Dịch giả: Khanh Khanh
Chương 22

     utger nghe những âm thanh khủng khiếp phát ra khi thân hình bất động của gã đồng nghiệp bị kéo lê trên nền đất và gã đờ đẫn trong nỗi kinh hoàng băng giá.
Những gì gã nhìn thấy bây giờ thật giống một đoạn phim rùng rợn, nơi hình ảnh đã đóng băng lại trong một thoáng, mặc dù cả hai đều chuyển động, bởi Diondra đang tiếp tục kéo nạn nhân của ả vào trong phòng.
Người cô ta dính máu. Zingara cũng thế. Không còn cách nào khác, Rutger nhìn kỹ những vết thương và thoắt nín thở khi nhận ra những vết thương rùng rợn. Gã là người quen thạo chiến trường, gã đã nhìn thấy những người đàn ông gây thương tích hoặc giết chết nhau bằng dao, bằng gậy, bằng đủ mọi loại vũ khí trên đời, nhưng những vết thương đó trông thật khác, chúng phẳng chứ không lởm chởm như thế này. Một sự nghi ngờ khủng khiếp bùng nổ trong huyết quản Rutger khi hắn nhìn lên khuôn miệng đầy máu của Diondra.
Gã đàn ông sặc sụa, ngạt thở, mặt tái nhợt và gã không khỏi lấy làm ngạc nhiên tại sao mà gã vẫn còn chuyển động được. Từng bước, từng bước, Rutger đi giật lùi, bao quanh bởi những giọng nói thì thào gớm ghiếc, chìm người vào trong làn ánh sáng màu xanh tỏa ra từ những màn hình canh gác, biến da hắn sang màu xác chết. Tay cận vệ thấy mình quả thật đang là một xác chết biết đi, rồi gã ấn người xuống một trong những chiếc ghế trong phòng.
Diondra chẳng để ý gì tới gã. Á ta bước tiếp, từng bước, từng bước một. Ngôi nhà này là của cô ta, cái hầm mộ khổng lồ mà cô ta dùng để chứa xác chết. Cô ta đã muốn được bảo vệ, nhưng thật ra chính những người cận vệ mới cần phải được bảo vệ trước cô ta. Rutger bây giờ không còn tin rằng ba người đồng nghiệp kia còn sống. Không, họ đều đã bỏ mạng. Chắc chắn họ đã chết rồi.
Cả gã cũng sẽ chết.
Diondra đã đến ngang màn hình thứ nhất. Cô ta dừng chân, buông cổ tay người đàn ông tóc đen. Cánh tay rơi xuống, đập xuống nền phòng, dừng lại, giống như toàn bộ cơ thể Zingara.
Rutger ném một cái nhìn thật nhanh xuống thân hình bất động đó. Rõ ràng là bạn đồng nghiệp của gã đã chết rồi.
Diondra ngẩng đầu lên. Cô ta nhìn về phía gã. Cái nhìn từ đôi mắt có những quầng viền đen đậm cùng hai con ngươi màu đỏ, và cô ta bành rộng hơn nữa hai vệt môi đẫm máu. Đã rõ rồi, gã là nạn nhân cuối cùng, và Rutger nghĩ rằng tất cả những chuyện này không thể nào là sự thực. Cuộc đời không có những chuyện như vậy, đây là một cơn ác mộng độc ác và khủng khiếp, tới một lúc nào đó gã sẽ tỉnh dậy và sung sướng quay trở lại với đời thường.
Diondra giơ tay lên. Từ cổ họng cô ta phát ra những tiếng gầm gừ. Tiếng gầm như của một con thú dữ và rất hợp với hình dáng cô ta lúc này. Rutger thấy cô ta không còn là người nữa.
Cô ta đã trở thành một con thú, một con quỷ hung ác!
Gã chuyển động quai hàm nhưng không nói nên lời. Hai con mắt lồi ra vì sợ hãi, tay cận vệ thở hào hển thành tiếng, rồi gã giơ được khẩu súng lên ngang tầm cần thiết. Cho tới nay, gã vẫn chưa thốt lên được lời nào, nhưng gã muốn vượt khỏi trạng thái đó và không khỏi ngạc nhiên khi thấy mình đột ngột nói lên được.
- Mày vừa làm gì với cậu ấy? Mày... đồ thú dữ?
Diondra không trả lời.
- Nói đi!
Ả đàn bà vẫn tiếp tục im lặng. Chỉ có vầng trán lay động. Những nếp nhăn hiện lên trên nền da, như thể Diondra muốn suy nghĩ tìm câu trả lời.
- Những người khác đâu? Cusor và Lennox?
Diondra cười.
Lúc bấy giờ thì Rutger hiểu rõ. Cô ta không cần phải nói nữa. Chắc chắn cả hai người đã chịu chung số phận như Zingara và số phận đó sắp sửa đổ xuống đầu gã. Nhưng ả đàn bà này nhầm rồi. Gã sẽ không để cho người ta giết mình dễ dàng như vậy. Dù cả ba bạn đồng nghiệp của gã đã chết, thì hiện gã vẫn còn vũ khí.
Người đàn ông bóp cò!
Tiếng nổ khiến Rutger giật nảy người. Nó quất vào tai gã như một ngọn roi hiểm độc, và Rutger nhìn thấy viên đạn lao thẳng vào cơ thể kẻ đối diện. Gã đã nhắm vào vùng ngực và mặc dù đang rất hồi hộp, gã đã bắn trúng đích. Rutger đứng chờ Diondra ngã xuống.
Con quỷ vẫn đứng yên!
Nó chỉ giật lên một chút, nhưng không nhúc nhích lấy một phân.
Rutger rên lên. Cả một thế giới sắp sửa đổ sụp xuống. Một thực thể có thể đơn giản nuốt trọn một viên đạn như vậy sao? Mà kìa, ả còn đang mỉm cười.
Tiếng động trầm đục thoát ra từ cổ họng người đàn ông và chìm ngay xuống trong tiếng gầm của hai viên đạn kế tiếp. Rutger bóp cò hai lần và cơ thể Diondra lại nuốt trọn hai viên đạn, nhưng con quỷ cái chẳng hề hấn chi. Diondra bất giác khẽ lắc đầu, cứ như thể cô ta lấy làm tiếc.
Đột ngột, ánh mắt cô ta khoan thẳng vào hai con ngươi gã đàn ông. Rutger thấy chúng sao độc ác, tàn nhẫn, nhọn sắc, mà cũng vô cùng thông thái, như thể Diondra vừa đưa ra một quyết định.
Trên đầu gã lại nổi lên những giọng thì thầm. Chúng đã đến thật gần, mà sao vẫn thật xa. Như một tấm màn âm thanh, chúng trôi bồng bềnh trong không khí, ôm trọn lấy Rutger nhưng gã không biết cách nào để chống chọi. Hắn bây giờ đã quá yếu ớt, những giọng nói nhảy nhót xung quanh, muốn hủy diệt hắn. Rutger xoay người mà không phát hiện ra kẻ nói, và khi xoay trở lại thì hắn phát hiện ra máu.
Mùi máu bốc lên từ chính khoang miệng của hắn!
Rutger lặng người đi. Có phải hắn nhầm, hay là...?
Không, rõ ràng là máu, mà không phải chỉ có một giọt. Nó đang đọng lại trên lưỡi hắn, trong khoang miệng, nó tràn đầy miệng và hắn còn nhận thấy một lực ấn trên hai cánh mũi.
Rutger nuốt khan.
Gã đàn ông nhận ra hai dòng máu ấm đang chảy ra từ hai lỗ mũi, chảy xuống môi trên. Khi anh đưa tay quệt, những ngón tay lập tức nhuốm màu đỏ.
Diondra mỉm cười...
- Không, không... - Rutger quỳ gối xuống. Gió nổi lên rì rào trong não bộ, cứ như thể máu bây giờ mới tìm được đường chảy, cái đường chảy mà nó đã muốn tìm lâu nay. Nó không còn chảy vào các động mạch nữa, nó đang rời bỏ các mạch máu mà đi.
Nó chảy ra từ hai tai. Cảm giác yếu ớt tăng lên. Hắn sẽ chết, không một ai thoát được cái chết này.
Thêm một lần nữa, gã đàn ông cố gắng và hơi ngẩng được đầu lên. Hắn có thể nhìn ra sau dáng con quỷ cái đang đứng và chợt nhận thấy một điều lạ.
Cánh cửa đằng sau lưng Diondra đang mở ra.
Hai người đàn ông đang xuất hiện.
Có phải họ là cứu tinh...?

 

Chúng tôi nghe thấy ba tiếng súng, những tiếng vọng chỉ đường cho chúng tôi đi.
Rất may là ngài giáo sư cư xử đúng đắn, ông bám sát lấy chúng tôi và cả ba người đàn ông tiến theo những luồng sáng thanh mảnh nhảy múa từ hai cây đèn pin. Những luồng sáng mong manh lướt qua nền bê-tông của tầng hầm, tạo nên một bầu không khí ma quái.
Vội rồi!
Không nói thành lời, nhưng cả hai chúng tôi đều biết rõ như vậy. Lúc này chúng tôi đã nhìn thấy một vệt sáng mờ nhạt hắt ra từ khe hở của một cánh cửa chưa khép chặt, nó hắt xuống dưới, cho chúng tôi cơ hội tắt đèn đi.
Ở nơi nào có ánh sáng, nơi đó cũng thường có bóng tối!
Chúng tôi nhận ra điều này khi nhìn qua khe hở. Đầu tiên là một xác chết bị hành hạ khủng khiếp, sau đó đến con người đã từng có thời là Diondra, bây giờ đang trở thành thực thể của bóng đêm, và cuối cùng là một người đàn ông với những tia máu đang chảy ra từ mũi, từ miệng và cả hai lỗ tai. Anh ta đã khuỵu gối xuống, cầu mong tha mạng sống.
- Giống như với Lennox. - Suko thì thầm. Tôi chỉ nghe câu đó thoáng qua, bởi lúc đó tôi đã mở cửa ra. Chỉ sau hai bước chân, tôi đã đến gần Diondra và đặt bàn tay trái lên vai cô ta.
Bờ vai lạnh như của một người đã chết!