Dịch giả: Di Li
Chương 4

     ừ trong bếp, tôi lao ra cửa phía hàng hiên và chạy về hướng Marino. Chúng tôi suýt nữa đâm vào nhau.
- Cái quái gì thế...? - Anh hét lên sau đống gỗ.
- Có người theo dõi. - Tôi nói nhanh.
Que cời lửa rơi độp xuống đất và tức thì Marino chạy về phía sân sau, rút súng ra. Cùng lúc, Lucy cũng rút súng và ở bên ngoài, chúng tôi sẵn sàng thực hiện một cuộc truy đuổi.
- Kiểm tra vòng quanh nhà. - Marino ra lệnh - Tôi sẽ đi phía đằng này.
Tôi quay lại tìm đèn pin, và ngay sau đó cả tôi lẫn Lucy đều đi vòng quanh nhà, tai mắt căng ra, nhưng chỉ nghe thấy tiếng giày của chính chúng tôi lạo xạo trên tuyết. Tôi nghe tiếng Marino khóa súng khi cả ba tụ lại trong bóng tối gần mái hiên.
- Có dấu chân gần bờ tường. - Anh nói, hơi thở phả ra trắng xóa - Thực sự rất lạ. Những vết chân dẫn ra bờ biển và biến mất ở mép nước. Cô có biết gã hàng xóm nào hay ra ngoài đi dạo không?
- Tôi đâu có biết hàng xóm nào của bác sĩ Mant. - Tôi trả lời - Nhưng nếu có thì họ cũng không đường đột vào sân nhà người khác đâu. Mà ai lại muốn đi dạo trên bãi biển vào thời tiết này chứ?
- Còn trong khu nhà thì những dấu chân ấy dẫn đi đâu? - Lucy hỏi.
- Có vẻ như hắn ta trèo qua tường và đi khoảng gần hai mét trong sân trước khi quay trở lại. - Marino đáp lời.
Tôi nghĩ lúc Lucy đứng trước cửa sổ với ánh sáng của lò sưởi và đèn phía sau lưng, có thể kẻ theo dõi đã nhìn thấy con bé và sợ hãi bỏ chạy. Rồi tôi lại nghĩ đến một điều khác.
- Nhưng làm sao chúng ta biết được đó là đàn ông?
- Nếu không thì tôi thấy tội nghiệp cho người phụ nữ đó khi phải mặc chiếc áo khoác lớn đến như thế. - Marino nói - Giày của hắn cũng khoảng cùng cỡ với tôi.
- Giày hay ủng? - Tôi hỏi trong khi tiến về phía bức tường.
- Tôi không biết. Chúng có kiểu đế gạch chéo. - Marino đi theo tôi.
Dấu chân mà tôi nhìn thấy càng khiến tôi lo lắng hơn. Chúng không phải loại ủng thông thường hay giày thể thao.
- Chúa ơi, tôi nghĩ kẻ này dùng loại ủng chuyên dụng để lặn hay cái gì đó đại loại giống kiểu giày da cứng như ủng đi lặn. Mọi người nhìn đi.
Tôi chỉ vết giày cho Lucy và Marino. Họ cùng ngồi xuống cạnh tôi, đèn pin của tôi rọi vào những dâu chân nghiêng nghiêng.
- Không có mũi tròn. - Lucy nói thêm - Theo cháu chúng giống ủng lặn hoặc giày lội nước. Giờ mới là khó hiểu đây.
Tôi đứng lên và nghển cổ qua bức tường trong bóng đêm, nước đang lên. Không thể hiểu được ai có thể đi lên từ dưới biển như thế.
- Anh có thể chụp lại những thứ này không? - Tôi hỏi Marino.
- Chắc chắn rồi. Nhưng tôi lại chẳng có máy mà chụp.
Sau đó chúng tôi quay vào nhà. Marino tiếp tục đi lấy củi mang vào phòng khách trong khi Lucy và tôi quay lại bữa tối, mà tôi cũng không chắc là tôi có thể ăn được nữa không trong nỗi căng thẳng này. Tôi rót thêm một ly rượu và cố xua tan ý nghĩ về kẻ theo dõi vừa rồi, coi như đó là sự trùng hợp, một cuộc dạo chơi vô hại của ai đó thích thú với trời tuyết hay có thể thích lặn vào buổi đêm. Nhưng tôi biết rõ là không phải như thế, nên luôn để súng bên cạnh và thường xuyên liếc ra cửa sổ. Tâm trạng của tôi thật nặng nề trong khi đưa bánh kẹp vào lò hấp. Tôi tìm thấy pho mát Perma trong tủ lạnh và bắt đầu mài ra, rồi cho sung và dưa lên đĩa, thêm rất nhiều thịt hun khói vào phần của Marino. Lucy làm salad, và lúc này chúng tôi làm việc trong yên lặng. Cuối cùng cháu gái tôi cũng cất lời với giọng không vui vẻ gì.
- Dì thực sự bị dính vào vụ này rồi, dì Kay ơi. Tại sao điều này luôn xảy ra với dì chứ?
- Đừng để trí tưởng tượng của cháu lấn át. - Tôi nói.
- Giữa chốn hoang vu này mà dì dám ở đây một mình, chuông chống trộm thì không có mà khóa thì mỏng manh như cái nút lon bia ấy.
- Cháu đã ướp lạnh sâm panh chưa? - Tôi ngắt lời - Sắp tới nửa đêm rồi. Bánh kẹp chỉ mất mười phút thôi, có lẽ cũng phải mười lăm phút, trừ phi lò hấp của tiến sĩ Mant cũng như mấy thứ ở đây. Dì chẳng hiểu nổi tại sao có người làm bánh kẹp lasagne lâu đến hàng tiếng đồng hồ. Xong rồi họ lại thắc mắc rằng tại sao mọi thứ trở nên dai ngoách như vậy.
Lucy vẫn đang nhìn tôi, con dao gọt để cạnh bát salad. Con bé đã thái cần tây và cà rốt đủ cho cả một đội quân.
- Hôm nào đó dì sẽ làm món bánh kẹp với nụ atiso cho cháu ăn. Có atiso rồi thì cháu chỉ cần nước sốt Béchamel thay vì nước sốt Marinara...
- Dì Kay. - Con bé sốt ruột ngắt lời tôi - Cháu ghét dì như thế này. Và cháu sẽ không để dì làm thế nữa đâu. Cháu không quan tâm đến món bánh kẹp. Điều cháu quan tâm lúc này là dì đã nhận được một cuộc gọi kỳ lạ sáng nay. Rồi có một cái chết bất thường và người ta cư xử với dì rất đáng ngờ khi ở hiện trường. Giờ thì tối nay lại có kẻ theo dõi dì, hắn có thể đã mặc đồ lặn để vào đây.
- Chắc là hắn sẽ không quay lại nữa đâu. Mà cho dù đó là ai đi chăng nữa, chẳng lẽ hắn lại muốn thách đấu với cả ba chúng ta.
- Dì Kay, dì không thể ở lại đây được.
- Dì phải trông nom công việc cho tiến sĩ Mant, và dì không thể làm điều đó nếu vẫn ở Richmond. - Tôi nói với con bé trong khi mắt nhìn ra cửa sổ chỗ bồn rửa - Marino đâu rồi? Vẫn ở ngoài chụp ảnh à?
- Chú ấy đã vào nhà được một lúc rồi. - Sự thất vọng của con bé rõ ràng như một cơn bão sắp trờ tới.
Tôi bước vào phòng khách và nhìn thấy Marino đang ngủ trên đi-văng trong ánh sáng rực rỡ của lò sưởi. Tôi bước đến bên cửa sổ, chỗ mà Lucy đã đứng ban nãy. Bên ngoài lớp kính lạnh lẽo, phần sân phủ tuyết sáng mờ ảo như ánh trăng yếu ớt, và lỗ chỗ những vết chân hình êlíp mà chúng tôi đã để lại. Bức tường gạch tối đen, và tôi không thể nhìn được phía sau nó, nơi bãi cát thô kéo dài xuống tận biển.
- Lucy nói đúng. - Giọng Marino còn đang ngái ngủ vọng lên từ phía sau lưng tôi.
Tôi quay đầu lại.
- Tôi nghĩ anh đã ngủ rồi chứ.
- Tôi vẫn có thể nghe và nhìn thấy mọi thứ ngay cả khi tôi đã ngủ say như chết. - Anh nói thế khiến tôi không thể nhịn được cười.
- Rời khỏi chỗ quái quỷ này thôi. Đó là ý kiến của tôi. - Anh bắt đầu ngồi dậy - Tôi thì không đời nào muốn ở trong cái thùng thưa giữa chốn hoang vu này. Có gì xảy ra thì cũng chẳng có ai nghe thấy tiếng hét cả. Rồi cho tới khi có ai đó tìm thấy cô thì cô cũng đã được sấy khô và ướp lạnh rồi. Nếu may mắn một cơn bão nào đó chưa cuốn cô ra biển trước.
- Thôi đủ rồi. - Tôi phản đối.
Anh với khẩu súng trên bàn uống nước, đứng lên và nhét vào túi quần sau.
- Cô có thể để một bác sĩ khác đến đây và phụ trách khu vực Tidewater.
- Tôi là người duy nhất không vướng bận chuyện gia đình. Tôi sẽ đi lại dễ dàng hơn, đặc biệt là thời gian này.
- Thật là nhảm nhí. Cô không phải biện hộ cho việc đã ly hôn và không con cái.
- Tôi không bao biện.
- Và điều đó cũng không liên quan đến việc cô có thể yêu cầu ai đó đến ở đây tận sáu tháng. Thêm nữa cô còn là trưởng phòng, cô nên để người khác đến đây, cho dù có gia đình hay không. Cô nên ở trong nhà của mình thì hơn.
- Thực ra tôi cũng không nghĩ đến đây lại gặp những chuyện khó chịu như thế này. - Tôi nói - Nhiều người còn phải trả khá nhiều tiền để được ở trong những ngôi nhà gỗ ven bờ biển thế này cơ.
Anh chồm người về phía trước.
- Cô có thứ gì mà người Mỹ có thể uống được ở đây không?
- Có sữa.
- Tôi đang nghĩ đến đường dây nóng của Miller đây.
- Tôi muốn biết sao anh lại gọi cho Benton. Cá nhân tôi nghĩ quá sớm để dính líu tới Cục.
- Còn tôi không nghĩ cô đứng ở vị trí khách quan đối với anh ấy.
- Đừng có kích động tôi. - Tôi cảnh báo - Giờ đã quá muộn và tôi cũng mệt lắm rồi.
- Tôi chỉ đang nói chuyện rất chân thành với cô mà thôi. - Anh rút một điếu Marlborro ra khỏi bao và kẹp vào môi - Và rồi anh ấy sẽ tới Richmond. Tôi không nghi ngờ gì về điều đó. Anh ấy và vợ không đi đâu trong các kỳ nghỉ lễ, vì vậy tôi đoán anh ấy đã sẵn sàng cho một chuyến đi công vụ ngay thôi mà. Và đó sẽ là điều tốt đấy chứ.
Tôi không thể chịu được ánh mắt của anh, và tôi bực bội vì biết anh cũng biết rõ điều ấy.
- Thêm nữa. - Anh tiếp tục - Vào thời điểm này không phải cảnh sát Chesapeake có quyền yêu cầu Cục Điều tra Liên bang phải làm gì. Mà đó là tôi, và tôi có quyền. Trong trường hợp cô quên mất thì tôi là người chỉ huy khu vực có căn hộ của Eddings. Do vậy giờ đây tôi có liên quan, và đây là vụ điều tra liên quan nhiều cấp.
- Vụ án là ở Chesapeake, chứ không phải Richmond. - Tôi phản đối - Chesapeake là nơi đã tìm thấy xác nạn nhân. Anh không thể lấn sân họ như vậy, và anh biết rõ điều đó. Anh cũng không thể thay mặt họ mời Cục Điều tra Liên bang tham gia.
- Xem nào. - Anh vẫn tiếp tục - Sau khi xem xét căn hộ của Eddings thì tôi đã tìm thấy những gì...
- Anh đã tìm thấy gì? - Tôi ngắt lời - Anh muốn ám chỉ những thứ anh đã tìm được. Ý anh là kho đạn của cậu ta chứ gì?
- Hơn thế hoặc ít hơn thế. Chúng ta vẫn chưa đề cập đến phần đó kia mà. - Anh nhìn tôi và bỏ điếu thuốc ra khỏi môi - Điểm mấu chốt là Richmond đã có lý do để hứng thú với vụ này. Cho nên cô hãy tự cân nhắc xem mình có được mời tham gia không đã.
- Tôi e là tôi sẽ được mời tham gia bởi vì Eddings chết ở Virginia.
- Đừng nói với tôi rằng cô đã cảm thấy cứ như thể tất cả đều được mời đến sáng nay khi cô có măt ở hiện trường nhé.
Tôi im lặng bởi vì anh đã nói đúng.
- Việc đêm nay cô có một vị khách không mời chẳng lẽ lại không giúp cô nhận ra rằng mình không được hoan nghênh như thế nào. - Anh vẫn tiếp tục - Tôi muốn Cục Điều tra Liên bang tham gia vụ này bởi vì còn hơn cả việc anh chàng trên chiếc xuồng cô phải vớt dưới sông lên.
- Anh còn tìm thấy gì nữa trong căn hộ của Eddings? - Tôi hỏi.
Tôi có thể thấy rõ vẻ miễn cưỡng trong ánh mắt đang nhìn xuống, và tôi không hiểu gì cả.
- Trước tiên tôi sẽ mang bữa tối ra và rồi chúng ta sẽ ngồi xuống và nói chuyện. - Tôi đề nghị.
- Nếu như có thể chờ đến sáng mai thì tốt hơn. - Anh liếc về phía bếp như thể lo Lucy nghe lén.
- Marino, anh thấy lo lắng khi nói cho tôi biết điều gì đó từ khi nào vậy?
- Nhưng chuyện này khác. - Anh lấy tay xoa xoa mặt - Tôi nghĩ Eddings đã tham gia hội Tân Phục Quốc Do Thái.
Món bánh kẹp rất tuyệt vời vì tôi đã chắt hết nước của pho mát tươi mozzarella bằng một chiếc khăn nên nó không bị chảy nước quá nhiều khi nướng, và tất nhiên bột mỳ thì rất mới. Tôi chỉ nấu qua thay vì ninh nhừ và rải một lớp pho mát Parma mỏng lên trên khiến món bánh trông thật hoàn hảo.
Marino gần như ăn hết sạch bánh mì, còn phết thêm rất nhiều bơ với một lớp thịt hun khói và nhúng nước sốt cà chua, trong khi Lucy hầu như chỉ ăn một phần nhỏ trên đĩa. Tuyết rơi nhiều hơn, và khi Marino đang kể với chúng tôi về cuốn Kinh Thánh của Tân Phục Quốc Do Thái mà anh đã tìm được thì tiếng pháo giao thừa đã dội lại từ phía Sandbridge.
Tôi đứng dậy.
- Giao thừa rồi. Chúng ta phải mở sâmpanh chứ.
Tôi đã lo lắng hơn tôi nghĩ, vì những gì Marino vừa tiết lộ còn tồi tệ hơn cả những điều tôi đang lo sợ. Nhiều năm qua, tôi đã nghe khá nhiều điều về Joel Hand và những kẻ ủng hộ chủ nghĩa phát xít của ông ta, những kẻ tự gọi mình là người của Tân Phục Hưng. Họ sẽ tạo ra một trật tự mới, tạo ra một vùng đất lý tưởng. Tôi luôn lo sợ bọn chúng âm thầm đứng sau những bức tường vô hình bao quanh Virginia với một âm mưu gây ra thảm họa.
- Điều chúng ta cần làm là đột kích khu trại của bọn khốn đó. - Marino nói khi anh đi ra khỏi bàn ăn - Điều đó lẽ ra phải được thực hiện từ lâu rồi.
- Nhưng động cơ có thể là gì kia chứ? - Lucy hỏi.
- Với những con sóc như hắn ta, cháu không cần phải có động cơ nào cả.
- Ý kiến hay. Chú nên đề xuất điều đó với Gradecki. - Con bé nói đùa, ám chỉ Bộ trưởng Bộ Tư pháp của Mỹ.
- Nghe này, tôi có biết vài người ở Suffolk chỗ lão Hand đang ẩn náu, và những người hàng xóm thì có nhắc đến những điều vô cùng kỳ quái diễn ra ở đó.
- Những người hàng xóm thì lúc nào mà chẳng nghĩ đến những thứ điên rồ đang diễn ra trong nhà hàng xóm nhà mình. - Con bé nói.
Marino lấy sâmpanh trong tủ lạnh trong khi tôi đi tìm mấy cái ly.
- Những thứ kỳ quái như thế nào? - Tôi hỏi anh.
- Những chiếc xà lan đổ về sông Nansemond để dỡ các lô hàng lớn đến nỗi họ phải dùng cần trục. Không ai biết điều gì đang diễn ra ở đó trừ một vài phi công đã phát hiện ra những đống lửa mừng vào lúc nửa đêm, giống như chúng đang tiến hành một thứ nghi lễ thần bí nào đó. Người dân dịa phương thề rằng họ còn nghe thấy cả tiếng súng nổ trong suốt thời gian hành lễ và cả các vụ giết người trong trang trại của hắn.
Tôi đi vào phòng khách, định để lát nữa sẽ dọn dẹp mọi thứ. Tôi nói:
- Tôi cũng có biết mấy vụ án mạng ở bang đó, nhưng chưa từng nghe đến việc Tân Phục Quốc Do Thái có liên quan gì đến mấy vụ này, hay bất kỳ vụ phạm tội nào khác. Tôi cũng chưa từng nghe đến việc họ liên quan đến sự thần bí nào cả. Họ chỉ dính líu đến chính trị và chủ nghĩa cực đoan lập dị mà thôi. Dường như họ căm ghét nước Mỹ và có lẽ sẽ vui vẻ hơn nếu được sở hữu riêng một quốc gia của mình ở một nơi nào đó. Khi ấy lão Hand có thể sẽ là quốc vương. Hay Chúa Trời. Hay bất cứ thứ gì khác mà họ muốn.
- Cô có muốn tôi mở cái này không? - Marino vẫn giữ chai sâmpanh trong tay.
- Năm mới không còn mới nữa rồi. - Tôi ngồi xuống đi-văng - Để tôi đi thẳng vào vấn đề nhé. Eddings có mối liên hệ với những người của Tân Phục Quốc Do Thái sao?
- Chỉ vì cậu ta có một trong những cuốn giáo lý của họ, như tôi đã nói với cô. Tôi tìm thấy nó khi chúng tôi lục soát căn nhà.
- Đó là điều mà anh sợ tôi biết hay sao? - Tôi nhìn anh giễu cợt.
- Tối nay thì đúng vậy. Và tôi còn thấy lo hơn nếu như cô cháu gái này muốn đọc cuốn sách đó. - Anh nhìn sang Lucy.
- Chú Pete, - Cháu gái tôi nói giọng vừa phải - chú không cần phải bảo vệ cháu nữa, dù cháu đánh giá rất cao điều đó.
- Cuốn Kinh Thánh đó như thế nào? - Tôi hỏi.
- Không phải giống những cuốn Kinh Thánh mà cô có thể mang đến nhà thờ đâu.
- Kinh Thánh của quỷ Sa tăng à?
- Không, tôi không định nói như thế. Ít nhất thì cũng không giống những gì mà tôi đã từng thấy, bởi vì nó không nói về sự tôn sùng quỷ Sa tăng hay bất cứ biểu tượng gì khiến cô có thể liên tưởng đến điều đó. Nhưng chắc chắn không phải là thứ mà cô muốn đọc trước khi đi ngủ. - Anh lại liếc nhìn Lucy.
- Nó đâu rồi? - Tôi rất tò mò.
Anh bóc miếng kim loại trên nút chai và tháo đáy sắt ra. Tiếng nút chai bật rất lớn, và anh rót sâmpanh như kiểu người ta rót bia, nghiêng hẳn chiếc ly để tránh nổi bọt.
- Lucy, cháu có thể mang hộ chú cái vali ra đây. Nó ở trong bếp ấy. - Rồi anh nhìn sang tới khi con bé đã rời khỏi phòng và hạ thấp giọng - Tôi sẽ không mang theo cuốn Kinh Thánh đó nếu tôi biết tôi sẽ gặp con bé ở đây.
- Con bé đã lớn rồi. Nó còn là đặc nhiệm của Cục Điều tra Liên bang.
- Đúng vậy, nhưng cô bé đôi lúc cũng sẽ kiệt sức, và cô biết điều đó mà. Nó không cần thiết phải xem những thứ ghê rợn như thế. Tôi nói cho cô biết, tôi đọc nó vì tôi cần phải làm như thế, và tôi thấy sởn cả gai ốc. Tôi cảm thấy như tôi cần phải tới nhà thờ ngay lập tức. Cô đã bao giờ thấy tôi nói như vậy chưa? - Khuôn mặt anh trở nên căng thẳng.
Tôi chưa bao giờ nghe anh nói như vậy, và tôi cũng lo lắng. Lucy vừa trải qua một quãng thời gian khó khăn và điều đó thực sự khiến tôi lo ngại. Trước đây con bé cũng đã từng tự hủy hoại bản thân và tinh thần trở nên mất ổn định.
- Tôi không có quyền bảo vệ con bé. - Tôi nói khi nó quay lại phòng khách.
- Cháu hy vọng là không phải hai người đang nói về cháu. - Con bé nói khi đưa va-li cho Marino.
- Đúng vậy, chúng ta đang nói về cháu. Bởi vì chú nghĩ cháu không nên xem thứ này.
Móc khóa được bật lên.
- Vụ này của dì. - Đôi mắt con bé rất điềm tĩnh khi nhìn tôi - Cháu rất hứng thú và mong muốn được giúp đỡ dì thậm chí là điều nhỏ nhất, nếu có thể. Nhưng cháu sẽ ra khỏi phòng nếu dì muốn.
Kỳ lạ thật, đó là một trong những quyết định khó khăn nhất tôi từng phải đưa ra, vì nếu tôi cho phép con bé nhìn chứng cứ mà tôi muốn nó phải tránh xa thì đó là sự nhượng bộ của tôi trước những thành tựu trong nghề nghiệp của con bé. Tiếng gió đập mạnh vào cửa sổ và rú rít trên mái nhà, nghe như những linh hồn đang đau đớn. Tôi ngồi nhích lên trên đi-văng.
- Cháu có thể ngồi cạnh dì, Lucy. Chúng ta sẽ cùng xem.
Cuốn Kinh Thánh của Tân Phục Quốc Do Thái thực chất có tên là Giáo lý của Hand, vì tác giả của nó đã lấy cảm hứng từ Chúa và khiêm tốn đặt tên bản viết đó theo tên mình. Được viết theo phông chữ thời Phục Hưng trên giấy Ấn Độ, cuốn giáo lý được bọc trong lớp bìa da màu đen với trang trí ở gáy sách đã bị bợt ra và biến màu, in tên của ai đó tôi không rõ. Hơn một tiếng đồng hồ, Lucy dựa vào tôi và chúng tôi đọc trong khi Marino dò xét xung quanh, mang thêm củi vào và hút thuốc, sự bồn chồn của anh rõ ràng như những ngọn lửa đang lập lòe kia.
Giống như một cuốn Kinh Thiên Chúa, phần lớn trong bản viết đều được truyền tải qua những câu nói thần bí, những lời tiên tri và thành ngữ khiến cho văn bản trở nên đầy hình ảnh và hiện thực. Điều này là một trong những lý do khiến việc đọc nó rất khó khăn. Những trang sách đầy nhân vật và các hình ảnh thấm sâu vào những tầng lớp sâu hơn trong trí óc. Cuốn giáo lý, chúng tôi gọi như vậy trong những ngày đầu năm mới này, giới thiệu một cách chi tiết về việc làm thế nào để giết người, làm tổn thương, đe đọa, tẩy não và tra tấn. Phần đi sâu vào sự cần thiết của các cuộc tàn sát, bao gồm cả những minh họa, khiến tôi rùng mình.
Tôi thấy cả những đòn man rợ khi xưa của Tòa án Dị giáo, và điều đó lý giải rằng Tân Phục Quốc Do Thái hiện hữu để thực hiện một loại hình của Tòa án Dị giáo mới.
“Chúng ta đang ở vào thời đại mà những điều vô lý phải bị xóa sạch,” Hand đã viết như vậy, “và để thực hiện được điều đó chúng ta phải lớn tiếng như những chiếc chũm chọe. Chúng ta phải cảm nhận được dòng máu yếu ớt của chúng mát lạnh trên da thịt ta khi ta đắm mình trong sự hủy diệt chúng. Chúng ta phải đi theo Người Đứng Đầu trong ánh hào quang, và thậm chí cho tới khi chết”.
Tôi đọc về sự hủy diệt và những điều thần bí khác, và đọc kỹ những thiên kiến kỳ lạ cùng với sự hợp nhất và nhiên liệu có thể được sử dụng để thay đổi sự cân bằng của các vùng đất. Đọc hết những dòng cuối cùng của cuốn giáo lý, một bóng tối kinh khủng dường như bao trùm lấy tôi và căn nhà nhỏ. Tôi cảm thấy xấu xa và kinh tởm bởi ý nghĩ có những kẻ tồn tại suy nghĩ như vậy trong loài người chúng ta.
Cuối cùng thì Lucy cũng lên tiếng, bởi sự im lặng của chúng tôi đã kéo dài hơn một tiếng đồng hồ.
- Cuốn sách nói về Người Đứng Đầu và lòng trung thành của họ đối với hắn. Đó là một người hay một vị thần hay đại loại như vậy chăng?
- Đó là Hand, có thể lão ta nghĩ lão là Chúa Jesus hay một Đấng Cứu Thế chết tiệt nào đó. - Marino nói và rót thêm rượu - Cô có nhớ lần chúng ta gặp lão ta ở tòa án không?
- Chắc chắn tôi không thể quên được. - Tôi nói.
- Lão ta bước vào cùng với đám tùy tùng, bao gồm cả một luật sư ở của Washington, với chiếc đồng hồ bỏ túi bằng vàng và một cây gậy có chóp bạc. - Anh nói với Lucy - Hand mặc một loại quần áo được thiết kế sặc sỡ, với mái tóc dài màu vàng buộc túm đuôi ngựa, và hàng tá phụ nữ chờ bên ngoài tòa án chỉ để được lão liếc mắt tới, như thể lão là Michael Bolton không bằng.
- Lão ta đến tòa án để làm gì ạ? - Lucy nhìn sang tôi.
- Lão đệ đơn tố cáo, nhưng Tổng đoàn luật sư đã phủ nhận, vì vậy phải dẫn nhau ra tòa.
- Lão ta muốn gì cơ chứ? - Con bé hỏi.
- Về cơ bản, lão ta cố bắt chú phải chuyển giao hồ sơ cái chết của Thượng nghị sĩ Len Cooper.
- Tại sao?
- Lão cho rằng ngài Thượng nghị sĩ quá cố đã bị các kẻ thù chính trị đầu độc. Thực tế thì Cooper chết là do xuất huyết cấp tính một khối u não. Tòa án không công nhận điều gì với Hand cả.
- Cháu đoán Joel Hand không thích dì lắm đâu. - Con bé nói với tôi.
- Dì cũng mong thế - Tôi nhìn cuốn sách trên bàn uống nước và hỏi Marino - Cái tên trên bìa sách. Anh có biết Dwain Shapiro là ai không?
- Tôi cũng định nói đến điều đó. Đây là tất cả những gì tôi có thể tìm thấy trên máy tính. Hắn ta sống trong khu vực của Tân Phục Quốc Do Thái ở Suffolk cho tới mùa thu năm ngoái sau khi hắn rời bỏ giáo phái. Khoảng một tháng sau đó, hắn đã bị giết trong một vụ cướp xe hơi ở Maryland.
Chúng tôi yên lặng trong giây lát, và tôi cảm thấy các ô cửa sổ đen thẫm của ngôi nhà này giống như những đôi mắt hình vuông lớn. Sau đó tôi hỏi:
- Có người bị tình nghi hay nhân chứng nào không?
- Không ai biết gì cả.
- Làm sao Eddings lại có được cuốn giáo lý Shapiro? - Lucy hỏi.
- Rõ ràng, đó là một câu hỏi đáng giá hai mươi nghìn đô la. - Marino đáp - Có thể Eddings đã từng trò chuyện với hắn ta về một vấn đề nào đó, hay có thể là họ hàng của cậu ta cũng nên. Đây không phải là một bản copy, và ngay đầu cuốn sách cũng có dòng chữ là Không Được Để Sách Rời Khỏi Tay Ngươi. Nếu bạn bị bắt gặp đang cầm cuốn sách của người khác, đó là lúc bạn có thể nói lời chào tạm biệt được rồi đấy.
- Điều đó đã xảy ra với Eddings. - Lucy bình luận.
Tôi không muốn cuốn sách ở đâu đó quanh mình và ước gì tôi có thể ném nó vào lò sưởi.
- Tôi không thích chuyện này. - Tôi nói - Không thích một chút nào cả.
Lucy nhìn tôi tò mò.
- Không phải dì đang để những điều mê tín đó ám ảnh chúng ta đấy chứ?
- Những kẻ đó đang làm bạn với quỷ sứ. - Tôi nói - Và tôi thừa nhận rằng quỷ dữ đang tồn tại trong thế giới này và chúng ta không thể coi nhẹ được. Chính xác thì anh đã tìm thấy cuốn sách kinh khủng này chỗ nào trong nhà Eddings? - Tôi hỏi Marino.
- Dưới gầm giường.
- Nghiêm túc đấy chứ?
- Tôi đang rất nghiêm túc đây.
- Và chúng ta chắc chắn Eddings sống một mình chứ?
- Có vẻ là như vậy.
- Thế còn gia đình cậu ta?
- Cậu ta có một người cha đã qua đời, một anh trai ở Maine và mẹ đẻ sống ở Richmond. Thực ra rất gần chỗ cô ở.
- Anh đã nói chuyện với bà ấy chưa?
- Tôi có tạt qua thông báo tin buồn cho bà ấy và hỏi liệu chúng tôi có thể tiến hành một cuộc khám xét kỹ lưỡng hơn căn nhà của con trai bà ấy không, và chúng tôi sẽ thực hiện vào ngày mai. - Anh nhìn đồng hồ - Tôi đoán là tôi muốn nói ngày hôm nay.
Lucy đứng dậy và tiến gần đến chỗ lò sưởi. Con bé chống khuỷu tay lên đầu gối và hai tay ôm lấy cằm. Phía sau, những hòn than trở nên sáng rực trong lớp tro dày.
- Sao chú biết cuốn kinh này bắt nguồn từ Tân Phục Quốc Do Thái? Theo như cháu biết thì tất cả những gì chú biết đó là cuốn sách thuộc sở hữu của Shapiro, và làm sao chúng ta có thể chắc chắn hắn ta có nó từ đâu?
- Shapiro đã từng là thành viên của Tân Phục Quốc Do Thái cho tới tận cách đây ba tháng. Chú đã nghe nói Hand không phải là một bộ óc thực sự khi người ta muốn rời bỏ hắn ta. Chú hỏi cháu một điều. Có bao nhiêu người từng tham gia Tân Phục Quốc Do Thái mà cháu biết?
Lucy không nói được gì. Tất nhiên tôi cũng không thể.
- Lão ta thu nạp môn đệ ít nhất mười năm nay rồi. Và chúng ta chưa bao giờ nghe thấy bất cứ điều gì về việc có ai đó rời bỏ lão phải không? - Anh tiếp tục - Chúng ta biết thế quái nào được việc lão ta đã chọn những ai trong trang trại của lão.
- Sao cháu lại chưa từng nghe gì về lão ta nhỉ?
Marino đứng lên uống cạn ly sâmpanh.
- Vì người ta không dạy cháu những môn của lão ta ở Học viện Công nghệ Massachusetts và Đại học Virginia.