Dịch giả : Khanh Khanh
Chương 7
Thông điệp từ bên kia thế giới

Khi Justus bắt đầu bò trên cả tứ chi trong luống hoa hồng bên dưới khuôn cửa sổ phòng khách của toà biệt thự Mastratonio thì trời đã tối, tối đến mức Bob và Peter hầu như không nhận ra Thám tử trưởng đang làm gì trên dưới chân họ. Họ chỉ biết một điều: Đây là những động tác chuẩn bị mà Justus đã nói tới.
- Cậu làm cái gì thế hả? - Peter thì thầm, bởi ba quí bà sống trong ngôi nhà kia hoàn toàn không biết gì về chuyện nầy. Cuối cùng, cậu ngồi xổm xuống bên cạnh Justus. Thám tử trưởng vừa rắc một lớp bột trắng lên luống hoa hồng và giờ đây, cậu phủ lớp bột đó bằng một lớp đất mỏng.
- Mình đặt một cái bẫy ở đây. Nếu kẻ lạ mặt tối hôm qua lại quay lại và muốn thoát khỏi tay bọn mình một lần nữa, thì ta có thể bám theo gã dựa vào những vết chân màu trắng, - Justus giải thích.
- Và để cho gã không nhận ngay ra lớp bột nầy, giờ mình phủ một lớp đất mỏng lên trên.
- Bột mì hả? - Bob hỏi.
- Không phải lúc nào cũng cần ngay đến các vũ khí kỹ thuật cao, đúng không nào?
- Vậy thì bọn mình chỉ còn biết hy vọng là cái kế hoạch của cậu sẽ hoạt động, - Bob nói.
- Mình chỉ mong sao cái thằng cha đó đừng ló mặt ra nữa, - Peter cãi lại. -
Ngày hôm qua mình đã thấy rùng rợn đủ rồi, cứ mỗi lần nghĩ tới cảnh bị cái dáng người đen ngòm đó quan sát.
Đột ngột, một giọng đàn bà cất lên chói chang sau lưng bộ ba:
- Nầy! Chúng mày làm cái gì ở đây hả?
Peter xoay lại. Đằng sau cậu là lớp hàng rào rất đây ngăn cách với khuôn viên hàng xóm đang nhô lên trong bóng tối. Người đàn bà vừa cất tiếng có vẻ như đang đứng phía bên kia hàng rào. Cậu không nhìn thấy bà ta.
- Có… có phải bà nói chúng tôi?
- Dĩ nhiên là tao nói bọn mày! - Người đàn bà phun phè phè.
- Cút đi ngay lập tức hay tao gọi điện cho cảnh sát đây!
- Nầy, từ từ đã chứ! - Bob bực bội kêu lên.
- Bà là ai mới được?
- Willow. Tao sống ở đây. Và tao biết chính xác là bọn mầy không có phận sự gì trong khoảng vườn bà Mastratonio! Bọn mầy chỉ dẫm nát những cây hồng xinh đẹp của bà ấy thôi! Cút đi!
- Có vẻ như bà không được biết rằng đây không còn là khoảng vườn của à Mastratonio nữa, - Bob phun trở lại.
- Ngôi nhà bây giờ của bà Adams. Dĩ nhiên là tao biết. Chẳng lẽ mầy định lừa tao rằng mầy là bà Adams hả?
- Chúng tôi có hẹn với bà ấy, - Justus nói, cố gắng bình tĩnh hết sức mình.
- Có hẹn ở vườn hoa hả? Ái chà, Nếu chúng mày không cút đi ngay lập tức, tao bảo chồng tao vác súng săn lại đây!
- Nầy bà, bà có điên chưa đấy? Bob la lên.
Justus đặt bàn tay lên vai cậu bạn, ý trấn an.
- Thôi quên đi, Bob. Có những người như thế đấy. Mình chẳng làm gì được đâu. Ta đi vào nhà thôi.
Cả bộ ba đi vòng quanh ngôi nhà và tiếng gầm la thét của bà hàng xóm mỗi lúc một nhỏ hơn.
Lần nầy, người mở cửa và dẫn bộ ba vào phòng khách là Cecilia Jones.
Justus quan sát người đàn bà đó thật kỹ lưỡng. Hôm nay bà để tóc xoã, gây ấn tượng trẻ lại vài tuổi. nét nghiêm khắc đã biến khỏi khuôn mặt. Sau lối cư xử lạnh lùng, xa cách mấy ngày hôm trước, bà tiến sĩ hôm nay gây ấn tượng mở hơn rất nhiều.- Cám ơn các cậu đã tới,- bà nói bằng giọng ấm áp khi bộ ba buớc vào phòng khách. Bà O'Donnell và Elouise Adams không có mặt.
- Thật đáng tiếc là cô đồng Mathilda không đến đuợc đây với chúng ta. Các cậu nghĩ sao, nếu không có cô ấy giúp, liệu hồn Mastratonio Dora có trả lời cho chúng ta không?
- Rồi ta sẽ biết thôi, Justus đáp lời.
- Thưa cô, Cô Jones, hôm nay trông cô thật khác. Chẳng phải hôm qua cô chính là ngưòi nghi ngờ nhất cả nhóm hay sao?
Bà tiến sĩ cươi vui vẻ.
- Đúng là tôi có nghi ngờ, rỏ ràng là tới thời điểm đó chưa có hồn Mastratonio nào nói chuyện với tôi. Thiết lập được mối giao tiếp với cô bạn gái Dora yêu mến của tôi thật sự là… thật sự đã gây ấn tượng mạnh mẽ. Nếu tôi linh cảm được là Elouise có lý biết bao suốt thời gian đó, chắc tôi đã không cư xử cứng rắn với cô ấy tới thế.
Bộ ba thám tử trao cho nhau những cái nhìn đấy ý nghĩa. Giờ thì cả đến tiến sĩ Jones cũng bắt đầu ám ảnh. Tối nay chắc còn sẽ xảy ra nhiều chuyện hấp dẫn đây.
Trong khi bộ ba ngồi chờ hai người đàn bà còn lại, tiến sĩ Jones cầm một que diêm thật dài, loại diêm châm lò sưởi, đi xuyên qua phòng khách và châm cho tất cả các cây nến cháy lên.
- Các cậu biết không, đêm hôm qua chúng tôi còn nói chuyện với nhau rất lâu về những sự kiện đã xảy ra. Và Elouise đã thuyết phục được tôi. Đúng là Dora ở đây, linh hồn cô ấy còn sống trong ngôi nhà nầy. Và cô ấy muốn trao cho chúng tôi một thông điệp. Chúng ta phải tìm cho ra cô ấy muốn nói gì.
Trước khi một người trong nhó ba kịp lên tiếng trả lời, thì bà Adams và bà O'Donnell bước vào phòng. Bob giật nảy mình khi trông thấy bà Adams. Người đàn bà như thể vừa già đi mười tuổi. Mặt bà ngả màu xám và hõm sâu, hai con mắt trong suốt lấp lánh tia nhìn hoảng hốt, bất an. Bà yếu đến mức độ bà O'Donnell phải đỡ thêm cho bà, và trông như thể không hề ngủ được lấy một giây đồng hồ cả đêm qua.
- Cô em Elouise tội nghiệp của chúng tôi hôm nay không được khỏe, - bà Bernadette nói khi nhìn thấy nét mặt bối rối của Bob.
- Chuyện xảy ra hôm qua khiến cô ấy xúc động mạnh.
- Vâng, thế thì chúng ta có thể hoãn cuộc họp lại, - Bob nói nhanh. Cậu thấy thương người đàn bà già nua.
- Không, không, chúng ta càng nhanh biết Dora muốn nói gì, thì câu chuyện trầm trọng càng nhanh chấm dứt, tôi tin chắc như thế, - bà O'Donnell nói.
- Lại đây, em ngồi xuống đây, em gái thân mến.
Bà Adams lảo đảo bước về phía chiếc bàn tròn và ngồi xuống. Trái tìm Bob như muốn vỡ ra khi nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của người đàn bà đang hướng về phía giữa bàn, mặc dù tấm bảng Ouija vẫn chưa được đưa lên trên đó. Rõ ràng bộ ba thám tử đã góp một phần đẩy bà Adams đến trạng thái thảm thương hiện thời, chỉ có điều bà chưa biết mà thôi.
Bob hắng giọng.
- Mình quên khoá xe đạp mất rồi. Justus, nếu mình nhớ không lầm, cả cậu cũng không nhớ tới điều đó.
- Xe đạp hả? - Justus bối rối.
- Có chứ, mình nghĩ là mình đã…
- Đừng lo, trong khu nầy không bị mất cắp đâu, - bà O'Donnell nói.
- Tôi muốn ra xem cho chắc chắn, - Bob khăng khăng giữ ý kiến.
- Đi thôi, Justus.
- Nhưng mà mình…
- Đi thôi chứ! - Chàng Thám tử Thứ Ba nhấn mạnh từng lời, đến độ Justus đứng ngay dậy và đi theo cậu ra ngoài.
- Cậu sao thế, Bob? - Justus thì thầm khi họ vừa bước ra khỏi nhà.
- Mình muốn nói chuyện riêng với cậu. Chuyện về bà Adams. Tội nghiệp, bà ấy hết sức rồi. Thêm một cú sốc như tối hôm qua là bà ấy không chịu được đâu.
Chúng ta phải ngưng ngang chiến dịch nầy thôi.
Thám tử phó lắc đầu.
- Nếu thế ta sẽ không bao giờ phát hiện ra được bí mật.
- Nhưng thử nhìn bà ấy mà xem!
- Bob, - Justus bình tĩnh nói.
- Mình rất tôn trọng lòng thương cảm của cậu đối với bà Adams. Nhưng nếu chúng ta không tiến hành vụ cầu hồn nầy, thì cả ba người đàn bà đó về cuối thể nào cũng sẽ tự làm một mình, và như vậy thì chẳng hay ho chút nào.
Bob thở dài. Cậu không thích vụ nầy, nhưng Justus có lý.
- Thế thì ít nhất ta cũng nên nói cho họ biết sự thật về cô Mathilda.
- Để qua đó tự bôi bẩn lên mặt bọn mình hả? Không có chuyện đó đâu. Ta sẽ nói lên sự thật, đúng thế, nhưng chỉ khi câu đố xoay theo hồn Mastratonio của bà Dora đã được giải đáp.
- Nhưng mà… chính qua màn kịch của bọn mình tối hôm qua mà bà Adams bây giờ càng tin chắc là trong nhà nầy có ma!
- Thì đã sao? Thế cậu tưởng, bà ấy sẽ không tin nửa một khi được biết là cô Mathilda không phải cô đồng sao? Không đâu, Bob: Bà Adams muốn tin vào một hồn ma! kể cả những luận cứ logic lẫn sự thật cề cô Mathilda cũng không thể thuyết phục bà ấy phải bỏ cái ý định đó đâu. Những gì chúng ta cần bàn là những bằng chứng chắc chắn rõ ràng. Cho tới đó, chúng ta sẽ tiếp tục chơi trò chơi nầy. Ổn chưa?
Bob vật lộn với bản thân. Cậu rất căm ghét cái tình trạng phải che dấu sự thật, trong khi nhìn thấy bà Adams khổ sở đến mức đó. Nhưng Justus lại thêm một lần nữa đã suy nghĩ thấu đáo mọi khía cạnh cho tới bước cuối cùng - và có lý.
- Mà ngoài ra, việc nói lên sự thật chỉ khiến ta đánh mất lòng tin của mọi người và rất có thể bà O'Donnell sẽ không nhờ bọn mình điều tra nữa. Lúc đó thì bọn mình mới thật sự không giúp được gì cho bà Adams. Cậu rõ rồi chứ, bây giờ ta đi vào trong nhà và làm như thế không có chuyện gì xảy ra, được không, Bob?
Dù lòng trĩu nặng, Bob vẫn gật đầu và họ lại quay vào trong. Trong phòng khách, tất cả đang ngồi vào chỗ, sẵn sàng. Peter đã đặt tấm bảng Ouija lên trên bàn và đặt chiếc cốc uống rượu vang vào giữa. Cậu đoán là Justus và Bob ra ngoài không phải để xem lại mấy chiếc xe đạp, nhưng cậu nén lòng kiềm chế nỗi tò mò của mình và không nói câu nào.
Ngày hôm qua cô đồng Mathilda đã cho tôi biết rằng, dù không có cô ấy trợ giúp, chúng ta vẫn có thể bắt liên lạc với hồn Mastratonio, - Justus nói và ngồi xuống chỗ của mình bên chiếc bàn tròn.
- Thế nên tôi đề nghị, hôm nay ta làm y hệt như ngày hôm qua.
- Vâng, - bà Jones trịnh trọng nói.
- Hy vọng hôm nay Dora có thể cho chúng ta biết toàn bộ thông điệp.
- Bà hắng giọng.
- Ta bắt đầu thôi.
Cũng giống như ngày hôm trước, tất cả lại đặt ngón tay trỏ của mình lên rìa đáy cốc thuỷ tinh. Sau đó bà O'Donnell đóng vai trò của cô Mathilda và thống thiết cất giọng:
- Tôi yêu cầu tất cả tập trung! Dora, em có nghe tiếng chúng tôi? Em có ở bên chúng tôi không, Dora?
Vạn vật không nhúc nhích. Nhưng lần nầy, cả bộ ba thám tử đều tập trung cao độ. Chảng phải tập trung vào chiếc cốc thuỷ tinh, vào bàn gỗ hoặc những gì đang xảy ra trong căn phòng nầy. Mỗi chuyển động, mỗi cái chớp mắt,mỗi hơi thở của cả ba người phụ nữ đều được quan sát rất chăm chú và được ghi nhận kỹ lưỡng. Justus thỉnh thoảng lại liếc về phía cửa sổ, chờ sự xuất hiện của kẻ lạ mặt. Peter chầm chậm chuyển động bàn chân của mình bên dưới gầm bàn, tìm một lời mách bảo nào đó, tìm một cơ chế ngầm hoặc bất kỳ một thứ gì khác.
Bob quan sát thật chăm chú liệu trong những bóng tối giữa các bộ bàn ghế và trong các ngóc ngách củ căn phòng có chuyển động nào hay không?
- Xin hãy trả lời cho chúng tôi, Dora! - Bà O'Donnell thống thiết nhắc lại. -Hồn Mastratonio có ở đây không?
Chiếc cốc đột ngột chuyển động, đầu tiên với một cái rùng mình rất nhỏ, sau đó nó bình tĩnh trượt tới vị trí của chử " CÓ" được khắc vào lần gỗ.
Một tiếng rầm rì hầu như không nghe thấy lan toả trong căn phòng.
- Chúng tôi rất tiếc vì đã phải ngắt liên lạc trong ngày hôm qua, - bà O'Donnell nói tiếp.
- Tại sao tôi lại phải nghi ngờ lời của Dora mới được chứ?
- Thôi được rồi, - Justus dàn hoà.
- Ta cứ đặt trường hợp là người thiết lập liên lạc với chúng ta thật sự là cô Dora. Thế thì ai có thể giết cô ấy? Và tại sao?
Và như thế nào?
- Làm sao mà tôi biết được?
- Chẳng phải cô đã nói rằng cô ấy gặp tai nan.
- Qủa là như thế, - tiến sĩ Jones khẳng định.
- Cô ấy đã ngã cầu thang. Nhưng những gì có vẻ ngoài của một vụ tai nạn, rất có thể là một vụ giết người - chỉ cần xem phim trên ti-vi là đủ biết.
- Cô có thể kể kỹ hơn cho bọn tôi nghe không? - Justus yêu cầu.
- Ai đã tìm thấy cô ấy?
- Đó là bà giúp việc. Bà ấy có chìa khoá, một buổi chiều nọ bà ấy vào nhà và nhìn thấy cô bé Dora tội nghiệp nằm dưới chân cầu thang. Bà ấy ngay lập tức gọi điện cho bác sĩ cứu thương, nhưng lúc họ đến thì đã muốn rồi. Bác sĩ chỉ còn biết viết giấy khai tử mà thôi.
- Cô Dora có kẻ thù không?
- Kẻ thù hả? - tiến sĩ Jones nhắc lại, giọng như không thể tin nổi vào tai mình.
- Dora Masstratonio là một ngôi sao Ô-pê-ra tài năng! Cô ấy có biết bao nhiêu người hâm mộ, bao nhiều người say mê, làm sao có thể có kẻ thù!
- Có thể ai đó ghen ghét với thành công của cô ấy, - Bob đề nghị.
Nhưng tiến sĩ Jones qủa quyết lắc đầu.
- Không, tôi không hề biết tới chuyện đó. Nhưng rất có thể các cậu nên hỏi cô Elouise. Elouise thân với Dora hơn cả tôi nhiều.
Justus gật đầu.
- Chúng tôi sẽ làm điều đó, chừng nào cô ấy khỏe lại.
- Nhưng các cậu nầy, nghe các cậu hỏi tôi như người ta hỏi cung vậy. Chả lẽ các cậu định điều tra vụ nầy chắc?
- Vâng thì, vì chúng tôi đã không thể hoàn thành nhiệm vụ mà cô O'Donnell đưa ra, nên cũng dễ hiểu thôi, nếu bây giờ chúng tôi quan tâm đến chuyện của cô Dora, đúng không nào?
- Chuyện của Dora ư?
- Nếu qủa thật là cô Masstratonio đã bị giết chết, thì chắc chắn cô ấy cũng muốn tôi giải thích vụ án nầy.
- Nói như thế thì qủa các cậu có lý.
Phải một lúc sau, Peter mới hiểu ra điều nầy có nghĩa là gì. Mãi rồi cậu mới cất lên thành lời, cậu vẫn chưa tin chắc liệu đám tóc sau gáy của cậu đang dựng đứng lên vì sợ hãi, hay qủa thật câu chuyện nầy kỳ quặc tới mức khiến người ta phải nổi da gà.
- Khoan đã nào, Justus. Chẳng lẽ điều đó có nghĩa là chúng ta phải điều tra từ bây giờ theo mệnh lệnh của một hồn ma?
Thám tử trưởng cười.
- Chính xác là như thế, Peter.
- Như thế thì… như thế thì điên quá!
- Đúng là rất điên, - Justus công nhận thẳng.
- Nói một cách khác: Nó rất hợp với khẩu vị của mình.
Darren Higman sống trong một ngôi nhà nhỏ được quét sơn màu hồng nhạt bên một con phố tấp nập xe cộ tại Santa Monica. Biển và bến cảng ở gần đó, đủ gần để đưa lại tiếng sóng rầm rì và tiếng nổ của mô-tơ. Bob khoá xe đạp vào một cột đèn đường và dừng lại một thoáng, tận hưởng ánh nắng mặt trời và làn không khí trong lành.
Vào buổi tối hôm trước, sau khi bộ ba thám tử đã rời toà biệt thự của ngôi sao Ô-pê-ra Mastratonio, Justus đã trao nhiệm vụ cho Thám tử Thứ Ba tìm ra tất cả những thông tin cần thiết vế Dora Mastratonio. Bình thường ra, Bob thực hiện nhiệm vụ nầy tại thư viện, hoặc trong phòng lưu trữ báo chí, nhưng nếu một khi câu chuyện xoay quanh chủ đề ậm nhạc thì cậu có một nguồn thông tin tốt hơn nhiều: Jelena Charkova, cô con gái của ngài giáo sư âm nhạc người Nga và là bạn gái của Thám tử Thứ Ba. Cậu đã gọi điện cho cô, trình bày vấn đề của mình. Ngay lập tức cô nhớ ra một người có thể giúp Bob: Darren Higman, người bạn của gia đình Charkova và ngoài ra còn là một người rất đam mê Ôpê- ra. Jelena qủa quyết có thể coi Darren Higman là một chuyên gia thực thụ về
Mastratonio, và thế là sau giờ học Bob đã ngay lập tức lên đường về phía Santa Monica, đến thăm ông Higman.
Cậu đi về phía của nhà vả bấm chuông. Chỉ một chút sau, có tiếng bước chân vang lên và cánh cửa được mở ra. Đối diện với Bob là một người đàn ông cao lớn, tóc đen, khoảng 30 tuổi, người đàn ông đang nhìn cậu từ hai con mắt sáng màu đến kỳ lạ - nói đúng hơn, có vẻ như anh ta đang chăm chú quan sát kiểu tóc trên đầu Bob.
- Xin chào, phải anh là Darren Higman?
- Tôi đây, còn cậu thì chắc phải là Bob. Jelena vừa gọi điện báo trước cho tôi. Mời cậu vào đây! - Darren Higman chìa tay ra, cách bàn tay phải của Bob tới 20cm. Lúc đó thì Bob đột hiểu ra màu mắt đáng chú ý của Darren Higman.
Higman là người mù.
Một người hâm mộ khiếm thị.
Thật nhanh, Bob bắt lấy bàn tay của anh Darren Higman, không để cho anh nhận thấy sự ngạc nhiên của cậu.
- Cám ơn rất nhiều vì anh đã dành thời gian cho em.
- Có gì đâu. Tôi làm việc ở nhà, tại phòng âm thanh của riêng tôi. Cậu biết không! Có một vụ việc nhỏ, khác lạ nào đó nhưng thú vị rứt tôi ra khỏi công việc một lúc là chuyện mà tôi rất thích.
- Anh mỉm cười thân thiện và mời Bob vào nhà.
Ngôi nhà của Darren Higman được thiết kế nội thất rất đơn giản, thoạt đầu có thể gây ấn tưọng lạnh lùng. Thế nhưng Bob hiểu ra, ấn tượng nầy xuất hiện bởi cậu không thấy được một chỗ nào có vật trang trí. Dĩ nhiên ở trên tường không thể có hình, có tranh, và sự kết hợp màu sắc của tường, của bàn ghế và thảm trải có những chổ rất táo bạo. Mặc dù vậy ngôi nhà của Darren Higman hoàn toàn không nhàm chán chút nào. Hầu như bên mảng tường nào cũng có để một kệ đựng đĩa CD - và tất cả đều đầy ắp. Thật khó mà ước tính nởi, nhưng ít nhất trong ngôi nhà nầy cũng phải tới cả mười ngàn đĩa CD, thêm vào đó là một vài ngàn đĩa nhựa cũ nữa.
- Ai cha! Bob ngạc nhiên thốt lên, dù bản thân cậu cũng là một người hâm mộ âm nhạc hết cỡ.
- Tất cả đĩa nầy là của anh?
- Đúng. Tôi sống bằng âm nhạc. Và bằng tiếng động. Tôi làm việc cho nhiều xưởng phim khác nhau, trong ngành trộn âm thanh, bản thân tôi cũng làm công việc phối âm, và chỉnh sửa các núm vặn cho tới khi chuỗi âm thanh hoàn hảo.
Ngoài ra, tôi còn viết nhạc cho những đoạn quảng cáo và viết các bài phê bình đĩa hát.
- Tuyệt quá đi, - Bob nói và đồng thời tự hỏi mình, làm sao mà Darren Higman có thể tìm ra được đúng chiếc đĩa CD anh đang cần tới khi mà anh không nhìn thấy chúng. Nhưng cậu không dám đặt câu hỏi nầy thành lời.
Như người mộng đừng nhưng không có một bước chân chuệch choạc, Higman dẫn Bob đi vào một hỗn hợp của phòng khách và phòng thu âm. Một dàn nhạc đầy ấn tượng bao gồm các bàn trộn âm thanh, các máy ghi âm, máy tính, máy hát loa và ampli, chiếm toàn bộ một mảng tường. Cả ở đây, Bob cũng thật sự không hiểu làm sao mà anh Higman có thể chuyển động được trong một rừng hỗn độn không biết bao nhiêu công tắc, nút điều chỉnh và dây cáp.
- Dora Mastratonio.
- Darren Higman bắt đầu câu chuyện sau khi họ đã ngồi xuống. Anh nói tên nữ ca sĩ bằng vẻ ngưỡng mộ thống thiết.
- Một nữ nghệ sĩ tài năng, rất đáng tiếc đã rời bỏ chúng ta quá sớm. Tôi xin cam đoan với cậu rằng, tôi có thể kể cho cậu nghe hầu như tất cả về con đường phát triển âm nhạc của cô ấy. Cậu chỉ cần nói cho tôi biết cậu muốn nghe điều gì.
- Em cũng không chắc là liệu em có thật sự quan tậm đến con đường danh vọng của bà ấy hay không, - Bob thú nhận.
- Thế sao? - Vẻ thất vọng lộ rõ trên nét mặt Higman.
- Vậy thì cậu muốn biết gì?
Bob không biết cần phải nói với người đàn ông nầy như thế nào. Bản thân cậu đâu cũng hiểu cậu đang phải tìm điều gì.
- Có lẽ chút ít về cuộc sống riêng tư của cô ấy. Bạn bè của cô ấy. Và kẻ thù.
- Kể cả bạn bè lẫn kẻ thù cô ấy đều có đủ, như bất kỳ ngôi sao nào khác. Câu hỏi là, ai là những bạn bè thật sự. Rất nhiều người đã bám víu và hưởng ké danh tiếng của cô ấy, nhưng rất ít trong số họ thật sự quan tâm đến con người đó. Cô ấy đã phải nếm trãi rất nhiều thất vọng trong đời mình, nhất là vào giai đoạn cô ấy bắt đầu nổi tiếng, khi cứ liên tục hết người nầy đến người kia, những kẻ tự xưng là bạn bè, lộ rõ ra là những kẻ ăn bám chỉ muốn lợi dụng. Cô ấy đã có một thời gian rất cay đắng về chuyện nầy. Nhưng rồi dần theo năm tháng, con người cô ấy trở nên cứng rắn hơn. Có lẽ quá cứng rắn. Rồi đến lượt cô ấy sử dụng những người bạn bè giả dối kia, để chỉ cho họ biết là cô ấy không cho phép họ muốn làm gì với mình thì làm. Cô ấy trở thành tự kỷ hơn và nhẫn tâm hơn. Rồi nhiều người nói rằng, danh tiếng đã làm cố ấy hư hỏng.
- Sau cái chết của người chồng, cô ấy có rất nhiều mối tình, nhưng lần lượt người tình nào cũng bị cô ấy nhanh chóng buông rơi. Thứ cố ấy thật sự quan tâm bao giờ cũng chỉ là sự tiến bộ trong nghề nghiệp, là quan hệ, và kể cả niềm vui, nhưng chẳng bao giờ là tình yêu thật sự. Trong nhưng năm cuối cùng, khoảng thời gian mà cố ấy ít biểu diễn hơn, người ta đồn cô ấy là một người tình hấp dẫn nhưng nguy hiểm, một chuyên gia hút hồn phái mạnh. Đám đàn ông hầu như đứng xếp hàng trước cửa nhà cô ấy, một phần vì nhan sắc của cô ca sĩ khiến người ta điên đảo, nhưng đáng tiếc, chính bản thân anh không thể nhận xét gì về điều nầy.
- Darren Higman cười nhẹ.
- Dora Mastratonio ít nhất cũng ưa thích cái vai trò người quyến rũ đàn ông. Và nhất là, chuyện nầy hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến sự nổi danh của cố ấy. Những tờ báo lá cải yêu mến cô ấy chính vì kiểu sống phóng khoáng đó và thế là cho dù những thành công âm nhạc lớn nhất đã qua đi rất nhiều năm, sau Dora vẫn còn là một ngôi sao lớn - cho đến tận ngày cô ấy qua đời một cách thảm thương.
Bob gật đầu. Chầm chậm, cái tên Dora Mastratonio trở thành một con người bằng xương bằng thịt trong đầu cậu.
- Thế các người bạn nữ của cô ấy thì sao?
- Có một số người chơi rất thân với cô ấy. Trong một lần phỏn vấn, Dora Mastratonio đã có lần nói, cô ấy định sống chung với ba người bạn gái khi trở về già. Nhưng người bạn gái tốt nhất mà cô ấy từng có chắc có lẽ là bà Adams.
- Elouise Adams?
- Đúng chính thế! Cô ấy thường đi theo Dora trong những lần biểu diễn, lúc nào cũng cạnh cô ấy. Ngược lại với rất nhiều người khác, cô Adams không bám theo để hưởng ké danh vọng của Dora. Cô Adams rất tận tâm với bạn mình.
Một người bạn gái thực thụ. Có lẽ chính vì thế mà cô ấy đã được thừa kế toà biệt thự Mastratonio.
- Anh còn biết điều gì về hai người bạn gái kia không?
- Không. Họ không bao giờ xuất hiện trong công luận. Một người là bác sĩ, tôi tin như thế, và tôi cũng chỉ biết như vậy thôi.
- Ta hãy nói về kẻ thù của Dora, - Bob nói.
- Hiện thời anh đang nghĩ đến ai?
- Một số người không nhỏ đâu, - Darren Higman nói ngay lập tức.
- Nhưng không một ai đặc biệt. Có rất nhiều người không thể chịu đựng nổi Dora Mastratonio. Những người vợ bị cắm sừng, những người nghĩ cô ấy không xứng đáng với thành công của cô âý, những người cho vẻ ngoài hào nhoáng của cô Dora là giả tạo và phóng đại, những nữ ca sĩ ghen ghét - danh sách thật sự rất dài, nhưng suy cho cùng thì không có một ai căm thù cô ấy đặc biệt, nếu cậu muốn hỏi tôi ý nầy.
- Kể cả trong môi trường riêng tư của cô ấy sao?
- Tôi không được biết về một chuyện gì hết. Nhưng tại sao cậu hỏi? -
Higman cười khẽ.
- Nghe cứ như thể là Dora Mastratonio b