ơm nước xong, ông Đạt đánh xe Toyota sang nhà ông giám đốc rủ đi câu cá. Hai ông lớn nhất xưởng đã làm lành với nhau từ chiều. Các nhân viên giúp việc mừng rỡ vì họ sẽ được hưởng một bầu không khí nhẹ nhàng thoải mái hơn trong những ngày làm việc sắp tới.
Khi bốn đứa trẻ được cứu tỉnh dậy, Xạo đã rú lên biểu lộ vui mừng vì còn sống:
- Các anh đến kịp lúc quá. Tụi em đã ngờ đến hành động lão Đạt nhưng không chống đỡ kịp.
Vị chỉ huy sung sướng:
- Các anh theo dõi, bám sát xe hắn từ lúc rời khỏi xưởng thế mà thằng cha cũng còn chối được. Các anh có thể bắt nó ngay lúc đó nhưng không cần, để 2 giờ đêm nay tóm trọn ổ.
Tiểu Phụng loan báo:
- Những chữ Thái Lan trên con cá bướm chỉ nơi hẹn đêm nay của chúng: Suối Kinh, nơi giáp ranh với biên giới Lào. Các anh có biết Suối Kinh không?
- Biết chứ. Chúng đừng hòng thoát khỏi lưới an ninh kỳ này. Chúng khôn lắm khi chọn Suối Kinh sát biên giới, nhưng ta sẽ phối hợp với Cảnh sát Quốc Gia bạn để hành động. Cám ơn em Tiểu Phụng.
- Anh đừng khen, em xấu hổ lắm. Em chỉ mong các anh tìm lại được giáo sư Vũ Anh thôi.
- Em không đáng trách và theo tin riêng của bọn anh... chính bên trong thùng gỗ hai em Dũng và Luân đã trông thấy là giáo sư Vũ Anh.
- Chúng nhốt chú Vũ Anh để làm gì? Dũng nóng nảy.
- Anh không biết nhưng chắc chắn là ông vẫn còn sống, sống để sẽ tiếp tục phát minh cho thế giới được hạnh phúc no ấm.
Vợ con ông Đạt và ông Vương đã rời khỏi nhà trên một xe Toyota Microbus 15 phút trước hai ông chồng. Ông Vương dặn tài xế lái đi đâu không rõ rồi chính tay ông cầm lái, lên xe đưa ông Đạt và những dụng cụ đi câu hướng thẳng về vùng hoang vu. Có một người thợ ngã nón chào, hai ông lớn vui vẻ đáp lời:
- Chúng tôi đi câu cá gần đây thôi. Phải đêm cá mới lên.
Ai nghe câu này cũng thắc mắc: câu cá ban đêm? Mới nghe nói đến lần đầu trong đời. Giới ngư phủ thì không lạ những loài cá ăn đêm nên ông Mạnh bảo vợ:
- Hồi còn ngoài Nha Trang theo mành tôi biết. Cá ăn đêm rất nhiều. Nhưng... câu cá thể thao mà chịu khó đi đêm hôm thì có lẽ ở Việt Nam chỉ có hai ông này.
Phụng mua biếu hai ông bà rất nhiều vải vóc, đồ ăn hồi chiều nên hai ông bà vui lòng cho Luân đi theo ba bạn ngay. Chúng nói là vào tận sóc xa thăm một người bạn cùng lớp ở đây với Luân, mai về. Không thể nói là đến suối Kinh vây bắt bọn gian vì lý do bảo mật.
Y-Shroc mang theo cả con sóc xám. Những nhân viên an ninh bố trí chặt chẽ nhưng vô cùng tự nhiên ở quanh khu vực suối từ trưa. Mặt trời xuống thấp rồi lặn mất sau đỉnh núi xa. Bóng tối bắt đầu phủ chụp toàn thể núi rừng. Dòng suối vẫn lách tách theo một điệu nhạc riêng của nó.
Thời gian từ từ trôi. Màng lưới cũng từ từ khép lại. Ông Cò đã gởi từ Sở Cảnh sát Trung ương một số ống nhòm hồng ngoại tuyến nhìn được trong đêm tăng cường phương tiện cho cơ quan địa phương. Họ có thể nhìn thấy bọn gian mà chúng sẽ không thấy họ. Một kẻ sáng và một người mù trong bóng tối.
Chiếc Toyota đến suối Kinh lúc 9 giờ tối. Hai ông Vương và Đạt, xuống xe, mở “cốp” lấy dụng cụ cắm lều, đun nước và sửa soạn cần câu máy thả vào lòng suối. Một bếp lửa đơn sơ dựng gần lều, mỗi khi có cá họ nướng nhậu ngay.
Hình như cả hai không dùng rượu mạnh. Bia mang theo được uống cầm chừng. Có tiếng ông Đạt ngáp:
- Tôi ngủ trước, anh Vương nhé. 12 giờ anh gọi tôi dậy và đến phiên anh ngủ.
- Yên chí.
Ông Vương lấy khẩu súng săn, kéo quy lát lên đạn vào nòng rồi ngồi im lặng trước cửa lều. Ông cũng rút túi lấy một ống nhòm nhỏ xíu đưa lên mắt quan sát chung quanh. Viên chỉ huy giật mình:
- Bọn chúng cũng có ống nhòm hồng ngoại tuyến. Nguy hiểm quá.
Lập tức các nhân viên bố trí được lệnh cẩn thận và kín đáo siết chặt thêm vòng vây. Muỗi bay vo ve châm chích nhức nhối. Tiểu Phụng lấy bình thuốc chống côn trùng bôi lên mặt mũi chân tay, và #phandau">Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • ---~~~mucluc~~~--- ---~~~cungtacgia~~~---

    3 Tác phẩm


    Chương 11
    Tiểu Phụng mất tích

         ại trụ Sở Cảnh sát Kontum, vị chỉ huy đang bực mình vì để xẩy mất con cá lớn. Chính tên thứ hai kia mới là một kẻ chỉ huy rất quan trọng điều hành và kiểm soát tất cả công tác của bọn gian. Con sóc xám sợ hãi nép mình thu gọn vào một góc bàn đang rung chuyển từng cơn theo nhịp đập tay liên tiếp của vị chỉ huy xuống mặt gỗ.
    Y-Shroc tiến đến, bồng lấy sóc lui ra. Nó vuốt ve, an ủi sóc mãi:
    - Đừng sợ. Y-Shroc sẽ bảo vệ cho sóc.
    Dũng và Xạo lại gần bạn, ba đứa trẻ quây quần trò chuyện. Tuổi trẻ vô tư chỉ trong chốc lát chúng đã quên mất nỗi bực mình lây với vị chỉ huy lúc nãy. Câu chuyện nở như bắp rang. Xạo chép miệng:
    - Tao buồn ngủ quá rồi. Chúng mày có đồng ý với tao không?
    - Tao thấy... thèm ăn lạc rang thôi. Tự nhiên sao cảm thấy mồm miệng lạt như nước ốc.
    Y-Shroc phê bình Dũng và Xạo:
    - Tụi bây một thằng tham ngủ, một thằng tham ăn vặt như con gái.
    Chữ “con gái” vừa thốt ra khỏi miệng Y-Shroc là Dũng nhảy nhổm lên, hoảng hốt.
    - Mày có gặp Tiểu Phụng không?
    - Sao mày hỏi tao? Tao không gặp Phụng lúc trở về thành phố, cứ tưởng con bé đi chung với mày.
    Xạo xen vào:
    - Tao gặp Phụng...
    - Nói nhanh lên, tụi tao sốt ruột lắm.
    - Phụng bảo tao là nó thích đi chung một xe với anh chỉ huy cảnh sát để hỏi tin tức chú Minh.
    Vị chỉ huy vừa đi ra khỏi văn phòng làm việc. Dũng rượt theo, hỏi vài tiếng ngắn ngủi và... đón nhận ở ông ta một cái lắc đầu. Cả hai lập tức rối rít điện thoại khắp trụ sở và đến khu nhà thợ thuyền xem Tiểu Phụng có về đi ngủ trước hay chăng? Nhưng con bé vẫn mất hút như bóng chim trời.
    Y-Shroc năn nỉ:
    - Anh cho xe chở tụi em lại suối Kinh. Em đoán chắc Tiểu Phụng không lên xe về kịp hay bị lạc lối...
    - Có lý nào? Trước khi rời suối Kinh anh đã ra lệnh huýt còi tập họp rồi mà.
    Phải! Vị chỉ huy đã ra lệnh tập họp nhưng lệnh hoàn toàn vô hiệu đối với kẻ... cố ý không biết đến việc trở về thành phố.
    Tiểu Phụng một lần nữa đã cất bước ra đi trên đường phiêu bạt. Lần trước nó đi cùng với cha, bây giờ một mình một bóng. Con bé có một lòng can đảm phi thường nó muốn vượt biên giới trở về quê mẹ và... thăm mộ mẹ.
    Bóng tối âm u của vùng rừng núi biên giới luôn luôn giam giữ Tiểu Phụng dày đặc với sương mù lạnh giá. Con bé có nhìn những tinh tú mờ nhạt trên trời tìm phương hướng sang Lào... Bước đầu không khó lắm nhưng những bước tiếp theo dường như quanh quẩn, lắm lúc Phụng có cảm tưởng nó trở về đúng chốn cũ, suối Kinh nơi bọn gian đền tội.
    Tiểu Phụng cố gắng lết đi. Hai chân mỏi rời rã, bước như bước chân ai. Thể xác cực nhọc song tinh thần con bé hoàn toàn thơ thới, bay bổng lên chín từng mây. Nó đã trả được món nợ nghĩa ân của giáo sư Vũ Anh, trút bỏ mặc cảm phạm tội và có thể an lòng tìm về với mẹ. Nó không quan tâm đến việc mẹ nó còn sống hay đã chết, vì một người mẹ đang ở thế giới bên này hoặc bên kia vẫn là một người mẹ.
    Tiểu Phụng không đi được nữa. Nó mệt nhọc vì phí sức quá độ, gục xuống bên một góc đại thụ khổng lồ, nhắm mắt lướt vào một giấc ngủ êm đềm nhiều mộng đẹp.

    *

    Cuộc lục soát vùng suối Kinh không đem lại ánh sáng nào về Tiểu Phụng. Có lẽ bị bắt cóc sang Lào.Vị chỉ huy đoán thế vì ông cùng ba bạn trẻ không ngờ Tiểu Phụng dám vượt biên giới tìm về Thái Lan.
    Xạo đã “ vẽ rồng vẽ rắn” quanh vấn đề nóng bỏng:
    - Tên gian phi thoát khỏi lưới chúng ta quả thật là lợi hại. Em cá mười ăn một với anh là chính hắn đã thừa cơ ra tay bắt cóc Tiểu Phụng mong thực hiện với chúng ta một sự trao đổi để giải thoát cho đồng bọn.
    - Bắt cóc Tiểu Phụng bằng cách nào? Anh không tưởng tượng ra nổi sự việc diễn tiến âm thầm trong bóng tối đêm qua ra sao. Nhưng... anh có lỗi rất nặng là không... điểm danh từng người trước khi ra về.
    Vị chỉ huy không tưởng tượng được nhưng với Xạo thì trái lại. Lần này nó không cố ý nói xạo gạt gẫm thiên hạ cho một trận cười thỏa thích, chính nó cũng thương Tiểu Phụng lắm, nhưng có lẽ vì bẩm sinh óc tưởng tượng của Xạo quá phong phú rất dễ dàng... đưa đến những giả thiết hoang đường.
    Y-Shroc và Dũng không muốn tin Xạo nhưng sau cùng bắt buộc phải tin bạn phần nào, vì không có cách giải thích nào khác về sự mất tích bí mật của Tiểu Phụng. Vị chỉ huy chưa bị lung lạc hẳn nhưng dần dần mất niềm tin:
    - Rất có thể Xạo nói đúng. Tiểu Phụng bị bắt cóc. Nếu trường hợp này xảy ra, tên gian phi ắt phải vượt biên giới sang Lào, tìm chổ giấu Tiểu Phụng thật kín đáo rồi sẽ thông tin cho chúng ta đề nghị trao đổi. Chúng ta hãy chờ xem.
    Nhưng giây phút chờ đợi kéo dài nhất trong đời. Hết đứng lại ngồi. Hết ngồi lại đứng mà kim đồng hồ hình như vẫn không nhúc nhích. Trời dần ngã về chiều, vầng kim ô khuất nửa sau rặng núi xa xa. Vị chỉ huy ái ngại nhìn ba đứa trẻ:
    - Các em có đói không? Đi ăn cơm với anh cho vui.
    Miệng nói vui mà cả bốn người đều cười gượng. Ba đứa còn ngần ngừ thì ông tiếp:
    - Một bữa cơm ngon sẽ giúp thời gian qua nhanh hơn, các em ạ.
    Mười phút sau bốn người ngồi ở một tiệm ăn Tàu sang trọng. Y-Shroc bồng sóc theo, hỏi “người anh” cảnh sát:
    - Con sóc ăn chung với ta nhé?
    Ông đùa cho không khí bớt căng thẳng:
    - Sóc này, sóc có thưởng thức cơm tàu không?
    Một người đàn ông thường phục bổng từ ngoài quán tạt vào đi thẳng đến bàn của vị chỉ huy làm câu chuyện ngắt ngang. Ông đưa tai sát miệng người lạ nghe hắn nói. Tay ông nhận mảnh giấy nhỏ xíu, nguệch ngoạc vài nét bút chì xám liếc sơ qua rồi bỏ vào túi. Một bất ngờ vô cùng xảy đến, con sóc dể thương nhảy lên lòng kẻ lạ, liếm áo hắn và ôm cứng lấy hắn một cách thân mật. Ba đưa trẻ há hốc mồm chưa kịp phản ứng thì hắn ta thụt lùi một bước, hai bước và... toan chạy trốn ra cửa. Vị chỉ huy móc súng lục, bắn chỉ thiên “đoàng” một tiếng khô khan.
    Hắn tiếp tục chạy như bay. Nhưng một phát đạn ghim vào bắp đùi làm hắn ngã sấp xuống đất, tứ chi quờ quạng dẫy dụa như người điên:
    - Con sóc! Con sóc quỉ quái! Con sóc...
    - Đừng nhiều lời. Tôi đã biết tất cả... Anh Phu quả tình tôi không ngờ..
    Các cảnh sát viên đổ sô đến tiếp tay với viên chỉ huy đưa hắn lên băng ca chở vào bệnh viện Cảnh sát. Y-Shroc cứ ngẩn tò te làm Dũng phải giải thích:
    - Có gì đâu? Con sóc của Y-Shroc mà Y-Shroc không biết tính nó sao? Các nhân viên cảnh sát ở đây đều... không có cái hân hạnh được nó liếm vì họ mới gặp nó lần đầu. Ta cũng chưa gặp mặt tên Phu kia bao giờ, con sóc lại... nhận ra hắn là người quen thế thì...
    Y-Shroc buồn bã:
    - Tên cuối cùng trong tổ chức gian manh đã bị bắt nhưng có chắc ta tìm lại được Tiểu Phụng không?
    - Sao tao linh cảm thấy điều không hay, Dũng à.
    Xạo cúi mặt thở dài.

    *

    Mặc dầu bị thẩm vấn rất gắt, Phu một mực khai là không hề bắt cóc Tiểu Phụng vì hắn đang bị thương nên chưa thể diễn hành cuộc điều tra một cách tích cực được. Hắn ta cũng là một con người và giữa con người với con người còn có tình nhân loại. Hắn đã hai ba lần kể công:
    - Tôi mới lầm lỡ một lần xin các anh tha cho. Tôi cũng đã từng công tác rất thiện chí với cơ quan cảnh sát...
    - Phải, anh là mật báo viên của cảnh sát. Nhưng anh đi hàng hai và công là công, tội là tội. Trường hợp của anh sẽ được tòa an xét xử phân minh, anh đừng lo.
    Bộ tham mưu cửa Sở Cảnh sát Kontum lại họp tại văn phòng rất khẩn cấp để tìm cho ra Tiểu Phụng. Và sau cùng một lệnh hành quân tại vùng suối Kinh được ban ra lần thứ hai.

    *

    Tiểu Phụng choàng mắt ngồi dậy trước ánh sáng mặt trời. Ngày đã lên từ lâu, bóng đêm biến mất theo những vì sao sáng trên trời. Vài đám mây xanh và trắng theo gió trôi nhẹ nhàng biến hóa rất nhanh ra những hình ảnh đẹp mắt, chói lọi như tỏa ánh hào quang. Tiểu Phụng hơi thẹn nhìn áo quần nhàu nát. Đêm hôm qua nó đã ngủ mê mệt đến thế kia ư?
    Đường ta, ta cứ đi. Phụng lại cất bước nhưng không hăng hái lắm vì... bụng đói cồn cào. Nó chưa ăn sáng và đêm qua đã phí sức nhiều. Rừng nhiều cây cỏ thực nhưng nào phải thứ để ăn. Rừng Thái Lan có lẽ dể kiếm củ và trái lót bụng hơn rừng này. Tiểu Phụng thân mật, yêu dấu cả đến rừng rú bên quê mẹ vì yêu lòng mẹ, yêu người yêu cả đường đi.
    Một ổ chim rừng bằng rơm rạ, cành cây nhỏ chênh vênh nơi cháng ba đàng kia. Tiểu Phụng tiến lại gần thấy chim mẹ mớm cho con những con sâu nhỏ xíu trắng mập màu sữa. Lũ chim con cứ hả miệng kêu chíp chíp... chờ ăn. Mồi sâu đã hết. Chim mẹ bay đi như mũi tên trong gió mạnh tìm thức ăn cho đàn con.
    Tiểu Phụng vuốt ve từng con chim non một. Chúng trụi lũi, lông lá mới mọc lởm chởm. Chúng chưa biết lạ, được vuốt ve luôn miệng kêu ríu rít những âm thanh vui vẻ thì thầm trong cổ họng. Chúng đang vui cái vui của tuổi dại được âu yếm và che chở trong đôi cánh của mẹ... Tiểu Phụng lại ứa nước mắt tủi thân.
    Trời nắng gắt, Phụng thấy hai bàn chân rát và sưng lên, mọng nước mà không dám nghỉ ngơi. Vì nó sợ dừng lại sẽ không có can đảm đi tiếp thêm nữa. Và cũng lạc lối quay về mất rồi. Chi bằng cứ gắng đi đến đâu hay đến đó. Mẹ... mẹ sẽ phò hộ cho Phụng tìm về được đến quê hương xa xôi của mẹ.
    Một chùm trái đỏ ối, bóng láng ngon lành trên cành cao một cây khá lớn. Phụng chẳng biết là trái gì song nó biết chắc là không độc. Mẹ Phụng ngày xưa dã dạy cho con gái phân biệt những trái ăn được và trái độc trong rừng theo kinh nghiệm truyền lại từ lâu đời nên khá chính xác. Phụng hái xuống ăn ngon lành. Ăn hết chùm này đến chùm kia cho đến khi no.
    Trái cây ăn đói dễ xót ruột. Phụng phải tìm nước suối uống một bụng rồi... ngồi nghỉ. Nó thiếp đi lúc nào không biết.
    - Má, má...
    Phụng kêu “má” rất lớn rồi tỉnh giấc. Nó bàng hoàng tiếc những phút giây hạnh phúc trong mộng. Trời chiều. Phụng đứng lên mà miệng vẫn gọi:
    - Má, Phụng đây nè má.
    Phụng chợt nhận ra điều vô lý của chính mình, mỉm cười vu vơ. Tại sao mình cất tiếng gọi “má” mà lại có trong ý nghĩ danh từ “mẹ”? Đành rằng “má” hay “mẹ” chỉ là một người đàn bà thân yêu sinh thành ra mình nhưng... tại sao lại thế? Một phút sau, Phụng tìm ra lý do “mẹ” là tiếng gọi của ba, còn “ má” là tiếng nói của chú Minh. Phụng sống với ba lâu ngày nên chữ “mẹ” ăn sâu vào tâm trí, còn Phụng mến chú Minh nên “nhiễm” cách nói chuyện của chú từ bao giờ không hay.
    Một dãy nhà lụp xụp cao cẳng của dân thiểu số hiện ra trước mắt. Phụng quyết định xin chủ nhân cho ngủ nhờ một đêm. Nó ngán ngủ ngoài rừng lạ lắm rồi. Lỡ bị cảm vì sương gió đêm hôm làm sao tiếp tục đi được sang Thái Lan?
    Phụng nói tiếng Việt Nam. Bà già mọi không hiểu. Nó nói tiếng Thái Lan bà ta cũng lắc đầu. May và vừa lúc đó, một người dàn ông lực lưỡng đi vào nhà sau buổi làm việc mệt nhọc, mồ hôi thấm ướt đẫm lưng trần. Anh ta hiểu tiếng Thái Lan và bằng lòng cho Phụng ở lại.
    Phụng cám ơn và muốn tặng cho chủ nhân một vật kỷ niệm nhưng... nó lại không còn gì cả ngoài bộ quần áo đang mặc trên người. Nó lại được mời ăn buổi tối. Cơm lam với gà luộc thật ngon. Phụng ăn rất “thực thà” để mai còn lấy sức băng rừng lướt bụi trên con đường thiên lý.
    Phụng ngủ dưới sàn nhà. Đám khói mỏng từ đống trấu ủ bốc lên xua đuổi muỗi tạo một bầu không khí ngột ngạt nhưng ấm áp dể chịu. Phụng có cảm tưởng như mình đang sống chung với mẹ trong đêm dài ở quê hương xa vời.
    Phụng tỉnh dậy vì tiếng người nói thì thào. Họ cố gắng hạ thấp giọng... để khỏi làm mất giấc ngủ của khách chăng? Dường như không phải. Vì có tiếng một người lạ đang xúi bảo anh mọi ban chiều bằng thiếng Thái:
    - Anh vặn họng con bé cho tôi. Chúng ta bị tụi Thái áp bức ăn hiếp quá nhiều rồi, bây giờ là lúc ta trả thù. Con bé đó là người Thái Lan mà, anh không thấy nó nói tiếng Thái rành như người Thái sao?
    -... Có lẽ anh nói đúng.
    Phụng hoảng hồn, choàng dậy, đứng nép vào bên cửa. Hai người đàn ông ùa vào, họ không mang theo đuốc chi cả vì tin chắc sẽ tóm Phụng một cách dễ dàng. Nhưng Phụng khôn ngoan chờ họ vừa bước lọt vào trong căn nhà tối là luồn mình ra khỏi cửa, xuống thang rất nhanh lẩn vào rừng như bóng ma. Ba phút sau, có tiếng chân người thình thịch phía sau. Hai gã mê muội kia đã phát giác hướng đi của Phụng và đang rượt theo.
    Phụng không còn hồn vía nào nữa. Hai người bây giờ đang cầm hai cây đuốc lung linh ánh sáng xông thẳng vào rừng sâu. Phụng nhanh nhẹn như con thỏ, nhờ thân hình thấp bé, ẩn sau những thân cây cố gắng tìm về cõi sống. Hai gã mọi không đuổi kịp Phụng nhưng con bé không tài nào bỏ rơi chúng lạc hướng được và chúng lần dấu rất giỏi.
    Trời sáng rõ từ lâu. Cuộc “cút bắt” hào hứng nhưng bi thảm này vẫn tiếp diễn. Hai người rượt theo không cần đến đuốc nữa. Họ phóng chạy hết sức để tóm Phụng bằng được. Con bé thở hồng hộc. Từ giờ nếu không nhờ vào một lòng tin tuyệt đối vào sự phù hộ của mẹ và một ý chí phấn đấu phi thường, nó đã bỏ cuộc buông xuôi. Nhưng giờ đây nó không chạy được nữa. Phụng gần ngất đi. Tròng ánh mắt hoa lên, nó nhìn thấy con suối Kinh với những nhân viên cảnh sát và ba đứa bạn trẻ đang chờ đón nó. Họ vừa bước xuống xe Jeep.
    Một hồi còi cảnh sát hú lên điếc tai. Hai gã mọi lẩn nhanh trở vào rừng.