Chương 2

– Anh bỏ bé Tâm Nhiên ở nhà mãi con bé sẽ giận anh cho xem!
Hòa Nhiên cười:
– Em quên là cách đây 2 hôm chúng ta cùng đi chơi với Tâm Nhiên hay sao?
– Em sợ con bé buồn tủi.
– Không sao đâu em, nó thấy được những gì chúng ta lo lắng cho nó mà! Mình đi ăn nhé.
Hòa Nhiên đưa Yên Phong vào 1 hiệu ăn. Vừa định ngồi xuống chiếc bàn đặt cạnh khung cửa sổ nhìn ra biển, Yên Phong giật mình thấy như có ai nhìn mình, Yên Phong cảm thấy nhồn nhột phía sau gáy.
Khi thức ăn thức uống bày đầy bàn, Hòa Nhiên gấp thức ăn vào chén cho Yên Phong và nói:
– Em ăn cái này nè. Nhắm mắt lại đi cưng.
Yên Phong như cái máy, cô ngập ngừng rồi lại há miệng ra, Hòa Nhiên đút vào miệng nàng 1 miếng thức ăn ngon anh nói:
– "Yến xào" đấy bé.
Yên Phong hít hà:
– À, ngon tuyệt, đưa em đi ăn sang như thế này, sao không đưa bé Tâm Nhiên cùng đi, lúc này anh cứ để mặc con bé ở nhà với cô Nhạn. Không khéo con bé sẽ giận chúng mình đó.
Hòa Nhiên cười:
– Ừ! Anh biết rồi, để chủ nhật này anh đưa bé Nhiên và em đi chơi, mình đi tắm biển rồi đi ăn, đi chơi siêu thị. Lâu rồi con bé không đi siêu thị mua sắm. Cả anh cũng vậy.
Yên Phong cười nhẹ.
Tiếng ồn từ bàn gần bên khiến nàng giật mình và cố tìm trong sự sôi động kia là ai. 1 phụ nữ đài các, lộng lẫy và đầy sức sống đang cùng ăn với 1 gã đàn ông, họ nâng ly nghe lạch cạch. Yên Phong chỉ muốn về bởi nàng vừa chạm phải ánh nhìn của "hắn", cái người mà cô đã cố quên và đã lãng quên cách đây đã mấy năm. 3 năm nàng rời xa Sài Gòn để tìm về thành phố Vũng Tàu sống và nàng đã vừa tìm được 1 chút bình yên khi gặp Hòa Nhiên, tuy đã có vợ, có con nhưng Hòa Nhiên rất tốt vì anh cũng lâm vào tình cảnh như cô. Vợ của Hòa Nhiên đã bỏ đi với người yêu cũ khi anh ta từ Mỹ trở về. Trời ạ! "Bà ấy" là người như thế nào mà đành đoạn bỏ lại đứa con còn bé nhỏ để ra đi. Thật tàn nhẫn, thật tệ bạc... Ai? Đàn ông, cả đàn bà... đều như thế hay chăng?
Hòa Nhiên đưa ly nước cho Yên Phong và nói:
– Làm gì thừ người ra vậy Phong. Hay là ăn không ngon. Em uống chút bia nhé.
– À... anh Nhiên ơi! Anh không phải lo, em ăn ngon lắm.
– Có thật không? Em làm anh lo quá.
– Anh lo gì?
– Thấy em bỗng nhiên đầy ưu tư.
– Dạ. Không có...
– Vậy thì ăn đi. Trông em ăn anh mới yên lòng.
– Anh thật là...
– Yên Phong này, hôm nào anh đưa em về nhà chơi nhé!
– Về nhà...
– Ừ! Về Bà Rịa, mẹ anh và mấy đứa em anh ở đó. Ở trên này có bà chị của anh.
– Nhưng mà...
– Nhưng sao?
– Em chưa biết có đi được không?
– Vậy thì anh cùng em về thăm gia đình em có được không?
– Ăn đi anh, em muốn đi dạo quanh bãi biển.
– Ừ! Anh cũng đang muốn như thế. Rồi cả 2 cùng ăn và rồi họ rời khỏi quán ăn.
... Cứ đêm về được ngồi nhìn ra biển xa tít, đêm dày đặc, những ánh sao lung linh kỳ ảo, Yên Phong chợt nghe man mác buồn, 1 thoáng xa vắng như len về trong tâm hồn. Gió mỗi lúc càng lạnh, Hòa Nhiên choàng tay qua vai Yên Phong, giọng anh thật nhẹ:
– Em lạnh lắm phải không?
Và anh cởi chiếc áo khoác của mình khoác lên người Yên Phong rồi nói:
– Yên Phong, em có nhận tình yêu của anh dành cho em không? Anh biết anh không nên lợi dụng tình cảm của em đối với cha con anh. Tất cả không phải như vậy đâu, anh thật sự yêu em, anh muốn mang đến cho em niềm vui, chỉ sợ em thiệt thòi vì yêu anh, em có ngại hay không?
Yên Phong tựa vào vai Hòa Nhiên, những lời yêu thương này nàng đã chờ đợi mãi, có lẽ bao năm qua anh vẫn còn e ngại vì bé Tâm Nhiên còn quá nhỏ.
Bất chợt anh kéo nàng sát vào và vòng cả 2 tay ôm lấy bờ vai nàng, giọng anh thật lạ:
– Anh nhớ ngày ấy, 1 buổi chiều mưa rơi tầm tã, nhưng sao lúc ấy em lại buồn mà đi lang thang như thế.
Hình ảnh Yên Phong nhã nhặn xinh đẹp dù lúc ấy giữa trời mưa gió, trên tay anh là bé Tâm Nhiên đang sốt và anh đứng trước 1 tình cảnh gay go, chiếc xe định chạy nhưng không làm sao được vì trên tay anh là 1 đứa bé.
1 bóng người trờ tới và nói khẽ:
– Hình như ông định đi đâu, nhưng sao lại...
Cô gái chợt hốt hoảng:
– Đứa bé, hình như đang bệnh có phải không? Kìa ông đưa nó đến bệnh viện đi.
– Tôi định đón xe.
– Xe ông ở đây sao không đi?
– Tôi...
Cô gái lại kêu lên:
– Được rồi tôi bồng bé giúp cho, ông cứ chạy xe đi.
– Cô...
– Không sao đâu. Đưa bé đây cho tôi.
Ngồi sau xe của Hòa Nhiên 1 lúc, đợi cho anh gởi xe xong Yên Phong theo anh đưa bé Nhiên vào bệnh viện. Suốt đêm ấy Yên Phong cũng ở lại bệnh viện để chăm sóc cho bé Nhiên.
Từng bát cháo, ly sữa đút cho bé Nhiên, Yên Phong còn dùng khăn thấm nước lau cho bé suốt cả đêm. Cứ thế Yên Phong cùng anh thức suốt đêm này sang đêm khác với bé Tâm Nhiên.
Đến khi bé Tâm Nhiên xuất viện, Yên Phong mới cảm thấy an lòng, trở về nhà trọ, Yên Phong vẫn thường xuyên lui tới chăm sóc, khi ấy nàng đã được cô dượng đưa vào làm trong công ty mà Hòa Nhiên đang làm.
Hơn tuần lễ sau 2 người tình cờ gặp nhau ở công ty và rồi khi 2 người thân thiết nhau hơn khi bé Nhiên được Yên Phong chăm sóc nhiều hơn.
Thời gian đó biết bao thay đổi, lòng nàng đã nguội lạnh 1 tình yêu và bây giờ nàng lại đón nhận 1 tình yêu đằm ấm ở gã đàn ông đã có 1 đứa con. Điều này Yên Phong mặc kệ. Vậy mà hôm nay gặp mặt lại "hắn", chỉ thoáng tình cờ, không ai chào hỏi ai nhưng sao vẫn nghe tê tái, nghe tan nát như từ tình yêu ngày nào phút chốc bỗng quay về.
Bên tai nàng, giọng Hòa Nhiên vẫn trầm ấm:
– Đáng lý ra anh đã nói với em điều này từ bao năm nay, nhưng như thế có phải anh đã lợi dụng tình cảm của em hay không? Anh sợ điều đó sẽ làm cho em tổn thương. Hãy hiểu dùm cho anh nghe Phong.
– Sao anh lại nghĩ như thế.
– Vì anh không muốn em bị thiệt thòi.
– Anh đừng nghĩ như thế. Có điều em muốn anh đừng để bé Nhiên buồn vì có em, anh không dành thời gian cho bé.
– Anh luôn dành cho bé và cả cho em đó thôi!
– Vậy mình về thôi... kẻo...
– Ừ! Anh biết rồi.
Hòa Nhiên đưa Yên Phong trở về, anh nói:
– Anh muốn chúng ta được sớm đến bên nhau.
– Xin anh hãy cho em có thời gian.
– Thời gian? Nghĩa là em vẫn chưa chấp nhận anh sao?
– Không phải như vậy đâu anh.
Hòa Nhiên ngồi tựa xuống ghế và anh kéo Yên Phong sát vào, chưa bao giờ anh lại có cảm giác mong muốn được yêu và được đáp lại tình yêu nồng nàn, Hòa Nhiên ghì chặt Yên Phong và hôn lên môi nàng nụ hôn nồng nàn.
Yên Phong nghe yêu thương trào dâng, ngọt ngào trong nụ hôn yêu thương họ lại như không rời nhau... (#54)

*

Sáng sớm đã có tiếng gõ cửa, Hòa Nhiên lại đến sớm để đưa nàng đi ăn. Trong lòng nghe nao nao nhưng Yên Phong vờ lên tiếng khi khoác chiếc áo vào mở cửa, Yên Phong chỉ kịp kêu lên:
– A... Sao lại là...
– Là anh không được sao? Anh không đến đây tìm em được à! Tưởng em đi đâu, ai lại ra đây, và em với hắn à! 1 gã đàn ông đã có vợ con.
– Anh theo dõi chúng tôi à!
Duy Đăng cười nham nhở:
– Làm gì phải theo dõi chứ, Yên Phong nè! Không ngờ 3 năm nay anh lại được gặp em, cô bé vẫn như xưa, xinh đẹp hơn nữa là...
– Nếu không có chuyện gì xin anh về dùm, chúng ta chẳng còn gì, hãy để tôi yên.
– Thì anh có nói gì đâu? Thôi được, nếu như em bất ngờ vì gặp anh, anh về, hẹn sẽ gặp lại em. Có khi anh về đây sống đó, bọn anh định mở nhà hàng, khách sạn...
– Anh làm gì thì làm, chuyện đó không liên quan đến tôi.
– Nhưng anh thấy có đó!
– Anh về đi. Tôi cấm anh ăn nói linh tinh như thế.
Yên Phong cố đuổi Duy Đăng, chẳng biết điều gì xui khiến anh đến đây và biết chỗ ở của cô. Anh đã có 1 người phụ nữ và có cả địa vị, có cả 1 tài sản to tát. Vậy mà anh còn muốn tìm lại cô ư?
Yên Phong lắc đầu xua tan những ý nghĩ vu vơ buồn phiền về hình ảnh của Duy Đăng, 1 mối tình mà nàng đã trân trọng suốt tháng năm đại học. Tháng năm xưa như vụt về trong kí ức của nàng.
... "Em tan trường về đường mưa nho nhỏ. Em tan trường về đường mưa nho nhỏ. Ôm nghiêng tập vở tóc dài tà áo vờn bay. Em đi dịu dàng bờ vai em nhỏ, chim non lề đường nằm im dấu mỏ.
Anh nghe Ngọ về gót giày lặng lẽ đường quê. Em tan trường về, anh theo Ngọ về chân anh nặng nề, lòng anh nức nở, mai vào lớp học anh còn ngẩn ngơ, ngẩn ngơ...
Rồi ngày qua đi! Qua đi! Qua đi...
Hôm nay đường này cây cao hàng gầy đi quanh tìm hoài, ai mang bụi đỏ đi rồi..."
Đã cố lãng quên những năm qua, vậy mà anh chàng lại đến, nỗi hờn căm như bừng dậy. Ngày xưa Yên Phong đã lặng lẽ làm người thua cuộc bởi vì nàng thấy không cần phải tranh đấu khi "con người" ấy đã không còn nhân cách để nàng yêu thương, chỉ tiếc là nàng đã có 1 thời yêu...
... Yên Phong thay vội bộ đồ để đi làm. Lạy trời anh ta đừng theo nàng đến công ty, nhưng tại sao nàng lại giấy Hòa Nhiên chứ! Cũng đã có 1 mối tình... Điều đó có gì là xấu chứ! Thật ra chuyện này cũng chẳng lớn lao gì? Yên Phong tự nhủ như thế, nhưng sao nàng vẫn không hề hé môi với Hòa Nhiên về việc này, dẫu sao ở anh cũng không trọn vẹn 1 tình yêu dành cho cô.
Vừa đi trên đường, Yên Phong vừa nghĩ ngợi miên man, đến công ty lúc nào cũng không biết.
Hà Giang - Cô nhân viên tài vụ của công ty bất chợt nói:
– Có người tìm Yên Phong đó!
Có người tìm nàng, Yên Phong chợt rùn mình. Trời ạ! Lẽ nào lại là Duy Đăng. Nhưng nàng và hắn đã chia tay nhau, không có việc gì phải e ngại nếu phải gặp mặt hắn. Nghĩ thế, Yên Phong vờ lên tiếng:
– Ủa! Ai tìm Yên Phong vậy Hà Giang.
Hà Giang cười:
– 1 chàng trai thật phong độ đấy! Nhưng không phải là chàng kỹ sư của công ty đâu nhé!
Nghe cách nói của Hà Giang, Yên Phong không cảm thấy hài lòng, có lẽ Hà Giang có cảm tình riêng với Hòa Nhiên nên lúc nào cũng tỏ vẻ ghét nàng, Yên Phong nghĩ như thế.
Vừa khi ấy Hòa Nhiên đến, anh tự nhiên nói với Yên Phong:
– Yên Phong đến đây từ lúc nào... Anh đưa bé Nhiên đi học, con bé đòi có em cùng đi ăn sáng đó.
Hà Giang bỗng nói, giọng có vẻ bực bội:
– Nhưng sáng hôm nay Yên Phong có người đến công ty tìm sớm lắm!
Hòa Nhiên nhìn Hà Giang cười hỏi vặn:
– Thế sao? Sơm hơn tôi à!
– Anh ư! Không dám sớm đâu, em e rằng...
Yên Phong xem vào:
– Cho Yên Phong xin đi Hà Giang ơi! Đùa hoài, làm ở đây bao lâu rồi có ai thèm tìm Yên Phong chứ!
Nói xong Yên Phong bỏ đi, cô bé không muốn ở lại sợ lôi thôi.
Hòa Nhiên cũng vừa định bỏ đi, Hà Giang nói lớn như cố tình cho Yên Phong nghe:
– Em nghĩ anh lầm đó, anh Hòa Nhiên à!
Yên Phong nghe rõ lời nói của Hà Giang, nhưng cô mặc kệ và suốt buổi vẫn làm việc 1 cách bình thản, và Yên Phong chỉ mong hết giờ làm việc để trở về nhà được nghỉ ngơi và không phải suy nghĩ điều gì.
Buổi chiều vừa về nhà thì cô dượng lại ghé thăm Yên Phong. Cô Hiên lên tiếng:
– Sao lúc này không về chơi với cô dượng vậy Phong?
Yên Phong cười:
– Dạ, cháu bận cô à!
Dượng Hưng kêu:
– Thì đi làm mỗi tuần đều nghỉ sao lại không rảnh về chơi với cô, mấy đứa ở nhà nhắc cháu mãi đó. À! Cô dượng cũng vừa đi Sài Gòn về, ba mẹ bảo cháu có dự định trở lại Sài Gòn hay không để ba mẹ tìm chỗ làm cho cháu, cháu đã xa thành phố 3 năm rồi, có đúng không?
Chẳng biết tại sao bỗng dưng cô dượng lại đưa ra vấn đề này. Chẳng lẽ chuyện của nàng với Hòa Nhiên mọi người đã biết. Không thể nào, 3 năm nay Yên Phong sống ở Vũng Tàu, nàng rất ít có bạn...
Cô Hiên đi loanh quanh phòng rồi ngồi xuống ghế và nói:
– Cái con bé này lạ ghê, nhà cô dượng cũng gần mà không ở. Mà nè! Đi làm về chắc là mệt, vào tắm rửa rồi đi cùng cô dượng, hôm nay đi ăn nhà hàng 1 bữa nhé!
Yên Phong lè lưỡi cười:
– Gì mà sang thế cô, cô vô mánh hả?
Dượng Hưng cười:
– Cô của cháu...
Cô Hiên nhìn chồng, cả 2 không nói tiếp. Yên Phong biết không thể nào từ chối được nên cũng muốn đi ngay vì sợ, Yên Phong có linh cảm Hòa Nhiên sẽ cùng bé Tâm Nhiên ghé thăm và đưa nàng cùng đi ăn, ngộ nhỡ cô dượng gặp cảnh tình như thế chẳng biết sẽ phản ứng như thế nào?
– Cô dượng ngồi chơi, đợi cháu 1 chút, cháu xong ngay.
Cô đùa:
– Từ từ đã cháu, hôm nay cháu đẹp nghe.
Dượng xen vào:
– Em quên là cháu của em rất đẹp hay sao?
– Anh có thấy đúng không?
– Có đúng không Yên Phong?
– Cô dượng làm gì trêu cháu dữ vậy.
Thay đồ và trang điểm nhẹ nhàng, Yên Phong soi mình trong gương, hôm nay cô mặc chiếc quần jean loe dài quá mắc cá và chiếc áo pull mới màu vàng sậm, lâu rồi nàng mới thấy mình vẫn thích làm đẹp, thích vui chơi, bởi lẽ rời thành phố với nỗi đau vì tình, nàng tưởng mình khó mà tìm được 1 chút sự thăng bằng để nắm bắt 1 tình yêu.
– Cháu đi xe với cô đi, đừng đi thêm xe.
Yên Phong ngạc nhiên:
– Cô dượng đi đâu mà mỗi người 1 xe vậy.
Dượng vô tình:
– À! Đi ăn tiệc, thôi chúng ta đi cháu.
1 bữa tiệc trong 1 nhà hàng sang trọng nhất ở thành phố biển. Không chỉ riêng cô dượng và Yên Phong. Thì ra có vài người lạ mà Yên Phong không biết.
... Cô dượng cười vui vẻ với mọi người rồi lên tiếng:
– Đây là Yên Phong, cháu của chúng tôi. Yên Phong chào mọi người đi cháu.
Yên Phong gật đầu chào mọi người, dượng Hưng nói tiếp:
– Cháu Phong này, đây là ông bà lâm bạn của cô dượng và Thế Kha là con của ông bà Lâm. Thế Kha ở nước ngoài về.
À! Thì ra là Việc kiều, có lẽ cô dượng định mai mối cho nàng đây. Yên Phong cười thầm trong bụng.
Mọi người cùng ăn uống vui vẻ, có lẽ họ là chỗ thân quen nên chuyện trò rất vui, Yên Phong chỉ cúi mặt ăn 1 cách chậm rãi.
Anh chàng Thế Kha có vẻ hoạt bát sinh động, ngồi cạnh bên gắp bỏ thức ăn cho nàng và nói:
– Yên Phong ăn không ngon sao?
Yên Phong ngẩng mặt cười khẽ:
– Không phải đâu anh, Yên Phong ít khi đi...
– Vậy thì mai mốt sẽ được đi nhiều hơn.
– Sao?
– Tôi sẽ hướng dẫn cho, dẫu sao ở đây cũng là quê hương mà!
Yên Phong chợt nói:
– Anh ở đây bao lâu?
– Yên Phong hỏi sao?
– Khi nào anh trở qua bên ấy!
– Bên ấy à!
– Thì anh ở nước ngoài về... Ở Mỹ hay nước nào.
– À! Tôi ở Úc.
– Vậy bao giờ anh trở qua bên đó.
– Không qua nữa đâu?
– Lạ vậy?
– Sao lạ chứ!
– Người ta ở nước ngoài về chỉ để...
– Tôi trở về để làm việc.
– Anh lạ đời.
– Tôi đi Úc học, bây giờ trở về công tác là đúng thôi. Thật ra cũng có thể ở lại, nhưng tôi thích quê biển của mình và muốn làm 1 điều gì đó.
– Thì ra...
– Yên Phong thấy thế nào?
– Việc gì?
– Tôi ở đây được chứ!
Trời ạ! Anh chàng còn hỏi ý kiến của nàng. Muốn đùa chăng? Anh ta làm việc hay không và ở đâu thì mặc kệ anh, liên quan gì đến cô chứ!
Yên Phong định lên tiếng nhưng thấy mọi người dường như cũng quan tâm đến cô và Thế Kha nên Yên Phong im lặng, cô chỉ mong sao bữa tiệc sớm tàn để nàng được trở về...
Nhưng rồi Yên Phong cũng không thoát khỏi sự săn đón của Thế Kha và những người thân. Mọi người chia tay và Thế Kha tình nguyện đưa nàng về.
– Tôi có biết 1 quán cà phê thật ngon, mình đi uống Phong nhé!
– Yên Phong xin lỗi, Yên Phong muốn về?
– Yên Phong không thích đi uống nước cùng tôi à!
– Dạ, đâu có, chỉ vì...
– Tôi nghĩ Phong đi với cô chú đến dự tiệc là Phong đã dành ra thời gian...
– Tôi chỉ biết cô dượng rủ đi ăn chớ không hề biết đi ăn cùng với những người lạ, anh tưởng tôi "thích" đi vì biết có gia đình anh ư? Anh thật sai lầm.
Thấy Yên Phong đột nhiên nổi giận, Thế Kha lo lắng:
– Kìa Phong, tôi đâu có ý nghĩ gì khác. Thật tình tôi muốn mời Yên Phong cùng đi uống nước, Yên Phong đi nhé. Thật ra tôi... à! Có lẽ tôi lỡ lời, xin lỗi Yên Phong vậy.
Thế Kha nói mãi, nói hoài, Yên Phong đành nhượng bộ đi cùng.
1 góc quán cà phê "Gió Cát" thật nhã nhặn, nên thơi, ngồi ở 1 góc vắng nhìn hàng phi lao trong đêm mịt mù với tiếng sóng biển và gió lao xao.
Bỗng dưng Thế Kha kêu lên khi anh đang khuấy ly cà phê của Yên Phong:
– Thật hay Phong nhỉ. Tên cô bé và tên quán cũng "có họ" đấy... "Gió cát", "khói gió"... Cái tên của Phong thật lạ mà đẹp.
– Chớ không phải tên tôi giống con trai hay sao?
– Không phải như thế. Tên cô bé thật dễ thương.
Thế Kha bỗng nhiên đọc thơ:
"Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu?"
– Gió bắt đầu từ đâu Phong nhỉ?
– Anh cũng lãng mạn ghê!
– Điều đó có xấu hay không hở Phong?
– Sao lại xấu chứ!
– Thì lãng mạn đó! Yên Phong biết không tôi học ngành "tự nhiên" nhưng vẫn cứ thích nắng, gió, mưa...
– Uống đi em.
Thế Kha đưa ly cà phê vào tận môi Yên Phong:
– Anh để Yên Phong tự nhiên.
– Tôi, tôi có đáng ghét không Yên Phong?
– Sao anh lại hỏi như thế!
– Dường như Yên Phong không muốn nói chuyện với tôi.
– Tại vì...
– Vì sao?
– Chúng ta mới gặp nhau lần đầu mà!
– Ờ... cũng có thể...Yên Phong này, chúng ta sẽ gặp lại nhau nhé! Sáng mai tôi đón Yên Phong đi làm nghe.
– Xin lỗi, anh còn bận việc của anh mà.
– À! Chưa đâu, vả lại dự án của tôi sẽ thực hiện, hiện giờ tôi còn rỗi, hay là chủ nhật này chúng ta đi côn đảo chơi nhé! Tôi cũng đang muốn ra côn đảo để thực hiện dự thảo, chúng ta đi côn đảo lúc này thích lắm. Yên Phong đã ra côn đảo chưa?
– Dạ chưa.
– Vậy đi chơi nhé! Nhưng mà chúng ta phải đi vài ngày. Thứ bảy, chủ nhật, hay là Yên Phong nghỉ vài ngày phép, có được không?
Yên Phong lắc đầu:
– Dạ, Yên Phong không hứa đâu.
– Hay là Yên Phong đã đi côn đảo.
– Dạ chưa ạ! Nhưng...
– Vậy tôi đợi quyết định của Yên Phong.
– Anh cứ đi đi, đừng đợi Yên Phong.
– Không được, tôi muốn có Yên Phong đi cùng, vả lại tôi cũng không có bạn đồng hành.
– Không có bạn đồng hành rồi bắt tôi cùng đi hay sao?
– Không phải bắt mà năn nỉ, năn nỉ để được Yên Phong cùng đi. Yên Phong biết không tôi ít có bạn bè lắm. Vả lại sau thời gian đi học ở nước ngoài trở về nên tôi cũng muốn đi thăm 1 số nơi, Yên Phong đi cùng nhé!
– Yên Phong không dám hứa.
– Tôi vẫn cứ đợi, bao giờ Yên Phong đồng ý thì cùng vậy.
– Ngộ nhỡ Phong không đi thì sao?
– Thì tôi cứ chờ, cứ đợi. Yên Phong này, nghe nói Yên Phong ở thành phố, yêu biển có phải không? Tôi cũng định về thành phố ít hôm. Việc này cũng xin mời Yên Phong làm hướng dẫn dùm.
– Anh tưởng tôi đồng ý hay sao?
– Tôi không nghĩ như vậy. Có điều em xem kìa, có sao trên bầu trời. Vậy thì tôi sẽ cầu nguyện, cầu nguyện đến bao giờ Yên Phong đồng ý.
– Anh nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý hay sao?
– Thì cứ hy vọng, ở đời phải lạc quan, có đúng không Yên Phong.
– Anh thật là...
– Là lì hay chai mặt, cũng không sao, tôi rất thật tình.
– Tôi không biết. Mà thôi khuya rồi, mình đi về anh Kha nhé!
– Tôi rất tiếc vì thời gian qua nhanh quá, xin phép thỉnh thoảng tôi sẽ đến thăm Yên Phong có được không?
– Không biết được điều đó.
Thế Kha cười. 2 người rời khỏi quán, Thế Kha chạy xe từ từ, anh nói:
– Lâu lắm mới đi xe gắn máy, tôi chạy không được tốt đấy cô có sợ không?
– Tại sao tôi phải sợ chứ!
– Yên Phong ở đâu?
Yên Phong chỉ chỗ, Thế Kha chạy thật chậm, đến trước lối vào nhà trọ, Yên Phong nói:
– Được rồi, cám ơn anh, tôi xuống được rồi.
– Không được, tôi phải nhìn thấy cô bé vào nhà và đóng cửa lại mới yên tâm ra đi.
– Bộ ở đây ăn ninh bất ổn hay sao?
– Làm gì có chuyện đó. À! Tôi nhớ rồi ở gần đây tôi có 1 người bạn hồi học trung học. Thỉnh thoảng tôi sẽ đến thăm cô. Ngủ ngon Yên Phong nhé!
Thế Kha vừa đi khỏi, Yên Phong mới phát hiện đã có người ở gần nhà, vừa mở cửa nhà, nàng đã nghe tiếng.
– Em về rồi à!
Yên Phong giật mình quay lại. Thì ra Hòa Nhiên, anh đến đây từ bao giờ.
Yên Phong mở cửa và nói:
– Anh vào nhà.
Gương mặt Hòa Nhiên thoáng buồn, anh hỏi:
– Em vừa đi đâu về phải không? Vậy mà suốt buổi tối anh đến đây... đón em đi ăn, bé Tâm Nhiên cứ nhắc em mãi.
Yên Phong ngồi xuống cạnh bên Hòa Nhiên, giọng nàng nhẹ nhàng, hối hận.
– Em xin lỗi.
– Anh không biết chuyện gì xảy ra với em, đưa bé Nhiên về nhà ngủ, anh trở lại đây đợi em. Có lẽ anh không nên đến đây.
– Anh Nhiên à! Em xin lỗi.
– Em làm gì mà xin lỗi anh hoài vậy. Anh đâu có quyền trách em điều gì có phải... người lúc sáng tìm em ở công ty hay không?
Yên Phong thoáng ngạc nhiên rồi chợt hiểu, nàng lắc đầu:
– Xin lỗi anh, thật ra em... À em được cô dượng lên đón đi ăn tiệc. Thế thôi.
– Anh đâu có trách em điều gì. Nhưng mà... thôi anh về, em ngủ ngon nhé!
– Anh Nhiên, em muốn nói...
Hòa Nhiên bất chợt ôm chầm lấy Yên Phong, giọng anh xúc động:
– Yên Phong à! Thật ra anh rất yêu em, đợi đến bây giờ mới nói với em là vì anh có lý do, anh... nhưng mà anh trân trọng em. Anh đâu có quyền áp đặt em chuyện tình cảm có đúng không? Yên Phong, anh yêu em thật lòng đó.
Yên Phong yên ả trong vòng tay Hòa Nhiên và đón nhận nụ hôn đầy hờn trách của anh với cảm xúc ngọt ngào, tựa vào vai Hòa Nhiên, Yên Phong nhẹ nhàng trong hơi thở nồng nàn.
– Anh Nhiên à! Em...
– Em có yêu anh không?
– Em không biết đâu? Nhưng em...
– Hãy nói cho anh biết. Anh ta là ai?
– Em cũng chẳng rõ về anh ta.
– Vậy sao lại đi với hắn đến tận giờ này mới về. Anh đợi chờ thót cả tim, nao cả lòng.
– Buổi chiều đi làm về, cô dượng đến chơi và đưa đi ăn tiệc. Nghe đâu họ là chỗ nào quen. Thế thôi!
– Thì ra cô dượng em định mai mối em cho 1 anh chàng nào đó.
– Mai mối cái gì, họ là chỗ bạn bè. Đừng nói chuyện đó em không thích đâu, mà thôi khuya rồi anh về nhà, sáng mai còn đi làm nữa.
– Anh còn muốn ở lại đây nữa.
– Không được, bé Nhiên mong anh đó.
– Vậy anh về, sáng anh đến sớm.
– Đừng anh, em sợ sáng mai anh dậy muộn đó.
– Anh sẽ cố gắng.
– Anh còn phải lo cho bé Nhiên, dạo này bỏ phế cho cô Nhạn.
– Anh biết rồi, là vì anh muốn dành cho em 1 ít thời gian. Vì bé Nhiên em thiệt thòi quá, anh không đành tâm.
– Em biết mà. Vả lại do em tình nguyện, em đâu có trách anh. Hãy để bé Nhiên vui vẻ và chấp nhận em chứ!
– Cám ơn em đã hiểu cho anh.
Hòa Nhiên lại siết nàng trong vòng tay như không muốn rời xa.
– Ngủ ngon bé nhé!
Cùng 1 thời điểm nàng lại đón nhận tình yêu của 2 gã đàn ông hay sao? Nhưng mà anh chàng Thế Kha và nàng chỉ mới quen nhau mà thôi. Làm gì có chuyện tình cảm, hắn đã nói gì với nàng chứ, vả lại... Yên Phong xua tan bao nghĩ ngợi viển vông... Bóng đen lờ mờ trong tình yêu của nàng cứ chập chờn, chập chờn.

*

... Vừa đúng 7 giờ đêm thứ bảy, Thế Kha đã có mặt ở nhà trọ, trao tặng Yên Phong bó hoa cúc vàng, anh nói:
– Hy vọng Yên Phong không chê.
Yên Phong ngạc nhiên:
– Sao lại tặng hoa cho tôi.
– Lạ lắm sao Yên Phong. Thật ra tôi muốn gặp Yên Phong hoài và lần nào cũng tặng hoa cho cô. Hy vọng cô bé không chê.
– Anh...
– Mình đi dạo Phong nhé! À! Tôi cố tình đến sớm để mời Yên Phong đi ăn.
– Nhưng mà xin lỗi anh... Yên Phong không thể nào đi được.
– Hay là Yên Phong có hẹn.
– Không có...
– Vậy thì mong rằng Yên Phong không nỡ từ chối. Nếu Yên Phong không đi, tôi có thể ở đây được chứ!
Bỗng dưng Yên Phong nói 1 câu thật "vô duyên" và "lãng xẹt".
– Sao anh không đến mà mời bạn gái của anh...
Nói xong cô bé chọt giật mình và đôi tai như muốn ù lên vì lời của Thế Kha thật gần:
– Là vì... tôi không có bạn gái nào để đón đưa chiều thứ bảy, chỉ có cô bạn mới quen nên muốn hân hạnh được mời cô bé.
– Nhưng mà...
– Trừ khi Yên Phong đã có người yêu.
– Thì anh cứ nghĩ như vậy đi.
– Không được. Tôi không nhỏ nhặt như thế đâu? Tôi thích theo đuổi và sẽ theo đuổi đến cùng, nếu như Yên Phong chưa có người yêu, hay đã có...
– Anh thật là quá đáng đó.
– Sao lại quá đáng chứ! Trong chuyện tình cảm ai cũng có quyền tự do. Ví dụ như 1 gia đình nọ sống hạnh phúc, tôi xen vào dứt khoát không được rồi, nhưng nếu họ không hạnh phúc, vì tình yêu tôi cũng có quyền yêu chứ! Cũng như Yên Phong lạy "chúa" cô bé chưa có người yêu.
Anh chàng là người có đạo hay do ở xứ người trở về nên có vẻ sùng đạo chúa. Yên Phong không biết phải nói thế nào, đã nói như vậy mà anh chàng thật là "đĩa". Nếu như Hòa Nhiên đưa bé Tâm Nhiên đến và gặp Thế Kha thì sẽ lôi thôi, nhưng nếu đằng nào thì cũng sẽ gặp rắc rối. Thôi đành liều, Yên Phong tự nhủ sẽ tìm cách thuyết phục để Hòa Nhiên hiểu hơn về nàng.
– Đi nhé Yên Phong.
Yên Phong miễn cưỡng:
– Anh có thể đợi tôi 1 chút được không?
– Sao lại không được, phụ nữ có quyền để đấng mày râu như chúng tôi chờ đợi chứ!
... Lại 1 buổi đi phố rồi đi ăn cùng Thế Kha, Yên Phong cũng không biết mình làm như thế là đúng hay sai, bởi lẽ nàng đã có hứa hẹn gì với Hòa Nhiên đâu? Nàng cũng chỉ là 1 cô gái bình thường, nàng đã từng bị tổn thương trong tình yêu. Nàng đã từng đau khổ vì yêu, tại sao nàng không yêu và phải sợ tình yêu chứ! Chẳng lẽ nàng không được quyền yêu để chọn lựa hay sao? Thoáng chốc Yên Phong nghĩ đến mình với những gì đang đến. Quả thật nếu đến với tình yêu của Hòa Nhiên, nàng sẽ phải gặp 1 "gánh nặng" hay "chướng ngại", đó là bé Tâm Nhiên. Tại sao khi tình yêu bỗng nhiên đến với nàng, nàng không biết đón nhận và chọn lựa chứ! Bỗng dưng Yên Phong có ý nghĩ thật "tàn nhẫn" có lẽ vì cách đây vài tuần nàng đã không được bà của bé Nhiên đông tình dù chỉ là hành động nhẹ nhàng, nhưng bà đã khiến cho nàng bị tổn thương.
– Mẹ nghĩ con bé đó yêu thương gì con, chắc nó cũng gặp trắc trở gì nên mới trở về đây, gặp con là nó sướng rồi, dù con đã có vợ nhưng nghề nghiệp, nhà cửa đều ổn định.
– Mẹ à! Cô ấy không phải như thế đâu? Mẹ quên là cô ấy đã giúp con chăm sóc cho Tâm Nhiên khi nó bị bệnh, rồi Tâm Nhiên lớn lên đều do cô bé giúp con 1 phần.
– Nhưng rồi cũng sẽ xảy ra cảnh mẹ ghẻ con chồng.
– Nếu con cưới ai thì cũng vậy thôi, nhưng với Yên Phong con đã có tình cảm, và chúng con hiểu nhau.
– Mẹ thấy không được, hay vì nó còn nhỏ...
– Con hơn cô ấy có là bao, chưa đầy 10 tuổi, Yên Phong là cô gái tinh tế, sâu sắc mẹ ạ!
– Mẹ không tin như thế!
– Nhưng chuyện tình cảm của con bây giờ hãy để chính con tự quyết.
– Hay nhỉ, con quyết mà được sao. Hồi đó cũng do con có tình yêu nên đi cưới vợ. Rồi có ra hồn ra trận gì không? Chỗ này mẹ thấy được, con nhỏ này nhỏ hơn con vài tuổi. Tuổi này mà chưa có gì... con bé đó được.
– Thôi mẹ ạ! Kiểu mai mối như vậy con không chấp nhận. Con xin mẹ đó.
...
Những gì Yên Phong được nghe và chứng kiến sự xem thường của bà Hòa đối với mình khiến cho cô nghe đau đớn trong lòng khôn tả. Chắc gì ba mẹ cô chấp nhận cho cô yêu thương 1 người đàn ông có vợ và bị vợ bỏ... Vậy mà họ còn trách cứ nàng vì thèm cái nhà "cái xe" hay bất cứ cái gì mà Hòa Nhiên có. Sau lần ấy Yên Phong ít đến nhà Hòa Nhiên, nhưng anh thì vẫn cứ đưa bé Tâm Nhiên đến chơi rồi khi bé ngủ anh lại tìm đến với nàng và năn nhỉ nàng thật nhiều: "Hãy hiểu cho mẹ anh. Anh xin em Yên Phong ạ! Anh yêu em vì bản tính của em... yêu anh là em đã chịu thiệt thòi, vậy mà mẹ anh lại nói những lời như thế..."
Yên Phong lắc đầu xua tan những ý nghĩ vẩn vơ mà nàng không muốn nghĩ đến và nàng giật mình khi Thế Kha dừng xe ở 1 hiệu ăn, anh nói:
– Chúng ta ăn cơm hay ăn gì Yên Phong nhỉ?
– Sao cũng được, nhưng Yên Phong chỉ muốn ăn cơm.
– Hay thật, anh cũng vậy, ở đây nghe nói cơm ngon lắm. Có cả "cơm hến" của Huế nữa. Em đã ăn cơm hến Huế bao giờ chưa.
– Chưa hề biết đến.
– Vậy thì chúng ta sẽ ăn.
Thế Kha gọi cơm hến 1 phần nhỏ và 1 vài thức ăn Huế rồi nói:
– Hôm nay cho em thưởng thức món ăn miền Trung, chính gốc là Huế. Yên Phong này, hôm nào đến nhà anh chơi nhé, ba mẹ nhắc Yên Phong đó!
– Sao cơ?
– Gặp Yên Phong có 1 lần. Vậy mà ông bà cứ bắt anh mời em về chơi hoài.
Thế Kha cứ nói vu vơ mãi, Yên Phong chỉ lặng lẽ ngồi đó và thưởng thức món ăn do Thế Kha gắp bỏ.
Thế Kha ân cần:
– Phong ăn cơm có được không.
– Dạ ngon, nhưng cay quá!
– Cơm hến là phải vậy.
– Anh có vẻ sành các món ăn.
– Cũng dễ hiểu thôi, anh có 1 thời gian đi xa mà.
– Bao giờ thì anh đi làm.
– À! Anh đã nhận công việc từ mấy ngày nay rồi.
– Vậy à! Anh làm ở đâu?
– Bí mật, hôm nào anh đưa đến đó chơi có được không?
– Có vậy mà cũng bí mật.
– Anh đi làm sớm thế.
– Tại vì có những việc cần phải bổ sung cho hoàn thiện nên anh được điều ngay vào.
– Anh có hài lòng với công việc đang làm hay không?
– Cũng được.
– Vậy thì chúc mừng anh đi?
– Cám ơn em!
Thế Kha rót bia ra ly và cùng cụng ly với Yên Phong.
Yên Phong nói:
– Em không uống được nhiều, có gì...
– Anh sẽ uống phụ được không?
Thế Kha cũng có khiếu trong cách pha trò nên dần dần trò chuyện với anh, Yên Phong cũng cảm thấy dễ chịu.
– Phong biết không đáng lẽ tôi phải làm việc ở bên ấy luôn rồi, nhưng sao bỗng dưng lại muốn trở về. Ai cũng bảo tôi...
– Ngu...
Yên Phong vừa cười khúc khích vừa nói.
– Ừ! Tôi ngu thật.
Yên Phong cười:
– Bộ đi nước ngoài là khôn hay sao? Tại sao chúng ta lại có tư tưởng lạc hậu như thế anh nhỉ?
– Nếu suy nghĩ lạc hậu thì anh đâu trở về nước Phong nhỉ?
– Vâng! Em thấy có khi anh suy nghĩ và hành động như vậy là rất đúng đấy.
– Đúng à!
– Vâng!
Thế Kha mỉm cười, có người đồng cảm với anh, anh cảm thấy rất vui, suốt buổi ăn hôm nay 2 người trò chuyện thật vui. Thế Kha kể thật nhiều cho Yên Phong nghe, anh còn đề nghị những viễn ảnh thật đẹp "Nếu có dịp, anh sẽ đưa Yên Phong đi du lịch nước ngoài nhé.
Chẳng biết anh ta đang làm gì, nhưng lúc nào cũng rất tự tin và vui vẻ... Yên Phong cũng rất thích sự tự tin và vui vẻ như thế.