Dịch giả: Lại Thu Trinh
Chương 32

     ick DeMarco đã trải qua một cuối tuần chẳng dễ dàng gì. Anh không muốn thú nhận với chính mình cảm giác thật bất ổn khi gặp lại Carolyn. “Pizza và mì ống” từng là tên hiệu dành cho anh khi anh thường đến dùng cơm tối ở nhà MacKenzie trên phố Sutton Place.
Ta chẳng biết nghi thức phép tắc nào, anh nhớ lại. Ta cứ phải luôn quan sát người ta sử dụng loại nĩa nào, cách người ta để khăn ăn lên người ra sao. Cha ta cứ nhét khăn ăn xuống dưới cằm ông. Thậm chí việc nghe ông MacKenzie nói đùa về quá khứ xuất thân từ giai cấp công nhân của ông ấy cũng chẳng giúp gì đối với ta. Ta nghĩ rằng ông ấy là một người dễ thương, cố gắng giúp gã khờ vụng về cảm thấy được chào đón.
Và niềm say mê mà ta có với Barbara thì sao? Khi ta nhìn lại thì nó chẳng là gì hơn cách ta ghen tị với Mack.
Nó chẳng phải vì cô ấy chút nào cả.
Nó là vì Carolyn.
Ta luôn cảm thấy thoải mái với cô ấy. Cô luôn vui vẻ và sắc sảo. Ta thích thú được ở bên cô đêm hôm trước.
Gia đình Mack là mô hình lý tưởng theo kiểu trưởng giả ta muốn. Ta yêu cha mẹ mình nhưng ta ước gì cha không mặc quần có dây đeo. Ta ước gì mẹ không luôn ôm chặt tất cả những khách hàng thường xuyên. Việc đó nói lên điều gì? Một điều gì đó giống như “Con cái ban đầu yêu thương chúng ta; khi chúng lớn lên, chúng xét đoán chúng ta; đôi khi chúng tha thứ cho chúng ta”.
Trong khi nó nên theo cách ngược lại. “Cha mẹ ban đầu yêu thương chúng ta; khi chúng ta lớn lên, họ xét đoán chúng ta; đôi khi họ tha thứ cho chúng ta”. Nhưng không thường xuyên.
Ta chẳng còn muốn cha có cửa hàng mặt tiền nữa. Ta chẳng biết mình đang làm gì khi đặt ông vào tình thế phải chịu trách nhiệm nhà hàng mới của ta. Ông ấy thật khốn khổ. Mẹ cũng nhớ việc trong nhà bếp. Đứa con trai giai cấp cao của họ không để cho họ được là họ nữa.
Nick DeMarco, với sự thành công lớn, được bầu là chàng trai độc thân của tháng, gã được lắm con gái theo đuổi, anh nghĩ, với chút cay đắng. Nick DeMarco, kẻ dám đương đầu nguy cơ. Và giờ đây có lẽ chính Nick DeMarco, kẻ ngu ngốc đã liều lĩnh quá nhiều lần.
Leesey Andrews.
Có ai nghe thấy ta đề nghị giúp đỡ cô ấy khởi đầu nghề trình diễn không? Nó không hiện ra trong máy camera khi ta đưa cô ấy tấm danh thiếp có địa chỉ của ta, nhưng có ai đó ngẫu nhiên thấy ta đã đẩy nhẹ nó sang cho cô ấy không?

Truyện Giờ Này Anh Ở Đâu Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 !!!15858_31.htm!!! Đã xem 40904 lần. --!!tach_noi_dung!!--

Dịch giả: Lại Thu Trinh
Chương 31

--!!tach_noi_dung!!--
     hám tử Barrott có lý do chính đáng để truy tìm tôi. Ông muốn lá thư ngắn mà Mack để lại trong cái rổ đựng đồ quyên góp. Tôi đã bỏ nó vào hồ sơ của Mack trong phòng làm việc của cha tôi. Tôi mời Barrott đi lên lầu, và ông theo tôi vào trong căn hộ.
Tôi cố tình cư xử thô lỗ, bỏ mặc ông đứng ở phòng giải lao trong khi tôi đi lục tìm lá thư ngắn đó. Nó vẫn được quấn trong cái bao nhựa đựng bánh mì sandwich. Tôi lấy nó ra và đọc kỹ nó. Mười từ được viết theo kiểu chữ in. “CHÚ DEVON, BẢO CAROLYN KHÔNG ĐƯỢC PHÉP TÌM KIẾM CHÁU”.
Làm sao tôi có thể chắc chắn rằng Mack đã viết những từ đó?
Tờ giấy có vẻ như được cắt ra không đều từ một tờ giấy khác lớn hơn. Khi tôi đưa nó cho Barrott vào ngày thứ hai, ông ta chẳng hề quan tâm. Ông đã nói rằng có lẽ chí ít thì nó cũng đã được người dẫn chỗ, chú tôi, mẹ tôi và tôi chạm tay vào rồi. Tôi không nhớ có nói với ông rằng tôi cũng đã đưa nó cho Elliott coi chưa. Có cơ hội nào để các dấu tay của Mack vẫn còn trên đó không nhỉ?
Tôi lại cho nó vào trong cái túi nhựa và mang ra ngoài cho Barrott. Ông ấy đang nói chuyện bằng điện thoại di động. Khi thấy tôi đang bước xuôi theo hành lang, ông kết thúc cuộc điện đàm. Tôi đã hi vọng ông chỉ đơn thuần lấy lá thư ngắn ấy rồi đi, nhưng thay vì vậy, ông nói: “Cô MacKenzie, tôi cần nói chuyện với cô”.
Xin hãy để con giữ được sự trầm tĩnh, tôi cầu nguyện trong khi đưa ông ta vào phòng khách. Tôi chợt cảm thấy đầu gối mình thật yếu ớt và tôi phải ngồi xuống cái ghế bành kiểu dáng thời Nữ hoàng Anne vốn là vật được cha ưa thích nhất trong căn phòng này. Tôi liếc nhìn lên bức chân dung của ông mà mẹ đã cho vẽ, vẫn còn treo phía bên trên lò sưởi. Cái ghế bành này đối diện với lò sưởi, và cha thường đùa giỡn là khi ông ngồi trên đó, ông chẳng làm gì khác hơn là tự ngưỡng mộ chính mình. “Lạy Chúa, Liv, hãy ngó cái gã độc ác có vẻ vĩ đại đó đi”. Ông sẽ nói thế. “Bà phải trả thêm cho tay họa sĩ bao nhiêu để vẽ tôi trông được như thế hở?”
Dẫu sao việc ngồi trong ghế của cha cũng giúp tôi có can đảm. Thám tử Barrott ngồi ở mép ghế trường kỷ và nhìn tôi, chẳng có dấu hiệu nồng nhiệt gì cả. “Cô MacKenzie, tôi vừa được báo là Aaron Klein đã gọi điện thoại cho văn phòng chúng tôi và bảo anh ấy tin rằng anh trai cô là người đã giết mẹ anh ấy cách đây chín năm. Anh ấy nói luôn cảm thấy rằng kẻ sát nhân muốn lấy một món gì đó trong căn hộ của bà. Giờ đây anh ấy tin đó là những cuộn băng thu giọng nói của anh trai cô. Anh ấy nói cô bảo rằng cô sẽ đem một cuộn băng đến bật cho anh ấy nghe. Cô có cuộn băng đó chứ?”
Tôi có cảm giác ông ấy đã tạt một ly nước lạnh như băng vào mặt mình. Tôi biết cuộn băng đó sẽ có ý nghĩa với ông ta như thế nào. Ông ta và bất kỳ ai khác trong văn phòng Chưởng lý quận sẽ khẳng định rằng Mack đã có vấn đề rắc rối lớn và đã tâm sự với Esther Klein. Tôi chụp lấy hai tay dựa của cái ghế bành. “Cha tôi là một luật sư và tôi cũng thế”. Tôi bảo Barrott. “Và trước khi tôi nói với ông bất kỳ lời gì hoặc đưa ông bất kỳ vật gì, tôi sẽ hỏi ý kiến luật sư”.
“Cô MacKenzie, tôi muốn nói với cô một chuyện”. Barrott nói. “Từ sáng thứ Bảy, Leesey Andrews vẫn còn sống. Chẳng có gì quan trọng hơn việc tìm thấy cô ấy, nếu điều đó không phải là quá muộn. Hẳn là cô đã nghe các bài tường thuật tin tức nói rằng cô ấy đã gọi điện thoại cho cha mình cách đây hai ngày và bảo với ông rằng cô sẽ gọi lại vào Ngày của Mẹ sang năm. Chắc hẳn cô cũng đồng ý rất khó tin rằng chỉ là sự ngẫu nhiên khi cô ấy đi theo hoặc bị buộc phải đi theo - cách làm của anh trai cô”.
“Việc Mack gọi điện thoại vào Ngày của Mẹ chẳng phải là điều bí mật”. Tôi phản kháng. “Những người khác cũng biết về điều đó. Một năm sau khi Mack biến mất dạng, một phóng viên đã viết bài báo về anh ấy và có đề cập đến chuyện đó. Điều này cũng có trên internet, cho bất kỳ ai muốn xem xét vấn đề này”.
“Thông tin không có trên internet là sau khi giáo viên kịch nghệ của anh trai cô bị giết chết, tất cả những cuộn băng thu giọng nói của anh ta bị đánh cắp khỏi căn hộ của bà ấy”. Barrott phản pháo. Ông ta nhìn tôi thật nghiêm khắc. “Cô MacKenzie, nếu có bất kỳ điều gì trong cuộn băng mà cô đang giữ có thể giúp chúng tôi tìm ra anh trai cô, suy nghĩ đúng đắn của cô buộc cô phải đưa nó cho tôi bây giờ chứ”.
“Tôi sẽ không đưa ông cuộn băng”. Tôi nói. “Nhưng tôi sẽ thề với ông rằng chẳng có gì trong đó khiến ông có ý tưởng về bất kỳ nơi nào Mack có thể có mặt. Tôi sẽ nói thêm. Cuộn băng dài chưa đầy một phút. Mack nói vài lời với giáo viên kịch nghệ của anh ấy và bắt đầu trích đọc một đoạn thơ của Shakespear. Chỉ có thế”.
Tôi nghĩ Barrott tin tôi. Ông gật đầu. “Nếu cô nhận tin của anh ta,” ông nói, “hoặc nếu có điều gì nảy ra trong đầu khiến cô có thể giúp chúng tôi tìm ra anh ấy, tôi hi vọng rằng cô ghi nhớ là sinh mạng của Leesey Andrews quan trọng hơn nhiều so với việc cố gắng bảo vệ anh trai cô”.
Khi Barrott bỏ đi, tôi đã làm điều tôi biết phải làm ngay lập tức - gọi cho sếp của Aaron Klein - Elliott Wallace, người bạn tốt nhất của cha tôi, người chú thay thế của tôi, người cầu hôn mẹ tôi, và bảo với ông ấy rằng bằng việc vi phạm thỏa thuận chấp nhận các ước muốn của Mack, tôi đã biến anh trai mình thành kẻ bị tình nghi trong một vụ giết người và cả một vụ bắt cóc.
--!!tach_noi_dung!!--

Đánh máy: casau
Nguồn: casau - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: CtLy đưa lên
vào ngày: 20 tháng 2 năm 2016

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--