Trò chơi của bố

     ố sắp bắt đầu rồi đấy! Bố luôn luôn có những ngạc nhiên dành cho con gái bố. Vào lúc không bận bịu gì, hai bố con ngồi chơi với nhau như đôi bận cùng tuổi.
- Mời “bác” xơi! - Hường đưa cái chén nhựa to bằng đầu ngón tay giữa của bố, cho bố.
Bố đỡ lấy và đỡ bằng hai tay hẳn hoi, nói như thật:
- Xin “bác” - Mời “bác” xơi.
- “Bác” xơi nữa không ạ? - Hường tiếp.
- Cảm ơn “bác”, “tôi” đủ rồi... - Bố nói.
Đoạn hai bố con cùng phá lên cười.
Mẹ tủm tỉm nguýt bố:
- Cứ như trẻ con ấy.
Bố ôm lấy Hường, nhấc bổng em lên:
- Bố con ta “bánh đa bánh đúc” con nhỉ!
Hường rúc rích chúi vào ngực bố. Yêu bố ghê...
Bố có rất nhiều việc phải làm, mà hình như bố không lẫn, không quên, kể cả những trò chơi...
Như hôm nay, hai bố con lại chơi “ăn cỗ”.
- “Bác” ăn gì nào? - Hường hỏi.
Bố dịu dàng:
- “Bác” phải hỏi “tôi” là “tôi” xơi gì chứ?
- Vâng ạ. “Bác” xơi gì ạ?
- Dạ, “bác” cho tôi bát bún mì!
Hường dừng tay lau “bát đĩa”.
- Không có món nào như thế đâu ạ.
- À! Vâng “tôi” nhâm, cảm ơn “bác”...
Lát sau, hai bố con đổi cho nhau.
Bố hỏi:
- “Bác” xơi gì ạ?
- Dạ, xin “bác” bát mì bún.
- Món ấy không có đâu ạ.
- “Bác” cho miến vậy.
- Mời “bác”.
Hường đưa tay ra cầm lấy cái chén nhựa.
- Ấy “bác” phải đỡ bằng hai tay. “Tôi” đưa cho “bác” bằng hai tay cơ mà...
Mẹ nhìn hai bố con, lần này mẹ không nguýt bố và cũng không tủm tỉm.
Năm nay, bố đi xa, bé ở nhà với mẹ.
Đến bữa cơm, mẹ để bé xới cơm cho mẹ. Cứ nhìn hai bàn tay của Hường lễ phép bưng bát cơm lên, mẹ lại nhớ đến hai bố con chơi với nhau. Bé Hường chẳng biết được đâu. Cũng như bé làm sao đoán biết được ngay trong trò chơi ấy, bố đã dạy con một nết ngoan.
Và mẹ viết thư cho bố, kể: “Em đã biết chơi với con như anh”.
Buồn cười thật, thế mà mẹ cũng khoe!