CHƯƠNG 33

    
ang Tiểu Vân chết rồi.”
“Cậu nói cái gì?”
Diệp Tiêu kéo cửa kính xe xuống, thò đầu ra nhìn thấy Trịnh Trọng đang hổn hển chạy từ phía sau đến. Diệp Tiêu đang ở dưới sân của trụ sở cảnh sát. Anh đang chuẩn bị đến công ty chứng khoán Thiên Hạ.
“Chính xác một trăm phần trăm, tớ vừa nghe điện thoại, cô ấy chết ngay dưới nhà cô ấy. Tổ khám nghiệm đang trên đường đến hiện trường.” Trịnh Trọng chạy đến bên chiếc xe của Diệp Tiêu lấy tay gõ vào cửa kính xe.
Diệp Tiêu vội vàng mở cánh cửa xe bên cạnh: “Mau lên xe đi, chúng ta đến hiện trường.”
8h30’, Diệp Tiêu và Trịnh Trọng có mặt tại hiện trường vụ án. Sauk hi đỗ xe vào bãi đậu xe của tòa nhà, họ nhìn thấy ngay trên bãi đất trống phía trước tòa nhà người ta đang dùng cáng khiêng thi thể của Tang Tiểu Vân lên xe vận chuyển xác chuyên dụng.
Trịnh Trọng chạy như bay đến bên chiếc cáng, lật tấm vải trắng phủ lên thi thể, anh gần như không còn nhận ra người phụ nữ này nữa rồi, cẩn thận nhìn kỹ lưỡng một lúc, rồi mới xác định đó chính là Tang Tiểu Vân. Mắt cô nhắm nghiền, tóc bê bết máu, gáy đã bị đập vỡ hoàn toàn nhưng mặt thì hầu như không bị xây sát gì. Nhưng điều mà Trịnh Trong không muốn nhìn thấy là bộ dạng của Tang Tiểu Vân lúc chết, khuôn mặt cô gần như đã hoàn toàn biến dạng, mắt tuy nhắm nhưng con ngươi như muốn lồi ra khỏi mí mắt, không biết có phải vì trước khi chết cô đã quá sợ hãi hay là do sau khi rơi xuống, đầu cô bị chấn động mạnh dẫn đến phản ứng vật lý của con ngươi. Nói tóm lại chỉ những người vô cùng sợ hãi mới có biểu hiện như thế.
Trịnh Trọng thở dài, anh kéo tấm vải trắng phủ lại lên mặt Tang Tiểu Vân. Sau đó phẩy tay, Tang Tiểu Vân được đưa lên xe chở đi. Diệp Tiêu đi đến bên anh, vỗ vai nói: “Trịnh Trọng, tớ biết cậu thấy rất buồn.”
“Tớ buồn á?” Trịnh Trọng hơi hoảng hốt, không biết nên trả lời thế nào, mãi sau anh mới gật đầu trả lời: “Ừ, vụ án của chúng ta lại thêm một người nữa bị sát hại, tất nhiên là tớ phải thấy buồn rồi.”
“Cậu đừng có đánh trống lảng, tớ nói là nói nỗi buồn khác cơ. Tớ hiểu cảm giác của cậu lúc này.”
Trịnh Trọng im lặng hồi lâu, ngửa cổ lên nghĩ ngợi điều gì rồi nói: “Thôi đừng nói nữa, bất kể người mà chúng ta phải đối diện là ma hay là quỷ thì tớ cũng nhất định phải bắt được nó.”
“Chúng ta lên nhà nào.”
Rất nhanh, họ bước lên cầu thang, đi đến căn hộ của Tang Tiểu Vân ở tầng 4. Công việc của tổ khám nghiệm cũng đã gần hoàn thành, đang trong công đoạn thu dọn về. Trịnh Trọng đứng giữa phòng hít một hơi thật sâu, tưởng như có thể hít được cả mùi hương cả Tang Tiểu Vân vào lồng ngực. Diệp Tiêu tỉ mỉ quan sát một vòng, sau đó đi vào trong xem xét phòng vệ sinh, rồi đi đến bên cửa sổ.
Cửa sổ mở toang, một cơn gió lạnh thổi ùa vào, Diệp Tiêu để ý thấy trên bệ cửa sổ có dính rất nhiều những sợi len nhỏ, hình như có màu xanh lá cây nhạt. Anh gọi Trịnh Trọng lại hỏi: “Trịnh Trọng, lúc nãy cậu nhìn thấy Tang Tiểu Vân mặc áo gì?”
“Cô ấy mặc một chiếc áo len.”
“Màu gì?”
“Hình như màu xanh lá cây nhạt.”
Diệp Tiêu ngay lập tức cất tiếng gọi anh Trương trong tổ khám nghiệm đang làm các công việc thu gọn trước khi về: “Anh Trương, các anh có chú ý đến những sợi len dính trên bệ cửa sổ không?”
“Có phải là màu xanh lá cây nhạt không? Bọn anh đã lấy mẫu rồi.”
“Anh Trương, phiền các anh cho đối chiếu những sợi len màu xanh lá cây nhạt thu được trên bệ cửa sổ với chiếc áo len mà người chết đang mặc nhé.”
Trịnh Trọng thấy không hiểu, lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì thế? Mấy sợi len trên áo của Tang Tiểu Vân thì chứng minh được điều gì?”
“Có thể chứng minh được là cô ta không phải tự sát mà bị sát hại.”
Nói rồi Diệp Tiêu lại chăm chú xem xét bệ cửa sổ, sau đó anh quay người lại, lưng đối diện cửa sổ làm một động tác ngửa về phía sau.
“&Yac!!!14251_35.htm!!! Đã xem 46917 lần.

Đánh máy: chocopie1412, Rumiko_111, dhongtham123, mejie, rubydinh, saccauvong, blinkedy182, coclun, camtu_719
Nguồn: thuvien-ebook
Được bạn: mọt sách đưa lên
vào ngày: 17 tháng 2 năm 2013

Diệp Tiêu lớn tiếng nói cắt ngang lời Trịnh Trọng, không khí bỗng nhiên trở nên căng thẳng. Anh thở dài, lạnh lùng nói: “Sáng nay, tớ đã phát hiện được một vật vô cùng quan trọng ở trong thư phòng này.”
“Sổ kế toán? Sổ tiết kiệm? hay là…”
Diệp Tiêu lắc đầu nói: “tớ tìm thấy cuốn nhật ký của La Tấm Tuyết.”
“Vợ đã mất của Chu Tử Toàn à?”
“Đúng, cậu có biết vì sao La Tấm Tuyết tự sát không?”
Trịnh Trọng lắc đầu.
“Bởi vì cô ta yêu Chu Tử Toàn.” Diệp Tiêu ngẩng đầu lên nói, “Cô ta không muốn nhìn thấy Chu Tử Toàn ngồi tù, cho nên không tố giác anh ta. Nhưng cô ta cũng không muốn Chu Tử Toàn tiếp tục phạm tội nữa vì thế cô ta đã tìm cách tự sát, hy vọng cái chết của mình có thể làm cho Chu Tử Toàn tỉnh ngộ, dừng lại trước khi quá muộn.”
“Ý cậu là Chu Tử Toàn đã có vấn đề từ trước rồi?”
“Chính xác, sau khi kết hôn với anh ta không lâu, La Tấm Tuyết đã phát hiện ra bí mật của anh ta… Chu Tử Toàn lấy danh nghĩa công ty để lấy tiền công chơi chứng khoán nhằm kiếm tiền riêng cho mình.”
“Thế là lợi dụng tiền công quỹ.” Trịnh Trọng tiếp lời.
“Đúng rồi, có điều Chu Tử Toàn sử dụng số tiền công quỹ quá lớn, mỗi lần lên đến mấy triệu đồng.”
Trịnh Trọng dằn giọng nói: “Đúng là…”
“Quan trọng hơn nữa là, Chu Tử Toàn còn dùng danh nghĩa tổng giám đốc mở rất nhiều tài khoản giả để lợi dụng tiền công quỹ, nhưng sau đó số tiền đó đã một đi không trở lại nữa, mà chui hết vào túi anh ta.”
“Rốt cuộc là anh ta đã bỏ túi được bao nhiêu?”
“Theo những gì La Tấm Tuyết biết thì anh ta ít nhất cũng bỏ túi vài triệu đồng.” Diệp Tiêu đột nhiên dừng lại một lát và nói: “Cần phải chú ý, đây là việc đã xảy ra từ 2 năm trước. La Tấm Tuyết đã tự sát 2 năm về trước, Chu Tử Toàn khi đó đã tham ô mấy triệu đồng, bây giờ anh ta đã lấy thêm bao nhiêu nữa ai mà biết được.”
“Thế bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
Diệp Tiêu nhìn xuống dưới phòng khách, nói: “Có lẽ, trong căn nhà này vẫn có thể còn có manh mối nào đó.”
“À đúng rồi, nhà Mã Đạt tớ cũng đã lục soát qua nhưng chẳng tìm thấy gì có giá trị cả. Buổi trưa, một đồng chí bên đội tuần tra phát hiện có một chiếc taxi màu đỏ khả nghi, lái xe là một thanh niên, thấy cảnh sát đi đến thì vội vàng bỏ trốn nhưng không bắt được anh ta. CĂn cứ vào kết quả kiểm tra từ chiếc xe bỏ lại thì người thanh niên bỏ trốn đó chính là Mã Đạt. Chúng ta đã gửi công văn đề nghị sự phối hợp của các phòng ban khác trong việc vây bắt 2 đối tượng nghi vấn là Dung Nhan và Mã Đạt.”
“Thế bao giờ thì ban hành lệnh truy nã?”
“Chắc là ngày mai, có thể sẽ phát lệnh truy nã cả trên TV.”
“Tốt nhất là nên từ từ đã.”
Trịnh Trọng thấy khó hiểu hỏi: “Tại sao? Sự việc đã rõ ràng rồi còn gì?”
Diệp Tiêu lắc đầu: “không, vẫn còn 1 số vấn đề chưa rõ. Ví dụ như về ngôi nhà ở đường An Tức, tại sao Chu Tử Toàn lại thuê phòng ở đó? Và Mã Đạt tại sao lại đến đấy?”
“Việc đó không quan trọng lắm.”
Diệp Tiêu không trả lời, anh bước xuống cầu thang, đến phòng khách thì quay đầu lại nói với Trịnh Trọng: “không, đấy có thể là điểm mấu chốt của vụ án này.”
 
Dung Nhan vẫn mặc bộ quần áo màu đen. Cô lặng lẽ đi xuyên qua thành phố này trong bóng đêm. Chẳng mấy chốc cô đã đứng trước cửa một ngôi nhà cũ ở phía Tây thành phố. Cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 21 giờ 30. Cô hy vọng là mình đến không quá muộn để tránh quấy rầy giờ nghỉ ngơi của ông lão ngồi trên xe lăn.
Cô cũng không biết vì sao cô lại muốn đến đây. Cô biết là cảnh sát đang truy tìm cô, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ phát lệnh truy nã. Hình của cô sẽ có ở trên TV, trên các báo, thậm chí còn được dán trên các con phố và ngõ hẻm. Mọi người ai cũng sẽ biết nữ nhà văn viết truyện trinh thám Dung Nhan là một tội phạm đã bỏ trốn, đang bị truy nã. Mặc dù cô biết rõ mình đang gặp nguy hiểm, nhưng cô vẫn phải đến, bởi vì, cô tin vào ông lão hiền từ như người cha đó.
Cô từ từ đi qua con đường nhỏ trong vườn, rồi cẩn thận quay đầu nhìn về phái sau, không có ai đi theo. Sau đó, cô nhấn chuông nhà chủ tịch hội đồng qan nói khẽ vào tai Mã Đạt.
“Em nói ai?”
“Chúa Giêsu trên giá thập tự. Ông ta đang nhắm mắt.” Dung Nhan cũng đang chú ý đến điểm này, cô tiếp tục khẽ khàng nói: “Thần đang nhìn ngươi đấy, đáng tiếc là ở đây thần không nhìn thấy anh.”
“Có thể, ông ta không cần mở mắt cũng có thể nhìn thấy tất cả mọi người ở đây.”
Đúng lúc đó, một bà lão ngồi trước họ một dãy quay đầu lại, đưa ánh mắt khinh miệt nhìn về phía họ.
Dung Nhan cười với bà tỏ vẻ xin lỗi, sau đó kéo Mã Đạt ra khỏi nhà thờ, vừa kéo vừa nói nhỏ: “Anh không nên bàn luận về chúa Giêsu trong nhà thờ.”
Mã Đạt không chịu, nói: “Nhưng chúng ta cứ thế này mà đi sao?”
“Trong cái nhà thờ này chẳng có thứ mà anh cần đâu.” Nhưng ngay sau đó Dung Nhan lại an ủi anh, nói: “Nhưng mà quanh nhà thờ có thể tìm được manh mối gì chăng.”
Thế là bọn họ nhìn sang con đường quanh nhà thờ. Hôm nay không phải là cuối tuần, người đến tham quan rất ít. Hơn nữa bầu trời ngày càng xám xịt nên chẳng mấy người để ý đến họ.
Bỗng nhiên, ánh mắt của Mã Đạt dừng lại ở con đường trước mặt.
“Anh sao thế?” Dung Nhan hỏi anh và nhìn về phía ah đang chăm chú nhìn. Cô nhìn thấy ở phía bên kia đường có một công ty cho thuê két bảo hiểm mà cửa vào của công ty này đối diện thẳng với cửa ra vào của nhà thờ.
Mã Đạt vẫn dán mặt về phía đối diện, khẽ nói nhỏ: “Nếu như thần là chỉ nhà thờ thì thần đang nhìn công ty két bảo hiểm kia.”
“Két bảo hiểm? Có thể, chồng em đã để vật gì quan trọng trong két sắt thuê bên ngoài.”
Nói xong, họ đi qua đường, sang công ty cho thuê két bảo hiểm. Các biện pháp bảo vể ở đây không được nghiêm ngặt lắm, không yêu cầu họ phải đưa giấy tờ cá nhân gì ra cũng để cho họ vào trong. Phía bên trong do các căn phòng nhỏ ghép lại. Mỗi phòng nhỏ đều xếp các hàng két bảo hiểm, mỗi két bảo hiểm phía trên đều có 4 chữ số, muốn tìm được két bảo hiểm của Chu Tử Toàn trong hàng nghìn hàng vạn cái két này trong khi không có giấy tờ và số má gì, thật như mò kim đáy biển.
Đúng vào lúc họ định bỏ cuộc thì Mã Đạt bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc két có dán số 4377. 4377, con số này lập tức thu hút sự chú ý của anh. Anh vội mở cuốn sổ, mã 4377 ứng với chữ “Thần”
Chiếc két số 4377 đang nhìn anh.
“Thần đang nhìn ngươi đấy.”
Mã Đạt khẽ đọc lại câu nói đó. Trong lòng anh bỗng thấy có chút phấn khích. Anh nắm lấy tay Dung Nhan nói: “Bây giờ, thần đang ở ngay trước mặt chúng ta.”
Tiếp đó là việc mở chiếc két. Họ nhìn sang phần hướng dẫn sử dụng mới biết những chiếc két này không cần chìa khóa, mà ở trên cánh cửa nhỏ của mỗi chiếc két đều có một bàn phím số nhỏ và một màn hình hiển thị. Họ phải nhập được đúng mật mã vào bàn phím mới có thể mở két. Nếu như mật mã bị nhập sai 3 lần thì hệ thống báo động kết nối với 110 sẽ lập tức kêu vang.
Mã Đạt nhìn lại dãy số mà anh đã ghi lại: 43770961417041920132. Bây giờ, 4377 đã là số mã của chiếc két vậy thì thử 16 số còn lại. Mã Đạt cẩn thận nhập từng số trên bàn phím 0961417041920132. Nhưng màn hình hiển thị lập tức báo: Mật mã sai.
Mặt Dung Nhan bỗng biến sắc, cô lo lắng nói: “Chúng ta còn hai cơ hội nữa.”
“Không, chúng ta không thể mạo hiểm đến lúc chuông báo động kêu thì mới bỏ chạy được. Nếu như thử thêm một lần nữa không được, chúng ta sẽ phải đi ngay, không thể thử lần thứ 3. Vì thế đây sẽ là cơ hội cuối cùng của chúng ta.”
“Vậy thì chúng ta nên dùng mật mã nào?”
Mã Đạt cẩn thận xem lại 20 con số, trống ngực anh đập thình thịch, có lẽ số phận của anh và Dung Nhan đều phụ thuộc hết vào những con số này.
“Cầu trời phù hộ cho anh.” Dung Nhan nhẹ nhàng nói khẽ vào tai anh.
Mã Đạt gật đầu, anh chỉ có thể nghe theo sự sắp đặt của số phận. Anh bỏ đi 4 con số cuối cùng trong dãy 16 con số mà anh vừa thử, cũng có nghĩa là bỏ đi số 0132, thay thế cho chữ “Anh”. Lúc này mật mã chỉ còn 12 số 096141704192. Mã Đạt lại một lần nữa dùng các ngón tay đang run rẩy nhập 12 con số kia vào chiếc bàn phím nhỏ.
Đây là cơ hội cuối cùng của họ.
Ánh mắt Mã Đạt và Dung Nhan dán chặt vào màn hình hiển thị nhỏ kia.
Một giây sau, màn hình hiện lên dòng chữ “Mật mã đã được chấpuản trị công ty chứng khoán Thiên Hạ.
Người ra mở cửa là một cô gái giúp việc trẻ tuổi, cô ta quan sát Dung Nhan với ánh mắt đầy cảnh giác.
Dung Nhan nhất định phải vào trong, cô nói với người giúp việc: “Tôi là con gái nuôi của chủ tịch Hoàng.”
Cô gái giúp việc quay vào trong hỏi. Hai phút sau, cô ta quay lại mời Dung Nhan vào trong.
Trong căn phòng với ánh điện dịu nhẹ, Dung Nhan thấy Hoàng Cương ngồi trên xe lăn đang bày biện một chậu cây cảnh. Ông quay ra nói với người giúp việc: “Đây đúng là con nuôi của ta. Cháu có thể ra ngoài được rồi.”
Trong phòng chỉ còn lại 2 người, không khí có phần gượng gạo. Ông lão ngồi trên xe lăn lên tiếng trước: “Con gái, ta biết con nhất định sẽ đến.”
“Con vô tội, xin hãy tin con.”
Ông lão nhẹ nhàng đặt chậu hoa xuống, thở dài và nói: “Ta là một ông lão ngồi trên chiếc xe lăn, là 1 chủ tịch hội đồng quản trị hữu danh vô thực. Viện kiểm sát và cấp trên đang chuẩn bị rà soát lại toàn bộ công ty chứng khoán Thiên Hạ. Dù ta có tin con thì cũng làm gì được chứ?”
“Chắc cha đã biết, cảnh sát đang dốc toàn lực để bủa vây, truy tìm con. Nếu cha không tin con thì ngay bây giờ có thể gọi 110 cho cảnh sát đến bắt con.” Dung Nhan đã cùn đường.
“Con gái của ta, tất nhiên là ta tin con chứ, con làm sao co thể giết người được?” ông lão đưa tay về phía Dung Nhan, cô đưa đầu gần lại. Ông vuốt tóc cô nói: “Giọng nói của con giống hệt giọng nói của con gái ruột ta, ngay cả mùi tóc cũng rất giống của nó.”
Dung Nhan bỗng thấy xúc động, cô cũng không hiểu vì sao, trước mặt ông, cô luôn cảm thấy mình như một đứa trẻ, cô nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn cha, đã rất lâu rồi con không nhận được tình cảm của một người cha.”
“Ta cũng đã rất lâu rồi, không được ngửi mùi tóc của con gái ta.” Ông lão mỉm cười nói, “Ta đã bị mất đi một đứa con gái, ta không muốn lại bị mất đi đứa thứ hai.”
Dung Nhan thấy sống mũi mình cay cay. Cô chỉ muốn khóc òa lên nhưng cô cố gắng kìm nén những giọt nước mắt lại, cô cười nói: “Con mãi mãi là con của cha.”
“Con gái, sự bình an của con là niềm ao ước lớn nhất của cha. Ta đã làm việc trên biển mười mấy năm rồi, điều gì cũng đều đã trải qua. Ta hiểu rất rõ sự tàn khốc của thế giới này, con nhất định phải cẩn thận. Kẻ hiểm ác nhất luôn là người ở ngay bên cạnh con.”
Dung Nhan gật đầu: “Con hiểu ạ.”
“Cái chết của Tử Toàn và Tân Thành đã làm ta rất căng thẳng. Ta già rồi, không thể chịu đựng thêm được bất cứ kích động mạnh nào nữa đâu, cho nên con nhất định phải cẩn thận.”
Ông lão nhìn vào mắt Dung Nhan nói: “Con gái, nhìn vào mắt con, ta có thể biết được quá khứ của con.”
“Quá khứ của con?” Dung Nhan hơi rùng mình.
“Ta đoán, chắc con có một quá khứ khó có thể nói ra, con không muốn ai biết về những năm tháng đó, đúng không?” Dung Nhan im lặng 1 lúc, cuối cùng gật đầu nói: “Vâng ạ.”
“Trong tận đáy lòng mình, con vẫn chôn giấu bóng đen đó. Đó cũng chính là nguyên nhân khiến con rơi vào tình cảnh hiện nay.”
“Đúng ạ.”
Giọng ông lão bỗng nhiên có sức lực hẳn lên: “Con gái, con đừng sợ. Một người dù rơi vào bất cứ hoàn cảnh nào cũng đều phải dũng cảm đối mặt với quá khứ của mình, dũng cảm đối mặt với chính cuộc đời mình. “Ta là chủ vận mệnh của ta, ta là người thuyền trưởng của linh hồn mình”, là người đã nửa đời trôi dạt trên biển cả, ta rất tin vào câu nói này. Ta hy vọng, con cũng có thể trở thành người thuyền trưởng của chính vận mệnh của con.”
“Ta là chủ vận mệnh của ta, ta là người thuyền trưởng của linh hồn mình”, Dung Nhan khẽ đọc lại câu nói đó.
“Đúng vậy, con gái, hãy dũng cảm lên.”
Cuối cùng Dung Nhan cũng đã không ngăn được những giọt nước mắt, cô khẽ nói: “Cảm ơn cha, cảm ơn người cha thân yêu của con”
“Mau đi đi, trắng đen rồi sẽ rõ. Ta tin là con có thể rửa sạch được những tội danh của mình.” Ông lão cười một cách hiền từ.
Dung Nhan gật đầu, hôn nhẹ lên trán ông lão, sau đó quay người bỏ đi.
Ra đến đường lớn phía ngoài, gió đêm thổi mái tóc cô bay bay, gió đêm cũng thổi khô những giọt nước mắt của cô. Có lẽ, những lời nói đêm nay của ông lão ngồi trên xe lăn sẽ thay đổi cuộc đời cô.
“Ta là chủ vận mệnh của ta, ta là người thuyền trưởng của linh hồn mình”
--!!tach_noi_dung!!--

Đánh máy: chocopie1412, Rumiko_111, dhongtham123, mejie, rubydinh, saccauvong, blinkedy182, coclun, camtu_719
Nguồn: thuvien-ebook
Được bạn: mọt sách đưa lên
vào ngày: 17 tháng 2 năm 2013

--!!tach_noi_dung!!--
--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--