Chương 9 & 10
Tiếp thu dạy dỗ

     ên lặng như cõi chết.
Yên lặng đến mức tiếng kim rớt trên sàn cũng có thể nghe.
Yên lặng đến...
Tô Nhiễm nghe tiếng kim đồng hồ tích tắc tích tắc, mỗi nhịp qua đi tim cô lại dội lên một lần. Tuy nói ra được lời vừa rồi cô cảm thấy rất sảng khoái, nhưng ngay khoảnh khắc thốt ra cô liền hối hận. Đàn ông bao giờ cũng kiêu ngạo và mang nặng tâm lý chiếm hữu, nhất là dạng người như Lệ Minh Vũ, lời nói của cô chẳng khác gì gây hấn với anh.
Cô cúi đầu, bởi vì ngẩng đầu cũng không thấy rõ vẻ mặt anh lúc này, cô chỉ biết dựa vào lỗ tai để phân biệt, cơ thể cô thoáng cứng ngắc, sẵn sàng phòng bị.
Như một thế kỷ trôi qua...
"Không có tư cách?" Người đàn ông ngồi ở sofa đối diện rốt cục cũng mở miệng, giọng nói trầm thấp đầy lạnh lùng, nhấn mạnh, "Em cho rằng quan hệ như thế nào mới coi là cần thiết, có tư cách, hmm?"
Âm thanh này tiến vào tai Tô Nhiễm tựa như tảng băng đọng vào màng tai, có chút hời hợt, có chút nguội lạnh, nhưng hình như... không có tức giận.
Có điểm không thích hợp.
Cô gượng gạo vén tóc sang bên, liếm môi, hắng giọng, nén sợ cất tiếng, "Ít ra không phải quan hệ bây giờ của chúng ta." Bây giờ coi là gì chứ? Nói thẳng ra cô không hơn vật nuôi bị trói buộc, hoặc... sưởi ấm giường.
Nghe cô nói vậy, Lệ Minh Vũ sa sầm, đôi mắt vốn đầy lo âu hóa thành sương mù dày đặc, khiến không ai có thể đọc hiểu nội tâm của anh. Thân hình cường tráng đang dựa vào sofa cứng đờ người. Suốt từ nãy đến giờ, anh luôn quan sát người phụ nữ không biết sống chết ngồi đối diện. Hay lắm, cái cô học được bốn năm sau lại chính là to gan, không biết trời cao đất dày.
Đôi mắt anh sắc bén dõi theo động tác của cô. Cô sững sờ, tay và chân cô đều hướng ra ngoài sofa, điển hình của dấu hiệu chuẩn bị chạy trốn. Anh chắc chắn chỉ cần anh hơi nhích lên trước một chút, nhất định cô sẽ sợ hãi tháo chạy một cách nhanh chóng giống thỏ con. Thấy bộ dáng cô lúc này, anh bỗng nhớ tới tên đã giăng sẵn trên cung.
"Được lắm, học được cả cách tranh luận nữa cơ đấy?" Lệ Minh Vũ giận quá hóa cười, môi anh khẽ nhếch, bắt chéo chân, "Trước khi tôi chưa cho em rời đi, em đừng quên thân phận của bản thân, em vẫn còn là vợ của Lệ Minh Vũ này." Nói xong câu đó, mắt anh hiện lên ý cười sâu xa, "Mối quan hệ này theo em đã đủ hay chưa?"
Tô Nhiễm ngậm miệng, không nói chuyện. Lúc này nói ít vẫn tốt hơn.
Lệ Minh Vũ không hài lòng với cách trầm mặc chống trả của cô, thản nhiên hỏi, "Bà Lệ, tôi nói bà Lệ nghe rõ không?"
Câu xưng hô chính thức này thật quá mà! Nhất là được nói ra từ miệng anh.
Tô Nhiễm bất đắc dĩ thở dài, gật đầu, "Nghe rõ rồi." Chạm mặt anh mỗi ngày thật sự rất dằn vặt. Tay cô thầm đếm tính toán số ngày, may quá, chỉ còn chưa đầy một tuần nữa thôi.
Lệ Minh Vũ hài lòng với thái độ của cô, nhếch miệng, "Phải rồi, kế tiếp chúng ta có nên thảo luận một chút dùng cách gì giúp em ghi nhớ số điện thoại của tôi không?"
"Ơ?" Cuối cùng, Tô Nhiễm cũng ngẩng đầu như anh mong muốn, cô ngạc nhiên nhìn anh. Anh vẫn chưa chịu thôi sao? "Nhớ một dãy số có gì khó chứ? Còn cần đến thảo luận?" Ông trời ơi, tha cô đi mà. Thay vì số điện thoại của anh, cô càng quan tâm hơn mùi nho đen phát hiện được trên thi thể Trần Trung.
Lệ Minh Vũ chìa tay, "Nhớ một dãy số không khó, nhưng đối với bà Lệ hình như rất khó."
Tô Nhiễm ngậm miệng, quả thực cô không nhạy bén với các con số. Lúc trước cô phải mất hơn nửa ngày mới nhớ số điện thoại của bản thân.
Thấy cô im lặng, Lệ Minh Vũ đứng dậy, bước qua chỗ cô ngồi, nụ cười trên môi anh dần biến mất.
"Anh, anh muốn làm gì?" Tô Nhiễm sực bừng tỉnh, muốn trốn tránh nhưng phát hiện anh đã đứng chắn trước mặt, cô mau chóng lui về sau.
"Con người cần được dạy dỗ mới nhớ lâu. Tôi chợt nghĩ ra một cách giúp em ghi nhớ cả đời." Giọng Lệ Minh Vũ lộ rõ nguy hiểm.
Khoảng cách gần gũi thế này, Tô Nhiễm thấy rõ đáy mắt anh tối tăm mờ mịt như biển cả bao la vô tận. Phía trước đã bít đường, vậy cô chỉ có thể...
Không hề nghĩ ngợi, cô đột nhiên xoay người, trèo ra sau sofa, một chân vừa chạm đất. Ai dè...
Anh nắm chặt lưng quần, tựa như đang túm một con gà. Cô bối rối vắt ngang qua sofa, trái phải đều không thể xuống, chỉ biết dốc sức giãy dụa.
"Tô Nhiễm, em càng lúc càng lắm chiêu? Độc giả của em mà thấy được cảnh này chắc chắn sẽ rất thú vị." Lệ Minh Vũ không buông tay, đứng yên cong môi cười, nhìn cô không ngừng giãy dụa, anh lại bổ sung thêm một câu uy hiếp đầy hiệu quả...
"Giãy thử xem? Tôi không ngại cởi quần jean em ngay tại phòng khách đâu!"
Tô Nhiễm ngừng vùng vẫy, quay đầu, giận dữ lườm anh, "Lệ Minh Vũ, anh là đồ lưu manh!"
"Lưu manh hơn vẫn còn ở phía sau!" Lệ Minh Vũ bực bội quát. Lúc này mà cô vẫn không quên mắng anh. Rõ là ngon mà! Vừa dứt lời, tay anh lại tăng lực, cô hét to một tiếng, cả người cô được khiên như bao tải, gác lên vai anh.
"A..." Tô Nhiễm khó thở, đánh thùm thụp lưng anh, thế nhưng lưng anh rắn chắc như núi non, không chút nào bị ảnh hưởng. "Lệ Minh Vũ, anh bỏ tôi xuống. Tôi sắp nghẹt thở rồi!"
"Câm miệng!" Lệ Minh Vũ thô lỗ quát, thấy cô không ngừng quơ tay trên người mình, anh vỗ mông cô một phát, "Hiền lại một chút cho tôi." Lệ Minh Vũ nhẹ nhàng sải bước lên lầu hai.
Màn đên ngoài cửa sổ đen kịt, trong phòng lại diễn ra duy nhất một cảnh tượng.
Tô Nhiễm bị đặt trực tiếp trên giường, hơi thở đàn ông mát lạnh phớt qua cổ cô, rốt cuộc cô không kìm được phản kháng: "Lệ Minh Vũ, anh không thể lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn."
Lệ Minh Vũ ngẩng đầu chăm chú nhìn cô, nhíu mày, "Sai rồi, tôi là đang "tự thân tự lực" dạy em nhớ số điện thoại như thế nào."
Thật sự coi cô giống con nít ba tuổi ư?
"Anh là bộ trưởng, thủ đoạn này phải chăng quá tầm thường?" Tô Nhiễm chống hai tay trước ngực anh, bực tức trừng to mắt, "Anh yêu cầu người khác, vậy bản thân anh thì sao? Số điện thoại của tôi anh có thể nhớ được mấy con số? Chuyện bản thân anh làm không được nên cậy mạnh ép người?"
Lệ Minh Vũ bất động, nằm đè lên cô, nghe cô nói vậy, anh bất giác cong môi, từ tốn nhả ra một dãy số hết sức trôi chảy, khiến Tô Nhiễm bỗng mở to mắt nhìn anh.
Đáng lẽ anh không nhớ số điện thoại của cô mới đúng, người như anh sao phải nhớ số điện thoại người khác?
Lệ Minh Vũ thấu hiểu tâm tư của cô, hừ nhẹ một tiếng, "Bây giờ em còn thấy bất công không?"
"Tôi..." Cô bí lời.
"Em yên tâm. Tôi tin hết đêm nay em sẽ nhớ rất lâu." Lệ Minh Vũ lại áp người xuống, giọng anh trầm thấp như tuyên án.
"Khoan..." Tô Nhiễm sợ hãi, cấp bách túm lấy bàn tay không an phận của anh, buột miệng nói, "Bác, bác sĩ dặn, tôi, tôi vừa mổ mắt không thể vận động kịch liệt."
Lệ Minh Vũ hơi sửng sốt. Rõ là có bản lãnh!
Có điều...
Anh tỏ vẻ như chợt nhớ ra, "Em không nhắc, tôi cũng quên khoáy đi mất. Bác sĩ còn dặn thêm, lúc ngủ em phải đeo đồ che mắt."
"Đúng, đúng! Chính là vậy đó." Tô Nhiễm nhẹ nhõm. Không phải anh vẫn bất chấp tiếp tục chứ? Hơn nữa, loại chuyện này cần phụ nữ tràn trề nhiệt tình, đàn ông mới thỏa mãn. Cô đeo đồ che mắt ngủ, anh sẽ thấy hết hứng thú.
Không ngờ Lệ Minh Vũ cười một nụ cười sâu xa khó đoán, Tô Nhiễm còn chưa phản ứng, anh đã thả cô ra, đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.
Nghe lời vậy?
Tô Nhiễm ngồi dậy, khó tin nhìn anh bỏ đi. Ông trời mở mắt rồi?
Tiếc thay ông trời đã ngủ gật, không nghe thấy tiếng hò hét cảm ơn từ nội tâm của cô. Vì vậy, cô còn chưa kịp vui mừng đứng bật dậy, Lệ Minh Vũ đã đẩy cửa đi vào, cầm một món đồ trong tay, đến gần mới thấy, đó chính là đồ che mắt ngủ.
"Anh..." Tô Nhiễm kinh ngạc nhìn anh.
Anh trầm mặc, trực tiếp đeo đồ che mắt lên mặt cô, che chắn kỹ lưỡng hai mắt, anh hoàn toàn biến thành một mảnh đen kịt trong tầm mắt cô.
"Anh muốn làm gì?" Tô Nhiễm luống cuống.
"Em đừng khẩn trương. Chẳng qua tôi chỉ cẩn thận, vâng theo lời dặn của bác sĩ mà thôi." Lệ Minh Vũ cúi đầu, tay anh ung dung giữ hai cổ tay cô, một tay khác thông thạo, chăm chỉ vuốt ve khắp người cô.
Tô Nhiễm không cách nào tháo đồ che mắt, càng không nhìn thấy bộ dạng của anh. Phút chốc, cô chỉ cảm thấy anh cúi đầu, bờ môi mỏng khẽ hôn cổ cô, loáng cái toàn thân cô run run, hô hấp tràn ngập mùi hổ phách dễ chịu thuộc riêng anh.
"Đừng..." Cô sợ cảm giác này, nó giống một con thú khốn khổ bị con người vây bắt. Cô nhìn không thấy chuyện gì đang xảy ra, sự kích thích xa lạ khiến cô bất an. Vừa dứt lời, anh liền đè cô xuống...
"Lệ Minh Vũ, anh không thể..."
"Suỵt..." Hơi thở anh nóng hực phả trên đỉnh đầu, lướt qua tóc, vùi vào cổ cô, "Dù sao em cũng không nên lộn xộn, lộn xộn quá sẽ lệch võng mạc..."
Đây là sự thật. Tô Nhiễm quả thực không dám giãy mạnh, cô chỉ biết nghiêng đầu sang bên, oán giận phản bác: "Bây giờ anh không thể chạm tôi."
"Em yên tâm, vân động của chúng ta tuyệt đối không tính là quá "kịch liệt"." Lệ Minh Vũ cười nhẹ, tay anh đã lần đến bầu ngực căng tròn trắng ngần của cô.
Tô Nhiễm thở dốc, cắn mạnh môi.
"Vậy cũng không được, em là vợ hợp pháp của tôi. Tôi muốn em, không phải chuyện hiển nhiên sao?" Anh ra vẻ tiếc nuối thở dài, ngữ điệu mềm mỏng trầm thấp bất ngờ, anh khiêu khích hết sức thành thạo, môi anh cọ cọ vành tai cô, tựa như người yêu đang ve vãn nhau.
Anh rủ rỉ rung động trái tim Tô Nhiễm. Cô những tưởng bản thân sẽ cứng rắn, nhưng cuối cùng vẫn bị anh mê hoặc.
Thấy cô không phản kháng, Lệ Minh Vũ cúi đầu cười, tay anh thuần thục lướt qua nơi bí ẩn giữa hai chân cô.
Tô Nhiễm mù mịt, chỉ biết dựa vào cảm giác của bản thân. Cô run rẩy, dù không đeo đồ che, hai mắt cô cũng sẽ nhắm chặt, tay anh tràn trề ma lực không ngừng vỗ về, xoa dịu cơ thể và tinh thần cô.
Tô Nhiễm cảm giác quần áo trên người mình bị cởi ra, cô không nhịn nổi kêu thành tiếng, càng khiến cơ thể anh thêm căng cứng.
Cô nghe tiếng anh kéo khóa quần...
Đáy lòng cô bỗng dâng tràn kích thích và sợ hãi.
"Đừng sợ, anh sẽ không tổn thương em." Ánh mắt anh đục ngầu dục vọng ngắm nhìn dáng dấp cô run rẩy. Cõi lòng anh va chạm, dằn vặt đến đau đớn. Anh cho rằng, chỉ cần vài ngày, anh sẽ mất hết hứng thú với cô, nhưng không ngờ khát vọng này lại mãnh liệt theo thời gian. Mỗi một lần, anh đều khát khao hòa nhập cô vào mình.
Giọng anh trầm khàn nhiễm đầy dục vọng. Anh mau chóng nhấn người, cô không nén nỗi thở dốc một tiếng. Âm thanh thoát ra từ miệng cô thoáng cái phá thành vụn vặt...
Nhiệt độ trên giường càng lúc càng cao, thật lâu sau cũng không thể hạ nhiệt...

 

Hòa Thị.
Sáng sớm, khắp mọi tầng đều bận rộn liên tục.
Khi Tiêu Diệp Lỗi đồ vest chỉnh tề bước vào văn phòng nằm trên tầng ba mươi hai, mọi người hầu như đều đổ mắt về người thanh niên trẻ tuổi đẹp trai, nhất là các nhân viên nữ không ngừng líu ríu, ánh mắt sáng ngời dõi theo anh.
"Xin hỏi phòng làm việc của cô Hòa ở đâu?"
Thư ký đang tiếp điện thoại nhìn anh một cái, lật đật gác máy, nhỏ nhẹ hỏi thăm: "Xin hỏi anh có hẹn trước không ạ?"
"Điều này..." Tiêu Diệp Lỗi nhíu mày, thần sắc suy tư đầy quyến rũ, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của thư ký, thản nhiên nói, "Cần hẹn trước ư? Nhưng anh Đồng Hựu kêu tôi chỉ cần tìm trực tiếp cô Hòa."

 

Chương 10

Thuận theo yêu cầu

Thư ký vốn dĩ thấy rất tiếc vì tưởng rằng anh không hẹn trước, nhưng nghe nói vậy, mắt cô liền sáng rực, "Anh Đồng Hựu ạ. Vậy anh chờ một chút, em sẽ vào báo cô Hòa biết ngay." Dứt lời, thư ký vội bước vào trong phòng làm việc.
Tiêu Diệp Lỗi đứng yên, ánh mắt anh suy tư dõi theo hướng thư ký biến mất. Xem ra tin đồn bên ngoài thực sự chính xác, Hòa Vy chỉ có tiếng không có miếng.
Không bao lâu sau, thư ký quay lại, thông báo anh có thể vào.
Thư ký dẫn Tiêu Diệp Lỗi đến phòng làm việc của Hòa Vy, anh cám ơn thư ký, gõ cửa đi vào.
Phòng làm việc rất lớn, nằm ngay khu vực phồn hoa, xung quanh căn phòng là cửa sổ sát sàn thoáng đãng, có thể phóng tầm mắt chiêm ngưỡng mọi cảnh tượng đẹp nhất của thành phố. Hòa Vy đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn không gian bên ngoài. Trang phục màu trắng chỉnh tề, cắt may tinh tế tôn lên đường cong tuyệt vời, mái tóc xoăn toát lên sức quyến rũ hút hồn. Nghe tiếng gõ cửa, cô hơi xoay người, nhìn Tiêu Diệp Lỗi đi vào phòng làm việc.
Phúc chốc này, Tiêu Diệp Lỗi như trông thấy bóng dáng Tô Nhiễm trên người cô. Anh chỉ thấy Hòa Vy qua ảnh chụp, chưa gặp ngoài đời bao giờ, anh không khỏi cảm thán, con người có thể giống hệt nhau, nhưng khí chất là cái khác biệt hoàn toàn.
Tô Nhiễm tao nhã tùy hứng, còn Hòa Vy toát lên khí thế mạnh mẽ của một người phụ nữ thành đạt. Ánh mắt Hòa Vy sắc bén, dù chỉ im lặng cũng khiến người khác nhận ra phong thái nổi bật không thể bỏ qua. Tuy cả hai tuy đều cùng một mẹ sinh ra, nhưng lại khác nhau rất nhiều.
"Cậu là em trai trên danh nghĩa của Tô Nhiễm?" Hòa Vy ý bảo anh ngồi xuống, hỏi trực tiếp.
Một câu hỏi tràn ngập mùi thuốc súng.
Tiêu Diệp Lỗi cong môi cười, trả lời, "Người cô gặp ở đây chỉ là Tiêu Diệp Lỗi."
"Cậu quả quyết tôi sẽ cần cậu?" Hòa Vy bình thản quan sát anh, quả thực tuấn tú lịch sự, Tô Nhiễm sống chung dưới một mái nhà với Tiêu Diệp Lỗi bao năm qua, chẳng lẽ không có chút tình cảm nào? Ở gần người đàn ông khôi ngô tuấn tú thế này, vì sao còn muốn tranh giành đàn ông với cô?
"Hay cô Hòa cứ xem tài liệu của tôi rồi hẳn kết luận." Tiêu Diệp Lỗi lấy một bìa tài liệu từ cặp xách, bước lên, đặt trước mặt Hòa Vy, "Đây là thành quả nghiên cứu mấy năm qua của tôi. Cô Hòa tài giỏi, chắc biết tôi có thể nghiên cứu ra nguyên vật liệu điều chế nước hoa. Công ty khác tôi không biết, nhưng tôi biết Hòa Thị chưa có nhân tài chuyên về mảng này."
Hòa Vy nghiêm túc lật tài liệu ra xem, xem xong cô đóng lại, nhìn anh cười, "Xem chừng cậu nắm rất rõ về Hòa Thị. Cậu còn biết thêm gì nữa?"
Tiêu Diệp Lỗi ngồi lại trên sofa, đồ vest thẳng thớm tôn thêm sự tự tin cho anh, chẳng còn thấy dáng dấp chán chường của ngày hôm qua. "Hòa Thị vốn lập nghiệp từ nước hoa, nhưng vì Tô Ánh Vân bỏ đi mà cắt duyên với nghề này. Năm nay, Hòa Thị lại đầu tư vào thị trường nước hoa, tuy chỉ là một thương hiệu nhưng xoay chuyển rất nhiều niềm tin của cổ đông đối với ban giám đốc. Những người đó chỉ biết nghĩ tới tiền, nhưng không biết nghề điều chế hương cũng giống như văn hóa. Đầu tư ngay từ đầu rất quan trọng, chỉ có vạch sẵn hướng đi mới có thể thu về lợi nhuận. Tô Nhiễm điều chế 'Midi', đương nhiên cô ấy sẽ không lãng phí tiền đầu tư của Hòa Thị, nhưng khâu tuyển chọn nguyên vật liệu của Hòa Thị vẫn chưa được. Mỗi một lô hàng 'Midi' sau khi sản xuất xong, có nghĩa là Hòa Thị phải dùng nhiều tiền nhập nguyên liệu, trả một khoản lớn cho thuế nhập khẩu, hơn nữa trên đường vận chuyển về còn bị ô nhiễm, ảnh hưởng chất lượng nước hoa. Dĩ nhiên, bên cô cũng cố gắng tìm nguyên vật liệu trong nước, đáng tiếc kết quả luôn là thất bại. Đầu tư vào nước hoa cốt để thu hoạch lợi nhuận kếch xù, cô nổi tiếng và có uy tín ở giới thời trang, chắc cũng biết lợi nhuận của mặt hàng xa xỉ không nhiều bao nhiêu. Vậy cách làm trước nay quá hao tiền tốn của chẳng lẽ cô nhìn không ra."
Hòa Vy đánh giá anh, nói: "Những điều này do Tô Nhiễm kể với cậu?"
"Vấn đề của Hòa Thị không cần thông qua miệng người khác, chỉ cần ở đây động một tý thì biết." Tiêu Diệp Lỗi chỉ chỉ đầu của bản thân, cười ngạo mạn.
Hòa Vy nhìn anh hồi lâu, "Cậu rất thông minh."
Tiêu Diệp Lỗi nhếch miệng, không đáp lời.
"Cậu thông minh như vậy, có biết nguyên nhân thật sự khiến tôi bực bội là gì không?" Hoa Vy cũng nhếch miệng hỏi.
Tiêu Diệp Lỗi hiểu ý, "Hòa Thị tiền nhiều như nước, dư dả để phá bỏ cả một thương hiệu. Do đó, cô Hòa sẽ không lo lắng vấn đề tiêu thụ trên thị trường. Sở dĩ cô thấy ác cảm là vì chính bản thân 'Midi'. Nước hoa này do em gái cô điều chế, mà người quyết định đầu tư lại là chồng cô. Anh rể giúp em vợ thăng tiến chẳng có gì đáng trách. Nhưng người anh rể này bốn năm trước cũng là chồng của em vợ, cô nói mối quan hệ này có rối ren quá không? Cô Hòa sắc sảo tài năng, sao cũng có lúc nghĩ như thế này?"
"Xem ra cậu rất hiểu tình hình hiện nay của nhà họ Hòa, tôi có nên đánh giá cậu là người có lòng không nhỉ?" Hòa Vy cười nhạt, mỗi câu mỗi chữ vừa rồi của anh đều đánh trúng ý cô.
"Có lòng cũng phải tùy người. Tôi còn phải xem cô Hòa sắp xếp người có lòng như tôi ra sao đã." Tiêu Diệp Lỗi khẽ cười, "Cô Hòa cũng là người thông minh, chắc sẽ biết sắp xếp ai ở vị trí gì thì phát huy hết khả năng. Người có lòng phải giữ bên cạnh bản thân mới tính là có lòng."
Hòa Vy nghe vậy, ánh mắt cô suy tư, nụ cười dần mở rộng, cầm tài liệu của anh giơ giơ, "Một vấn đề cuối cùng, cậu thích Tô Nhiễm?"
Tiêu Diệp Lỗi nhìn cô, cười hết sức kiên định, "Sai." Anh gằn từng chữ: "Tôi yêu Tô Nhiễm."
"Được, dám yêu dám hận, tôi thích." Hòa Vy cười, giơ tay bấm điện thoại trên bàn, "Gọi giám đốc nhân sự vào đây. Hôm nay phải giải quyết thủ tục nhận chức cho cậu Tiêu."
Một chỗ khác trong điện thoại liền sắp xếp theo chỉ thị của Hòa Vy.
"Cậu Tiêu, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ." Cô đứng dậy, chìa tay với Tiêu Diệp Lỗi, chủ động bắt tay.
Tiêu Diệp Lỗi cười, bắt tay cùng cô, "Chắc chắn, vì lợi ích đôi bên, hợp tác vui vẻ."
Hòa Vy nở nụ cười.

 

Nghĩa trang tĩnh mịch.
Nắng chiều chiếu sáng lên từng bia mộ.
Cuộc sống lúc sinh thời vốn đã không công bằng, sau khi chết đi cũng vậy. Trong nghĩa trang rộng lớn này cũng chia người chết thành đủ mọi tầng lớp.
Trên mộ bia là hình một cô bé cười vô cùng trong sáng, thân hình đàn ông thoáng che khuất ánh sáng rọi vào bức hình. Ánh mắt anh ta chứa đựng đau xót vô tận, tay anh ta dịu dàng vuốt lên nụ cười của cô bé. Một nỗi đau xé lòng và bứt rứt đột nhiên kéo đến mãnh liệt, bủa vây anh ta.
Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên từ đằng sau...
"Mười năm sau mới nghĩ đến chuộc tội, có muộn quá không?"

Truyện Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu Quyển 1 - Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Quyển 2 - Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Quyển 3 - Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Quyển 4 - Chương 1 Chương 1 Chương 3 & 4 Chương 5 & 6 Chương 7 & 8 Chương 9 & 10 Chương 11 & 12 Chương 13 & 14 Chương 15 & 16 Chương 17 & 18 Chương 19 & 20 Chương 21 Quyển 5 - Chương 1 & 2 Chương 3 & 4 Chương 5 & 6 Chương 7 & 8 Chương 9 & 10 Chương 11 & 12 Chương 13 & 14 Chương 15 & 16 Chương 17 & 18 Chương 19 & 20 Chương 21 Quyển 6 - Chương 1 & 2 Chương 3 & 4 Chương 5 & 6 Chương 7 & 8 Chương 9 & 10 Chương 11 & 12 Chương 13 & 14 Chương 15 & 16 Chương 17 & 18 Chương 19 & 20 Chương 21 Quyển 7 - Chương 1 & 2 Chương 3 & 4 Chương 5 & 6 Chương 7 & 8 Chương 9 & 10 Chương 11 & 12 Chương 13 & 14 Chương 15 & 16 Chương 17 & 18 Chương 19 & 20 Quyển 8 - Chương 1 & 2 Chương 3 & 4 Chương 5 & 6 Chương 7 & 8 Chương 9 & 10 Chương 11 & 12 Chương 13 & 14 Chương 15 & 16 Chương 17 & 18 Chương 19 & 20 Chương 21 & 22 Chương 23 & 24 Chương 25 & 26 Chương 27 & 28 Chương 29 Quyển 9 - Chương 1 & 2 Chương 3 & 4 Chương 5 & 6 Chương 7 & 8 Chương 9 & 10 Chương 11 & 12 Chương 13 & 14 Chương 15 & 16 Chương 17 & 18 Chương 19 & 20 Chương 21 Quyển 10 - Chương 1 & 2 Chương 3 & 4 Chương 5 & 6 Chương 7 & 8 Chương 9 & 10 Chương 11 & 12 Chương 13 & 14 Chương 15 & 16 Chương 17 & 18 Chương 19 & 20 Chương 21 & 22 Chương 23 & 24 Chương 25 & 26 Chương 27 & 28 Quyển 11 - Chương 1 & 2 Chương 3 & 4