Chương 10

Vẫn khung của lớp đó. Hạ Di nhìn quay rồi nói:
- Ê, Uyển Ðông, chúng nó biến đâu mất rồi. Lấy đi!
Không chờ Hạ Di nhắc lần thứ hai, Uyển Ðông đã lấy lá thư của Mộng Uyên và Tuấn mập ra.
- Ðây rồi, không biết một tuần rồi chắc có điều mới không?
Hạ Di toét miệng cười:
- Chắc chắn là có. Lúc trước mỗi ngày một thư. Còn bữa nay, gộp tất cả những câu chuyện vui buồn của một tuần lại mà.
Uyển Ðông định cho thư vào cặp đem về nhà. Nhưng Hạ Di phán:
- Hôm nay mọi người đều mệt vì cắm trại nên chẳng ai đụng đến tụi mình. Ðọc đi.
Uyển Ðông tin tưởng vào sự phán đoán của Hạ Di nên vội bóc thư Mộng Uyên ra đọc:
"Anh Tuấn!
Mấy ngày cắm trại, tìm cách gần Anh Tuấn mà không thể. Ðôi lúc Uyên tự hỏi có phải Anh Tuấn đang tránh mặt Uyên, hay sợ bạn bè để ý đến nên chẳng bao giờ Anh Tuấn nói chuyện với Uyên.
Khác với những lời lẽ trong thư, ở ngoài Anh Tuấn lạnh lùng khó chịu. Tại sao vậy Anh Tuấn?"
Ðọc tới đó Uyển Ðông dừng lại. Hạ Di gõ gõ ngón tay lên mặt bàn:
- Thế là đã rõ. Mộng Uyên đã thấy sự lạnh nhạt của Anh Tuấn và nhỏ ròm nghi ngờ rồi. Ðọc thư của Tuấn mập xem.
Uyển Ðông lật xem, ngay chữ đầu tiên đã làm Uyển Ðông ngạc nhiên. Nhỏ gọi Hạ Di:
- Ê nhỏ, đây là cái gì đây?
Hạ Di ghé mặt rồi nhíu mày. Một tập hợp chữ được lòng ghép một cách khéo léo Hạ Di không thể đọc rời từng chữ được. Dường như có chữ T, chữ H, chữ A, còn chữ kia là chữ gì thì Hạ Di mù tịt.
Uyển Ðông hỏi:
- Ðọc ra chưa?
- Còn một chữ không đoán ra. Nào đọc nội dung để xem có tìm ra được manh mối nào chăng?
Uyển Ðông hắng giọng:
"Mộng Uyên, đã nhận thư của Uyên rồi. Một tuần suy ngẫm để rồi nói với Uyên rằng: Hãy tha lỗi cho Tuấn. Tụi mình chỉ có với nhau một tình thân bạn bè. Mộng Uyên rất dễ thương, hiền dịu, nhưng với Tuấn cũng chỉ thế mà thôi. Trái tim mình đã chứa một hình bóng khác. Một người bạn chung lớp mà Mộng Uyên biết rất rõ. Dù rằng người đó không ngoan hiền như Mộng Uyên nhưng lại chiếm trọn trái tim mình. Tình cảm mà, nó không đi theo một quy luật nào cả. Thân ái chúc những gì tốt đẹp nhất!"
Cả Uyển Ðông và Hạ Di đều ngạc nhiên. Dù sao cũng là thư của Tuấn mập gởi cho Uyên ròm. Thế nhưng chữ đầu là một tập hợp chữ lại không có bóng dáng của tên Mộng Uyên.
- Cái gì kỳ vậy nè? Rõ ràng là thư gởi cho Mộng Uyên mà.
Hạ Di gật đầu:
- Ðương nhiên, và thư nói rằng hắn đã thương một đứa con gái nào đó trong lớp mình. Không phải Mộng Uyên thì đó là ai?
Uyển Ðông cũng ngơ nghếch hẳn ra. Thà rằng Tuấn mập chỉ từ chối đơn thuần như những lần trước đó có hơn không?
- Tao tìm mãi mà chẳng thấy ai là đối tượng của Tuấn mập cả. Mi thử vận động cái đầu óc tưởng tượng phong phú của mi xem có tìm ra manh mối gì không?
Hạ Di cố suy nghĩ một lúc mà cũng thấy mình ngu ngốc. Không thể nào tìm ra được một chút gì. Cô bé nói đùa:
- Không ngoan hiền như Mộng Uyên nhưng cũng không dữ như sư tử Hà Ðông và bà chằn lửa Hạ Di đâu. Loại hai đứa mình ra khỏi vòng yếu nghiệt. Như vậy thì ai?
Ðây là lớp chuyên tự nhiên nên lượng con gái ít hơn con trai nhiều. Hạ Di quanh
đi quẩn lại rồi hỏi:
- Lẽ nào là Hà Thanh?
Uyển Ðông lắc đầu nguầy nguậy:
- Không bao giờ có. Mi thừa biết Tuấn mập bởi mình thích gọi thế. Hắn đẹp trai học giỏi có nhiều tài vặt. Mi coi ai xứng với hắn đã chứ?
Hạ Di bối rối lắc đầu:
- Thôi đừng suy nghĩ lung tung. Ta sẽ thay Mộng Uyên moi cho ra cái tên cô nàng mà hắn yêu thương. Ðược chưa Uyển Ðông.
Thực ra cũng không còn cách nào khác nữa nên Uyển Ðông đành gật đầu. Cả hai đứng lên rời chỗ ngồi, thong thả ra về. Gót giày lạo xạo trên đường sỏi. Một tiếng soạt làm Hạ Di quay phắt người lại. Chẳng thấy gì, Uyển Ðông cười:
- Ðôi lúc tao thấy mi đa nghi như Tào Tháo.
Hạ Di chỉ lắc đầu:
- Tao cảm giác có ai đang theo mình. Nhưng giờ cũng không có gì để lo lắng. Bye bye!
Cả hai chia tay nhau, đúng lúc đó trong sân trường ló ra hai cái đầu. Hoàng lép đưa một ngón tay lên:
- Công nhận độc chiêu. Mộng Uyên yêu mi thật. Nhưng người đứng giữa những lá thư đó là Uyển Ðông và Hạ Di. Tại sao mi nghi ngờ?
Anh Tuấn cười:
- Từ cái tờ giấy viết thư. Sau đó tao có nhìn kỹ và nhận ra đôi nét quen thuộc của Uyển Ðông dù công nhận nó là sư phụ trong vấn đề giả chử. Mi có nghe Hạ Di và Uyển Ðông nói gì không?
Hoàng lép lại gật đầu, nhưng rồi hắn ta ra vẻ quan trọng:
- Tao nghe Hạ Di có đọc cái chữ đầu tiên mà không thể đọc ra. Nó kêu đó là một tập hợp chữ gồm chữ A, chữ H, chữ T, và một chữ mà Hạ Di chưa đọc ra.
Anh Tuấn bất giác nói:
- Con nhỏ thông minh quá. Chữ còn lại rồi nhỏ cũng tìm ra. Nhưng lúc đó tao đã nói hết những điều cần nói. Còn gì nữa không?
Hoàng lép lại nhăn trán như cố nhớ cho hết những điều nghe được. Rồi chú ta thở dài:
- Bây giờ là mấy giờ rồi?
Anh Tuấn ngạc nhiên:
- Chi vậy? Mười hai giờ mười lăm phút rồi.
Hoàng lép gật đầu:
- Ðúng, đúng. Mày đưa tao đi uống nước rồi tao mới nhớ. Nếu không tao quên biệt mọi thứ.
Anh Tuấn nhăn nhó như con khỉ ăn phải ớt. Biết không thể khác được nên cố vét sạch túi trước, túi sau, cặp sách. Cuối cùng đếm tới đống tiền lẻ cũng đủ hai ly chè.
Tuấn bảo:
- Ðược rồi, đồ quỷ, đi! Mai mốt tới phiên mày, mày nhớ cho là gấp hai lần đấy nhé. Lúc đó đừng lạy lục tao à! Tao nghi con nhỏ Uyển Ðông nó xé xác mày quá.
Khi đã cho một nửa ly chè vô bụng rồi. Hoàng lép mới tiết lộ:
- Tao nghe nhỏ Hạ Di phân tích: con nhỏ mày yêu không ngoan hiền, nhưng chắc không như sư tử Hà Ðông và bà chằn lửa Hạ Di. Tụi nó cho ra ngoài vòng yêu nghiệt. Nó tìm mải trong lớp mà chẳng tìm được một ai khá để cho mày yêu.
Anh Tuấn cười nhẹ nhàng rồi hỏi tiếp:
- Rồi Hạ Di tính sao?
- Sẽ thay mặt Mộng Uyên hỏi cho ra cô gái đó.
Lần này thì Anh Tuấn cười khoái chí lắm.
- Ðó, mày thấy tao nói đúng hay không? Mọi chuyện đều từ đó mà ra. Cả hai đâu ngờ rằng tao đã biết mọi chuyện. Gậy ông lại đập lưng ông thôi. Rồi mày sẽ thấy nhiều điều hay ho tuyệt vời nữa.
Hoàng lép giờ mới thấy, thì ra Anh Tuấn đã biết hết. Anh chàng chỉ vờ ngây ngô. Không biết Hạ Di có nhận ra không nhỉ? Nếu biết được, cô bé sẽ xử sự ra sao?