Chương 7

Ăn cơm dưới nhà hàng xong.Diệp Trúc lên phòng. Bình Nguyên chạy theo cô hỏi:
– Tối nay cô thích đi đâu?
Cô đáp khô khan:
– Tôi hơi mệt, muốn ngủ sớm thôi.
Bình Nguyên gật đầu:
– Ừ phải. Tôi cũng thấy mệt quá, phải nghĩ ngơi mới được. Chúc ngủ ngon nhé.
– Cảm ơn.
Bình Nguyên tựa vào lan can thang lầu nhìn theo Diệp Trúc, cô bước đi ung dung không hề ngoái lại. Nguyên cắn môi, hiện tại anh như rơi vào ngõ cụt!
Không còn cách nào sao? Buổi tối ở thành phố cao nguyên với cái lạnh như ở mùa đông, thích hợp cho đi chơi bên người con gái đẹp. Bình Nguyên hoặc nằm chèo queo trong căn phòng rộng hoặc là ra ngoài tiền sảnh khách sạn và chong mắt ngó nam thanh nữ tú tay trong tay đi lại dập dìu ư? Ôi vậy thì còn quái gì là thú vị của đêm Đà Lạt chứ?...Bình Nguyên rơi vào chán nản và ấm ức vô cùng.
Một cô gái anh từng ghét và gây sự đến mức muốn bạt tay cô ta. Nhưng cô ta lại có sức hút mãnh liệt khiến anh muốn phớt lờ mà không sao lờ được. Cô ta ngang ngạnh, kiêu kỳ và dữ dội bao nhiêu. Bình Nguyên lại càng muốn tìm cách chinh phục bấy nhiêu.
Có cảm giác như ai đó đang nhìn mình chăm chú, Bình Nguyên ngẩng lên.
Cô gái trẻ đứng cách anh vài bước. Anh ngờ ngợ.
Cô gái tủm tỉm:
– Anh chưa nhận ra là ai à?
– Cô...trông quen lắm nhưng...?!
Cô gái hờn dỗi:
– Anh Bình Nguyên tệ vừa phải thôi chứ!? Cho anh ba phút nữa thôi nha.
Vẫn không đoán được thì bị phạt à nha.
Giọng hờn dỗi với ngữ điệu Đà Lạt chính tông làm Bình Nguyên buồn cười.
Vẫn chưa thể nhớ được cô ta là ai. Cô xoáy tia nhìn dữ dội vào Bình Nguyên.
Có lẽ mặt Bình Nguyên lúc này trông ngáo ộp lắm nên cô che miệng cười khúc khích.
– A! nhớ ra rồi! Anh nhớ ra rồi!
Bình Nguyên bật dậy reo vui và chụp lấy tay cô mà lắc thật mạnh:
– Mỹ Nga! Cái kiểu che miệng cười khúc khích của em thì anh nhớ tới già!
Mỹ Nga xìu mặt như quả bóng xì hơi:
– Buồn quá! Vậy là hết được quyền phạt rồi!?
Bình Nguyên cười lớn:
– Đừng buồn nữa cô bé. Dù đã đoán ra nhưng anh vẫn sẵn sàng chịu phạt mà.
Mỹ Nga vẫy tay reo lên:
– Phải rồi. Em phạt anh vì cái tội suốt mấy năm qua về nước anh không hề liên lạc với em! Sao? Đáng bị phạt chứ?
– Ừ, đáng! Ngay bây giờ nhé? À mà Nga đến đây gặp ai?
Mỹ Nga sực nhớ:
– Em đem vài món đồ của bà cô họ để quên ở nhà em. Sáng mai cô ấy về Sài Gòn rồi.
– Nhà em - Bình Nguyên ngạc nhiên.
Mỹ Nga nói nhanh:
– Lát nữa em sẽ nói. Anh Nguyên chờ em ở đây đừng đi đâu nha! Em sẽ trở lại ngay.
Cô chạy đi, vội như nước tới vậy.
Bình Nguyên mỉm cười một mình. không ngờ niềm vui, vui thật sự lại đến với anh giữa lúc anh buồn nẫu ruột gan!
Mỹ Nga trở lại, nhanh như lúc đi. Bình Nguyên kéo tay Mỹ Nga qua nhà hàng.
– Vào đây đi Mỹ Nga. Tại anh mới lên hồi trưa, buổi chiều lại chạy vòng vòng lo công việc, mệt phờ. Bây giờ nếu chọn điểm nào khác chắc chả ai kéo thây anh về. Anh sợ chết lạnh lắm.
– Em thông cho anh mà. Bây giờ bia hay rượu?
– Cảm ơn sự rộng rãi của em. Bia đi! Anh thích bia Carlsberg - Bình Nguyên nói và gợi tiếp viên đem nguyên thùng mười hai lon đến.
Vì là ''phạt'' nên mồi không cần thiết. Chủ yếu là bia. Mỹ Nga hào hứng khui bia. Carlsberg – bia tây chính hiệu, nồng nàn cho thêm sôi động giữa hai người.
– Mấy năm rồi hả anh Bình Nguyên?
– Hai năm bảy tháng...chấm chấm chấm?
– Không đến nỗi tệ. Ngày giờ nhớ khá chính xác chỉ phạt nữa ly thôi. Còn lý do vì sao không liên lạc với em, giải trình đi!
– Rất nhiều lý do!
Giữa lúc Bình Nguyên đang vui vẻ hàn huyên và hào hứng nâng ly cùng Mỹ Nga thì Diệp Trúc xuất hiện. Cũng như Bình Nguyên, cô không sao ở được trong phòng. Phòng trọ cao cấp đầy đủ tiện nghi, cái lạnh không thể len vào.
Nhưng sự cô đơn thì len vào tận ngóc ngách cuối cùng của con tim cô. Cô đơn khủng khiếp!! Cô bật dậy khoác thêm măng tô, đội khăn len và ra khỏi phòng và...cô nhìn thấy Bình Nguyên!
Anh ta đang nói cười lả lơi với một cô gái trẻ. Thì ra anh ta mệt theo cái kiểu này!/ – Này anh ơi! Cho thêm bia đi nào!
Bình Nguyên gọi người phục vụ, đúng lúc Diệp Trúc đi gần chỗ người phục vụ ấy, Nguyên thấy cô, anh có lẽ đã ngà ngà.
– Ô! Anna đó à.. Tôi tưởng cô ngủ rồi chứ?
Diệp Trúc quay lại, vài giây cân nhắc, cô tiến về phía Bình Nguyên và Mỹ Nga, dừng lại khi còn cách họ một quãng.
Anh cũng chưa nghỉ ngơi mà. Nói thật là tôi không ngủ được nên ra ngoài đi dạo một chút. Tôi đi đây!
– Ừ, cô đi nhé.
Diệp Trúc không thèm chào Mỹ Nga, bụng khó chịu vì cũng kịp nhận ra Mỹ Nga là cô gái đẹp.
Cô đi rồi Bình Nguyên nháy mắt với Mỹ Nga:
– Em cũng nhận thấy sự tức giận trên mặt cô ta phải không Mỹ Nga?
Mỹ Nga dè dặt:
– Em có cảm giác cô ấy đang ghen thì đúng hơn. Cô gái đó là ai vậy anh Nguyên?
Bình Nguyên hỏi cô:
– Em thấy cô ta thế nào? Nhận xét thật lòng nhé!
Mỹ Nga nheo mắt như để nhớ lại hình ảnh Diệp Trúc:
– Đó là một cô gái tuyệt vời, có sức quyến rũ nhưng không thuộc tuýp người dễ chinh phục.
– Chính xác ghê!
Mỹ Nga hỏi lại lần nữa:
– Ai vậy anh? Hình như lúc vừa rồi anh gọi tên cô ấy là Anna...? bạn gái à?
Anh kỳ! Có bạn gái mà không chịu giới thiệu gì hết trơn!
– Lầm rồi Mỹ Nga à, cô ta là nhân viên của anh thôi. Nếu là bạn gái chắc phải chờ thêm một thời gian nữa mới được.
– Anh Nguyên nói gì lạ vậy? - Cô ngạc nhiên lẫn tò mò.
Bình Nguyên kể sơ cho Mỹ Nga nghe rồi tặc lưỡi thở than:
– Anh vẫn chưa tìm ra cách gì để lay chuyển được cô ta cả. Chán ghê!?
Mỹ Nga bật nắp một lon bia, hoan hỉ:
– Cạn ly chúc mừng anh Bình Nguyên nha! Anh khéo chọn quá chừng. Cô ấy đẹp ghê.
Bình Nguyên càu nhàu:
– Đã nói là chưa được gì hết thì chúc mừng gì chứ Mỹ Nga?
Mỹ Nga vỗ vai anh cười khanh khách:
– Anh Bình Nguyện à, sao tự nhiên đầu óc anh mụ mị quá vậy há? Phải động não chứ anh trai. Cô ấy có tình cảm với anh không ít đâu. Bảo đảm anh sẽ cua được cô ấy. Vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
– Dựa vào đâu mà em đoan chắc như vậy?
– Thì ngay trước mắt đó! Nếu ghét anh và không thèm để ý đến anh thì tại sao lúc nãy vừa thấy em, cô ta đã sa sầm mặt chứ? Biểu hiện của sự ghen tuông và hờn dỗi đó ông anh ạ.
Bình Nguyên vỗ đùi cái đét:
– Ừ, anh cũng cảm thấy hình như là vậy. Tuy ngoài mặt nói ghét anh, lúc nào cũng dửng dưng lãnh đạm mà hễ thấy anh vui vẻ nói cười với một cô gái nào thì cô ta phản ứng ngay tức thì!
– Bởi vậy em mới nói anh có rất nhiều hy vọng...Nhưng để chinh phục được cô ấy thì gay go thật đó nha!
– Em có cách gì không Mỹ Nga?
Mỹ Nga làm bộ điệu đàng chơm chớp nhẹ rèm mi cong:
– Chà, bất ngờ em được trở thành một nữ quân sư. Hãnh diện thay! Thế, anh định đền đáp cho quân sư gì nào?
Bình Nguyên chán nản:
– Chưa gặp qua quân sư nào kỳ như vậy! đã bày mưu trước gì đâu mà đòi thù lao công đức?
Mỹ Nga mặc cả:
– Em mà bày kế sách cho anh thì anh tính sao nào?
Bình Nguyên nhịp nhịp tay trên bàn:
– Dĩ nhiên anh tính rất đẹp. Nhưng còn phải chờ xem kết quả thế nào đã chứ!
Mỹ Nga lắc đầu thở ra:
– Em lần đầu tiên gặp người như anh đó nha. Muốn được việc mà so đó quá trời.
Bình Nguyên đáp tỉnh:
– Có gì lạ đâu. Anh vốn là người kinh doanh dịch vụ mà.
– Đựợc rồi em thì không so đo với anh đâu. Tình cảm anh em với nhau, em bày cho anh nha. Chỉ cần anh bày ra tình huống, một tình huống đặc biệt có khả năng làm xúc động lòng người.
Bình Nguyên xoa cằm:
– Cô ta gỗ đá lắm!
– Nhưng không thể phủ nhận cô ấy vẫn là phụ nữ. Ngày xưa anh hùng còn lụy mỹ nhân huống chi cô ấy...Phụ nữ tuy khác nhau nhưng có một điểm rất giống. Đó là rất đa cảm! Em cũng là phụ nữ nên em biết rõ mà.
Bình Nguyên trầm tư. Tạo nên một tình huống đặc biệt ư? Khó thật đó!
Phạt Bình Nguyên hơn mười lon bia thì Mỹ Nga cũng chếnh choáng. Cô tuyên bố bao nhiêu đó đã đủ và tha cho anh.
– Anh đưa em về nhé? -Bình Nguyên đứng lên.
Mỹ Nga khoác tay:
– Không cần đâu, em tự về được mà:
Cô đi rồi Bình Nguyên mới nhớ là mình đã không hỏi về cuộc sống hiện nay của cô! Anh vỗ mạnh vào đầu, tự trách mình. Lại thêm một cái ''tệ'' nữa rồi!
Anh ra ngoài nhìn quanh tìm kiếm. Không thấy Diệp Trúc ở đâu cả! Cô ta đi đâu nhỉ? Bình Nguyên hơi lo lo. Anh quay vào khách sạn lên gõ cửa phòng Diệp Trúc...Cô chưa về! Anh trở xuống, bắt đầu lo lắng. Biết rằng cô không còn bé, cô giỏi võ! Nhưng cô đột ngột bỏ đi trong đêm tối ở thành phố xa lạ này thì Bình Nguyên không an tâm.
Bình Nguyên đi tới đi lui ngoài thềm...Có lẽ phải tìm xem Diệp Trúc đang ở đâu?
Anh dặn người nhân viên đứng bên cửa:
– Này anh à, lúc nãy anh có thấy cô gái đội khăn len tím đi ra chứ?
– Dạ, cô gái đã đến thuê phòng cùng anh lúc trưa nay mà.
– Vâng, chính là cô ấy. Nếu lát nữa cô ấy về trước tôi thì anh hãy nói lại với cô ấy là tôi đi tìm cô ấy, dặn cô ta đừng đi đâu nữa.
Nguyên ''boá' anh ta một tờ hai chục ngàn rồi đi ra. Có lẽ khu phố Hòa Bình là nơi thu hút cô trước! Bình Nguyên đoán vậy và quyết định lên khu Hòa Bình tìm Diệp Trúc. Người đi đông còn kẻ kiếm tây. Chân anh muốn rã rời mà vẫn chưa tìm thấy cô.
Bình Nguyên ngồi xuống mép thềm nhà hát Hòa Bình. Mọi người vẫn qua lại dập dìu vui vẻ.
Chẳng mấy ai để ý đến Bình Nguyên. Họ mãi nói chuyện với người cùng đi với mình.
Anh chợt kêu lên:
– Sao mình không nhớ ra nhỉ?
Anh lục trong túi áo khoác lấy điện thoại di động ra gọi cho Diệp Trúc...những tiếng tít tít liên tục rồi giọng ghi âm từ một trung tâm bưu điện nào đó vang lên máy móc:
“Số máy quí khách đang gọi hiện không liên lạc được.
Xin quí khách vui lòng gọi lại sau”.
Chúa ơi! Anh đang nóng ruột như hơ mà cô thì tắt máy chứ?! Diệp Trúc ơi!
Ba hồn chín vía cô, cô về mau mau xem nào!
Cuối cùng Bình Nguyên thất vọng đứng dậy.
Nếu như Bình Nguyên có cảm giác mình là gã đàn ông ngu ngốc bị người yêu bỏ rơi. khí người ta nhìn anh thì với Diệp Trúc, một cảm giác buồn buồn man mác...Lần đầu tiên cô tự hỏi tại sao cô lại phải đi dạo một mình mà không đi bên một người đàn ông như những cô gái khác?
Không phải đến bây giờ mà từ nhiều năm trước, lúc còn ở nước ngoài cũng vậy. Diệp Trúc đều đi về một mình nếu bên cạnh không có một cô bạn gái nào đó.
Bây giờ Diệp Trúc mới cảm nhận được sự lo lắng dì út Xuân và ông Peter đã dành cho cô. họ sợ cơ thể cô không bình thường. Rồi khi biết cô vẫn là con gái đầy nữ tình một trăm phần trăm thì hai người đều gợi ý bảo cô hãy tìm một bạn trai.
– Con gái nên có bạn trai mới vui vẻ con ạ.
Diệp Trúc cười giòn?
– Dì út nói lạ ghê. Không có bạn trai con còn thấy mình tự do thoải mái hơn nhiều.
– Dì chỉ sợ một maị.... Diệp Trúc thoáng rùng mình. lẽ nào câu nói hồi ấy dì út bỏ lửng là sợ một mai cô muốn tìm một người bạn trai cũng không dễ?
Gẫm lại một cách nghiêm túc thì Diệp Trúc đã bỏ qua nhiều cơ hội. Vì tuyên bố chỉ chọn người nào thắng được cô nên phần lớn các chàng trai đều e ngại rồi đi qua không ghé lại. Bây giờ thì có đó, một chàng trai luôn bám sát bên cô nhưng anh ta chỉ bám theo để trêu tức cô mà thôi.
Càng nghĩ Diệp Trúc càng tức tối, không hiểu kiếp trước đã xảy ra chuyện gì mà kiếp này hắn ghét cô quyết phá cô như vậy?! chưa bao giờ hắn xử sự chân thật với cô cả. Giờ này chắc hắn vẫn còn vui vẻ cụng ly với cô gái kia. Có lẽ cua gái là tài của hắn. Vừa lên Đà tạt nữa ngày đã thân mật ngay với một cô nàng đỏng đảnh! Những gì hắn nói với cô đều giả dối, đều là đùa cợt cả. Đúng vậy, ân oán giữa cô và hắn đều không thể tháo gỡ. Cho nên hắn cố công hạ gục cô bằng mọi cách. Ngay khi hắn tỏ ra ngọt ngào mềm mỏng là hắn đã bắt đầu một mưu mô! Cô dứt khoát không thể thua hắn được!
Cho đến khi xung quanh đã vắng Diệp Trúc mới lững thững đi về khách sạn.
Anh nhân viên lễ tân chạy đến:
– Thưa cộ....cô là Diệp Trúc...?
– À phải! Có chi không anh?
– Người đến ở trọ cùng cô có lẽ đang lo lắng đi tìm cô đó - anh ta cho biết.
Diệp Trúc ngạc nhiên:
– Sao lại lo lắng tìm tôi?
Anh nhân viên lễ tân kể:
– Cô đi được hơn mươi phút thì anh ấy tiễn cô bạn ra về. Anh ta ngỡ là cô đi dạo bên ngoài nên đi tìm. Sau đó quay vào anh có dặn tôi nếu cô về thì hãy ở đây chứ đừng đi nữa.
Diệp Trúc bỡ ngỡ. Bình Nguyên đi tìm cô ư?
Cô nghi hoặc:
– Có thật vậy không? Hay là anh ta đi với cô ả đó?
Anh nhân viên lễ tân ngó Diệp Trúc. Anh cảm thấy cô khách của mình hình như đang...ghen! anh tủm tỉm:
– Cô à, không có chuyện đó đâu.
Diệp Trúc gắt:
– Sao anh biết?
Lần này anh bật cười:
– Cô ạ, tôi đứng đây nên nhìn thấy rất rõ mà! Cô bạn của anh ấy đã lên taxi về, anh ấy mới đi ra sân tìm cô. Sau đó ảnh còn lên lầu xem cô đã về chưa rồi mới quay xuống. Tôi dám chắc ảnh lo cho cô nên đi tìm cô đó. Cô xem bây giờ là mấy giờ rồi? Nếu anh ta không lo lắng mới lạ!
Đồng hồ chỉ mười giờ bốn lăm! Diệp Trúc nhìn ra ngoài...Đà Lạt bây giờ đã thật sự vắng người ngoài đường. Chỉ còn một số ít, rất ít hoặc đi bộ hoặc ngồi honda, hối hả về nha:
Cô hỏi nhân viên lễ tân:
– Anh ta đi lâu chưa?
– Có lẽ hơn một giờ rồi. Cô sẽ ô đây chứ?
Diệp Trúc gật đầu:
– Tôi chờ anh ta ở đây!
Thời gian chậm chạp trôi qua. Diệp Trúc bắt đầu lo lắng. Lúc nãy anh ta uống khá nhiều bia với cô gái kia. Chắc cũng chếnh choáng rồi. Như vậy liệu nãy giờ có bị làm sao không nhỉ? Diệp Trúc tưởng tượng cảnh Bình Nguyên tìm mình quanh bờ hồ, co ro vì lạnh rồi quị ngã...
Cô bật dậy:
– Tôi phải đi tìm anh ta mới được.
– Này này, cô Diệp Trúc! Cô biết anh ta ở đâu mà tìm?
Nhưng Diệp Trúc đã chạy đi ngay.
Bình Nguyên về, kêu trời khi nghe nói Diệp Trúc mới chạy đi tìm anh hơn mười phút trước đây.
– Cô ấy đi về hướng nào anh có thấy không!
– Hình như hướng Bờ Hồ!
Thế là Bình Nguyên chạy xuống Bờ Hồ...
Đêm khuya mà có hai người, một nam một nữ, kẻ trước người sau làm một cuộc maratông quanh bờ hồ Xuân Hương.
Bình Nguyên lo lắng nhiều hơn. Trạng thái lơ mơ vì men bia trong anh không còn nữa. Anh chỉ nghĩ đến Diệp Trúc và mong mau chóng tìm gặp cô.
Hơn nữa vòng bờ hồ, Bình Nguyên nhìn thấy dáng con gái hối hả phía trước, dong dỏng cao rất quen thuộc.
– Diệp Trúc!
Khoảng cách rút ngắn dần và anh gọi to.
Có lẽ cô chưa nghe thấy nên vẫn chạy.
– Diệp Trúc à!! Dừng lại đi!
Cô khựng lại.
Bình Nguyên cũng dừng chân thở hổn hển.
Cô cũng thở, nói không thành lời.
Cuối cùng cô gắt gỏng:
– Anh làm cái quái gì vậy hả?
Bình Nguyên nghiêm mặt:
– Còn em? tôi đã bảo em đừng có đi đâu mà!
Diệp Trúc hừ khẽ:
– À, anh bảo tôi phải ở nhà hoặc nằm trong phòng hoặc xuống chứng kiến anh uống bia vui vẻ với người ta hả?
Bình Nguyên dịu giọng:
– Thôi nào, chuyện gặp Mỹ Nga lúc nãy chỉ là tình cờ mà thôi. Tôi và cô ấy à...
Diệp Trúc phẩy tay:
– Anh không cần giải thích vì tôi đâu có quan tâm cô ta là ai?
– Được. Không giải thích nữa. Nhưng mà em đó, lúc nãy anh đã nhắn lại, nếu đã về thì ngồi nhà luôn, sau còn chạy ra đây làm gì? Em làm anh lo quá!
Diệp Trúc bật cười khô khan:
– Anh lo cho tôi à? Xúc động ghê luôn!
– Anh nói rất nghiêm túc. Diệp Trúc à, em..... Bình Nguyên bước thêm một bước. Có thể ôm choàng lấy cô, nhưng anh chỉ nắm tay cô.
– Nghe anh nói đi Diệp Trúc. Anh...
– Buông tay ra! Anh đừng có làm xiêu lòng tôi bằng cách đó nhe. Không thành công đâu.
Bình Nguyên nhỏ nhẹ:
– Em muốn đấu võ nữa hay gì đây? Anh không đấu nữa đâu. Nhưng em cứ việc ra đòn thật nặng, nếu như làm vậy em thấy thích thú và hả hê.
Diệp Trúc nhướng mày:
– Cái gì? Bây giờ tôi đánh anh cho có chuyện à? Thật là một buổi tối bực mình!
Rút mạnh tay ra khỏi tay Bình Nguyên, cô rảo bước. Bình Nguyên lẳng lặng theo sau...
Đêm đã khuya, dừng bước trước cửa phòng Diệp Trúc, định nói câu chúc ngủ ngon nhưng sợ bị cự nự nên Bình Nguyên im lặng đi về phòng mình.
Buông mình xuống giường Bình Nguyên không sao ngủ được. Cứ nhắm mắt lại là hình ảnh Diệp Trúc hiện lên, gần gũi hơn cả lúc gần gũi bên ngoài, tưởng chừng môi anh chạm vào môi cô, hai cánh môi mềm mại thơm thọ.... Bình Nguyên cố xua đuổi nhưng nó cứ lởn vởn mãi, làm tim anh nhức buốt, dạ anh cồn cào. Anh chỉ muốn bật dậy chạy qua phòng Diệp Trúc ôm lấy cô rồi ra sao thì ra!
Sáng hôm sau, Diệp Trúc gõ cửa phòng Bình Nguyên:
– Anh Bình Nguyên! Sáng rồi kìa! Mau xuống ăn sáng rồi đi làm chứ!
Không nghe trả lời, cô cằn nhằn:
– Tối qua uống nhiều thức khuya dữ dội chi để bây giờ nằm nướng vậy hổng biết!?
Cửa phòng bật mở:
– Cô đang nói lén gì tôi đó?
– Tôi gặp anh là để nói anh hãy khẩn trương lên đi!
– Tôi biết rồi:
Cô xuống trước đi! Năm phút sau tôi xuống!
Cánh cửa đóng sầm lại sau câu nói.
Diệp Trúc nhún vai. Đáng ghét!
Đúng năm phút sau Bình Nguyên xuống. Diệp Trúc chờ anh trong nhà hàng.
Anh đứng bên ngoài đưa tay trái lên vẫy cô - trên đó có chiếc chìa khóa xe hơi.
Tuy ngạc nhiên không hiểu ý Bình Nguyên muốn nói gì nhưng Diệp Trúc vẫn đi ra.
Cô cau mày:
– Anh không chịu vô ăn điểm tâm còn tính gì nữa đây trưởng phòng?
– Đi đằng này với tôi trước đã.
– Nhưng đi đâu mới được chứ?
– Thì cứ đi khắc biết!
Anh đi ra xe. Diệp Trúc đứng lên, ngần ngừ một phút mới ra.
Diệp Trúc lên xe, lặp lại câu hỏi yêu cầu Bình Nguyên cho biết mình sẽ đi đâu?
Bình Nguyên lầm lì cho xe chạy.
– Tôi phải giải quyết tất cả cho xong thì mới tiếp tục làm việc được, cô hiểu không?
– Anh giải quyết tất cả? Tất cả gì kia chứ? Thôi nhé Bình Nguyên. Chúng ta đang đi công tác, xin anh làm ơn nghiêm túc dùm đi nhé.
Bình Nguyên cho xe chạy nhanh. con đường vắng nhưng sương mù dày đặc khiến anh phải bật đèn pha.
Tự nhiên Diệp Trúc cảm thấy lo sợ. Giọng cô hơn run:
– Anh đưa tôi đi đâu vầy nè.
– Tới rồi!
Xe dừng lại trên bãi cỏ nhỏ, rừng thông lặng lẽ chờ sương tan. Nhưng Diệp Trúc không nghĩ là sương mù. Cô có cảm tưởng trời đang u ám, chuẩn bị cho cơn mưa giông.
Diệp Trúc toan mở cửa xuống xe nhưng Bình Nguyên đã giữ tay cô lại – Anh làm gì vậy?
– Anh phải nói với em Diệp Trúc ạ. Phải nói hết lòng mình. Nếu không anh đến chết vì căng thẳng mất!? Suốt đêm qua em có biết là anh khổ sở như thế nào không?
Giọng cô lạnh lùng một cách cố gắng:
– Anh cho là chuyện tối qua anh không có lỗi tất cả đều do tôi chắc?
– Không phải anh trách em. Anh chỉ tự trách mình. Diệp Trúc! Anh phải thừa nhận là anh thua em rồi! Em đừng lạnh lùng đối nghịch với nhau nữa em nhé!
Nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, cô gỡ tay anh ra:
– Thật tình thì cứ mỗi lần anh tỏ ra nghiêm trang như vầy tôi lại lo, tự hỏi mình sắp sửa đón nhận thêm một kiểu đùa gì của anh đây?
Bình Nguyên nhìn cô đăm đăm. Giọng anh thống khổ:
Tại sao lúc nào em cũng nghĩ là anh đang đùa hết vậy Diệp Trúc? Hãy nhìn anh đây này, nếu như không đầy một ngày trước đây anh vẫn vì tự ái đàn ông mà không muốn tự thú nhận tình cảm với em thì bây giờ anh nói. Diệp Trúc à, anh thật sự thua em rồi. Anh...yêu em! đừng làm anh khổ vì cái vẻ lạnh lùng kiêu hãnh ấy nữa Diệp Trúc à.
Diệp Trúc nhẹ nhàng:
– Lần này tôi có thể tin lời anh nói. Song, tiếc là tôi không có cảm giác gì với anh cả. Nếu anh nói xong rồi thì chúng ta về! Trời có vẻ như sắp mưa thì phải.
Diệp Trúc mở cửa xe bước xuống. Gió nổi lên, rừng cây xao xác. Bầu trời phút chốc như tối sầm lại.
Bình Nguyên không nghe thấy gì cả. Anh gục đầu vào tay lái. Anh đã lấy hết can đảm nói ra những lời sâu kín từ đáy lòng mình nhưng cô vẫn dửng dưng. Lẽ nào giữa anh và cô thật sự chỉ có mối ác duyên?!
Chợt Bình Nguyên nghe chuỗi âm thanh gì rất lạ! Anh ngẩn lên và bàng hoàng. Trời đất tối sầm, cuồng phong nổi lên là mặt đất mù mịt bụi đất, lá. Diệp Trúc hoảng sợ líu ríu bước về xe. Bình Nguyên vội mở cửa xe chạy vòng qua chỗ Diệp Trúc.
– Vào xe thôi Diệp Trúc!
Gió vẫn thét gào giận dữ. Cuồng phong đang phẫn nộ muốn san bằng rừng cây.
Bình Nguyên kéo Diệp Trúc về xe.
Rắc rắc.....ào!
Một cành cây to gãy lìa rơi từ cao xuống sát phía sau hai người.
– Ôi không!?
Cô ôm chầm lấy anh kinh hoàng bủn rủn.
Bình Nguyên loay hoay mở cửa xe dìu cô vào. Gió dữ dội lùa bụi lá bay theo vào xe. Bình Nguyên ôm chặt cô nghe cô run rẩy trong tay mình.
– Không sao đâu Diệp Trúc! Rồi mọi chuyện sẽ qua mà. Không sao đâu em.
Nhưng anh vừa nói xong thì lại một chuỗi ầm ào nữa. Một cây rừng ngã xuống, nằm sóng soài cách chỗ chiếc xe của hai người chỉ vài thước.
Diệp Trúc rúm người:
– Bình Nguyên? Chúng ta chết mất! Làm sao thoát khỏi đây bây giờ? Em không muốn ở đây? Em không muốn chết!
Bình Nguyên cũng bàng hoàng và sợ hãi tột cùng trước cơn gió lạ. Những nổi sợ ấy giảm xuống rất nhiều khi anh ý thức mình đang chở che an ủi cho cô.
Đây là sự thật, cô không lãnh đạm, đanh đá đòi quyết đấu một cách dữ dằn. Cô chỉ là một cô ái yếu đuối kinh hoàng trước cơn cuồng nộ bất thường của thiên nhiên. Cô đã thú nhận sự yếu đuối đó với anh. Chỉ tích tắc thôi mà cô đã làm cho tình yêu trong anh bùng lên mãnh liệt. Anh nâng mặt cô lên, nói nhỏ:
– Em nhìn anh đi Diệp Trúc! Nhìn anh đi!!
Cô mở mắt. Trong màu xám xịt của đất trời như đến hồi tận thế cô thấy bóng mình trong đáy mắt anh. Cô bình tâm lại đôi chút, cảm nhận tia yêu thương khắc khoải đang đầy trong đôi mắt ấy. Cô dần cảm nhận hơi ấm chở che từ anh và thấy mình sao mà nhỏ bé quá!
– Anh...yêu em Diệp Trúc à.
Cô rời đôi mắt và bị hút vào đôi môi anh. Chẳng còn chút gai góc nào, lời anh nhẹ nhàng tha thiết như từ nơi nào sâu thẳm nhất đưa đến cô.
– Có lẽ anh đã yêu em từ tám năm trước. Ngay sau,khi em ra nước ngoài anh đã không khỏi ngẩn ngơ...Diệp Trúc, anh...
Cô khẽ nhắm mắt, hoàn toàn vô thức.
Anh cúi xuống...Gần lắm rồi! Nhưng anh muốn gần nữa, cho đến khi môi anh chạm vào môi cô. Anh cũng nhắm mắt lại. Môi cô mềm mại rụt rè nhưng rất nhanh đã đáp lại môi anh đằm thắm, nồng nàn...
Thật kỳ lạ! Khi hai đôi mắt mở bừng ra thì mặt đất đã bình lặng. Những cánh lá đang nằm yên ắng trở lại nơi của chúng, mây xám kéo nhau đi xa, bầu trời sáng sủa hơn. Nhưng không thể nói tất cả đã bình thường trở lại được. Một cảnh tượng ngổn ngang của cây rừng. Rất may là vẫn còn đường cho xe quay ra.
Câu đầu tiên Bình Nguyên nói là:
– Mong rằng chúng mình về được.
Diệp Trúc xô nhẹ anh ra:
– Tại anh đó!
Bình Nguyên ngu dại gì buông cô ra lúc này. Anh cọ cằm lên tóc cô:
– Không đúng! Em quên câu hát này à?.....''không phải tại anh cũng không phải tại em. Tại trờị.... '' Diệp Trúc vả nhẹ miệng anh:
– Đó là câu nói không hên. Không thích nghe!
Không phải tại hai người. Trời xui khiến hai người yêu nhau rồi lại xui khiến hai người xa nhau!?
– Ừm...nếu không thích thì anh không nói mà chỉ...hôn thôi, được không?
– Không biết!
– A!....Bình Nguyên reo nhỏ - em nói vậy tức là giao anh tự do hành động phải không?
Anh tìm môi cô nhưng lần nãy cô né tránh.
– Sao vậy em?
– Anh nói là...anh yêu em?
– Ừ, yêu rất nhiều!
– Vậy những cô gái khác anh bỏ cho ai?
Bình Nguyên hiểu ra:
– À, thì ra từ trước tới giờ em đều ghen khi thấy bên cạnh anh có một cô gái khác phải không?
– Anh nên trả lời hơn là hỏi lại người ta.
– Biết rồi người yêu của tôi ạ - Bình Nguyên ngồi thẳng người lại.- Em nghe anh trả lời đây nhé. Cô gái em gặp ô công viên hôm trước là một vũ nữ, anh chỉ đến gặp cô ta những khi khiêu vũ thôi. Hôm đó anh đã cố ý gọi cô ta tới mục đích là để em nhìn thấy và ghen tức lên.
Diệp Trúc vùng thoát ra khỏi vòng tay anh:
– Vậy còn hồi tối hôm qua? Anh tìm đâu ra một cô gái đủ thân mật để diễn kịch vui vẻ tuyệt vời như vậy chứ? Giải thích đi nào?
Bình Nguyên nhăn mặt xoa xoa chỗ bắp tay bị Diệp Trúc véo:
– Em đừng động thủ có được không? Anh và Mỹ Nga gặp nhau thật tình cờ.
Nghe nói bà cô họ của cô ấy đang trọ cùng khách sạn với chúng ta. Bà quên đồ đạc gì đó và Mỹ Nga đem đến cho bà. Anh gặp Mỹ Nga hơn hai năm rưỡi trước ở Mỹ. Lần đó anh bị lạc đường và Mỹ Nga giúp anh. Ở xứ lạ mà gặp đồng hương giúp đỡ nhiệt tình thì mừng lắm. Tuy nhiên tụi anh chỉ gặp nhau có ba ngày - qua hai năm học bên đó, anh về nước phải vùi đầu vào công việc nên không liên lạc với Mỹ Nga. Tối hôm qua Mỹ Nga phạt anh vì cái tội vô tình.
Hình như cô ấy có chồng trên này.
Diệp Trúc dấm dẳng:
– Anh có thể hỏi thăm kỹ hơn mà!
– Được được nay mai anh và em sẽ hỏi cô ấy kỹ hơn. Có điều em phải hiểu là anh xem Mỹ Nga như em gái. Cũng giống như Chi Mai vậy.
Diệp Trúc nói chậm rãi, giọng thận trọng:
– Hy vọng là em có thể tin lời người đàn ông đáng ngờ này.
Bình Nguyên sửa lại:
– Em là cô gái thì anh phải là chàng trai chứ. Anh là chàng trai thứ thiệt đó!
Qua ba ngày, Bình Nguyên nếu nói theo nghĩa đen thì đã được cả tình lẫn tiền! Diệp Trúc bây giờ thật sự là người yêu của anh. Tuy không phải lúc nào cũng ngọt ngào say đắm như nhiều đôi trai gái khác nhưng hai người đúng là một đôi thật đẹp đáng để nhiều kẻ phải ganh tị, ước mơ.
Hòa thuận với nhau nên công việc của hai người cũng thuận lợi theo. Báo cáo gởi về được ban giám đốc thông qua.Phần tiếp theo sẽ giao cho phòng kế hoạch thực hiện.
Điện thoại ra cho anh, ông Hồ Ba vui vẻ bảo:
– Coi như con hoàn thành nhiệm vụ. Chú cho con và Anna nghỉ thêm một tuần luôn đó.
Không biết ông Hồ Ba đã nói với ba mẹ Bình Nguyên thế nào mà bà Vạn Đại điện thoại cho Bình Nguyên ngay sau đó.
– Alô! Con trai à. Con định bao giờ thì về?
– Mẹ à, lâu lâu mới lên Đà Lạt. Cho con ở lại đi chơi vài ngày nữa nghe mẹ!
– Nhưng còn Diệp Trúc thì sao? Liệu nó có đồng ý ở lại trên đó lâu như vậy không con?
– Mẹ yên tâm đi. Từ hôm nay Diệp Trúc sẽ nghe theo con hết!
– Ôi, con trai!....Nói vậy nó đã.....?
– Mẹ ơi, ngay lúc này con không thể nói gì thêm với mẹ được. Con chỉ muốn nhờ mẹ ở nhà tranh thủ tìm mua một món nữ trang nào đó thật xứng đáng để tặng con dâu mẹ trong ngày lễ đính hôn nghe mẹ. Con nhờ mẹ đó. Bây giờ con phải qua gặp Diệp Trúc rồi. Con cúp máy đây.
Bình Nguyên ngó mình trong gương, ổn rồi! Mái tóc vừa chải, một chút hương nước hoa quí phái của đàn ông? Anh sửa lại cổ áo sơ mi rồi qua gõ cửa phòng Diệp Trúc.
– Diệp Trúc! Tiểu thư Anna à! Mở cửa cho anh đi nào!.....Diệp Trúc! Em còn trong phòng chứ? Đừng làm khó nữa nghen. Anh đếm đến ba mà em không mở cửa là anh.....vô đại à!
... Vẫn im lặng. Bình Nguyên chột dạ. Lẽ nào cô ấy bỏ đi ra ngoài? Không.
Tối hôm qua cô ấy còn giao hẹn sáng nay anh phải gọi cô ấy cùng ra ngoài ăn sáng mà?!
Bụng dạ bồn chồn, Bình Nguyên mở cửa phòng Diệp Trúc...
Anh hoảng hốt phát hiện Diệp Trúc nằm mê mệt trên giường, mồ hôi bê bết trên trán và thái dương.
Diệp Trúc! Em làm sao vầy nè?! Anh sờ trán cô - Trời ơi!? Như lửa vậy!
Phải đi bệnh viện mới được. Nhưng mà không đi được. Cô ấy đang trong tình trạng hôn mê mà đưa đi ra ngoài, lỡ xảy ra chuyện gì thì càng rắc rối.
Bình Nguyên quýnh quáng gọi điện thoại cho nhân viên khách sạn nhờ họ gọi dùm một bác sĩ lên phòng. Trong khi chờ bác sĩ đến Bình Nguyên lấy khăn nhúng nước ấm lau mặt, vai, tay cho Diệp Trúc. Anh xót xa nhìn đôi môi xinh khô rộp của người yêu. Cô chợt khẽ rên lên một tiếng, mi mắt lay động.
– Diệp Trúc! Em tỉnh rồi à? Thấy trong người thế nào? Đau lắm hả? Em ráng chờ chút xíu nữa đi.
Anh nhờ gọi bác sĩ đến rồi.
Diệp Trúc mệt mỏi:
– Em thiếp đi bao lâu rồi không biết?
– Bây giờ mới bảy giờ rưỡi. Mà nè, tại sao khi cảm thấy trong người khác lạ, mệt mỏi như vậy em không cho anh hay?
– Tại em nghĩ chỉ ớn lạnh chút xíu rồi khỏi...
Anh dí tay vào giữa trán cô:
– Nếu anh không vô đại chẳng biết em ra làm sao nữa. Hồi nãy em thiêm thiếp, người nóng hầm hập làm anh sợ quá chừng!?
Diệp Trúc nhìn anh, cố nở nụ cười tươi tươi:
– Sao anh lại lo như vậy?
– Hừm, em có thấy là câu hỏi quá thừa không? Vì em là người yêu của anh, anh đương nhiên phải lo rồi.
Cô hỏi tiếp:
– Vậy chứ lúc trước...anh bẻ tay em thì giải thích thế nào?
Bình Nguyên cầm tay cô:
– Bên cánh tay này phải không? Nói thật nghe, lúc ấy bất đắc dĩ anh mới động thủ. Thâm tâm anh không muốn nặng tay với em nên toàn là đỡ đòn và né.
Ai dè em đánh dữ quá, cứ muốn dồn anh vào chân tường. Vì vậy...cho nên...anh định.....mà anh nói ra cấm em giận anh à.
Cô gật nhẹ khích lệ:
– Anh nói đi.
– Anh chỉ định tóm được em, bịt miệng em lại bằng một nụ hôn và tuyên bố anh đã thắng cuộc Có ngờ đâu...?!
Diệp Trúc co cánh tay gối đầu:
– Anh nè, em thì em ghét anh nhiều lắm. Cho tới bây giờ cũng vậy nữa.
– Anh biết điều đó.
– Như vậy liệu mai mốt trong tình yêu anh có hành động gì đó để trả thù em không?
Bình Nguyên ngẫm nghĩ rồi đáp dè dặt:
– Chắc là có! Mà nếu có thì hành động đó là anh sẽ yêu em thật nhiều, hôn em thật nồng nàn. Thế nào, em không bất bình chứ?
Cô mỉm cười, nhắm mắt lại im lặng.
Bình Nguyên siết nhẹ tay cô:
– Nhất định em phải khỏi bệnh để anh còn đưa em đi chơi nữa.
– Em sẽ mau khỏe lại lắm, rồi anh xem.
– Ừ, phải vậy chứ. Em nằm đây nha, anh ra xem họ lên tới chưa?
– Đừng đi, Bình Nguyên! - cô giữ tay anh. Em muốn được ngắm anh thế này.
Bình Nguyên ngồi trở lại trên mép giường. Anh vờ đắn đo:
– Chà, phải làm sao bây giờ? Em muốn được ngắm anh còn anh thì muốn được hôn em mới kẹt chứ.
– Em...ghét cách nói của anh!
– Còn anh, không thích nghe hai từ ''ghét anh'' ở em nữa.
Bình Nguyên cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Nụ hôn gượng nhẹ, xót xa vì da hồng trên môi cô khô rộp cả lên.
Nhân viên khách sạn đưa ông bác sĩ lên. Sau khi đặt nhiệt kế, đeo ống nghe và kiểm tra huyết áp của con bệnh, hỏi thêm vài câu, ông bác sĩ chẩn đoán Diệp Trúc bị cảm cúm, đi kèm theo đó là cổ họng rất dễ tổn thương. Cô cần uống thuốc hạ sốt, giảm đau, kháng sinh và mấy loại vitamin khác để bồi dưỡng thêm.
Ông bác sĩ căn dặn Bình Nguyên:
– Cậu nhớ chăm sóc cô ấy chu đáo nhé. đừng để người vợ xinh đẹp thế này bị bệnh lâu khỏi!
Bình Nguyên toan phản ứng nhưng lại thôi. Diệp Trúc cũng không nói gì!
Cơn sốt đã đi qua, Diệp Trúc đã khỏe lại rất nhiều, có thể đi chơi với Bình Nguyên ngay buổi chiều. Anh đưa cô đến Thung Lũng tình yêu, vào dinh Bảo Đại rồi xuống hồ Tuyền Lâm. Đi bên anh, cô thật sự ngỡ ngàng, anh như một người khác chứ không phải là Bình Nguyên cô vốn thù ghét đến độ ''choảng nhaú' bầm dập. Anh dịu dàng mềm mỏng và gallant chìu chuộng cô từng chút!
Diệp Trúc nói với anh:
– Bây giờ em mới biết anh là chàng trai rất đáng yêu. Chắc không ít cô gái chết đắm chết đuối vì anh há?
Bình Nguyên nhíu mày rồi cong đốt ngón tay lên đếm:
– Để anh nhớ lại xem.....Ôi, nhiều quá! Anh không thể nào nhớ hết được! – Rồi anh vươn tay choàng vai cô - Bây giờ anh sẽ kể cho em nghe chuyện này nhé!
– Chuyện gì vậy anh?
Bình Nguyên xoa cầm nghĩ ngợi:
– Phải đặt cho câu chuyện này tựa là gì đây?...À, cũng có thể gọi là...”bất chợt một tình yêu”!
Cô cười khẽ:
Hôm nay anh văn hoa quá!
– Anh vốn rất văn hoa đó chứ bộ. Nhưng bây giờ em nghe anh kể này! Có một đứa con trai và một đứa con gái sàn sàn bằng tuổi nhau. Không hiểu vì lẽ gì mà hai đứa ghét nhau kinh khủng! Thề không đợi trời chung! Bỗng một ngày kia đứa con gái biến mất! Tên con trai đáng ra phải vui mừng lắm nhưng ngược lại hắn buồn vô cùng, Cũng lúc này em đứa con gái kia trở nên thân mật với hắn, cô bé xem hắn như anh rể tương lại thật sự.
Diệp Trúc quan tâm:
– Thế ''hắn'' thì nghĩ thế nào nhỉ?
– À, hắn cảm thấy hay hay!
– Cụ thể là sao?
– Là...thế nào nhỉ? Đại loại là đứa con gái ấy đã được cha mẹ đôi bên có ý kết giao. Đây là điều vừa buồn cười cũng vừa thú vị giữa thời đại này. Hắn nghĩ ngợi và cảm thấy hình như đứa con gái ấy cũng khá xinh! Theo thời gian, hắn tưởng tượng cô ta lớn lên.....Tưởng tượng ngày gặp lại với bao nhiêu là tình huống. Em cô ta thì luôn nói biết đâu hai anh chị lại có duyên với nhau!
Diệp Trúc khẽ lắc đầu:
– Nhưng em không tin anh thật sự để tâm tới em và muốn dành tình yêu cho em!
– Em phải tin!
– Không!
– Tin...!
– Không!
Bình Nguyên chịu thua:
– Ừ, em có lý. Thật ra anh chưa thể hình dung được người yêu của anh là người thế nào nữa. Ngay khi gặp em mà chưa biết em là Diệp Trúc thì anh có đôi khi so sánh hai người rồi tự hỏi nếu Anna và Diệp Trúc quá giống nhau thì anh biết tính sao đây? Quả là khó xử cho anh?
Diệp Trúc liếc ngang:
– Có gì mà khó xử? Bắt cá hai tay là tốt nhất. Sau đó chuyện gì xảy ra thì tính sau. Đàn ông vốn là kẻ tham lam mà.
– Phụ nữ thì không tham lam à? - Anh thắc mắc.
– Đúng vậy. phụ nữ chỉ hơi ích kỷ chút xíu thôi. Anh nhớ nhé. Từ bây giờ chỉ được biết đến em thôi đó. Nếu em phát hiện anh đi với một cô gái nào khác thì...
– Sẽ không có chuyện đó đâu. Em là tình yêu duy nhất của anh. Tình yêu bắt đầu bằng thù ghét của trẻ con, nó đặc biệt lắm. Anh còn tìm cô gái nào khác chứ?
– Em chỉ nhắc anh vậy thôi. Cô nào thì em làm sao biết được.
Bình Nguyên nâng cằm cô lên, thì thầm:
– Anh chỉ yêu một cô Anna Green Diệp Trúc thôi!
Hai đôi môi hòa Quyện vào nhau cho nụ hôn chất ngất.
Cô lùa ta vào tóc anh, bâng khuâng:
– Thật lạ,em lại yêu anh! Rất yêu anh!
– Diệp Trúc nè, chúng mình sẽ cưới nhau nghe em. Tháng này hay tháng tới?
Diệp Trúc kêu lên:
– Gấp quá vậy anh?
– Anh còn muốn tuần sau mình cưới nhau ấy chứ. Cứ nghĩ nay mai về Sài Gòn, sau mỗi ngày làm việc thì phải chia tay em! anh không chịu nổi đâu Diệp Trúc à.
Anh dụi đầu vào vai cô, nũng nịu như cậu bé.
Diệp Trúc cảm thấy thật hạnh phúc. Dễ có mấy ai được yêu bằng một tình yêu trọn vẹn như thế này. Cô là người may mắn!....
Buổi trưa, anh đưa cô đi trên con đường từ vòng xoay bờ hồ vào hướng vườn hoa. Con đường mát rượi nhờ trán thông cao và gió lồng lộng từ dưới hồ đưa lên.
Anh tuyên bố dõng dạc:
– Em nghĩ xem thích đi đâu? Chỉ cần em muốn thì bất cứ nơi đâu anh cũng sẽ đưa em đến!
– Dù đó chân trời góc biển chứ?
– Ừ, dù chân trời góc biển!
Diệp Trúc níu tay anh ngồi xuống một chiếc ghế đá. Không cần suy nghĩ lâu, cô nói ngay:
– Bình Nguyên à, chúng mình về nhà đi. Em nghe nói quê ngoại anh ở Gò Công phải không? Tự nhiên em muốn được về biển Gò Công ăn sò huyết rang me chấm muối tiêu chanh quá chừng!
Bình Nguyên thất vọng:
– Em không thích ở lại đây thêm vài hôm nữa sao Diệp Trúc?
Cô lắc đầu:
– Tụi mình chưa đi chơi giáp thành phố này mà. Nhưng nếu mai mốt quay lên khám phá thêm cảnh đẹp nơi đây vào lần tới sẽ hay hơn anh à.
Bình Nguyên tươi tỉnh trở lại. Diệp Trúc nói cũng có lý. Đợi khi nào cưới nhau, lên đây hưởng tuần trăng mật là nhất!!
– Phải rồi. Bây giờ chúng mình rời phố núi chạy xuống biển cạn ăn một bữa sò rồi ghé chợ Gò Công mua mắm tôm về biếu ba mẹ hai nhà.
– Ôi! ý anh là chúng ta nên đi thẳng xuống Gò Công à?
– Ừ, em không thích vậy sao?
– Nghe đây sếp, về Sài Gòn trình ba mẹ rồi đi đâu thì đi.
Bình Nguyên bất ngờ. Cứ tưởng cô nàng sẽ vui vẻ nghe theo anh chứ!
Gần hai giờ chiều Bình Nguyên và Diệp Trúc lên xe về Sài Gòn. Và...hơn bảy giờ tối Thùy Linh ra mở cổng kinh ngạc tròn xoe mắt:
– Ui trời! Chị Hai!?
Bình Nguyên cười:
– Còn anh nữa nè nhỏ?
– À, anh chị Hai. Sao về sớm vậy?
Diệp Trúc mắng em gái:
– Nhỏ này phát biểu linh tinh. Cái gì mà anh chị Hai?
Chi Mai cười tít mắt:
– Xin lỗi, xin lỗi! Em quên là chỉ có ba mẹ mới có quyền gọi vậy thôi. Mời hai anh chị vô nhà. Để em báo cho ba mẹ hay. Cô chạy vào nhà, vừa chạy vừa la toáng lên:
– Ba mẹ ơi! Ra đây đi ba mẹ ơi! Chị Hai con với anh Bình Nguyên về rồi kìa!
Đang xem bản tin thời sự trên ti vi ông Điền bà Hương lật đật chạy ra thềm.
Đúng là hai Đứa đã về thật. Diệp Trúc thong thả đi trước với chiếc túi đong đưa nhẹ hên bên vai. Bình Nguyên đằng sau, tay xách vai mang khệ nệ.
Diệp Trúc ào vào mẹ:
– Ba mẹ! Con nhớ ba mẹ quá trời!
Bà Hương nựng yêu con gái:
– Có nhớ ba mẹ thật hay là làm bộ nói cho ba mẹ vui vậy chó con? Í, mà hình như con không được khỏe hả? Môi khô queo nè.
Chi Mai nghe vậy xáp lại gần, nghiêng ngó bà chị rồi lanh chanh:
– Ờ, ngó bộ chị Hai hổng được khỏe thiệt. Anh Bình Nguyên! Bắt đền anh đó. Anh hà hiếp chị Hai em lắm sao mà chỉ bệnh luôn vậy?
Bình Nguyên lắc đầu:
– Làm gì có, anh thương yêu lo lắng cho chị Hai em nhiều lắm chứ. Chỉ tại nhớ nhà mà chị ấy đổ bệnh đó.
Ông Điền nhìn con gái:
– Con không sao chứ hả?
– Dạ, chỉ nhuốm cảm sơ sơ thôi ba à.
– vậy thì tốt. Nào, các con vô nhà đi. Đã ăn cơm chưa? Mình à, em coi dọn cơm cho hai đứa nó ăn đi.
Bình Nguyên từ chối:
– Dạ, tụi con ghé ăn ngoài Hố Nai, bây giờ vẫn còn no chú ạ.
Diệp Trúc nói:
– Có lẽ tụi con chỉ ăn chút gì thôi mẹ ạ.
Bà Hương liền kêu Chi Mai ra ngoài mua súp cua cho Diệp Trúc và Bình Nguyên ăn.
Bình Nguyên bảo Diệp Trúc:
– Em lên phòng nghỉ ngơi đi.
Diệp Trúc ngần ngừ:
– Vậy...anh Nguyên ngồi đây há?
Ông Điền rổn rảng:
– Bình Nguyên cũng ra sau nhà rửa mặt đi con. Đồ đạc hành lý cứ để đó lát nữa bác đem lên cho nó.
Bà Hương nãy giờ nhìn hai đứa, đoán chừng tình hình đã chuyển biến tốt nên mừng ra mặt. Bà định theo lên phòng hỏi Diệp Trúc nhưng nghĩ lại thấy nên để con gái nghỉ ngơi. Bà vào phòng ăn pha một ly sinh tố trái cây cho Bình Nguyên uống. Ông Điền tranh thủ nói với vợ trước khi Bình Nguyên lên:
– Em thấy sao? Anh thì dám chắc Diệp Trúc với Bình Nguyên đã cải thiện mối quan hệ đến một trăm phần trăm rồi!
Bà Hương đồng tình:
– Nhìn sơ qua đủ biết rồi mà anh. Để xem Bình Nguyên nó nói gì nghe.
Bình Nguyên quay vào, ông Điền vui vẻ bảo anh ngồi còn bà Hương thì đặt ly nước sinh tố xuống bàn trước mặt anh.
– Con uống đi Bình Nguyên.
– Dạ, con cảm ơn cô.
Ông Điền bắt đầu 'hỏi vòng vó':
– Hổm rày hai đứa phối hợp làm việc ăn ý hả?
Bình Nguyên xoa tay, niềm hân hoan ngập tràn trên mặt:
– Con có tin vui cho cô chú đây. Diệp Trúc đã đồng ý tiến tới hôn nhân với con rồi!
Cả hai vợ chồng kinh ngạc nhìn anh. Họ không muốn tin vào tai mình.
Ông Điền hỏi dồn:
– Có thật không Bình Nguyên? Đã đến mức con đề cập đến chuyện kết hôn và nó đồng ý rồi à?
– Dạ..... – Chà, con hay thiệt đó nghe Bình Nguyên! Nói cách nào mà nó thay đổi cái rụp vậy?
Bình Nguyên gãi đầu lúng túng. Làm sao anh có thể nói cho bà Hương nghe là anh đã làm bằng cách nào chứ?
Ông Điền, bà Hương chăm chú nhìn anh và chờ đợi.
Bà Hương dịu dàng:
– Con uống nước đi Bình Nguyên. Giữa chúng ta từ lâu đã giống như người nhà rồi. Có chuyện gì con cứ thong thả mà nói, đừng căng thẳng.
– Dạ thưa cô chú, thật tình thì con cũng không biết Diệp Trúc có đồng ý không nữa.
– Hả??? - Hai người chưng hửng.
– Là vì ý con muốn thưa với cô chú và ba mẹ con, sắp xếp tổ chức cưới càng sớm càng hay. Nhưng hình như Diệp Trúc muốn thư thả...
Ông Điền cười:
– Chú hiểu rồi. Vậy thì chuyện này mai chúng ta gặp nhau chú sẽ bàn với ba mẹ của con.
– Dạ.....Còn chuyện này con xin phép cô chú luôn.
Cả hai người hồi hộp chờ đợi.
Bình Nguyên rụt rè:
– Xin cô chú cho phép con ngày mai được đưa Diệp Trúc đi chơi dưới Gò Công ạ.
– Đi Gò Công à? Con nói...đương không lại đi xuống đó làm gì chứ?
Ông Điền nhớ ra:
– Hai đứa muốn về quê ngoại của con hả?
– Dạ......Diệp Trúc chỉ muốn đi biển Tân Thành rồi ăn sò huyết thôi ạ. Ý con cũng sẽ không ghé qua các dì cậu của con đâu.
Bà Hương ngó chồng:
– Tùy minh đó.
Ông Điền dễ dãi:
– Hai đứa còn mấy ngày phép nữa mà. Vậy thì con cứ đưa nó đi thoải mái.
Với con và nó bác không lo gì cả. Không chừng xuống dưới Gò Công nó đòi bơi đua với con lắm đa!
Cửa phòng! cùng lúc với ''đài phát thanh'' Chi Mai rổn rảng:
– Đây đây, súp cua về tới rồi đây! Mẹ ơi, con mua năm phần luôn!
Ông Điền cười con gái út:
– Bị sai đi mua súp cua mà con hớn hở vậy sao nhỏ?
Chi Mai lém lỉnh:
– Mua đồ về ăn mừng đại sự của gia đình, đương nhiên con phải vui hớn hở rồi.
Bà Hương mắng yêu:
– Thôi đi chó con. Mày cũng phải tập cái tánh nghiêm túc dần là vừa. Cứ loi nhoi như vầy ai mà dám lấy làm vợ chứ?!
Chi Mai vênh mặt:
– Mẹ đừng lo chuyện xa lơ xa lắc đó. Con còn hàng khối chuyện quan trọng trước khi tính tới chuyện chồng con. Mà giả dụ chuyện đó đến trước thì con cũng sẽ rất công khai dân chủ mẹ ạ.
Bà Hương phẩy tay:
– Được rồi, mai mốt bàn tiếp đề tài đó. Bây giờ để mẹ dọn súp cho. Con lên lầu gọi chị Hai con đi. Mà nghe mẹ dặn cái này! Lát nữa làm ơn đừng có trêu chi Hai con nghe chưa? Nó mà nổi nóng lên thì mẹ can không được đâu.
Chi Mai thè lưỡi. Đến mẹ còn ngán thì cô chạy dài là cái chắc!