Dịch giả: Hà Mai
BUỔI SÁNG CỦA KHỈ (4)

     ô lau mặt bằng ống tay áo, kéo thẳng lại chiếc áo khoác và tiếp tục:
'Tôi bảo Trần tôi rất biết ơn ông ấy, nhưng tôi không cần tiền, không cần gì cả. Tôi chỉ muốn sự tự do, tôi không muốn bản thân im lặng sau bốn bức tường, nói ‘thưa bà’ với người vợ cả của ông ấy, và trở thành con hầu từ sáng đến đêm. Trần đi khỏi, ông ấy rất buồn. Tôi cũng vậy – rồi tôi đánh nhau với anh trai tôi và anh ta đánh tôi thâm tím mặt mày. Rồi, tháng sau, khi chúng tôi đang ở trong một ngôi làng ven sông, gần nhà chúng tôi ở Chương Bình, lão Trần lại xuất hiện. Ông ấy bảo ông đã bán hiệu thuốc cho người cộng sự, vì ông ấy đã quyết định tham gia với chúng tôi. Anh trai tôi nói anh ta hoan nghênh ông ấy cung cấp cho anh ta một số tiền lương, vì anh ta không phải là vú em của ai hết. Tôi bảo anh tôi chẳng có quyền gì hết. Trần có thể đi cùng, và ông ấy có thể ngủ với tôi nếu tôi thích. Nhưng tôi không lấy một đồng nào từ ông ấy hết. Anh trai tôi nổi điên lên, anh ta và Chương túm lấy tôi và tụt quần tôi xuống. Tôi đã bị ăn một trận nhừ tử, Trần liền đứng vào giữa. Ông ấy kéo anh tôi sang một bên, và họ đã có một thỏa thuận. Chà, Trần sẽ trả tiền cho anh tôi để dạy cho vài mánh lới, đó là thỏa thuận của ông ấy. Thế rồi Trần đi cùng chúng tôi được gần một năm. Cho tới tận đêm hôm qua.'
"Ý cô là, 'quan tòa Địch hỏi," rằng ông Trần, một thương gia giàu có đã quen với mọi sự xa hoa ở kinh đô, đã sống chung cuộc sống của các cô và đi lang thang như một kẻ lang thang bình thường sao?'
"Tất nhiên ông ấy đã làm thế! Ông thích nó. Ông ấy đã bảo tôi cả trăm lần rằng ông chưa bao giờ được hạnh phúc trước đây. Ông nói rằng ông đã trở nên chán ngấy với cuộc sống ở kinh đô. Những người vợ của ông đã từng rất tốt khi họ còn trẻ, nhưng bây giờ họ chẳng làm gì cả, lại còn hay trì chiết, và các con trai ông đã trưởng thành cứ thích can thiệp vào việc kinh doanh của ông, luôn luôn muốn dạy ông cách quản lí cửa hàng. Ông rất yêu quý cô con gái duy nhất của mình, nhưng cô đã kết hôn với một thương gia ở phía nam và ông không được gặp cô ấy nữa. Ngoài ra, ông nói, ông phải dự tiệc mỗi đêm và khiến ông bị đau dạ dày. Nhưng sau khi ông tham gia với chúng tôi ông không bao giờ có bất kỳ rắc rối nào với dạ dày của mình nữa. Bên cạnh đó, Chương đã dạy ông cách câu cá, và lão Trần tỏ ra rất thích thú. Ông ấy đã trở nên rất giỏi thứ đó. '
Quan tòa quan sát cô một lúc, vuốt mạnh bộ râu. Sau đó, ông hỏi:
"Ta đoán ông Trần đã đến thăm nhiều người quen trong kinh doanh ở những nơi các ngươi đi qua?"
"Không! Ông nói ông đã không liên hệ với ai nữa. Ông chỉ đến thăm một đồng nghiệp, để lấy tiền.
'Ông Trần có mang nhiều tiền mặt trên người không?'
'Không đâu! Theo tôi ông ấy thật ngớ ngẩn, nhưng ngoài việc đó lão Trần là một người kinh doanh rất khéo léo, hãy tin tôi! Chưa bao giờ mang nhiều hơn một nắm tiền đồng trên người. Nhưng mỗi lần chúng tôi đến một thành phố lớn, ông sẽ đi đến một tiệm bạc, và lấy tiền tiết kiệm, ông ta gọi như vậy. Sau đó, ông đưa tiền nhận được cho một đồng nghiệp của mình, để giữ hộ ông ta. Một biện pháp khôn ngoan, vì anh tôi là con chuột hèn hạ! Nhưng lão Trần luôn luôn có thể lấy được rất nhiều tiền ông ấy cần. Và khi tôi nói rất nhiều, ý tôi là nó thực sự rất nhiều! Khi chúng tôi đến Hàn Nguyên, ông ấy đã có năm thỏi vàng trên người. Năm thỏi vàng! Tôi chưa bao giờ biết một người đàn ông có thể có nhiều tiền đến thế cho riêng mình! Trời ơi đừng để anh tôi nhìn thấy, tôi bảo Trần như vậy; anh ta không phải là một kẻ giết người, nhưng để có nhiều vàng anh ta sẽ sẵn sàng giết cả thị trấn! Lão Trần mỉm cười, nói rằng ông biết một nơi an toàn để giấu nó đi. Và ngày hôm sau ông chắc chắn chỉ có duy nhất một chuỗi tiền đồng trong túi. Tôi có thể có một tách trà không? "
Quan tòa Địch đưa một dấu hiệu cho mệnh phụ. Bà rót cho cô gái một chén, nhưng khuôn mặt khó chịu của bà ta cho thấy rõ ràng rằng bà ta không đồng ý về việc vi phạm các quy định với tù nhân. Quan tòa không để ý, vì ông đang nhìn Tào Can. Tào Can gật đầu. Họ đã đúng. Sau khi cô gái đã uống một vài ngụm, quan tòa Địch hỏi:
" Ai đã cung cấp cho ông Trần những thỏi vàng đó?
Cô nhún đôi vai vừa vặn.
"Ông ấy đã nói với tôi rất nhiều về bản thân mình, nhưng chưa bao giờ nói một lời nào về kinh doanh, và tôi chưa bao giờ hỏi ông. Tại sao tôi phải làm thế? Ngày đầu tiên chúng tôi ở đây, ông nói với anh tôi ông phải gặp một người có một cửa hàng ở khu chợ. "Ta tưởng ông chưa bao giờ đến Hàn Nguyên trước đây?" anh tôi hỏi. "Tôi chưa đến" Lão Trần nói. "Nhưng tôi có vài người bạn!"
‘Cô thấy ông Trần lần cuối khi nào?’
‘Đêm hôm qua, ngay trước bữa tối. Ông ra ngoài và không quay lại. Chắc ông ấy đã thỏa mãn rồi, tôi đoán ông ấy đã trở về kinh đô. Đó là quyền của ông ấy, ông ấy là người tự do mà, phải không? Nhưng đáng lẽ ông ấy phải biết là không cần phải cố gắng lừa dối tôi. Ông ấy thậm chí còn ra ngoài đêm qua và nói với tôi rằng ông ấy định tham gia băng nhóm của chúng tôi, vì vậy cần phải nói chuyện, và làm lễ tuyên thệ. Tại sao không cho tôi biết ngay rằng đã rời bỏ chúng tôi? Tôi đã nhớ ông ta một chút, nhưng không quá nhiều. Một cô gái trẻ như tôi có thể sống mà không cần một ông chú, phải không? '
"Tốt lắm. Ông ta nói ông ta sẽ đi đâu? " "Ồ, ông ấy đã nói với một nụ cười bí ẩn rằng ông sẽ có một vết thương trong ngôi nhà mà người bạn ông đã nhìn thấy chúng tôi ngày đầu tiên ở đây. Và tôi đã tin sái cổ! '
Quan tòa Địch đặt chiếc nhẫn ngọc lục bảo lên bàn. "Cô nói cô không bao giờ lấy bất cứ thứ gì từ ông Trần. Tại sao sau đó cô lại cố đem đi cầm chiếc nhẫn này của ông ta? "
'Tôi không làm thế! Tôi khá thích nó, vì vậy lão Trần thường cho tôi giữ nó vài ngày. Một ngày, khi chúng tôi vô tình đi qua một tiệm cầm đồ lớn, tôi đã đi vào hỏi xem giá trị của nó thế nào, chỉ cho vui thôi. Nhưng tên chủ quán béo phệ đã cố giở trò với tôi, túm lấy tay áo tôi và đưa ra lời đề nghị bẩn thỉu. Vì vậy tôi liền đi ra.' Cô gạt mấy sợi tóc vương vãi ra khỏi trán và tiếp tục với nụ cười nửa miệng: 'Nó chắc chắn không phải là ngày may mắn của tôi! Ngay khi tôi vừa đi ra, một tên côn cao lớn chộp lấy tay ​​tôi và nói tôi sẽ là người yêu của hắn! Cái cách hắn nhìn tôi bằng con mắt lồi khiến tôi thấy ghê sợ! Nhưng lão Trần nói ngay lập tức: "Bỏ tay ra, cô ấy là cô gái của ta!", và anh trai tôi xắn ống tay áo lên cho hắn một cú đấm từ phía sau. Tất cả bọn đàn ông đều như nhau, tôi nói cho ngài biết! Chúng nghĩ chúng chỉ cần gẩy một ngón tay với một cô gái lang thang, và này mau lại đây - cô ta sẽ vòng tay vào lưng hắn! Nhưng, lão Trần thực sự là một con quạ trắng! Và nếu ngài bảo tôi ông ấy đã khai tội gì cho tôi hay gì khác, thì tôi sẽ gọi ngài là một kẻ nói dối trắng trợn! '
Tào Can thấy dường như quan tòa Địch không nghe thấy những từ cuối của cô ta. Nhìn thẳng về phía trước, ông vuốt nhẹ bộ râu của mình, dường như ông đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Điều đó làm Tào Can nghĩ quan tòa đang rất chán nản, và anh ta tự hỏi điều gì đã gây ra sự thay đổi này, vì trước khi thẩm vấn cô Giang ông có vẻ quan tâm đến việc thu thập thêm manh mối về vụ buôn lậu. Và cô gái đã vô tình cung cấp cho họ thông tin có giá trị. Quan tòa chắc chắn đã suy ra từ lời khai của cô gái lang thang rằng Trần tham gia vào băng nhóm chỉ để làm vỏ bọc cho các hành vi phạm pháp của mình; có lẽ Trần thanh toán cho toàn bộ vụ buôn lậu. Một vỏ bọc hoàn hảo, vì ai mà ngờ một kẻ lang thang đang điều khiển hệ thống buôn lậu ngoài vòng pháp luật? Và người mà Trần đã thăm buổi sáng chắc chắn là một trong những thành phần của nhóm phân phối hàng lậu. Một vụ lục soát tất cả các cửa hàng trong khu chợ và thẩm vấn chặt chẽ tất cả các chủ quán sẽ phơi bày mọi việc ra ánh sáng những kẻ đại diện đó là ai. Và qua đó ông có thể tìm ra ai là kẻ cầm đầu... kẻ mà chính quyền triều đình rất muốn tìm ra! Tào Can hắng giọng vài lần, nhưng quan tòa Địch dường như không để ý. Mệnh phụ cũng ngạc nhiên về sự im lặng kéo dài. Bà ta phóng ánh nhìn dò hỏi vào Tào Can, nhưng người đàn ông gầy chỉ biết lắc đầu.
Cô gái bắt đầu bồn chồn. 'Đứng im đấy! ' mệnh phụ quát cô. Quan tòa Địch giật mình nhìn lên, thoát khỏi suy nghĩ chìm đắm. Ông đẩy lại chiếc mũ và bảo cô Giang nhẹ nhàng:
'Ông Trần đã bị giết đêm qua.'
'Ngài nói là bị giết?' cô gái kêu lên. 'Lão Trần bị giết sao? Ai đã làm thế?'
'Ta nghĩ cô có thể nói cho chúng ta biết,' quan tòa đáp.
'Ngài tìm thấy ông ấy ở đâu? ' cô hỏi căng thẳng.
'Trong một túp lều hoang vắng, trong rừng. Giữa đường lên sườn núi.'
Cô đánh nắm đấm nhỏ của mình lên bàn và hét lên với đôi mắt long lanh:
" Tên khốn Lưu đã làm việc đó! Thợ làm bánh sai người của hắn theo dõi ông ấy, bởi vì lão Trần đã giúp chúng tôi thoát khỏi đám lúc nhúc thối tha của hắn! Và lão Trần bị rơi vào bẫy! Thằng khốn, thằng khốn thối tha! '
Rồi cô gái gục đầu vào tay và vỡ òa với tiếng khóc nức nở.
Quan tòa Địch đợi đến khi cô đã bình tĩnh lại một chút. Ông chỉ vào chén của cô và khi cô đã uống một chút, ông hỏi:
"Có phải ông Trần, khi gia nhập cùng các ngươi, cũng cắt bỏ đầu ngón tay trái út không?"
Cô cười trong nước mắt.
"Ông ấy cũng muốn thế, nhưng không có can đảm! Tôi không biết đã bao lần ông ấy đã cố, ông dựng tay trái của mình vào một thân cây và đặt một con dao phay bên phải, và tôi đứng bên cạnh ông ấy đếm một hai ba! Nhưng ông ấy lúc nào cũng khiếp sợ nó! '
Quan tòa gật đầu. Ông suy nghĩ một vài phút, sau đó ông lắc đầu, thở dài và lấy cây bút lông của mình. Ông viết một thông báo ngắn gọn vào một tấm thiệp lớn màu đỏ của mình, bỏ vào một phong bì và viết vài chữ bên ngoài. 'Hãy gọi một thư ký! "ông ra lệnh cho Tào Can.
Khi Tào Can trở lại với người thư kí cấp cao, quan tòa đưa ông ta phong bì và nói: " Hãy đưa đội trưởng lệnh này ngay lập tức '. Sau đó, ông quay lại với cô gái, nhìn cô nhẹ nhàng và hỏi: "Cô có một người tình trẻ tuổi ở đâu đó phải không"
"Vâng. Anh ấy là một người lái đò ở Chương Bình. Anh ấy muốn kết hôn với tôi, nhưng tôi bảo anh ta chờ một hoặc hai năm nữa. Sau đó, anh ta sẽ có một chiếc thuyền của riêng mình, và tôi sẽ có những niềm vui tôi muốn. Chúng tôi sẽ đi du lịch ngược xuôi trên các con đường sông chuyên chở hàng hoá, làm việc đủ để giữ đủ miếng cơm và có những cuộc làm ăn tốt đẹp! "Cô liếc một cái nhìn lo lắng vào thẩm phán. "Ngài có thực sự sẽ cho tôi một danh phận như cái ông gầy đét kia nói không?"
'Không. Nhưng thời gian tới cô sẽ có hơi ít tự do một chút. Một người có thể có hơi nhiều thứ đó quá, cô biết đấy! '
Ông ra hiệu cho mệnh phụ. Bà nắm lấy tay cô gái và đưa cô đi.
'Cô ta đã gây khó khăn một chút! ' Tào Can la lên. 'Thật khó để làm cho cô ta bắt đầu, nhưng rồi cô ta cứ thế tuôn ra mà không dừng lại!'
'Ta đã để cô ấy thích nói thế nào tùy thích. Một cuộc thẩm vấn nghiêm ngặt chỉ có khi anh nhận thấy một người đang nói dối. Hãy nhớ điều này dịp sau nhé, Tào Can.' Ông vỗ tay, và ra lệnh cho người thư lại mang cho ông chiếc khăn ấm.
'Trần Mậu Tài là một tên vô lại thông minh, thưa ngài,' Tào Can tiếp tục. 'Cô gái đó không ngu, nhưng cô ta sẽ không bao giờ biết Trần là một tên trùm buôn lậu.'
Quan tòa Địch không nói gì. Ông sắp xếp lại các giấy tờ trên bàn, đặt chiếc nhẫn ngọc lục bảo vào một chỗ gọn gàng ngay trước mặt ông. Viên thư lại mang vào một chậu đồng thau đựng nước thơm nóng. Quan tòa lấy một chiếc khăn từ trong đó ra, và lau mạnh khuôn mặt và bàn tay của mình. Rồi ông dựa người vào ghế và nói:
'Mở cửa sổ ra, Tào Can. Không khí trong này thật ngột ngạt’. Ông suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn lên Tào Can và tiếp tục: 'Ta không biết Trần có thông minh hay không.' Quan tòa rơi vào im lặng. Tào Can bắt đầu cựa quậy nôn nóng trong chiếc ghế của mình. Anh ta muốn được thảo luận tiếp về giai đoạn tiếp theo của cuộc điều tra. Anh ta hắng giọng vài lần, rồi hỏi vẻ hơi ngần ngại:
'Chúng ta có tra hỏi Chương bây giờ không, thưa ngài?'
Quan tòa Địch nhìn lên.
'Chương? Ồ có chứ, người bạn của Giang Kiều, như anh nói. Anh có thể lo việc đó ngày mai, Tào Can. Chỉ hỏi những câu bình thường thôi. Hắn ta và Giang Kiều không có vấn đề gì. Ta đang nghĩ cô gái mới thực sự đáng chú ý. Ta không biết làm gì với cô ta! Triều đình có một sự kiểm soát nghiêm ngặt với những kẻ lang thang bởi vì nó có thể dẫn tới trộm cắp và những nguy hại khác cho cuộc sống yên bình. Và cả những kẻ bán dâm trái phép, bởi vì đó là một hình thức trốn thuế và do đó làm ảnh hưởng đến ngân quỹ của triều đình. Theo luật, cô ta sẽ bị đánh đòn và bị ngồi tù hai năm. Nhưng ta tin rằng điều đó chỉ làm cô ta trở thành một tên tội phạm cứng đầu hơn, và sẽ kết thúc cuộc đời trên đoạn đầu đài hay trong vũng lầy cặn bã của xã hội. Đó sẽ là một điều rất đáng tiếc, vì cô ta chắn chắn có một số phẩm chất tốt. Chúng ta phải cố gắng tìm một giải pháp khác.'
Ông lo lắng lắc đầu, và tiếp tục:
'Đối với Giang Kiều và tên vô lại kia, ta sẽ kết án chúng phục vụ bắt buộc một năm trong quân đội miền Bắc của chúng ta. Điều đó sẽ giúp cho chúng bỏ được tật lười biếng, và cho chúng một cơ hội để thể hiện những giá trị của mình. Nếu chúng làm tốt, chúng có thể được vào một khóa học gia nhập binh lính miễn phí. Về em gái Giang... Phải, đó chính là giải pháp, tất nhiên! Ta sẽ lệnh cho cô ta trở thành người hầu cho ông Hàn Dũng Hán! Hàn là một quý ông rất khắt khe, có phong cách cổ điển luôn giữ gìn gia đình lớn của mình vào một khuôn phép hoàn hảo. Nếu cô ấy làm việc ở đó một năm, cô sẽ biết tất cả những ưu điểm của một cuộc sống bình thường, và nhờ đó giúp  chàng lái đò trẻ tuổi của cô có một người vợ tốt! '
Tào Can nhìn quan tòa vẻ lo lắng. Anh nghĩ ông thực sự có vẻ rất mệt mỏi, khuôn mặt nhợt nhạt và nếp nhăn cạnh miệng của ông đã trở nên hằn rõ hơn. Đó đã thực sự là một ngày dài. Liệu quan tòa có táo bạo tiến hành một cuộc lục soát các cửa hàng trong chợ không? Hay để ông ấy tra hỏi Lang một lần nữa? Anh ta quyết định trước hết hãy biết chắc kế hoạch riêng của quan tòa Địch đã.
'Ngài nghĩ nên làm gì tiếp theo bây giờ đại nhân? Tôi nghĩ...’
'Bước tiếp theo của chúng ta?' vị quan tòa nhướn lông mày lên. 'Không có bước tiếp theo nào cả. Anh không thấy các vấn đề của chúng ta đã được giải quyết rồi sao? Giờ chúng ta đã biết làm thế nào và tại sao Trần bị giết, người đã mang cái xác của ông ta vào túp lều, mọi thứ! Dĩ nhiên bao gồm cả ai đã làm tay sai trong địa phương của chúng ta cho bọn buôn lậu.' Khi Tào Can nhìn ông chằm chằm, sững sờ, quan tòa sốt ruột tiếp tục: 'Trời, anh đã được nghe tất cả các bằng chứng, không phải sao? Bây giờ ta quanh co với anh vấn đề phụ đó chỉ vì ta chẳng có gì tốt hơn để làm trong khi ta chờ đợi nhân vật chính của chúng ta lộ mặt.'
Tào Can há mồm ra để nói nhưng quan tòa Địch đã tiếp tục một cách nhanh chóng:
"Phải, đó thực sự là một thảm kịch. Thường thì, Tào Can, lời giải cuối cùng của một vụ án phức tạp khiến ta cảm thấy hài lòng, sự hài lòng sau khi sửa chữa được một sai lầm, và giải quyết được một câu đố. Tuy nhiên, đây là một vụ án khiến ta thấy mệt mỏi. Kỳ lạ thật, ta đã có một linh cảm mơ hồ về nó khi ta cầm chiếc nhẫn này trong tay sáng sớm nay, ngay sau khi ta lấy nó từ con vượn. Chiếc nhẫn này như tỏa ra không khí đau khổ của con người.... Đau khổ là một điều khủng khiếp, Tào Can. Đôi khi nó được đề cao, nhưng hầu hết là nó không tốt. Giờ chúng ta sẽ thấy làm thế nào nó tác động đến diễn viên chính trong vở kịch này, và.. ". Ông dừng lại câu nói của mình và liếc nhìn ra cửa. Có tiếng bước chân vang lên trong hành lang bên ngoài. Đội trưởng mở cửa cho ông Vương.
Dược sĩ, nhỏ con và đoan trang trong chiếc áo dài lụa đen bóng loáng của ông, thực hiện cái cúi chào thấp.
' Kẻ tiện nhân này có thê làm được gì cho đại nhân tôn kính ạ?' ông ta hỏi một cách lịch sự.
Quan tòa Địch chỉ vào chiếc nhẫn ngọc lục bảo trước rồi nói đều đều:
"Ngươi có thể nói cho ta biết lý do tại sao ngươi không lấy chiếc nhẫn này luôn khi ngươi lấy tài sản của người chết. '
Vương bắt đầu vẻ hung bạo khi nhìn thấy chiếc nhẫn. Nhưng ông ta đã nhanh chóng làm chủ chính mình và phẫn nộ nói:
"Tôi không hiểu gì cả, thưa ngài! Đội trưởng đưa tôi tấm thiệp mời của ngài với đề nghị đến đây để cung cấp một số thông tin, và.. ".
"Phải," thẩm phán ngắt lời ông ta. "Thông tin về cái chết của đồng nghiệp của ngươi, Trần Mậu Tài! "Gã dược sĩ muốn nói nhưng quan tòa Đich giơ tay lên. "Không, nghe ta nói! Ta đã biết chính xác những gì đã xảy ra. Ngươi đang rất cần năm thỏi vàng ông Trần đã giao cho ngươi, vì kế hoạch lén chuyển hai hộp hàng lậu có giá trị từ Chương Bình vào Hàn Nguyên bị thất bại. Người của Thợ làm bánh mà ngươi thuê đã vụng về  và lính quân sự đã tịch thu những hàng hóa đắt tiền mà ngươi thậm chí còn không trả nổi tiền cho chúng. Mong muốn của Trần là tham gia băng nhóm của cô Giang bằng cách đọc lời tuyên thệ trang trọng và cắt đứt đầu ngón tay út bên trái đã cho ngươi một cơ hội tuyệt vời để giết người đàn ông bất hạnh. "
Đội trưởng di chuyển đến để bắt Vương, nhưng quan tòa Đich lắc đầu với anh ta. Ông tiếp tục:
'Trần còn thiếu can đảm để cắt ngón tay mình, và ngươi đã hứa sẽ làm việc cắt tay cho ông ta đêm qua, trong ngôi nhà của ông trên sườn núi. Ngươi đã đồng ý sẽ thực hiện bằng chiếc dao chặt lớn được sử dụng để thái rễ thuốc. Một đầu của con dao được gắn vào một bản lề, đầu kia dùng để cắt. Bằng sự chính xác của dụng cụ này, mà mỗi dược sĩ và hiệu thuốc đều có, mọi việc sẽ được thực hiện mà không có nguy cơ cắt quá nhiều hoặc quá ít, và như thế một cách nhanh chóng và thuận lợi cơn đau đớn sẽ được giảm đến mức tối thiểu. Trần đã đồng ý với tất cả những việc này vì ông ta muốn chứng minh với cô gái lang thang mà ông yêu rằng ông sẽ ở bên cô mãi mãi.”
Quan tòa dừng lại. Vương nhìn chằm chằm vào ông với đôi mắt mở to bàng hoàng.
'Trước khi Trần đặt tay đúng vị trí trên cái thớt, con dao chặt đã dập xuống và chặt đứt bốn ngón tay của ông ta. Sau đó, ông già bất hạnh đã bị ám hại bởi một cú đánh mạnh vào đầu bằng cái chày sắt của cái cối giã thuốc. Tiếp đó, cái xác đã được mang từ nhà của ngươi tới túp lều bỏ hoang. Ở đó, nó có thể được phát hiện, có thể là sau nhiều tuần, trong tình trạng đã bị thối rữa. Ngoài ra, ngươi còn lấy đi mọi thứ và đầu mối có thể dùng để xác định danh tính nạn nhân.Ta đã tìm được một cái xác bị đốt cháy của một kẻ lang thang không rõ danh tính. Nhưng một con vượn trong rừng đã giúp ta đi đúng hướng.'
'Một... một con vượn sao?' Vương lắp bắp.
'Phải, con vượn đã tìm thấy chiếc nhẫn ngọc lục bảo của Trần, mà ta vừa đặt trước mặt. Nhưng ngươi đã không bận tâm tới nó.'
Quan tòa Địch im lặng. Một sự im lặng hoàn toàn bao trùm văn phòng nhỏ.
Mặt Vương trở nên tái mét và đôi môi co giật. Ông ta nuốt nước bọt vài lần trước khi nói, bằng một giọng khàn khàn hầu như không nghe thấy:
'Đúng vậy, tôi thừa nhận tôi đã sát hại Trần Mậu Tài. Mọi việc xảy ra đúng như những gì đại nhân nói. Ngoại trừ nhận xét của ngài về hai hộp hàng lậu. Chúng không phải tài sản của tôi, tôi chỉ làm việc như một tay sai, tôi chỉ phân phối hàng cho họ thôi.' Ông ta thở dài và tiếp tục bằng giọng rời rạc: 'Tôi đã gặp một số khó khăn về tài chính, khoảng hai năm nay, và các chủ nợ đã ép buộc tôi. Người đàn ông mà tôi vô cùng mang ơn là một nhân viên ngân hàng, ở thủ đô.' Ông ta đề cập đến một cái tên khiến quan tòa Địch nhận ra; người rất nổi tiếng về tài chính, một người anh em họ của Quan kho bạc Triều đình. 'Ông ta viết cho tôi một lá thư nói rằng, nếu tôi đến gặp ông ta, ông ta sẽ sẵn sàng nói chuyện về vấn đề này. Tôi đã đến kinh đô và ông ta đã tiếp đón tôi rất tử tế. Ông ta nói, nếu tôi đồng ý hợp tác với ông ta trong một vụ làm ăn của ông, ông ta sẽ xóa mọi nợ nần cho tôi, và còn cho tôi một khoản lớn số tiền kiếm được nữa. Dĩ nhiên tôi đồng ý. Rồi, trước sự kinh hoàng của tôi, ông ta tiếp tục giải thích một cách lạnh lùng về một mạng lưới buôn lậu toàn quốc! '
Vương lấy tay che mắt. Lắc đầu, ông ta tiếp tục:
'Khi ông ta đề cập đến lợi nhuận lớn, tôi đã mềm lòng. Cuối cùng tôi đã tham gia. Tôi… tôi không đủ dũng cảm để trở thành một con người nghèo khổ. Và khi nghĩ tới tất cả số tiền mà tôi có thể nhận được… tôi nên biết điều hơn! Thay vì việc xóa nợ cho tôi, quỷ tha ma bắt chúng, và thưởng cho tôi vì sự phục vụ là cho tôi vay tiền với một sự thích thú tàn nhẫn. Không lâu sau tôi đã hoàn toàn bị quấn vào vòng xoáy đó. Khi Trần nhờ tôi cầm hộ năm miếng vàng, tôi đã nghĩ đây chính là cơ hội để trả toàn bộ tiền gốc, và trở lại làm người tự do. Tôi biết Trần không nói với ai là ông ta sẽ tới nhà tôi đêm hôm đó, vì ông ta không muốn ai biết mình không có can đảm để tự chặt tay mình. Ông ta đã nhắc tôi thậm chí không được nói với gia đình tôi về chuyến viếng thăm của ông. Tôi đã tự mở cửa cho ông ấy, bằng cửa sau.'
Dược sĩ lấy một cái khăn lụa từ ống tay áo và lau khuôn mặt đẫm mồ hôi. Rồi ông ta nói chắc chắn:
'Nếu Đại nhân vui lòng cho tôi một tờ giấy, tôi sẽ viết toàn bộ lời thú tội đã cố ý sát hại Trần Mậu Tài.'
'Ta vẫn chưa yêu cầu ngươi một lời thú tội, ông Vương,' quan tòa địch nói một cách bình tĩnh.' Có một vài điểm cần phải làm rõ. Điểm thứ nhất: tại sao ông Trần lại muốn một món tiền lớn như vậy khi mà ông ta chưa dùng đến?'
'Bởi vì ông ta vẫn hy vọng một ngày nào đấy cô gái lang thang sẽ đồng ý lấy ông ta. Ông ta đã bảo tôi rằng ông ta muốn trả hết cho anh trai cô luôn, và mua một nơi đẹp đẽ ở đâu đó để bắt đầu một cuộc sống mới.'
'Ta biết rồi. Thứ hai: tại sao ngươi không nói với Trần luôn là ngươi cần số vàng của ông ta bởi vì ngươi đang gặp rắc rối về tài chính? Chẳng phải những người đồng nghiệp sẽ luôn giúp đỡ lẫn nhau hay sao? Và ông Trần là một người rất giàu có thể cho ông vay đến năm thỏi vàng.'
Vương dường như rất bối rối trước những câu hỏi này. Môi ông ta mấp máy, nhưng ông không thốt lên được lời nào. Quan tòa Địch không tiếp tục vấn đề này thêm nữa và tiếp tục:
'Thứ ba, ngươi là một người cũng khá lớn tuổi gầy gò. Ngươi làm thế nào mà mang được xác chết xuống túp lều? Sự thật là nó khá dốc, nhưng kể cả vậy ta không nghĩ ngươi có thể làm được việc đó.'
Vương ôm lấy người. Lắc đầu buồn chán ông ta trả lời:
'Tôi không hiểu mình đã làm thế nào, thưa ngài! Nhưng tôi đã bị điên cuồng, bị ám ảnh bởi ý nghĩ phải che giấu cái xác ngay lập tức. Điều đó đã cho tôi sức mạnh để kéo cái xác ra vườn, và từ đó vào khu rừng. Khi tôi trở lại nhà, tôi đã gần như chết rồi....' Ông ta lại lau mặt lần nữa. Rồi nói thêm bằng giọng cứng rắn: 'Tôi hoàn toàn nhận ra mình đã giết một người tốt chỉ vì tiền của ông ấy, thưa ngài, và tôi sẽ phải trả giá cho tội lỗi này bằng cuộc đời của mình.'
Quan tòa Địch ngồi thẳng dậy. Đặt khuỷu tay trên bàn, ông nghiêng người về phía trước và nói với Vương bằng giọng nhẹ nhàng:
'Tuy nhiên ngươi đã không nhận ra, nếu ngươi chính thức thú tội giết người, tất cả tài sản của ngươi sẽ bị tịch thu, ông Vương. Ngoài ra, con trai ngươi sẽ không được thừa kế trong bất kì trường hợp nào, vì ta sẽ phải có trách nhiệm bắt cậu ta như một người bị điên.'
'Ý ngài là gì?' Vương kêu lên. Ông ta lao về phía trước và đấm mạnh vào bàn làm việc. 'Không đúng, nói dối! Tôi nói cho ngài biết con trai tôi không bị điên! Tinh thần nó tuy có hơi chút chậm phát triển, nhưng sau cùng nó cũng chỉ mới có hai mươi! Khi nó nhiều tuổi hơn, đầu óc nó sẽ được cải thiện.... Với một chút kiên nhẫn, và tránh những thứ khiến nó quá phấn khích, nó hoàn toàn bình thường! '
Ông ta nhìn quan tòa cầu khẩn và tiếp tục bằng giọng run rẩy:
'Nó là đứa con trai duy nhất của tôi, đại nhân, một đứa bé tốt đẹp, ngoan ngoãn! Tôi đảm bảo với ngài, đại nhân...'
Quan Địch nói nhẹ nhàng:
'Cá nhân ta thấy là cậu ta cần mọi sự quan tâm nhất có thể, ông Vương, trong lúc ngươi ở trong tù. Ta hứa với ngươi đấy. Nhưng nếu chúng ta không có biện pháp thích hợp, con trai ngươi sẽ gây ra ta nạn. Cậu ta phải được ở trong khu riêng, đó là giải pháp duy nhất. Hai ngày trước, khi cậu ta ra khỏi cửa hàng của ngươi, đã vô tình nhìn thấy cô gái lang thang vừa rời khỏi tiệm cầm đồ của Lang. Cô ấy rất xinh đẹp, và trong tâm trí tối tăm, con trai ngươi đã nghĩ rằng cô ấy là người yêu của mình. Nó đã giữ lấy cô ấy, nhưng ông Trần đã nói cô là người yêu của ông ta, sau đó anh trai cô Giang đã đuổi con trai ngươi đi. Điều này gây ấn tượng sâu sắc với cái đầu óc rối loạn, ngốc nghếch của nó. Hôm qua, khi Trần đến thăm ngươi, con trai ngươi chắc chắn đã nhìn thấy ông ấy. Tin rằng đây chính là người đã cướp người yêu của mình, nó đã giết ông ấy. Rồi ngươi để con trai mang cái xác đến túp lều, ngươi dẫn đường cho nó. Với con trai ngươi, đó là một việc dễ dàng, giống như những người trẻ tuổi bị điên, nó rất khỏe và cao lớn.'
Vương gật đàu sửng sốt. Những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt xanh xao, buồn rầu, đôi vai ông ta chùng xuống. Ông ta bỗng thay đổi từ một thương gia đoan trang, đàng hoàng thành một ông già mệt mỏi.
'Vậy đó là lí do vì sao ngài cứ tiếp tục nói về cô gái và Trần... Tôi đã hoàn toàn ngạc nhiên tối qua, vì thằng bé đã có tâm trạng rất tốt cả ngày... Đến chiều tôi đưa nó đi dạo vào khu rừng, và nó rất vui vẻ, ngắm nhìn những con vượn trên cây... Nó đã ăn tối với quản gia, rồi nó đi ngủ, vì nó rất dễ bị mệt... Tôi đã bảo quản gia rằng tôi sẽ ăn cơm một mình, trong thư phòng của tôi, ông ta đã sắp một món ăn nhẹ sẵn sàng cho tôi. Khi tôi đang ăn ở đó với Trần, tôi đã nói với ông ấy về chỗ vàng. Ông ta nói ngay rằng tôi không cần phải bận tâm về nó, ông ấy có thể dễ dàng lấy nhiều hơn từ kinh đô khi ông ấy cần, và tôi có thể trả cho ông ấy làm nhiều lần. "Sự giúp đỡ mà ông làm cho tôi bây giờ," ông ta nói thêm với một nụ cười, "Tôi sẽ xem xét như khoản lãi vay! " Trần là như vậy, thưa ngài. Một con người thực sự đáng nhớ. Ông nhanh chóng uống cạn cốc rượu lớn, sau đó chúng tôi đã đến cái xưởng nhỏ tôi có trong kho ở vườn của tôi, nơi để thử nghiệm các loại thuốc mới. Trần đặt bàn tay trái của mình lên thớt, và nhắm mắt lại. Ngay khi tôi đã điều chỉnh con dao, ai đó đã đẩy vào khuỷu tay của tôi. "Lão già xấu xa đã cướp bạn gái của con!" Con trai tôi kêu lên sau lưng tôi. Con dao đã sập xuống, cắt đứt bốn ngón tay của Trần. Ông ngã về phía trước trên bàn, với một tiếng kêu sợ hãi. Tôi nhanh chóng nhìn quanh tìm lọ bột, để cầm máu. Đột nhiên con trai tôi lấy một cái chày sắt trên bàn và đánh ông ấy một đòn khủng khiếp vào gáy.. ". Ông nhìn quan tòa tuyệt vọng. Sau đó, nắm lấy mép bàn bằng cả hai tay, ông nói:
'Mặt trăng sáng chiếu vào phòng ngủ của nó đã đánh thức thằng bé, và nhìn ra ngoài cửa sổ, nó đã thấy Trần và tôi đi đến kho vườn. Ánh trăng luôn khiến nó biến thành một kiểu thôi miên.... Con trai tôi không biết những gì nó đã làm, thưa Đại nhân! Nó rất hiền lành khi bình thường, nó... "Giọng ông ta nhỏ dần đi.
'Con trai của ông sẽ không bị truy tố, tất nhiên, ông Vương. Người tâm thần khiếm khuyết nằm ngoài sự ảnh hưởng của pháp luật. Ông Tào đây bây giờ sẽ đưa ông đến văn phòng của anh ta bên cạnh, và ở đó ông sẽ soạn một tài liệu nói về sự hiểu biết của ông về tổ chức và hoạt động của bọn buôn lậu, thêm tên và địa chỉ của tất cả các tay chân khác ông biết vào. Có ông Lang, chủ tiệm cầm đồ, trong số đó phải không? "
"Ồ không, thưa ngài! Tại sao ngài lại nghi ngờ ông ta? Ông ta là hàng xóm của tôi, và tôi không bao giờ.. ".
"Ta được biết rằng ông ta thường xuyên tới Chương Bình, một trong những căn cứ quan trọng của tổ chức buôn lậu của ông. '
"Vợ của ông Lang vô cùng ghen tuông, "Vương nhận xét khô khan. "Bà ấy không cho phép ông ta có người phụ nữ khác trong nhà. Nên ông ta lập một gia đình riêng ở Chương Bình. '
"Khá lắm. Chà, sau khi ông đã ký và đóng dấu tài liệu ta đã nói, ông Vương, ông sẽ viết một bản báo cáo đầy đủ về tai nạn chết người của ông Trần. Đêm nay ta sẽ gửi cả hai tài liệu cho sứ giả đặc biệt đến thủ đô. Ta sẽ bổ sung vào một đề nghị khoan hồng, chỉ ra rằng ông đã cung cấp một cách tự nguyện những thông tin giúp cho nhà chức trách phá vòng buôn lậu. Ta hy vọng điều này sẽ giúp hạn tù của ông được giảm đáng kể. Tuy nhiên nếu có thể được, ta sẽ cố gắng sắp xếp cho con trai của ông được phép đến thăm ông bất cứ lúc nào ở nhà tù. Đưa ông Vương đến phòng anh, Tào Can. Giúp ông ta viết tài liệu, và đảm bảo nghiêm ngặt rằng ông ấy sẽ không bị quấy rầy. "
Khi Tào Can trở lại, anh thấy quan tòa Địch đang đứng trước cửa sổ mở, hai tay sau lưng. Ông ta đang tận hưởng không khí mát mẻ thổi vào bên trong từ khu vườn nhỏ trồng chuối có tường bao quanh. Chỉ vào đám lá xanh um tùm, ông nói:
"Hãy nhìn những buồng chuối tuyệt vời kia, Tào Can! Chúng vừa mới chín. Bảo đội trưởng mang một ít đến khu nhà ở riêng của ta, để ta có thể cho mấy con vượn một vài quả vào sáng mai. "
Tào Can gật đầu, khuôn mặt dài nhăn lại trong một nụ cười lớn.
'Cho phép tôi chúc mừng ngài, thưa ngài trên.. ".
Quan tòa Địch giơ tay lên.
"Đó là nhờ vào hành động kịp thời và hiệu quả của anh mà chúng ta có thể giải quyết vụ án phức tạp này một cách nhanh chóng, Tào Can. Ta xin lỗi vì đã hơi cộc lốc với anh, ngay trước khi ông Vương bước vào. Thực sự là ta đã sợ cuộc tra khảo đó, vì ta không thích thấy một người đàn ông sụp đổ, tan nát ngay trước mặt ta - ngay cả khi ông ta là một tội phạm. Tuy nhiên, ông Vương vẫn giữ được bản chất tốt. Tình yêu tuyệt vời của ông với con trai đã cho thấy nhân cách ấy, Tào Can. '
Quan tòa quay lại chỗ ngồi của mình sau bàn làm việc.
'Ta sẽ viết một bức thư cho lão Hồng ở Chương Bình ngay bây giờ, thông báo cho ông ấy là vụ buôn lậu đã được giải quyết, và ông và hai phụ tá kia của ta phải quay trở lại đây vào ngày mai. Và anh có thể đưa lệnh tại ngoại cho người bạn của chúng ta, ông chủ tiệm cầm đồ. Những giờ ngồi tù chắc đã cho ông ta cơ hội để suy nghĩ, ta hy vọng thế."
Ông lấy chiếc bút lông, nhưng đột nhiên ông tự ngẫm lại mình và tiếp tục:
"Giờ ta đã kết hợp chặt chẽ với anh một mình trong một vụ án, Tào Can, ta muốn nói với anh rằng ta sẽ rất vui mừng khi có anh làm phụ tá thường trực của ta. Nhưng ta có một lời khuyên cho anh trong sự nghiệp điều tra hình sự. Đó là anh không bao giờ được để cảm xúc ảnh hưởng đến vụ án anh đang làm. Điều này là quan trọng nhất, Tào Can, nhưng khó khăn nhất để đạt được, ta biết. Ta cũng chưa bao giờ hoàn toàn làm được. "