Trang 10

46.- Sau khi rõ tình, hai người cùng khỏi bệnh (câu 1835 - câu 1880)
          Bên giường mấy nỗi dặn-dò,
          Phu-nhân nghĩ-ngợi thêm hồ-nghi ra.
          Cùng nhau bàn mảnh trong nhà,
          Xuân-Hương mách-lẻo trình bà phu-nhân:
          "Chuyện này xin chớ ngại-ngần,
          "Tôi đà tỏ hết nỗi gần nỗi xa.
          "Cũng vì có một chiếc thoa,
          "Kẻ bâng-khuâng nhớ, người ngờ-ngẫn thương.
          "Hai phòng bệnh cũng một đường,
          "Mê rồi lại tỉnh, mơ-màng lăng-nhăng.
          "Vả xem những tiếng trối-trăng,
          "Kẻ rằng chính bắc, người rằng chính nam.
          "Chuyện này để vậy chưa cam,
          "Xin dò nhắc lại xem làm sao đây."
          Theo Vân-thư mới đi ngay,
          1850.- Phen này quyết tỏ lòng này cho ai.
          Lẳng-lơ đứng trước thư-trai,
          Đem thơ tiễn-biệt Trùng-đài đọc chơi.
          Mục-Vinh nghe vẳng bên tai,
          Bằng dường xét đánh lưng trời bỗng đâu.
          Gọi vào, hỏi trước, hỏi sau,
          Mỉm cười, Hương mới kể đầu, kể đuôi.
          Nỗi nàng mách hết rạch-ròi:
          "Khi thần đưa đến, khi người bắt nuôi.
          "Trộm thoa, tội ấy về tôi,
          1860.- "Khiến trong nhìn nhận, để ngoài xót-xa.
          "Mấy câu tôi đọc bây giờ,
          "Thơ này bắt được với thoa một lần.
          "Làm khuây, xin hãy tỉnh dần
          "Đã đành tài-tử, giai-nhân một nhà.
          "Vả ông tôi dặn trong tờ,
          "Đinh-ninh dành gả tiểu-thư cho chàng,
          "Bây giờ gặp nghĩa cũ-càng,
          "Chẳng hay duyên mới có mang-mể cùng?"
          Sinh rằng: "Muôn đội ơn lòng,
          1870.- "Nỗi bà trân-trọng, nỗi ông yêu-vì.
          "Ví bằng được hẳn thế thì,
          "Duyên sau nghĩa trước, hai bề vẹn hai."
          Bỗng như nói nói, cười cười,
          Mười phần bệnh, phỏng còn vài bốn phân,
          Xuân-Hương tức-tốc dời chân,
          Tình đầu bạch với phu-nhân bấy giờ.
          Lại vào bảo thực Hạnh-thư:
          "Mục-Vinh ngoài ấy, ấy là Mai-sinh."
          Hạnh-Nguyên nghe rõ thực tình,
          1880.- Cất quang-quảng bệnh, nhẹ thênh-thểnh người.
47.- Mai-sinh và Hạnh-Nguyên nhận nhau ở Châu phủ (câu 1881 - câu 1902)
          Cho hay những bậc sắc tài,
          Thảm vì tình lắm, lại vui vì tình.
          Phu-nhân chọn được ngày lành,
          Mới truyền dọn-dẹp, mời sinh vội-vàng.
          Sửa-sang cuộc rượu hai bàn,
          Cách rèm làm lễ truy-hoanmột nhà.
          Hạnh-Nguyên quốc-phục như xưa,
          Khoác mành-mành, mới bước ra hỏi chàng.
          Rõ mười còn tưởng mơ-màng,
          1890.- Mừng mừng, tủi tủi, khóc than một hồi.
          Khóc rồi kể lể đầu đuôi:
          Nỗi trên núi nhạn, chuyện ngoài ải mây.
          Chết thừa sống thiếu là may,
          Bên kia quan gặp, bên này thần đưa.
          Bèo trôi, sóng vỗ đến giờ,
          Kẻ sang Châu-phủ, người nhờ Phùng-công.
          Biết bao nhiêu chuyện đau lòng,
          Xuân-sinh lưu-lạc, Sơn-đông cách vời.
          Một phen nói, một bồi-hồi,
          1900.- Bâng-khuâng cố-quậnngậm ngùi thiên-lao.
          Phu-nhân khuyên-giải thấp cao,
          Cùng thôi nước mắt lại vào tiệc hoa.
48.- Châu-công về thăm nhà bàn gả Vân Anh cho Mai-sinh (câu 1903 - câu 1970)
          Tin Kinh bỗng thấy đưa ra:
          Châu-công thăng chức hiệu là Thị-lang.
          Chỉ ban về lễ từ-đường,
          Chàng ra mười dặm đình-trường đón xa.
          Ngó trông rợp bóng quan-hà,
          Thẻ bài phụng-chỉ ngọn cờ vinh-hương.
          Giáp nhau ông đã gặp chường,
          1910.- Song song đôi ngựa trỏ đường cố-gia.
          Thu quân hồi trống vào nhà,
          Trên yên vách phấn, cắm cờ giá son.
          Vào trong thong-thả ôn-tồn,
          Một nhà thầy, tớ, vợ, con lạy mừng.
          Trong nhà nhộn-nhịp, tưng-bừng,
          Âm-thầm thiều nhạc, lẫy-lừng tiệc hoa.
          Phu-nhân giả cách lơ-mơ,
          Truyền đòi đệ-nhất tiểu-thư ra hầu.
          Ông rằng: "Khéo lẽ dối nhau,
          1920.- "Hiếm-hoi một gái lấy đâu nhất nhì?"
          Hạnh-Nguyên ra trước lạy quì,
          Nỗi nàng bà kể mọi bề gian-truân:
          "Nghĩ rằng xa, chẳng là gần,
          "Ai hay con gái bác Trần Đông Sơ!
          "Tơ đào nghĩ những bao giờ,
          "Nhân-duyên sớm định về nhà họ Mai.
          "Hôm xưa lắm chuyện nực cười,
          "Kẻ trong nhận của, người ngoài mất thoa.
          "Hai buồng gang tấc nên xa,
          1930.- "Thất tình bệnh đã hóa ra mấy ngày.
          "Tỏ ra mười mấy hôm nay,
          "Bên kia nhận vợ, bên nây nhận chồng."
          Ông nghe thấu hết sự lòng,
          Cả cười, mới dạy rằng: "Trong đạo trời.
          "May ta gặp cả hòa hai,
          "Trọn tình bè-bạn, được người thi-thư.
          "Nghĩ chăng, dở một nỗi nhà,
          "Tính vào thế ấy, hóa ra thế này!"
          Bà rằng: "Tôi cũng nghĩ đây,
          1940.- "Xưa nay đôi quả một tay cũng nhiều.
          "Vả trong hai ả tiểu-kiều,
          "Mười phần xem đã kính yêu cả mười.
          "Bấy nay hình-ảnh chẳng rời,
          "Thờ chung quân-tử một người cũng nên.
          "Mai-sinh nghĩa cả chưa đền,
          "Phỏng chừng ép-uổng cũng nên một lòng."
          Châu-công nghe nói thỉ-chung,
          Liền ra tiệc ngọc thư-phòng với sinh.
          Lòng chàng nghe đã tỏ tình,
          1950.- Lẽ nào giấu quẩn giấu quanh được rày!
          Thưa rằng: "Chút phận hèn ngây,
          "Bấy nay giả-dối, tội rày đã cam."
          Ông rằng việc tỉnh Hà-nam,
          "Bấy lâu cậy một tay làm biết bao?
          "Kinh-luân đã tỏ tài cao,
          "Thớ cong, rễ quánh, thủ dao long-tuyền.
          "Hiếm-hoi chút gái vụng-hèn,
          "Nâng khăn sửa túi, xin yên phận nhờ."
          Sinh rằng: "Nguyệt lão xe tơ,
          1960.- "Nhân-duyên đã định Trần-gianhững ngày,
          "Làm chi bể ái vơi đầy,
          "Hạ-đườngdám lụy, tiếng này đến ai?
          "Vả con hổ phận bất tài,
          "Tấc lòng e chửa xứng ngôi đông-sàng."
          Ông rằng: "Thôi chớ rẫy-ruồng,
          "Nhà Ngu xưa có Nga Hoàng, Nữ Anh.
          "Trượng-phu dù quyết hẹp tình.
          "Thẹn thay phụ tấm lòng thành lão nô."
          Chàng nghe lạy trước thềm hoa,
          1970.- Xưa còn gia-khách nay ra thân tình.
49-Mai-sinh đi thi đội tên Mục Vinh (câu 1971-câu 1994)
50.- Xuân-sinh đi thi đội tên Khâu-Khôi (câu 1995 - câu 2024)
          Lại còn một nỗi Xuân-sinh,
          Khâu-Khôi đã đổi tính-danh những ngày.
          Hà-nam nhập bạ phen này,
          Đỗ hương cũng định ngày rày tiến Kinh.
          Mấy tuần vừa tới đô-thành,
          2000.- Trời kia xui-khiến hai sinh đỗ đầu.
          Cửa Phùng Đô-sát gặp nhau,
          Người tầm mẫu-cữu kẻ cầu ân-sư.
          Quân hầu vâng dặn vào thưa,
          Mời hai sinh hãy ngồi nhà nghênh tân.
          Kìa thì Mai, nọ thì Trần,
          Bâng-khuâng suốt buổi, tần-ngần giờ lâu.
          Khóc than kể hết chuyện nhau,
          Hợp tan mấy độ, trước sau mấy từng.
          Tỏ-tường chân tóc kẽ răng,
          2010.- Kẻ mừng chị sống, người mừng mẹ yên.
          Hay đâu Đô-sát Lạc Thiên,
          Chiếu theo chủ khảo cầm quyền chưởng văn.
          Biết đâu truyền gọi gia-nhân,
          Vâng lời ra quán nghênh tân đón vào.
          Phùng công mừng-rỡ xiết bao,
          Hai sinh kể hết tiêu-hao chuyện mình.
          Ông rằng: "Gác chuyện gia-tình,
          "Trường-quan, Cống-sĩ có hình hiềm-nghi.
          "Ra ngoài hãy đợi trường kỳ,
          2020.- "Nhờ trời khi dễ việc gì cũng xong."
          Hai chàng bái tạ Phùng-cônpx;'>
2350.- Xin khoan roi, để việc liền chiêu ra.
Mai, Trần hai án ngày xưa,
Khôi-Khâu một án bây giờ, chịu đoan.
Ba toà một mực truyền ban
Sai nghiên-bút, lấy cung đoan mấy tờ.
Phùng-công truyền phó canh giờ,
Rồi xem án tấu, đợi chờ xử phân.
Kíp về tư thất dời chân,
Mời chàng Mai với chàng Xuân dặn dò.
Trời đà chứng kẻ oan vu,
2360.-Trừ gian, may lại phục thù có cơ.
Mặt rồng gang tấc không xa ,
Giãi tình oan khuất, họa nhờ thiên-ân
Vâng lời dặn-dỗ ân cần,
Hai chàng thảo sẵn sớ-văn hai bài.
57.- Lư Kỷ, HoàngTung bị chính-pháp bêu đầu (câu 2365 - câu 2390)
          Buổi triều vừa rạng ngày mai,
          Hơn trăm sĩ-tử chực ngoài hành-lang
          Phùng-công tâu án Lư, Hoàng,
          Phân-minh trạng chỉ, rõ ràng tờ cung,
          Đường hoàng xem hết thỉ-chung,
          2370.- Phán rằng: "Gian-tặc thông đồng bấy nay.
          "Bá Cao oan-uổng thương thay!
          "Đông Sơ bỏ ngục, nào hay tội gì?"
          Cửu-trùng hạ chỉ tức thì:
          Họ Trần tha tội, lại về chức xưa.
          Mai-công oan khuất xót-xa,
          Chẳng hay con cái bây giờ còn ai?
          Phùng-công tâu trước mấy lời:
          "Chuyện ny chân, giả đèn trời xin soi.
          "Trạng-nguyên ấy thực họ Mai,
          2380.- Mà Khâu Bảng-nhãn hẳn-hoi họ Trần.
          Phán rằng một cửa trung-thần,
          "Truyền cho hai gã vào sân đan-trì.
          Lễ rồi, trước điện đều quỳ,
          Bạch oan sẵn sớ tức thì dâng lên.
          Vua Đường xem hết sự duyên,
          Phán rằng: "Tung, Kỷ hại liền bấy lâu.
          Truyền đem chính-pháp bêu đầu,
          Trạng-nguyên Bảng-nhãn đứng đầu hai bên.
          Ban cho phục họ, phục tên,
          2390.- Cao minh muôn đội ơn trên chín lần
58.- Trần Đông Sơ được tha ra khỏi thiên-lao (câu 2391 - câu 2414)
          Suy ra mới biết trời gần,
          Chính-tà một bụng, quỉ-thần hai vai.
          Gian-thần chưa chắc nẩy chồi,
          Núi băng khi thấy mặt trời hẳn tan.
          Trung-trinh dẫu có mắc oan,
          Vẫn trơ cây cứng, không chồn gió lay.
          Về sau ngay lại ra ngay,
          Khỏi tuần hoạn nạn, đến ngày hiển-vinh.
          Lư, Hoàng thực đã đáng tình,
          2400.- Đem ra chính-pháp hành-hình một giây.
          Tan-tành thịt nát, xương bay,
          Nắng bêu mặt nịnh, đất rây máu tà.
          Chán lời kẻ lại, người qua:
          "Bây giờ thế ấy thuở xưa thế nào?"
          Trần-công ra khỏi thiên-lao,
          Ngọ-môn chực sẵn đã vào tạ ân.
          Phùng-công mừng-rỡ cố-nhân,
          Mời về tư-thất ân-cần thở-than.
          Rể con sum-họp một đoàn.
          2410.- Người than chuyện trước, kẻ bàn nỗi xưa.
          Nhớ-nhung kẽ tóc chân tơ,
          Gian-nan là mấy, nương-nhờ những đâu?
          Bao nhiêu tân khổbấy lâu,
          Giật mình đòi lúc, lắc đầu đòi phen.
59.- Mai Bá Cao được quốc tế (câu 2415 - câu 2456)
60.- Mai Trạng-nguyên được ân ban (câu 2457 - câu 2484)
          Tế rồi linh-cữu lên đường,
          Trạng-nguyên lĩnh ấn, gươm vàng ra đi.
          Tạ ân vào trước tâu quì,
          2460.- "Việc công đâu dám bận vì tình riêng.
          "Tưởng khi lánh nạn băng miền,
          "Theo chân cậy có một tên Hỉ Đồng.
          "Nghĩ trong thầy tớ xét công,
          "Mấy cơn nguy-hiểm, mấy vòng gian-nan.
          "Tìm vào nhạc-phụ Hầu Loan,
          "Hay đâu cùng với quyền gian một lòng.
          "Cũng toan bắt nộp lấy công,
          "Giả hình khi ấy Hỉ Đồng đỡ thay,
          "Rày nhờ rộng bước đường mây,
          2470.- "Ngậm-ngùi đạo tớ, nghĩa thầy chưa quên.
          "Móc mưa xin tưới cửu-tuyền,
          "Gọi là tinh-biểu "để đền chút công."
          Vua Đường nghe hết thỉ-chung,
          Khen rằng tiết nghĩa hiếu-trung một nhà.
          Của kho ban dựng miếu thờ,
          Chức ban Thất phẩm. gọi là tặng phong
          Tạ từ năm lạy đền rồng,
          Trở ra rước cữu Mai-công xuống thuyền.
          Tiễn đưa xe ngựa như nêm,
          2480.- Trống ran mặt đất, cờ liền bóng sông.
          Đồ hiếu-sự vẻ quân-dung,
          Sông lồng giới-trượng gió tung biển-kỳ.
          Đến đâu quyền được tiện nghi,
          Một tay thưởng-phạt hai bề công-minh
Chú thích: