Dịch giả: Hà Mai
BUỔI SÁNG CỦA KHỈ (2)

      uan tòa Địch đấm nắm tay xuống bàn.
     'Đừng có đứng đó nói nhảm nhí nữa, tên kia! Nói cho ta biết chính xác những gì ngươi đã nói! "
     'Chà,' Lang trả lời với một cái nhìn bối rối: "Tôi đề nghị là chúng tôi nên gặp gỡ nhau sau này trong một quán trà gần đó, và... và tôi vỗ nhẹ tay cô một chút, chỉ để đảm bảo với cô ấy rằng tôi có ý tốt, ngài biết đấy. Cô nàng đột nhiên trở nên giận dữ, nói rằng nếu tôi không dừng làm phiền cô ấy, cô ấy sẽ gọi anh trai mình đang chờ ở bên ngoài. Sau đó... sau đó cô vội vã bỏ đi. '
      "Được lắm. Đội trưởng, đưa tên này vào nhà giam và khóa lại. Bị buộc tội là ngộ sát. "
      Đội trưởng túm lấy lão chủ tiệm cầm đồ đang phản đối và đưa lão ra ngoài.
      'Rót cho ta một tách trà, Tào Can,' Quan tòa Địch nói. "Một câu chuyện kỳ lạ! Và anh có nhận thấy sự khác biệt giữa lời khai về cuộc gặp với cô gái của Lang và câu chuyện của người nhân viên? "
      "Tôi cũng thấy vậy, thưa ngài! 'Tào Can háo hức nói. " Tên nhân viên tồi tệ đó chẳng nói gì về việc họ có một cuộc tranh cãi tại quầy. Theo gã họ đã có một cuộc trò chuyện thì thầm. Tôi nghĩ rằng trên thực tế cô gái đã nhận lời của Lang, thưa ngài. Cuộc tranh cãi Lang nói diễn ra sau đó, ở chỗ hẹn hò. Và đó là lý do tại sao Lang sát hại người lang thang già! '
      Quan tòa Địch, đang từ từ nhấm nháp trà, bây giờ đặt cốc xuống. Dựa lưng vào ghế, ông nói:
     'Tiếp tục lý luận của anh nhiều hơn đi, Tào Can! '
     "Chà, lần này tính lăng nhăng của Lang đã dẫn đến rắc rối nghiêm trọng! Vì cô gái, anh trai cô và người lang thang già cùng thuộc về băng nhóm tổ chức giống nhau, cô gái là kẻ dẫn dụ con mồi của chúng. Ngay sau khi Lang đến ngôi nhà hẹn hò và bắt đầu động chạm vào cô gái, cô ấy la lên rằng ông ta tấn công cô, trò lừa đảo cũ rích quen thuộc. Anh trai cô ta và người lang thang già vội chạy vào bên trong, và tống tiền. Lang đã thoát được ra ngoài. Tuy nhiên khi lão ta chạy trên đường đến sườn núi, người lang thang già phục kích lão ta và thử làm cho Lang phải trả tiền bằng cách dựng cảnh trên đường phố. Người khiêng kiệu của Lang đã đánh đập bọn thanh niên lưu manh, vì vậy họ không thể nghe thấy điều Lang và ông lão đang tranh cãi. Lang đã bịt miệng người lang thang bằng cách đấm ông ta ngã xuống. Ngài nghĩ sao về giả thuyết đó thưa ngài? "
      'Khá đúng và phù hợp trọn vẹn với tính cách của Lang. Tiếp tục đi! '
      "Trong khi Lang đang được đưa lên đến sườn núi, lão thực sự đã trở nên lo lắng. Không phải về tình trạng của người lang thang già, nhưng còn về các thành viên khác của nhóm này. Lão sợ rằng khi họ tìm thấy người lang thang già, họ sẽ tới tìm lão ta để trả thù. Khi người bán hàng rong nói với Lang rằng người lang thang đã đi vào con đường lên dốc, Lang đã theo sau ông ta. Khoảng nửa đường lên hắn ta đã đánh ông ta ngã xuống từ phía sau, với cạnh sắc của tảng đá, hoặc có lẽ là chuôi con dao găm của mình. '
     Tào Can dừng lại. Khi quan tòa gật đầu khích lệ, anh lại tiếp tục:
     "Thế thì khá dễ dàng với Lang, một tên khỏe mạnh và hoàn toàn quen thuộc với khu vực đó, để mang cái xác vào lều bỏ hoang. Và Lang cũng có lý do chính đáng để cắt đứt ngón tay của nạn nhân, cụ thể là để che dấu sự thực người đàn ông là một thành viên của một băng đảng. Nhưng về nơi và làm thế nào Lang cắt đứt các ngón tay, tôi thú nhận rằng đó là một câu đố với tôi, thưa ngài. "
     Quan tòa Địch ngồi thẳng dậy. Vuốt bộ râu đen dài của mình, ông nói với một nụ cười:
     'Anh quả thực đã làm rất tốt. Anh có một cách tư duy hợp lý, đồng thời khả năng tưởng tượng rất tốt, sự kết hợp đó sẽ làm cho anh trở thành một điều tra viên tốt! Ta chắc chắn sẽ tiếp tục lý luận của anh trong suy luận của mình. Tuy nhiên, điểm yếu của nó là nó hoàn toàn dựa vào giả thiết những nhận xét của tên nhân viên về cuộc gặp ở tiệm cầm đồ là hoàn toàn chính xác. Nhưng khi ta đề cập đến sự khác nhau giữa hai lời khai vừa lúc nãy, mục đích của ta là để trích dẫn đó như một ví dụ về việc rất ít sự tin tưởng có thể đặt vào lời khai của nhân chứng. Vấn đề thực tế là, vẫn còn quá sớm để kết luận, Tào Can. Trước tiên chúng ta phải xác minh các dữ kiện chúng ta có, và cố gắng khám phá thêm dữ liệu.
'TA VẪN CHƯA ĐIỀU TRA ÔNG XONG,ÔNG LANG!'
      Nhận ra cái nhìn chưng hửng của Tào Can, quan tòa Địch tiếp tục một cách nhanh chóng:
     "Nhờ công việc xuất sắc của anh chiều nay, bây giờ chúng ta có trong tay ba sự kiện chắc chắn. Đầu tiên, đó là một cô gái lang thang xinh đẹp có liên quan với chiếc nhẫn. Thứ hai, rằng cô có một người anh, vì không có vấn đề gì thực sự xảy ra, Lang chẳng có lý do gì để phát minh ra một người anh trai. Và thứ ba, rằng có một mối liên hệ giữa cô gái, anh trai cô và người đàn ông bị sát hại. Có lẽ họ thuộc về băng nhóm đó, và nếu như vậy, nó có thể là một băng nhóm ở ngoài khu vực này, vì không ai trong số nhân viên của chúng ta biết người đàn ông đã chết khi nhìn ông ta, và Lang nghĩ cô gái từ quê lên.
      "Vậy bây giờ bước tiếp theo của anh là tìm cô gái và anh trai cô ta. Nó sẽ không quá khó khăn, một cô gái lang thang có vẻ đẹp nổi bật như vậy sẽ thu hút sự chú ý. Dĩ nhiên người phụ nữ tham gia vào những băng nhóm đều là gái mại dâm rẻ tiền. "
      "Tôi có thể hỏi thủ lĩnh cái bang, thưa ngài! Ông ta là một tên vô lại già thông minh, và khá hợp tác. "
      "Được, đó là một ý kiến hay. Trong khi anh đang bận rộn trong thành phố, ta sẽ kiểm tra câu chuyện của Lang. Ta sẽ thẩm vấn tên nhân viên đê tiện, người bạn của hắn một  người thợ họ Chu, và những người khiêng kiệu của hắn ta. Ta cũng ra lệnh đội trưởng tìm một hoặc nhiều tên thanh niên lưu manh, những kể đã chế giễu Lang, và người bán hàng rong đã thấy người đàn ông già trong cuộc tranh cướp. Cuối cùng ta phải hỏi ông Vương liệu Lang có thực sự say như chết khi hắn ta trở về nhà không. Tất cả những công việc thông thường là thịt và đồ uống cho lão Hồng, Mã Long và Triệu Thái, nhưng vì họ đang vắng mặt ta sẽ vui vẻ chăm sóc cho họ. Việc này sẽ giúp tâm trí của ta thoải mái hơn về vụ án buôn lậu đang làm ta lo lắng nhiều. Chà, hãy chuẩn bị làm việc, và đi tìm đáp án!"
Người duy nhất ở tửu quán Cá chép đỏ hôi hám là một lão già đang đứng đằng sau cái quầy cao. Lão ta mặc một chiếc áo dài, màu xanh rách rưới, và đội một cái mũ màu đen trên đầu. Khuôn mặt dài, nhăn nheo của lão được tô điểm bằng một bộ ria mép xơ xác và một hàng ria nhọn. Nhìn chăm chú vào khoảng không, lão ta đang đăm chiêu xỉa hàm răng sún của mình. Thời gian bận rộn của lão sẽ đến lúc đêm muộn, khi những tên ăn xin của lão kéo đến đó để nộp cho lão một phần chỗ tiền họ kiếm được. Lão già lặng lẽ quan sát khi Tào Can tự rót cho mình một chén rượu từ chiếc bình bằng đất nứt. Rồi lão ta nhanh chóng chụp lấy cái bình, và cho nó xuống dưới quầy.
'Ngài đã có một buổi sáng khá bận rộn, ngài Tào ", lão ta cất giọng khàn khàn. 'Dò hỏi về mấy trận đánh nhau giữa các băng đảng, và chiếc nhẫn vàng.'
Tào Can gật đầu. Anh biết rằng những tên ăn xin của lão già có mặt ở khắp nơi cung cấp cho lão ta thông tin về tất cả mọi thứ xảy ra ở trung tâm thành phố. Anh đặt chén rượu của mình xuống và vui vẻ nói:
"Đó là lý do tại sao tôi nghỉ buổi chiều! Tôi đã nghĩ đến việc cho bản thân mình giải trí một chút. Không một chút dính líu tới việc công, ông cứ yên tâm. Tôi đang tự do! '
"Rất khôn ngoan! ' lão già nhận xét chua chát. "Mang một ả gái đi không giấy phép. Hãy vui vẻ bỏ ra một số tiền hối lộ và rồi lại có tiền công ở tòa án! '
"Vậy ông sẽ cho tôi gì? Tôi muốn có một sự tự do ở vùng ngoại ô, bởi vì tôi phải nghĩ đến danh tiếng của tôi. '
'Tại sao ông làm vậy, ông Tào?' Thủ lĩnh cái bang nói ôn tồn. "Tiêu chuẩn của ông là gì? '
Tào Can quyết định cho một lời nhận xét hơi quá trớn. Anh nói trầm ngâm:
"Một cô gái trẻ, và xinh đẹp. Nhưng giá rẻ, nhờ cả vào ông!
"Ông sẽ thấy giá trị lời khuyên của tôi, ông Tào! '
Lão già nhìn Tào Can khi anh khó chịu đếm ra năm đồng, đặt trên quầy, nhưng lão ta không có vẻ gì là sẽ cầm tiền. Với một tiếng thở dài Tào Can thêm năm đồng nữa. Giờ lão già mới thu chúng lại với bàn tay có những chiếc móng nhọn hoắt.
'Hãy vào nhà trọ Thiên Vũ, "lão ta lẩm bẩm. "Con đường đi xuống thứ hai, ngôi nhà thứ tư bên trái. Hãy hỏi Giang Kiều. Đó là anh trai của cô ta, anh ta sẽ thực hiện thỏa thuận, tôi đã được bảo vậy. "Lão ta nhìn Tào Can vẻ xem xét cẩn thận, sau đó nói thêm với nụ cười nhăn nhở: "Ông sẽ thích Giang Kiều, ông Tào! Một con người đơn giản, cởi mở. Và rất hiếu khách. Đi vui vẻ nhé, ông Tào. Ông thực sự xứng đáng với điều đó! '
Tào Can cảm ơn ông ta và đi ra ngoài.
Anh bước trên con đường rải sỏi của con hẻm hẹp nhanh nhất có thể, vì anh không muốn để lão già cử một trong những tên ăn xin của mình tới nhà trọ trước báo cho Giang Kiều là có một nhân viên tòa án đang trên đường đến.
Nhà trọ Thiên Vũ là một nơi nhỏ bé nghèo nàn, nằm giữa cửa hàng của một người bán cá và một hàng rau quả. Trong không gian sáng lờ mờ ở phía dưới cầu thang hẹp một người đàn ông béo ngồi ngủ gà ngủ gật trên ghế tre. Tào Can chọc ông ta bằng ngón trỏ xương xẩu, gầy gò và càu nhàu:
"Ta muốn gặp Giang Kiều! '
'Anh có thể gặp anh ta! Trên gác, cửa thứ hai! Hãy bảo anh ta là đã đến lúc thanh toán tiền thuê phòng rồi! "Khi Tào Can sắp sửa đi lên thì một người có cái lưng gù, ốm yếu, cất tiếng gọi:" Đợi đã! Hãy nhìn ta! '
Tào Can thấy mắt trái của gã híp lại, chiếc má sưng vù và thâm tím.
"Đó là Giang Kiều của anh bạn! 'người này nói. " Thằng khốn! '
"Có bao nhiêu người ở đó?"
'Ba. Ngoài Giang Kiều và em gái nó còn có thằng bạn Chương. Cũng là một thằng khốn. Có một kẻ nữa, nhưng nó đã bị đuổi rồi. '
Tào Can gật đầu. Trong khi leo lên cầu thang anh cười châm biếm,  bây giờ anh đã biết nguyên nhân trò giải trí cần sự bí mật của lão già. Anh sẽ tóm cả tên vô lại già, vào một ngày nào đó!
Sau khi anh gõ mạnh ngón tay lên cửa, một giọng nói khàn khàn vang lên từ bên trong:
"Ngày mai ông sẽ nhận được tiền của ông, đồ chó!"
Tào Can đẩy cửa và bước vào trong. Hai bên bức tường của căn phòng dơ dáy là một tấm ván giường. Một bên là một người đàn ông to con đang nằm, gã mặc một chiếc áo màu nâu và chiếc quần vá. Gã có một khuôn mặt to, húp híp, bao quanh là một bộ râu ngắn tua tủa. Tóc gã buộc lại bằng một miếng giẻ bẩn. Trên chiếc giường khác một người đàn ông gầy đang nằm ngáy ầm ĩ, cánh tay cơ bắp của hắn ta xếp dưới đầu được cắt tỉa gọn gàng. Phía trước cửa sổ một phụ nữ trẻ đẹp đang ngồi vá một chiếc áo. Cô chỉ mặc một chiếc quần màu xanh rộng, thân mình quyến rũ của cô để trần.
"Có lẽ ta có thể giúp trả tiền thuê nhà, Giang Kiều 'Tào Can nói. Anh hất cằm vào cô gái.
Gã to lớn lồm cồm bò dậy. Hắn nhìn Tào Can từ trên xuống dưới với đôi mắt đỏ ngầu nhỏ tí của mình và gãi bộ ngực đầy lông lá. Tào Can nhận thấy đốt trên cùng của ngót tay út bên trái của hắn đã bị cụt. Săm soi xong, gã to con hỏi cộc cằn: "Bao nhiêu?"
"Năm mươi đồng. '
Giang Kiều đánh thức tên kia bằng một cú đá vào cái chân đang đung đưa bên chân giường của hắn.
"Quý ông lớn tuổi hào phóng này", gã thông báo với tên kia "muốn cho chúng ta mượn năm mươi đồng, bởi vì ông ta thích khuôn mặt của chúng ta. Vấn đề là tao không thích mặt ông ấy! '
'Hãy lấy tiền của gã và đá gã ta ra ngoài! 'Cô gái nói với anh trai mình. 'Không cần phải đánh gã làm gì, con bù nhìn đó đã đủ xấu xí rồi! "
Gã to lớn vung một cú đấm vào cô.
"Không phải việc của mày! 'hắn quát. "Mày hãy im miệng và câm như hến luôn cho tao! Mày đã quan hệ nhăng nhít với lão Trần, thậm chí còn không lấy nổi chiếc nhẫn ngọc lục bảo của lão! Con điếm vô dụng! "
Cô lao tới nhanh một cách đáng kinh ngạc và đá mạnh vào cẳng chân hắn. Hắn liền cho cô một cú đánh vào bụng. Cô gập người lại, thở hổn hển. Nhưng đó chỉ là một trò lừa, khi hắn ta tiến đến chỗ cô, cô húc đầu vào bụng hắn. Hắn lùi lại, cô kéo một cái kẹp tóc dài từ búi tóc và hỏi một cách cay độc:
'Anh có muốn ăn một nhát vào bụng không, anh trai yêu quý? "
Tào Can nghĩ cách làm thế nào anh có thể đưa cả ba đến tòa án. Vì chúng có vẻ không quen thuộc lắm với thành phố này, anh nghĩ mình sẽ lo được.
"Tao sẽ giải quyết với mày sau!" Giang Kiều thề với em hắn. Và nói với tên bạn của mình: "Giữ lấy thằng con hoang đi, Chương! '
Trong khi Chương ghìm chặt tay Tào Can sau lưng bằng một cái kẹp sắt, Giang Kiều lục soát anh một cách rất chuyên nghiệp.
"Phải, chỉ có năm mươi đồng,! "Hắn nói với vẻ ghê tởm. 'Mày hãy giữ nó trong khi tao dạy cho nó một bài học vì tội quấy rầy giấc ngủ của chúng ta! '
Hắn lấy một cây gậy tre dài từ góc phòng và đánh vào đầu Tào Can. Nhưng đột nhiên hắn ta quay lại và nhìn xuống phía sau cô em gái, người đã lại cúi xuống chiếc áo. Cô nhảy sang một bên với một tiếng thét đau đớn. Anh trai cô gầm lên với tiếng cười. Nhưng rồi hắn lại thất bại, vì cô đã ném cái kéo sắt nặng vào đầu hắn.
"Ta không thích làm gián đoạn, 'Tào Can nói cộc lốc," nhưng ta muốn bàn một thỏa thuận cho năm miếng bạc. "