Đánh máy: crystal, Pooh, BienNho, VomNgoc
Chương 7

Đông Phong chỏi tay ngồi dậy, đầu anh nhức như búa bổ. Anh đảo mắt nhìn quanh, căn phòng thật lạ, không hiểu ai đã đưa anh tới đây?
Đông Phong cố nhớ lại mọi việc. Đêm qua sinh nhật của Thuỷ Tiên, cô ấy đã tỏ tình, anh đã từ chối. Anh và ông Quang nâng ly chúc Thuỷ Tiên vui vẻ, rồi sau đó thì anh không còn nhớ gì cả. Chỉ mang máng là… hình như có ai đó chạy tới lôi anh ra khỏi nhà…
Đông Phong nhăn mặt khi cơn buồn nôn ập đến. Anh nhỏm dậy đi vào toa – lét, nôn thốc nôn tháo.
Mở vòi nước tưới lên mặt, Đông Phong nghe người nóng ran, cổ họng khô khốc.
Anh chậm chạp bước ra, Hoàng Nguyên đã đứng đó tự bao giờ. Ném cho anh cái khăn, Hoàng Nguyên hậm hực:
- Lau đi…bố! Con đến khổ vì bố thôi.
Hất mặt lên, Hoàng Nguyên tiếp:
- Khát cháy cổ rồi phải không? Ai bảo nốc cho nhiều vào rồi mặt nhăn, mày nhó. Ly chanh nóng tớ để trên bàn đó, có uống thì lấy mà uống.
Sau khi uống hết ly chanh nóng, Đông Phong cảm thấy đỡ khó chịu hơn.
Ngồi xuống đối diện với Hoàng Nguyên, anh bắt đầu tra vấn:
- Sao tự nhiên tớ lại ngủ ở nhà cậu thế này?
Không vội trả lời, Hoàng Nguyên hỏi lại:
- Này! Có thật là cậu không nhớ gì không?
Thấy Đông Phong ngán ngẩm, Hoàng Nguyên chì chiết:
- Phải mà, con người ta thì sướng như tiên. Ngồi uống rượu có người đẹp phục vụ tận tình. Chỉ khổ cho tấm thân tội nghiệp của tôi… đêm hôm phải chạy ngược, chạy xuôi vì cậu. Suýt tí nữa tớ bị Mỹ Ngọc cho ngủ ngoài đường.
Đông Phong trố mắt:
- Sao lại thế? Cậu chọc giận cô ấy à? Cậu nói cho tớ biết, tại sao khi không tớ lại ở đâyc ả đêm vậy?
Hoàng Nguyên trợn mắt, anh bĩu môi:
- Ối trời! Chẳng phải khi không đâu. Đêm qua, nếu tớ không tới nhà lôi cậu đi, có lẽ giờ này cậu không còn thản nhiên ngồi nói chuyện với tớ thế này.
Đông Phong nhăn nhó:
- Là chuyện gì? Cậu cứ ấp úng không thành câu, tớ chẳng hiểu gì hết.
- Được, được. Vậy thì cậu ngoáy 2 lỗ tai mà nghe tớ kể đây. Đảm bảo cậu xanh máu mặt cho mà xem.
Hoàng Nguyên thuật lại toàn bộ câu chuyện tối quạ Đông Phong ngồi nghe mà lạnh cả người. Anh không ngờ Thuỷ Tiên vì yêu anh mà mù quáng đến vậy. Cả ông Quang nữa… không biết phân biệt sau trước, đã hùa với Thuỷ Tiên ép anh uống say đến mức không còn tỉnh táo.
Hoàng Nguyên kết thúc bằng 1 giọng dí dỏm:
- Rõ cả rồi, phải không? Mai này cô ta mở tiệc lại nhận lời nốc rượu như điên chứ gì? Cho cậu hay, lần này thì may mắn. Nếu có lần sau, tớ có 3 đầu 6 tay cũng không kịp cứu cậu đâu. Cố nhớ mà rút kinh nghiệm
Đông Phong than vãn:
- Thuỷ Tiên thật quá hồ đồ. Tớ đã bảo rành rẽ là mình có người yêu rồi, vậy mà cô ấy lại cố tình không chịu hiểu.
Hoàng Nguyên rùn vai:
- Cô ả dữ kinh khủng. Tớ chỉ mới lên tiếng đòi đưa cậu đi, thế là cổ mắng tớ như tát nước vào mặt. Cậu nghĩ xem, 1 mình tớ chọi với 2 người, nhắc lại vẫn còn nổi da gà.
Khuôn mặt Đông Phong dàu dàu, anh nghiêm giọng:
- Chiều nay về nhà, tớ dứt khoát phải nói chuyện với Thuỷ Tiên, yêu cầu cô ấy…
Khuôn mặt Đông Phong dàu dàu, anh nghiêm giọng:
- Chiều nay về nhà, tớ dứt khoát phải nói chuyện với Thuỷ Tiên, yêu cầu cô ấy nghiêm túc một tí. Nếu tớ cứ vì chú Quang mà bỏ qua thì cô ta lờn mặt, rồi lại chứng nào tật nấy. Chẳng lẽ vừa phải làm việc, lại vừa phải lo đối phó cô ta.
Hoang Nguyên háy mắt:
- Nhìn cậu, tớ thật ngưỡng mộ. Vừa nói yêu Tiểu Băng, trong khi đó lại có thêm em Thuỷ Tiên kè sát 1 bên, hai cô, ai cũng xinh như mộng. Nói thiệt đi, cậu định bắt cá hai tay à?
- Bắt cái con khỉ! Tớ thấy mình bị phiền phức thì có. Nói gì thì nói, tớ cũng cảm ơn cậu. Suýt chút nữa tớ chẳng biết mình phải ăn nói, hoặc giải thích sao cho Tiểu Băng rõ.
Hoang Nguyên cười khì:
- Tội nghiệp Tiểu Băng. CHắc là tối qua cổ hắt hơi liên tục. Bị họ truy quá, tớ đánh liều nói Tiểu Băng bị tai nạn. Thật sự cô ấy có biết đầu đuôi gì đâu. Chuyện này lỡ đến tai cổ, tớ bị cổ chửi không kịp ngáp.
Đông Phong cười theo. Anh ngán ngẩm nói:
- Cũng còn may cho tớ. Mà này! Cậu đừng cho ai biết chuyện này nhé. Nhất là Tiểu Băng. Thú thật với cậu, tớ chỉ yêu mỗi một mình cổ. Tớ không muốn cổ biết rồi hiểu lầm, cô ấy nhạy cảm lắm.
- Chuyện nhỏ. Nhưng mình góp ý với cậu thế này. Nếu được, cậu nên để Thuỷ Tiên ra khách sạn ở. chứ cái đà này, mình nghi lắm. Chắc gì cổ bỏ qua cho cậu. Tiểu Băng có thông cảm đến đâu, nhưng ngày nào cũng nhìn cảnh cậu ra vẻ thân mật với cô ta, tớ sợ cô ấy hiểu lầm cho mà xem.
- Tớ biết rồi.
- Liệu mà cưới cho sớm, để cô ta deo theo riết, có ngày cậu hối không kịp.
Đông Phong nói băng giọng dứt khoát:
- Tớ định về Đà Lạt cho mẹ tớ hay. Chưa kịp đi thì xảy ra chuyện này. Chắc là phải làm phiền cậu nữa đây.
Hoang Nguyên trợn mắt:
- chuyện gì cũng được, nhưng đừng bảo tớ phải xuất hiện trước mặt Thuỷ Tiên. Tối qua tới gạt cô ả thế nào cô ả cũng căm tớ lắm.
Biết Hoàng Nguyên hiểu lầm, Đông Phong vội giải thích:
- Tớ nói muốn chuyện ở công ty kìa. Cậu có giúp tớ không nào?
- Hoang Nguyên búng tay:
- Được thôi. Vì cậu, tớ sẵn sàng hy sinh luôn tuần trăng mật của mình.
- Cậu xạo vừa thôi chứ. Tuần trăng mật của cậu đã hết cách nay cả nửa tháng, đừng tưởng mình không biết gì nhé.
Hoàng Nguyên cười vang, anh nheo mắt, phán:
- Bây giờ, ngày nào đối với tớ cũng là trăng mật. Không tin, cậu cưới vợ đi khắc biết.
- Hạnh phúc gớm nhỉ! Cậu làm mình ganh vơi" cậu đấy.
Bá vai Đông Phong, Hoang Nguyên lôi anh đứng lên:
- Nếu thế thì về liền ngoài đó giục bà già đi. Chứ ngồi đây ganh với tớ cũng chẳng được gì. Mình đi làm ly cà phê đi, sau đó sẽ tính tiếp.
Đông Phong bước theo Hoàng Nguyên. Hắn đối với anh thật là tốt, cả chị Mười nữa. Tối qua, không nhờ hai người giúp đỡ, Đông Phong chẳng biết phải giải quyết sao cho ổn thoa? mọi việc. Tuy anh vô tình, nhưng Thuỷ Tiên thì khác. Vì yêu mà cô cả gan dám liều lĩnh, bất chấp mọi hậu quả.
Sau lần đó, Đông Phong luôn tìm cách lánh mặt Thuỷ Tiên. Đôi ba lần, anh nhắc khéo với ông Quang để Thuỷ Tiên ra trọ khách sạn, nhưng ông chỉ ậm ừ rồi đâu lại vào đấy. Đông Phong có hỏi tới, ông Quang lại viện lý do này nọ Nào là Thuỷ Tien chỉ bồng bột vì yêu nên mơi dại dột làm thế. Rồi thì cô ta là con của người bạn tâm giao, ông không thể mở miệng bảo cô dọn ra ngoài.
Đông Phong vô cùng bất mãn. Nhưng vì ông Quang nênn anh im lặng, cố chịu thêm 1 thời gian. Cách tốt nhất bây giờ là anh hạn chế tối đa gặp mặt cô ta.
o0o
Thuỷ Tiên đi qua đi lại trong phòng, gương mặt cô hầm hầm giận dữ.
Liếc xéo ông Quang, cô rít giọng:
- Nghĩ cách gì đi chứ. Ngồi phỗng ra đó thì được gì?
Ông Quang gay gắt:
- Thì cũng từ từ rồi tính, em hối quá làm anh rối cả lên. Tức thật, nếu tới đó thằng khốn đó không xuất hiện thì mọi việc đều ổn cả rồi.
Ngồi phịch xuống nệm, Thuỷ Tien nôn nóng:
- Hừ! Giờ này còn ngồi đó chắt lưỡi. Hắn đã dự tình về Đà Lạt đón bà già lên đây. Lúc ấy, dù cho anh có phép cũng chẳng thay đổi được gì.
Ông Quang nhẩm tính:
- Anh theo dõi thằng Phong mấy ngày nay, và điều tra được con bé người yêu của nó.
Mắt Thuỷ Tien long lên. Cô hỏi dồn:
- Con quỷ đó tên gì? Nhà nó ở đâu? Nó có nghề nghỗng gì không?
Ông Quang dấm dẳng:
- Hỏi gì mà lắm the6'? Nó tên Tiểu Băng, nhan sắc cũng thuộc loại khá. Hình như cũng làm chung chỗ với thằng Phong.
- Hèn gì mà hắn chẳng đếm xỉa đến tôi. ANh Quang! Anh mau nghĩ cách đi. - Rồi cô ta gào lên - Tôi thù hắn. Hắn dám từ chối tôi, không chịu nhìn mặt tôi. Hắn nghĩ hắn là ai mà phách lối cao ngạo như vậy? Tôi thề sẽ không để hắn yêu dù chỉ một ngày.
Thuỷ Tiên tức nghẹn, cô ngồi thở hổn hển, trong lòng cô vừa yêu vừa hận. Lần đầu tiên trogn đời, trái tim cô biết rung động trước một người, vậy mà người ấy ngang nhiên từ chối cô.
Thuỷ Tiên muốn đập phá tất cả cho hả giận. Nhưng cô đành thúc thủ ngồi yên để lòng bừng sôi căm tức.
Ông Quang chồm tới gần Thuỷ Tiên, cặp mắt ti hí của ông thật gian xảo. Ông chọc vào cơn tự ái của cô.
- Anh có kế này rất hay, nhưng hơi liều lĩnh. Không biết em có hứng thú tham gia không?
Giọng Thuỷ Tiên lạnh lùng:
- Tôi không hề có ý định bỏ cuộc. Đừng vòng vo mất thì giờ, nói đại ra xem sao.
Ông Quang cười nửa miệng:
- Tìm cách để con bé Tiểu Băng biến mất. Chỉ lúc đó, em mới hy vọng chiếm được thằng Phong.
- Bằng cách nào?
Giọng ông Quang bí hiểm:
- À! Có thể là một tai nạn, hoặc vì biến cố gì đó chẳng hạn... em vốn thông minh lắm mà.
Một tia sáng loé lên trong đầu. Thuỷ Tiên thừa biết ông Quang ám chỉ điều gì. Sắp xếp một tai nạn để con nhỏ đó vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian. Sau đó, cô sẽ là người đứng ra an ủi Đông Phong, biết đâu anh vì cảm động mà quay lại cùng cô.
Khuôn mặt Thuỷ Tiên có phần tươi tỉnh hơn. Cô cao giọng nói:
- Anh thông báo với Đông Phong, ngày mai em ra sân bay.
Ông Quang ngạoc nhiên:
- Em không định ở đây nữa sao?
Thuỷ Tiên nhếc môi cay độc:
- Phải. Cứ để hắn tưởng em đi rồi. Lúc đó, hắn không còn đề phòng, chúng ta cũng dễ hành động.
Ông Quang gật gù. Cười khoái trá, ông nói:
- Không hổ danh là vợ yêu của anh. Lần này, thằng Phong chết chắc.
Thuỷ Tiên ngửa cổ cười cay độc:
- Ngày tàn của hắn đã điểm. Hắn sẽ không còn cao ngạo được bao lâu nữa. Anh chuẩn bị ăn mừng đi là vừa.
Móc túi lấy tấm hình, ông Quang đưa cho Thuỷ Tiên:
- Chính là cô gái này. Địa chỉ của cô ta ở phía sau tấm ảnh.
Nhìn trừng trừng vào hình Tiểu Băng, Thuỷ Tiên nghiến răng căm phẫn.
- Mày sẽ không còn cười được mấy ngày nữa đâu. Dám xen vào phá bĩnh tao, thì đừng trách sao tao quá tàn nhẫn.
Ông Quang mừng rơn trong bụng, Thuỷ Tiên đã nổi điên. Cô ta sẽ không từ chối bất cứ thủ đoạn nào. Và như vậy, ông chỉ việc ngồi không hưởng lợi. Đúng là ngư ông đắc lợi.
Nếu có gì bất trắc thì Thuỷ Tiên sẽ lãnh hết, ông là kẻ vô can đứng ngoài cuộc chơi.
Tiểu Băng lững thững đi ra vườn. Nhìn cây mận sai oằn trái, Tiểu Băng nuốt nước miếng đánh ực.
Tiểu Băng chạy ào vào nhà... Chỉ năm phút . Thiết nghĩ bất cứ ai cũng khoL^ng có quyền đòi hỏi tôi phải trả lời.
Thuỷ Tien cười cao ngạo:
- Cô không dám thừa nhận là mình mê mệt cái gia tài kếch xù của anh Phong sao? Hừ có gan làm sao không có gan nhận? Cô chắc cũng giống như bọn con gái thấy đàn ông có tiền là bám theo, dùng nhan sắc để mê hoặc họ.
Tiểu Băng giận run khi tự nhiên cô gái này mạt sát cô. Cô chẳng biết mình đã làm gì khiến cô ta phật lòng, không duyên không cớ lại nặng lời với cô.
Tiểu Băng ôn tồn:
- Tôi đã lịch sự lắm khi đồng ý tiếp chuyện với cô. Cô nên ăn nói thận trọng một chút. Lời nói không mất tiền mua, tôi có làm gì khiến cô không vừa ý thì cứ nói thắng, đừng nên thốt ra những lời nặng nề khó nghe. Dù sao tôi và cô cũng mới tiếp xúc nhau, đừng để người đối diện có cảm giác khó chịu.
Thuỷ Tiên cười khanh khách, cô nóng nảy nói:
- Hứ! Cô đừng giả khờ với tôi. Chỉ có anh Phong mới bị vẻ đệp hô ly của cô làm cho đầu óc mụ mị, riêng tôi thì cô đừng hòng.
Dựa vào thái độ quá khích của cô gái, Tiểu Băng cũng lờ mờ nghi ngại. Giờ thì đã rõ phần nào, cô ta vì Đông Phong mà đến đây gây sự cùng cô.
Cười khẽ, Tiểu Băng nói:
- Cô đã nói thế nghĩa là cô thừa biết chuyện tôi và anh Phong. Tôi cũng không giấu làm gì, tôi và anh ấy yêu nhau. Một tình yêu trong sáng không vụ lợi, chúng tôi tự nguyện đến với nhau. Tôi chưa hề có ý định lợi dụng anh ấy.
Thuỷ Tiên tức sôi gan khi Tiểu Băng dám nói ra sự thật. Quắc mắt nhìn cô, Thuỷ Tiên rít giọng:
- Nói nghe hay lắm. Nhưng theo tôi biết, những cô gái tham tiền không bao giờ giờ dám nhận là mình nhắm vào gia tài của đàn ông. Chẳng hạn như cô, bẹo dạng ra vẻ thục nữ dịu dàng trước mắt anh Phong để anh ấy động lòng, rồi sau đó tha hồ rút rỉa tiền bạc của anh ta.
Tiểu Băng tái mặt, cô nghiêm giọng nói:
- Có hay không, anh Phong tực khắc biết, cô lấy quyền gì can thiệp vào chuyện của tôi? Nếu không kiềm chế, tôi đã mời cô ra khỏi nhà vì thái độ ngang ngược vừa rồi.
Thuỷ Tiên đập tay lên bàn, cô hét lên:
- Cô dỏng tai lên mà nghe cho rõ, tôi là vợ hứa hôn của anh Phong. Mục đích tôi đến đây là yêu cầu cô buông tha cho anh ấy.
Những lời nói của Thuỷ Tiên như sấm ổ bên tai, Tiểu BĂng tưởng mình đang mơ. Cô ấp úng không thành câu:
- Cô... Cô...
Thuỷ Tien ngửa cổ cười lớn. Cô cướp lời Tiểu Băng:
- Vẫn chưa tin à? Được, vậy thì cô xem đây. Hình ảnh này, chúng tôi vừa chụp cách đây mấy hôm.
Tiểu Băng run tay nhận xấp hình. Từng tấm ảnh ghi lại cảnh thân mật của Đông Phong và Thuỷ Tiên đập vào mắt cô, nó làm cho trái tim cô đau nhói.
Thuỷ Tiên hả hê nhìn Tiểu Băng mặt mày trắng nhợt. Cô ta ác độc bồi thêm:
- Anh ấy đã thú nhận với tôi rằng, anh ấy quen cô chỉ là lmuốn chơi qua đường. Thấy cô có chút nhan sắc, ảnh định chọc ghẹo cho vui, chứ thật ra gia cảnh của cô làm sao môn dăng hộ đôi... Cô nghĩ lại đi, ảnh đường đường là một giám đốc hẳn hoi, đời nào ảnh đi cưới một cô gái xuất thân bần hàn, không khéo thiên hạ họ cười vào mặt. Vả lại, còn mẹ ảnh... coi vậy chứ bác gái gia giáo lắm. Có chết bà cũng không thèm ngồi sui với hạng người thấp kém.
Tiểu Băng ôm đầu, cô hét lên:
- Đủ rồi, chị đừng mạt sát người ta thái quá. Dù nghèo, nhưng tôi vẫn có đầy đủ phẩm chất làm một người có tim, có óc. Ngheo nhưng sống trong sạch, chưa từng có ý nghĩ lợi dụng kẻ khác để trục lợi cho mình.
Nhún vai kênh kiệu, Thuỷ Tien vờ thở ra:
- Cũng là phận gái như nhau, tôi thông cảm lắm nên cũng mới không làm lớn chuyện - Rồi cô tặc lưỡi - Cũng không trách anh Phong được. Bởi ảnh là đàn ông... Mà cô biết đây, đàn ông rất dễ mềm lòng trước cái đẹp... anh ấy cũng không ngoại lệ.
Tiểu Băng chua chát hỏi:
- Đông Phong bảo chị đến đây để nói với tôi những lời sáo rỗng này à?
Thuỷ Tiên nhìn vào đôi mắt hoang mang của Tiểu Băng. Cô biết rằng Tiểu Băng đã trúng kế nên mới đau khổ như vậy. Cô chanh chua đáp:
- Vài ho6m nữa là tới ngày đám cười cúa tôi và anh Phong. Ảnh chưa chịu nói với cô vì sợ cô quậy, nên ảnh lên Đà Lạt để lánh mặt cô trước - Rồi Thuỷ Tiên xuống giọng ngọt ngào - Tôi xin cô đừng làm lớn chuyện. Mẹ ảnh bị bệnh tim rất nặng, bà sẽ không chịu nổi nếu nghe được tin này. Cô nghĩ coi, có cô dâu nào mà khổ như tôi không. Gần tới ngày cưới còn phải đích thân đi dàn xếp chuyện yêu đương nhăng nhít cúa chồng... Mà đâu riêng gì cô, còn hàng tá cô gái khác Tiểu Băng nghe tim mình đau buốt theo từng lời nói của Thuỷ Tiên. Cô không ngờ Đông Phong lại tàn nhẫn như vậy. Anh thản nhiên trêu chọc vào tim rướm máu của cô, không cần biết là cô đau đớn tột độ.
Thấy Tiểu Băng ngồi bất động, Thuỷ Tiên quá quắt nói:
- Hay là tôi cho cô một số tiền, coi như bù đắp thiệt hại mà anh Phong gây ra.
Ngước đôi mắt vô hồn về phía Thuỷ Tiên, Tiểu Băng nói bắng giọng không âm sắc:
- Cô về đi! Về nói lại với anh Phong tôi cầu chúc hai người hạnh phúc. Xin anh ấy đừng bận tâm, đã một lần dại dột tin vào những lời nói ngọt ngào của anh ta, tôi không để mình lầm lần nữa.
Thuỷ Tiên hý hửng đứng lên, cô hoàn toàn hài lòng v ề thái độ bất mãn của Tiểu Băng.
Với cái đầu xảo quyệt lắm mưu nhiều kế, Thuỷ Tiên chỉ mới phun ra vài câu đã khiến Tiểu Băng tin liền mà không một chút nghi ngờ.
Thuỷ Tiên cười thầm trong bụng. Đông Phong phải là của cô, cô sẽ dùng mọi thủ đoạn nếu có ai đó tranh giành. Cũng như con bé khờ khạo này, nó làm sao đấu lại một người từng trải như cô.
Trước khi bỏ đi, Thuỷ Tiên còn lạnh lùng hăm doa.:
Nhìn những giọt lệ lóng lánh sắp tràn mi, Đông Phong nghe tim mình nhói đau. Ai đã làm gi khiến Tiểu Băng không còn tin anh. Nghe cô thốt ra những lời tuyệt tình, Đông Phong cảm thấy nghẹt thở.
Nắm chặt tay cô, Đông Phong nôn nóng hỏi:
- Sự thật là sao? Em nói vậy là có ý gì? Nhìn em vật vã thế này, anh đau lòng lắm, em biết không?
Phủi tay anh, Tiểu Băng ấm ức nói:
- Người đau lòng phaiL là tui nè, bị người ta bởn rợt mà không biết. Anh về đi, đừng nói gì thêm nữa. Tui không còn tâm trí nào để nghe anh giải thích.
Đông Phong nổi cáu, anh gằn giọng:
- Bình tĩnh nghe anh nói. Anh đã làm gì khiến em hờn giận đòi chia tay? Nếu không làm rõ mọi chuyện, anh sẽ chẳng rời khỏi đây.
Bị Đông Phong nạt, Tiểu Băng trân trối nhìn anh với đôi mắt trách móc. Cô nói như khóc.
- Bây giờ tui phải làm sao, anh mới vừa lòng?
- Anh muốn nghe em nói rằng vẫn còn yêu anh. Dù xảy ra bất cứ chuyện gì, em cũng không rời bỏ anh.
Tiểu Băng hiểu Lầm câu nói của Đông Phong, cô ngỡ anh muốn nghe chính miệng cô thốt ra là cô thua cuộc và đang khóc hận vì bị anh lừa dối. Nếu đúng như vậy th` anh qủ là tàn nhẫn vô cùng. Được, cô sẽ làm anh vừa lòng:
Đưa tay quệt nước mắt, Tiểu Băng khàn giọng:
-có cần thiết phải đối xử với tôi như thế không?
- Rất cần nữa kìa. Em mau nói đi, anh nnóng ruột quá.
Tiểu Băng nhắm mắt, hít một hơi dài, cô nói rỏ từng tiếng:
- Mấy ngày qua tui đã đau khổ nhiều và khóc cũng nhiều.Tui thật sự ngỡ ngàng và chua xót k hi biết anh xem tình yêu dại khờ của tui như một trò chơi. Đông Phong! Tui thua rồi. Trái tim tui đã bị anh làm cho rướm máu, bây giờ anh có thể tự hào bỏ đi, anh không phải bận tâm thương xót. Tui chỉ hận mình dại dột nên bị người dối gạt. Bây giờ thì anh về được rồi, tôi muốn yên tĩnh một mình. xin đừng quấy rầy tôi nữa.
Đông Phong ngẩn người khi Tiểu Băng phản ứng dữ dội. Anh ôn tồn nói:
- Trước khi anh làm theo ý của em, hãy cho anh biết lý do vì sao chỉ trong mấy ngày anh đi vắng, em lại có thái độ này với anh.
Tức quá, Tiểu Băng hậm hực gằn giọng:
- Chờ chút, tui sẽ cho anh coi cái này, anh sẽ hiểu hết mọi chuyện.
Tiểu Băng giận dữ kéo hộc tủ, ném xấp hình cho Đông Phong, cô nhạt nhẽo:
- Tình tứ không chịu được. Cô vợ xinh đẹp của anh vừa mới đến đây hôm nọ. Anh cũng khéo chọn ghẽ. Nếu đã xem xong rồi, mời anh về cho, để không thôi, cô ấy lại tới đây làm phiền tui. Tui đã quá ê chề vì những lời mạt sat nặng nề của vợ anh.
Đông Phong nhìn trừng trừng vào từng tấm ảnh. Anh muốn bật ngửa khi trogn hình là cảnh anh và Thuỷ Tiên đagn ôm nhau tình tứ. Có tấm anh như cúi xuống định hôn cô ta.
Nhìn Tiểu Băng như dò hỏi, Đông Phong nghiêm giọng:
- Do đâu em có những thứ này?
Tiêu Băng cau có:
- Xí! Còn hỏi đố vui nữa hả? Có cần tui cho mượn cái kính để anh nhìn cho rõ không?
Rồi cô chép miệng:
- Giờ thì tâm phục khẩu phục, phải không? Chính vợ anh tới đây tặng cho tui đó. Mấy thứ này, tui trả lại cho anh. Lưu giữ làm gì hạnh phúc của người ta chỉ khiến hồn mình thêm tan nát.
Đông Phong chợt nhớ ra. Chuyện tày đình này là do một tay Thuỷ Tiên sắp đặt. Anh cam đoan mình chưa từng tỏ ra thân mật quá mức vơi" cô ta.
Nhìn kỹ hơn, Đông Phong phát hiện đây chỉ là kỹ thuật ghép hình khá tinh vi. Những trò ma mãnh nay không qua khỏi mắt anh, nó chỉ gạt được cô bé khờ khạo của anh thôi.
Đông Phong thở ra thật mạnh, anh ngó sang Tiểu Băng. Cô đang ngồi lặng thinh trên ghế, cặp mắt ngân ngấn nước. Anh biết trogn lúc này, anh không thể giải thích, cô bé lại nhè ngay cho xem. Tội nghiệp! Mấy ngày qua, chắc là khóc nhiều vì ngỡ anh phản bội.
Kéo Tiểu Băng quay sang đối diện với mình, Đông Phong nhẹ nhàng nói với cô:
- Em nghe anh nói nè. Những tấm ảnh này là do có người sắp xếp để hại chúng mình. Họ cố ý làm em nghi ngờ rằng anh lừa gạt em, em vì lòng tự trọng bị tổn thương sẽ dứt khoát chia tay với anh. Vô tình hiểu lầm, em sẽ trúng kế của họ.
Tiểu Băng không nghe:
-Anh đừng nguỵ biện. Chứng cứ đã rõ mười mười rồi, anh khỏi cố công giải thích.
Chỉ vào từng tấm hình, Đông Phong nói:
- NẾu đã có tình ý với cô ta thì anh tỏ ra hớn hở chứ đâu có nhắm tịt mắt thế này. Còn nữa, em chú ý nhìn kỹ lại nè. Khoảng giữa anh và cô ta có một vệt dài mờ ảo, chứng tỏ những tấm ảnh này do họ ghép mà có.
Thái độ và lời nói rất thật của Đông Phong làm Tiểu Băng bán tín bán nghi. Cô cúi xuống nhìn và có cảm giác cử chỉ trogn hình khá gượng gạo. Cái nghiêng người của Đông Phong giống như anh định cúi xuống lấy gì đó...
- Tiểu Băng buột miệng hỏi:
- Chẳng lẽ cô gái hôm nọ nói dối? Chuyện này là sao hả Phong?
- Thôi được, chuyện này lý ra anh không muốn cho em biết, nhưng sự thể thế này, anh dù không nói cũng không được. Chuyện khá dài, anh sẽ kể cho em nghe, hy vọng em đừng tin vào lời mạo nhanl^. của Thuỷ Tiên rồi hiểu lầm tình cảm của anh.
Đông Phong trầm tư kể cho Tiểu Băng nghe hết về những điều tệ hại mà Thuỷ Tiên đã giăng ra trong đêm sinh nhật. Và cô tỏ ra săn đón anh vào những ngày tiếp đó. Đông Phong tỏ ra bình thản từ chối nên cô ta ôm hận bày mưu hại anh.
Đông Phong thở hắt ra, anh kết luận:
- Anh không hề có ý nghĩ phản bội. Thuỷ Tiên quá ngông cuồng khi trút căm hờn vào em. Vì nể chú Quang nên lần đó, anh không nặng lời vơi" cổ. Có dè đâu được nước làm tới, cổ thật quá quắt khi tự '>
- Bắt đầu từ hôm nay, cô hãy thôi ngay ý định quyến rũ anh ấy. Nếu không, đừng trách tôi độc ác. Tôi cấm cô léo hánh đến gần chồng tôi, cô cãi lời thì tai hoa. cũng đến liền sau đó. Cô nghe rõ rồi chứ, cô em??
Nói rồi, Thuỷ Tiên cười vang khanh khách, cô đỏng đảnh ngồi lên xe nổ máy chạy đi với gương mặt đắc chí.
Tiểu Băng không nén được nữa, cô bật khóc nức nở chạy vội về phòng đóng sầm cửa lại. Nỗi đau đớn đang ngấm dần vào trái tim bé nhỏ yếu đuối của cô.
Mắt TiểU Băng nhoè nhoẹt lệ. Hình ảnh Đông Phong và Thuỷ Tiên tay trong tay, họ ho6n nhau tình tứ như nhảy múa trước mặt cô.
Ngồi bất động hàng giờ trên ghế, Tiểu Băng như người mất hồn. Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, cô không còn biết mình phải sử lý ra sao. Nhưng chắc một điều, cô không hề muốn mình là kẻ thứ ba đang tâm fá vỡ hạnh phúc của kẻ khác.
Tiểu Băng rối rắm kinh khủng, cô hoàn toàn không tin Đong Phong lại là người nhẫn tâm như vậy. Có lẽ vì một lý do gì đó chăng?
Điêu này chắc là không ro6ì, bởi vì Thuỷ Tiên đã đến tận đây, ném vào mặt cô những lời thật cay độc, khie6'n tâm hồn cô bị tổn thương với một vết thương lòng hãy còn mới nguyên.
Tiểu Băng nằm vùi trền gường, cô cảm thấy đâu khô tột độ. Đông Phong tàn nhẫn dối gạt cô, thật ra anh đã có vợ hứa hôn mà vẫn thản nhiên nói yêu cô. Chỉ tại cô quá ngây thơ, bị anh lừa dối mà khônng biết. Tiểu Băng trách mình đã không lượng sức và tìm hiểu thấu đáo lại gật đầu nhận lời anh một cách chóng vánh.
Tiểu Băng xót xa trong lòng, tình yêu ngây dại đầu đời cô trao hết cho anh. Có lẽ anh đang cười vang trên nỗi đau khổ của cô, Tiểu Băng thấy mình quá ngốc nghếc nên bị anh lợi dụng mà vẫn ngây thơ tin tưởng vào lời yêu thương đầu môi chót lười của anh.
Từng tấm ảnh rơi tung tốc trên đất nhưng Tiểu Băng cũng không buồn nhặt lên. Những hình ảnh hạnh phúc của anh đã cứa vào trái tim nhức nhối, nó làm cô không còn suy nghĩ gì được nữa.
Tiểu Băng mệt mỏi khép mắt, hai dòng lệ tuôn tràn xuống bờ môi mặn đắng. Cô cho phép mình khóc thật thoa? thuê một lần rồi thôi, sau này gặp lại Đông Phong, cô không được tỏ ra uỷ mị vì tình, điều đó chỉ khiến anh thêm hả hê.
o0o
Thuỷ Tiên ngồi lả lơi trong vòng tay ông Quang, cô đắc chí cười vang:
- Mọi việc ổn thoa? rồi, con nhỏ đó coi vậy mà ngu dễ sợ. Bị em doa. xanh cả mặt mày, nó đã hứa là k hông quan hệ với anh Phong nữa.
Vuốt ve bờ vai của Thuỷ Tiên, ông Quang suy tính:
- Nhưng còn thằng Phong, liệu nó chịu chấm dứt hẳn, hay lại đâu vào đó thì kể như công cốc.
Thuỷ Tiên búng tay, cô bĩu đôi môi tô son bóng nhẩy:
- Em tin là nó sẽ không dám đeo theo anh Phogn khi mà em đã ra mặt cảnh cáo. Thêm mấy tấm hình làm bằng chứng, con nhỏ tin sái cổ luôn. Bây giờ, dù cho anh Phong có giải thích thế nào, nó cũng chẳng tin. Nhìn nó ngồi chết trân trên ghế, cũng đủ biết nó hận ảnh tận xương tuỷ.
Ông Quang ngấu nghiến hôn lên môi Thuỷ Tiên, ông tỏ vẻ vui mừng:
- Điệu này thằng Phong chết chắc. Nhưng em phải ra tay nhanh hơn nữa, để nó nghi ngờ thì hỏng bét.
Thuỷ Tiên thả một vòng khói thuốc trước mặt, cô tự tin nói:
- Điều đó anh khỏi nhắc, em tự biết mình fải làm gì. Ngày mà chúng ta mong đợi đã gần kề, có chạy đi đâu mà anh sợ.
Ông Quang kêu lên:
- Không được. Thằng Phong nó vừa gọi điện về, nó nói chiều mai nó về tới nhà. Còn bảo mẹ nó cũng tháp tùng, nếu để bà ấy biết anh ở đây, the6' nào mọi chuyện cũng bại lỗ. Bước kế tiếp, chúng ta fải làm sao?
- Ối! Lo gì. Anh quên bả bị mù ư?? chuyện xảy ra quá lâu, chắc gì bả còn nhớ. Mắc bà ấy đi, anh cứ giả tảng là k hông biết gì cả, bã sẽ không còn cách gì truy cứu, mọi chuyện rồi cũng êm xuôi.
Xoa nhẹ lên chiếc lưng trần của Thuỷ Tiên được phơi ra thật hớ hênh vơi" một kiểu áo khêu gợi, ông Quang cười tít mắt:
- Em quá cao tay ấn. Anh phục em sát đất luôn. Người sáng mắt, anh còn không sợ, huống gì con mụ già đó bị mù, em nhỉ.
Ánh mắt Thuỷ Tiên thật lạnh, cô ngửa cổ cười nắc nẻ:
- Đông Phong! Anh fải trả giá vì dám xem thương con này. Tôi sẽ cho anh nếm từng phút, từng chút một the6' nào là đau khổ vì bị bỏ rơi.
Chiều ho6m sau, Đông Phong đưa bà Phương về tơi". Anh thật ngạc nhiên khi ông Quang và Thuỷ Tiên ra đon anh tận thềm.
Sau khi giả lả chào hỏi bà Phương, Thuỷ Tiên quay sang Đong Phong. Cô lúng liếng mắt nhìn anh.
- Anh đi đườing có mệt lắm khổng? Để em pha cho anh ly cam vắt, uống vào thì khẻo ngay.
Dông Phogn khoát tay:
- Cảm ơn Thuỷ Tiên. Tôi và mẹ vừa uống nước xong. Cô vẫn chưa về bên ấy a?
- Em định đi rồi, nhưng vì hôm trước chuyến bay bị trục trặc gì đó nên họ hoãn lại. Chú Quang bảo em ở lại đây thêm vài ngày nữa hẵng về.
Đông Phong cảm thấy có điều gì đó không thật lòng trogn câu nói của Thuỷ Tiên, nhưng vì không tiện hỏi, nên anh bảo cô:
- VẬy cũng vui. Mẹ tôi vừa về tới, có cố nói chuyện cũng đỡ buồn.
Ông Quang dè mặt nhìn bà Phuong. Cắp kính đen che khuất đôi mắt làm ông có phần yên tâm. Ông khôn khéo hỏi:
- Chào chị, đã lâu rồi chúng ta mơi" gặp. Đông Phong! Mắt mẹ cháu vẫn chưa chữa khỏi à?
Đông Phong hồ hởi khoe:
- Dạ, cũng khả quan hơn lúc trước nhiều. Cháu nghe mẹ nói vừa rồi được đoàn bác sĩ nước ngoài khám qua, mắt mẹ cháu...
Khẽ bấm vào tay Đông Phong, bà Phương chặn lời con:
- Mắt tôi vẫn chẳng thấy gì cả. Tai nạn lần đó quá thảm khốc, vết thương trong mắt khá nặng, họ bảo không chữa được.
Nghe vậy, ông Quang thở phào khoan khoái, Ông cười cười:
- Ra là thế. Nghĩ mà tội cho chị. Lần anh nhà bị tai nạn, em không có mặt để chia buồn. Ảnh ra đi quá tức tưởi, nếu biết được kẻ nào hại ảnh, em thề sẽ không tha cho nó.
Bà Phương thăm dò:
- Chú nghĩ là có người sắp xếp để hại vợ chồng tôi à?
Ông Quang hơi ngẩn người, rồi ông tặc lưỡi:
- À! Tôi chỉ ví dụ thôi, nhưng chắc là không fải, hả chị?
- Chuyện xảy ra khá lâu rồi, tôi cũng không muốn nhắc lại. Nếu lời chú nói là sự thật, kẻ ác tâm nhất định sẽ bị quả báo.
Liếc nhìn bà Phương, ông Quang thấy gương mặt bà vẫn không có vẻ gì nghi ngờ, ổng giả lả nói:
- Tôi và Thuỷ Tiên đã chuẩn bị bàn tiệc. Đông Phong! Cháu đưa mẹ về phòng tắm rua8? rồi dùng cơm luôn thể. Ngày vui họp mặt, chúng ta tránh nói chuyện buồn, kẻo mẹ cháu mất vui.
Bà Phương vịn tay Đông Phong, bà nhẹ nhàng nói:
- Con đưa mẹ lên phòng. Ngồi xe quá lâu, mẹ cảm thấy trogn người không khẻo khoắn.
Ông Quang vờ nói:
- Để thằng Phong sắp xếp đồ đạc, tôi đưa chị lên lầu.
Bà Phương khoát tay:
- Thôi khỏi, để cháu nó là, mắt tôi như vầy, sợ làm phiền đến chú. - Bà gọi con - Đông Phong! Ta đi thôi con.
Rất thắc mắc việc mẹ cố ý giấu chú Quang - Thực sự thì đôi mắt của mẹ đã trở lại bình thường, Đông Phong nhìn mẹ như dò hỏi, nhưng vẻ mặt của bà Phương vẫn kín bưng. Mặc dù rất muốn biết, Đông Phong vẫn không dám mở lời, chắc vì lý do đặc biệt nào đó. Anh sẽ hỏi mẹ sau.
Đông Phong cố dìu mẹ đi từng bước thật chậm, y như bà Phương vẫn còn bị mù.
Ông Quang nhìn theo từng bước chân và cử động của bà Phương đế đánh giá. Đôi mày ông giãn ra khhi thấy bà bươc' đi thật khó nhọc cho dù có Đông Phong dìu một bên.
Cận thận nhìn anh rồi khép cửa, Đông PHong đến bên mẹ, anh hỏi khẻ.
- Sao mẹ vẫn chưa cho chú Quang biết mắt mẹ đã bình thương?
Gỡ cặp mắt kiếng xuống, bà Phương kéo Đông Phong lại gần. Bà nhỏ giọng:
- Mẹ nghi ngờ ông Quang có dính líu đến vụ tai nạn năm xưa của ba con.
Đông Phong sững người:
- Có thật không? Nhưng sao mẹ biết chú Quang làm điều đó?
Bà Phương tỏ vẻ trầm ngâm:
- Mẹ cũng không hiểu sao lại có cảm giác bất an khi nhìn vào đôi mắt ông ta. Lúc ba con hấp hối, ổng luôn miệng gọi tên ông Quang.
Đông Phong cười xoà:
- Chắc là không đâu. Con nghĩ ba muốn gặp chú ấy lần cuối cũng nên.
Bà Phương lắc đầu, giọng bà quả quyết:
- KHông. Cảm giác của mẹ là thật đó. Ngày ba con mất, số tiền rất lớn của gia đình ta trogn ngân hàng bị ai đó rút ra không còn một đồng. Những người làm ăn chung với ba con, họ nói ổng ký kết làm ăn vơi 1 người nước ngoài thông qua ông Quang. Mẹ nghĩ ba con đã giao tiền cho ông ta, nhưng đến khi ba con gặp nạn thì ông ta lại biến mất, mang theo số tiền đó. Con nghĩ thử coi, sao lại có sự trùng hợp như vậy?
Vẻ mặt Đông Phogn trầm ngâm, anh nghĩ ngợi lâu lắm. Ông Quang thường khoe vơi" anh, ông là người thành đạt và giàu có ở nước ngoài, nhưng k hông hiểu sao ông lại hay mượn tiền của anh, không fải 1 mà rất nhiều lần. Lần nào ông cũng vay một số tiền khá lớn.
Anh hỏi bà Phương:
- Lần đó, mẹ có nói điều này cho cơ quan điều tra biết không?
Bà Phương lắc đầu:
- Khi xảy ra chuyện, mẹ bối rối vô cùng, còn tâm trí đâu mà suy nghĩ. Sau này, mẹ có ý đi tìm, nhưng tung tích ông Quang biệt vô âm tín nên mẹ cũng thôi luôn.
Bóp trán, Đông Phong nói:
- Chú Quang chỉ là em nuôi của ba con, chẳng lẽ ông dám làm như vậy? Mẹ! Có bao giờ chú ấy và ba con cãi nhau không?
Sau một lúc suy nghĩ, ba Phương nhơ" ra, bà kêu lên:
- Có lần vô tình mẹ vào phòng sách tìm ba con, mẹ nghe loáng thoáng có tiếng cãi nhau rất dữ. Vẻ mặt ba con lộ rõ nét căng thẳng, nhưng khi mẹ vào tới thì cả hai nín thinh. Tuy nhiên, nhìn thái độ của ba con, mẹ biết ông đang bực tức dữ lắm.
Đông Phong liền kết lại những gì mà ba Phương kể. Tâm linh anh mách bảo có gì đó chưa sáng tỏ, nỗi nghi ngờ trogn đầu ngày một lớn. Anh nắm tay mẹ:
- Mẹ đừng tiết lộ cho ai biết chuyện này, con quyết điều tra lại từ đầu vụ tai nạn đó. Con mong chú ấy không dính líu đến cái chết của ba con.
- Mẹ cũng hy vọng là không fải. Con xuống nhà đi,không thôi ông ấy nghi ngờ rồi tìm cáchh đề phòng. Con nói mẹ không được khoẻ, mọi người cứ tự nhiên dùng cơm.
- Dạ, con xuống dưới bảo chị Mười đem cơm lên cho mẹ. Ngày mai, con đưa Tiểu Băng đến chào mẹ.
Bà Phương cười nhẹ:
- Nghe con nói về Tiểu Băng làm mẹ cũng nôn gặp măt con bé. Chắc là không lâu lắm, mẹ lại có cháu nội ẵm bồng vời người ta.
Đông PHong mắt ngời hạnh phúc, anh đáp:
- Cưới xong, con sẽ bảo cô ấy sanh liền một lúc mấy đứa, chỉ sợ mẹ trông chúng không xuể thôi.
- Con đừng tưởng bỡ. Bao nhiêu mẹ cũng trông được tất. Càng nhiều càng tốt. Nhà đông người càng vui chứ con.
Nhìn mẹ vui vẻ, Đông Phongn nghĩ sẽ không còn bao lâu nữa, mẹ nhất định sẽ được toại nguyện. Đông Phong bỗng nhơ" Tiểu Băng vô cùng. Mây ngày qua không gặp được cô bé, anh nghe bồn chồn trogn dạ. Tí nữa sẽ sang bên nhà Tiểu Băng, chắc là cô bé sẽ reo lên khi gặp anh.
Đông Phong xuống dưới nhà, anh tỏ vẻ thản nhiên và thông báo mẹ anh không khẻo, rồi tự nhiên ngồi vào bàn dùng cơm. Anh cười nói vô tư với Thuỷ Tiên.
Nhìn thái độ của Đông Phong, ông Quang cũng không còn dè dặt. Ông và Thuỷ Tiên cụng ly côm cốp nói cười náo động cả phòng ăn.
Dù rất nóng ruột, nhưng Đong Phong vẫn lịch sữ ngồi đến cuối bữa ăn. Thuỷ Tiên ngả ngớn ngồi sát vào anh. Cô chăm chút từng miếng ăn đến tận miệng của Đông Phong. Ánh mắt cô nhìn anh thật tình tứ, lả lơi khoe bộ ngực cang tròn nhấp nhô sau làn vải mỏng.
Hết kiên nhẫn ngồi nhìn Thuỷ Tiên làm trò, Đông Phong lấy lý do có việc fải ra ngoài. Anh ra xe rồ máy chạy đi. Bỏ mặc Thuỷ Tiên ngồi sượng trân trên ghế vơi" vẻ mặt đùng đùng giận dữ.