Chương 8
Những tiết lộ mới

ông Bumble đã trở thành giám đốc Trại tế bần và đã cưới bà Corney. Hạnh phúc của họ kéo dài trong sáu tuần, sau đó cặp vợ chồng này bắt đầu cãi cọ. ông Bumble thường chịu thua trước bà vợ hay cáu giận của mình.
Một hôm, sau khi cãi nhau dữ dội mà bất lợi vẫn lại quay về phía mình, ông Bumble ra khỏi nhà để lấy lại bình tĩnh. ông ta đi dọc một phố rồi một phố khác, qua nhiều tửu quán. Cuối cùng, ông quyết định vào một quán rượu khi mưa bắt đầu rơi nặng hạt.
Trong quán, có một người đàn ông cao lớn, khoác áo choàng rộng đang ngồi. Gã giật bắn mình khi thấy ông Bumble bước vào nhưng chỉ kín đáo đáp lại lời chào của ông.
Họ ngồi vài phút không nói gì cả, sau đó, người lạ mặt tiến về phía ông Bumble..- ông có phải là thanh tra của Trại tế bần không? - Gã hỏi.
- Giờ đây tôi làm giám đốc rồi. - ông Bumble vừa nói vừa ưỡn ngực ra oai.
- Tôi đang tìm ông. - Người lạ mặt tiếp lời. -ạng bước vào phòng trong lúc tôi đang nghĩ đến ông! Tôi muốn hỏi ông một tin tức. Dĩ nhiên, chuyện đó xứng đáng được thưởng. ông cầm lấy những đồng vàng này đi.
- Cám ơn. - ông Bumble nói đơn giản và nhanh chóng bỏ vào túi những đồng tiền.
- Hãy rót cho ngài đây đầy cốc. - Người lạ mặt vừa nói tiếp vừa đưa cái cốc rỗng cho bồi bàn. -Cho ngài đây chút gì mạnh và nóng nhé.
Anh bồi biến mất và quay lại ngay với một cốc đầy nghi ngút khói. Vừa hớp ngụm đầu tiên, nồng độ của rượu mùi khiến ông Bumble chảy cả nước mắt.
- Giờ thì xin hãy nghe tôi, - người lạ mặt nói, - tôi muốn biết những gì ông hay về bà mẹ của Oliver Twist. Đứa trẻ này đã sống trong Trại tế bần mà hiện ông đang làm giám đốc. ông có thể giúp tôi chứ?
- Cá nhân tôi thì không nhưng tôi biết một bà biết nhiều về vụ này.
ông Bumble nghĩ đến vợ mình, người năm ngoái, đã chứng kiến lúc lâm chung của một bà lão đáng thương, từng có mặt vào lúc sinh ra bé Oliver và lúc bà mẹ của bé lìa đời.
- Làm thế nào tôi có thể gặp bà ta? - Người lạ mặt hỏi.
- ông phải nhờ qua sự môi giới của tôi. - ông Bumble đáp.
- Khi nào? - Người lạ mặt vội hỏi.
- Ngày mai. - ông Bumble đáp.
- Được, vào chín giờ tối nhé. - Người lạ mặt nói. - Hắn lôi trong túi ra một mảnh giấy và ghi lên đó địa chỉ của một ngôi nhà nằm gần bờ sông.
Tôi yêu cầu ông giữ bí mật. Điều đó có lợi cho ông đấy.
Nói xong, hắn đi ra phía cửa, sau khi đã trả tiền đồ uống. Hắn đang đi ra xe thì ông Bumble gọi giật lại.
- Thế ông còn muốn gì nữa? - Gã này vừa nói vừa quay ngoắt lại.
- Chỉ một từ thôi, - ông Bumble nói, - tôi sẽ hỏi ai đây?
- Monks! - Người lạ mặt đáp và rảo bước thật nhanh ra xe..Tối hôm sau, hai vợ chồng đến nhà gã Monks, gã vẫn đặt lại câu hỏi đó.
- Tôi có biết điều gì đó, - bà Bumble nói, -nhưng ông sẽ cho tôi cái gì? Tôi không nói nếu không được gì cả.
Giá cả được thỏa thuận, và sau khi đã nhận được những đồng tiền vàng, bà Bumble kể lại câu chuyện đau buồn của bà mẹ trẻ đã chết ở Trại tế bần khi vừa sinh ra một thằng bé. Cô ta đã giao cho bà già chăm sóc cô một món đồ trang sức để bà đưa lại cho con trai cô khi nó lớn. Bà này đã giữ nó và khi túng tiền đã đem cầm ở tiệm cầm đồ. Trước khi nhắm mắt, bà già đã thú thật tất cả với bà Bumble và để lại cho bà này hóa đơn của hiệu cầm đồ.
- Đây là đồ vật đó. - Bà Bumble nói. - Tôi đã mua lại nó.
Monks chộp ngay lấy hình trái tim đeo ảnh, mở ra và thấy trong đó đựng hai món tóc và một chiếc nhẫn cưới.
- Có đề họ và ngày đấy. - ông Bumble nhắc.
- ừ, - Monks nói, - tôi đọc thấy "Agnès" và một ngày vào khoảng một năm trước ngày sinh đứa trẻ. Giờ thì tôi đã có cái mình muốn.
Hắn mở một cánh cửa sập lớn ở nền nhà. ông bà Bumble cúi xuống nhìn. Họ thấy dòng nước xiết của con sông chảy qua phía dưới ngôi nhà trước đây được dùng làm cối xay.
Trước khi họ có kịp thời gian để phản ứng, Monks ném món đồ trang sức mà họ vừa đưa cho hắn xuống dòng nước.
- Thế là người ta sẽ không bao giờ tìm thấy món đồ trang sức này. Còn hai người hãy chuồn đi thật nhanh. - Monks nói với vẻ dọa nạt. - Hãy vui lên vì ta còn để cho các người sống.
ông Bumble và bà vợ xứng đáng của mình không để phải nài, họ vắt chân lên cổ chuồn nhanh đến mức suýt ngã chúi đầu xuống cầu thang.
Trong thời gian đó, lão già Fagin và đồng bọn của lão ra sao?
Guillaume Sikes bị ốm và được Nancy chăm sóc, điều đó cũng không cản trở hai người cãi nhau như chó với mèo.
Trong những ngày đầu tiên hồi phục, Sikes nhận được cuộc viếng thăm không ngờ tới của lão Fagin và Láu Cá. Chúng đến thật đúng lúc để cứu Nancy vừa mới ngã ngất xỉu sau khi cãi nhau với bạn mình.
- Ngọn gió nào đưa ông tới đây vậy? - Guil-laume Sikes hỏi.
- Ngọn gió tốt lành, - lão già đáp, - lão mang đến cho anh cái anh thích thú đây..Quả vậy, chúng lần mở một gói nhỏ được bọc trong tấm khăn trải bàn cũ và lôi ra một tảng patê thịt thỏ to tướng, chè, đường, bánh mì, pho mát và rượu vang. Khi bữa ăn kết thúc, Sikes nằm dài trên giường và bắt đầu tán gẫu với lão Fagin.
- ông đã làm đúng khi đến đây Fagin ạ. Tôi sẽ chết mất vì không có lương thực và tiền. ông đã mang đến cho tôi thức ăn ngon, liệu tôi có thể hỏi xin ông ítles ạ.
- Tôi hy vọng, thưa ông, rằng nó sẽ không chết.
- Giles vừa nói vừa run. - Tôi sẽ không bao giờ nguôi được. Tôi không muốn mình là nguyên nhân cái chết của một đứa trẻ, dù có được toàn bộ chén đĩa bạc trên thế giới.
- Vấn đề không phải như vậy. - ông bác sĩ nói tiếp với giọng thịnh nộ. - Anh có thể khẳng định rằng đứa trẻ đang nằm trong phòng kia cũng chính là đứa chui qua cửa sổ nhỏ tối qua chứ? Nào, trả lời đi!
ông bác sĩ vốn nổi tiếng trong vùng bởi đức tính dịu dàng. Vì thế Giles và Brittles sửng sốt về vẻ bực tức của ông. Họ nhìn nhau sững sờ.
- Đây là một ngôi nhà bị tấn công. - ông bác sĩ tiếp lời. - Bị bối rối bởi sự tấn công này, hai người đàn ông thoáng thấy một đứa trẻ trong bóng tối, qua làn khói thuốc súng. Ngày hôm sau, một đứa trẻ xuất hiện cũng trong ngôi nhà này, và bởi vì em có một cánh tay bị băng bó, hai người đàn ông này thô bạo tóm lấy em. Bằng cách làm như.vậy, họ khiến cuộc sống của em bị hiểm nguy. Họ cam đoan em là tên trộm. Hãy xem họ có lý không, và trong trường hợp ngược lại, hãy xem xem họ đặt mình vào tình thế nào.
- Dĩ nhiên, - Giles nói, - tình thế được trình bày như vậy thì rất khác.
- Tôi lại hỏi các anh. - ông bác sĩ kêu lên. -Các anh có thề rằng đứa trẻ này là tên trộm của các anh không?
Brittles và Giles nhìn nhau do dự.
- Thật ra... - Giles bắt đầu.
Cũng chính lúc đó, họ nghe thấy tiếng gõ cửa.
- Cảnh sát đấy! - Brittles kêu lên, thở phào vì tình huống không ngờ này.
- Cảnh sát nào? - ông bác sĩ Losberne hỏi. Đến lượt mình lại bị bối rối.
- Cảnh sát của phố Bow-Street. - Brittles trả lời. - Anh Giles và tôi đã báo cho họ sáng nay.
Tình thế trở nên gay go. Chắc chắn là những anh chàng cảnh sát sẽ khó thao túng hơn những gia nhân.
Brittles ra mở cửa và thấy trước mặt mình là một người cao lớn, mặc chiếc áo khoác dài không hề nói năng gì đang bước vào, đến chùi chân trên tấm thảm rơm. Cùng đi với anh ta còn có một viên cảnh sát khác, đang đặt đôi cùm tay lên bàn.
- Nào, hãy nói về tên tội phạm đi. - Viên cảnh sát đầu tiên tên là Blathers nói, khi hai người phụ nữ và ông bác sĩ xuất hiện. ông Losberne muốn kéo dài thời gian liền kể chi tiết vụ việc trong khi hai viên cảnh sát trao đổi với nhau vài tín hiệu.
- Nhưng tốt hơn là hãy nói cho chúng tôi, -Blathers ngắt lời, - cậu bé bị thương ấy là ai? Liệu đó có phải là đồng bọn của những tên trộm hay không?
- Những anh hầu đã nhầm. - ông bác sĩ nói.
- Cậu bé đang nằm trong phòng trên kia bị trúng đạn của một người đi săn. Vụ đột nhập tối qua làm xáo trộn chút ít tâm trí họ và lời họ hơi bộp chộp khi kết tội một người lương thiện.
- Một anh hầu đã bắn phải không? - Một trong hai viên cảnh sát hỏi.
- Vâng, và đây là khẩu súng anh ấy đã sử dụng...
- Này! - Blathers kêu lên. - Khẩu súng lục này chỉ nhét có thuốc súng và giấy xám, nó chỉ gây tiếng động, không có gì khác. Không có chuyện làm ai đó bị thương!
Giles hết sức ngạc nhiên. Anh không hiểu rõ lắm nhưng anh nhẹ nhõm vì nghĩ rằng không phải mình làm đứa trẻ bị thương..Cần phải biết rằng, ông bác sĩ, một lát trước đây đã khéo léo lôi viên đạn còn lại ra và thay vào đó bằng một mẩu giấy vô hại.
Những viên cảnh sát vừa rút lui vừa tuyên bố rằng Oliver không liên can gì đến chuyện này.
Oliver bình phục chậm chạp dù mọi người chăm sóc em rất chu đáo và sau nhiều tuần em mới có thể ra khỏi nhà được.
Khi em đã hồi phục, ông bác sĩ Losberne dẫn em đến nhà ông Brownlow, người mà cậu bé thiết tha muốn gặp. Một thất vọng lớn đang chờ em.
Căn nhà trống không và có một tấm biển lớn đề là nhà cho thuê. Oliver nhìn qua cửa sổ nước mắt lưng tròng.
- Hãy gõ cửa nhà hàng xóm. - ông Losberne vừa nói vừa choàng lấy Oliver và hỏi xem ông Brownlow sống ra sao rồi.
- Tôi không biết, - một cô hầu đáp, - nhưng nếu các ông muốn, chờ một lát, tôi sẽ đi hỏi xem.
Cô quay lại và nói rằng ông Brownlow đã bán tất cả gia tài và chuyển đến miền Đông ấn Độ.
Oliver vặn hai bàn tay vào nhau và cảm thấy choáng váng.
- Bà quản gia cũng đi rồi ư? - ông Losberne hỏi sau một hồi im lặng.
- Vâng, thưa ông, - cô hầu đáp, - ông lão, bà quản gia và một ông nữa, bạn của ông Brownlow, tất cả đi cùng nhau.
- Cám ơn cô. Bây giờ, Oliver, chúng ta về thôi.
- Hay là chúng ta đến nhà anh bán sách đã đến làm chứng ở đồn cảnh sát hôm cháu bị bắt? Cháu xin ông, chúng ta hãy đến gặp anh ta đi.
- Cháu bé đáng thương của ta, - ông bác sĩ nói, - thế là đã có khá nhiều thất vọng cho một ngày rồi đấy. Nếu chúng ta đến nhà anh bán sách, có lẽ chúng ta sẽ được biết tin anh ấy hoặc chết, hoặc bị cháy nhà hoặc đã bỏ đi. Không, chúng ta đi thẳng về nhà thôi.
Thất vọng cay đắng này khiến Oliver buồn ghê gớm. Nhiều lần, trong cơn bệnh, em đã vui thích khi tưởng nhớ đến những gì ông Brownlow và bà Bedwin đã nói với em, đến niềm thích thú được kể với họ rằng em đã trải qua nhiều ngày dài đêm thâu để nhớ lại những gì họ đã làm cho em. Và bây giờ, em không chịu đựng nổi ý nghĩ là họ đã đi thật xa, và mang theo ý kiến rằng em chỉ là một tên lừa dối và ăn cắp. Liệu có khi nào em có cơ hội để minh oan chăng?
Khi thời tiết lại trở nên đẹp đẽ và ấm áp, khi cây cối bắt đầu ra lá non, những người nữ ân nhân của Oliver chuẩn bị rời nơi ở thường xuyên của.mình trong vài tháng. Trước hết, họ gửi ngân hàng bộ đồ ăn bằng bạc đã kích thích lòng tham của lão già Do Thái và băng đảng của lão, sau đó họ đi về đồng quê mang theo cả Oliver.
Không ai có thể mô tả niềm thích thú, sự thanh thản trong tâm hồn và sự yên tĩnh nhẹ nhàng tiền được chăng?
- Tôi không mang theo gì hết, vả lại, tôi cũng kiết xác.
- Tôi cần tiền trước tối nay... Nancy sẽ đi đến chỗ lão lấy tiền và tôi chờ món tiền đó.
Nancy và lão Do Thái bước ra và tiến về ngôi nhà có Tobie và Chitling, hai đứa này được lệnh biến.
Fagin đang chuẩn bị đưa cho Nancy vài đồng tiền thì lão nghe thấy có tiếng động phía cầu thang.
- Đừng nhúc nhích nhé, Nancy! Và đừng nói lời nào về lý do dẫn cô đến đây.
Một người đàn ông bước vào không hề gõ cửa.
Đó là Monks, hắn lùi lại một chút khi thoáng thấy người lạ.
- Đây là một trong những đệ tử của ta. - Lão Do Thái nói. - Nancy, cô có thể ở lại.
- Tôi có tin đây, - Monks nói, - nhưng tôi muốn nói chuyện với lão mà không bị quấy rầy.
- Được thôi! Chúng ta lên đi! Nancy, hãy đợi chúng ta ở đây nhé!
Hai người đàn ông leo lên cầu thang, nhưng Nancy cởi giày ra, nhẹ nhàng bám sát chúng không một tiếng động. Khi cô quay xuống trước chúng, mặt cô tái nhợt như xác chết.
Monks chuồn ngay và cô gái nhận tiền từ lão Do Thái. Khi ra đến đường, sự hoảng loạn tăng dần. Cô lao mình về hướng ngược lại với nhà của Guillaume Sikes, sau đó, cô dừng lại, suy nghĩ để rơi vài giọt nước mắt và quyết định quay lại. Cô về đến nhà của Sikes ngay.
Nancy trằn trọc cả đêm và ngày hôm sau, Guil-laume đã có tiền để mua rượu uống mà không để ý thấy sự căng thẳng của cô bạn.
Buổi tối, Nancy rót một ly rượu mùi cho Guil-laume và hắn lăn ra ngủ ngay. Cô nói:
- à! Thuốc ngủ đã có hiệu lực rồi. Nào, khẩn trương lên miễn là không quá muộn.
Cô vừa ra khỏi nhà vừa chạy. Cô lướt trên vỉa hè, va vào những người đi đường, đi ngang qua mà chẳng ngại những phố đông chật bộn bề. Chẳng mấy chốc cô đã đến khu phố sang trọng của thành.phố và tìm nhà bà Maylie. Cô đã nghe thấy địa chỉ này trong cuộc nói chuyện mà cô rình được giữa Fagin và Monks.
Nancy dừng ở phòng ngoài. Nơi ở của người gác cổng vắng tanh. Cô tiến đến cầu thang.
- Này, cô gái! Cô muốn gì?
- Tôi muốn nói chuyện với một quý cô đang sống trong ngôi nhà này.
- Quý cô nào?
- Cô Maylie. - Nancy nói.
- Tôi phải báo là ai đã đến đây? - Người hầu nói với vẻ khinh khỉnh.
- Tên họ của tôi thì vô nghĩa.
- Cũng không nói lý do nào dẫn cô đến đây ư?
- Không, tôi nhất thiết phải gặp cô chủ.
- Nào, - người hầu vừa nói vừa đẩy cô ra cửa, - mời cô đi đi cho.
- Anh phải vác tôi ra khỏi cửa mới xong! - Cô gái giận dữ nói. - Không ai có thể nhắn tin giùm cô gái đáng thương này ư?
- Tôi nghi ngờ rằng cô nhà tôi sẽ không tiếp một người như cô, nhưng nếu cô muốn thế! Tôi phải nói gì với cô chủ đây?
- Anh nói rằng có một cô gái, yêu cầu được khẩn cấp nói chuyện riêng với cô. Nếu cô ấy ưng thuận lắng nghe chỉ một từ tôi nói, thì sau đó, cô có thể nghe tiếp hoặc tống tôi ra khỏi cửa như một kẻ dối trá cũng được.
Anh hầu bước lên thang gác. Nancy chờ đợi, lo lắng gần như không thở được. Cuối cùng thì anh hầu cũng bước xuống và thông báo rằng cô có thể lên.
- Thật rất khó khăn mới gặp được cô. - Nancy nói khi cô Rose bước vào phòng. - Nếu tôi đã đi khỏi đây như nhiều người có thể làm vậy, một ngày nào đó cô sẽ hối tiếc về điều này.
- Rất tiếc là mọi người đón tiếp cô không tử tế. - Rose đáp. - Nhưng tốt hơn là hãy nói cho tôi biết điều khiến cô đến đây. Cô có chắc là muốn nói chuyện với chính tôi chứ.
Nancy bị xáo động bởi vẻ dịu dàng và sự tử tế của cô gái trẻ và cô òa khóc.
- Thưa cô, tôi có điều hệ trọng muốn nói với cô. Tôi chính là cái kẻ khốn nạn đã ép cậu bé Oliver quay lại nhà lão già Do Thái Fagin khi em rời ngôi nhà của ông già đã đón nhận em ở Pen-tonville.
- Oliver đã kể cho chúng tôi nghe chuyện này.
Nhưng tại sao cô lại đến đây kể tất cả những chuyện đó?.- Tôi hối hận về những gì mình đã làm. Tôi không muốn họ làm khổ Oliver nữa. Khi tôi rình nghe được một cuộc chuyện trò có liên quan đến em, tôi đã quyết định đến nói chuyện đó với cô.
Monks đã nói ra địa chỉ của cô...
- Tôi không biết người đàn ông này.
- Có thể đó không phải là tên thật của hắn.
Tôi đã nhiều lần rình hắn nhưng hắn rất dè chừng.
Hôm qua, - Nancy nói tiếp, - tôi đã nghe thấy những gì Monks nói với lão Fagin: "Tôi đã thủ tiêu những bằng chứng duy nhất chứng tỏ nguồn gốc của đứa trẻ... và tôi sẽ là chủ một gia tài là nó mà không bị quá nguy hiểm, nhưng tôi sẽ vui sướng hoàn toàn nếu chúng ta có thể biến thằng bé thành một tên ăn cắp. Điều đó sẽ phủ nhận những hy vọng đã khiến ông bố viết bản chúc thư!" - Thế là thế nào? - Cô Rose nói.
- Chưa hết đâu... Monks còn tuyên bố với lão Do Thái rằng hắn sẽ giương bẫy cho Oliver, em trai của hắn.
- Em trai hắn ư?
- Vâng, đó là những lời do chính hắn nói.
- Hắn đã nói thêm rằng, ông trời hay đúng hơn là quỷ dữ đã chống lại hắn bởi vì Oliver đã rơi trúng vào tay cô.
- Cô cho rằng hắn nói nghiêm túc chứ? - Rose hỏi lại thêm.
- Vâng, hãy tin tôi. Hắn ghét Oliver. Giờ thì tôi phải đi đây.
- Sao cơ, cô sẽ quay lại với bọn cướp à?
- Thưa cô, cô thật tốt bụng nhưng cuộc sống của tôi là ở đó. Nếu cô cần đến tôi, các tối chủ nhật, từ mười một giờ đến nửa đêm, tôi sẽ đứng trên cầu Luân Đôn.
Hôm sau, cô Rose định viết thư cho Henry để hỏi ý kiến thì cậu bé Oliver bước vào rạng rỡ.
- Em đã nhìn thấy ông già tốt bụng Brownlow.
ông vừa đi du lịch về và em đã có địa chỉ của ông.
- Em đã gặp ông ấy ở đâu?
- ông bước xuống xe. - Oliver vừa đáp vừa giàn giụa những giọt nước mắt hạnh phúc. - Em đã nhận ra ông đúng lúc ông bước vào nhà và em ngạc nhiên đến độ không thể kêu lên hay ra hiệu gì cả. Này, chị hãy mở tờ giấy này ra, đây là địa chỉ của ông ấy. Em muốn chạy ngay đến đấy.
- Chúng ta sẽ tìm một chiếc xe ngựa, - cô Rose nói, - cô là người biết quyết định nhanh chóng, -chúng ta sẽ cùng đi.
Oliver không để nói đến lần thứ hai, vài phút sau, em đã lên đường cùng cô Rose đến nhà ông Brownlow..Khi đến nơi, Rose để Oliver ngồi lại trong xe và một mình đến bấm chuông ngôi nhà cậu bé chỉ.
Quả vậy, đó chính là nơi mà ông Brownlow ở.
Rose yêu cầu được nói chuyện gấp với ông và cô hầu lập tức đưa cô lên gác, vào phòng ông chủ.
Cô được ông Brownlow tiếp đón và mời ngồi.
Cô Rose nhìn thấy một ông lão khác ngồi trong góc phòng.
Hai tay ông tì trên chiếc gậy lớn và ông có vẻ không tươi tỉnh lắm.
- Tôi muốn thưa chuyện với ông Brownlow.
- Tôi đây, thưa cô, và đây là ông Grinwig bạn tôi.
- Chắc chắn ông sẽ rất ngạc nhiên, thưa ông.
Tôi mang đến cho ông những tin tức về một cậu bé mà ông từng rất yêu quý.
- Không thể được! - ông Brownlow kêu lên.
- Đó là Oliver Twist! - Cô Rose nói tiếp.
Nghe tiếng này, ông Grinwig đứng bật dậy, rồi lại thả mình nặng nề xuống chiếc ghế dựa. Sự sửng sốt tột độ hiện rõ trên gương mặt ông.
ông Brownlow cũng không kém phần ngạc nhiên.
- Cô hãy nói nhanh lên, nhanh lên, nhất là nếu cô có những thông tin có thể thay đổi ý kiến bất lợi mà tôi từng có về cậu bé đáng thương ấy.
- Về thằng vô lại ranh con ấy. - ông Grinwig nói.
- Đó là một cậu bé trung hậu, thật thà và dịu dàng. - Cô Rose nói tiếp.
- Hãy kể cho tôi nghe những gì cô biết, đừng bỏ sót gì cả. Tôi đã cố làm mọi cách để tìm lại nó.
Cô Rose kể lại câu chuyện về cậu bé được mình che chở từ khi em rời ngôi nhà của ông Brownlow và bảo đảm với ông lão rằng nỗi buồn phiền duy nhất của cậu từ nhiều tháng nay là không thể gặp được ân nhân cũ của mình.
- Thật là một niềm hạnh phúc lớn! - ông Brownlow kêu lên. - Nhưng cô đã không nói cho tôi biết giờ cháu ở đâu.
- Em ở dưới kia, thưa ông, đang ngồi trong xe đợi cháu ra hiệu cho em lên.
- Nó ở dưới kia! - ông già kêu lên và chạy ra khỏi phòng.
ông lao bổ xuống cầu thang và chỉ lát sau ông đã đến gần chiếc xe. Cô Rose và ông Grinwig không.phải đợi lâu. ông quay lại ngay cùng với Oliver và ông Grinwig cũng vui mừng chào đón em.
- Chúng ta đừng quên bà Bedwin. - ông Brown-low vừa nói vừa rung chuông.
Một cô hầu xuất hiện ngay sau tiếng gọi và ông Brownlow yêu cầu cô đi tìm bà Bedwin.
Khi bà này xuất hiện, rất sửng sốt vì được cho gọi, ông Brownlow hỏi xem mắt bà đã đỡ chưa.
- Vâng, thưa ông, ở tuổi tôi, thật không hy vọng lành hẳn. - Bà Bedwin đáp.
- Vậy thì bà hãy đeo kính vào, tôi muốn biết liệu bà có đoán được tại sao tôi cho gọi bà đến không.
Bà Bedwin lục túi tìm nhưng Oliver không thể đợi lâu hơn nữa, em sà vào vòng tay bà bạn già của mình.
- à, tôi biết là nó sẽ quay lại mà! - Bà kêu lên vô cùng vui sướng. - Thế cháu đã đi đâu lâu vậy?
Nó đã đỡ xanh xao hơn! Mắt nó đỡ buồn hơn. ôi, tôi hạnh phúc quá! Như thể tôi đã tìm lại được một đứa con của mình.
Cô Rose cho ông Brownlow biết cuộc trò chuyện của mình với Nancy.
- Tất cả điều đó thật đáng ngại. - ông nói. -Tôi cần phải thống nhất với bác sĩ Losberne và chúng tôi sẽ tìm một kế hoạch hành động. Ngày mai tôi sẽ đi gặp ông ấy ngay. Cháu có thể giải thích rõ cho ông ấy biết chuyện gì xảy ra chứ?
Cô Rose và Oliver quay trở về nhà và khi có dịp, cô gái liền trò chuyện với bác sĩ Losberne. Khi ông này biết được những âm mưu đang được vạch ra trong bóng tối, ông nổi giận đùng đùng và tuôn ra nhiều lời đe dọa khủng khiếp. ông tuyên bố rằng cách duy nhất đúng là phải quyết liệt và ông sẽ tìm kiếm thêm tiếp viện để dạy một bài học ra trò cho bọn trộm cướp cố tình xông vào hại một đứa trẻ vô tội.
Cô Rose khiến ông bình tĩnh chút ít và khi ông Brownlow xuất hiện, mọi người có thể bàn luận ung dung hơn.
- Cần phải hành động nhẹ nhàng và thận trọng.
- ông Brownlow tuyên bố.
- Theo ý tôi, tôi sẽ gửi tất cả bọn chúng đến...
- Cần phải xem, - ông Brownlow đáp, - nếu gửi bọn chúng đến nơi ông nói, chúng ta có đạt được mục đích hay không.
- Mục đích nào?
- Biết được bố mẹ của Oliver, chọc thủng tấm màn bí mật xung quanh sự ra đời của em và trao trả cho em những quyền em bị mất..- ông nói có lý, - ông Losberne nói, - tôi đã không nghĩ đến tất cả những điều này.
- Chúng ta sẽ không tiến xa hơn được khi cho bắt những kẻ tàn ác này, điều quan trọng trước tiên là lột mặt nạ gã Monks và điều đó thì không dễ gì. Thực chất, chúng ta có thể trách cứ hắn điều gì đây? Chúng ta không có một bằng chứng chống lại hắn. Thậm chí hắn còn không tham gia vào một vụ cướp nào dù nhỏ nhất. Nếu chúng ta vụng về để hắn lo lắng, hắn có thể khép mình trong im lặng tuyệt đối và mang bí mật của hắn xuống mồ mất.
- Thế phải làm gì đây?
- Theo ý tôi, chúng ta phải gặp lại cô gái và yêu cầu cô ấy cho chúng ta biết gã Monks này.
Chúng ta sẽ cố gắng điều đình với hắn mà không cần cảnh s#phandau">Chương 9
  • Chương 10
  • ---~~~mucluc~~~--- ---~~~cungtacgia~~~---
    !!!1817_7.htm!!!t can thiệp.
    ông Losberne chấp nhận kế hoạch này dù ông rất muốn hành động tức thời. Cần phải chờ đợi nhiều ngày trước khi gặp lại Nancy và khoảng thời gian này đối với ông quả là dài.
    ông Brownlow còn tuyên bố rằng trước khi tiến hành bất cứ việc gì, ông sẽ hỏi ý kiến ông bạn Grinwig, người thường cho những lời khuyên bổ ích.
    - Đồng ý, - ông Losberne nói, - còn về phía tôi, tôi sẽ hỏi ý kiến bà Maylie, cô Rose và cũng không quên Henry Maylie, người sẽ mang đến cho chúng ta một sự giúp đỡ quý giá.
    - Lát nữa, - ông Brownlow nói tiếp, - tôi sẽ nói cho ông biết tại sao tôi lại đến ấn Độ. Trong khi chờ đợi, chúng ta hãy ăn tối đi, bữa ăn đã sẵn sàng..

    Truyện Olive Twist ---~~~cungtacgia~~~---

    3 Tác phẩm

    --!!tach_noi_dung!!--


    Nguồn: NXB Kim Đồng
    Được bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên
    vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003

    --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--