Dịch giả: Khanh Khanh
Chương 13

     òng tràn đầy băn khoăn, tôi không ở yên trong phòng mình và quyết định đi xuyên qua ngôi nhà rộng lớn với những khoảng hành lang trống rỗng, nơi luôn mang lại cho tôi cảm giác mình là thực thể sống duy nhất trong một ngôi mộ khổng lồ. Chẳng phải góc nhà nào cũng có ánh đèn, nhưng điện tại tầng tôi ở đã được bật lên. Bóng đèn soi những cái bóng mờ mờ đổ xuống trần phòng bóng nhẫy. Tôi đã kiểm tra những cánh cửa gần phòng mình và thấy đa số bị khóa chặt. Còn tất cả những căn phòng không bị khóa đều trống rỗng. Trống rỗng và không hiểu tại sao có vẻ lạnh giá.
Sống trong ngôi nhà này thật chẳng dễ chịu chút nào. Kẻ nào đã quyết định chọn nó, kẻ đó thật sự không thể trông mong sự đồng cảm nơi tôi. Nhưng mặt khác, tôi cũng phải tính đến khả năng Diondra và nhóm cận vệ đã chọn ngôi nhà này cho một giải pháp tạm thời.
Dòng suy nghĩ trong đầu tôi dĩ nhiên xoay quanh người đàn bà đó. Tôi tự hỏi, tại sao một con người cảm thấy bị đe dọa lại chọn nơi trú ẩn là một ngôi nhà khủng khiếp như thế này. Thật khó hiểu, bởi bản thân ngôi nhà đã tỏa ra một bầu không khí đe dọa, một sự hiểm nguy ngấm ngầm. Nếu Diondra cảm thấy mình bị đe dọa, thì sống ở đây cô ta càng phải cảm nhận nỗi đe dọa đó tăng lên gấp bội.
Có cái gì phi logic!
Mặc dù không biết nhiều về người đàn bà này, nhưng chẳng mấy khi tôi gặp một con người khó tiếp cận đến như vậy. Rất khó diễn tả, nhưng có vẻ như giữa cô ta và tôi đang có một khoảng cách không thể vượt qua. Chúng tôi sẽ không bao giờ lại gần nhau, cho dù hai chúng tôi hầu như dang phải dựa dẫm vào nhau.
Có phải cô ta thật sự bị đe dọa?
Tôi không muốn nghi ngờ Diondra, nhưng có lẽ hai chúng tôi hiểu khái niệm đe dọa khác nhau. Phải có một cái gì đó mà cô ta biết rất rõ. Tôi đã nghe những giọng nói thì thào đó hai lần và dĩ nhiên tự hỏi chúng từ đâu tới. Tôi không nhìn thấy kẻ nói, kể cả trong phòng tôi lẫn trong ngôi nhà vườn nhỏ bé. Chúng đến từ miền vô hình, chúng tạo thành cái môi đe dọa mà Diondra đã đề cập tới.
Tôi nhớ lại tất cả những sự kiện đã xảy ra trong ngôi nhà vườn. Diondra cúi đầu ngồi trên một khúc gỗ, hai bàn tay che mặt. Những giọng nói lạ lùng bao quanh cô ta. Hiện tôi chưa tìm ra lời giải thích hoàn toàn hợp lý, nhưng đêm nay còn dài, nhất định tôi sẽ nói chuyện với Diondra, sẽ cố tìm ra đáp số tương đối.
Đi đến cuối hành lang, tôi chạm mặt vào một cánh cửa. Nó nhỏ hơn những cánh cửa bình thường khác, và tuyệt vời làm sao, nó không bị khóa. Mở ra, trước mặt tôi hiện lên khu cầu thang trông như một đường hầm đen kịt. Ấn tượng chỉ thay đổi khi tôi chĩa vệt sáng mỏng nhưng cực mạnh của cây đèn pin chỉ nhỏ bằng cây bút chì dọc theo những bậc cầu thang xuống dưới.
Khu cầu thang lạnh lẽo với những bậc thang phủ bụi không nằm dưới tầng hầm, mà trong tầng trệt. Nếu theo cầu thang xuống dưới rồi theo khoảng hành lang kia đi tiếp, chắc chắn tôi sẽ lại ra tới khu cửa ra vào, chỉ có điều từ một hướng khác.
Trên đầu tôi vẫn còn một vài tầng nhà nữa, nhưng chúng chẳng đáng quan tâm mấy. Cảm giác nội tại cho tôi biết đang có chuyện được che giấu chính trong tầng trệt hoặc dưới tầng hầm, và nếu đó là sự thật thì nó chính là thứ tôi đang muốn điều tra.
Trước khi lên đường, tôi tìm cách liên lạc với Suko một lần nữa.
Anh không lên tiếng.
Có thể đây là một dấu hiệu trầm trọng, nhưng không chắc chắn. Mặc dù vậy, tôi vẫn đút chiếc máy trở lại túi áo trong cảm giác bất an. Ngôi nhà này là một câu đố, khoảng đất xung quanh cũng có thể như vậy. Mà đó lại chính là nơi Suko đang xem xét.
Tôi theo những bậc thang đi xuống. Đèn vẫn bật, nhưng tôi giơ tay che phần lớn vầng sáng, chỉ còn vừa đủ để nhận ra những bậc thang mà bàn chân tôi sắp chạm đến.
Tôi thấy lòng mình nôn nao bất ổn. Không một kẻ nào tấn công tôi, xung quanh rõ ràng không có bẫy, nhưng sao vẫn còn đó cảm giác bị quan sát. Cũng có thể vì những giọng nói bí hiểm kia dứt khoát không chịu bay khỏi đầu óc tôi. Những thực thể ma quái ẩn mình trong bóng tối, vô hình nhưng hiện hữu.
Tôi tắt đèn khi xuống đến cuối cầu thang và dừng lại cho bóng tối bao phủ lấy mình, lòng mang cảm giác bước chân vào một thế giới lạ.
Có cái gì đó vừa phủ lên gáy tôi. Một lớp giá băng vô hình, như một lời cảnh báo. Nhưng tôi bất chấp sự trống vắng và tối đen xung quanh, tôi phải quyết định chọn hướng đi. Nếu theo hướng phải, tôi sẽ ra tới cửa vào nhà. Nếu đi về hướng trái tôi sẽ đưa mình vào một khu vực hoàn toàn chưa quen biết.
Tôi quyết định đi vào khu vực lạ.
Một khoảng hành lang bình thường mở ra trước mắt tôi. Dải ánh sáng mỏng manh của ngọn đèn pin xuyên qua nó như một mũi giáo. Một khung cảnh trơ trụi, tường được xây bằng những tảng đá rất lớn, hình vuông, quét sơn màu trắng. Đáng tiếc là tôi không phát hiện thấy cánh cửa nào và cái khoảng hàng lang hẹp này có vẻ như đang dài mãi ra, dẫn đến nơi vô tận. Nhưng tôi nhầm, kìa, ngón tay ánh sáng đang đập vào một cánh cửa.
Quả đấm cửa ánh nhẹ màu thép. Tôi xoay xuống dưới, nó chuyển động, vậy là cửa không bị khóa. Sau đó, khi thấy nó sụp xuống nền phòng, tôi dồn sức giật mạnh quả đấm và ngay lập tức phải nhảy lùi lại sau: cánh cửa bật tung ra thật nhanh, suýt đập trúng mặt người mở.
Tôi dừng chân bên ngưỡng cửa, chiếu đèn vào trong phòng. Căn phòng vừa trống rỗng mà vừa không, bởi có một cái mùi rất lạ đang xông thẳng về hướng tôi. Cái mùi vừa cũ kỹ vừa mục rỗng, vừa gay gắt như axít, có phải đó là mùi của cái chết?
Cảm giác như vậy, nhưng tôi không muốn chấp nhận ngay. Tôi cũng không tin là căn phòng thật sự trống rỗng. Tôi cửa mở, bước vào, rác rưởi kêu lên dưới bước chân. Những bức tường ở đây ẩm ướt, phủ một lớp rêu trắng xanh rất mỏng.
Đến khoảng chừng giữa phòng, tôi dừng lại. Chầm chậm, tôi chuyển động cánh tay cầm đèn, bởi tôi muốn xem xét từng chi tiết trong gian phòng này. Trần phòng cao ở mức bình thường, những bức tường trống không, nhưng tôi vẫn chưa phát hiện ra nguồn gốc của cái mùi lạ kia. Chắc nó phải tỏa ra từ một góc nào đó, bởi tôi không tin nó xuất phát từ cả bốn bức tường. Tôi lia ánh đèn chậm rãi từ phải sang trái và bất chợt cứng người khi đột ngột phát hiện ra nó.
Một cánh cửa!
Cánh cửa được xây chìm vào tường, rất khó phát hiện. Nó không cao lắm, hơn nữa lại có vẻ ngoài được làm giống hệt khoảng tường xung quanh.
Một cánh cửa không có lỗ khóa, không nắm đấm.
Muốn biết thật chính xác, tôi thận trọng tiến đến gần mục tiêu. Càng tới gần mùi thối tỏa ra càng nồng nặc.
Dừng chân trước cánh cửa, tôi cúi người, tập trung cảm giác. Rõ rồi, cái mùi cũ kỹ mục rữa xuất phát từ đằng sau cánh cửa này.
Cảm giác nổ ra trong người tôi bây giờ chắc cũng là cảm giác của những người đi tìm châu báu khi ngửi thấy mùi vàng. Vì muốn mở cánh cửa, tôi cúi người thấp hơn.
Không một chỗ bám, không có gờ, không quả đấm, tôi cũng chẳng nhìn thấy ổ khóa nào. Thay vào đó, tôi phát hiện thấy một ống nhỏ bằng da, tôi có thể chọc ngón tay vào đó và kéo ra. Đây là con đường đơn giản nhất để mở cửa. Chuyển đèn sang tay trái, tôi dùng ngón trỏ bên phải kéo mạnh và nghe tiếng động nhẹ khi cánh cửa sà xuống nền phòng. Mở được nó ra không dễ, bởi nền phòng không bằng phảng. Nó kẹt cứng một vài lần, tôi phải tận dụng nhiều sức lực hơn, thậm chí tới mức cánh cửa bằng gỗ hơi cong lại. Nhưng rồi cuối cùng tôi cũng kéo được nó ra, đủ rộng để có thể nhìn vào trong.
Bất giác, tôi giật bắn trở lại, bởi cái mùi tởm lợm bây giờ đập thẳng vào mặt tôi như một cơn lốc. Ngay lập tức, tôi nín thở. Đã có vị lờm lợm xuất hiện trên lưỡi, tôi thấy buồn nôn.
Rùng mình, tôi bước chân sang một bên nơi không khí đỡ nồng nặc hơn một chút và lấy hơi thật sâu. Thế rồi nín thở, tôi lại gần khoảng không gian nằm sau cánh cửa và chiếu đèn vào.
Trong đó có một chiếc bình.
Tôi nhăn trán, vật thể này có ý nghĩa gì? Nhưng nó cũng không phải một cái bình bình thường như thứ chúng ta dùng hàng ngày. Nói cho chính xác hơn, nó là một chiếc tiểu sành.
Giơ răng cắn chặt cây đèn pin, tôi khuỵu gối xuống và vươn người vào phần không gian nhỏ hẹp. Hai cánh tay vươn dài tới, cả hai bàn tay bám vào phần loe ra bên trên chiếc tiểu sành hình tròn.
Bên trên bình có một chiếc nắp tròn. Tôi phát hiện ra nó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Thận trọng, tôi kéo chiếc tiểu sành về hướng mình. Nó tương đối nặng, nhưng rồi cuối cùng, cũng được kéo ra ngoài!
Tôi vẫn để cánh cửa thấp mở rộng, và bây giờ tôi nhận ra rằng cái mùi tởm lợm kia không xuất phát từ khoảng không gian chật hẹp bên trong hốc tường. Nguồn gốc của nó chính là chiếc tiểu sành.
Trước khi mở nắp ra, tôi soi khắp phía ngoài. Luồng sáng từ ngọn đèn pin lướt qua một lớp bụi dày phủ bên trên. Tôi giơ tay gạt bụi đi, chiếu thật rõ một lần nữa và phát hiện thêm một yếu tố. Đó là những hoa văn được vẽ bèn ngoài chiếc tiểu sành. Tôi nhìn thấy hai vệt dài, chạy vòng ôm lấy chiếc bình như hai chiếc nhẫn, những hình vẽ ở giữa cho thấy đây không phải sản phẩm của một trí tướng tượng ngẫu hứng, mà là lời nhắn gửi của một người hiểu rất rõ công việc mình làm. Mặc dù không biết những ký hiệu đó, cũng không đọc nổi chúng, nhưng rõ ràng tôi thấy chúng mang một thông điệp nhất định.
Tôi cân nhắc, những hình vẽ này có thể xuất phát từ giai đoạn lịch sử nào. Vào thời của những chiếc tiểu sành được vẽ hoa văn, châu Âu vẫn chưa có một quốc gia nào!
Tôi phủi bụi trên cả những vị trí khác và mỗi lúc mỗi nhìn thấy nhiều hình vẽ hơn. Giờ tôi đã thấy rõ toàn bộ và đột ngột tin rằng mình đã tìm ra giải pháp.
Ai Cập cổ đại!
Đúng, chắc chắn đây là những chữ tượng hình của Ai Cập cổ đại, từ một thời kỳ đã chìm hẳn vào quên lãng. Ngày đó mánh đất Ai Cập vẫn còn giữ một mối quan hệ nhất định với lục địa Atlantic cổ xưa. Như đã nói, không hề có bằng chứng, tôi chỉ biết tin vào cảm giác của mình.
Ngay lập tức, câu hỏi tiếp nối hiện lên. Tại sao cái tiểu có thể xuất hiện trong ngôi nhà này? Dĩ nhiên nỗi nghi ngờ hướng trọn vẹn về Diondra Mayne. Chỉ có điều tôi thật khó tưởng tượng là cô ta lại liên quan tới Ai Cập cổ đại. Trong câu chuyện này có cái gì không ổn, tôi tin như thế và tập trung chú ý vào chiếc nắp tiểu. Vật thể đang đứng trước mặt tôi chắc chắn không phải là một chiếc tiểu rỗng.
Qua thời gian săm soi vẻ ngoài bình, tôi đã tiến rất gần đối tượng. Người tôi cúi thấp đến mức tai hầu như áp sát thành bình, và vì thế mà tôi nhận ra nó.
Tiếng động!
Tôi giật mình lùi lại.
Không nghe thấy nữa.
Tôi cân nhắc một vài giây, không rút ra kết quả, rồi lại cúi đầu về phía trước, áp sát tai vào chiếc tiểu.
Lần này, tôi dừng lại ở dáng cúi đó và nghe thấy tiếng động nhiều lần nối tiếp nhau. Thậm chí, tôi có thể nhận ra nó là một tiếng đập trầm đục.
Bùm... bùm... bùm...
Tiếng gõ thật bí hiểm, nhưng đồng thời cũng khơi dậy trong tôi một hình dung nhất định.
Có phải tiểu sành đang chứa một trái tim còn đập?
Suy nghĩ chợt hiện lên và sống lưng tôi đột ngột lạnh buốt, thế nhưng hình ảnh trái tim dứt khoát không chịu rời trí não tôi. Muốn phán quyết chính xác hơn, chẳng còn cách nào khác là mở nắp và nhìn vào trong. Dù không khí trong phòng lạnh lẽo, mặt tôi bây giờ đã nhễ nhại mồ hôi. Tôi lấy hơi một vài lần thật sâu, thậm chí chẳng thèm để ý rằng đó là một thứ không khí tởm lợm.
Giơ hai ngón tay, tôi cầm vào cái núm nhô lên ở phía bên trên nắp tiểu, trong lòng nôn nao. Tôi lắng nghe một lúc nữa cái tiếng đập trầm đục kia, cảm giác đang nghe tiếng tim đập nhất định không chịu loãng ra. Điều gì đang chờ tôi đây?
Tôi tự động viên mình, tập trung sức lực và nhấc nắp lên.
Rồi tôi nhìn vào trong.
Một đám mây tởm lợm phủ ập vào mặt tôi. Một mùi thối không thể miêu tả được. Tôi xoay đầu sang bên, bước sang bên vài bước, thở một vài lần thật sâu, rồi mới đủ sức quay trở lại bên chiếc tiểu sành.
Lần này, tôi nín thở rọi đèn vào trong! Tôi đã thầm tính đến nhiều khả năng khác nhau, nhưng những gì tôi thật sự nhìn thấy vẫn vượt quá cả những bức tranh tưởng tượng táo bạo nhất...