nó làm gì mà phải viết thứ cho bây?
– Chị ấy đi rồi.
– Nó di đâu? - Bà Thành thảng thốt hỏi:
– Còn hai đứa con nhỏ nó?
– thị ấy để bên ngoại.
– Nhưng nó đi đâu chứ? Còn quán xá còn tiền của tao? Trời đất! Nó tính sao vậy? Mấy chục triệu đồng chớ cớ ít ha!
– Má đừng làm ầm lên mà!
– Sao không làm ầm? Tiền của tao là nóng ruột chớ có phải chuyện chơi đâu. Cái con quỉ đó.
Má!
– Má cái gì, biết vậy tao không đưa cho nó rồi.
– Má! Chị Hai đã có tính toán rồi, má không Phải lo. Chị ấy để lại cái quán đó, coi như gán nợ.
– Cái gì?
– Chị ấy để cái quán lại cho con quán lý. Nếu không bán thi tìm người sang cũng lấy lại vốn. Còn nếu để bán thì có lời ăn mỗi ngày, coi như chị ấy không có giựt hết tiền của má đâu.
Bà Thành nghe ra thì dịu xuống. Bà có phần an tâm nhưng vẫn lo ngại.
– Ờ tao nghe nói bán nước lời lắm. Nhưng bây làm sao quản lý, bây còn phải đi dạy.
– Trước mắt bây giờ thì phải tính cho ổn thỏa. Sáng con đi đạy thì vợ thằng Minh ra coi quán, đến trưa con về con thay cho Vi nó cơm nước lo việc nhà cho má.
– Tính vậy cũng được. Biết đâu buôn bán phát đạt, lời đẻ ra lời!
Liên bất bình nhìn mẹ:
– Má lúc nào cũng lo "tiền đẻ''. Chị ấy bỏ đi như vậy không biết hai đứa nhỏ ra sao nữa! Ai lo cho chúng đây?
– ì ngoại nó chớ ai?
– Bác bên đó cũng nghèo lại già cả, làm đâu ra tiền lo cho chúng. Hay là đem chúng về đây đi má?
– Không được! Đem về đây ai lo? Tao còn lo cho tao với ba bây không xuể đây.
– Má! Dù sao cũng là cháu nội củà má mà?
Bà Thành thở ra đắn đo suy tính.
– Thì cứ để bên đó cho ngoại nó nuôi rồi mỗi tháng gởi cho ngoại nó ít tiền, chớ má cũng đâu có sức mà lo cho chúng.
Liên thở ra vì biết khó có thể lay chuyển ý của bà. Thật đúng là "cháu bà nội, tội bà ngoạí'. Cô không hiểu sao mẹ cô lại thờ ơ lạnh lòng với con cháu như vậy?
Chị Hai bỏ đi để lại gánh nặng này cho cô, trong thâm tâm cô cũng không khỏi oán trách. Tuy nhiên bao nhiêu năm chị em sống bên nhau thân thiết, gần gũi cô cũng thấy chạnh lòng se sắt. Người ta nói ''hồng nhan bạc phận''. Quả thật, từ khi chị ấy về làm dâu gia đình, cô đã từng chứng kiến biết bao lần chị ấy bị gia đình cô đối xử bất công. Chính anh Hai cô là người yêu thương gần gũi chị ấy mà cũng không quan tâm chăm sóc cho chị ấy tận tình. Chị cứ như một cái bóng trong nhà, mọi việc đều do má và anh cô định đoạt, cho đến khi anh Hai thất cơ lỡ vận thì lại ôm con về nhà mình, đầu tắt mặt tối làm lụng buôn bán lo cho con.
Nghĩ đến đó thì Liên nhớ lại hình ảnh hôm nọ cô bắt gặp chị dâu nằm trong vòng tay của Hiệp. Tim cô chợt thắt lại, và cô chau mày.
Nỗi xót thương cũng tan biến theo câu nói. Chị ắy cũng đáng trách lắm.
Liên gạt mồ hôi thở phào khi khách khứa đã ra về. May mà có Tú nhanh nhẹ phụ giúp cô nên cô cũng không bỡ ngỡ lúng túng lắm.
– Chị Liên ơi! Em về nghe.
– Ừ em về đi. Mai nhớ đến sớm phụ chị.
Tú gật đầu rồi chào Liên lấy xe ra về. Liên nhìn quanh kiểm tra lại lần cuối.
Cô đóng cổng rào cũng vừa lúc cô nhận ra cái bóng người ngồi khuất sau bụi nguyệt quế bên cạnh quầy. Cô hoảng hốt kêu lên:
– Á!
– Là tôi đây!
Liên định thần nhìn lại Hiệp và hỏi:
– Là anh ư?
– Tôi làm cô giật mình à?
– Tôi cứ ngỡ không còn ai.
Hiệp chợt trầm giọng hỏi về Nga:
– Có phải Nga đã đi rồi?
Liên nghe Hiệp nhắc đến chị dâu thì sầm mặt khó chịu:
– Anh quan tâm đến chị ấy làm gì?
Hiệp ngang tàng. Nói:
– Tôi không có quyền đó sao?
– Đúng! Anh không có quyền.
Hiệp cười khảy sau câu nói gay gắt của Liên:
– Vì sao? Vì cô là em chồng của cô ấy à?
– Vì chị ấy đã có chồng. Anh không được quầy phá hạnh phúc của người khác.
– Chẳng lẽ cô ấy có hạnh phúc?
Liên giận dữ quắc mắt nhìn Hiệp:
– Anh không có quyền xen vào chuyện gia đình chị ấy. Anh Hai tôi là một, người chồng tốt Hiệp bật tiếng cười khô khốc, cái tiếng cười nghe thật khó chịu.
– Tôi không muốn biết ai tốt ai xấu, tôi yêu Nga và muốn có Nga thế thôi.
– Anh nói thật ngang ngược và không có chút đạo lý làm người.
– Theo tôi, làm người thì phải sống thật thoải mái mãn nguyện. Tôi muốn có điều mà tôi khao khát đó là sự mãn nguyện của tôi.
– Nhưng sự mong muốn của anh trái với đạo lý, Và không được mọi người chấp nhận.
– Tôi cóc cần ai chấp nhận, tôi sống cho tôi là đủ.
– Anh thật thiển cận và ích kỷ:
Anh chỉ thỏa mãn chính mình mà bất chấp nỗi đau của người khác. Anh cho như thế thì anh sẽ ung dung tận hưởng hạnh phúc của mình được sao? Anh nỡ đang tâm hái một đóa hoa đang tràn sức sống trên cành và để cho nó tàn héo đi mà anh cho là hạnh phúc à? Anh có nghĩ đến cuộc sống của nó đã bị anh hủy hoại đi không?
– Tôi không phải là học trò của cô.
– Sao anh biết tôi là cô giáo?
– Tôi còn biết cô thích tôi nữa kìa.
– Anh...
Liên đỏ mặt trước ánh mắt đáng ghét của gã. Trong khi cô đang luống cuống bối rối thì gã lại ung dung lên tiếng:
– Tôi không nói sai chứ? Cô thích tôi và cũng ghét tôi. Tình cảm thật kỳ lạ không ai có thể lỷ giải vả phê phán, bởi vì nó xuất phát từ trái tim, nó rất chân thật. Tôi không lên án tình yêu của cô thì cô cũng đừng lên án tình yêu của tôi.
Tình yêu là một điều tuyệt vời!
– Tôi có gì sai? Tôi không cướp của giết người, không cưỡng đoạt ép buộc ai.
– Anh ngang lắm! Cái lý lẽ gàn bướng của anh chỉ để ngụy biện cho hành vi sai trái mà anh đang làm. Tôi biết anh đang cố cho là mình đáng để che giấu đi sự bối rối của mình. Tôi không thấy ghét anh mà chỉ tội nghiệp cho anh thôi.
– Hừm!
– Cái tự phụ tự cao của anh đã bị tổn thương khi chị Hai tôi bỏ đi. Anh không phải là cái đinh chống vũ trụ, càng thảm hại trước cái tội của mình.
Hiệp quắc mắt lên giận dữ. Miệng lưỡi của Liên thật sắc bén, cô ta biết bơi móc vết thương của anh ra mà nhạo báng.
– Cô nói gì?
Liên vênh mặt thách thức nhìn ''gã''. Cô cảm thấy thích thú vì trả đũa được gã, cô nhái lại cái giọng tự đắc của gã lúc nãy mà gã hỏi cô:
– Tôi không nói sai chứ?
Gã chồm lên và chụp lấy tay Liên, kéo cô ngã dúi về phía gã. Liên thấy hơi thở của gã kề sát mặt mình, cái hơi thở nồng mùi đàn ông đó rất gần với cô. Cô cảm nhận được sự nóng bỏng của nó phả lên da cô, nó khiến cho cơ thể của cô mất hết cả phản ứng, cứ nhũn ra. Cái chất đàn ông mạnh mẽ của gã dường như nó đang muốn chiếm hữu lấy cô. Cô vừa sợ cuống lên lại vừa cảm thấy như phấn khích, và cô nhận ra cái phấn khích trong cô đã vượt trội hơn. Cô đỏ mặt sững sờ cũng là lúc cô nhận ra cô dã hoàn toàn ngã vào lòng gã. Cô sợ hãi xô gã ra. Cô quay mình bỏ chạy sau khi nhận ra sau làn áo sơ mi làn da của gã thật rấn chắn và nóng ấm.
Ôi! Mình làm sao vậy kìa? Tại sao mình cứ cảm thấy sung sướng hơn là giận dữ trước cử chỉ thô bạo kia của gã. Cô hổ thẹn vì khám phá ra cái phần sâu kín nhất trong tâm hồn mình. Cô kéo chiếc khăn ướt và ấp vào mặt mình như muốn làm cho mình tỉnh táo lại. Nhưng cô không thể. Cái cảm giác ầy nó cứ đeo theo cô cho đến cả trong giấc ngủ!
Suốt đêm hôm đó, cô cứ trằn trọc.
Bà Hoàng nghiêm khắc nhìn cậu con trai yêu quý của mình bằng ánh mắt khiển trách:
– Con thật quá hồ đồ! Má đã biết hết cả rồi, Má luôn tin tưởng con thế mà bây giờ con lại làm một chuyện thiếu suy nghĩ như vậy. Con có mau trở về với công việc của mình hay không?
–...
– Hơn ba mươi tuổi má cho là con chín chắn, nhưng má đã lầm. Đứa con gái đó đã mê hoặc con rồi!
– Má!
– Má không cho thuê mưởn mặt bằng này nữa, đuổi sạch họ đi. Còn con từ bỏ ngay suy nghĩ điên rồ mà trở về nhà. Má sẽ chọn cho con một người vợ theo ý của má.
– Má đừng xem con như trẻ con và xen vào chuyện riêng của con. Con đủ tuổi trưởng thành để hiểu mình đang làm gì.
– Thế con cho là mình đúng à? Con theo đuổi một người đàn bà đã có chồng, con phá hoại hạnh phúc của người ta và hạ thấp giá trị nhân phẩm của mình, má không thể không can thiệp. Má không chấp nhận,điều trái đạo đức đó.
– Con...
– May mà cô ta là người có tự trọng đã bỏ đi. Má cho con một thời gian suy nghĩ, nhưng phải có giới hạn, con đừng làm cho má thất vọng.
Hiệp ngẩng lên vuốt mặt rồi nhìn Bảo Châu, nhếch môi hỏi sau khi bà Hoàng bỏ đi:
– Em bằng lòng chưa? Chắc là thích thú lắm phải không?
Châu bối rối cúi đầu:
– Em ngốc lắm! Em tưởng em làm như thế là giữ được anh sao?
– Anh Hiệp! Em chi muốn anh trở lại là anh như ngày xưa. Em không biết bám víu vào đâu khi nhận ra anh đang thoát ra khỏi tầm tay em. Em sợ mất anh.
Em cũng vì tình yêu mà em dành cho anh mà thôi.
Hiệp phẩy taý.
– Anh chán ngấy cái tình yêu đó rồi, em đi đi. Anh không biết em đã nói gì với má anh, nhưng bấy nhiêu đó đã đủ cho em không còn tồn tại trong lòng anh nữa.
Châu sững sờ nhìn nét mặt lạnh như đá của Hiệp. Cô thấy đau nhói trong lòng, cái cảm giác đã mất anh khiến cho cô bàng hoàng hoảng sợ. Cô bật khóc và bi lụy van nài:
– Đừng vậy mà anh! Tại sao anh lại có thể chia tay với em chứ?
– Chúng ta không có bắt đầu thì lấy gì kết thúc. Chưa bao giờ anh cho là anh yêu em.
Lời nói phũ phàng tàn nhẫn của Hiệp khiến cho Châu khóc sướt mướt.
– Nhưng em luôn yêu anh. Từ bao lâu nay, trong trái tim em luôn có anh.
– Anh không quan hệ gì vào sự lầm lẫn đó của em cả.
– Anh đừng bỏ em. Em xin anh đừng bỏ em. Em không thể sống thiếu anh được.
– Em đưa má anh về đi.
– Tại sao anh lại thay đổi như thế? Em không muốn như thế. Anh Hiệp! Anh đừng tàn nhẫn với em nữa.
– Bảo Châu! Nếu như em còn có tự trọng thì em về đi. Anh không muốn gặp mặt em lần nữa.
Châu khóc ngất lên:
– Không... không...
– Cô làm gì phải lụy hắn như vậy?
Câu nới đột ngột của Liên khiến cho Châu và Hiệp cùng ngạc nhiên nhìn ra.
Liên quắc mắt nhìn Hiệp giận dữ. Sao mà cô ghét cái vẻ mặt đẹp trai và lạnh lùng của gã đến thế. Cô kéo Châu đứng dậy rồi bực tức cao giọng như cô đã từng bực tức trước đám học trò sai phạm lỗi lầm của mình.
– Cô không cần phải quì lụy hắn, chỉ khiến cho hắn tự cao tự đại thôi:
hắn có quan tâm đến cô đâu. Cô nhìn vẻ mặt khinh khỉnh của hắn kìa. Hắn coi thường cô dường ấy mà cô còn có thể yêu hắn sao.
Châu nhìn cô gái rồi gục mặt vào vai cô ta khóc nấc lên. Liên mím môi giận dữ nhìn Hiệp rồi vỗ vỗ lên vai Châu dỗ dành:
– Đừng khóc nữa! Thời gian sẽ làm cho cô nguôi ngoai. Cô sẽ thấy hành động của mình lúc này thật là ngốc nghếch. Tại sao cô lại đặt tình yêu của mình vào một kẻ không coi trọng cô? Hắn không đáng đâu. Cô càng van xin càng khiến cho hắn chán ghét cô và coi thường cô. Hắn không phải là người đàn ông duy nhất trên hành tinh này, nhưng nếu có thì cũng để cho hắn quì xuống dưới chân cô, chứ không phải là cô.
–...
– Tôi là phụ nữ, tôi rất hiểu tâm trạng của cô lúc này, nhưng dứt khoát chúng ta không để cho đàn ông họ khinh thường chúng ta. Đừng khóc nữa! Nước mắt chúng ta chỉ đổ cho những người yêu thương chúng ta mà thôi. Cô về đi, đừng khóc nữa!
Hiệp nhếch môi cươi khẩy khi thấy Liên quay vào sau khi tiễn Châu đi:
– Cô giỏi lắm! Chỉ sợ nay mai không có ai dỗ lại cô thôi.
Liên cắn môi nhìn gã căm ghét:
– Anh nằm mơ cũng không thấy điều đó đâu. Nếu thật sự có yêu anh, tôi cũng sẽ chấm dứt ngay cái tình cảm ngốc nghếch đó, cho dù tim tôi có vỡ ra từng mảnh cũng thế.
– Thế bây giờ chắc là tim cô đang vỡ.
Liên tức giận nhìn nụ cười chế giễu nhếch một bên môi của gã. Nếu có thể cô chỉ muốn tát cho gã một cái.
– Hừ! Tôi tiếc là hôm nọ tôi không đụng gãy hai chân của anh, hoặc làm nát bộ mặt đáng ghét của anh đi.
– Ác độc!
– Ác nhưng không bỉ ổi đáng ghét như anh.
– Cô có nói với học trò của mình bằng cái luận điệu đó không?
– Học trò của tôi không có ai như anh. Nếu có tôi đã tát cho một cái và đuổi thẳng rồi.
– Hừm!.
Cô gái này đáo để lắm, không giống chút nào với cô gái hôm nọ cứ nhũn ra như con chi chi khi bị anh nạt nộ bắt bẻ.
Tú ngập ngừng đứng lại bên Liên gãi đầu.
Liên quay lại hỏi Tú:
– Có chuyện gì?
– Chị Liên! Anh Hiệp...
Liên chau mày khi thấy Tú cứ ấp úng:
– Có gì em cứ nói ra?
Anh Hiệp kêu cà phê.
– Thì anh ta kêu, em cứ pha bán.
– Cả chục ly rồi mà anh ấy có uống đâu.
– Anh ấy bảo kêu chị ra cho anh ấy hỏi chuyện.
– Hừ! Hắn giở trò gì nữa đây?
– Em cũng không biết. Thôi thì chị ra coi ảnh nói gì.
Liên bước đến bàn Hiệp ngồi, rồi cau mày lên tiếng:
– Anh không uống mà kêu nhiều cà phê như thế để làm gì?.
– Đó là quyền của tôi. Cô bán cứ bán.
– Tôi không muốn người ta tưởng là anh điên. Anh có biết anh làm cản trở việc buôn bán của tôi không? Chẩng lẽ cà phê có vấn đề?
– Tôi muốn uống hay không là quyền của Tôi. Tiền tôi trả đủ cho cô là dược rồi.
– Thôi được, vậy anh muốn gì?
Hiệp nhướng mắt nhìn Liên, đến lúc này gã mới nhếch môi cười:
– Phải chi cô nói sớm một chút, tôi không phải tốn tiền gọi nhiều cà phê như vậy.
– Hừ!
– Tôi muốn biết hiện giờ Nga ở đâu?
Liên lạnh lùng đáp:
– Tôi không biết.
– Chẳng lẽ là chị em mà cô không biết Nga đi đâu?
– Tôi chỉ là em chồng của chị ẩy, làm sao chị ấy có thể nói tất cả với tôi.
Hiệp ngẫm nghĩ rồi chợt buông tiếng thở dài thất vọng. Đôi mắt của anh dại đi một nỗi buồn thăm thẳm khó tả. Liên nhìn anh và nhận ra chỉ có qua mấy ngày mà gương mặt của anh ta thật hốc hác tiều tụy. Hai cái quầng thâm dưới mắt khiến cho anh ta như già đi mấy tuổi.
Ngay lúc này trông anh ta chẳng còn chút gì gọi là một gã cao ngạo huênh hoang tự phụ nữa.
– Cô thật không biết Nga đi đâu sao?
– Tôi đã nói rồi.
– Tại sao Nga lại làm vậy? Liên này, có phải là tôi đáng ghét lắm không?
Liên ngỡ ngàng tlước thái độ của gã, tự dưng gã trở nên thật tội nghiệp. Ánh mắt của gã đau đáu nhìn cô, như đứa trẻ chờ mẹ ban phát cho một lời khen.
– Có phải thế không? Tôi có đáng ghét không?
Liên sợ gã xảo quyệt trêu cợt cô nhưng trong đôi mắt buồn rười rượi của gã, cô không tìm được chút gì gian trá mà chỉ thấy mỗi một nỗi buồn tuyệt vọng đến se sắt lòng người.
Cô ngập ngừng đáp:
Điều đó anh tự xét tốt hơn.
Gã lại nhếch môi cười, dường như cứ mỗi lần gã đau khổ hay không bằng lòng điều gì đó gã lại cười như thế. Nụ cười của gã không phải để biểu lộ niềm vui giống như mọi người.
– Đến cả câu nói thật mà cô cũng hà tiện với tôi. Thì ra con người tôi đáng ghét như vậy. Tôi chưa bao giờ thấy đau khổ như bây giờ, tuyệt vọng như bây giờ. Cái cảm giác này thật là khó chịu. Tôi không biết tại sao cô ấy lại không tìm được tình yêu nơi tôi. Một người đàn ông có tất cả điều kiện tạo cho cô ấy một cuộc sống toàn vẹn từ vật chất tới tinh thần. Cô ấy tìm gì được ở gã đàn ông tầm thường ấy.
– Anh nhớ là anh đang nói về anh trai tôi đó.
– Tôi xin lỗi, nếu như tôi đã nói đúng sự thật.
– Hừ! Một lời xin lỗi thật khó chấp nhận. Tại sao tơi chưa lần nào tìm được nơi anh sự thành tâm, dù là một chút khiêm nhường hay dễ thương?
– Con người tôi là thế. Nếu theo lời cô thì tôi đâu còn là tôi nữa. Thôi thì cô cứ ghét tôi đi.
– Anh cứ vậy thì anh không tìm được sự chia sẻ ở người khác.
– Cô nói đúng, tôi chưa bao giờ cần ai chia sẻ cả.
– Yêu một người và được người yêu đã là một chia sẻ rồi. Nếu không có sự chia sẻ thì đó không phải là tình yêu. Muôn đời anh cũng không tìm được tình yêu cho mình đâu.
Hiệp ngở ngàng nhìn Liên:
– Thật thế saơ?.
Liên cảm thấy thương hại Hiệp:
– Anh cứ như đứa trẻ mới lớn, cứ ngở mình đã biết rất nhiều nhưng thật ra chưa biết được bao nhiêu. Sự ngông nghênh lầm lẫn đã khiến cho cuộc sống của anh gặt hái được toàn sự giả dối.
–...
– Ở nơi anh người con gái chỉ tìm thấy được sự cuồng nhiệt sôi nổi,.nhưng cái cảm giác an toàn và đức hy sinh chia sẻ thì không có.
– Điều đó quan trọng vậy sao? Tôi không biết mình phải làm sao để có được điếu đó. Cô dạy cho tôi đi cô giáo!
Liên lắc đầu:
– Anh không có chút thành tâm nào cả.
– Vậy tôi phải làm gì, đốt hương quì lạy à?
– Đúng là một kẻ ngang ngược cứng đầu từ trong bản chất. Hứ!
Một chút lòng thương hại vừa dấy lên đã tắt ngấm trong lòng Liên. Mặc dù vẻ mặt của gã vẫn ủ rũ u buồn, nhưng cô chẳng muốn động lòng thêm trước cái lối ăn nói đáng ghét của gã.
– Liên!
Mặc cho gã gọi, Liên vẫn lạnh lùng quay lưng bỏ đi.
– Liên, cô đừng đi mà!
– Hừ!