Chương 19 & 20
Nỗi đau từng trải

     nh trăng chiếu sáng qua rèm cửa, khẽ hôn khuôn mặt phụ nữ nhợt nhạt trên giường, cô nhắm nghiền mắt, hàng mi dài run nhẹ theo từng nhjp hô hấp. Đợi đến khi anh thỏa mãn, cô cũng đã thiếp đi với vầng trán vã đầy mồ hôi.
Bàn tay anh nhanh chóng lau khô, rồi vén những sợi tóc bết trên trán cô sang bên.
Một hồi hoan lạc qua đi, Tô Nhiễm
chỉ như con tôm cuộn người trong lòng anh, còn Lệ Minh Vũ lại mất hết buồn ngủ, tựa nửa người vào đầu giường, cúi nhìn người phụ nữ đang ngủ say trong lòng mình.
Anh cho rằng bản thân sẽ dễ dàng chìm vào giấc ngủ, ít ra sẽ không giống bốn năm qua, thuờng xuyên mãt ngủ đến sáng. Nhìn Tô Nhiễm gốì đầu trên tay mình, Lệ Minh có cảm giác như quay lại bốn năm trước.
Hết thảy mọi thứ ở đây đều không thay đổi. Anh mướn người đến quét dọn nhà cửa theo giờ nhưng không cho phép dịch chuyển mọi đồ vật trong nhà. Hoàn cảnh nơi đây vẫn mãi như cũ, nhưng lòng nguời giờ đây đã đổi thay.
Vui sướng bốn năm sau cùng cô, dường như lấp đầy cõi lòng trống rỗng suốt bốn năm qua của anh. Mùi hương của cô, hơi thở của cô, độ ấm của cô mang lại hạnh phúc ấm áp cho trái tim rỗng tuếch đã hóa thành giá lạnh vẻ ảm đạm từ lâu của anh. Nhưng vì sao, ngay khoảnh khắc này anh vẫn như vậy?
Anh khẽ vuốt trán cô, cô ngủ rất ngoan, vẫn hiền lành, thuần khiết điềm đạm giống cô của bốn năm trước. Đêm đó vào bốn năm trước, anh cũng từng ngắm nhìn cô như thế này trong màn đêm tĩnh lặng, cô cũng ỷ lại nép mình vào lòng anh, tìm nơi dễ chịu nhất đi vào giấc ngủ. Ánh mắt tối thẳm của Lệ Minh Vũ lộ rõ vẻ dịu dàng chưa bao giờ có, người ngoài cũng chưa bao giờ gặp qua. Anh chưa từng nghĩ bản thân vẫn còn cơ hội có cô, cũng chưa từng cảm giác được bản thân vẫn sẽ có cô thế này, chỉ cần cúi đầu, vòng chặt khuỷu tay, cô liền thuộc về một mình anh, chỉ đơn giản như vậy.
Từ khi quyết đinh để bản thân đi con đường tối tăm nhiều lọc lừa, Lệ Minh Vũ chưa bao siờ chăm chú nhìn một người phụ nữ, nhất là sau khi đã ngủ say, cùng phụ nữ ngủ cùng giường cùng gối đến sáng, cũng chỉ có mỗi Tô Nhiễm.
Ánh sáng leo lắt hắt lên trán Tô Nhiễm, mồ hôi đã được anh lau khô sạch sẽ. Cứ lằng lặng nhìn cô hồi lâu, Lệ Minh Vũ không nén nỗi tình cảm liền cúi đẩu hôn trán, mũi, miệng cô.
Ngưòi đàn ông đó cũng hôn em như vậy sao?
Trái tim Lệ Minh Vũ bỗng đau nhói, anh nhìn cô, cảm thụ hơi thở đều đặn của cô.
Thòi gian bốn năm đủ để thay đổi một con người.
Vì vậy, tính cách cô thay đổi chỉ vì người đàn ông đó.
Vì vậy, đôi mắt cô trở nên điềm
nhiên như không cũng chỉ vì nguời đàn ông đó.
Vì vậy, cô bình thản đốì mặt với anh, tỏ vẻ coi thường anh, cũng chỉ vì người đàn ông đó.
Đồng hồ trên vách tường tùng nhịp trôi qua, mỗi nhịp vang lên, tim anh lại đau nhức một lần, tay Lệ Minh Vũ vuốt ve gò má ấm áp của cô, người đàn ông đó, suốt bốn năm nay cũng nhìn ngắm lúm đồng tiền của em sao?
Bởi rằng, Lệ Minh Vũ biết nụ cười của Tô Nhiễm xinh đẹp rung động lòng người biết bao. Trên đời này, phụ nữ đẹp hơn Tô Nhiễm, nơi nào cũng có, nhưng không có nụ cười của người phụ nữ nào có khả năng làm trái tim anh chìm đắm trong tích tắc.
Tâm tư của anh chợt dừng lại một điểm nào đó, một buổi chiều rực nắng nào đó.
Có lẽ chỉ ông trời mới biết bí mật ẩn sâu dưới đáy lòng anh. Bí mật đó là chuyện anh đã gặp Tô Nhiễm lần đầu từ lâu rất lâu trước đây, lâu
đến nỗi anh đã quên cụ thể năm nào, chỉ nhớ đó là một buổi chiểu ấm áp ánh nắng.
Có lẽ là lúc anh vừa dấn chân vào đường làm quan, vừa trở thành nghị sĩ. Đoạn thời gian đó, xã giao thường ngày khiến anh khổ không nói nên lời, áp lực quanh năm cộng thêm nỗi vất vả của một người có chức quyền khiến anh chỉ muôn bỏ cuộc. Bản chất con nguời anh quá mức bộc trực đã định sẵn không cách nào hòa hợp với những người trong giới chính trị. Song chính là buổi chiều đó, khi ý kiến của anh bị cấp trên bác bỏ lần nữa, anh tức giận chạy xe ra ngoài, cũng vừa vặn vườn trẻ bên đường tan học. Nhiều bạn nhỏ được ba mẹ dẫn qua đường, trong đó có một bạn nhỏ té ngã khóc nức nở, một cô gái vội vã chạy tới ôm lấy, nhẹ nhàng dỗ dành. Nụ cười của cô gái cũng ấm áp và tràn đầy hy vọng như ánh nắng ngày hôm đó.
Anh và cô sái này chỉ cách nhau một lớp kính, cô ở rất gần anh, gần đến nỗi anh có thể thấy rõ nụ cườii của cô tươi mát tự nhiên, hòa nhã điềm tĩnh thật sự phát ra từ nội tâm, gần đến nỗi anh có thể thấy rõ hàng mi của cô phe phẩy dưới ánh nắng, tựa như bươm bướm xinh đẹp uyển chuyển nhảy múa trên bẩu tròi.
Lệ Minh Vũ nhìn đến ngất ngây, mãi khi cô gái rời đi, đèn xanh đã bật sáng từ lâu, anh vẫn không nhớ chạy xe. Tiêng còi xe thúc giục vọng đến từ đằng sau, anh mới thức tỉnh.
Kể từ ngày đó, chỉ cần có thời gian anh sẽ đến con đường đó, đến vườn trẻ đó, ngắm nhìn cô từ xa. Cô cười tạm biệt các bạn nhỏ, còn anh ngồi trong xe dõi theo nụ cười tỏa nắng của cô.
Có lẽ cũng bắt đầu từ đó, anh dần dằn lại cá tính bốc đồng, thẳng thắn trong công việc, thân là dân chính khách, vốn phải mài giũa bản thân thành khối ngọc ôn hòa, khắp mọi nơi trên tất cả các phương diện đều phải kín đáo. Anh từ từ hòa hợp hơn vào giới chính trị. Anh thay đổi hoàn toàn, gặp chuyện trở nên bình tĩnh rồi dần dẩn không ai không biết tác phong xử sự của anh linh hoạt khôn ngoan, tính cách trầm tĩnh, nhung nụ cười của cô gái đó đã sớm in sâu vào lòng anh.
Ai nói con người không thể thay đổi, không thể thay đổi là vì không muốn thay đổi.
Về sau, anh biết cô là Tô Nhiễm, làm bán thời gian ở vuờn trẻ, con gái của Tô Ánh Vân.
Hóa ra thế giói thật sự rất nhỏ bé, ông trời rất thích trêu chọc con người. Anh thích ngắm nhìn cô cười, nhưng không cách nào tiếp nhận thân phận của cô. Vì sao cô lại là con sái của Tô Ánh Vân? Lại là cô ba nhà họ Hòa?
Vì lẽ đó suốt một quãng thời sian vô cùng dài, anh ép buộc bản thân không được đến con đường đó, không được hoài niệm nụ cười chôn sâu dưới đáy lòng đó. Anh đã đoạn tuyệt vói ánh nắng bên ngoài, hà cớ gì phải để bản thân lâm vào hoàn cảnh khó xử lần nữa.
Nhưng...
Dù thế nào anh cũng không ngờ tới anh sẽ còn cơ hội gặp lại cô lần nữa.
Khi đó đã là hai năm sau…
Lần đó sau khi anh vừa họp xong, đang thảo luận công việc cùng vài quan chức, anh lơ đãng trông thây một cái bóng nhỏ nhắn xinh xắn, cái bóng này anh quen đến không thể quen hơn. Đó chính là Tô Nhiễm, cô chủ động tìm anh, nhờ anh ký tên một phần văn kiện.
Ký tên xong, Tô Nhiễm vui mùng vô cùng, liên tục nói cám ơn anh.
Lệ Minh Vũ lại được thây nụ cười ấm áp thật tâm của cô lần nữa, giống hệt nụ cười mà anh từng ngắm vào hai năm trước. Đôi mặt với nụ cười như vậy của cô, anh cố sức kìm nén nổi lòng rối bời, ra vẻ bình thản tiễn cô ra ngoài. Cô xoay người, rồi hết sức e dè hỏi anh, "Nghị sĩ Lệ, ngài vừa giúp tôi một chuyện rât lớn, tôi có thể mời ngài dùng cơm được không ạ?"
Anh buộc phải thừa nhận giọng nói của cô cũng rất dễ nghe, êm ái dịu dàng hệt như hạt mưa nhỏ đọng vào lòng anh.
Đến tận ngày hôm nay, anh vẫn nhớ rõ tâm tình của mình vào khoảnh khắc đó. Anh mâu thuẫn, phức tạp, anh biết cô là con sái Tô Ánh Vân, anh biết mình nên đồng ý với lời mời của cô, như vậy anh có thể thuận thể đạt được mục đích của chính mình, giông như vì thù hận trong lòng mà anh làm ngơ việc Hòa Vy không ngừng đeo bám anh. Nhung...
Anh còn nhớ khi đó, anh đã thản nhiên nói... Chỉ là việc nhỏ, cô Tô không cẩn khách sáo như vậy.
Có ông trời làm chứng, anh muốn,
Hai lần, anh đều muốn có nụ cười của cô, nhung cả hai lần, anh đều kiên quyết bắt buộc bản thân buông tha cô.
Mãi đến khi...
Hòa Tân Bằng đột nhiên đến tìm anh, ngỏ ý làm mai cho anh và Tô Nhiễm, hơn nữa còn muốn hỗ trợ tài chính giúp anh tranh cử bộ trưởng. Hòa Tân Bằng sẵn lòng phụ trợ, nhưng cũng gây áp lực cho anh.
Tranh cử bộ trưởng cần hỗ trợ từ đằng sau của tập đoàn tài chính, nếu anh không nhận tình cảm này, vậy anh sẽ lỡ mất chức bộ trưởng.
Cái tên Hòa Tân Bằng này hết sức quen thuộc, anh nắm rõ mỗi một lời nói mỗi một biểu tình của ông ta. So vói Hòa Tân Bằng anh thấy trên ti vi, Hòa Tân Bằng ngoài đời còn dối trá hơn cả tưởng tượng của anh.
Đáng thẹn thay, ông ta lại quả quyết không nhận ra anh là ai, ông ta chỉ biết anh là một quan chúc sắp tranh cử bộ trưởng. Chuyện từng xảy ra năm đó, ông ta đều để một mình Tô Ánh Vân ra mặt giải quyết mọi phiền phúc.
Anh cố nén thôi thúc muốn đâm một nhát vào Hòa Tân Bằng, thản nhiên ngồi nghe ông ta giải thích mọi điều kiện. Hòa Tân Bằng quả không hổ danh cáo già, có thể dùng con gái của chính mình làm quyền lợi trao đổi. Ngoài mặt ra vẻ vì hạnh phúc của Tô Nhiễm nhưng thực tế chỉ muốn trải đường cho nhà họ Hòa trong tương lai.
Một ngưòi ba có thể dùng hạnh
phúc của con gái mình kì kèo vói chính khách, loại người có suy nghĩ thế này rất đáng sợ. Khi đó, ông ta vừa tỏ vẻ muốn hỗ trợ anh vừa cân nhắc chọn lựa thêm một nguời khác. Đúng lúc đó, Lệ Minh Vũ đang cần cơ hội lật đổ Hòa Tấn Bằng, khiến ông ta trở tay không kịp, vả lại thay vì để Tô Nhiễm gả cho người đàn ông khác, chi bằng anh cưới Tô Nhiễm.
Rốt cuộc anh chủ động tới nhà hỏi cưới cô, sau đó anh liền quang minh chính đại trở thành con rể nhà họ Hòa.
Hòa Tấn Bằng có thế nào cũng không ngờ tới, ông ta cả đòi khôn ngoan mà hồ đổ trong chốc lát, kế hoạch do chính ông ta dày công sắp đặt lại thành phương tiện giúp anh thực hiện mưu tính. Bắt đầu từ ngày đó, anh biết bản thân mình không còn cơ hội, không còn tư cách có đuợc nụ cười của Tô Nhiễm. Ngay cả ba cô cũng có thể bán đứng cô, vậy anh còn cớ gì để nương tay vói nhà họ Hòa?
Anh sẽ khiến cả nhà họ Hòa, một người cũng không được sống yên ổn.
Thế nhưng...
Khi Tô Nhiễm mặc áo cưới đứng trước mặt anh, toàn bộ mọi thứ từ nụ cười tự nhiên của cô, ánh mắt cô hạnh phúc nhìn anh, cô tình nguyện lấy anh, mơ ước mãnh liệt được sống cùng anh về sau. Tất cả tốt đẹp đều bao phủ thù hận ẩn dưới đáy lòng anh.
Tôi tăm trong lòng và tốt đẹp va chạm, vướng mắc vào nhau. Trưóc khi cưới Tô Nhiễm, anh đã quyết định không để cô sống thoải mái, nhưng từ đầu đến cuối anh đều
không dám bước chân lên phòng tân hôn, anh sợ bản thân mình phụ bạc cô.
Vì vậy anh uống rưọu, vì vậy anh bận rộn tranh cử, rồi thù hận trong lòng lại thôi thúc anh dùng người phụ nữ khác kích thích cô, nhưng trước sau Tô Nhiễm đều diu dàng, hết ngày này đến ngày khác chờ anh về nhà, bất kể anh vể trễ hơn mệt mỏi hơn, về nhà luôn có một ngọn đèn sáng đợi anh.
Tình cảm lấn áp lý trí, anh cũng không còn cách nào kiềm chế bản thân, anh đè cô xuống dưới thân, nhưng lại cẩn thận từng ly từng tí giữ gìn tôn nghiêm cuối cùng cho cô; bởi vì anh biết, sẽ có một ngày, anh phải buông cô ra.
Hòa Tân Bằng nhảy lầu, anh biết chuyện này rốt cuộc đã đến đoạn kết. Cái nên kết thúc vẩn phải kết thúc.
Lẽ ra anh phải vui vẻ mói đúng, hay ít ra cũng cảm thấy dễ chịu.
Thế nhưng, suốt bốn năm nay anh chưa bao giờ quên khoảnh khắc Tô
Nhiễm ký tên, nước mắt của cô, tuyệt vọng của cô đều sắc bén như dao tàn nhẫn đâm vào tim anh. Thời gian bốn năm thay đổi gì anh không biết, anh chỉ cảm thấy dù sự nghiệp có thành công thế nào, thì đằng sau đều là cô đơn trống trải sâu đậm.
Khiến anh không ngờ chính là bốn năm sau Tô Nhiễm xuất hiện trong cuộc sống của anh lần nữa. Quyển sách cô viết dọa anh giật nẩy người, vì rât nhiều tình tiết trong sách giống đến khác thường mọi chuyện từng xảy ra năm đó vói anh. Anh thậm chí còn hoài nghi, có phải Tô Nhiễm cố tình xuất hiện trước mắt anh vài năm trước hay không.
Vì lẽ đó, anh mất hết lý trí đi Paris, cũng vì vậy mà thấy hình ảnh ân ái của Mộ Thừa và Tô Nhiễm.
Vốn từ bỏ trở thành chấp nhặt và dằn vặt. Anh biết nếu lúc truóc bản thân đã chọn buông tay, vậy cũng nên rộng lượng một chút, thong dong một chút, dù cô có niềm vui mói cũng không nên quan tâm luu ý.
Nhưng đáng chết anh lại quan tâm như vậy.
Quan tâm cô trong bốn năm có thể quên đi một người đàn ông, rồi yêu một người đàn ông khác.
Quan tâm cô có thể vì người đàn ông đó mà cam chịu ở dưới thân anh.
Quan tâm cô bốn năm trước khẩn trương và yêu anh say đắm, bốn năm sau lại dành tình cảm đó cho ngưòi đàn ông khác.
Quan tâm cô vì nguời đàn ông đó
mà dâng hiến toàn bộ bản thân.
Quan tâm cô dành cho người đàn ông đó lúm đôgng tiền mà vốn chỉ thuộc về một mình anh.
Quan tâm...
Lệ Minh Vũ đành thừa nhận, anh ghen tị đến phát điên.
Tô Nhiễm trong lòng anh vô thức kêu một tiếng, cô như con mèo bị giày vò điên cuồng, khuôn mặt cô cọ cọ vào ngục anh, thở dài thoải mái, tay cô bất giác khoanh lại trước ngực. Anh cúi đầu nhìn, không kìm được cong môi cười, đáy mắt anh đong đầy thương yêu. Có người nói, con người khi đang bị thương sẽ sản sinh ra một tư thế bảo vệ bản thân, chẳng hạn như hai tay ôm chân giống động tác trong bụng mẹ, hay hai tay khoanh truóc ngực tỏ vẻ chống cự và cảnh siác bên ngoài.
Lệ Minh Vũ kéo nhẹ tay cô, đặt vào lòng bàn tay anh, nụ cười dần nặng trĩu.
Tình yêu nam nữ quá mức xa xôi, anh chỉ biết dùng cách này để xác
nhận cô vẫn ở cạnh anh.
Nhiều năm trôi qua, anh hết lần này đến lần khác nỗ lực từ bỏ cô, nhưng hết lần này đến lần khác số phận lại đưa đẩy anh gặp cô. Như vậy, từ nay về sau anh sẽ không từ bỏ, cũng như lần thử cuối cùng mà anh dành cho cả hai khi ở Paris.
Đúng vậy, từ giờ trở đi dù anh và cô có giày vò lẫn nhau, anh cũng không cho cô cơ hội rời đi lần nữa.
Điện thoại bên cạnh đột nhiên phát sáng, Lệ Minh vô định thẩn cẩn
thận rút cánh tay mà cô đang ôm ra rồi bước xuống giường. Anh cầm điện thoại đi trước cửa sổ nghe máy, cố gắng đè thấp giọng nói trẩm ấm...
"Chuyện "Midi" điều tra rõ chưa?"
"Thưa anh, mọi chuyện đúng là như vậy, đều do bộ trưởng Hạ gây ra."
Lệ Minh Vũ cười nhạt, "Quả là con cáo già này đang bắt đầu phản kích. Được thôi, vậy chúng ta sẽ chơi cùng."
Cúp điện thoại xong, anh trầm mặc đứng yên tại chỗ, ánh mắt anh thoáng lạnh Lùng u ám nhìn ngoài cửa sổ.
Tô Nhiễm trở mình, rên nhẹ một tiếng đau nhức. Trong bóng tối, cô chỉ trông thấy bóng dáng đàn ông cường tráng đứng cạnh cửa sổ, bóng dáng đó rộng lớn nhưng cô đơn...
Cảm giác buồn ngủ nặng nề khiến cô không còn lòng dạ quan tâm chuyện khác, cô lại nhắm mắt ngủ lần nữa. Đang mơ màng, cô nghe thấy tiếng buóc chân vô cùng nhẹ nhàng đi về phía siường ngỏ, sau đó một bên giường hơi lún xuống, cô được ôm vào vòng ngực ấm áp, hô hấp của cô pha đầy mùi hổ phách và hơi thở nam tính. Cô cảm thấy một nụ hôn dịu dàng in lên mặt mình, ngưa ngứa nhưng rất ấm áp…

 

 

Chương 20

Ai lo lắng cho ai

 

Guerlain cuối cùng cũng suôn sẻ nhận được tiền đầu tư đợt hai.
Tô Nhiễm cúp điện thoại, bất giác cười khổ. Xem ra Lệ Minh Vũ Thật sự giữ lời hứa, chỉ với một điều kiện là cô phải ngoan ngoãn nghe lời. Cô vừa cầm lấy giỏ xách, giọng nói từ trên cao vọng xuống, "Định đi đâu?"
Cô đứng lại, xoay đầu liền thấy Lệ Minh Vũ đang cài măng séc từ lầu hai đi xuống, ánh mắt anh nhắm thẳng vào cô.
"Đi tìm Tiểu Đóa. Nếu không tìm, Tiểu Đóa sẽ lo lắng." Lòng Tô Nhiễm thoáng buồn phiền vô cớ, than nhiên lên tiếng.
Lệ Minh Vũ bước xuống lầu, khoác áo vest, sắc mặt điềm nhiên như không nhìn cô, "Tôi cho phép em ra ngoài rồi?"
"Anh yên tâm. Nếu tôi đã hứa với anh thì tuyệt đối không nuốt lời. Tôi biết mình than phận gì, cần làm gì. Trước khi anh tan sở, tôi sẽ về tới nhà." Tô Nhiễm nắm chặt giỏ xách, bổ sung, "Tiểu Đóa rất hay suy nghĩ lung tung, tôi chỉ không muốn gây phiền phức cho anh."
Lệ Minh Vũ nhìn cô hồi lâu, mới bình thản cất giọng, "Tốt nhất em phải nhớ kĩ những điều mình đã nói."
Tô Nhiếm hít sâu, "Tôi được phép đi chưa."
"Tôi đưa em đi." Anh chợt nói, giọng điệu vẫn nhàn nhạt như cũ.
"Tô Nhiễm sửng sốt, "Không cần..." Lời nói kiên định liền bị động tác cau mày của anh vùi lấp, cô đành phải đi theo anh.
Xe nhanh chóng dừng lại trước cửa bệnh viện.
Tô Nhiễm vừa muốn xuống xe, anh liền kéo cô lại. Tô Nhiễm nhìn thấy anh đưa chìa khóa và điện thoại cho cô.
Là điện thoại của cô, rốt cuộc anh cũng chịu trả cho cô rồi ư? Còn chìa khóa này là của biệt thự.
"Gặp An Tiểu Đóa xong, phải về nhà ngay, nhớ giữ điện thoại cho kĩ." Lệ Minh Vũ thờ ơ buông lời, duỗi tay mở cửa xe cho cô.
Tô Nhiễm bước xuống, xe liền nghênh ngang rời đi. Cô cầm chìa khóa và điện thoại, vô tình phát hiện số điện thoại của anh mà cô từng xóa lại xuất hiện trong máy...
Vừa bước vào phòng nghỉ của khu cấp cứu, Tô Nhiễm bỗng nghe An Tiểu Đóa cái nhau ầm ĩ. May rằng người bệnh không thể vào nơi đây, bằng không sẽ thành trò hề cho mọi người.
Cô bước lại gần, thấy Quý Hâm Dao cũng có mặt, vẻ mặt cô tức giận, lườm nguýt An Tiểu Đóa.
An Tiểu Đóa kéo Băng Nựu ra đằng sau, Tức giận chỉ vào mặt Quý Hâm Dao: "Tôi nói cô còn mặt mũi gì tới đây đòi Băng Nựu? Thương con như vậy sao lại bỏ đi? Có bản lĩnh cả đời bỏ rơi con mình, ung dung vui vẻ với người đán ông khác đi? Cô là hạng người gì vậy? Bây giờ cô cũng biết hối hận? Đến đây đòi con sao? Cô ơi, tôi nói rõ cho cô nghe, hôm nay dù cô có phá nát bệnh viện cũng đừng hòng cướp con về. Nếu bác sĩ Mộ đã giao Băng Nựu cho tôi chăm sóc, vạy cô còn không hiểu ý anh ấy sao? Còn vác mặt đến đây giở thói ngang ngược, không mở to mắt xẹm đây là địa bàn của ai."
Đới với bản lĩnh mắng người của An Tiểu Đóa, Tô Nhiễm đã từng lĩnh giáo qua. Bình thường, cô nhã nhặn rộng lượng, nhưng một khi đã giận dữ, kẻ gây sự đừng mong sống yên. Xem tình cảnh này, Quý Hâm Giao có lẽ bị mắng từ nãy tới giờ.
Cô ta chắc chắn không ngờ An Tiểu Đóa có thể mắng người đến mức như vậy, khuôn mặt cô ta giận dữ đến mức đỏ ửng, tay run run chỉ An Tiểu Đóa, "Cách Lạc Băng là con tôi, tôi mới là mẹ của nó. Cô đừng tưởng rằng cô được một mình Mộ Thừa đồng ý thì có quyền coi giữ con tôi? Tôi cảnh cáo cô, nếu không đưa nó cho tôi, tôi sẽ thưa cô giam giữ người trái phép."
"Ô, còn giam giữ người trái phép nữa, tôi rất sợ đó nha. Được đó, cô đi thưa đi, tôi chờ coi lúc đó Băng Nựu có muốn theo cô hay không!" An Tiểu Đóa cố tình chọc giận cô ta, chống nạnh giống cọp cái, "Đồng chí Tiểu Quý, chúng ta là con người không thể sống thiếu đạo đức như vậy. Dân gian có câu, có được có mất, cần có gì phải cố chấp như vậy. Khi cô thấy Mộ Thừa là một bác sĩ không có tiền thì phủi bỏ mông đi, thậm chí bỏ mặc cả con mình, bây giờ mơ ước trở về? Sao hả? Nghe nói chồng trước của mình giàu có thì động tâm? Cô không thấy buồn nôn à? Cô đừng làm phụ nữ mất mặt được không? Rồi còn không biết xấu hổ đòi thưa tôi? Cứ để đến lúc đó coi ai mắt mặt hơn!"
Quý Hâm Giao giận run người.
Tô Nhiễm đứng ngoài cửa không nghe lọt tai được nữa, liền đẩy cửa đi vào, nhẹ nhàng lên tiếng, "Tiểu Đóa, mấy lời này sao lại nói trước mặt trẻ con?"
"Mẹ Tô Nhiễm..." Băng Nựu đang sợ hãi trông thấy Tô Nhiễm, vội chạy đến ôm chân cô một cách ỷ lại.
Quý Hâm Dao càng thêm bực dọc, thấy Băng Nựu chưa bao giờ dựa dẫm cô ta như vậy, long cô ta đau đớn, chua xót, tức tối nói: " Hồ ly tinh bên cạnh Mộ Thừa đúng là nhiều không đếm xuể."
"Cô nói ai hồ ly tinh?"
"Tiểu Đóa..." Tô Nhiễm can ngăn An Tiểu Đóa, nhìn Quý Hâm Dao, "Cô Quý, cô sinh Băng Nựu ra rồi bỏ đi. Dù bây giờ cô quay về, bé cũng sẽ thấy xa lạ và sợ hãi. Nếu cô thật lòng muốn tốt cho con mình, cô phải cho bé thời gian thích ứng. Hơn nữa, Mộ Thừa đã giao Băng Nựu nhờ chúng tôi chăm sóc, vì vậy quãng thời gian này chúng tôi phải chăm nom bé kỹ lưỡng. Cô đúng là mẹ bé nhưng chúng tôi cần phải hỏi ý kiến Mộ Thừa. Xin lỗi cô, trước khi anh ấy chưa đồng ý, tôi và Tiểu Đóa tuyệt đối không giao Băng Nựu cho cô."
Quý Hâm Dao giận tím mặt mày: "Được, coi như mấy cô hay. Mấy cô đừng mơ tưởng giành giật được cái gì, tôi nói cho cô biết dù ngày xưa tôi có lỗi với Mộ Thừa, thì tôi vẫn là mẹ ruột của Băng Nựu. Không ai trong mấy cô chặt đứt được mối quan hệ này. Mấy cô cứ chờ đi!" Nói xong, cô ta bừng bừng tức giận giẫm mạnh giày cao gót xuống sàn nhà, rồi đi khỏi."
"Cô ta làm cái trò gì vậy? Mình chưa từng thấy người phụ nữ nào không biết xấu hổ như vậy." An Tiểu Đóa khinh thường, cau mũi, "Nếu cậu không cản mình, mình không mắng cho cô ta tơi bời không được."
"Biết cậu hay rồi." Tô Nhiễm khẽ cười, xoa đầu Băng Nựu, "Có trẻ con ở đây, cậu phải giữ ý một chút."
"Cậu yên tâm con người này luôn lịch sự nhã nhặn."
"Biết mà."

 

"Thế nào rồi? Cuộc sống với bộ trưởng Lệ đó." Ăn trưa xong Tiểu Đóa dỗ Băng Nựu ngủ, rồi cô và Tô Nhiễm dạo quanh vườn hoa bệnh viện, mệt mỏi ngồi bệt xuống bãi cỏ.
Tô Nhiễm im lặng, chỉ thở dài, ngẩng đầu hóng nắng.
"Ơ, đây là..." Mắt An Tiểu Đóa nhạy bén thoáng thấy dấu hôn lấp ló dưới quần áo Tô Nhiễm, "Hôm đó, mình cũng đoán bộ trưởng rất sung sức mà." Nói rồi nhích lại gần, hích Tô Nhiễm một cái, "Sự thật đã được chứng minh, xa nhau bốn năm, mới gặp lại có phải hết sức kịch liệt không hả?"
Tô Nhiễm quay đầu, hết cách dành lườm cô, "Không biết cậu đang nói cái gì." Nói xong, liền đứng dậy ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
"Cậu không biết hay giả bộ không biết hả?" An Tiểu Đóa cười tủm tỉm, ngồi cạnh cô, "Ký hiệu rõ rang như vậy, không lẽ mình nhìn nhầm sao?" Thấy Tô Nhiễm cúi đầu nhìn mũi chân, cô bĩu môi, "Bạn yêu à, thực ra bây giờ mình cũng bị cậu làm cho hồ đồ luôn rồi. Cậu với Lệ Minh Vũ rốt cuộc đã ly hôn hay chưa? Hai người rốt cuộc còn là vợ chồng hay không?"
Tô Nhiễm nghẹn ngào, ngẫm nghĩ một hồi không nghĩ ra từ hình dung chính xác cho mói quan hệ của cô và Lệ Minh Vũ, cắn môi, "Cứ coi như là vậy đi."
An Tiểu Đóa kinh ngạc, "Cứ coi như là vậy đi?"
Tô Nhiễm há hốc miệng, cũng không biết giải thích thế nào, suy nghĩ, "Tiểu Đóa, nói chung cậu đừng lo lắng cho mình. Mình tốt mà."
"Lại ở Bán Sơn?"
"Ừm"
"Vậy..." An Tiểu Đóa với tính cách thẳng thắn hơi chần chờ, "Mộ Thừa tính sao bây giờ? Anh ấy... rất yêu cậu."
Tô Nhiễm nắm tay An Tiểu Đóa, nhẹ giọng: "Thực ra, mình rất thích Mộ Thừa, nhưng cậu đừng hiểu lầm. Mình thích anh ấy vì anh ấy giúp đỡ mình rất nhiều suốt bốn năm qua. Có lẽ nói nếu không có Mộ Thừa, có lẽ mình không sống đến bây giờ. Anh ấy là một người rất tốt. Nếu không có chuyện bốn năm trước, mình nghĩ mình sẽ yêu người đàn ông ưu tú như anh ấy. Nhưng bây giờ mình không còn sức lực yêu thêm bất cứ người nào khác. Huống chi, thích và yêu căn bản là hai chuyện khác nhau. Phụ nữ quả thực có thể vò cảm động àm kết hôn, nhưng mà vĩnh viễn vẫn không thể làm được điều này."
An Tiểu Đóa yên lặng ngồi nghe, cô đọc thấy sự bất đắc dĩ sâu đậm từ mắt Tiểu Nhiễm.
Tô Nhiễm nhìn xa xăm, ánh mắt cô trống rỗng, "Thực ra, nhiều khi phụ nữ và đàn ông đều như nhau. Khi đã yêu thật lòng một người, mặc kệ người đang ở bên cạnh ưu tú bao nhiêu, vĩnh viễn cũng không thể quên được cảm giác từng trải qua với người cũ trong quá khứ. Chỉ có điều, phụ nữ dễ dàng thỏa hiệp hiện thực hơn đàn ông. Vậy nên phụ nữ mới thay đổi tình cảm, còn đàn ông trời sinh họ cả đời kiêu ngạo, nặng tính chiếm hữu. Cho nên trong lòng họ vị trí đó trước sau đều chỉ thuộc về một người, phụ nữ cũng sẽ gìn giữ như vậy, nhưng nhiều khi lại tự lừa mình dối người..."
An Tiểu Đóa giật nảy người, trừng to mắt, lắp bắp, "Tiểu Nhiễm, ý cậu là hiện tại cậu vẫn yêu Lệ Minh Vũ?"
Lời An tiểu Đóa nói tựa như sấm sét giữ trời quang thức tỉnh Tô Nhiễm. Cô quay đầu, đôi mắt vốn bình lặng bỗng mờ mịt sợ hãi, mau chóng che lấp, lắc đầu, "Không, mình không yêu, không yêu..."
An Tiểu Đóa không nói thêm gì, im lặng nhìn Tiểu Nhiễm, lòng cô vô cớ lo lắng.

 

Bộ trưởng Hạ tổ chức tiệc mời, ngoài đồng lưu trong giới chính trị còn có sự góp mặt của các nhân vật tiếng tăm giới tài chính và kinh tế. Mục đích quan trọng nhấy ngày hôm nay ông ta là lệ Minh Vũ, anh mới là khách mời chính của ông ta.
Tuy biết bộ trưởng Hạ có mục đích riêng, muốn thăm dò ý tứ của mình, Lệ Minh Vũ Vẫn thong dong đi cùng Đồng Hựu đến dự. Suy cho cùng bộ trưởng Hạ không phải kẻ ngu si, bị người khác đều tra sau lung, đương nhiên ông ta phải nghe ngóng, thăm dò cẩn thận.
Tại bữa tiệc, người vui vẻ nhất chính là Hạ Đồng, kiểu trường hợp thế này cô ta thường xuất hiện với hình tượng gái bao cao cấp, lẳng lơ đưa đẩy với từng người đàn ông. Thế nhưng, hôm nay cô ta lại rất an phận, ngồi yên một chỗ bên cạnh Lệ Minh Vũ.
Khai tiệc, vẻ mặt nịnh hót của mọi người khiến Lệ Minh Vũ càng thêm sáng tỏ, anh chỉ thản nhiên đón nhận sự tán thưởng từ xung quanh. Mấy năm nay, ngồi nghe những lời tang bốc mật ngọt chết ruồi kiểu này đã thành thói quen của anh.
Bộ trưởng Hạ càng khoa trương, đột nhiên bày ra thái độ khiêm tốn đề cập sự việc "Midi", lại giả vờ lắc đầu buồn phiền bày tỏ ông ta hoàn toàn không biết là họ Hòa đầu tư. Lệ Minh Vũ cũng không tiếc cười nói, khôn khéo đáp trả cảnh tượng tàn sát khốc liệt ngầm diễn ra trên bàn tiệc.
Bộ trưởng Hạ thế chỗ Lão Khương, ông ta cho rằng anh điều tra được chuyện "Midi" gặp trở ngại trên thị trường. Không tốn bao nhiêu thời gian, Đồng Hựu đã điều tra được nguyên nhân, nhận chỉ thị điều tra của anh xử lý ngay lập tức. Bộ trưởng Hạ đương nhiên phát giác ra manh mối, ông ta tẩy bản than sạch sẽ, trơn bóng như cá trạch; chỉ chừa lại một cục diện rối rắm cho công ty nước hoa "Hoặc Tình". Nhưng sự thật, ông ta có lén lút chỉ thị nhà điều chế hương, rồi bị trả thù sau sự việc đó, ông ta đành mở buổi tiệc này.
Buổi tiệc đủ diện mạo kiểu này, chỉ toàn những thuyết khách lời ra tiếng vào luôn bày tỏ ý muốn chính trị hài hào mà bộ trưởng Hạ mời tới.
Lệ Minh Vũ bình thản uống rượu, cũng thuận theo trò chuyện vui vẻ với họ. Đương nhiên, lòng anh khinh thường vô cùng, muốn giới thiệu chính trị hài hòa thì đừng bày nhiều trò dư thừa như vậy.
Mọi người biết Lệ Minh Vũ là người tàn nhẫn. Họ vừa đề phòng, vừa khen ngợi tán thưởng anh. Thế nhưng, đến khi tiệc sắp tàn, họ vẫn không nhìn ra tâm sự thật sự của Lệ Minh Vũ.
Bộ trưởng Hạ nóng vội, tính theo thời gian sắp tới nhiệm kỳ mới, có thể giữ chưa thành công hay không vẫn là một ẩn số. Nếu lúc này Lệ Minh Vũ cắn ông ta không ngừng, vậy giới truyền thông sẽ nói hươu nói vượn. Dù sao chăng nữa, ông ta cũng phải đi tạm nước đi này.
Ông ta giơ ly rượu, cười tươi rạng rỡ, "Lệ Minh Vũ à, coi như tôi cũng là tiền bối của cậu, không biết tôi có hân hạnh không?"
Lệ Minh Vũ cầm ly rượu, cười với ông ta, "Một tiếng tiền bối của bộ trưởng Hạ, hậu bối như tôi sao dám chần chừ? Ly rượu này phải để tôi mời mới đúng."
Bộ trưởng Hạ cười to, cụng ly với anh, rồi nói: "Kỳ thực, hôm nay mời cậu tới đây, tôi cũng có chút việc tư. Thành ngữ có câu, thóc đâu mà đãi gà rừng, Minh Vũ à, cậu nói xem, bây giờ người ngoài ai cũng đồn cậu đã tái hôn, nhưng chúng tôi chẳng ai nhận được thiệp cưới của cậu hết, đúng không? Trước mắt, cậu chỉ có một thân một mình, nên hiện tại cậu vẫn độc than phải không. Nếu như đúng như vậy, tôi sẽ gả con gái của mình cho cậu. Con bé nhà tôi cứ suốt ngày nói tới nói lui thích cậu biết bao. Vì con gái, tôi cũng đứng ra làm mai, cậu thấy thế nào?"
Hạ Đồng nghe vậy, vui mừng ra mặt, áp sát cánh tay Lệ Minh Vũ. Kỳ thực, cô ta mặc kệ Lệ Minh Vũ có lấy Hòa Vy hay không, cô ta chỉ thấy người phụ nữ đó không xứng với anh, có thể sánh đôi cùng anh, chỉ có một mình cô ta.
Thế nhưng, bốn năm qua anh như thay đổi thành người khác, không chỉ hờ hững với cô ta, mà ngay cả chạm mặt cũng không nhìn cô ta một cái. Hạ Đồng không biết rốt cuộc anh bị làm sao, cô ta chỉ thấy đây là tín hiệu nguy hiểm. Hơn nữa, có thể kết hôn với Lệ Minh Vũ thật sự rất tốt. Như vậy, anh sẽ niệm tình vợ chồng, ngừng việc điều tra ba cô ta.
Lệ Minh vũ liên tục cười mỉm, không trả lời. Đồng Hựu ngồi gần cửa sổ, chợt kinh ngạc kêu một tiếng. Lệ Minh Vũ theo bản năng nhìn qua, lướt mắt xuống lầu, sắc mặt anh liền thay đổi, không nói tiếng nào bước ngay ra ngoài...
Hành động bất ngờ của Lệ Minh Vũ khiến tất cả mọi người dự tiệc ngạc nhiên. Tạm thời không nói rốt cuộc anh thấy cái gì, chỉ vẻ mặt của anh đã làm họ ngơ ngác nhìn nhau. Những người tiếp xúc với Lệ Minh Vũ đều nắm rõ tính cách của anh. Từ trước đến nay, anh luôn bình thản, ung dung, không chuyện gì có thể cướp mất vẻ mặt trầm tĩnh của anh, nhưng sắc mặt anh vừa rồi thay đổi rõ rệt. Nét mặt Đồng Hựu bình thường hơn đôi chút, anh dường như cũng không ngờ Lệ Minh Vũ sẽ bỏ nhiều người ở đây, bước xuống lầu.
Tất cả mọi người đều hiếu kỳ đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống. Lệ Minh Vũ nhanh chóng xuất hiện dưới lầu, anh băng qua đường, đi về phía cô gái đang bị vài người đàn ông đứng vây quanh bên con phố đối diện.
Động tác kế tiếp của anh càng khiến mọi người trợn to mắt, sắc mặt Lệ Minh Vũ nghiêm túc kéo cô gái ra sau lưng, không biết anh nói gì nhưng mấy người đàn ông kia có vẻ sợ hãi, giải tán ngay lập tức. Sau đó, anh kéo cô gái đến trước người cúi đầu như đang răn dạy, vẻ mặt cô gái ấm ức, mặc kệ anh, đi thẳng đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống.
Hai người họ thu hút ánh nhìn của dòng người ngược xuôi như thoi đưa trên đường.
Mọi người hào hứng xem đến ngây dại, Lệ Minh Vũ là người luôn xử lý khéo léo, ngay cả khi cấp dưới làm sai, cũng không thấy anh nghiêm khắc như vậy. Người phụ nữ này rốt cuộc là ai, có bản lĩnh khiến thái độ Lệ Minh Vũ khác thường? Bộ trưởng Hạ hơi nheo mắt quan sát kĩ cô gái, nhìn chăm chú một chút ông ta mới nhớ ra cô gái này là ai, khẽ mỉm cười, "Mọi người chúng ta cứ quay về chỗ trước đi. Ha ha, ‘anh hùng khó qua ải mỹ nhân’, Minh Vũ thay đổi sắc mặt cũng là chuyện bình thường mà."
"Ba..." Hạ Đồng nghe xong liền thấy khó chịu. Cô ta biết Tô Nhiễm đã về nước từ lâu, chỉ không ngờ Lệ Minh Vũ sẽ vì cô đánh mất vẻ bình tĩnh vốn có. Chuyện này là sao, điều cô ta không muốn thừa nhận nhất chính là Lệ Minh Vũ sống chung với Tô Nhiễm. Nếu đổi lại là Hòa Vy sẽ dễ xử lý hơn, còn Tô Nhiễm, cô ta luôn thấy người phụ nữ này không đơn giản.
"Ha ha, con bé này cứ nôn nóng gì chứ? Chúng ta còn chưa biết Minh Vũ và cô ta xảy ra chuyện gì, con bình tĩnh trước đã. Lát nữa cậu ấy quay lại đây, mọi người sẽ làm chủ cho con."
Hạ Đồng giậm chân, tức giận nhìn xuống lầu. Cô thấy Lệ Minh Vũ đi trước mặt Tô Nhiễm, không biết nó gì với cô, sau đó anh xoay người di về phía bên này.
Cô ta quay đầu nhìn Đồng Hựu, hy vọng có thể thu nhập ít tin tức từ anh. Nhưng Đồng Hựu là hạng người gì? Đi theo Lệ Minh Vũ bao năm, anh đã học xong chiêu "Mặt ngơ tai điếc" từ lâu, anh chỉ cười cười, giơ tay mời cô ta ngồi.
Hạ Đồng đánh ngồi lại chỗ của mình lần nữa.
Lệ Minh Vũ nhanh chóng đẩy cửa bước vào, vẻ mặt anh vẫn trầm tĩnh khiêm tốn như mọi khi, anh tỏ ra áy náy với mọi người, "Xin lỗi mọi người, tôi có việc phải đi trước. Hôm nay, tôi làm mọi người mất hứng, hôm nào có dịp, tôi nhất định sẽ trả bù. Đồng Hựu, cậu ở lại. Bộ trưởng Hạ, hóa đơn này cứ tính cho tôi."
"Ơ kìa, Minh Vũ, bữa nay do tôi chiêu đãi, sao có thể tính cho cậu?" Bộ trưởng Hạ vừa nghe lời nói đầy ý vị của anh vội vàng đứng dậy kéo anh lại. Lệ Minh Vũ rõ ràng không nể mặt ông ta, điều này chứng minh anh thực sự muốn đối đầu với ông ta.
Ý cười trên môi Lệ Minh Vũ cẩn thận, bình tĩnh lên tiếng: "Mọi người đều là đồng liêu không cần phải khách sáo như vậy. Tôi tin chắc còn rất nhiều dịp, nhất định lần sau tôi sẽ không từ chối ý tốt của bộ trưởng Hạ. Nếu được bộ trưởng Hạ mời, chắc chắn bữa đó sẽ rất quý hóa."
Bộ trưởng hạ liên tục đồng ý nhưng thầm đánh giá Lệ Minh Vũ, quả nhiên không phải tay vừa, trong bông có kim.
Anh cầm áo khoác muốn xoay người ra đi, Hạ Đồng lại gọi với theo anh, bỏ lơ mọi người, "Lệ Minh Vũ, anh có ý gì? Anh bỏ đi trước là không đồng ý với việc hôn nhân mà ba em đề cập vừa rồi?"
Mọi người bắt đầu xem trò vui, khuôn mặt bộ trưởng Hạ không nén được buồn bực, nhưng y theo tính tình con gái ông ta, nếu không hỏi rõ, không biết sẽ còn gây rối tới đâu.
Lệ Minh Vũ quay người, điềm nhiên như không đáp lời "Không có ý gì cả. Hình tượng chính khách khiến nhân dân tin tưởng và nghe theo nhất chính là gia đình ổn định. Tôi vẫn chưa muốn mình phạm tội trùng hôn."
Mọi người bỗng chốc ngạc nhiên.
Lệ Minh Vũ chưa bao giờ đề cập cuộc sống cá nhân của mình với người ngoài. Kết hôn bốn năm trước, sau đó là tin đồn về mối quan hệ mập mờ giữa anh và con gái lớn nhà họ Hòa, thậm chí con gái lớn nhà họ Hòa cũng chủ động công khai thừa nhận cô và Lệ Minh Vũ đã kết hôn. Nhưng đối mặt với lời đồn này, Lệ Minh Vũ chưa từng lên tiếng đính chính với truyền thông hay mọi người. Đối với chuyện gia đình, tình cảm, anh đều giữ kín. Điều này tạo nên một hiện tượng rất kì lạ. Hòa Vy thì tích cực đồn thổi, còn anh một chữ cũng không hé ra.
Hằng ngày, anh đều trầm tĩnh ung dung. Một thời gian sau, mọi người đều nảy sinh nghi vấn với cuộc hôn nhân do Hòa Vy lan truyền.
Nhưng ngày hôm nay anh chủ động nhắc tới gia đình, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng hiếu kỳ. Đồng Hựu đương nhiên cũng ngạc nhiên nhìn Lệ Minh Vũ, đang yên ổn tốt đẹp sao đột nhiên anh lại nói đến chuyện này.
"Lệ Minh Vũ, cô ta không phải là Tô Nhiễm sao? Anh và cô ta đã không còn gì từ lâu, đúng không?" Hạ Đồng bất chấp. Bốn năm trước cô ta luôn ảo tưởng có thể sống cạnh anh, nhưng không ngờ anh cưới Tô Nhiễm. Vất vả lắm cô ta mới biết Tô Nhiễm ra nước ngoài, cô ta cho rằng bản thân vẫn có cơ hội, không ngờ Lệ Minh Vũ thà rằng mỗi ngày đều say khướt cũng không đến tìm cô ta.Cô ta không rõ, Tô Nhiễm rốt cuộc quan trọng bao nhiêu trong tim anh, nếu quan trọng, vì sao bốn năm trước anh không trân trọng?
Lệ Minh Vũ nhìn ánh mắt phẫn nộ của Hạ Đồng, trả lời cô một cách chắc nịch, "Phải, cô ấy là Tô Nhiễm." Chỉ một câu nói đơn giản, rồi anh nhìn mọi người, "Các vị, tôi xin phép đi trước. Như mọi người thấy bà xã tôi quản rất chặt, ngay cả nơi này cô ấy cũng tìm tới. Nếu không đi bây giờ, không chừng đêm nay tôi sẽ phải ngủ ở phòng khách. Chào mọi người."
Mọi người đều kinh hãi.
Hạ Đồng cũng trợn to mắt. Cái gì? Anh gọi Tô Nhiễm là bà xã?
Còn chưa định thần, Lệ Minh Vũ đã đi mất hút.
Suốt đường đi, bầu không khí trong xe đầy áp lực, Lệ Minh Vũ lái xe, Tô Nhiễm ngồi ở ghế phụ, hai người không ai nói một tiếng nào.
Thừa lúc quẹo cua, Lệ Minh Vũ lia mắt nhìn thoáng qua người phụ nữ ngồi bên cạnh. Cô nhìn chằm chằm ngoài của sổ, cả người yên lặng như búp bê vô tri vô giác, hôm nay cô ăn mặc rất bình thường, nhìn giống học sinh vừa tốt nghiệp ra trường. Anh không trong thấy ánh mắt của cô, không biết cô đang ngắm nhìn cái gì.
Mãi lâu sau, anh lên tiếng, "Giờ này, lẽ ra em phải ở nhà. Sau này, tôi không cho phép em đi lại một mình trên đường."
Nói hết câu nhưng anh vẫn chưa nghe được câu trả lời thuyết phục, nhíu mày, anh đề cao nghiêm khắc, "Có nghe hay không?"
Tô Nhiễm rốt cuộc cũng chịu phản ứng, nhìn Lệ Minh Vũ, bình thản nói, "Mấy cậu nhóc vừa rồi chỉ là độc giả."
Buổi chiều, cô và An Tiểu Đóa tâm sự với nhau không nhiều. Vì phần lớn thời gian, An Tiểu Đóa đều phải cấp cứu bệnh nhân. Cuối cùng thì đến giờ cô phải về, còn Băng Nựu thì ở với Tiểu Đóa.
Thời tiết khô nóng, cô lười chờ xe. Vậy là cô đi dạo một mình, đi một lát ngừng chân hồi tưởng cảnh vật. Đến khi cô bị vài thanh niên vây quanh, lúc đầu cô hơi sợ, nhưng ánh mắt họ ngạc nhiên mừng rỡ hỏi cô có phải tác giả "Hào môn kinh mộng", cô bỗng hiểu ra. Cô cũng không phủ nhận, họ vui vẻ, la hét đòi cô kí tên.
Nhưng không ngờ Lệ Minh Vũ từ đâu chạy tới. Anh hệt như ma quỷ có mặt ở khắp mọi nơi, cô đi đến đâu cũng đều bị anh tóm. Anh đi lên trước dùng thái độ cứng rắn răn dạy họ. Thậm chí lời nói của anh còn tràn đầy uy hiếp dọa người nghe bất an. Họ hoảng loạn giải tán, cô cảm thấy sửng sốt cực kỳ.
Càng khiến Tô Nhiễm bực bội hơn chính là không chỉ trách móc độc giả của cô, mà anh còn chỉa mũi dùi vào cô. Thậm chí anh còn nói cô cái gì "Thủy tính dương hoa, chiêu phong dẫn điệp" (Thủy tính dương hoa: Đa tình; chiêu phong dẫn điệp: Dễ thu hút anh bướm.) Cho cô xin, cô làm sao thủy tính dương hoa? Làm sao chiêu phong dẫn điệp? Cứ coi như vậy đi, liên quan gì tới anh chứ?
"Cậu nhóc?" Lệ Minh Vũ lạnh lùng nói, đủ tuổi làm ba trẻ con mà còn gọi là nhóc ư.
"Tôi nhấn mạnh với anh lần nữa, anh không có bất cứ tư cách gì xua đuổi độc giả của tôi." Tô Nhiễm thấy thái độ của anh vẫn lạnh lùng, ngang ngược, cô bỗng không thấy sợ anh nữa, cô vốn không tán thành cách làm của anh, một con người quá kiêu căng ngạo mạn.
Lệ Minh Vũ thán nhiên nói, "Nếu họ là độc giả nữ, tôi chẳng cần quản em làm gì."
"Anh..." Con người thần kinh mất cân bằng rồi.
"Đôi khi ngẫm nghĩ, cưới một người vợ đam mê công việc rất đáng thương." Lệ Minh vũ đột nhiên nói.
Tô Nhiễm ngây ngẩn nhìn anh. Anh nói cái gì vậy?
Có lẽ bầu không khí trong xe hơi tù túng, anh hắng giọng, giọng anh trầm thấp đầy bắt buộc, "Vì vậy, tốt nhất em nên an phận thủ thường. Nếu để tôi biết tôi bị em cắm sừng, tôi nhất định không tha cho em."
"Đồ điên." Tô Nhiễm thở hồng hộc xoay đầu, mặc kệ anh.
Anh cũng im lặng, trầm ngâm nhìn phía trước.
Một lúc sau, nhạc chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá vỡ không gian yên lặng trong xe. Là điện thoại của Tô Nhiễm. Cô nghe máy, nói được mấy câu, sắc mặt cô bỗng thay đổi. Đến khi đầu dây điện thoại bên kia đã ngắt, cô vẫn kinh ngạc giữ nguyên động tác ban đầu.
Lệ Minh Vũ thấy vạy, vội tắp xe vào lề đường, cầm lấy điện thoại cô, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Tô Nhiễm há hốc, nói không nên lời.
Trần Trung đã chết.
Thi thể Trần Trung được đưa thẳng vào nhà xác. Khi Tô Nhiễm chạy tới, bất ngờ trông thấy Bạch Sơ Điệp và Bạch Lâm cũng có mặt. Lệ Minh Vũ ra ngoài mua nước, chưa về.
Sự việc Trần Trung ăn cắp đồ nhà họ Hòa đã giải quyết ổn thỏa, Trần Trung cũng được thả sau đó. Chuyện tiếp theo thế nào cô không biết, nhưng không ngờ mới vài ngày mà Trần Trung đã chết.
Thấy sắc mặt Bạch Sơ Điệp trắng bợt, Tô Nhiễm bước lại gần hỏi nhỏ: " Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy dì?"
Bạch Sơ Diệp hoang mang lắc đầu, như vừa tỉnh dậy, bà ta run rẩy bắt lấy tay Tô Nhiễm, "Đáng sợ, thực ra rất đáng sợ. Trần Trung bị đuổi, dì niệm tình ông ta chăm sóc hoa lâu nay cho nhà họ Hòa nên gì cho ông ta một số tiền. Nào ngờ ông ta nói chưa đủ, nửa đêm thường gọi điện quấy rối nhà họ Hòa. Kể từ lúc Hòa Vy báo cảnh sát, dì rất lo lắng cho con bé, nhưng cũng may thời gian này con bé vừa đi nước ngoài. Trưa nay, không biết thế nào Trần Trung xông vào nhà, cầm dao uy hiếp quản gia. Lúc đó, dì không ở nhà, ông ta bắt quản gia gọi điện cho dì, muốn dì đưa ông ta tiền. Nếu dì không chịu, ông ta sẽ bêu rếu khắp nơi, nhà họ Hòa chúng ta bắt nạt người làm. Quản gia giằng co, đánh nhau với ông ta. Trần Trung đâm quản gia bị thương, quản gia tự vệ nên đẩy ông ta ra, không ngờ dao nhỏ lại...lại đâm trúng tim ông ta..."
Giọng bà ta run rẩy không nói được nữa, Bạch Lâm vội nói thêm, "đúng vậy, tình cảnh lúc này rất đáng sợ. Cậu và dì Điệp con vừa bước vào nhà thì thấy cảnh này. Khi đó, Trần Trung đã tắt thở. Haiz, con nói Trần Trung..."
Tô Nhiễm kinh hồn bạt vía, "Không ai khuyên can sao?"
Trần Trung lôi quản gia vào phòng khách. Khi đó, những người làm khác đều đang nghỉ trưa, không nghe tiếng đánh nhau." Bạch Lâm lắc đầu, khinh thường cất giọng, "Con người, chết tiệt thật, lòng tham không đáy mà."
Tô Nhiễm vô thức cau mày. Nói thật, cô chưa thấy mặt Trần Trung bao giờ, có thấy thì chỉ thấy con trai của ông ta. Tuy rằng cậu bé bị bệnh, nhưng rất hiểu chuyện. Con người đã chết không nên lời ong tiếng ve sau lưng họ, như vậy là bất kính với người chết. Hiện tại, lo lắng duy nhất của cô chính là con trai ông ta, từ giờ cậu bé phải sống thế nào.
"Quản gia đâu? Bị thương có nặng không?"
"Cũng may không phải vết thương chí mạng. Cảnh sát Đinh đang lấy khẩu cung. Người bên pháp chứng đến nhà lục xét lung tung. Trần Trung không có người thân, không cứu được nên đành đưa ông ta tới đây, cảnh sát Đinh cũng theo cùng." Bạch Sơ Điệp khẽ thở dài một hơi.
Tô Nhiễm gật đầu, thấy Bạch Lâm móc hạt xí ngầu ra định chơi cô không vui, "Cậu lại cờ bạc?"
Bạch Lâm vội cất xí ngầu, cười cười: "Không có, không có, cậu nào dám chơi nữa? Bài học lần trước còn chưa đủ sao?" Nụ cười của ông trĩu xuống, "Tiểu Nhiễm à, lần trước phải cảm ơn con giúp cậu. Con yên tâm, số tiền đó, cậu nhất định sẽ trả lại con."
Tô Nhiễm nghĩ tới Mộ Thừa, tâm tình cô thoáng nặng nề. Bây giờ sao để bớt lo từng chuyện đây.
"Về..." Bạch Lâm khoa trương, đến gần Tô Nhiễm: " Con đang sống chung với Lệ Minh Vũ? Đừng nói cậu nhắc nhở con, chuyện lần trước chắc chắn có liên quan đến cậu ta. Con người cậu ta bụng dạ thâm sâu, muốn hại một người cũng như dẫm chết kiến. Con nên cẩn thận. Hơn nữa, có điều con không biết, cậu nghe nội bộ đồn thổi, cậu ta đang lén lút thu mua cổ phần Hòa Thị. Các công thần trong công ty đều bị phe cậu ta chèn ép, cậu thấy nhà họ Hòa cứ như có thù với cậu ta. Còn nữa, hôm qua Hòa Vy đã về, con bé nhất định sẽ tìm con. Con nên..."
Nói được một nửa, ông ta bỗng khựng lại, ánh mắt mất tự nhiên nhìn phía sau Tô Nhiễm, giọng nói kiên định dần ấp úng pha lẫn kiêng dè.

Truyện Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu Quyển 1 - Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Quyển 2 - Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Quyển 3 - Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Quyển 4 - Chương 1 Chương 1 Chương 3 & 4 Chương 5 & 6 Chương 7 & 8 Chương 9 & 10 Chương 11 & 12 Chương 13 & 14 Chương 15 & 16 Chương 17 & 18 Chương 19 & 20 Chương 21 Quyển 5 - Chương 1 & 2 Chương 3 & 4 Chương 5 & 6 Chương 7 & 8 Chương 9 & 10 Chương 11 & 12 Chương 13 & 14 Chương 15 & 16 Chương 17 & 18 Chương 19 & 20 Chương 21 Quyển 6 - Chương 1 & 2 Chương 3 & 4 Chương 5 & 6 Chương 7 & 8 Chương 9 & 10 Chương 11 & 12 Chương 13 & 14 Chương 15 & 16 Chương 17 & 18 Chương 19 & 20 Chương 21 Quyển 7 - Chương 1 & 2 Chương 3 & 4 Chương 5 & 6 Chương 7 & 8 Chương 9 & 10 Chương 11 & 12 Chương 13 & 14 Chương 15 & 16 Chương 17 & 18 Chương 19 & 20 Quyển 8 - Chương 1 & 2 Chương 3 & 4 Chương 5 & 6 Chương 7 & 8 Chương 9 & 10 Chương 11 & 12 Chương 13 & 14 Chương 15 & 16 Chương 17 & 18 Chương 19 & 20 Chương 21 & 22 Chương 23 & 24 Chương 25 & 26 Chương 27 & 28 Chương 29 Quyển 9 - Chương 1 & 2 Chương 3 & 4 Chương 5 & 6 Chương 7 & 8 Chương 9 & 10 Chương 11 & 12 Chương 13 & 14 Chương 15 & 16 Chương 17 & 18 Chương 19 & 20 Chương 21 Quyển 10 - Chương 1 & 2 Chương 3 & 4 Chương 5 & 6 Chương 7 & 8 Chương 9 & 10 Chương 11 & 12 Chương 13 & 14 Chương 15 & 16 Chương 17 & 18 Chương 19 & 20 Chương 21 & 22 Chương 23 & 24 Chương 25 & 26 Chương 27 & 28 Quyển 11 - Chương 1 & 2 Chương 3 & 4