Dịch giả: Khanh Khanh
Chương 16

     iáo sư Palmer dừng bước. Lời lẽ cuối cùng của người đàn bà trẻ tuổi cứ vang đi vang lại trong đầu óc ông. Ông từ từ quay người, cổ họng đắng và cộm như đựng đầy cát.
- Cô vừa nói gì vậy? - Ông khẽ hỏi.
Diondra gật đầu cố giữ bình tĩnh:
- Ngôi nhà này là một nấm mồ.
Ông lắc đầu.
- Vâng, tôi có nghe, nhưng cô cũng nhắc tới cả tôi.
- Đúng thế. Nó cũng sẽ trở thành một nấm mồ đối với ông, với tất cả những người đang ở đây. Một ngôi nhà mồ, một địa điểm u ám để chết, tràn ngập trong di sản và bóng tối của một thời kỳ đã qua từ rất lâu, một quá khứ bí hiểm. Ông phải hiểu điều đó chứ, giáo sư? Tôi là người cầm quyền ở đây. - Cô ta đảo tròng mắt, ra vẻ cân nhắc, rồi nói tiếp - Không, hãy để cho những người khác cầm quyền ở đây! Thế lực kia và tôi tuy hai mà là một. - Cô ta lấy hơi thật sâu. Ánh mắt đục mờ đi - Nó lại đập, lại chuyển động, nó gọi tôi, tôi nghe rất rõ.
Palmer chẳng hiểu gì cả.
- Cô nghe thấy cái gì? Chuyện gì đã xảy ra?
- Trái tim! Trái tim đập!
- Trái tim của cô!
- Cũng đập. Nhưng trái tim kia quan trọng hơn. Trái tim của huyệt mộ, trái tim cua ngôi nhà này và nó sẽ gọi cho những sức sống khác đến trong những bức tường này. Xin lỗi ông, ông Palmer, nhưng tôi cần phải ra chỗ đó.
- Ở đâu... ở đâu vậy?
- Tôi muốn nhìn thấy nó. - Làn môi cô ta giật giật - Sao nhịp đập của nó khác lạ. Nó không đều đặn như mọi ngày. Tôi có cảm giác như một mối nguy hiểm rất lớn đang bao quanh nó. Có kẻ đang ở đây, tôi cũng biết hắn, đã nhìn thấy hắn và cảm nhận thấy hắn...
Palmer ráng bình tĩnh được phần nào.
- Có phải đó chính là thứ mà cô gọi là mối đe dọa? Có phải vì thế mà cô đã rút lui về đây? Có phải trái tim đó đang đe dọa cô?
Diondra mỉm cười.
- Vâng, nó chính là đám mây, là quá khứ. - Thế rồi cô ta lại phản bác - Không, tôi không cảm thấy bị trái tim đe dọa, tôi chỉ phải học cách tìm hiểu nó. Nếu trái tim muốn biến ngôi nhà này thành một nấm mồ, thì cứ để cho nó làm đi. Tôi sẽ... - Cô ta không nói nữa mà xoay người bước đi với điệu bộ rất thong thả về hướng cửa.
Giáo sư Palmer đứng đó, không cử động được. Đôi mắt mở to, ông nhìn theo cô ta và nghe thấy tiếng tim mình đập thật nhanh và không đều. Ông cũng biết, trái tim ông không còn khỏe mạnh như thời trai trẻ và vì thế mà ông không làm gì cả. Ông chỉ bước vài bước chân về hướng chiếc ghế bành rồi thả người xuống đó.
Người đàn ông, nhìn vào khoảng không trước mặt và chẳng hiểu mình là ai, thế giới quanh mình ra sao. Hình như ông rơi vào trạng thái rối mù.
Diondra mở cửa. Đặt một bàn tay lên nắm đấm cửa, cô ta quay đầu nhìn lại. Vầng sáng hắt ra từ lò sưởi tạt ngang thân hình người đàn bà. Hình dáng của cô ta bây giờ đã thay đổi. Thoạt trông có vẻ bình thường, nhưng sao nhuốm màu giận dữ và độc ác, một vẻ khác lạ mà vị giáo sư không hiểu được.
Cô ta đã thay đổi...
Để chào ông, cô ta tặng cho ông một nụ cười băng giá. Thêm một lần nữa, người đàn ông nhớ ra rằng cả cô ta cũng vừa ví ngôi nhà này với một nấm mồ.
Ông muốn gọi theo, nhưng Diondra nhanh hơn. Trên gót giày rất nhẹ, cô ta lướt ra khỏi căn phòng và đóng cánh cửa lại cũng nhẹ y như vậy.
Cô để lại một người đàn ông bị sốc cực độ. Ông, nhà khoa học, đã có cảm giác mình hoàn toàn bị gạt ra rìa, bị đẩy vào hoàn cảnh thụ động, ông chẳng thể giải thích được gì theo đầu óc phân tích và logic của mình. Thế giới ở đây đã bị đảo lộn. Pháp thuật đã thay thế cho logic, mà lại chính thần đồng toán học Diondra đang đóng vai trò chính.
Palmer há miệng ra thở. Dần dần bóng tối trước mặt ông loãng ra, những suy nghĩ lại bắt đầu sáng sủa. Chúng biến thành những hình ảnh và ông dựa vào chúng để tự khích lệ mình, lấy thêm lòng dũng cảm.
Ông phải làm một điều gì đó.
Giờ thì ông càng mừng về quyết định đã không nói ra cuộc gặp gỡ với viên cảnh sát ngoài công viên, ông tin chàng trai đó vẫn chưa rời khỏi vị trí quan sát của anh. Điều quan trọng là anh ta đã hiểu rõ vấn đề. Bao giờ Diondra quay trở lại, ông giáo sư không biết, một lúc nào đó thì cô ta cũng sẽ xuất hiện thôi và cho tới thời điểm đó, Palmer phải sắp sẵn được mọi chuyện.
Ông đứng dậy.
Chỉ sau vài bước chân ông đã đến bên cánh cửa. Ngài giáo sư dừng lại trước cánh cửa một thoáng để nghe ngóng. Phía bên kia không động tĩnh.
Có nghĩa là ông ở đây một mình.
Người đàn ông đứng tuổi thấy mình thật giống một cậu bé nhút nhát khi đặt bàn tay phải lên nắm đấm cửa. Hiện ông vẫn chưa dám ấn nó xuống dưới. Ông đang rất xúc động, toàn thân run rẩy. Thế rồi ông tự khích lệ mình. Nghiến răng lại, ông mở cửa, bước qua ngưỡng cửa và sa ngay vào cơn sốc tiếp nối.
Giáo sư Palmer suýt nữa đã đâm thẳng vào một thân người to bè, hơn nữa lại cao hơn ông cả một cái đầu.
Cusor đứng đó như một vách đá!
Gã cười khẽ và tiếng cười này đâm thẳng vào vị giáo sư như những mũi dao nhỏ nhưng rất sắc. Đối với ông, lại thêm một thế giới nữa sụp xuống, ông phải bám vào khuôn cửa, nếu không chắc ông đã không qua được cơn choáng váng.
- Chào giáo sư...
- Vâng... cái gì... gì thế?
- Ông định đi đó hả? - Cusor hỏi bằng một nụ cười hiểu biết trên môi - Sao mà ông lại cư xử với chúng tôi như vậy được? Diondra và cả tôi không thích chuyện có người rời nhà khi chưa được chúng tôi cho phép. Hiểu chưa?
Palmer ngáp ngáp như hớp lấy không khí. Ông đã quyết định lờ những câu nói vừa rồi đi.
- Tôi... tôi... chỉ muốn...
- Mày muốn gì không thành vấn đề, hoàn toàn không thành vấn đề, người quyết định ở đây là chúng tao.
Giáo sư Palmer đã cúi đầu về phía trước. Bây giờ ông nặng nhọc ngẩng đầu lên. Mắt chưa kịp nhìn thẳng vào mặt gã đàn ông thì Cusor đã giơ cánh tay phải về phía trước. Gã đập bàn tay lên ngực ngài giáo sư. Lực đập nhẹ nhưng cũng đủ để ngài giáo sư mất thế cân bằng. Robert Palmer lảo đảo đi giật lùi trở lại phòng. Trong lòng chỉ thầm mong đừng ngã xuống. Nằm ngửa trước con người trâng tráo này sẽ là một cảnh tượng vô cùng nhục nhã đối với ông.
Ông vẫy hai cánh tay, cuối cùng cũng tạo lại được thế cân bằng, nhưng không dám ngồi xuống ghế bành. Thở nặng nhọc, Robert Palmer đứng bên lò sưởi. Hơi nóng tỏa đến từ hướng phải. Gã đàn ông to lớn bước ra khỏi khuôn cửa mở, đi vào phòng, về hướng Palmer.
Bất giác, người đàn ông giơ một cánh tay lên như muốn tránh đòn, nhưng Cusor không định làm chuyện đó.
- Trời đất, sao mày thảm hại thế? - Gã nói - Mày đúng là một thằng tiếu lâm! Thừa thông minh, tưởng có thể áp đảo được người khác. Vậy mà... - Gã bật lên từng tràng cười dài, hả hê, trâng tráo - Nhưng bây giờ chuyện đó qua rồi.
Giáo sư Palmer đưa tay sửa kính, để nhìn vào mặt gã kia.
- Tôi làm gì ông? - Ông bất mãn - Quỷ quái thật, tại sao ông lại chống đối tôi?
- Mày không làm gì cả.
- Thế thì hãy để cho tôi đi!
- Không!
- Tại sao không?
- Tôi sẽ nói cho ông nghe. Có người nào đó muốn giữ ông lại trong ngôi nhà này.
- Diondra...?
- Chính thế, bởi cô ấy mới là người ra lệnh ở đây.
Giáo sư Palmer suy nghĩ về câu trả lời mà ông vừa nhận được. Đúng, về nguyên tắc thì gã đàn ông này có lý. Người ra lệnh ở đây là Diondra. Cô ta sống ở đây, cô ta đã rút lui về ngôi nhà này. Ngôi nhà là cái hang của cô ta, cô ta sống giữa những bức tường đó. Ngôi nhà là hiện thân của cô ta, và cô ta chính là ngôi nhà.
Lập luận điên khùng, nhưng lại là thật.
Cusor gật đầu về hướng ngài giáo sư.
- Thế nào? - Gã hỏi bằng vẻ rình mò - Bây giờ thì nó đã vào trong đầu mày chưa?
- Vâng, tôi hiểu rồi.
- Thế thì tốt!
- Nhưng tôi muốn biết nguyên nhân. Tôi không hiểu sao những chuyện này lại xảy ra? Diondra và tôi đã làm việc rất tốt với nhau và tôi đâu phải là người đe dọa cô ấy.
- Điều đó thì chúng ta biết.
- Thế nguyên nhân là gì?
Cusor cười.
- Nhưng tao không biết chính xác lắm. Chỉ biết bất cứ kẻ nào sống ở đây, tới một lúc nào đó cũng sẽ trở thành một phần của ngôi nhà này. Bản thân tao cũng thế, tao chẳng muốn rời nơi này mà đi nữa. Nó có một cái gì đó đặc biệt, hiểu không?
- Không, chưa hiểu.
Cusor đưa tay gõ lên trán hắn.
- Ông chỉ nghĩ bằng logic thôi, phải không giáo sư, hay ông cũng có tình cảm con người?
- Ý ông vậy là sao?
- Khốn khiếp thật, người ta phải cảm nhận được ngôi nhà này! Người ta phải cảm nhận những gì ẩn chứa trong nó, nhưng không thể giải thích được. Mọi thứ ở đây đều khác và tôi đã chứng kiến điều đó. Một ngôi nhà rất đẹp, rất cũ nhưng có một linh hồn.
- Thôi đi! Tôi biết là Diondra chẳng vui vẻ gì. Chính cô ta đã nói là cô ta bị đe dọa? Cô ta ra sao vậy? Cô ta là ai thế?
Cusor không trả lời. Nhưng gã tỏ vẻ đã quyết định không để Palmer lọt khỏi ánh mắt mình. Với một bàn tay thành thạo, gã kéo một chiếc ghế đến bên cửa rồi ngồi lên ghế. Gã ngồi lại ở đó. Gã là một tay lính canh cửa và gã sẽ không cho Palmer đi ra khỏi phòng.
Palmer không ngồi xuống mà đi lại gần bàn. Những suy nghĩ chồng chéo lên nhau, nhưng tất cả chỉ nhắm đến một mục đích. Ông bây giờ đã trở thành một tù nhân và trông có vẻ như tương lai cũng vậy. Tự thân chắc ông sẽ không thể rời khỏi ngôi nhà này. Đi ngang qua mặt Cusor là chuyện bất khả thi.
- Ông tên là Cusor phải không? - Ngài giáo sư hỏi.
- Đúng, tại sao ông biết?
- Tôi chỉ muốn biết tôi đang nói chuyện với ai.
- Nếu mày tìm cách trốn chạy, tao sẽ bẻ cổ mày. Tao thuộc loại người tuyệt đối trung thành với chủ một khi đã nhận việc.
Ngay lập tức, giáo sư Palmer nhận ra cái logic trâng tráo đồi bại đằng sau những câu văn tưởng như bình thường đó.
- Trung thành tới chết phải không? - Ông hỏi thêm.
- Nếu cần, thì trung thành đến chết.
- Ông đang vi phạm pháp luật.
- Tao không quan tâm. - Gã đàn ông banh miệng ra, thế rồi nó cười lên thành tiếng và tự tin đưa tay vuốt tóc - Nếu ông biết những gì mà tôi đã làm qua, ngài giáo sư, chắc ông sẽ nói khác đấy.
Ít nhất thì gã cũng không còn mày tao nữa, Palmer nghĩ và thầm ngạc nhiên thấy cơn sợ hãi của ông đã tan đi. Lẽ ra bây giờ ông phải run rẩy, thay vào đó ông đứng đây, nói chuyện với gã kia và thậm chí còn đủ nơron thần kinh để ngồi về chỗ cũ của mình. Trước mặt ông là cái bàn. Trên bàn được phủ khăn, còn cả một bình đựng trà cùng hai chiếc tách bởi chưa ai dọn chúng đi. Giáo sư Palmer nhìn tách và bình trà trên bàn. Ông đã vượt qua cơn sốc đầu tiên, đầu óc của ông bây giờ hoạt động để tìm ra phương cách thay đổi tình huống. Ông là một con người luôn đi tìm giải pháp. Dù tình huống có trầm trọng đến bao nhiêu, ông cũng không thụ động chấp nhận.
Kể cả bây giờ cũng vậy.
Ông không qua mặt Cusor mà ra bên ngoài được, đó là điều chắc chắn, ông cũng không thể nhảy qua cửa sổ ra ngoài kia, chỉ diễn viên mới làm được điều đó trên màn bạc. Hơn nữa Cusor chắc chắn sẽ nhanh tay hơn ông.
Nhưng ông không thể quên được khuôn cửa sổ và ông nghĩ tới viên cảnh sát ở ngoài công viên. Anh ấy chắc chắn đang chờ cơ hội, hoặc chờ một nguyên nhân nào đó để lọt vào trong nhà này. Chắc anh ấy sẽ không đi bằng cửa chính, bởi nó bị khóa chặt. Ngoài ra anh ấy cũng không biết những gì đang xảy ra đằng sau những bức tường dày. Vậy ta phải cho anh ấy một lời mách bảo.
Ánh mắt giáo sư tập trung vào bình đựng trà. Nó là một cái bình bầu bĩnh, tương đối nặng. Ông không tin là miếng kính trên cửa sổ kia lại có thể chống cự được nó.
Đó chính là sáng kiến!
Nếu ông ném cái bình trà này qua kính cửa sổ, chắc chắn viên cảnh sát ngoài kia sẽ chú ý.
Giáo sư Palmer duỗi tay ra. Mắt bên trái ông lướt về hướng kẻ canh chừng. Gã đang ngồi trên ghế bằng tư thế nghỉ ngơi và ra vẻ muốn để cho Palmer được yên thân.
Mặc dù vậy, người tù nhân vẫn hỏi:
- Tôi được phép rót cho mình một tách trà chứ?
Cusor chỉ cười.
- Nếu vì thế mà ông bình tĩnh được đôi chút thì tùy ông.
- Cám ơn! - Giáo sư Palmer cười ngắn, rồi ông rót trà, thừ người nhìn dung dịch màu vàng chảy ra từ vòi, xuống tách. Những giây đồng hồ sao quá chậm, mà lại quá nhanh.
Tách đã đầy.
Một tia quét mắt nữa về phía Cusor.
Gã canh cửa đang duỗi dài người ra. Gã thuộc dạng người bao giờ cũng hừng hực sức lực cơ bắp. Con người kia cần hành động, ngài giáo sư nghĩ thầm và bây giờ thì mời anh tha hồ hành động.
Cầm chắc bình trà trong tay, ông hơi xoay người lại. Thế rồi ông lấy đà, chỉ nghe tiếng hét của Cusor bởi gã canh cửa đã nhận ra ý định của ông nhưng không phản ứng kịp. Một giây đồng hồ sau, chiếc bình bằng sứ đựng trà rất nặng đã đập vào lần kính cửa sổ và cả hai người đàn ông cùng nghe tiếng kính vỡ vang lên loảng xoảng. Cusor nhảy chồm khỏi chiếc ghế.
“Trời đất, bây giờ nó sẽ giết mình mất!” - Giáo sư Palmer nghĩ!