ơm nước xong, ông Đạt đánh xe Toyota sang nhà ông giám đốc rủ đi câu cá. Hai ông lớn nhất xưởng đã làm lành với nhau từ chiều. Các nhân viên giúp việc mừng rỡ vì họ sẽ được hưởng một bầu không khí nhẹ nhàng thoải mái hơn trong những ngày làm việc sắp tới.
Khi bốn đứa trẻ được cứu tỉnh dậy, Xạo đã rú lên biểu lộ vui mừng vì còn sống:
- Các anh đến kịp lúc quá. Tụi em đã ngờ đến hành động lão Đạt nhưng không chống đỡ kịp.
Vị chỉ huy sung sướng:
- Các anh theo dõi, bám sát xe hắn từ lúc rời khỏi xưởng thế mà thằng cha cũng còn chối được. Các anh có thể bắt nó ngay lúc đó nhưng không cần, để 2 giờ đêm nay tóm trọn ổ.
Tiểu Phụng loan báo:
- Những chữ Thái Lan trên con cá bướm chỉ nơi hẹn đêm nay của chúng: Suối Kinh, nơi giáp ranh với biên giới Lào. Các anh có biết Suối Kinh không?
- Biết chứ. Chúng đừng hòng thoát khỏi lưới an ninh kỳ này. Chúng khôn lắm khi chọn Suối Kinh sát biên giới, nhưng ta sẽ phối hợp với Cảnh sát Quốc Gia bạn để hành động. Cám ơn em Tiểu Phụng.
- Anh đừng khen, em xấu hổ lắm. Em chỉ mong các anh tìm lại được giáo sư Vũ Anh thôi.
- Em không đáng trách và theo tin riêng của bọn anh... chính bên trong thùng gỗ hai em Dũng và Luân đã trông thấy là giáo sư Vũ Anh.
- Chúng nhốt chú Vũ Anh để làm gì? Dũng nóng nảy.
- Anh không biết nhưng chắc chắn là ông vẫn còn sống, sống để sẽ tiếp tục phát minh cho thế giới được hạnh phúc no ấm.
Vợ con ông Đạt và ông Vương đã rời khỏi nhà trên một xe Toyota Microbus 15 phút trước hai ông chồng. Ông Vương dặn tài xế lái đi đâu không rõ rồi chính tay ông cầm lái, lên xe đưa ông Đạt và những dụng cụ đi câu hướng thẳng về vùng hoang vu. Có một người thợ ngã nón chào, hai ông lớn vui vẻ đáp lời:
- Chúng tôi đi câu cá gần đây thôi. Phải đêm cá mới lên.
Ai nghe câu này cũng thắc mắc: câu cá ban đêm? Mới nghe nói đến lần đầu trong đời. Giới ngư phủ thì không lạ những loài cá ăn đêm nên ông Mạnh bảo vợ:
- Hồi còn ngoài Nha Trang theo mành tôi biết. Cá ăn đêm rất nhiều. Nhưng... câu cá thể thao mà chịu khó đi đêm hôm thì có lẽ ở Việt Nam chỉ có hai ông này.
Phụng mua biếu hai ông bà rất nhiều vải vóc, đồ ăn hồi chiều nên hai ông bà vui lòng cho Luân đi theo ba bạn ngay. Chúng nói là vào tận sóc xa thăm một người bạn cùng lớp ở đây với Luân, mai về. Không thể nói là đến suối Kinh vây bắt bọn gian vì lý do bảo mật.
Y-Shroc mang theo cả con sóc xám. Những nhân viên an ninh bố trí chặt chẽ nhưng vô cùng tự nhiên ở quanh khu vực suối từ trưa. Mặt trời xuống thấp rồi lặn mất sau đỉnh núi xa. Bóng tối bắt đầu phủ chụp toàn thể núi rừng. Dòng suối vẫn lách tách theo một điệu nhạc riêng của nó.
Thời gian từ từ trôi. Màng lưới cũng từ từ khép lại. Ông Cò đã gởi từ Sở Cảnh sát Trung ương một số ống nhòm hồng ngoại tuyến nhìn được trong đêm tăng cường phương tiện cho cơ quan địa phương. Họ có thể nhìn thấy bọn gian mà chúng sẽ không thấy họ. Một kẻ sáng và một người mù trong bóng tối.
Chiếc Toyota đến suối Kinh lúc 9 giờ tối. Hai ông Vương và Đạt, xuống xe, mở “cốp” lấy dụng cụ cắm lều, đun nước và sửa soạn cần câu máy thả vào lòng suối. Một bếp lửa đơn sơ dựng gần lều, mỗi khi có cá họ nướng nhậu ngay.
Hình như cả hai không dùng rượu mạnh. Bia mang theo được uống cầm chừng. Có tiếng ông Đạt ngáp:
- Tôi ngủ trước, anh Vương nhé. 12 giờ anh gọi tôi dậy và đến phiên anh ngủ.
- Yên chí.
Ông Vương lấy khẩu súng săn, kéo quy lát lên đạn vào nòng rồi ngồi im lặng trước cửa lều. Ông cũng rút túi lấy một ống nhòm nhỏ xíu đưa lên mắt quan sát chung quanh. Viên chỉ huy giật mình:
- Bọn chúng cũng có ống nhòm hồng ngoại tuyến. Nguy hiểm quá.
Lập tức các nhân viên bố trí được lệnh cẩn thận và kín đáo siết chặt thêm vòng vây. Muỗi bay vo ve châm chích nhức nhối. Tiểu Phụng lấy bình thuốc chống côn trùng bôi lên mặt mũi chân tay, và #phandau">Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • ---~~~mucluc~~~--- ---~~~cungtacgia~~~---

    3 Tác phẩm


    Chương 4
    Bí mật quanh Tiểu Phụng

         oàng Minh đi mướn một căn phòng trong Khách sạn đối diện với biệt thự Lúa Vàng. Theo lời đề nghị của chàng, ông Cò đã ra lệnh cho nhân viên giải tỏa ngôi biệt thự từ chiều.
    Hoàng Minh đã đi thuê một chiếc Chevrolet cũ kỹ để tiện xử dụng từ một garage quen. Vì xe hơi của chàng hư, chưa sửa kịp và số xe có lẽ bọn gian đã biết. Tốt hơn là dùng xe mới.
    Trên phòng khách sạn có cửa sổ kính trông ra đường, Hoàng Minh võ trang một ống nhòm cực mạnh có gắn bộ phận hồng ngoại tuyến có khả năng xuyên thủng bóng đêm. Chàng còn mang vào phòng thêm... một ít bánh mì và đồ nguội để đàn áp sự nổi dậy của bao tử trong đêm dài thức trắng sắp tới.
    Trời hoàng hôn rồi sẫm tối. Bóng đen nhá nhem trên mọi vật vẽ nên nhiều hình ảnh quái dị. Chưa có gì lạ cả. Rình chán Minh trở vô giường nằm nhắm mắt dưỡng thần một lát. Bọn gian có lẽ đến khuya hẳn mới hành động.
    Thình lình Minh thấy mặt chàng nong nóng. Một cảm giác bị soi mói vô cùng khó chịu mà chàng không tìm thấy nguyên do. Minh rảo mắt quanh phòng và sau cùng mắt chàng đọng lại ở lỗ khóa cửa phòng. Một con mắt là lạ chăm chú bất động từ đó chiếu vào mặt Minh.
    - Tông cửa ra ư? Hắn chạy mất làm sao nhận ra được? À...
    Mắt Minh sáng lên khi thấy lọ mực trên bàn ngủ. Nhẹ nhàng, chàng vuốt ve lọ mực nghịch ngợm như đứa trẻ con. Và trong một cái chớp mắt, lọ mực bay vút vào lỗ khóa vỡ tan.
    Xoảng... rào... rào... rào...
    Mảnh thủy tinh vỡ rơi xuống sàn. Minh tông cửa phòng chạy ra. Không có ai đứng ngoài hành lang. Nhưng một vài tia mực còn sót chạy dài đứt quãng trên nền gạch. Minh lần dấu và kịp đứng trên lầu ba nhìn xuống mặt đất, bắt gặp mộ người đang dụi mắt bước lên một chiếc taxi... chiếc taxi xanh vàng quen thuộc chàng đã gặp ở đâu... A! Chiếc taxi bạn chàng, giáo sư Vũ Anh đã trèo lên khi lãnh 20 triệu ra khỏi Ngân hàng Hong Kong.
    Bảng số xe bấm lên thay trong vài giây. Minh cười xòa:
    - Thế mà sáng mình ân hận mãi rằng không nhìn kịp số xe. Xe taxi của bọn gian thật mà.
    Chiếc Chevrolet chồm lên phóng nhanh như tên bắn. Vỏ ngoài cũ kỹ nhưng máy xe rất tốt và mạnh. Trong năm phút Minh đã đuổi lên gần bắt kịp chiếc taxi khả nghi kia. Đường bắt đầu rộng và thưa thớt, Hoàng Minh mừng rỡ nhấn thêm ga, chiếc taxi cũng chạy nhanh thêm và giữ khoảng cách trước xe chàng độ năm mươi thước. Khi kim đồng hồ tốc độ chỉ đến 140km/h thì hai xe đến Thủ Đức.
    Xe taxi quẹo cua rất gấp. Vừa qua cua thì thân cột điện lăn ra ngang đường nhựa chắn ngang xe Chevrolet, Minh vội nhấn thắng.
    Ầm... ầm... ầm...
    Chiếc Chevrolet như con thú dữ xổng chuồng lao vút cán qua thân cây, mất thăng bằng lật nghiêng. Thắng xe đã đứt dây chuyền sức, Hoàng Minh tông kịp cửa xe nhảy ra ngoài trong khi xe bắt đầu bốc cháy.
    Chân chàng đau nhói. Đầu đập vào đống đá xanh trải đường xếp thành hình khối chop bên lề xa lộ.
    Minh không còn biết gì nữa.

     

    Người đến thăm Minh ở nhà thương đầu tiên là Tiểu Phụng. Con bé đi vào cùng với ông Cò và nó hấp tấp xô cửa phòng vào trước. Mắt nó ngấn lệ.
    - Chú Văn cháu là Tiểu Phụng đây nè.
    Toàn thân Minh quấn băng trắng toát, chàng nói phều phào:
    - Chú biết...
    - Chú bị đụng xe hả? Có đau lắm không?
    - Dĩ nhiên là đau rồi. Nhưng chú không bị đụng xe mà là... dây thắng xe hơi của chú bị cắt gần đứt, chỉ cần thắng gấp là xe lật nhào như ở xa lộ.
    Viên bác sĩ vào phòng, xem xét qua loa rồi ra cửa nói chuyện với ông Cò, lát sau ông Cò nói với Minh:
    - Anh may mắn lắm đó. Trường hợp tai nạn lật xe kể trên trung bình chỉ có 2/100 sống sót và có thể phục hồi sức khỏe. Anh ở trong số 2/100 đó.
    - Bao giờ tôi xuất viện được?
    Ông Cò ngần ngừ. Minh dục:
    - Ông cứ nói. Tôi không buồn đâu.
    - Tôi không quen nói dối. Viện bác sĩ dặn tôi đừng cho anh biết sự thật vì sợ ảnh hưởng tâm lý gây nguy hại cho vết thương. Nhưng tôi phải nói để anh tiện thu xếp công việc: anh còn nằm trên giường này ít ra ba tháng nữa.
    - Lâu quá! Tôi... tôi...
    Minh nghĩ ngợi gì đó rồi nói với ông Cò:
    - Nhờ ông liên lạc với sở Bưu Điện rồi mắc cho tôi một điện thoại trong phòng này, được không?
    - Được chứ.
    - Cám ơn ông Cò. Tiểu Phụng, cháu đi về gọi Dũng và Y-Sroc lại thăm chú nghe. Nhớ nói là chú đã mạnh rồi. Mau lên Phụng, chú có việc gấp lắm.
    Lúc Phụng ra rồi, ông Cò mới bảo Minh:
    - Nhân viên của tôi bắt gặp 12 giờ đêm hôm qua, con bé này lẻn ra sân thượng phía sau biệt thự Lúa Vàng, dùng đèn bấm màu đỏ ra hiệu bằng ánh sáng liên lạc với một chiếc xuồng gắn máy đậu ở bờ sông bên kia. Con sông phía sau biệt thự đó, anh biết không?
    - Tôi vẫn ngờ là Tiểu Phụng có dính líu gì với bọn gian. Ông Cò biết không, chính giáo sư Vũ Anh đã nói với tôi anh ấy bị Tiểu Phụng theo dõi, rình rập khi ông làm việc trong phòng. Cả Dũng cũng xác nhận thế. Nhưng theo tôi, ông Cò khoan bắt giữ Phụng vì bọn gian còn đó, bứt mây động rừng.
    - Tôi định cho theo dõi Phụng chứ chưa bắt giữ. Nhưng ai là người theo dõi bé hữu hiệu nhất bây giờ? Nhân viên cảnh sát có canh chừng là ở bên ngoài biệt thự Lúa Vàng thôi.
    Minh nở một nụ cười... méo xệch vì những vòng băng trắng quấn đầy làm cứng khuôn mặt:
    - Vì thế tôi cho gọi Dũng và Y-Sroc đến. Hai thằng bé này được việc lắm.