Dịch giả: Lại Thu Trinh
Chương 33

     ào sáng thứ Ba, đội trưởng Larry Ahearn và thám tử Bob Gaylor khá tươi tỉnh sau giấc ngủ kéo dài sáu tiếng. Cả hai quay trở lại phòng kỹ thuật của văn phòng Chưởng lý quận, xem xét lại các cuộn băng an ninh từ ba hộp đêm khác, trong đó những cô gái trẻ được nhìn thấy lần cuối trước khi biến mất.
Hồ sơ của cả ba người phụ nữ trẻ, Emily Valley, Rosemarie Cummings và Virginia Trent đều được mở lại. Những bức hình có nhiều hạt lốm đốm ở vụ của Emily Valley, cách nay đã mười năm, được làm cho sắc sảo lại, sáng sủa hơn nhờ những thành tựu của công nghệ hiện đại mới nhất. Trong đám sinh viên bước vào câu lạc bộ có tên gọi The Scene, có thể nhận dạng rõ ràng Mack MacKenzie và Nick DeMarco.
“Khi chúng ta bắt đầu tìm kiếm Emily Valley, tất cả những sinh viên ở Columbia đã đến trình diện thành một nhóm sau khi chúng ta liên lạc với những người đã ký thẻ tín dụng”. Ahearn nhận xét, nói thành lời. “Chỉ một tháng hay hơn sau khi chúng ta nói chuyện với bọn trẻ thì cậu con trai MacKenzie biến mất dạng. Bây giờ nhìn lại, lẽ ra chúng ta nên xem trường hợp biến mất ấy thật đáng ngờ và cần gắn chặt vào trường hợp của Valley mới phải”.
“Anh ta chẳng xuất hiện trong bất kỳ cuộn băng an ninh nào của các câu lạc bộ nơi những cô gái mất tích khác đã có mặt quanh quẩn. Dĩ nhiên ba năm sau đó thì cô Cummings mới biến mất tăm, và cô Trent thì cách đây bốn năm. Suốt thời gian đó anh ta đã có thể thay đổi dáng vẻ bên ngoài của mình nhiều rồi. Anh ta rất coi trọng nghệ thuật kịch trong trường dự bị và cả ở cao đẳng nữa”. Gaylor vạch ra.
“Tôi đã thề là DeMarco chính là gã chúng ta cần tóm, nhưng những cuộn băng bị mất tích khỏi căn hộ vị giáo viên kịch nghệ và sự liên quan đến Ngày của Mẹ đã quẳng nó lại vụ án của MacKenzie”. Ahearn nói, nỗi tuyệt vọng tràn ngập trong giọng nói và trên khuôn mặt anh. “Bằng cách nào hắn đã xoay xở để lẩn trốn được trong mười năm thế? Hắn ta đang sống bằng cái gì? Làm sao hắn có thể di chuyển giữa Brooklyn và Manhattan, đem theo cái điện thoại di động của cô ấy mà chẳng một ai phát hiện ra hắn nhỉ? Mọi cảnh sát ở New York đều có tấm hình được áp dụng kỹ thuật gia tăng tuổi của hắn mà. Và hắn đã giữ Leesey ở đâu kể từ khi cô ấy biến mất cho đến lúc cô ấy thực hiện cuộc gọi hôm thứ Bảy? Và nếu cô ấy vẫn còn sống, hiện giờ hắn đang giữ cô ấy ở đâu?”
“Và hắn đang làm gì với cô ấy?” Roy Barrott cay đắng hỏi.
Chẳng một ai trong hai cộng sự của ông nghe thấy tiếng chân ông bước vào phòng kỹ thuật. Cả hai người đều ngước lên, giật mình.
“Cả hai anh đều cần phải đi về nhà ngủ một chút”, Ahearn nói.
Barrott lắc đầu. “Tôi đã ngủ rồi. Dẫu sao tôi cũng có nhiều điều cần làm. Nghe này, tôi chỉ mới ghé qua phòng kỹ thuật. Họ vừa hoàn tất việc làm rõ hai tấm hình mà Kate, người bạn cùng phòng của Leesey đã chụp cho cô ấy, kể cả tấm chúng ta sử dụng trên áp phích. Cô ấy chụp hai bức hình này chưa đầy một phút sau khi chụp hình Angelina Jolie, Brad Pitt và các con họ. Giờ đây chúng ta có thể nhìn thấy khuôn mặt của những người ở phần hậu cảnh”.
“Và anh đã tìm thấy điều gì?” Ahearn hỏi.
“Hãy nhìn vào bức hình này. Để xem các anh có nhận ra cái gã ở bên phía tay trái không”.
“Đó là DeMarco!” Ahearn đáp, rồi nhắc lại điều đó như không thể tin được điều anh đang nhìn thấy. “DeMarco!”
“Chính xác là như thế”. Barrott khẳng định. “DeMarco chẳng bao giờ nói với chúng ta rằng hắn đã có mặt ở làng Greenwich một tuần trước khi Leesey biến mất dạng, và đi ngang qua con đường khi Kate chụp hình cho cô ấy. Hắn cũng nói với chúng ta rằng hiện giờ hắn không sử dụng chiếc SUV, hắn lái chiếc Mercedes có thể gấp mui. Chẳng có bất kỳ lời đề cập nào về chiếc Mercedes mui kín có tài xế riêng của hắn cả”.
Ahearn đứng lên. “Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta cần phải mời gã này quay trở lại đây để thẩm vấn nhiều hơn và dồn ép hắn cật lực”. Anh nói. “Hẳn thật là dễ dàng để hắn bắt gã tài xế đưa Leesey ra khỏi căn hộ tiện nghi của hắn vào lúc nửa đêm và giấu cô ấy ở đâu đó. Người của chúng ta sẽ xuất hiện và có các ngón nghề mới với hắn. DeMarco vừa mua nhiều bất động sản mà không trả trước nhiều tiền mặt. về mặt tài chính, hắn đang rất bấp bênh. Nếu mất giấy phép bán rượu ở chốn Woodshed mới mẻ đầy lôi cuốn, thì có thể hắn sẽ phải kết thúc bằng cách quay về Queens để điều hành một quán bán mì ống”.
Ahear nhìn Gaylor. “Gọi hắn đến đi”.
“Cá mười ăn một là hắn sẽ có một luật sư đi cùng”. Barrott chộp lấy. “Tôi ngạc nhiên sao hắn lại liều lĩnh đến một mình tuần rồi”.