ây giờ đến liệu có sớm quá không nhỉ? Diệp Tiêu nhìn mặt trời buổi sáng. Mặt trời đã bắt đầu chiếu những tia nắng lên khuôn mặt anh. Anh thích mặt trời lúc này. Anh đưa đồng hồ lên nhìn, vẫn chưa đến 8 giờ 30. Anh biết những người phụ nữ sống trong bán đảo Hoa Viên phần lớn đều có thói quen ngủ dậy muộn bởi vì bọn họ không cần phải giống như những người phụ nữ khác, phải dậy rất sớm vất vả vì cuộc sống và gia đình. Nhưng anh không thể không đến. Tối qua, Trịnh Trọng đã nói với anh một việc mà anh đã không để y đến. Việc này vô cùng quan trọng khiến cho Diệp Tiêu buộc phải nhanh chóng đến gặp Dung Nhan làm rõ cụ thể. Sau khi dừng xe được một lúc, Diệp Tiêu ấn chuông cửa ngôi biệt thự trắng, nói theo lời của Trịnh Trọng, đây là nhà của người góa phụ xinh đẹp. Anh lặng im đứng chờ sự xuất hiện của Dung Nhan, giống như anh lúc đọc cuốn Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt một năm về trước, anh từng có lúc vô cùng ngưỡng mộ nữ nhà văn viết truyện trinh thám thần bí và đầy trí tuệ đó, vô cùng mong mỏi được nhìn thấy mặt của cô ta. Mặc dù Diệp Tiêu đã gặp Dung Nhan hai lần nhưng anh vẫn hy vọng có thế hiểu sâu thêm về người con gái này, chỉ có điều bây giờ là để điều tra cái chết của chồng cô ta. Vài phút trôi qua, vẫn chưa có ai ra mở cửa. Cô ấy không ở nhà sao? Một chút lo lắn thoáng lướt qua cái nhíu mày của Diệp Tiêu, nếu như đúng như vậy thì có rắc rối to rồi. Đúng vào lúc Diệp Tiêu đang định quay người dời đi thì cửa bỗng nhiên mở ra. Cô ấy đang đứng trước cửa, trên người mặc một chiếc áo khoác, nhưng Diệp Tiêu có thể nhìn thấy phía bên trong của chiếc áo khoác kia là một chiếc váy ngủ mỏng. “Xin lỗi, tôi đã quấy rầy sự nghỉ ngơi của chị.” “Không, anh đến vừa đúng lúc, tôi cũng mới dậy. Mời anh vào trong.” Sắc mặt cô rất xanh xao, quầng mắt thâm, đôi mắt trông rất mệt mỏi. Diệp Tiêu đoán đây chắc là hậu quả của việc ngủ không đủ giấc. Lúc đi bên cạnh Dung Nhan, Diệp Tiêu dường như có thể ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể cô. Anh cười thầm trong bụng, thực ra, anh đang tự cười chính mình, trước mắt anh dường như lướt qua những bóng người rất quen thuộc, anh biết, mình đã trưởng thành từ lâu. “Mời anh ngồi, nếu anh muốn tôi có thể làm chút gì đó cho anh ăn.” Dung Nhan với mặt mệt mỏi nhìn Diệp Tiêu nói, “Anh đã ăn sáng chưa?” Diệp Tiêu ngồi xuống ghế, trả lời: “Cám ơn chị, tôi ăn rồi.” “Có thật là anh đã ăn rồi không?” “Đương nhiên, nếu như chị ngại tôi có thể ra ngoài đợi chị ăn sáng xong rồi lại vào.” Anh mỉm cười nói. Dung Nhan lắc đầu: “Không, tôi không đói, tôi không đói chút nào.” “Xin lỗi, hình như đêm qua chị bị mất ngủ?” “Vâng, chồng tôi vừa mới bị người ta sát hại mà hung thủ vẫn chưa tìm thấy, anh nghĩ là tôi có thể yên ổn ngủ ngon sao?” Dung Nhan lạnh lùng nói, vừa nói vừa đưa tay buộc tóc. Diệp Tiêu gật đầu cười: “Tất nhiên, tôi hoàn toàn hiểu điều đó.” “Anh có thể nói cho tôi biết sao tại anh lại đến tìm tôi sớm thế này không? Có phải là vụ án có gì tiến triển rồi không?” “Không, cộng sự của tôi tối hôm qua có nói cho tôi một sự việc rất quan trong. Tôi thấy rất kì lạ, vì sao mấy lần gặp nhau trước đây, chị không nhắc đến điều đó.” Dung Nhan khẽ mím môi: “Anh đang nói đến...” “Vợ trước của Chu Tử Toàn.” “Là La Tấm Tuyết.” Dung Nhan bình thản trả lời, ánh mắt của cô trở nên dịu dàng. Nhưng Diệp Tiêu không định buông tha cô: “Chị quen La Tấm Tuyết?” “Không, tôi chưa bao giờ gặp chỉ ấy.” Dung Nhan lắc đầu. Cô đi ra đứng trước cửa sổ, ánh nắng mặt trời chiếu vào mái tóc cô, biến thành một màu đặc biệt, cô chầm chậm nói: “Lúc tôi quen Chu Tử Toàn, La Tấm Tuyết đã qua đời được hơn nửa năm.” “Tuy chưa gặp cô ấy bao giờ nhưng chắc Chu Tử Toàn cũng đã kể cho chị nghe về cô ấy chứ?” “Không, anh ấy không muốn nhắc đến người vợ đã chết trong tai nạn đó, anh ấy không bao giờ muốn nhắc đến vì thế tôi không thể nói nhiều cho anh được.” Dung Nhan quay đầu lại, nhìn Diệp Tiêu nói: “Tôi chỉ biết La Tấm Tuyết bị chết trong một vụ tai nạn.” “Tai nạn?” “Vâng, còn cụ thể thế nào thì tôi không rõ.” “Thật không? Chị chỉ biết có từng đấy thôi sao?” Diệp Tiêu cười, hơi cúi người, đưa tay đặt lên cằm. Dung Nhan khe khẽ nói: “Anh đang nghi ngờ tôi sao?” “Không, tôi chỉ nghĩ có thể chị đã quên một việc nào đó, tôi chỉ muốn giúp chị nhớ lại.” Dung Nhan cúi đầu, cô nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Có một lần, cách đây khoảng vài tháng, La Tân Thành có đến nhà chúng tôi. Có vẻ như anh ta và chồng tôi đã nói với nhau về một số việc ở công ty. La Tân Thành va chồng tôi trò chuyện được một lúc thì không biết tại sao họ lại to tiếng với nhau.” Bỗng nhiên cô dừng lại. “Bọn họ to tiếng với nhau, chị nói tiếp đi, điều chị nói rất quan trong.” Diệp Tiêu thúc cô. “Tôi sẽ nói tiếp. Để tôi nhớ đã, đúng rồi, lúc đó tôi nghe rất rõ là La Tân Thành có nhắc đến La Tấm Tuyết, anh ta chỉ vào mũi chồng tôi nói: “Em gái tao chính là do mày giết chết.” Dung Nhan thở dài rồi nói tiếp: “Tôi chưa bao giờ thấy La Tân Thành tức giận như vậy, nhất là với chồng tôi.” Diệp Tiêu bỗng giật mình, anh cố gắng không để sự kinh ngạc của mình biểu hiện lên trên khuôn mặt, anh bình thản nói: “Ý của chị là lúc đó người “em gái tôi” mà La Tân Thành nói chính là chỉ La Tấm Tuyết?” “Tôi nghĩ là như vậy. La Tấm Tuyết chắc là em gái của La Tân Thành, chỉ là chồng tôi chưa bao giờ nói với tôi về điều đó. Anh đi hỏi La Tân Thành là biết ngay.” Diệp Tiêu gật đầu, trong đầu anh đã sớm tính đến chuyện đó rồi. Lúc này một mê cung phức tạp hơn đang bày ra trước mặt anh, đâu mới là lối ra của mê cung đây? Mọi thứ rối lên như mớ bòng bong trong đầu anh. Bỗng nhiên, anh nghĩ đến người “góa phụ xinh đẹp” trước mặt anh đã viết ra cuốn Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt, trong đó cuốn tiểu thuyết trinh thám đó, tác giả Dung Nhan đã thành công trong việc tạo dựng một mê cung phạm tội rộng lớn, sau đó được phá bởi một thám tử trẻ tuổi ở tô giới Thượng Hài vào những năm 30. Anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Dung Nhan, lại gần cô và hỏi: “Xin lỗi, tôi có thể hỏi một câu hỏi không liên quan gì đến vụ án này không?” Dung Nhan mỉm cười đáp: “Anh cứ hỏi.” “Chị có thể nói cho tôi biết, chị đã suy nghĩ thế nào để sắp xếp được các nhân vật trong cuốn Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt?” “Anh rất thích cuốn đó sao?” “Vâng, tôi vô cùng thích cách sắp xếp nhân vật, tình tiết và cách hành văn của chị, có thể nói là sánh ngang với một loạt các cuốn tiểu thuyết trinh thám của người em họ tôi.” “Tiểu thuyết của em họ anh?” Dung Nhan bật cười, “Tôi nhớ ra rồi, Virus và Lời nguyền, còn có Mắt mèo.” “Đúng rồi.” “Thực ra các cuốn tiểu thuyết trinh thám và các vụ án ngoài đời hoàn toàn không giống nhau, anh đừng mong kẻ gây án ngoài đời thông minh được như trong tiểu thuyết. Tội phạm trong tiểu thuyết trinh thám như những nghệ sỹ, thông minh và hoàn hảo, chỉ có những nghệ sỹ xuất sắc hơn họ mới có thể tìm thấy những chỗ sơ hở của họ. Nhưng, điều đó chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, không thể có trong đời thực được.” Ánh mắt Diệp Tiêu bỗng trở nên sáng đặc biệt, anh bỗng nhiên có vẻ phấn khích nói: “Không, tôi tin trên thế giới này, đúng là cũng có những tội phạm và những thám tử tài ba như các nghệ sỹ.” “Thế nhưng, những tội phạm và các thám tử mà anh vừa nói đều do các nhà văn viết tiểu thuyết trinh thám viết ra, cũng giống như tôi đã tạo dựng hình ảnh thám tử Mạc Uy Kiêm trong cuốn Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt vậy.” “Vì thế chỉ có những nhà văn viết tiểu thuyết trinh thám xuất sắc mới có thể tiến hành các cuộc phạm tội đẹp như những nghệ sỹ.” Dung Nhan bỗng nhiên cười phá lên: “Anh đang nói tôi sao?” “Nhưng chị đúng là một nhà văn viết tiểu thuyết trinh thám xuất sắc, hơn nữa còn là nữ nhà văn.” “Giống như Agatha Christie(1) sao? Không, anh đã quá khen tôi rồi,” “Có điều, theo quan điểm của các nhân tôi, Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt không hề thua kém gì cuốn Vụ án mạng trên chuyến xe tốc hành phương Đông(2) hay cuốn Vụ án mạng ở Mesopotamia(3).” “Anh đúng là một người thú vị.” Dung Nhan cười nói, “Anh biết không? Anh làm cảnh sát hơi đáng tiếc.” Diệp Tiêu lập tức lùi lại một bước dài, lạnh lùng nói: “Tôi thích nghề cảnh sát.” Dung Nhan không nói gì nữa, đứng ngắm khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Từ phía sau lưng cô, Diệp Tiêu nhẹ nhàng lên tiếng: “Chị Dung Nhan, cám ơn chị đã cung cấp thêm manh mối cho tôi. Tôi về đây. Mong là lần sau tôi đến không phải để thẩm vấn chị về tình hình vụ án mà là đến để tham khảo chị cách xây dựng câu chuyện trong tiểu thuyết trinh thám.” “Được ạ. Tôi cũng hy vọng thế.” Diệp Tiêu tự đi về phía cửa, cười với Dung Nhan và nói: “Chị không cần tiễn đâu. Cẩn thận không cảm lanh. Nếu như tối qua chị ngủ không ngon thì bây giờ nên quay vào trong chăn vẫn còn kịp đấy.” Sau khi ra khỏi tòa biệt thự trắng, Diệp Tiêu vào trong xe, lấy ra quyển sổ tay. Mấy trang đầu đã ghi kín mít chữ, trong đó phần lớn là tên Dung Nhan, Chu Tử Toàn, La Tân Thành, Tang Tiểu Vân. Phía dưới cái tên La Tân Thành, anh cho thêm một kí hiệu, phía sao kí hiệu anh thêm một dấu hỏi, đằng sau dấu hỏi anh viết một cái tên được kẻ một chiếc khung đen viền quanh: La Tấm Tuyết. Chú thích
(1): Agatha Christie( 1890-1976): nữ nhà văn viết tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng người Anh. (2): Vụ án mạng trên chuyến xe tốc hành phương Đông: tên một tác phẩm của Agatha Christie có tên tiếng Anh là Murder on the Orient Experss) (3): Vụ án mạng ở Mesopotamia: tên một tác phẩm của Agatha Christe có tên tiếng Anh là Murder in Mesopotamia.
(1): Agatha Christie( 1890-1976): nữ nhà văn viết tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng người Anh. (2): Vụ án mạng trên chuyến xe tốc hành phương Đông: tên một tác phẩm của Agatha Christie có tên tiếng Anh là Murder on the Orient Experss) (3): Vụ án mạng ở Mesopotamia: tên một tác phẩm của Agatha Christe có tên tiếng Anh là Murder in Mesopotamia.