Chương 9

Đột nhiên cô hiểu ra, Mai Châu không yên tâm khi cô tham gia thu chương trình này. Ngay từ đầu cô ta đã lo sợ và đã có mặt thường xuyên bên cạnh Quốc Tuấn. Cô đờ người ra vì sự hiểu biết của mình.
Tự nhiên cô cười nhạt:
- Rất hân hạnh khi tôi là đối tượng được đặc biệt chú ý. Cái gía phải trả là mất danh dự, có hơi lớn một chút, nhưng người được trả thù cũng rất đau khổ, tôi hiểu thế.
Quốc Tuấn không trả lời. Từ nãy giờ anh vẫn nhìn cô chăm chăm. Hôm nay anh nhìn cô hơi nhiều. Thu Vân nhận ra sự thay đổi đó rất rõ. Cô cùng thẳng thắn nhìn lại:
- Tại sao anh đến đây giải thích với tôi?
- Anh không muốn em hiểu lầm.
- Có hiểu lầm cũng chẳng sao, tôi thì làm gì được các người, anh cũng thừa biết tôi chưa bao giờ trả thù ai mà.
- Cần gì phải sợ trả thù, còn những thứ khác cao hơn chứ Vân.
- Tôi không biết, mà cũng không cần biết những cái đó, các người nghĩ gì về tôi, không quan trọng nữa.
- Như vậy cũng tốt, có lẽ chuyện này đã làm lòng em thanh thản, em đã có thể dứt khoát tư tưởng.
- Dĩ nhiên.
Khuôn mặt Quốc Tuấn có một vẻ gì đó thay đổi. Thu Vân thấy nhưng không đọc được đó là ý nghĩ gì. Quốc Tuấn rất it' thể hiện cảm xúc trên nét mặt. Trước đây Thu Vân có thể biết được những ý nghĩ đàng sau sự kín đáo đó. Nhưng cô xa anh lâu qúa nên bây giờ không dễ cảm nhận được.
Cả hai lại im lặng. Từ nãy giờ anh ngồi rất lâu. Nhưng nói chuyện với nhau thì rất ít. Cả hai có những khoảng lặng ngẫm nghĩ nhiều hơn, chứ không nói chuyện với nhau dễ dàng như xưa.
Cuối cùng Quốc Tuấn đứng dậy về. Thu Vân tiễn anh ra cửa như một người khách. Không thân thiết, cũng không thù hằn. Nhưng cô có cảm tưởng anh còn một cái gì đó không nói, không nói hay chưa nói, cô không biết được, chỉ biết là như vậy không phải là hết.
Khi ra đến cổng, Quốc Tuấn chợt đứng lại, Thu Vân tưởng anh nói chuyện gì quan trọng, nên giương mắt nhìn anh chờ. Nhưng anh chỉ nói ngắn gọn:
- Chúc em vui vẻ.
- Cám ơn.
Nói xong câu đó, Thu Vân chợt nhận ra mình có vẻ khách sáo. Cả Quốc Tuấn cũng thấy như vậy, nhưng anh chỉ cười chứ không trả lời. Nếu là ngày trước, có lẽ Thu Vân đã thấy anh cau mặt.
Thu Vân quay lên phòng, tiếp tục đọc tài liệu. Nhưng tất cả sự hứng thú mới đây bỗng mất hẳn. Cô ngồi thừ người nhìn quyển tập. Và ý nghĩ lại quay về toàn bộ câu chuyện lúc nãy.
Thật ra thì nó có gì quan trọng. Hiểu lầm nhau thì đến thanh minh. Cô hiểu xưa nay tính anh rất ôn hòa, không muốn gây hấn với ai. Giải thích không có nghĩa là cứu vãn những gì đã mất. Nếu anh để lộ ra chút tình cảm quyến luyến nào đó, thì cô có thể hy vọng.
Càng phân tích, cô càng thấy việc anh đến đây không có ý nghĩa gì. Một lần nữa, cô lại rơi vào cảm giác hụt hẫng. Tự mình quê với chính mình.
Sáng hôm sau Thu Vân định ngồi vào bàn viết thì có điện thoại của thầy Chuyên. Thế là cả ngày đi theo thầy xuống tận vùng sâu để phỏng vấn một nhân chứng lịch sử, mới có liên quan đến chi tiết cô đang viết.
Lúc trở về thành phố thì đã tối. Hai người đều mệt nhưng vẫn nói chuyện không ngớt về đề tài mới sưu tầm. Đột nhiên, giữa chừng câu chuyện, thầy Chuyên chợt im lặng. Và chuyển qua chuyện khác:
- Em chưa bao giờ kể cho tôi nghe, tại sao em bỏ sân khấu để làm một người viết sử vô danh.
Thu Vân hơi ngẩn người ra vì đột ngột, cô khẽ cau trán cố tìm một cách giải thích dễ thuyết phục nhất. Nhưng tìm không ra. Cô đành nói lấp lửng:
- Em không biết người khác ra sao, chứ em thì có đôi lúc qúa mệt mỏi vì bị bao nhiêu người nhìn vào đời tư. Lúc trước em đang có tâm trạng đó thì gặp lại thầy.
- Vậy em định bỏ sân khấu hẳn, hay chỉ là tạm thôi?
- Có lẽ em sẽ bỏ hẳn, và theo làm phụ tá cho thầy nếu thầy nhận em.
Thầy Chuyên trầm ngâm:
- Em thừa biết là nếu thay đổi việc làm, thu nhập của em sẽ kém đi đấy.
Thu Vân cười vô tư:
- Em đã có quá nhiều tiền rồi, đến nỗi cảm thấy nó là gánh nặng. Thầy biết không, trời cho em tiền rồi lại lấy đi thứ khác, cho nên em coi nó là họa chứ không phải phúc.
Thầy Chuyên cũng cười theo cô:
- Để nói được câu đó, chắc em phải trả một giá đắt vì sự nổi tiếng của mình. Riêng tôi thì rất hãnh diện vì có một cô học trò như em. Em rất thông minh, lúc em đến nhận đề tài, tôi đã nhận ra điều đó.
Thu Vân im lặng nghe. Cặp mắt cô lóng lánh hồn khi nhớ về mấy năm sinh viên của mình. Cô cười dịu dàng.
- Em nhớ lúc làm đề tài với thầy, đó là thời gian hạnh phúc nhất của em. Lúc đó em thấy cuộc đời rất đẹp.
- Còn bây giờ?
- Bây giờ sung sướng chứ không đẹp.
Thầy Chuyên mỉm cười:
- Tôi rất tiếc lúc em vừa ra trường thì tôi lại đi Ba Lan. Nếu lúc đó tôi còn ở lại trường, hẳn cuộc đời em đã khác đi rồi.
- Vâng, chắc chắn là vậy. Nếu lúc đó có việc làm, em đã không trôi nổi vào giới ca nhạc. Sau này nhìn lại em còn thấy ngạc nhiên. Không ngờ mình làm ca sĩ.
- Và lại lên đỉnh cao.
- Bây giờ thì xuống rồi thầy ạ, chỉ là một thời thôi. Có một người nói với em, em sinh ra để làm ca sĩ. Nhưng bây giờ thì em thấy không đúng.
- Tai sao?
- Em sinh ra để ngồi một chỗ không ai biết đến mình. Mình tiếp xúc nhiều với sách vở, tài liệu. Mấy thứ đó làm cho mình thấy êm đềm. Còn sống trong môi trường kia thì cọ sát đến tơi tả, em thấy lạc lõng lắm.
Thầy Chuyên nói như nhận xét:
- Em nói chuyện không khác mấy năm về trước, có điều bây giờ em chững chạc hơn.
- Vậy hả thầy.
Thầy Châu chợt đổi giọng, có vẻ hơi nghiêm:
- Sao khi viết xong công trình này, tôi sẽ nói với em một chuyện quan trọng.
- Chuyện gì vậy thầy, nói bây giờ không được sao?
Vừa nói cô vừa quay lại nhìn thầy. Thấy cái nhìn âu yếm thân mật ấy. Cô vội quay nhìn chỗ khác và cũng im lặng.
Cô lờ mờ đoán đó là chuyện gì. Có thể là chủ quan, nhưng cô cảm nhận là sẽ như thế. Cô đã trải qua những mối quan hện với Quốc Tuấn, với Bảo Quân và Sĩ Đại. Dù mỗi người với mức độ khác nhau, nhưng cách thể hiện tình cảm thì chỉ cần nhìn vào mắt cũng có thể hiểu ra.
Mà chuyện đó có thể đã xảy ra cách đây mấy năm, nếu lúc ấy thầy Chuyên không đi nghiên cứu sinh nước ngoài. Và nếu cô không trôi giạt vào thế giới sân khấu.
Thu Vân nhớ thời điểm sắp ra trường ấy, thầy Châu hướng dẫn cô làm đề tài. Tình cảm cả 2 đều bắt đầu một cách mơ hồ. Lúc đó cô còn thơ ngây và cũng không nhận diện được tình cảm của mình. Còn với thầy Chuyên thì cô không hiểu, chỉ cảm nhận.
Tình cảm đó mong manh qúa nên cô quên rất nhanh. Và cũng không thể gọi nó là một mối tình, như mối tình với Quốc Tuấn. Có điều trong lòng cô, thầy Chuyên vẫn là một thần tượng, đó là ấn tượng cô mang theo từ thời sinh viên.
Chiều nay Thu Vân về nhà với tâm trạng vui vui, mơ mộng. Nó lãng mạn nhẹ nhàng, chứ không giống sự vui buồn thái qúa như khi cô còn đi hát.
Quốc Tuấn đặt tờ báo đến trước mặt Thu Vân, và đưa mắt nhìn như một dấu hỏi:
- Em đọc bài báo này chưa?
Thu Vân hiểu ngay anh muốn hỏi gì. Đó là bài báo viết về cô. Đúng hơn là nói về sự rút lui khỏi sân khấu của cô. Một nhà báo đã đến phỏng vấn cô từ tuần trước và dĩ nhiên cô không bao giờ trả lời thật. Chỉ nói chung chung mơ hồ. Cô trả lời Quốc Tuấn mà trong bụng vẫn rất ngạc nhiên:
- Em mới đọc sáng nay.
- Tại sao em làm vậy?
- Chẳng lẽ anh đến đây chỉ để hỏi em chuyện đó?
- Anh muốn biết tại sao em từ bỏ nó. Phải long đong lắm em mới lên được đỉnh cao, tại sao bỏ một cách đột ngột như vậy.
Thu Vân nhìn thẳng vào mặt Quốc Tuấn. Cô muốn hét vào mặt anh rằng, cô muốn chạy trốn khỏi thế giới có liên quan đến anh. Nói thẳng ra, chính anh đã đẩy cô đến đường cùng. Nhưng sự tự ái không cho phép cô được thành thật. Và cô nói thờ ơ:
- Anh đã đọc bài báo đó rồi, sao còn hỏi em.
- Anh không tin em thành thật với báo chí. Anh quá hiểu chuyện hậu trường nên không tin một cách ngu ngốc, và muốn biết lý do thật của em.
- Nếu em nói ý nghĩ thật với ai đó, thì điều trước tiên và chắc chắn nhất là người đó không phải là anh.
Quốc Tuấn gật gù:
- Khi đến đây, anh cũng đoán trước em sẽ trả lời như vậy.
- Đã biết thì anh còn hỏi làm gì.
Quốc Tuấn trầm ngâm:
- Anh đã từng thấy em phấn đấu ra sao, bị tủi nhục ra sao, em phải trả giá thế nào mới được những thứ em đang có. Vậy thì không có lý do gì để bỏ. Anh nói thế với tư cách là người từng dẫn dắt em. Anh không khuyên suông như bạn bè em.
- Anh không hiểu rồi, bạn em chẳng bao giờ khuyên em trở lại, ngược lại, coi như loại bỏ được một chiếc gai. Thế giới đó là như thế, anh hiểu qúa rồi phải không?
- Nhưng không vì vậy mà em trốn tránh.
Thu Vân nói như chỉnh:
- Em chán chứ không phải trốn tránh.
Cô nghiêng đầu ngẫm nghĩ, rồi ngước lên với một nụ cười hoài nghi:
- Anh đã từng bảo em mắc bệnh ngôi sao, từng khinh bỉ em. Bây giờ cũng chính anh khuyên em bám lấy nó, anh mâu thuẫn qúa.
Quốc Tuấn không hề nao núng, vẻ mặt anh điềm nhiên:
- Em có thể là một ngôi sao mà vẫn không kiêu kỳ. Như vậy không hay hơn sao?
Thu Vân lặp lại:
- Em đã chán rồi.
- Chán vì sự ganh đua của bạn bè, vì sự công kích của Mai Châu phải không? Anh không muốn anh là nguyên nhân gián tiếp làm cho em chán đời.
Bị nói trúng ý nghĩ thầm kín, Thu Vân tự ái lên. Tự nhiên cô nhếch môi, cử chỉ thật kiêu ngạo:
- Anh mà đủ sức làm cho em bỏ hết tiền bạc danh vọng à? Sao anh đánh gía mình cao qúa vậy?
- Anh không đủ sức, chỉ góp phần. - Quốc Tuấn không hề tự ái.
- Trong chuyện này anh và Mai Châu không dính dáng gì cả. Em bỏ sân khấu vì em có đam mê khác lớn hơn.
- Cái gì vậy?
Thu Vân lạnh nhạt:
- Chuyện riêng tư của em, em không thích nói lung tung.
Quốc Tuấn nín lặng một lát, rồi trầm ngâm:
- Anh biết bây giờ anh không đủ tư cách dùng quyền lực của em, em hoàn toàn có thể không trả lời. Nhưng anh muốn em nhớ rằng, sẽ không còn đỉnh cao nào khác cho em đâu.
- Em đâu có cần cái đó.
- Người ta chỉ thành công tột đỉnh ở một lĩnh vực mà thôi. Bây giờ muốn có cái khác, em phải bắt đầu lại từ số không. Anh không hiểu đam mê đó là gì, nhưng nó có đáng để em đánh đổi không?
- Cám ơn lời khuyên của anh, nhưng em biết mình cần cái gì, em không hề hối hận đâu.
- Anh không tin.
Thu Vân vẫn không có vẻ bị thuyết phục. Cô nói vững vàng:
- Có thể anh nhìn Huệ Linh và Mai Châu, rồi lấy ý nghĩ đó ghép cho em. Nhưng anh quên là em không ham cái mà anh tưởng bất cứ ai cũng muốn. Ngay từ đầu em đi hát vì tiền, còn chuyện thành công là số phận đưa đẩy. Em đâu có tính trước, anh nhớ không?
- Anh biết, nhưng anh vẫn thấy không lý do gì để em tìm tới lĩnh v ực khác.
Thu Vân nói đột ngột:
- Em rất ngạc nhiên khi anh đến đây. Mà càng ngạc nhiên hơn là tới để khuyên em quay lại thế giới mà em bỏ. Anh đâu có trách nhiệm phải làm chuyện đó.
- Nếu có người nào khuyên em bằng tất cả lương tâm và trách nhiệm, thì người đó là anh.
- Tiếc là em không cần. Với em thì ngược lại, chuyện cũ đã làm em chán và quyết định quay lưng hẳn với nó. Em không muốn cả chuyện gặp bạn bè, mà người em không muốn gặp nhất là anh.
- Em chán ghét anh?
- Không đến nỗi như vậy, nhưng không muốn gặp hoặc nhớ đến. Nhưng dù sao anh cũng là người em mang ơn nhất.
Quốc Tuấm lầm lì:
- Đừng nói chuyện đó nữa.
- Không đâu, nếu không nói ra thì em vẫn nghĩ. Thành thật mà nói, dù trước đây em và anh có nhiều chuyện đáng để ghét nhau, nhưng trên cả những thứ đó, anh vẫn là thầy em.
Giọng Quốc Tuấn hơi gắt:
- Anh đã nói là đừng nói nữa.
- Tại sao?
- Nếu coi anh là thầy thì em coi trọng lời khuyên của anh hơn nữa. Chính vì em coi thường qúa nên anh không muốn nghe tiếng đó.
Giọng Thu Vân trở nên lì lợm:
- Rất tiếc là em không làm khác được, em coi trọng cảm xúc của em hơn.
- Thôi được, anh đã nói những gì cần nói. Tiếc là nó không tác động được đến em. Anh đành tiếc giùm em thôi.
- Cám ơn anh đã đến khuyến khích em.
Quốc Tuấn đứng dậy:
- Anh không biết việc làm mới của em thế nào, nhưng vẫn chúc em thành công. Từ đây về sau có lẽ em sẽ không cần đến anh nữa phải không?
Thu Vân không trả lời, cô không muốn lần gặp cuối cùng này diễn ra gay gắt. Vì trên thực tế, cô và anh sẽ ở hai môi trường khác. Một chút dính dáng vì công việc cũng không thể, nói gì đến việc gặp nhau.
Khi tiễn Quốc Tuấn ra cửa, cả cô và anh đều không nói gì với nhau. Không hiểu Quốc Tuấn có tâm trạng nặng nề không. Còn cô thì thấy nao nao. Cô lén nhìn anh như để ghi nhớ hình ảnh cuối cùng này.
Với cô, đây mới thật sự là chia tay. Trước đây còn có thể gặp và làm việc chung. Bây giờ chẳng còn một mối quan hệ nào nữa, dù là mong manh. Nghĩ đến đó cô lại thấy buồn rũ cả người.
Buổi tối Thu Vân nằm một mình trên phòng thì có thầy Chuyên đến. Cô thay đồ xuống phòng khách với tâm trạng rất ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên thầy đến nhà cô mà không gọi điện trước để nói ly do.
Thu Vân xuống phòng khách. Nhưng không thấy ai. Cô ra cửa đứng tìm. Thầy Chuyên đang ngồi ngoài băng đá dưới giàn hoa giấy. Thu Vân bước về phía đó:
- Thầy vào nhà đi.
Thầy Châu khoát tay:
- Tôi thích ở đây hơn, em có sân nhà đẹp lắm. Nhìn cây cỏ trong buổi tối thật dễ chịu.
- Mẹ em trồng đó thầy. - Thu Vân vừa nói vừa ngồi xuống băng đá.
- Đẹp lắm.
- Thầy đến có chuyện gì không?
Trong bóng tối yếu ớt, Thu Vân nghe tiếng thầy cười:
- Đến thăm em không được sao, hình như em đã quen gặp tôi là vì công việc rồi.
Thu Vân cũng cười:
- Đúng là như vậy, mỗi lần thầy gọi đến em là lại có việc, riết rồi em quen.
- Tập nghĩ thoáng hơn một chút xem. Hôm nay không nói về công việc nữa nhá, em có muốn đi chơi ở đâu không?
- Dạ thôi, ở nhà thích hơn.
Thầy Châu mỉm cười:
- Mà dù có đi đâu, cũng chưa chắc có một không gian đẹp như ở đây.
- Thầy thích chỗ này lắm hả?
- Ừ.
- Em cũng vậy, mỗi lần có chuyện buồn, em hay ra đây ngồi lắm.
Thầy Chuyên quay lại nhìn cô:
- Em cũng có thời giờ để buồn nữa à?
- Nhiều hơn bạn bè em, dù nói ra sẽ không có ai tin.
- Tôi hy vọng trong những cái buồn đó, không có bóng dáng con trai.
Thu Vân hiểu cách tỏ tình kín đáo đó, cô biết rằng tối nay, những gì còn bỏ ngỏ sẽ được bày tỏ. Những gì bỏ lửng cách đây mấy năm sẽ được thể hiện đến cùng. Và cô cũng đã chuẩn bị cho cuộc nói chuyện này.
Thu Vân hơi cau trán, cố tìm cách mở đầu câu chuyện. Nhưng cô chưa biết bắt đầu từ đâu thì tiếng thầy Châu lặp lại:
- Không có chuyện tình cảm chứ Vân?
- Chỉ toàn là chuyện tình cảm thầy ạ - Cô nói trong tiếng thở dài.
Thầy Chuyên chợt lặng im, trầm ngâm hẳn đi. "Sao mà giống Quốc Tuấn đến kỳ lạ ". Thu Vân nhìn và nghĩ thầm. HÌnh như cô chỉ cùng tần số với những người trầm tính, kín đáo. Sau Quốc Tuấn là đến còn người thế này. Cả hai thật giống nhau.
Cô nói rất nhỏ:
- Sau này nhìn lại, em nghĩ nếu lúc ra trường có một việc làm ổn định, thì cuộc đời em đã không chuyển qua một bước ngoặt khác.
- Còn tôi thì mấy năm ở nước ngoài, tôi có lúc tiếc sao mình không nói ra. Khi trở về thì em đã thành đạt, tôi nghĩ mình không còn cơ hội nữa. Sau này khi gặp lại em, tôi vẫn luôn tự hỏi cái gì đã làm cho em quay lưng lại với vinh quang của em.
- Anh ta cũng đã hỏi em câu này. Và em đã không trả lời. Nhưng với thầy thì em sẽ không giấu, kể cả những chuyện nhỏ nhặt nhất.
Thầy Chuyên ngã người ra sau, gật nhẹ đầu như khuyến khích:
- Em nói đi.
- Vâng, có lẽ em sẽ bắt đầu từ lúc em mới vào nghề vậy. Lúc đó em không ý thức hết khả năng của mình. Nhưng anh ấy đã thấy và hướng dẫn em, nếu không có anh ấy, em sẽ không có được thành công như đã có.
Thầy Châu nhìn cô sững sờ. Rồi quay mặt chỗ khác như cố trấn tĩnh:
- Em nói tiếp đi.
Thu Vân hơi cắn môi, ngại ngùng. Cô biết nói như thế là qúa nặng nề cho người nghe. Nhưng cô muốn thành thật, còn sau đó quyết định là ở thầy Chuyên. Cô bèn tiếp tục:
- Nhưng mà lòng tốt của anh ấy vung vãi qúa, em không chấp nhận được. Anh ta nâng đỡ em, đồng thời cũng nâng đỡ một cô gái khác, mà em thì không chấp nhận điều đó.
- Và em trốn tránh bằng cách xa lánh giới ca nhạc?
- Còn nữa, em chưa kể hết. Lúc đó em tự ái bỏ anh ta. Nhưng sau đó em hiểu không thể quên anh ta. Và em quay lại vang xin, nhưng anh ta đã yêu cô gái đó. Giờ thì em không còn hy vọng gì nữa.
- Em đã dứt khoát bằng cách thay đổi cuộc sống, tôi hiểu vậy. Nhưng điều tôi muốn biết là em đã dứt khoát được tình cảm chưa. Tư tưởng mới là quan trọng.
- Bây giờ khẳng định thì còn hơi sớm, em chỉ có thể nhờ thời gian mà thôi.
Thầy Chuyên cười khẽ:
- Em có biết em đã thành thật rồi không Vân, sự thành thật làm tim tôi bị đau. Nhưng tôi cũng không phải loại người lảng tránh sự thật.
Thu Vân hơi ngước lên, cặp mắt cô nhìn đầy vẻ thành thật:
- Thầy có biết tại sao em nói hết ra không?
- Tại sao?
- Em đã đoán được tình cảm của thầy. Và em muốn thầy biết trước những thất bại của em. Nếu thầy không chấp nhận được, thầy sẽ mãi mãi im lặng.
- Còn hơn yêu rồi mới biết, tôi sẽ trách em phải không?
- Vâng.
- Em cư xử tròn trịa thật. Nhưng em không hiểu, tôi không phải loại người chấp nhất với qúa khứ của người mình yêu.
- Em muốn thầy có thời gian suy nghĩ, sau đó hãy quyết định. Thú thật là em rất sợ bị đổ vỡ một lần nữa.
Thầy Chuyên nghiêng đầu qua nhìn cô, cái nhìn đầy vẻ chững chạc:
- Tôi đã nói tôi không quan trọng qúa khứ, chủ yếu là tình cảm hiện tại của em. Mà có lẽ tôi và em đã thuộc về nhau lâu rồi, chứ không phải đợi đến bây giờ.
Thu Vân cụp mắt nhìn xuống, vẻ mặt buồn rười rượi:
- Khi em mới bắt đầu biết yêu, thì người đầu tiên là thầy. Nhưng tình cảm chưa kịp hình thành thì đã không có dịp phát triển, em đã gặp người khác. Người đó đã làm em đau khổ, đến giờ vẫn còn đau. Nếu để mất thầy em sẽ buồn ghê gớm. Nhưng bảo...
Giọng cô nghẹn lại, không nói được. Tự nhiên cô ứa nước mắt, rồi khóc sụt sịt. Thầy Chuyên kéo mặt cô quay lại:
- Nếu em cảm thấy khổ tâm khi phải nói ra điều đó thì đừng nói. Tôi không ép em đâu.
- Không, cứ để cho em nói hết. Em không muốn giấu diếm. Em muốn nói là em vẫn chưa quên được anh ta, dù em rất ghét khi phải bị yêu một người như vậy. Em ghét chính tình cảm của em, nó phức tạp lắm, thầy không hiểu đâu.
- Hiểu chứ, có điều nó không qúa rối rắm như em nghĩ đâu. Tôi sẽ giúp em quên được anh tạ Rồi một ngày nào đó em sẽ thoát ra khỏi ám ảnh đó, chắc chắn là như vậy.
Thu Vân thì thầm:
- Thầy không tự ái chứ?
- Tôi chỉ thấy may mắn vì cuối cùng cũng có được em suốt mấy năm qua tôi chưa hề nghĩ đến ai.
- Cuộc sống của thầy thật nhẹ nhàng, mọi thứ đều trong sáng, minh bạch. Còn em thì có quá nhiều tai tiếng. Em muốn thầy có thời giờ nhìn lại tình cảm của thầy. Rồi sau đó...
- Còn gì phải đắn đo nữa. Tôi đã nói là tôi chỉ cần hiện tại của em, qúa khứ không nhắc lại nữa. Và tôi coi tình cảm này là nghiêm túc để đi đến hôn nhân. Tôi mong là em cũng nghĩ như vậy.
Thu Vân nói nhỏ:
- Em không dám làm gì để đổ vỡ lần nữa đâu, em sợ lắm rồi. Em đã từng...
Thầy Chuyên chợt ngửa mặt cô lên, cúi xuống, Thu Vân khép mắt chờ đợi. Trong đầu cô bỗng hiện lại buổi tối mà Quốc Tuấn đã hôn cô lần đầu tiên. Cô vội dập tắt ý nghĩ đó để nghĩ đến hiện tại. Lắng nghe cảm xúc của mình. Nhưng cô bất lực nhận ra rằng mình không xúc động mãnh liệt được. Thậm chí qúa tỉnh táo.
Đêm đó Thu Vân nằm trằn trọc trên giường. Một mình vật lộn với tình cảm của mình. Cô cảm thấy tình cảm mới này nghiêng về lý trí nhiều hơn rung động của trái tim. Và cô thề với lòng sẽ gạt bỏ hình ảnh của Quốc Tuấn bằng bất cứ giá nào.
Trưa nay Thu Vân đi một mình vào siêu thị, cô đang đứng lựa một chiếc áo ở giá treo thì chợt nghe đau điếng vì có ai đập mạnh lên vai. Cô cau mặt quay lại nhìn. Trước mặt cô là Huệ Linh với nụ cười tươi rói:
- Con qủy. Cả trăm năm rồi mới gặp lại mày.
Cô nàng có vẻ mừng rỡ xoắn xuýt y như gặp lại bạn tri kỷ. Thu Vân không cho đó là giả vờ. Vì quả thật cô cũng thấy mừng khi gặp như thế. Và thường những lúc gặp lại, người ta hay quên chuyện bực mình cũ. Thu Vân cũng vậy.
Một lát sau cả hai đã ngồi trong quán nước. Trước mắt là ê hề những chuyện mà một buổi có thể nói không hết. Huệ Linh vào đề ngay:
- Nói thật đi, có phải mày bỏ sân khấu vì cú đòn của nhỏ Châu không?
Thấy Thu Vân cười tư lự, cô nàng nói như đinh đóng cột:
- Mày nói dối báo chí, chứ không giấu được tao đâu. Chuyện này tao, con Thanh, con Thy biết. Nhưng không nói ra với ai hết. Thậm chí tụi nó còn tung tin nhỏ Châu nói láo nữa.
- Tụi mày nói như vậy làm gì, sự thật vẫn là sự thật. Với lại tao đã bỏ rồi, thiên hạ đánh gía thế nào tao không quan tâm.
- Chẳng lẽ mày bỏ luôn?
Đã xem 180704 lần.

Đánh máy: thuytruc
Bỏ dấu: BéLùn, HongVane
Nguồn: vietlangdu.com
Được bạn: mickey đưa lên
vào ngày: 7 tháng 2 năm 2004

Thấy khuôn mặt như đưa đám của cô, Huy Bình có vẻ buồn:
- Bộ em chán khi thấy mặt anh lắm hả?
- Không có, tôi vui lắm.
- Thật chứ?
Thu Vân làm thinh. Bất chợt HB bước qua ngồi sát bên cô:
- Vậy em có nhớ anh không?
Vừa nói anh vừa định nắm tay Thu Vân. Nhưng cô hoảng hốt rụt lại:
- Anh đừng có làm vậy, trong nhà có người đấy.
Huy Bình buông thõng tay xuống, buồn buồn. Thu Vân khẽ liếc nhìn anh ta. Lúc này anh ta có vẻ hiền. Thật ra anh ta cũng không đáng sợ lắm, nếu lúc nào cũng như thế.
Giọng HB hiền khô:
- Anh biết em ghét anh, nhưng anh đâu có làm gì đâu, tại sao vậy Vân?
Thu Vân đáp thẳng thắn:
- Anh có tính khí bất thường qúa, tình cảm phải là tự nguyện, chứ đâu phải áp đặt, nếu không được thì anh đòi giết. Lúc nào cũng bị khủng bố như vậy, không ai dám đến gần anh đâu.
- Nếu em yêu anh, anh sẽ rất hiền, anh thề là như vậy. Và anh thề phải chiếm được em bằng bất cứ giá nào.
"Lại đe dọa" - Thu Vân nghĩ thầm một cách ngao ngán. Cô muốn đuổi Huy Bình về, nhưng không biết làm cách nào, thì anh ta hỏi với giọng điều tra:
- Anh chàng hay nói chuyện điện thoại với anh là gì của em vậy?
- Không là gì cả.
- Không là gì mà ở nhà em vào ban đêm, em nói thật đi, anh ta tán tỉnh em phải không?
- Đó không phải là chuyện để anh quan tâm.
- Anh biết anh ta rồi, đó là nhạc sĩ Quốc Tuấn, trước đây anh cũng thích nhạc của anh ta lắm. Hừ, em là ca sĩ, anh ta có dịp gặp em thường xuyên lắm chứ gì.
Thu Vân cắt ngang câu chuyện:
- Bây giờ tôi phải đi quay phim, anh về vậy nhé.
- Vậy thì anh đưa em đi.
- Không được, tôi có hẹn rồi.
- Em hẹn với ai?
- Với bạn tôi, anh về đi.
HB vẫn ngồi yên:
- Anh sẽ đi với em.
Thu Vân nhìn anh ta một cách bực mình. Cuối cùng biết không thể đuổi được con người lì lợm này, cô đành buông xuôi:
- Thôi được, anh chờ một chút.
Một lát sau Thu Vân dẫn xe ra đường. Huy Bình kè theo một bên, đến trường quay, anh ta ung dung đi phía sau cô. Và tìm một chỗ khá xa ngồi chờ. Anh ta làm Thu Vân bực mình muốn phát điên. Nhưng cô vẫn cố dằn xuống để tập trung làm việc. Dù sao thì hôm nay cũng là ngày quay cuối cùng, cô không sợ bị quấy rầy thế này nữa.
Buổi trưa khi cô trên đường đến chỗ thay đồ, thì Bảo Quân đi theo:
- Nầy Vân đi ăn bây giờ chưa?
Nhớ ra Huy Bình đang chờ, Thu Vân lắc đầu:
- Tôi có hẹn với một người bạn rồi, anh đi trước đi.
Bảo Quân nhìn mặt cô chăm chăm:
- Hôm nay cô có vẻ ủ rũ qúa, có chuyện gì không, hay là cô bị ám ảnh chuyện hôm qua?
Thu Vân cười gượng:
- Không có gì đâu, thôi anh đi đi.
Bảo Quân đi rồi, cô tiếp tục đi đến căn phòng ở cuối hành lang. Khi cô trở ra thì đã thấy Huy Bình đứng phía trước. Nghe tiếng mở cửa, anh ta quay lại:
- Tên lúc nãy là ai vậy?
- Anh hỏi người nào?
Thu Vân vừa hỏi vừa nhìn HB một cách lo ngại. Mặt anh ta hầm hầm đầy đe dọa. Anh ta nói giọng chất vấn:
- Anh đã thấy hắn đuổi theo em, hắn nhìn em thân mật lắm, còn em thì lại cười với hắn. Nói thật đi, có phải hắn muốn tán tỉnh em không?
Thu Vân lớn giọng:
- Anh đừng có xen vào chuyện riêng của tôi. Tôi quen biết với ai là quyền của tôi.
- Có phải em đuổi anh vì hắn không, hắn là ai nữa vậy? Nói đi. Nói mau đi.
Huy Bình chợt nắm vai Thu Vân lắc mạnh. Còn cô thì cố đẩy ra. Vừa lúc đó có một giọng nói vang lên, nghiêm nghị:
- Buông cô ta ra, đừng có vũ phu như vậy.
Cả hai quay lại phía bậc tam cấp. Quốc Tuấn đang đi lên. Thấy anh, Huy Bình dặc tay Thu Vân một cái:
- À, vậy là em vừa quen với hắn, vừa cặp với anh ta. Cô là đồ khốn nạn.
Anh ta xô mạnh Thu Vân vào cửa. Khiến cô chới với văng xuống gạch. Quốc Tuấn phóng tới một bước để đỡ cô đứng dậy. Nhưng cả hai chưa kịp đứng lên thì Huy Bình đã kéo áo Quốc Tuấn:
- Mày tưởng tao không biết mày là ai hả, lần này tao sẽ tính sổ với mày.
Quốc Tuấn quay lại gạt mạnh HB ra. Còn anh ta thì cứ lao vô. Cả hai quần nhau dưới gạch. Nhìn cảnh tượng đó Thu Vân không sao chịu nổi. Cô bỏ chạy ra ngoài sân, đến gọi mấy người trong đoàn làm phim. Rồi bỏ ra đường tìm một quán nước ngồi.
Cô tức rưng rưng nước mắt. Vừa căm ghét vừa kinh sợ con người bất thường của Huy Bình. Cô hiểu lẽ ra mình không nên bỏ đi như vậy. Nhưng dù có ai lên án cũng mặc, chứ không thể nào đủ sức nhìn cảnh tượng thô bạo đó.
Một lát Thu Vân trấn tĩnh lại, rồi trở lại trường quay. Mọi người đã dàn xếp xong vụ đánh nhau. Thu Vân không thấy Huy Bình đâu. Và cũng không muốn hỏi về anh ta. Thấy Quốc Tuấn đang đứng phủi áo, cô đi về phía anh:
- Anh có sao không?
- Không sao.
Thu Vân nhìn tháy áo anh lấm lem, mũi còn dính máu do lau chưa hết. Cô ái ngại:
- Anh nên đi khám xem sao, sợ là chấn thương ở chỗ nào đó mà không biết, dù sao cũng không nên coi thường.
Thấy Quốc Tuấn vẫn lặng thinh, cô lại lên tiếng:
- Xin lỗi anh.
- Xin lỗi cái gì?
- Thật ra lúc nãy anh không nên ra mặt với anh ta, cứ để mặc tôi.
- Lúc đó cô sẽ làm gì anh ta?
- Tôi không biết, nhưng dù sao anh cũng không nên can thiệp, chuyện này không liên quan gì đến anh.
Quốc Tuấn cười nhạt:
- Cô nói đúng, nó không liên quan gì đến tôi.
Thu Vân thấy đau khi nghe nói câu đó. Nhưng suy cho cùng thì đúng là như vậy. Cô liếm môi:
- Lẽ ra lúc nãy tôi phải cản hai người, nhưng tôi không đủ can đảm chứng kiến. Tôi biết thế là hèn nhát, cho nên tôi muốn xin lỗi.
- Cô ở lại cũng không làm được gì. Cô can chúng tôi nổi không?
Thu Vân đuối lý im lặng. Quốc Tuấn đã phủi xong áo quần. Anh đứng thẳng lên đối diện với Thu Vân:
- Nếu muốn yên ổn, thì cô phải nói Bảo Quân dàn xếp chuyện này cho cô. Anh ta là đàn ông mà. Lúc này chính anh ta có nhiệm vụ bảo vệ cô đấy.
Thu Vân chưa kịp nói gì thì anh đã bỏ đi. Cô ngồi phịch xuống bậc thềm, ngẫm nghĩ những điều anh nói. Càng nghĩ cô càng thấy mình rơi vào những quan hệ rối ren, giống như mớ bòng bong. Tự nhiên cô có tâm trạng muốn trốn thoát tất cả.
Cô nhớ lại ngày trước, và thấy lúc đó mình sướng hơn rất nhiều. Lúc đó chỉ biết tìm việc làm, sống khiêm tốn với công việc. Bây giờ có danh vọng tiền bạc. Nhưng phải chịu bao nhiêu áp lực. Cô không muốn một cuộc sống như thế.
Nếu không là một ngôi sao, chắc chắn cô sẽ không bị một người hâm mộ điên cuồng như Huy Bình. Không bị dư luận khống chế, không sợ đánh mất sựmến mộ của mọi người. Như thế tự do hơn nhiều.
Thu Vân ngồi một mình khá lâu. Khi cô đứng lên thì thấy xung quanh hoàn toàn vắng. Có lẽ mọi người đang nghỉ trưa. Chợt nhớ ra mình chưa ăn gì, cô mệt mỏi đi ra đường mua bánh mì ăn một mình.
Bộ phim đã quay xong, nên mấy ngày sau Thu Vân khá rảnh. Cô tiếp tục trốn chui trốn nhủi Huy Bình. Mỹ Thanh kể với cô là anh ta tới các phòng thu tìm, hoặc chờ ở các tụ điểm. Cả cô cũng thấy ngao ngán dùm.
Buổi trình chiếu ra mắt bộ phim được tổ chức rất lớn. Thu Vân bắt buộc đến dự, nhưng cô không thấy vui chút nào. Cô đi với Bảo Quân để giữ vững tinh thần. Vì biết phải đối diện với cái điều mình rất sợ.
Từ lúc quay xong phim tới giờ, Thu Vân chưa gặp Quốc Tuấn. Cô biết chắc chắn tối nay không thể tránh được nên đã chuẩn bị tinh thần. Cô cố ý đến trễ để tránh mặt Quốc Tuấn. Cho nên cả hai tới thì mọi người đã ở trong phòng xem phim. Đèn tắt nên Thu Vân không nhận rõ ra ai. Cô và Bảo Quân không ngồi ghế, mà đứng bên tường nhìn màn hình.
Thu Vân thấy Quốc Tuấn ngồi ở hàng ghế đầu. Bên cạnh là Mai Châu. Cô nàng ngồi rất thẳng, chăm chú xem phim. Tối nay cô ta ăn mặc quá mức trịnh trọng. Có lẽ đối với cô ta, việc xuất hiện bên cạnh Quốc Tuấn trong dịp này đặc biệt quan trọng.
Khi mọi người đứng lên đi ra ngoài, Thu Vân vẫn cố ý nán lại trong phòng. Nhưng Huệ Linh đã đi đến bên cô. Cô nàng dựa lưng vào tường, mắt liếc ra ngoài:
- Thế nào, mày thấy con Châu chưa?
- Chưa, nhưng sao?
- Tối nay nó tưởng mình là bà chủ chắc. Nhìn điệu bộ của nó kìa, đĩa bám chân hạc mà tưởng mình ngon lắm. Tao dám chắc nó cố ý phô trương quan hệ của nó với anh Tuấn đấy.
- Đó là việc của nó, tao không quan tâm.
- Này, tao với mày kết hợp chơi cho nó một vố đi.
- Chơi cái gì?
- Rồi sẽ biết, đi ra ngoài đó đi.
Thu Vân lắc đầu:
- Thôi. Tôi không muốn đâu.
Huệ Linh huých tay cô một cái:
- Mày giành lại anh Tuấn đi, tao sẽ giúp cho. Thấy cách lên mặt của nó tao xốn mắt quá. Mày dư sức hạ nó mà, tội gì để mang tiếng bị đá.
Thu Vân lắc đầu nguầy nguậy. Cô đã quá sợ sự giúp đỡ của Huệ Linh rồi. Nếu ai chơi với cô nàng, thì đó là liên minh của quỷ sa tăng. Cô không muốn tự đánh vào mình.
Sau này Huệ Linh chuyển hướng tấn công sang Mai Châu. Cô được yên ổn nên rất mừng, cho vàng cũng không dám liên kết với cô nàng nguy hiểm này.
- Tao không thích anh ta, cũng không muốn giành giật. Còn chuyện riêng của hai đứa mày, mày tự giải quyết với nó đi. Tao không thích dính dáng đến họ, thật đấy.
- Mày thật lạ, không biết nên nói hèn nhát hay cao thượng nữa. Nhưng tao nghĩ mày điên nhiều hơn.
Cô nàng gục gặc đầu, như ngẫm nghĩ:
- Bây giờ tao thấy dù sao chơi với mày cũng sướng hơn. Mày cũng có học thức, nhưng không lên mặt như nó. Nó là cái thá gì mà chỉ trích tao. Lúc nào cũng cố chứng minh cho mọi người thấy tao ít học hơn nó, đồ chó!
- Mày có biết câu này không, chơi dao có ngày đứt tay. Lẽ ra mày không nên thật hết mình với nó. Bị bạn bè mình giúp đỡ hạ mình thì đau lắm.
Câu nói của Thu Vân hình như làm Huệ Linh tức khí lên. Cô hùng hùng hổ hổ:
- Mày xem, tối nay tao sẽ chơi nó một cú bẻ mặt này.
Cô nàng đi băng băng ra phòng ngoài. Tiến thẳng về phía nhóm người đang đứng bên cửa sổ. Thu Vân tò mò nhìn theo. Cô thấy Mai Châu đang đứng sát bên Quốc Tuấn. Dáng đứng rất thẳng, ngực hơi uốn tới trước. Cố ra dáng bà chủ, quí phái. Còn Quốc Tuấn thì nói chuyện với ông Luận. Họ nói gì đó và mọi người cười rộ lên, vẻ như rất hưng phấn.
Huệ Linh bước xen đứng giữa, đối diện với Mai Châu. Không biết cô ta nói gì mà vẻ mặt Mai Châu sượng sượng. Nhưng cô ta cố làm tỉnh và mỉm cười. Còn mấy người kia thì có vẻ nửa thú vị nửa nghiêm trang. Thu Vân không thấy rõ Quốc Tuấn lắm, vì anh đã quay lưng về phía cô.
Lát sau Huệ Linh đi chỗ khác. Cô ta đưa mắt tìm, rồi đi lại phía Thu Vân, cười đắc thắng:
- Tao đã nói chơi là chơi tới bến mà, cho hết kênh kiệu.
- Mày nói gì với nó vậy?
- Tao hỏi có phải lần trước thấy mày chụp hình lịch, nó đến yêu cầu anh Quân chụp cho nó không? Con nhỏ quê liền, chối biến liền.
Bảo Quân trợn mắt:
- Cô hỏi chuyện đó trước mặt mọi người à?
- Chứ sao, vậy mới làm cho nó hết đường chống đỡ chứ. Chưa hết đâu, còn nữa, câu đầu nó chối. Tao làm bộ tin. Và chơi tiếp câu thứ hai, tao hỏi nó có đến gặp anh Quân nhờ anh nói ông Luận cho một vai không, vai phụ cũng được. Con nhỏ nói cứng lắm, phủ nhận liền.
- Trời, thật kinh khủng, có thể chà đạp nhau cho chết vậy sao? - Thu Vân lẩm bẩm.
Huệ Linh cười tỉnh bơ:
- Với con đó phải trị như vậy mới được. Để nó biết mình không phải tay vừa.
Bảo Quân xen vào:
- Cuối cùng cô ta phản ứng ra sao?
- Ban đầu nó cứng cỏi lắm, làm như không có chuyện gì. Nhưng sau đó tôi tấn công quá, hết đỡ nổi luôn. Anh biết cuối cùng là sao không?
- Sao?
- Nó chửi tôi là đồ khốn nạn. Tôi cười và bỏ đi. Trời ơi, gì chứ tôi còn khoái nghe chửi nữa là, cho mọi người biết nó một chút. Hừ, hết làm ra vẻ ta đây có học nữa. Hết tiêu thụ luôn.
Huệ Linh nghênh mặt lên:
- Tui không có bằng đại học, tui ăn nói thiếu văn hóa vậy đó. Nhưng không giả dối. Mấy người học cao bày đặt tạo bộ mặt trí thức, chứ nổi nóng lên rồi thì cũng mất dạy như ai, tui nói đúng không?
Bảo Quân cười:
- Tôi biết cô nói Mai Châu, nhưng có ám chỉ Thu Vân trong đó không vậy?
- Lúc trước thì có, bây giờ thì không.
Thu Vân rất muốn hỏi Quốc Tuấn phản ứng ra sao. Nhưng lại không dám. Cô mà hỏi Huệ Linh thì chẳng khác nào hỏi cả giới ca sĩ. Và tự ái không cho phép cô tỏ ra quan tâm đến anh.
Huệ Linh huyên thuyên một lúc rồi biến. Thu Vân thấy cô ta lẫn vào đám đông, hết nói chuyện với người này đến người khác. Cô nàng đang bắt giò cho những mối quan hệ mới. Và rất có khiếu ngoại giao.
Thu Vân chỉ đứng một chỗ với Bảo Quân chứ không đi đâu. Cô không thích tiếp xúc nhiều. Càng không thích nói chuyện. Nhưng mặc dù thế, chỗ cô đứng cũng có người tìm tới bắt chuyện. Và suốt buổi tối, cô không chạm trán với Quốc Tuấn lần nào.
Quốc Tuấn và Mai Châu ra về sớm. Thu Vân thấy họ đi ngang cửa, rồi xuống cầu thang. Vẻ mặt Quốc Tuấn trầm ngâm như bình thường. Nhưng Mai Châu thì có vẻ sượng sùng, thiếu tự nhiên. Thu Vân hiểu tối nay Huệ Linh đã cho cô ta một đòn quá nặng. Nặng bằng tất cả những lần nhỏ nhặt mà cô ta hạ Huệ Linh. Có lẽ lần này cô ta sẽ biết thu mình trước đối thủ của mình.
Một lát sau cô nghe phòng ngoài có tiếng lao xao, người ta truyền miệng về một vụ thanh toán nhau. Cô không quan tâm lắm. Nhưng đến khi ông Luận nói với Bảo Quân thì cô rụng rời cả người.
- Cậu Tuấn vừa ra xe thì có hai tên xông ra đâm cậu ta. Cô Châu kêu cứu kịp lúc, chứ không thì có chuyện nữa.
Thu Vân bước nhanh tới một bước:
- Chú nói sao?
- Chuyện mới xảy ra lúc nãy, có lẽ là một vụ thanh toán. May là công an bắt kịp hai tên đó, đợi họ điều tra xem sao.
- Còn anh ấy thì có sao không? Thế nào, tại sao một chuyện lớn lao như thế mà không ai biết gì cả vậy.
- Chuyện bất ngờ quá, họ về sớm mà không nói với ai, khi tôi xuống thì người ta đã đưa cậu ấy vào bệnh viện. Có lẽ có ai đó thuê người làm việc này.
Thu Vân lặng lẽ nghe trái tim đau thắt, như có ai bóp nghẹt, cô lờ mờ nghĩ đến Huy Bình. Không phải là nghi ngờ, mà gần như chắc chắn. Anh ta đã từng đòi thanh toán Quốc Tuấn kia mà.
Nỗi nghi ngờ dày dò làm cô chấn động phát điên. Nhưng cô không dám hé môi nói với ai. Trong thâm tâm, cô muốn phủ nhận ý nghĩ đó. Nếu thật sự là Huy Bình ra tay, thì cô sẽ khó xử và sẽ căm thù anh ta hơn.
Trong phòng, mọi người vẫn xôn xao bàn tán chuyện Quốc Tuấn. Có mấy người bạn thân của anh đến bệnh viện. Thu Vân ngồi khụy xuống ghế. Âm thầm với cơn hoảng loạn trong lòng mình.
Rồi bao giờ sẽ đến lượt cô đây? Chắc chắn anh ta sẽ chẳng bao giờ buông tha cô.
Thu Vân muốn đến bệnh viện. Nhưng cô bị giằng xé giữa nổi sợ và sự nóng ruột, cô sợ Quốc Tuấn sẽ trút tất cả thù hận vào cô. Lúc ấy còn đau đớn hơn nữa. Đau mà không biết kêu với ai.
Như hiểu nổi lòng cô, Bảo Quân ngồi xuống bên cạnh nói như khuyên:
- Cô hãy đến đó một chút đi, biết đâu chuyện này có dính dáng đến cô.
Thu Vân ngẩng lên, mặt tái nhợt:
- Anh cũng nghĩ vậy nữa sao? Có thật anh cũng nghĩ như vậy không?
- Kết hợp với những gì tôi đã thấy lần đó, tôi nghi ngờ anh ta, vì anh Tuấn đâu có thù oán với ai.
- Tại sao anh không nghĩ đó là ai khác?
BQ nhìn cô chăm chú:
- Cô cũng nghĩ như tôi, nhưng muốn phủ nhận phải không?
- Tôi không biết, nhưng tôi không muốn có thêm một gánh nặng. Bao nhiêu đó quá đủ rồi.
- Dù sao cô cũng nên đến xem anh ấy ra sao, lấy tư cách là một người bạn cũng được vậy.
- Tôi biết.
Thu Vân trả lời như người mất hồn. Cô đứng lên, đi theo BQ xuống đường. Khi cả hai đến bệnh viện thì gặp Mai Châu và một số người đứng ngoài phòng cấp cứu. Mai Châu ngồi phịch dưới thềm. Vẻ mặt lo sợ. Thấy Thu Vân, cô cau mặt khó chịu. Và ngó đi chỗ khác.
Bảo Quân đi về phía nhạc sĩ Khải Minh:
- Thế nào rồi anh?
- Còn đang tiếp máu, tất cả là 4 nhát dao, máu ra nhiều quá.
Thu Vân mở to mắt nhìn nhạc sĩ Khải Minh, ông ta cũng nhìn cô, rồi nói như trấn an:
- Chắc không đến nỗi đâu. Vì nếu trúng tim thì đã chết rồi.
Cô thều thào:
- Ông có dám chắc là sẽ không có chuyện gì không?
Mai Châu chợt quay lại:
- Nếu có chuyện gì thì anh ha gì đến mày. Sao mày có vẻ lo quá vậy, mày nên đứng ngoài chuyện này đi.
Thu Vân quắc mắt nhìn Mai Châu:
- Bạn bè không thể thăm hỏi nhau sao?
Thấy chiến tranh sắp bùng nổ. Mọi người vội can thiệp:
- Thôi đi Mai Châu, sao lại gây ở đây, chỗ này là bệnh viện cô không nhớ sao?
Mai Châu đang ở tâm trạng kích động, cô bất kể tất cả. Và cũng quắc mắt nhìn Thu Vân:
- Tao biết mày với con Linh liên kết nhau hạ tao, rồi mày sẽ biết.
- Mày cũng đáng bị đối xử như vậy lắm.
Nói xong cô quay người bỏ đi. Bảo Quân cũng đi theo. Ra đến cổng, anh nói nhỏ nhẹ:
- Cô mất bình tĩnh quá rồi Thu Vân, tại sao lại cãi nhau với cô ta, cô không còn là cô nữa rồi.
Thu Vân ngước mặt lên nhìn trời. Gió đêm làm cô bớt căng thẳng một chút, giọng cô dịu lại:
- Tôi cũng không biết tại sao mình lại vậy, tôi...
Thu Vân ngừng lại, rồi bật khóc:
- Tôi không chịu nổi khi chuyện xảy ra như thế, mà cũng không phân tích được tại sao.
- Tôi hiểu rồi, lẽ ra cô không nên đến đây. Đâu có gì khẳng định là Huy Bình làm chuyện này. Vậy thì cô không có lỗi, mà cũng chẳng còn là người yêu, tóm lại là không liên quan gì đến cô. Lúc nãy tôi không khuyên cô đến thì hay hơn.
Thu Vân không trả lời. Nhưng lồng ngực cô muốn nổ tung vì căm giận. Mai Châu lấy quyền gì không cho cô đến thăm Quốc Tuấn chứ. Đồ ngang ngược!
Nhưng rồi một ý nghĩ khác làm cơn giận xìu đi. Dù muốn dù không thì cô cũng phải thừa nhận họ là của nhau. Cô chỉ là người ngoài. Thật là đau khổ khi phải thừa nhận như vậy.
Cô lặng lẽ đi bên Bảo Quân. Đầu óc theo đuổi những ý nghĩ riêng. BQ cũng để cho cô được yên tĩnh. Cả anh cũng lặng thinh.
Trước khi chia tay, Thu Vân ngập ngừng:
- Tôi có thể nhờ anh điều này không?
- Tôi sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì cô nhờ. Nói đi.
- Anh hãy đến công an tìm hiểu dùm, xem họ điều tra ra chưa.
BQ nhìn cô hơi lâu rồi gật đầu. Thu Vân nói thêm:
- Dù có thế nào, anh cũng đừng giấu tôi nhé.
- Chuyện mọi người đều biết như vậy, muốn giấu cũng khó lắm, cô yên tâm đi.
- Cám ơn anh.
Thu Vân đi vào nhà, môi trường đã về và chuẩn bị đi ngủ. Lúc sau này trốn Huy Bình, cô hay đến ở đây. Mỹ Thanh không hay biết chuyện mới xảy ra lúc nãy, nên cô kể huyên thuyên về chuyện đụng chạm của hai ca sĩ nào đó. Thu Vân nghe một cách lơ mơ chứ không hỏi.
Hôm sau Bảo Quân đến tìm cô, anh nói như thông báo:
- Hai tên đó khai rằng tụi nó đâm thuê, công an đang lùng bắt Huy Bình, nghe đâu hắn đang trốn.
Mặt Thu Vân xanh nhợt đi. Dù đã nghi ngờ trước, nhưng khi nghe chính xác, cô cũng không khỏi thót tim. Cô ngồi phịch xuống băng đá:
- Tôi phải làm sao đây anh Quân?
- Điều trước tiên là cô không có lỗi. Cô đâu có xúi giục anh ta làm chuyện đó, vậy thì không sợ gì cả.
- Tôi đâu có sợ tội, nhưng vì tôi mà anh Tuấn như thế, chẳng khác nào tôi phải chịu trách nhiệm. Còn nữa, tôi biết làm sao để thoát khỏi Huy Bình bây giờ.
- Trước sau gì anh ta cũng bị bắt thôi.
- Cái đó đâu phải là chấm dứt. Tôi chỉ muốn anh ta không thèm quan tâm đến tôi mà thôi.
- Bây giờ cô sẽ làm gì, Thu Vân?
- Tôi cũng không biết nữa.
Bảo Quân ngồi lại một lát rồi về. Thu Vân đi lên phòng Mỹ Thanh, bồn chồn hết đứng lại ngồi. Cuối cùng cô thay đồ đi đến bệnh viện.
Cô tìm phòng Quốc Tuấn khá dễ dàng. Anh đã tỉnh lại có vẻ vết thương không qúa nặng như cô nghĩ. Có vài người trong phòng, toàn là những người cô quen biết. Rất may là không có Mai Châu nên cô đỡ phải thấy ngượng ngạo.
--!!tach_noi_dung!!--

Đánh máy: thuytruc
Bỏ dấu: BéLùn, HongVane
Nguồn: vietlangdu.com
Được bạn: mickey đưa lên
vào ngày: 7 tháng 2 năm 2004

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- ---~~~mucluc~~~---