Dịch giả: Hà Tài
Chương 20

     ần giữa trưa. Cả ba người, Joe, Adams và Angela đều có mặt ở cửa hàng ăn của Joe.
Ngay từ đầu phiên tòa, Webston đã tuyên bố hủy bỏ vụ án sau khi ông chánh án quận Himes chính thức quyết định rút lui. Sự kiện này đã gây ra đôi chút ngạc nhiên trong công chúng, nhất là trong giới báo chí vì họ chưa được biết gì về tội trạng của Edward. Làm xong thủ tục miễn tố, trạng sư Adams và Angela đến gặp ngay Joe. Anh chiêu đãi họ một bữa rượu. Sally được nghe Bill xác nhận về phẩm chất đạo đức của Joe, lấy làm phấn khởi, đon đả đi chuẩn bị bữa tiệc rượu thật tuyệt vời! Còn Angela thì quên hết cả nỗi mệt nhọc đã trở lại tỉnh táo. Nàng nói:
- Anh Joe thân mến! Anh đã cho em trạng sư Adams, thật là một vị trạng sư tuyệt vời! Không biết nói đến bao giờ cho hết lời cám ơn anh! Không có trạng sư Adams thì làm sao ta hiểu nổi hành vi ghê tởm của Edward?
- Thế bây giờ cô sẽ làm gì đây? - Adams hỏi.
Đôi mắt cô gái bỗng trở nên nghiêm túc:
- Tất nhiên em phải lãnh đạo toàn bộ xí nghiệp thôi.
- Em nên đi nghỉ ít ngày - Joe vừa nói vừa mỉm cười đầy ẩn ý - Anh biết một nơi tuyệt! Đến đó, chúng ta sẽ được yên tĩnh nghỉ ngơi.
Cô gái lắc đầu:
- Anh Joe! Em lấy làm buồn. Chuyện ngày trước giữa anh em mình vui thật đấy. Nhưng bây giờ thì phải chấm dứt! Em muốn giành tất cả nghị lực vào công việc quản lý nhà máy.
Joe nhếch miệng cười, chịu đựng:
- Đáng tiếc thật! Tuy nhiên anh vẫn cầu mong cho em gặp nhiều may mắn. Nếu một ngày nào đó, ngồi ở buồng giám đốc mà em cảm thấy cô đơn thì cứ gọi điện cho anh!
Sally đặt mấy chai rượu Martini lên bàn, người cọ vào Joe. Còn anh thì xoa nắn đôi mông một cách tự nhiên, thoải mái. Cho đến khi Sally đi ra Adams mới lại nói:
- Trên thực tế thì từ nay, Angela coi như đã rũ sạch mọi sự nghi ngờ. Việc hủy bỏ vụ án sẽ ngăn chặn những cuộc điều tra mới nữa. Còn Edward và Bruce thì sẽ phải chạy lo bảo vệ cho mình, còn đâu thì giờ mà nghĩ đến bản chúc thư.
Angela gật đầu, thoải mái. Rồi nàng nói khẽ với Adams:
- Nay tình hình đã ổn. Em nghĩ là có thể trả lời để trạng sư rõ một điều mà trước đây trạng sư đã không dám hỏi thẳng em. Em rất khâm phục tài nghệ đối chất của trạng sư trước những lời tố cáo của cô gái già Baker khốn nạn kia, nhưng sự thật là em có nằm với ông bác em. Em xin thú nhận là ngay từ đầu em chẳng hề suy nghĩ gì. Vào một buổi tối, trong khi em đang nâng bác dậy thì người em nghiêng đổ xuống giường bác nằm. Thế là bác ôm lấy em. Mới đầu em cho chỉ đến thế thôi! Nhưng sau đó em thấy bác thèm muốn lắm. Em định vùng đứng dậy nhưng bác vừa khóc vừa xin em để cho bác làm. Em xin thề là rõ ràng em nhìn thấy nước mắt bác lưng tròng! Thế là do yếu đuối và một phần cũng do tình thương, em đã nhượng bộ, chiều bác.
Rất bình thản, Angela nhấp một hớp rượu Martini, rồi kể tiếp:
- Cho đến tận đêm hôm sau thì bác mới ngã giá. Bác sẽ giành cho em trọn quyền thừa kế gia tài nếu em chịu tiếp tục làm người tình của bác. Em biết là em đang bị bác đe dọa truất quyền thừa hưởng.
- Thế sao cô đã chấp nhận? - Adams ngạc nhiên hỏi - Được hưởng một phần ba gia tài cũng đã là một món tiền to rồi chứ!
Angela Winters đăm đăm nhìn trạng sư Adams một lúc với đôi mắt thật trong sáng.
- Đúng thế! Đó đã là một món tiền to nhưng chưa phải là cả một gia sản. Gia sản thực sự cũng như quyền hành, không thể chia sẻ cho ai cả! Các vua chúa ngày xưa quán triệt chân lý đó nên đã thiết lập quyền thừa tự bất khả xâm phạm cho con trưởng. Em thừa nhận rằng trước kia em là đứa con gái điếm sáng giá nhất ở đất nước Hoa Kỳ này. Nhưng có được một gia sản thực sự thì bất kể bằng phương tiện gì miễn là đạt được mục đích. Ông bác em là người rất thấu triệt điều đó. Nguồn gốc gia sản của bác không được minh bạch lắm. Em biết rõ là bác em đã trúng to nhờ các vụ buôn lậu. Nhưng cái thông minh sáng suốt của ông bác em là sau đó bác đã đem vốn đầu tư vào các công việc làm ăn hợp pháp hơn. Em cùng huyết thống với bác nên bác đoán ra ngay rằng em không thể nào khước từ lời đề nghị của bác được.
Nói rồi, Angela bỗng đứng dậy:
- Một lần nữa, em xin cám ơn trạng sư và mong trạng sư đừng quên gởi đến cho em bản kê các khoản thù lao cho trạng sư. Lúc này em không còn phải ngồi tính toán từng đồng đô-la như trước kia nữa.
- Cô khỏi phải lo! Khoản tiền thù lao sẽ tính theo tỷ lệ với cái mà cô gọi là gia sản của cô đó!
Nàng đi rồi, đôi bạn ngồi lại với nhau, suy ngẫm! Bỗng Joe bật lên tiếng cười khỏe khoắn, tràn đầy sinh lực:
- Sally! Em mang lại đây hai chai Martini nữa. Đêm nay anh xin hứa là sẽ đền bù lại cho em đêm vừa qua!

HẾT


Xem Tiếp: ----