Dịch giả: Hà Tài
Chương 19

     úng bảy giờ bốn mươi lăm phút, Adams đi vào cửa hàng ăn của Joe. Ông ngồi xuống một cách nặng nhọc. Sally nét mặt cau có, đi đến. Adams vừa lên tiếng hỏi thì cô đã nức nở:
- Lần này thì nhất định Joe đã lừa dối em. Thường ngày, khi đi về muộn thì bao giờ Joe cũng ghé qua buồng em để chứng minh là đã không hoang phí sức lực ở nơi khác. Thế mà đêm vừa rồi, về đến đây, Joe lên thẳng buồng mình!
Adams phải ngồi kể chuyện Sylvia bị bắt cóc nhưng vẫn không thuyết phục được cô ta. May sao! Bill vù tới, dưới nách kẹp một tờ báo. Anh trải tờ báo ra và nói:
- Nhờ manh mối của cậu mà mình được số báo đặc biệt này, đốt cháy trụi mấy tờ báo khác. Câu chuyện phiêu lưu của vợ cậu, mình để lên trang đầu. Thể theo yêu cầu của cậu mình đã bốc cao ông đại úy Carlting lên. Như thế hơi bất công với Joe vì chính hắn là người thực hiện phần lớn công việc.
- Có thế mới cẩn tắc vô áy náy! Cậu hiểu không? Vì chẳng còn có thể chê trách được Joe điều gì cả. Người ta sẽ cho là Joe chỉ làm cái việc giúp đỡ cảnh sát, chứng tỏ Joe là một công dân tốt.
Sally nghe xong chuyện mới yên tâm đi chuẩn bị ăn uống.
Giữa lúc đó thì Joe đến, mặt tươi tỉnh, râu cạo nhẵn nhụi. Không có gì tỏ ra vừa trải qua một đêm cực kỳ vất vả. Adams nói kháy:
- Suýt nữa cậu bị kết tội vắng mặt. May có Bill cứu vãn cho.
Đại úy Carlting cũng vừa đến và ngồi vào bàn.
Đôi mắt ông thâm quầng, sắc mặt tái xám. Ông uống một mạch tách cà phê rồi thở ra và nói:
- Thế mà nó còn ngon hơn cái thứ nước ngọt màu mè của sở cảnh sát đấy! Sáng nay tôi đánh thức ông Himes dậy từ sớm tinh mơ để thuật lại câu chuyện cho ông ta nghe. Cả hai thằng Steele và Bruce đều đã thú nhận nhưng không may cho ông trạng sư là Bruce đã tìm được lý do ngoại phạm. Hôm đó hắn đi chơi mãi đến năm giờ sáng mới mò về nhà, như thế nghĩa là hắn về tới nhà sau khi ông già Lockwood đã chết.
- Kết quả xét nghiệm các ống thuốc moócphin thế nào?
- Phòng xét nghiệm xác nhận kết quả giống như lần xét nghiệm trước nghĩa là liều lượng moócphin trong mỗi ống tăng lên gấp năm lần. Nhưng xí nghiệp sản xuất thuốc thì khẳng định không thể nhầm đến thế được.
- Còn công việc điều tra về cái chết của Joye đến đâu rồi?
Carlting nuốt trôi đĩa trứng rồi mới nói:
- Nếu Himes biết tôi đã gặp ông thì ông ta sẽ nổi khùng lên mất! Tuy nhiên khi ra trước tòa, thấy tôi không nói gì thì ông nhớ nhắc tôi làm nhân chứng cho bên bị cáo nhé!
Adams gật đầu đồng ý ngay.
- Ở đây là chúng ta nói chuyện riêng tư với nhau chứ khi ra trước tòa mà tôi phải thúc ông thì cũng khổ tâm lắm!
- Chúng ta đã làm khổ luật sư Heatheliff nhưng thực ra ông ta chẳng có gì đáng chê trách ngoài một tí vấp váp trong quan hệ vợ chồng, giữa ông với cô thư ký. Chúng ta nên tập trung tìm hiểu về gã đàn ông bí mật mà cô ta thường tiếp tại nhà. Khó khăn biết bao mới lần mò ra được một cô bạn thân của cô ta tên là Pamela Stacy. Cũng như Joyce, cô gái này sống nhờ vào đàn ông nhưng nhiều người cùng một lúc, như vậy cô ta là gái điếm thượng lưu cho nên khó mà cô ta tự mò đến đây với chúng ta. Nhưng tôi đã tìm ra địa chỉ của cô ta và đã cho người đến hỏi tại nhà rồi.
- Himes phản ứng thế nào?
Carlting hý lên một tiếng:
- Ông ta vẫn theo đuổi việc kết tội Angela nhưng ông đã tự nhận thấy ngày càng đuối lý.
Mặc dù thể xác rất mệt mỏi nhưng Adams vẫn tập trung suy nghĩ. Trong đầu ông những quân cờ đang rối mù lên, chỉ cần đi nhầm một nước là hỏng cả cuộc cờ.
Rất đúng giờ, quan tòa Webston khai mạc phiên tòa. Mới vào, ông đã nói ngay:
- Tôi muốn gặp cả bên nguyên và bên bị cáo.
Himes và Adams đến gặp ông.
- Ông trạng sư! Tôi được thông báo về chuyện không may vừa xảy ra cho bà nhà. Nhờ ông chuyển lời tôi thăm hỏi và chúc bà nhanh chóng bình phục. Chắc là cả đêm vừa rồi ông mất ngủ, vậy ông có muốn tạm hoãn phiên xử hôm nay không? Nếu tạm hoãn thì ông chánh án địa phương có thì giờ để sắp xếp lại bản cáo trạng sau việc tống giam tên Kruger và việc bắt giữ tên Bruce Lockwood.
Himes chưa kịp mở miệng nói thì Adams đã lên tiếng:
- Tôi muốn bàn riêng với quan tòa và ông chánh án địa phương vì tôi đã nắm được căn nguyên của vụ này. Chỉ còn thiếu bản báo cáo của ông đại úy cảnh sát Carlting nộp cho tòa nữa là xong.
Một lần nữa Himes định phản đối lại nhưng Webston sau một lúc suy nghĩ đã bảo ông ta không được lên tiếng.
- Phiên tòa tạm hoãn. Mời họp riêng ở văn phòng tôi, khoảng mười phút.
Công chúng xì xào bực bội. Chỉ có các nhà báo, đã quá quen nhàm với những chuyện như vậy, lặng lẽ bỏ ra khỏi phòng xử, đi tìm các quán giải khát gần đó. Adams và Himes đến phòng làm việc của Webston cùng một lúc. Himes nói:
- Tôi xin chúc bà nhà chóng hồi phục. Tôi được biết rằng ông đã tích cực cộng tác với bên cảnh sát và tôi xin cam đoan với ông rằng cho đến bây giờ tôi không ghi nhận được một lời kêu ca nào về bất kỳ một người bạn nào của ông cả.
- Xin cám ơn. Cho tôi gửi lời thăm bà nhà. Chờ cho nhà tôi bình phục, ta sẽ tổ chức một bữa chén với nhau.
Webston mời hai người ngồi xuống rồi nói:
- Ông trạng sư! Cho tôi một điếu thuốc. Xin thú thực, tôi chẳng còn hiểu vụ này ra làm sao cả.
Adams bắt đầu nói:
- Tôi cho là vì đã xảy ra nhiều sự kiện linh tinh quá nên làm rối rắm chủ đề chính. Nếu ta gạt bỏ các sự kiện thứ yếu đi thì còn lại gì? Còn lại: một gia tài kếch xù, một ông già hấp hối và ba người cháu được thừa hưởng. Lần lượt chúng ta hãy xem xét từng người một. Cô Angela đã tận tụy chăm sóc cho ông bác và chắc chắn được hưởng ít nhất một phần ba gia tài nếu không phải là toàn bộ vì điều này cũng có thể ông già đã hở ra với cô. Vậy thì dại gì mà cô ta lại đi giết chết ông già trong khi ông đã gần đất xa trời?
Himes cướp lời ngay:
- Nhưng cô ta có cái việc cũ ngày xưa bị tống tiền và cái trò cô dàn dựng để làm ông già thay đổi bản chúc thư thì sao đây?
Lập tức Adams trả đũa:
- Chúng ta phải nhìn thẳng vào thực tế. Tôi không cần biết và tôi cũng chẳng bao giờ cần biết vì sao ông Lockwood đã thay đổi bản chúc thư. Vì ông già bực mình với tư cách của Bruce chăng? Hay sự tận tụy của Angela làm ông xiêu lòng? Thậm chí nếu cô ta có những hành vi phi đạo lý đi nữa thì liệu ông có thể chứng minh việc đó trước tòa được không?
- Chắc chắn là không được rồi - Quan tòa Webston nhận xét - Hơn nữa khi cô ta biết mình sẽ được thừa hưởng toàn bộ gia tài thì dại gì cô giết chết ông bác?
Adams nói tiếp:
- Ta hãy nhắc trở lại trường hợp Kruger. Giả thử khi còn trẻ tuổi cô Angela có phạm sai lầm gì đó thì ai ngăn cấm cô tiếp tục cho Kruger tiền?
Phần nào có suy nghĩ về sự dối trá có hiệu quả của mình, trạng sư Adams không ghìm nổi một tiếng thở dài khi nghe Webston nói:
- Đứng về mặt pháp lý, những lời khai của Kruger không có gia trị vì chính hắn đã tự xin rút lui lời cung và bị tống giam rồi!
- Nếu Angela vô can thì làm sao ông giải thích việc ông già Lockwood chết sớm vậy? - Himes hỏi.
Adams đề nghị:
- Chúng ta hãy tiếp tục xem xét các trường hợp khả nghi. Tôi nói qua về Bruce Lockwood. Chắc tên này không biết có bản chúc thư mới nên hắn đã nghĩ rằng cho mấy thằng bạn du đãng đến loại trừ tôi thì cô Angela sẽ bị kết tội, dầu có khi chỉ là tượng trưng thôi thì về mặt pháp lý cũng đủ để cho cô mất quvền thừa kế. Trường hợp của người anh hắn là Edward Lockwood lại còn ly kỳ hơn. Tay này thông minh, có học thức, hay tính toán. Giả thiết thứ nhất là anh ta có biết việc ông bác thay đổi chúc thư.
Webston nói luôn:
- Khó chấp nhận giả thiết này vì luật sư Heatheliff đã khẳng định là không nói cho ai biết việc ấy cả.
Adams bẻ lại:
- Chết! Ông quên! Còn một người thứ hai nữa cũng đã ký tên vào cái phong bì đựng chúc thư. Đó là cô Linton, thư ký của luật sư Heatheliff! Và từ hơn một tháng nay, cô ta có tiếp một vị khách rất kín đáo...
Để chặn trước sự phản kháng của Himes, Adams nói tiếp:
- Tôi đồng ý đấy chỉ là giả thiết. Chỉ ông đại úy Carlting mới có thể cho ta biết thực hư thế nào.
Bỗng nhiên quan tòa Webston thấy hứng thú liền giục Adams nói tiếp.
- Giả dụ tôi ở vào vị trí của Edward biết mình đã mất phần thừa hưởng thì thế nào cũng phải tìm mọi cách để giành lại, ít nhất cũng được một phần nào. Tác động cho ông bác thay đổi ý kiến chăng? Anh ta không có khả năng và cũng chẳng còn thì giờ nữa vì ông cụ cũng sắp từ giã cõi đời. Vậy anh ta chỉ còn hai giải pháp: một là giết chết Angela, thế thì nguy hiểm quá và cũng khó thực hiện, hai là làm thế nào tự tay cô ta giết chết ông bác.
- Không thể thế được! - Himes kêu lên.
- Để cho ông trạng sư nói tiếp. - Webston vừa gợi ý vừa đưa tay rút một điếu thuốc trong gói thuốc lá mà Adams đã có dụng ý đặt ngay trên mặt bàn.
Adams chìa bật lửa ra rồi nói:
- Các vị hãy nhớ lại nội dung báo cáo của các nhà chuyên môn: có những ống thuốc chỉ đựng nước và có những ống lại chứa moócphin đến gấp năm lần liều lượng bình thường. Có những vỏ ống thuốc chẳng tìm thấy một dấu vết chỉ tay nào! Thế mà theo lời khai thì chính Edward đi mua ở cửa hàng dược tất cả những ống thuốc đó.
- Tôi vẫn chưa hiểu Edward đã làm như thế nào? - Himes hỏi.
- Tôi nghĩ là anh ta đã cưa đầu các ống thuốc, dùng kim tiêm hút hết moócphin ra rồi bơm dung dịch sinh lý vào và sau đó hơ lửa hàn đầu ống thuốc lại.
Webston giải thích ngay:
- Chính vì thế mà tiêm vào không đưa lại kết quả nên ông già Lockwood đã phải trải qua những đêm đau đớn khủng khiếp.
- Đến ngày đã định Edward đi mua hộp thuốc mới, cắt đầu các ống thuốc ra và bơm vào đó liều lượng thuốc mạnh gấp năm lần, lấy từ các ống được hút ra.
- Thế thì khối lượng thuốc phải nhiều lên chứ! - Himes bẻ lại.
- Ồ! Khó gì! Chỉ cần cô đọng dung dịch lại thôi! Đó là điều mà bất kỳ một học sinh nào đã học qua môn hóa học đều có thể làm được cả. Sau đó Edward chỉ có việc đưa hộp thuốc cho Angela, trông bên ngoài vẫn nguyên vẹn! Và không quên dặn dò cô ta khi cần thì cứ tiêm cho bác theo yêu cầu của bác. Theo lời khai của Angela thì cô đã tiêm một lúc hai ống nghĩa là mười xăngtigram. Thử nghĩ xem: một ông già trước đó mấy ngày liền không được tiêm moócphin thật - vì các ống thuốc đã bị Edwad bơm tráo dung dịch sinh lý vào - thì một mũi tiêm với liều lượng mười xăngtigram sao không chết? Rồi sáng hôm sau trong cảnh tang tóc lộn xộn, Edward đã chẳng khó khăn gì mà lấy trộm hộp thuốc độc rồi đập ống cho thuốc chảy vào bồn rửa, sau đó đặt trở lại vào hộp thuốc và không quên lau sạch các vỏ ống thuốc để xóa lằn chỉ tay. Xong xuôi, chỉ còn việc đổ tội cho Angela đã tiêm thuốc giết chết ông bác!
Cả ba người ngồi lặng yên một lúc lâu. Webston thở dài, dí tắt đầu mẩu điếu thuốc rồi hỏi:
- Thế còn Kruger thì hắn đến để làm gì?
Adams đáp lại một cách thận trọng:
- Có thể hắn đọc báo biết vụ án nên đến khai láo.
Giữa lúc đó có tiếng gỗ cửa của bảo vệ viên:
- Đại úy Carlting muốn gặp ông chánh án quận.
- Mời ông vào.
Ông đại úy ngồi xuống và được mời phát biểu:
- Tôi có tư liệu điều tra về vụ cô Linton. Một cô gái tên là Stacy cho biết Joyce là tình nhân của Edward và anh này có hứa là sẽ cưới cô ta làm vợ sau khi ông bác chết. Anh ta dặn Joyce là phải giữ bí mật tuyệt đối nhưng cô này đã đi khoe với cô bạn gái thân nhất của mình. Đặc biệt có một chi tiết rất quan trọng là trong buổi tối cô ta bị giết, chúng tôi đã tìm thấy trên giá tủ hai cái cốc đã được rửa cẩn thận. Chúng tôi cho là kẻ sát nhân đã ngồi cùng uống rượu với nạn nhân. Ông Burdan đã xác nhận hai đoạn lằn chỉ tay trên cốc đúng là của Edward.
- Xin cám ơn ông đại úy! - Himes nói - Tôi sẽ nghiên cứu kỹ những lời báo cáo của ông.
Ông sĩ quan cảnh sát vừa bước ra khỏi phòng thì ông chánh án Himes đã tuyên bố:
- Trạng sư Adams! Một lần nữa, lẽ phải lại thuộc về ông!
Quan tòa Webston nói tiếp ngay:
- Lúc này vụ Joyce chưa đưa ra tòa xét xử. Ta hãy trở lại vụ Angela Winters. Tôi xin hỏi ông Himes: ông có còn buộc bị cáo vào tội giết người có chủ đích nữa không?
Himes tỏ ra biết điều, nói chữa thẹn:
- Tôi đã nhận thấy sai lầm. Xin rút lui.
- Tốt! Vậy tôi thảo văn kiện hủy bỏ vụ án.
Rồi Webston còn nói thêm trước khi mọi người chia tay:
- Ông có cho là cần phải truy tố Edward về tội giết chết ông bác không?
- Tôi cho là khó chứng minh được việc tráo đổi các ống thuốc. Vả lại tôi cũng không rõ trong môn luật học có nói về trường hợp giết người như kiểu này không? Hơn thế nữa, tôi muốn có điều kiện để chuẩn bị kỹ lưỡng hồ sơ vụ án Linton. Như thế, Edward sẽ phải trả giá cho cả hai vụ án.
- Tôi cũng mong thế! Vì gã thanh niên này cần phải bị từng trị. Ai lại tàn bạo đến mức bắt một cụ già đau đớn trong hai tuần liền không có được một liều thuốc an thần!