Tình ảo như cánh diều đang bay
Tình online như một cánh diều chấp chới trong gió, cao quá dễ đứt dây mà thấp quá lại không thể bay được.

     hởi đầu: Sợi dây...
“Buzzz!
Này người yêu!
Sắp tới có đứa bạn về, Tuấn gửi quà cho người yêu rồi đấy!
Khi nào nó về đến Việt Nam sẽ gọi cho người yêu, người yêu gặp nó để lấy quà nhé!”
Mỗi lần định nói gì đó với Keng, Tuấn hay mở đầu bằng câu gọi vô cùng thân thiết: “Này người yêu!”...
Cận tết, mọi công việc gấp rút, bù đầu. Những con người online không có nhiều thời gian tán gẫu với nhau chuyện trời, chuyện đất, chuyện thiên hạ nữa. Dù Tuấn nói với Keng bên Thái không có Tết nên không khí vẫn thế thôi, nhưng Keng biết chắc, chắn cậu người yêu online ít nhiều nôn nao khi giữa những mối liên hệ với đất mẹ tuôn nhắc đến từ “Tết”. Thấy tội những người phải xa quê vào đúng dịp Tết.
“Người yêu online” - đó là cụm từ Keng và Tuấn dành cho nhau trong những dòng chat, comment dù họ chưa từng gặp mặt ỉần nào. Bắt đầu từ blog, với cái profile giản đơn ngắn gọn và những dòng tự sự đầy trở trăn về cuộc sống, về tình yêu trong những entry mà họ quen nhau. Hai blogger có cái tên ngắn gọn và không e dè post lên blog những bức hình thực tế về bản thân mình trong cuộc sống. Hai người bằng tuổi nhau, cùng sở hữu tính cách Libra (Thiên Bình) theo quan niệm cung Hoàng Đạo của phương Tây. Vì thế khi chưa gặp mặt họ có nhiều vấn đề giống nhau để nói. Và đến một ngày họ thỏa thuận với nhau: “Làm người yêu nhé! Chỉ là người yêu trên mạng thôi. Là người yêu online ý mà!”

 

Thứ Sáu, 25 tháng Chạp, hơn mười giờ tối Keng nhận được điện thoại từ một số máy lạ:
- Bạn có phải là Keng không? Mình là bạn của Tuấn, nó gửi quà cho bạn đây!
- Ôi vậy à? Tuấn cũng có nói với mình rồi. Mà bạn về lúc nào vậy?
- Mình vừa xuống sân bay, gọi cho bạn luôn nè! Khi nào bạn về quê thế?
- Chủ nhật mình về...
- Trời đất! Cái thằng nó bắt mình phải đưa quà cho bạn luôn, vì nó bảo mai bạn về quê rồi chứ.
- Mình cũng định mai về, nhưng kẹt chứt việc nên ngày kia mới về.
- Vậy mai mời mình đi uống café nhé! Rồi mình chuyển quà cho...
- Okie, mời luôn bây giờ cũng được nè!
- Oái! Bạn biết mấy giờ rồi không mà dám mời mình đi uống café? Bạn không sợ gì à?
- Hi hi... Hơn 10 giờ thui mà, đâu có sao? Đùa thôi, mai lúc nào rảnh thì gặp nhau nhé! Tớ sẽ điện cho bạn héng!
Cậu người yêu online này chu đáo ghê, còn biết chính xác ngày Keng về quê ăn tết nữa. Keng thấy vui vui vì mình luôn tìm được rất nhiều mối quan hệ thú vị trên mạng lẫn ngoài đời thực. Đã từng nghĩ chuyện kết bạn với Tuấn là một thứ “Mong manh ảo” huyễn hoặc vô chừng.

 

Thứ Bảy, công ty Keng tổ chức tất niên, vui tưng bừng. Gần 5 giờ chiều tàn tiệc, gửi tất cả những rắc rối tồn đọng của năm cũ lại, Keng sắp đồ đi về, trước khi rời công ty không quên gọi điện cho cậu bạn của người yêu online:
- Giờ tớ rảnh, nếu bạn không bận gì thì tớ mời bạn đi uống café, để tớ lấy quà!
- Được thôi, bạn định mời tớ uống café ở đâu?
- Bạn thích chỗ nào thì tớ mời bạn đến chỗ đây! Chọn khu Hồ Con Rùa nhé, tớ đi ra đấy cho gần.
- Tớ đi lâu quá rồi nên không biết đường ở Việt Nam, và ngoài cái quán Window’s tớ cũng chẳng biết nơi nào khác nữa.
- Okie, Quán Window’s, đúng 5.30 nhé!
...
Keng đứng trước thềm Window’s gọi điện xem cậu ta đã đến chưa? Nhận được thông điệp rằng ngồi chờ cậu ta một chút, vì cái xe lâu ngày không đi nó gặp trục trặc. Keng chọn ngay một bàn bên ô cửa kính nhìn ra đường Trần Cao Vân và ngồi nhâm nhi trà đá chờ đợi. 5 phút, 10 phút... 25 phút sau thấy một thanh niên đeo kính cận, mặc áo trắng, quần lửng, dáng vẻ rất sport bước đến ngồi phịch xuống trước mặt Keng. Cậu ta cười rất hồn nhiên, không chút ăn năn gì về việc trễ hẹn. Keng thì ngớ người ra, nhìn cậu ta quen vô cùng, giống y chang trong những bức ảnh của người yêu online trên blog.
- Tớ nhìn bạn thấy quen lắm ý! - Keng mở lời trước.
- Bạn gặp tớ hồi nào mà nói nhìn tớ quen? - Cậu thanh niên trố mắt ra hỏi.
- Tớ chưa gặp bạn bao giờ nhưng rõ ràng tớ thấy rất là quen! - Keng bối rối giải thích.
- Hay hồi nhỏ bạn sống ở đây và đã từng gặp tớ! - Cậu ta cười cười vẻ rất chi là cảm thông.
- Chắc chắn tớ chưa gặp bạn bao giờ nhưng có lẽ tớ đã nhìn thấy hình của bạn. - Keng cũng không chắc về suy nghĩ của mình, vì thấy cái mặt cậu ta tỉnh bơ.
- Hay thằng Tuấn nó cho bạn xem hình tớ?
- Không, tớ thấy bạn giống hình của Tuấn trên blog lắm ý!
- Vậy sao? - Cậu ta hỏi một câu không cần trả lời, rồi rất hồn nhiên vòng tay ra sau đầu tựa lưng vào thành ghế thư giãn, mắt nhìn linh tinh những cánh cửa cách điệu trong quán. Thực chẳng hiểu nổi cậu ta đang có suy nghĩ gì về sự thắc mắc của Keng nữa.
Keng cũng bắt đầu hết kiên nhẫn về cái sự giống hay không giống và thái độ tỉnh queo của cậu ta, nên nghiêm mặt hỏi một câu rất xã giao, với ngữ điệu rất nhanh:
- Bạn tên là gì thế?
Cậu ta không nói ngay, mắt đảo chầm chậm theo những gì cậu ta muốn nhìn. Để Keng chờ khoảng hơn 1 phút, cậu ta ngồi nghiêm chỉnh lại nhìn thẳng vào người đối diện rồi gọi một câu rất nghiêm chỉnh, trịnh trọng, âm lượng hơi lớn:
- Này người yêu!
Keng bật cười, đã nghi ngờ ngay từ đầu mà. Nhưng cô làm mặt giận:
- Ghét quá đi! Thấy cái mặt người ta ngu ngu nên lừa đảo chứ gì? Làm người ta bị hố hàng nãy giờ... Sao người yêu nói không về được mà ngồi đây làm chi vậy?
- Cũng đâu có định về, nhưng tự nhiên thấy chán quá, sắp đồ xách va-li ra sân bay về luôn.
Tình yêu online và hai người quen nhau trên blog rồi gặp nhau ngoài hiện tại sau bao ngày chat chít. Họ nói chuyện vu vơ, linh tinh về sở thích, quan điểm của mình. Tuấn cầm cái túi giấy mình mang theo lấy ra một cái máy SPS, vài quyển sách và một túi nhỏ màu nâu, Keng lanh chanh: “Cái này là quà của Keng hử?”, Tuấn thản nhiên: “Cái này Tuấn mới đi mua về để học” rồi chìa cái túi nhỏ màu nâu về phía Keng: “Cái này Tuấn cũng vừa mới đi mua về! Quà của Keng đó!”, “Mới mua thì Keng không thèm nhận đâu, nói quà từ Thái cơ mà?”, “Trời, nói đùa đấy! Cái này mình đem về từ bên Thái thật đó!”. Trong chiếc túi nâu là hai món quà nhỏ, một cái vỏ bọc điện thoại phong cách Thái và một chiếc ví màu đỏ bằng nhung thêu hình mèo để đựng di động hoặc máy nghe nhạc.
- Thấy hình như người yêu Keng rất thích màu đỏ. À mà chẳng hiểu sao sắp tới năm chuột mà lại chọn cho Keng hình con mèo... - Tuấn trầm ngâm.
- Keng thích mèo lắm mừ! Cảm ơn người yêu ná!
Và họ lại bắt đầu tán gẫu về những chuyện đâu đâu. Cuối cùng Tuấn kết luận:
- Người yêu Keng hay nhờ! Thích viết blog nì, thích chụp hình nì, và thích yêu nhiều người nữa nì...
- Đúng gòy đó! Người yêu nhận xét giỏi quá!
- À mà Keng đã mua quà về quê cho gia đình chưa?
- Hị hị... ở quê giờ còn mỗi mẹ thui hà! Nhưng mà mẹ Keng không thích quà, mẹ Keng thích tiền hơn cơ. Nên Keng mang tiền về là được òy.
- Nói thế thui, các cụ vẫn thích được nhận quà lắm. Người yêu Keng nên mua quà về tặng mẹ...
- Ừa có gì lát nữa Keng sẽ đi tìm quà.
Một lát sau họ gọi phục vụ tính tiền. Tuấn móc ví ra, Keng lanh chanh như tính khí trẻ con của mình:
- Ơ, đã nói là Keng mời bạn uống café mà. Để Keng trả tiền cho...
- Keng mang về cho mẹ đi, mẹ thích nó mà... hì hì.
- Thui hông thèm giành nữa.
Họ vẫy tay chào nhau trên đường cong quanh hồ Con Rùa, mỗi người đi một hướng. Tâm trạng Keng chập chùng những điều mới lạ. Gặp mặt người yêu online và được nhận quà. Vui thật!

 

Keng xa rời những cơn nắng phương Nam, gieo mình vào đợt rét cóng dài lê thê của miền Bắc. Về quê ăn tết mà Keng rúc trong chăn ngủ li bì. Có những hôm 10 giờ sáng Tuấn gọi điện nghe giọng ngái ngủ của Keng la um sùm: “Trời ơi! Người yêu lười biếng quá, giờ này mà còn ngủ nướng, thế thì về quê làm gì hông biết?”, Keng vừa cười vừa mếu: “Tại lạnh quá mà, hu hu...”.
Mùng 4 tết, Tuấn quay trở lại Thái Lan tiếp tục việc học của mình. Keng bận bịu linh tinh quên xừ mất cả việc gọi điện chúc người yêu online một chuyến bay bình an. Cho đến tối online thì Tuấn đã ở bên đất Thái. Keng vẫn tự nhận mình là một kẻ vô tâm, nhưng rõ ràng cô vô tâm thật.
Keng chat với Tuấn: Tại tết về quê nên chỉ gặp được duy nhất một lần. Nếu Tuấn còn trở về Việt Nam, Keng hứa sẽ gặp Tuấn nhiều hơn, dẫn Tuấn đi chơi (?), và nhất định sẽ bù đắp tình cảm cho việc đã lờ Tuấn đi. Keng vẫn hay nói chuyện tếu táo như thế, chẳng biết mình có thể thực hiện được không, nhưng trong những mối quan hệ Keng vẫn thường làm ra vẻ nũng nịu, nhõng nhẽo và có phần tưng tửng như thế. Cô đã tự bắt mọi người phải gọi mình là Keng thay cho cái tên chính thức cha mẹ đặt cho mà lị. Keng thường xuyên cười nhăn nhở mỗi khi nhắc đến cái mục “About me” trên blog: “Tớ là Keng vì hồi nhỏ tớ bị té giếng, nhớn lên tớ bị té xe, khi già chắc tớ bị té giường và khi chết tớ sẽ bị té hố... ke ke”. Tuấn nói có thể cuối tháng Ba sẽ trở về Việt Nam và ở lại khá lâu. Keng biết thế, song cũng chẳng chờ đợi điều gì. Trên blog Tuấn vẫn để hình chụp chung với một cô gái. Hơn nữa Tuấn vẫn kể cho Keng nghe về chuyện tình dang dở của mình ở Việt Nam.

 

Hạ tuần tháng Ba, Tuấn Buzzz nick Keng trên Yahoo với câu nói quen thuộc: “Này người yêu!”. Keng vừa chat vừa làm việc nên thỉnh thoảng mới gõ được một dòng lên cửa sổ chat. Điều đó khiến Tuấn phát cáu: “Người yêu có thể cho xin 5 phút không làm gì khác được không?”, “Keng vẫn đang chat với Tuấn mừ! Cho hẳn 10 phút luôn đó, có gì Tuấn nói đi...” Keng gõ lia lịa lên khung chat, chẳng thấy Tuấn trả lời, cũng phát cáu theo. Điện thoại rung nơi góc bàn, Keng cầm lên và rất đỗi ngạc nhiên - số của Tuấn.
Tuấn mới về Việt Nam, nhưng không biết lúc nào Keng thu xếp được thời gian để cùng nhau đi uống café. Keng hẹn Tuấn vào ngày hôm sau, Keng có chút việc gia đình nên xin nghỉ phép, sẽ dành thời gian gặp Tuấn.
Hôm sau, đang phóng xe trên đường, Tuấn gọi điện hỏi Keng: nếu rảnh thì trưa đi ăn cùng. Keng than rằng đang bận, đến chiều sẽ gặp, khoảng 3 giờ cho mát mẻ. Tuấn đành ngậm ngùi hẹn đến chiều. Trưa, nhóm bạn của Keng tụ tập ở Karaoke Nice, gọi Keng ra, mải mê hát hò đến 3:30 nhận được tin nhắn của Tuấn, Keng mới lật bật chạy ra ngoài gọi điện cho Tuấn. Cậu đang ở café Window’s chờ Keng.
Tuấn ngồi ở trên lầu, đang cắm cúi đọc sách, nắng chiếu lấp lánh qua tấm kính rộng nhìn xuống hồ. Trên bàn là một ly trà nóng, một ly cacao và một dĩa khoai tây chiên. Keng bước đến, đứng đối diện một lúc mà không hề thấy Tuấn ngẩng đầu lên, dường như quyển sách đã hút hết sự chú tâm của Tuấn. Người phục vụ thấy Keng đứng mãi phải chạy đến kéo ghế ra mời Keng ngồi, lúc đó Tuấn mới rời khỏi những trang sách nhằng nhịp tiếng Anh và đón Keng với một nụ cười mỏng.
- Người yêu chờ lâu chưa? - Keng hỏi với vẻ ăn năn.
- Em ngồi đây bao lâu rồi anh nhỉ? - Tuấn thay cho câu trả lời Keng bằng cách hỏi người phục vụ.
- Dạ, em cũng không biết, tại từ lúc em thay ca đã thấy anh rồi. - Lời giải thích của người phục vụ khiến Keng biết là Tuấn đã ngồi từ rất lâu.
Tuấn cầm điện thoại lên nhìn, nét mặt chau lại:
- Híc, mình ngồi đây hơn ba tiếng rùi đó...
- Keng đã dặn là người yêu ăn trưa rồi đi ngủ, đến khoảng 3 giờ mới gặp nhau mà đến đây làm chi sớm thế?
- Tuấn không quen ngủ trưa, bên Thái đó là giờ làm việc hiệu quả nhất...
Cũng như lần gặp đầu tiên, hai người nói chuyện vu vơ về những chuyện đã xảy ra trên mạng hoặc trong cuộc sống của chính mình. Rồi hết chuyện họ nói về lạm phát, về kinh tế chính trị, đủ thứ loằng ngoằng trong xã hội nhốn nháo bước vào thời kỳ khủng hoảng này.
Đang trò chuyện, Keng nhận được điện thoại của Upa - một người cũ mà Keng rất yêu, cô hồn nhiên bắt máy trước mặt Tuấn:
“ - Em đang ở đâu nè?
- Đang ngồi uống café ở Window’s bên hồ Con Rùa nè.
- Với ai nè?
- Với người yêu online.
- Vui nhỉ? Online gì nữa làm thành thật luôn đi.
- Hổng có được, chỉ yêu online thui hà...”
Có lẽ vì nghe Keng nói chuyện điện thoại như thế nên Tuấn đột nhiên giải thích với Keng có vẻ hơi khó khăn về mối quan hệ của hai người:
- Xin lỗi Keng rất nhiều, vì ngày xưa online, Tuấn nhận Keng làm người yêu cũng chỉ để vui thôi! Thực tế lúc đấy Tuấn cần một người bạn để nói chuyện, chứ không có ý đồ gì đâu.
- Hì, Keng biết mà! Keng đâu có phải là người thích ngộ nhận.
Đến lúc nhìn xuống đường chỉ còn thấy những đốm sáng lướt vèo qua, và không gian phủ đầy mật của những ánh đèn vàng vọt, hai người yêu online gọi tính tiền để về. Phần vì đã muộn, phần vì thấy Tuấn có vẻ thấm mệt, cậu đã ngồi ở đây ít nhất năm tiếng đồng hồ, Tuấn lấy ra một cái vỏ bọc điện thoại mới, vì cái lần trước đem về cho Keng có vẻ không đẹp và nó còn hơi bị kênh. Lắp xong vào chiếc điện thoại của Keng, Tuấn đưa thêm một cây bút bi: “Người yêu Keng thích màu đỏ nên tặng luôn nữa nè”.
- Không biết lần sau lấy lý do gì để gặp nhau nữa hỉ? - Tuấn hỏi trước khi chia tay.
- Thì lúc nào người yêu rảnh quá không có việc gì làm, gọi Keng đi uống café.
- Tớ không có thói quen đó, thấy nó vô nghĩa lắm. Mới lại Keng bận nhiều công việc hơn, thì lúc nào rảnh Keng nhắn một câu. Chứ Tuấn thì nhiều thời gian lắm!
- Keng cũng không có thói quen goi điện cho người khác.
- Híc, hai chúng mình giống nhau quá! Thôi thì thế này nhé! Ai thích thì người ấy gọi vậy.
- Ừa... zị nhai Bibi người yêu! Về nghỉ đi hông mệt.

 

Một tuần sau Keng mất điện thoại, online gặp Tuấn khóc lóc um sùm. Tuấn cũng vừa mới mất di động trong ngày đầu tiên về Việt Nam. Hai kẻ có hạn giống nhau than thở ầm ĩ. Tuấn hỏi Keng có cần dẫn ra Hùng Vương mua tạm một cái chữa cháy không? Keng nói khỏi cần, Keng đặt mua qua mạng rồi họ giao tận nơi là được. Thế là có thêm một cái cớ gặp nhau để chia buồn. Nhưng treo lơ lửng không biết thời hạn khi nào. Keng thì chẳng gọi điện rủ rê ai bao giờ. Tuấn thì ngại, hoặc là cũng giống như Keng. Thêm một lý do: Keng nghe nói truyện “Ngoại tình” của mình được lên báo (nhưng chưa nhìn thấy đâu), thế là Tuấn lôi thêm được lý do phải gặp nhau để bắt Keng mời ăn uống gì đó mới được. Keng lại hẹn vào một hôm nào đó... chắc là xa lắc quá!
Chủ nhật cuối cùng của tháng Ba, Tuấn bấm số Keng trên bàn phún di động của mình. Nghe rằng cô đang đi câu cá rất vui vẻ với nhóm bạn bên Thanh Đa. Tuấn làm vẻ trách móc: “Chán người yêu quá! Đi chơi mà chẳng rủ. Nói tớ về bù đắp tình cảm cho thế mừ toàn bỏ rơi hông à!”. Keng cuống quýt: “Zị thì tối ngày 1 tháng 4 Keng mời người yêu đi uống café hoặc đi miam tối ná! Tan giờ làm gặp nhau, okie héng! Ngày đấy nhất định hông được cho nhau ăn cá đâu nghe chưa?”, “Ừa, zị đi! Cứ thế mà làm! Chứ biết sao bi giờ?”.
Sáng ngày Cá, Tuấn gọi hỏi lúc nào gặp nhau và ờ đâu. Keng hẹn khoảng 5 giờ ở khu Hồ Con Rùa nữa. Chiều Tuấn thông báo lại khoảng gần 7 giờ, vì sợ sớm quá đi công chuyện về không kịp.
Rời công ty sớm nên 7 giờ kém 20 Keng đã đứng bên Hồ chờ Tuấn, gọi điện thấy mạng nghẽn. Keng nhắn tin: “Này người yêu! Keng chờ đến đúng 7 giờ nhé! Đến trễ là Keng về, không thích ăn cá đâu!”. Giờ hiển thị trên điện thoại đúng 18:59, thì Tuấn dừng xịch xe trước mặt cô. Keng kêu Tuấn theo mình đi họp nhóm một câu lạc bộ xong rồi hẵng đi ăn. Tưởng nhanh, ai dè Club họp mãi đến tận 9 rưỡi, khiến Tuấn ôm bụng nhăn: “Keng ơi! Người yêu vừa đi đá hai trận banh về, chưa được ăn gì cả”. Thương lắm cơ, nhưng mà Keng bận họp, vì là thủ quỹ của Club nên không thể bỏ về trước được.
Họp xong, Keng lại lôi Tuấn đi ra chợ đêm Kỳ Hòa để đặt làm mấy cái móc dây số điện thoại cho cô giáo. Tuấn than thấu trời nhưng vẫn cứ phải lẽo đẽo phóng xe theo Keng. Gần 10 giờ hai người mới chui được vào quán Đất Sét ngay trong hồ Kỳ Hòa. Do nói là Keng mời nên Tuấn chọn một bàn đồ ăn và rồi còn lăng xăng gắp cho cô người yêu online của mình nữa chứ.
Trong bữa ăn, tất nhiên hai người sẽ lại lôi đủ thứ chuyện ra nói với nhau. Tuấn kể mình về nước đợt này cũng do có việc: Gia đình cô người yêu trong chuyện tình dang dở của cậu đang bắt làm đám cưới. Bởi vì cô ấy đã khá thành đạt và hơn cậu một tuổi. Keng khuyên Tuấn không nên để cô ấy chờ lâu, người con gái sẽ sợ bị thiệt thòi. Tuấn trầm ngâm: “Nếu cưới bây giờ thì cô ấy mới là người bị thiệt thòi, vì đằng nào tớ cũng vẫn phải tiếp tục việc học của mình”.
Rồi Tuấn thắc mắc sao Keng tham gia quá nhiều Club trên mạng, offline triền miên, nếu dành thời gian đó để làm những việc khác cho chính bản thân mình sẽ ý nghĩa hơn. Keng cười nhàn nhạt: “Biết sao hông? Bởi vì cuộc sống của Keng nhàm tẻ quá! Keng không biết tìm niềm vui ở đâu, cho nên chỉ còn cách dựa vào thế giới ảo, bấu víu vào những gì không thực tế để huyễn hoặc mình...”. Tuấn nghiêm túc khuyên Keng nên đặt ra những kế hoạch cho tương lai, cho cuộc sống và cố gắng hoàn thành nó. Keng bần thần phút chốc rồi chua chát: “Vậy thì mục đích duy nhất của Keng là hoàn thành cuộc sống của mình. Keng đã muốn hoàn thành nó từ rất lâu rồi, nhưng sau bao nhiêu lần tự tử thì cái mục đích đó vẫn dang dở...”. Tuấn lắc đầu bó tay với Keng, rốt cuộc chỉ còn biết nói với một thái độ chân thành nhất: “Rõ ràng là Keng sống không có mục đích, nên nghiêm túc khuyên Keng hãy lấy chồng đi. Hoặc yêu một ai đó ngay đi. Lúc đó Keng sẽ thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn...”. Keng đã rời xa những yêu thương quá lâu. Đến nỗi tưởng chừng sống chỉ là chờ đợi những ngày trôi.
Đến lúc tính tiền, Tuấn lại hồn nhiên lôi ví ra, Keng nhăn nhó: “Hổng có được, đã nói là Keng mời mừ!”, “Để lần sau đi; hôm nay không phải là quán Tuấn thích! Định kêu Keng qua đó, nhưng khoảng 9 giờ nó đóng cửa mất rùi”, “Quán nào zị?”, “Quán Ngon ý”, “Keng biết òy, kiếm cớ để gặp Keng lần nữa đúng hông?”, “Sao biết hay zị?”, “Vậy qua tuần sau đi miam quán Ngon nhá!”.
Trên đường về Keng bắt Tuấn ghé qua chỗ đặt làm móc điện thoại, vì cô có đặt làm một dây số của Tuấn để tặng cậu ta. Nhưng cậu chỉ đi cùng đến đó mà nhất quyết không chịu vào. Nói là để lần sau gặp lại, Keng tặng cũng được. Keng thì cứ gào ầm lên: “Hông! Keng thích tặng quà cho người yêu vào ngày mùng 1 tháng 4 cơ!”, nhưng Tuấn chỉ quẳng lại một cái cười ngoác miệng đến tận mang tai rồi lướt xe đi mất dạng.
Keng về nhà, nhìn ngắm chiếc dây đeo điện thoại, cô gắn thêm vào đó một biểu tượng của cung Thiên Bình - Cái cân thể hiện sự thăng bằng, nhưng thực tế những người Libra luôn bị trói bởi những sợi dây mâu thuẫn. Có lẽ vì cố tìm kiếm sự thăng bằng nên họ mới luôn bị bao bọc bởi vô vàn suy nghĩ đối kháng nhau. Như chuyện tình yêu, cưới xin của Tuấn, việc định cư lại Thái hay trở về sống ở Việt Nam, việc sẽ tiếp tục bám theo cơ chế nhà nước hay bung ra làm kinh doanh... Như cuộc sống mơ hồ, ảo não của Keng, chuyện tình yêu đầy trắc trở vô thường, lý tưởng - ước mơ mờ mịt, tương lai chẳng cần bất cứ điều gì. Những người Libra - như Tuấn, như Keng, mỗi người có một phong cách sống, nhưng luôn cố gắng đòi hỏi sự cận bằng, họ cố gắng đo đếm giữa những thái cực, cố gắng đem những đối kháng đọ sức với nhau và rồi cuối cùng lạc lối không biêt nên chọn lựa điều gì. Lai bắt đầu sự chông chênh. Chông chênh để tìm sự cân bằng.
Keng nhớ trong lần gặp thứ hai, Tuấn đã nói: “Hai đứa mình giống nhau quá, nên không yêu nhau được. Chỉ làm người yêu online thui hỉ?”. Dĩ nhiên có thêm người yêu online, thế giới ảo của Keng sẽ nhiều sắc màu hơn là chỉ có bạn chat, chỉ có forum, chỉ có club, hay những entry cô độc nặng trĩu ưu phiền. Nên Keng thích giữ Tuấn là một người yêu online trên mạng và là một người bạn ngoài đời thực.
Việc online làm quen rồi gặp gỡ nhau ngoài cuộc sống thực là chuyện bình thường trong thời đại mang tên @ hiện nay. Nhưng nhìn lại những gì đã qua, Keng thấy chuyện giữa mình với Tuấn là một kịch bản hy hữu trong sân khâu đời. Ít nhiều trong cái khái niệm “người yêu online” cũng đã điểm xuyết thêm vài sắc màu tươi tắn qua đôi mắt chỉ toàn nhìn thấy những gam màu xám của Keng.
Tuấn trẻ, đẹp trai, phong cách khỏe mạnh, học thức đầy mình, cũng biết hài hước... đó là những điều mà một cô nàng yêu sự phù phiếm, màu mè như Keng thích ở cậu ta. Nhưng hơn hết, cô muốn duy trì tình bạn với Tuấn vì cậu luôn rất thật lòng bày tỏ những suy nghĩ của mình khi hai người trò chuyện. Sẽ khó kiếm được một cậu bạn như Tuấn. Nhưng chẳng biết là Tuấn có chịu dựng được một kẻ tính cách tưng tửng có phần điên điên như Keng? Nên cũng không thể biết được tình bạn của họ kéo dài được bao lâu. Song nếu cố nuôi dưỡng thì có lẽ sẽ ngăn được nỗi lo lắng về sự đoản thọ của nó. Nên vào ngày Chủ nhật, khi tiễn những dư âm của tuần cũ đi qua, Keng đã dán sẵn vào trí nhớ của mình một ghi chú:
“Trong tuần nhất định sẽ cùng Tuấn đi ăn ở quán Ngon”.

 

Nối tiếp: Cánh diều...
Chat 1
Người lạ: Hi, làm quen nhé!
Keng: Hi, bạn là ai? Sao biết nick tui?
Người lạ: Mình nhìn của một người bạn.
Keng: Ai vậy?
Người lạ: Nói bạn cũng không biết đâu. Đồng ý làm quen không?
Keng: Okie thôi!
Người lạ: Bạn tên gì?
Keng: Keng
Người lạ: Không chơi trò biệt danh nhé!
Keng: Gia đình, bạn bè, đồng nghiệp... ai cũng gọi Keng, quên mất tên  thật rồi!
Người lạ: Ờ! Vậy thì mình là Cốp.
Keng: Keng, Cốp, toàn âm thanh không zị chùi! Vui tai đáo để!
Người lạ: Ở nhà mình còn có tên Lốp nữa. Lốp Cốp. Có phải bạn cũng có thêm tên Leng nữa không?
Keng: Leng là một mối tình của tui thôi... Hai đứa Leng và Keng tình cờ gặp nhau iu nhau, rùi chia tay...
Người lạ:...
Chat 2
Tuấn: Này người yêu! Sao người yêu dễ làm quen thế?
Keng: Nói zị là sao nè?
Tuấn: Lốp Cốp, Leng Keng. Sao mà Keng dễ tính thế? Vậy là lại có thêm một người yêu nữa rồi phải không?
Keng: Chùi ui! Sao người yêu biết? Keng mới chat với Cốp có một lần thui mừ! Yêu đương gì?
Tuấn: Hỏi thật nhé! Hiện tại Keng có bao nhiêu người yêu tất cả?
Keng: Tuấn biết thừa là Keng thích yêu nhiều mà! Người yêu ngoài đời thì nhiều lắm (mình yêu hay họ yêu chả biết được), nhưng người yêu online thì chỉ có mỗi mình Tuấn mà thôi!
Tuấn: Sặc!... Té ghế!
Chat 3
Keng: Cốp kia! Nói gì với người yêu online của Keng? Để Keng bị giận rùi nè... Hu hu hu
Cốp: Ơ! Có nói gì đâu!
Keng: Hai người hè nhau ăn hiếp tui... Hu hu hu.
Cốp: Cốp không nói gì thật mà!
Keng: Vậy tại sao lúc Keng hỏi sao biết nick Keng, Cốp không nói là thông qua Tuấn?
Cốp: Keng hỏi ai thôi chứ đâu có hỏi người đó tên gì đâu mà Cốp nói.
Keng: Bắt nọn ngôn ngữ à! Giận Cốp luôn! Hu hu...
Cốp: Thui xin mà! Đừng khóc như thế nữa! Mà hỏi thiệt bộ Keng sợ Tuấn giận lắm à?
Keng: Chứ sao nữa. Tuấn là người yêu online của tui mà.
Chat 4
Tuấn: Người yêu bận gì à? Hay lại đang Lốp cốp nữa?
Keng: Đâu có đâu! Chỉ thỉnh thoảng mới chat với bạn Cốp thui mừ.
Tuấn: Trời! Bạn Cốp rồi cơ đấy! Thân thiết nhỉ?
Keng: Ai Keng cũng coi là bạn, mỗi Tuấn được làm người yêu thôi đấy!
Tuấn: Thật á?
Keng: Thật mừ! Chắc người yêu thích Keng thật òy, nên mới ghen tuông như thế phải không?
Tuấn: Àh... Uhm... Ồ...
Keng: Người yêu hết chuyện để nói với Keng rồi à?
Tuấn: Keng này! Sao càng ngày khoảng cách giữa chúng mình càng xa thế nhỉ?
Keng: Tự nhiên Keng nhớ ra một bài thơ, người yêu đọc nhé!
“Chúng mình dần trở thành khó hiểu trong nhau
Câu chuyện như ấm trà nước thứ ba nhạt thếch
Em vận vẹo bàn tay - Anh so bờ vai lệch
Trái tim chúng mình hai nhịp cứ chênh vênh”.
Tuấn: Sặc! Nghe ghê quá, không đọc nữa đâu
Keng: Không chịu đâu! Cứ muốn bắt người yêu đọc hết cơ!
“Có phải thời gian làm hằn những vết nứt không anh?
Những vết nứt sau bao ngày mưa nắng
Hạnh phúc bào mòn nụ cười thua thớt
Chỉ những nỗi buồn còn ghim lại trong nhau”.
Tuấn: Thôi, Keng đừng gửi nữa! Sến quá!
“Em chẳng bao giờ tin mình sẽ mất nhau đâu
Tình yêu đầu tiên em có được
Tình yêu đã một lần làm tim em bị xước
Những giọt máu hồng cứ đỏ mãi nhường kia”.
Tuấn: Thôi không đọc nữa đâu!
Tối người yêu có rảnh không?
Đâu rùi nè?
Biết ngay mà, cứ lúc cần lại lận mất tăm.
Buzzz!
Bó tay luôn!
Bibi...
(10 phút sau)
Keng: Sozi người yêu! Keng phải họp brief đột xuất!
Người yêu đâu rùi? Quay lại chat với Keng đi!
Hu hu... vẫn thấy online cơ mà!
Giận Keng nữa rồi sao?
“Chúng mình dần trở thành khó hiểu trong nhau
Cái khó hiểu gợi bao điều mới mẻ
Nên anh yêu ơi! Xin đừng lo lắng thế
Phiền muộn nào rồi cũng sẽ qua đi
Em chỉ sợ một ngày mình cũ kỹ trong nhau
Cái cũ kỹ gợi bao điều nhàm chán”
Khổ cuối cùng của bài thơ đó! Hix...
Tuấn không thèm trả lời Keng nữa, một lúc sau thấy sign out ra khỏi YM. Keng buồn hiu hắt. Ôi có thế mà cũng giận được.

 

Gần tan giờ làm một số máy bàn gọi vào di động của Keng.
- Alo, xin lỗi ai ở đầu dây ạ?
- Khụ... khụ... khụ... còn ai nữa chứ?
- Sao người yêu lại bị ho vậỵ? Híc... Ốm à?
- Không, đang ở nhà nấu cơm.
- Eo, người yêu giỏi thế! Có vất vả lắm không?
- Mình nấu cho có hai người ăn thôi mà, nên đơn giản lắm!
- Người yêu với ai nữa nè?
- Nấu cho ba mẹ mình Keng à!
- Ủa! Tuấn không ăn sao?
- Không, nên mới hỏi Keng tối có rảnh không đấy chứ!
- Keng tối nào mà chả rảnh, trừ những lúc... đi chơi... hi hi.
- Vậy thì khoảng 7 giờ qua cổng trường Sư phạm rùi gọi cho mình nhé!
- Okie!
Canh me hết giờ làm, Keng le te chạy về, tắm ù một cái rồi phục trang và phóng xe ra khỏi nhà, đi “hẹn hò” với người yêu online.
Mỗi lần gặp Tuấn là một lần bất ngờ. Keng luôn nhận được những khám phá thú vị từ những bữa off ngoài đời thực của hai người yêu online. Tuấn biết cách phân tích tâm lý của Keng, như một bác sĩ giải phẫu hiểu rõ từng khối nội tạng bệnh nhân. Keng cũng không phiền lòng bởi luôn tự mãn rằng mình vô tâm chẳng để ý chuyện gì.
Lần thứ tư, hai người gặp nhau để Keng có dịp thực hiện lời hứa mời Tuấn đi ăn là vào một buổi trưa. Tuấn nói muốn thay đổi cách thức, chả nhẽ cứ gặp gỡ vào buổi tối hoài. Quá 12 giờ, Tuấn qua công ty đón Keng. Lòng vòng giữa trưa nắng khá lâu, hai người quyết định vào Wrap&Roll ăn món lạ của Việt Nam. Tuấn hỏi Keng nếu ở trong trường hợp người con gái đã đính hôn với mình, Keng sẽ làm gì. Keng hồn nhiên trả lời “sẽ từ bỏ luôn” khi nghe Tuấn kể đã lâu rồi không gặp cô ấy. Vậy là nảy ra một cuộc tranh luận về cái “About me” của Keng: “Tôi là một kẻ Vô Tâm, nhưng chính vì Vô Tâm nên không thể quên được những gì đã Để Tâm”.
- Thực ra Keng sống không hề vô tâm, Keng để tâm đến rất nhiều điều không đáng nhưng lại vô trách nhiệm trong cách giải quyết.
- Nhưng rõ ràng ở trong vị trí đó, nếu là Keng, Keng sẽ quẳng vấn đề đó ra khỏi đầu. Tại sao phải nghĩ khi một người không còn tha thiết với mình?
- Một vấn đề lớn như thế, đã nằm trong tâm trí bao nhiêu lâu, mà Keng nói có thể quẳng đi một cách dễ dàng sao? Buông xuôi như Keng chỉ là trốn tránh cách giải quyết. Còn mình khác Keng, mình thì sẽ chịu trách nhiệm đến cùng với vấn đề của mình.
- Ý người yêu là đang nói Keng vô trách nhiệm đúng không?
- Không, mình chỉ muốn nói là Keng đang sống không đúng với cái quan niệm của chính mình thôi!
-... Chả bàn cãi chuyện này nữa đâu. Keng sẽ nghĩ về nó sau nhé!
- Bao giờ Keng cho người yêu cưới đấy?
- Ơ! Keng đâu có quyền gì mà cho phép hay cấm đoán. Trừ khi Tuấn định lấy Keng... hi hi...
- Thì thế nên mình mới đang hỏi Keng nè!
Keng bối rối, biết là Tuấn đùa, nhưng vẫn thấy sao sao ấy.
Lúc về Keng nhờ Tuấn ghé vào bưu điện gửi một lá thư. Sau khi mua con tem 800 đồng, Keng không lấy lại 200 tiền thối, mà chạy thẳng ra thùng thư. Vừa nhét lá thư qua khe thì thấy một bàn tay chìa tờ 200 ra trước mặt, Keng cười, xua tay: “Dạ thôi, không cần đậu ạ!” rồi quay lưng bỏ đi. Chủ nhân bàn tay đó bám theo Keng khiến cô quay lại nhìn và thấy khuôn mặt méo xệch đầy xúc cảm của Tuấn.
- Bó tay với người yêu thật đấy! Làm lơ mình luôn! Kiểu này nhìn thấy Keng ngoài đường làm sao mà dám gọi cơ chứ?
- Híc... Người yêu thông cảm đi, tại bình thường Keng chả bao giờ chú tâm điều gì cả.
- Ôi, người yêu mình tệ quá đi thôi...
Trả Keng trước cổng công ty, Tuấn hỏi:
- Lúc nào lại gặp nhau nữa hỉ? Và với lý do gì nhỉ?
- Chịu thôi! Hễ thấy nhớ thì phone, thích thì gặp vậy!
- Ừ! Chắc thế! Bibi.

 

Chủ nhật, Keng dự buổi offline của Yahoo Answers tại An Restaurant bên Thanh Đa. Trong lúc đang chờ đợi các thành viên đến, Keng nhận được điện thoại của Tuấn:
- Keng đang ở đâu đây?
- Đang chuẩn bị offline cùng Yahoo.
- Cho mình theo với được hông?
- Người yêu qua bên Thanh Đa đi, nhà hàng An bờ sông ngay gần mấy cái nhà chung cư ý!
- Ui không biết đâu, Keng ra đón nhé!
- Okie, Keng ra đầu đường chờ. Đến nhanh nhé!
Keng cùng Tuấn đi vào, chưa kịp giới thiệu thì cậu quản lý Team HCM chạy đến hỏi: “Bạn có phải là Tuấn không?”, Keng trố mắt ngạc nhiên: “Ơ sao biết hay zị?”, cậu ta trả lời tỉnh bơ: “Cái gì mà tui chẳng biết!”. Tuấn không nói gì, chỉ cười cười một cách hiền lành. Keng hồ nghi, chắc là đọc trong blog của mình nên mới biết.
Một lát sau, cô bé thư ký mang tờ danh sách đến: “Anh là thành viên mới phải không ạ? Mời anh đóng lệ phí cho buổi offline ạ!”. Trong bản danh sách có tên và email của Tuấn. Keng bất ngờ như bị té giếng: “Ơ... ơ... sao tên người yêu lại có sẵn trong đây?”, một nụ cười rất chi là độ lượng: “Tớ biết Yahoo trước cả Keng cơ ná!”. Giá như đang chat, Keng sẽ gõ một dòng: Té ghế toàn tập!
Chẳng thể hiểu Tuấn cố tình tạo bất ngờ cho Keng hay có ý đồ gì nữa. Keng chỉ biết nói với Tuấn: “Chắc chuẩn bị cho ra đời tập nữa về Người yêu online quá!”. Tuấn không ở lại lâu, khi đồ ăn vừa được bày ra, cậu xin phép về vì có việc. Cô bé thư ký năn nỉ: “Em đã lỡ thu tiền của anh rồi thì anh ở lại ăn chút gì rồi về!”. Nhưng Tuấn khước từ trong sự nhũn nhặn. Keng nhõng nhẽo:
- Hu hu... hông đồng ý cho người yêu về đâu! Bỏ Keng lại một mình!
- Thôi nào! Keng đâu có biết khóc phải không? Mà Keng có nhiều bạn lắm, đâu phải chỉ có mình tớ!
- Hu hu... nhưng Keng không thích người yêu về! Người yêu ở lại đi...
- Nhưng mình có việc thật mà! Sao tự nhiên Keng tình cảm thế?
- Hì hì... giả bộ nhõng nhẽo đó! Dạo này thích làm nũng ghê lắm! Người yêu bận việc thì cứ về đi! Mặc dù Keng không thích người yêu về tẹo nào cả đâu!
- Keng ở lại vui với mọi người nhé! Bibi.
Lần thứ năm gặp nhau, Tuấn vẫn là một người thú vị với Keng.

 

Trước lễ giỗ tổ Hùng vương một ngày, tối Tuấn gọi điện buôn chuyện với Keng, vẩn vơ mọi nỗi buồn chán vì thành phố nhỏ bé ngột ngạt chẳng biết đi đâu. Keng gợi ý café, Tuấn kêu không thích. Keng đề nghị đi xem phim, Tuấn gạt luôn. Cuối cùng Keng đành chọc: “Hay chúng mình ra công viên ngắm đôi...”, Tuấn thật thà: “Chỗ đấy đâu có hợp với bọn mình”. Tuấn bảo hay là qua nhà Keng chơi, Keng chối luôn vì ở trọ chung với chủ nhà không mời khách vào được. Tuấn cũng nói dẫn Keng qua nhà chơi không ổn, nhà của ba mẹ thì kỳ vì Keng hổng phải người yêu thực, nhà riêng thì một trai một gái sợ xảy ra vấn đề bất chính, chả nhẽ lại dắt qua nhà cho thuê chơi với những người đi ở trọ. Keng cười sằng sặc: “Ui, đang khoe có nhiều nhà với Keng hử?”. Hai người cứ băn khoăn đưa đẩy rằng chẳng biết đi đâu trong cái đô thị rộng nhất nước này cả, thì đột nhiên mất tín hiệu. Keng đợi một phút sau không thấy Tuấn gọi lại bèn bấm số của Tuấn:
- Ủa sao đang nói chuyện người yêu lại tắt đi vậy?
- Híc, nói lâu quá! Hết tiền luôn òy. Đợi khoảng 10 phút nữa gọi lại cho Keng nhé!
10 phút, rồi 15 phút... không thấy di động của mình rung, Keng gọi lại cho Tuấn chỉ nghe những tiếng tút dài không hồi đáp. Tuấn chẳng chịu trả lời điện thoại nữa. Kiên trì khoảng chục lần Keng đi ngủ. Chả hiểu nổi người yêu online của mình sao nữa. (Bùn như con chùn chùn).
Ngày giỗ Tổ, Keng đi chơi dưới Bà Rịa. Chiều đang tung tăng ngắm cảnh thị xã thì có một số máy lạ gọi đến. Bắt máy Keng nhận ra ngay giọng Tuấn:
- Sao hôm qua nói gọi lại mà Keng đợi hoài chẳng thấy. Người ta gọi mà cũng không thèm bắt máy nữa chứ! Ghét quá đi!
- Khổ quá à! Vừa mới cầm máy lên định gọi cho Keng thì bị giật xừ mất. Hôm nay phải gọi cho Keng bằng số khác đây này.
- Híc... Sao người yêu đen đùi thế nhỉ? Mới mất xong giờ lại mất nữa.
Thế là chia buồn, thế là an ủi, thế là nói linh tinh chuyện... biết Keng đang đi chơi nên để treo một lời hẹn vô thời hạn nữa: Khi nào có cơ hội thì gặp nhau sau.

 

Hơn một tuần, Keng thì chẳng nhớ gọi điện hỏi han ai bao giờ, Tuấn có lẽ bận hoặc sao sao đó nên chỉ thỉnh thoảng online vu vơ vài câu chat. Và rồi “ghen tuông ảo” dẫn đến cuộc hẹn trước cổng trường Đại học Sư phạm.
7 giờ kém 10 Keng phone cho Tuấn, nói là đang có mặt ở chỗ hẹn. Keng ngồi nghịch điện thoại, bấm linh tinh trong lúc chờ đợi. Khá lâu sau quay đầu lại nhìn nghiêng ngửa đã thấy Tuấn đứng gần đó tự bao giờ với nụ cười thường trực trên môi, nửa ngây thơ, nửa bí ẩn. Keng thắc mắc Tuấn vào trong trường làm gì thì nhận được lời giải thích ba mẹ của Tuấn dạy trong đó. Thảo nào Tuấn theo nghề sư phạm. Ngạc nhiên tập 1.
Trước khi đi ăn Tuấn dẫn Keng ghé qua một chỗ có treo biển hiệu to oành: Váy cưới - Trang điểm cô dâu... Keng đứng ngoài chờ, Tuấn đi vào nói cười gì đó với nhân viên trong tiệm. Vài phút sau quay ra, Keng nháy mắt: “Chuẩn bị cho lễ cưới hả?”. Tuấn không trả lời, cười bí hiểm nữa. Hai chiếc xe lướt song song nhau trên đường, Tuấn nói: “Keng thích thì có thể đến đây may đồ!”, “Keng chưa có nhu cầu!”, “Cái tiệm đó là của mình bỏ vốn ra thuê người quản lý...”. Ngạc nhiên tập 2.
Keng không bao giờ có những đề xuất tốt trong chuyện ăn uống. Rốt cuộc hai người đi loanh quanh một lúc mới đến quán Đo Đo (nghe nói là của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh). Lựa một bàn trên lầu và chọn món, trong lúc đợi chờ họ bị thu hút bởi câu chuyện từ bàn bên gồm hai người đàn ông và một người đàn bà. Ba người trò chuyện về văn học nghệ thuật. Tuấn rất tự nhiên: “Có vẻ họ hợp với Keng đây! Qua đó làm quen đi!”. Keng ngượng ngùng: “Hợp đâu mà hợp...”, vậy mà cuối cùng Tuấn cũng gây được sự chú ý khiến những người lớn tuổi ở bàn bên qua trao namecard cho hai đứa và hẹn hò một ngày nào đó cùng nhau café. Trong mắt Keng, Tuấn là một người trẻ rất tự tin. Ngạc nhiên tập 3.
Đầu bữa ăn, Tuấn nhận một cuộc gọi, Keng nghe loáng thoáng: “Có chuyện gì nào?... sao mà chưa ăn tối?... đi ăn một mình đi... không có người đi cùng thì không chịu ăn à?... Thôi tự đi ăn đi!...”, rồi Tuấn thở dài một cái vẻ không hài lòng. Keng lí lắc: “Hình như là hơi tàn nhẫn đó!”, “Thà lạnh lùng như thế để họ khỏi nuôi hy vọng. Keng nghĩ có đúng không?”. Keng thì không nghĩ nhiều, chỉ ảo tưởng đơn giản: Có một người con gái bị bỏ rơi và mình có diễm phúc được nhận sự quan tâm của Tuấn. Ngạc nhiên tập 4.
Đồ ăn trên bàn được giải quyết gần hết, Tuấn hỏi Keng:
- Đã xong vấn đề chính chưa?
- Ủa thế còn vấn đề phụ nữa sao?
- Chẳng có vấn đề phụ nào hết. Mà là qua vấn đề chính khác.
- Thế thì gọi chuyện ăn uống là vấn đề cấp bách đi. Keng sẵn sàng lắng nghe người yêu nói nè!
- So...! Thực sự mình chẳng biết bắt đầu từ đâu.
- Người yêu định nói về chuyện gì? Về Keng hả?
- Hình như là thế! Nhưng mình không làm cách nào để dẫn dắt được cả.
- Thì người yêu nghĩ gì nói nấy đi... Rắc rối hóa làm chi!
- Thực sự mình muốn hỏi là tại sao lại có cuộc điện thoại lúc nãy?
- Tuấn gọi cho Keng hay Keng gọi cho Tuấn?
- Thì Keng gọi cho mình chứ đâu!
- Ơ, thì người yêu gọi cho Keng, hỏi Keng rảnh không? Keng nói rảnh, người yêu hẹn gặp Keng, nói khi nào Keng đến thì gọi, nên Keng gọi chứ sao?
- Tớ đang băn khoăn: Chúng mình là gì với nhau?
- Trời đất! Là người yêu trên mạng chứ sao. Ngoài đời chúng ta đã làm gì vượt quá giới hạn của những người bạn bình thường chưa?
- Tất nhiên là không! Nhưng tại sao Keng không cảnh giác chút nào! Nhỡ mình là người xấu thì sao?
- Xấu sao phải đợi đến tận giờ mới bộc lộ? Mất công chơi trò mèo vờn chuột ghê!
- Nếu mình có ý đồ gì xấu với Keng, mình không phải đợi đến tận bây giờ. Nhưng Keng không hiểu dân gian vẫn nói: chẳng mèo nào chê mỡ hay sao?
- Đã từng có một người nói với Keng rằng: Để ăn một miếng mỡ con mèo sẽ căn cứ trên ba yếu tố. Một là nhìn miếng mỡ đó có ngon không? Hai là ăn miếng mỡ đó có bị mắc nghẹn không? Ba là xung quanh miếng mỡ đó có miếng mỡ nào ngon lành hơn không? Mà Keng nghĩ Tuấn có rất nhiều người vây quanh, đâu đến lượt mình! Hi hi.
- Thực tế mình có rất nhiều bạn như Keng. Từ Nam ra Bắc, người Việt lẫn người nước ngoài, có người thổ lộ thẳng thắn, có người âm thầm đi theo, có người chỉ đứng nhìn và im lặng... Nhưng duy nhất có Keng dám nói với mình cái từ đấy.
- Từ nào vậy người yêu? Nói nhiều quá nên chẳng nhớ mình đã nói gì cả? Hị hị...
- Đó, cái từ Keng hay gọi mình ý!
- “Người yêu” á?
- Ừh! Nên tớ mới không hiểu giữa chúng ta là gì? Keng biết gì về tớ và tớ biết gì về Keng?
- Nói thật nhé! Theo cảm nhận thì Tuấn không biết gì về Keng nhưng Tuấn có thể hiểu Keng là con người như thế nào? Còn Keng á! Chẳng biết và cũng chẳng hiểu gì về Tuấn cả. Nhưng chuyện đó thì có gì là quan trọng đâu?
- Rõ ràng là Keng không quan tâm chứ khỏng phải là không biết! Đúng không nào?
Kỳ ghê! Người yêu nói rằng chúng ta chỉ yêu online thôi nhé! Gọi Keng là người yêu cũng chỉ để cho vui thì Keng ngộ nhận làm gì? Tự nhiên quan tâm đến người yêu quá sẽ khiến ai đó phiền lòng thì sao?
- Chắc là cũng sẽ có một vài người phiền lòng!
- Vậy bây giờ người yêu có thích Keng quan tâm không? Gì chứ Keng dễ tính trong mấy chuyện này lắm!
- Thôi xin! Keng cứ dễ tính như thế không tốt đâu! Đem mỡ treo trước miệng mèo không à!
- Á! Người yêu đang định ví Keng là mỡ, còn người yêu là mèo sao?
- Cuộc sống có rất nhiều những chuyện tương tự như thế mà! Cặp thành một đôi rồi chỉ để...
- Nếu đã cặp thành đôi thì người yêu không nên gọi là Mỡ Mèo gì đâu. Miếng mỡ chỉ để ăn một lần thôi!
- Biết là thế! Nhưng cái suy nghĩ của dân mình thì vẫn là chuyện mèo mỡ mà! Chính vì thế đến tận giờ mình không lựa chọn bất cứ ai. Ba mẹ mình thúc mình ghê lắm. Nhưng cái chính là mình chưa đủ khả năng lo cho bất cứ ai, hiện thời mình chỉ có thể lo cho bản thân mình...
- Lo vì sợ người yêu bị Gay chắc? Hi hi...
- Nói chung là mình không rõ Keng nghĩ gì về mình. Nhưng đừng có coi mình là người tốt quá!
- Trước giờ trong mắt Keng lúc nào người yêu cũng tuyệt vời hết á!
- Thế hôm nay đã tìm được điều xấu xa nào chưa?
- Để nghiệm lại đã... ngộ tính của Keng hơi kém mừ!
Cuối cùng cho câu chuyện, phải chăng Tuấn muốn trở thành một người xấu đối với Keng? Mà định làm một người xấu đến mức nào? Tuấn luôn luôn là một chàng trai bí ẩn đối với Keng, mỗi lần gặp là đem lại bao khám phá thú vị. Và giờ đây Tuấn muốn Keng nhìn mình với một đôi mắt cảnh giác, một sự đề phòng vì Tuấn không phải là người tốt. Tuấn sẽ phá hỏng câu chuyện tình online đầy lãng mạn bằng cách nào đó chăng? Hay chỉ đang cố demo cho một lời nhắc nhở về lối sống của Keng? Đã quá từng trải và vô cảm với bao điều, đã biết quên đi những nỗi buồn bi thảm, những thù hận, những ngọt đắng của thăng trầm... liệu Keng có còn biết đau nếu Tuấn thực sự trở thành một con người xấu? Ngạc nhiên toàn tập và một bí ẩn đang chờ phía những ngày chưa tới.
9 giờ 30 quán đóng cửa, tạm biệt những văn nghệ sĩ mới quen, hai người cùng đi một đoạn đường trước khi rẽ hướng trở về nhà. Tuấn nói nếu Keng muốn gặp những văn nghệ sĩ hoặc nổi tiếng hơn nữa thì Tuấn sẽ dẫn đi, nhưng thực sự Tuấn không hợp với giới văn nghệ sĩ, nói chuyện thấy sao sao ấy. Tuấn kể có nhiều cuộc giao tế buộc phải ăn nhậu cùng nhau nhưng thực chất vô vị kinh khủng. Keng hỏi sốc một câu: “Người yêu đi ăn cùng Keng có thấy vô vị không? Vì Keng đâu có giúp ích được gì cho người yêu đâu nà!”. Tuấn méo mặt than rằng mình cứng họng với câu hỏi này. Keng vênh váo: “Chỉ là hỏi thẳng nói thật thui mừ!” trước khi vẫy tay chào Tuấn rẽ về con đường của mình.
Bước vào phòng, đồng hồ chỉ 10 giờ. Keng định bụng nhắn cho Tuấn cái message tình cảm kiểu: “Này người yêu! Từ giờ Keng sẽ quan tâm đến người yêu nhé!” nhưng lại thôi. Làm điều gì đó quá lố đều không tốt. Huống hồ Keng không được trao cái sứ mệnh can dự vào cuộc sống của Tuấn. Chỉ là hai tâm hồn bối rối trên mạng ảo tìm thấy nhau. Và rồi cũng chẳng ai giúp được ai gỡ bớt những mối rối. Họ chỉ trò chuyện để có thể tĩnh tâm hơn rồi tỉnh táo tháo mớ bòng bong cuốn vào đời trong dòng sông sinh tồn đầy bất trắc. Giữa họ là những hư ảo chân thành.
Keng nghĩ, nếu gặp Tuấn theo kiểu tình cờ ngoài đời, Keng sẽ yêu Tuấn dù là đơn phương. Nhưng thật may mạng ảo và blog vô hình tạo thành rào cản để ngăn những khổ đau bi lụy của chữ tình. Keng không tin vào tình yêu đẹp trên Net, nhưng lại thực sự tin thế giới số tồn tại sự chân thành nếu những người online sống thật với chính mình.
Tuấn cho biết giữa tháng Năm sẽ quay trở lại Thái hoặc qua bên một nước nào đó học tiếp tiến sĩ. Như vậy trong vòng bốn năm nữa sẽ rất khó về Việt Nam. Xuân thì chóng qua, khó thiếu nữ nào có thể chờ đợi quá lâu. Không biết Tuấn có lấy vợ trong vòng một tháng nữa. Tất nhiên người Tuấn lấy không phải là Keng. Tuấn có gia đình rồi thì chắc Keng sẽ hơi buồn. Nhưng nếu Tuấn bỏ lỡ đi một hồng nhan tri kỷ đã gắn bó bao năm thì cũng thấy tiếc cho Tuấn lắm. Đến cuối cùng Keng cũng chẳng hiểu mình mong muốn điều gì nữa.
Luôn nghĩ rằng trong lòng mình Tuấn là người yêu online, vẫn thích đôi khi gặp nhau và cùng đối mặt triết lý về chính câu chuyện cuộc đời của mỗi người để thấy rằng: ít ra đã có một mối tình ảo đầy thi vị và đẹp nhẹ nhàng. Tình online của Keng như một cánh diều chấp chới trong gió, cao quá dễ dứt dây mà thấp quá lại không thể bay được. Hãy cứ vừa một khoảng cách để thu trọn vào tầm mắt cánh diều mộng mơ cõng bao ước vọng, để rồi chúng ta còn có những cuộc bay dài trong cái thế giới thực ảo đan chéo như muốn hòa tan tất cả mọi ranh giới.
Thế nhé người yêu online!