Dịch giả: Anh Tô
Chương sáu

     hững thị trấn nhỏ thường chỉ phục vụ cho một kiểu khách hàng. Loại khách khá đa dạng: có những thị trấn với kiểu quán chui, những quán rượu nằm ở vùng ngoại ô khiến cho khách quen như những kẻ sống ngoài vòng pháp luật. Có thị trấn chuyên kinh doanh những quán sang trọng, với giá gin ricky [1] cao ngất nên người nghèo phải uống ở nhà. Có những thị trấn với kiểu trung lưu, bia được phục vụ với hành chiên giòn và bánh mì kẹp được đặt cho những cái tên dễ thương.
May mắn thay mọi người đều uống rượu tại Wind Gap, nên chúng tôi có tất cả những quán rượu đó và hơn thế nữa. Có thể thị trấn của chúng tôi nhỏ, nhưng nó có thể đánh gục bất kỳ thị trấn nào. Quán rượu gần nhà mẹ tôi rất đắt, là kiểu nhà hàng bằng kính trong suốt với món đặc biệt là xà lách và rượu spritzer [2]. Chỗ thượng lưu của Wind Gap. Đây là giờ ăn xế, và vì không chấp nhận được việc chịu đựng Alan và món trứng lỏng của ông, nên tôi đi đến La Mère. Tiếng Pháp của tôi chỉ đạt trình độ lớp 11, nhưng đánh giá cách trang trí theo phong cách hàng hải của nhà hàng, tôi nghĩ người chủ định đặt tên nó là La Mer, Biển, chứ không phải La Mère, Người mẹ. Nhưng cái tên vẫn thích hợp, và những Người mẹ, mẹ tôi, rất quen thuộc với nơi này cũng như bạn bè của bà. Họ đều yêu thích món gà Caesar, không phải món Pháp hay hải sản, nhưng tôi sẽ không nói điều đó ra đâu.
“Camille!” Một người phụ nữ tóc vàng trong bộ đồ tennis đi ngang qua phòng, tỏa sáng với dây chuyền vàng và nhẫn. Đó là bạn thân nhất của Adora, Annabelle Gasser, tên thời con gái là Anderson, biệt danh là Annie-B. Ai cũng biết Annabelle vô cùng ghét cái họ của chồng bà - thậm chí bà còn nhăn mũi khi nói. Bà chưa bao giờ nghĩ rằng mình chẳng cần phải lấy cái tên đó.
“Chào cưng, mẹ con nói với ta là con đã về thị trấn”. Không giống với Jackie O’Neele nghèo khó và bị mẹ tôi cho ra rìa, tôi phát hiện bà đang ngồi ở một bàn nọ, ngà say như trong lễ tang. Annabelle hôn cả hai má và lùi lại để quan sát tôi. “Vẫn cực kỳ xinh đẹp. Lại đây, ngồi với chúng ta. Chúng ta chỉ vừa uống vài chai rượu vang và tán chuyện linh tinh. Con có thể làm cho độ tuổi trung bình của nhóm giảm xuống đấy”.
Annabelle kéo tôi qua chiếc bàn mà Jackie đang ngồi nói chuyện với hai người phụ nữ tóc vàng, da rám nắng khác. Bà thậm chí không ngừng nói khi Annabelle giới thiệu tôi, bà chỉ tiếp tục nói đều đều về bộ giường ngủ mới của mình, làm rơi ly nước khi thình lình quay sang tôi.
“Camille? Con đây rồi! Ta rất mừng khi gặp lại con, cưng à”. Bà có vẻ thành thật. Người bà vẫn thoáng mùi Juicy Fruit.
“Con bé đã ở đây được năm phút rồi”, người phụ nữ tóc vàng khác nạt lại, trong khi gạt sạch đá và nước trên bàn với cú hất mạnh bằng bàn tay đen đúa. Kim cương lóe lên ở hai ngón tay.
“Đúng, ta nhớ rồi. Con đến đây để đưa tin về những vụ giết người, con bé xấu xí”, Jackie tiếp tục. “Adora hẳn rất ghét điều đó. Ngủ trong ngôi nhà của mình với bộ óc nhỏ bé dơ bẩn này đây”. Bà nở nụ cười ắt đã rất thịnh hành hai mươi năm trước. Giờ thì nó có vẻ hơi điên rồ.
“Jackie!” Một người phụ nữ tóc vàng nói, hướng đôi mắt to tròn vào bà.
“Vì trước khi Adora có được căn nhà, chúng ta đều từng ngủ lại nhà Joya với những bộ óc xấu xa nhỏ bé của mình. Cùng một căn nhà, có chăng là người phụ nữ điên rồ khác làm chủ”, bà nói với tôi, dùng tay khều nhẹ sau tai mình.
“Con chưa bao giờ biết bà ngoại Joya của con phải không, Camille?” Annabelle rì rầm.
“Ôi trời! Bà ta thật là phiền toái, cưng à”, Jackie nói. “Người phụ nữ cực kỳ, cực kỳ đáng sợ”.
“Như thế nào ạ?” tôi hỏi. Tôi chưa bao giờ nghe những chuyện như vậy về bà ngoại. Adora nói bà rất nghiêm khắc và không gì thêm.
“Ôi, Jackie chỉ thổi phồng mọi chuyện thôi”, Annabelle nói. “Không ai thích mẹ mình khi còn học trung học cả, mà Joya đã mất trước đó khá lâu. Họ thật sự chưa bao giờ có thời gian để xây dựng mối quan hệ trưởng thành hơn”.
Trong một khoảnh khắc tôi lóe lên một tia hy vọng đáng thương, rằng đó là lý do vì sao tôi và mẹ lại rất xa cách: Bà không có kinh nghiệm. Ý tưởng đó chết ngay tắp lự trước khi Annabelle rót thêm vào ly tôi.
“Đúng, Annabelle”, Jackie nói. “Tôi chắc rằng nếu Joya còn sống đến hôm nay thì họ hẳn sẽ có khoảng thời gian tuyệt vời. Ít nhất là với Joya. Bà ấy sẽ rất vui khi được xé xác Camille. Có nhớ những chiếc móng tay dài thật dài của bà không. Không bao giờ sơn sửa gì cả. Tôi luôn nghĩ điều đó thiệt kỳ cục”.
“Đổi đề tài”, Annabelle mỉm cười, từng lời ngân vang như tiếng chuông bạc.
“Tôi nghĩ công việc của Camille hẳn rất thú vị”, một người phụ nữ tóc vàng nói nghiêm túc.
“Đặc biệt là việc này”, một người khác nói.
“Ừ Camille, nói cho chúng ta biết ai đã làm vậy”, Jackie buột miệng. Bà lại cười một cách ranh mãnh và liên tục chớp cặp mắt nâu tròn của mình. Bà khiến tôi nghĩ đến những con rối nói tiếng bụng. Với làn da săn lại và những mao mạch bị vỡ.
Đáng lẽ tôi phải gọi vài cú điện thoại nhưng rồi quyết định thế này có vẻ tốt hơn. Một nhóm nội trợ say xỉn, buồn chán và ác miệng biết tất cả những lời đồn đại ở Wind Gap. Tôi có thể xem đây là một buổi trưa công việc.
“Thật ra con hứng thú muốn biết mọi người nghĩ thế nào”. Một câu họ thường không được nghe.
Jackie nhúng miếng bánh mì vào đĩa sốt ranch bên cạnh, rồi vẩy nó xuống trước mặt. “Chà, mọi người đều biết tôi nghĩ thế nào. Cha của Ann, Bob Nash. Hắn ta là một gã đồi trụy. Hắn luôn luôn nhìn chằm chằm vào ngực tôi khi tôi gặp hắn ở cửa hàng”.
“Ngực gì thế kia”, Annabelle nói và thúc tôi trong khi cười khinh miệt.
“Tôi nghiêm túc đó, điều này đi quá giới hạn rồi. Tôi sẽ nói chuyện với Steven”.
“Tôi có tin tức ngon lành nè”, người phụ nữ tóc vàng thứ tư nói. Dana hay Diana? Tôi đã quên ngay lập tức khi Annabelle vừa giới thiệu xong.
“Oh, DeeAnna luôn luôn có tin sốt dẻo, Camille”, Annabelle nói, siết lấy tay tôi. DeeAnna dừng lại để thu hút sự chú ý, liếm môi, tự rót cho mình một ly rượu và liếc nhìn chúng tôi.
“John Keene đã dọn khỏi nhà cha mẹ rồi”, bà thông báo.
“Cái gì?” một người tóc vàng nói.
“Cô đùa à?” Người khác nói.
“Hết ý kiến”. Người thứ ba thốt lên.
“Và...” DeeAnna ra chiều đắc thắng, mỉm cười như người tổ chức một Chương trình truyền hình đang chuẩn bị công bố giải thưởng. “Đến nhà Julie Wheeler. Cái nhà thuyền ở phía sau ấy”.
“Thế là quá tốt”, Melissa hay Melinda gì đó nói.
“Ôi, bà biết là chúng làm gì mà”, Annabelle cười. “Meredith không thể giữ nổi dáng vẻ Cô Nàng Hoàn Hảo Bé Bỏng mãi được. Thấy chưa, Camille”, bà quay sang tôi, “John Keene là anh trai Natalie, và khi gia đình đó chuyển đến đây, cả thành phố phát rồ lên vì nó. Ý ta là, nó rất bảnh. Nó. Rất. Bảnh. Julie Wheeler, bà ta là bạn của mẹ cháu và chúng ta. Chẳng có con gái gì cho đến khi, khoảng chừng, ba mươi tuổi, và khi có con thì bà ấy trở nên không thể chịu được. Một trong những kiểu phụ huynh luôn tin rằng con cái họ chẳng làm gì sai cả. Nên lúc Meredith - con gái bà - dính vào John, lạy Chúa tôi. Chúng ta tưởng không bao giờ nghe được kết cục của chuyện đó. Meredith, đứa con gái trong trắng bé bỏng luôn đạt điểm A lại dính chặt một Gã Trai trong khu học xá. Nhưng không có một thằng con trai như vậy ở tuổi đó lại đi với đứa con gái không có gì đặc biệt. Chỉ là mọi việc thường không xảy ra như thế. Và bây giờ, quá tiện cho chúng. Chúng ta nên chụp ảnh chúng và dán lên cần gạt nước trên kính chắn gió của xe Julie”.
“Chà, bà biết bà ấy sẽ phản ứng sao mà”, Jackie ngắt lời. “Nó sẽ biến thành việc họ mới tốt đẹp làm sao khi để John vào ở, cho nó một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi khi muốn than khóc”.
“Vì sao nó chuyển đi vậy?” Melissa/Melinda hỏi, người mà tôi bắt đầu nghĩ rằng rất thích tìm kiếm nguyên nhân. “Ý tôi là, chẳng phải cậu ta nên ở bên gia đình trong thời đỉểm này sao? Sao cậu ta lại cần nơi yên tĩnh?”
“Vì là tên giết người”, DeeAnna thốt ra, và cả bàn phá lên cười.
“Ồ, thiệt là hay ho nếu Meredith Wheeler được dâng hiến cho vài tên giết người hàng loạt”, Jackie nói. Đột nhiên cả bàn ngừng cười. Annabelle phát ra vài tiếng nấc cụt và nhìn đồng hồ. Jackie tựa cằm vào tay, thở mạnh tới nỗi thổi bay đám mẩu vụn bánh mì trên dĩa của bà.
“Tôi không tin điều này thực sự xảy ra”, DeeAnna nói, nhìn xuống móng tay mình. “Trong thị trấn của chúng ta, nơi chúng ta lớn lên. Những bé gái đó. Nó làm lòng dạ tôi cồn cào. Phát ốm cả lên”.
“Tôi mừng là lũ con gái nhà mình đã lớn rồi”, Annabelle nói. “Tôi chỉ nghĩ mình không thể chịu được điều này. Adora tội nghiệp hẳn phải lo lắng cho Amma lắm”.
Tôi bắt được ý trong cách nói vu vơ, duyên dáng của bà chủ tiệc và lái câu chuyện khỏi đề tài về Adora. “Mọi người thật sự nghĩ John Keene có dính líu vào chuyện này à? Hay chỉ là lời đồn thôi?” Tôi có thể cảm thấy mình đang phun ra những từ cuối. Tôi đã quên mất những người phụ nữ thiếu sức sống này có thể làm Wind Gap trở nên thế nào đối với những người họ không thích. “Con chỉ hỏi vì hôm qua có đám con gái, chắc hẳn khoảng cỡ trung học, cũng nói thế”. Tôi nghĩ tốt nhất không nên đề cập rằng Amma là một trong số chúng.
“Để ta đoán, bốn cô ả tóc vàng mồm miệng chua ngoa luôn nghĩ là bọn chúng đẹp hơn phải không”, Jackie nói.
“Jackie, cưng ơi, bà có nhận ra đang nói với ai không vậy?” Melissa/Melinda nói, vỗ vào vai Jackie.
“Ôi khỉ thật. Tôi luôn luôn quên mất Amma và Camille có quan hệ máu mủ với nhau nữa chứ - thời đại khác nhau, con hiểu chứ?” Jackie cười. Một tiếng động lớn sau lưng và bà nâng ly rượu của mình lên mà không hề nhìn người bồi bàn. “Camille, tốt nhất con nên nghe tại đây: Amma bé nhỏ của con là một rắc rối đấy”.
“Ta nghe nói chúng có mặt ở mọi bữa tiệc của trường”, DeeAnna nói. “Và quyến rũ hết đám con trai. Và làm những chuyện chúng ta không làm cho đến khi là những người phụ nữ trưởng thành có gia đình - và chỉ sau những cuộc đổi chác bằng vài viên đá quý”. Bà xoay vòng dây tennis bằng kim cương.
Họ phá lên cười, Jackie đập cả hai nắm tay lên bàn như một đứa trẻ trong cơn kích động.
“Nhưng mà liệu...”
“Ta không biết liệu mọi người có thực sự nghĩ John làm điều đó không. Ta biết cảnh sát có nói chuyện với cậu bé”, Annabelle nói. “Chắc chắn gia đình họ rất kỳ lạ”.
“Ồ, cháu cứ nghĩ cô rất thân với họ”, tôi nói. “Cháu đã thấy cô trong nhà họ sau đám tang”. Cả đám chết tiệt mấy người, tôi thêm vào trong đầu.
“Mọi người quan trọng của thị trấn Wind Gap đều đến đó sau đám tang”, DeeAnna nói. “Như chúng ta đều nhớ những nhiệm vụ như thế”. Bà cố gắng tạo ra tiếng cười lần nữa, nhưng Jackie và Annabelle lại gật đầu một cách trang trọng. Melissa/Melinda nhìn quanh nhà hàng như thể bà đang ước mình ngồi ở bàn khác vậy.
“Mẹ cháu đâu?” Annabelle thình lình buột miệng. “Bà ấy cần đến đây. Bà ấy sẽ thấy khá hơn. Bà ấy đã xử sự rất kỳ lạ từ khi mọi chuyện bắt đầu”.
“Bà ấy đã luôn cư xử rất kỳ lạ trước khi chuyện này bắt đầu”. Jackie nói, quai hàm nghiến lại. Tôi tự hỏi bà có sắp nôn không.
“Thôi nào Jackie”.
“Ta nghiêm túc đấy, Camille, để ta nói điều này: với những chuyện đã và đang xảy ra với mẹ con, con tốt hơn nên về Chicago ngay lập tức. Con nên quay về đó ngay đi”. Mặt bà mất đi vẻ vui buồn thất thường - mà thay vào đó là khuôn mặt hoàn toàn nghiêm chỉnh. Và sự quan tâm thật tình. Tôi thấy mình lại thích bà lần nữa.
“Thật sự thì, Camille...”
“Jackie, câm đi”. Annabelle nói, và ném ổ bánh mì vào mặt Jackie với lực rất mạnh. Nó văng vào mũi bà và nảy lên bàn. Một hành động bạo lực ngu ngốc, như khi Dee ném trái banh tennis vào tôi - bạn cảm thấy sốc vì nó đã xảy ra hơn là vì cú ném. Jackie phẩy tay và tiếp tục nói.
“Tôi sẽ nói cái tôi muốn, và tôi đang nói đây. Adora có thể hại...”
Annabelle đứng lên và đi qua phía Jackie, kéo bà đứng lên.
“Jackie, bà cần làm mình tỉnh táo lại”, bà nói. Giọng vừa thì thầm vừa đe đọa. “Bà uống nhiều quá và sẽ thấy rất mệt đấy. Để tôi đưa bà đi phòng vệ sinh và làm bà khỏe hơn”.
Thoạt đầu, Jackie vả vào tay bà, nhưng Annabelle nắm chặt hơn và cả hai nhanh chóng lảo đảo rời đi. Cả bàn im lặng. Miệng tôi mở to.
“Không có gì đâu”, DeeAnna nói. “Lũ-gái-già chúng ta cũng tranh cãi với nhau như các cô gái trẻ bọn cháu vẫn làm thôi. Thế nên Camille, cháu có nghe nói chúng ta còn mặc đồ Gap nữa chưa?”
Những lời của Jackie cứ bám lấy tôi: với chuyện đã và đang xảy ra với mẹ con, tốt hơn là con nên về Chicago đi. Tôi cần một tín hiệu nào đó rõ ràng hơn thế để rời Wind Gap? Chính xác thì tôi tự hỏi tại sao bà và Adora lại xích mích. Phải có điều gì đó hơn là quên gửi một tấm thiệp chúc mừng. Tôi ghi chú mình sẽ đến thăm Jackie khi bà tỉnh táo hơn. Nếu bà có lúc như thế. Và một lần nữa, rất khó để ghét bỏ những người say xỉn.
Lượn ngang qua một quán rượu, tôi gọi cho gia đình Nash từ một cửa hàng tiện lợi, một giọng nữ run rẩy cất tiếng chào và im lặng. Tôi có thể nghe tiếng thở, nhưng không trả lời đề nghị của tôi là muốn nói chuyện với bố hoặc mẹ. Rồi một tiếng dập máy chậm rãi trước khi đường dây bị ngắt hẳn. Tôi quyết định thử vận may khi giáp mặt trực tiếp.
Một chiếc xe tải nhỏ vuông vức cổ lỗ sỉ nằm cạnh chiếc Transam màu vàng rỉ sét trên lối đậu xe, tôi đoán cả Bob và Betsy đều có nhà. Cô con gái lớn mở cửa, nhưng con bé chỉ đơn giản là đứng phía trong cửa sập, nhìn chằm chằm vào bụng tôi khi tôi hỏi có người nhà ở nhà không. Gia đình Nash đều nhỏ con. Đứa bé này, Ashleigh, theo tôi biết đã mười hai tuổi, nhưng trông cùng cỡ thằng nhóc mập mạp tôi gặp lần đầu tiên, nhìn con bé trẻ hơn so với tuổi của nó. Và các cư xử cũng y như vậy. Nó mút tóc và khẽ chớp mắt khi Bobby Con lạch bạch đến bên cạnh và bắt đầu khóc rống lên khi thấy bóng dáng tôi. Sau đó là tru lên. Vài phút trôi qua cho đến khi Betsy Nash đến bên cửa. Cô ta cũng có vẻ sửng sốt như mấy đứa con, và bối rối khi tôi tự giới thiệu.
“Wind Gap không có báo địa phương”, cô nói.
“Đúng vậy, tôi từ tờ Chicago Daily Post”, tôi nói. “Ở Chicago. Ilinois”.
“Vâng, chồng tôi xử lý những thỏa thuận mua bán kiểu này”, cô nói và bắt đầu lùa những ngón tay vào mái tóc vàng của con trai mình.
“Tôi không bán báo dài hạn hay gì cả... Ông Nash có nhà không? Có thể tôi chỉ cần nói chuyện nhanh với ông ấy một chút?”
Cả ba người nhà Nash đồng loạt rời khỏi cửa, và một vài phút sau, Bob Nash dẫn tôi vào trong và ném đống đồ giặt ủi khỏi ghế để dọn chỗ cho tôi ngồi.
“Chúa ơi, nơi này là một đống rác”, ông lầm bầm lớn tiếng về phía vợ mình. “Tôi xin lỗi về tình trạng nhà của chúng tôi, Cô Preaker. Mọi thứ như địa ngục từ sau vụ của Ann”.
“Ồ, đừng bận tâm về điều đó”, tôi nói, vừa lúc kéo một chiếc quần lót nam nhỏ xíu dưới chỗ ngồi. “Chỗ tôi ở cũng có lúc thế này mà”. Điều này đi ngược lại sự thật. Một phẩm chất mà tôi thừa hưởng từ mẹ là tính ngăn nắp cực độ. Tôi đã ép mình không ủi vớ nữa. Khi từ bệnh viện trở về, thậm chí tôi còn trải qua thời gian muốn luộc tất cả mọi thứ: nhíp, đồ bấm mi, kẹp tóc, bàn chải đánh răng. Đó là những thói quen nuông chiều bản thân của tôi. Tuy nhiên, tôi chấm dứt tất cả khi vứt những cây nhíp. Nhiều đêm thức khuya suy nghĩ về độ sáng bóng và cảm giác ấm nóng của chúng. Đứa con gái dơ bẩn, thực tế là vậy.
Tôi đã mong Betsy Nash biến mất. Theo đúng nghĩa đen thì cô ta quá mỏng manh, tôi có thể hình dung sự bốc hơi chậm rãi từ cô, chỉ để lại một vệt dính trên ghế bành. Nhưng cô lại chần chừ, đảo mắt qua lại giữa tôi và chồng cô trước khi chúng tôi bắt đầu trò chuyện, như thể cô đang cố gắng xao nhãng cuộc đối thoại này. Đám trẻ con cũng vậy, lượn lờ xung quanh, những bóng ma tóc vàng nhỏ bé lửng lơ giữa vẻ lười nhác và ngu ngốc. Đứa con gái xinh đẹp có thể sẽ sống an ổn. Nhưng đứa con gái giữa, đứa đang lạch bạch bước vào phòng thì trông như heo, dường như bị định sẵn một tương lai với những mối quan hệ tình dục nghèo nàn và những cơn say. Thằng con trai sẽ kết thúc đời mình la cà nhậu nhẹt ở các bãi đỗ xe ngoài trạm xăng. Đám con trai nóng nảy, chán nản mà tôi thấy trên đường vào thị trấn.
“Ông Nash, tôi cần hỏi ông thêm vài điều về Ann. Cho những bài báo lớn hơn”, tôi mở đầu. “Ông đã rất tốt bụng khi dành thời gian cho tôi, nhưng tôi hy vọng có thể hỏi thêm một chút”.
“Bất cứ điều gì khiến vụ này được chú ý hơn, chúng tôi không màng”, ông nói. “Cô muốn biết gì?”
“Con bé thích chơi trò gì, thích ăn món nào? Ông có thể dùng từ gì để miêu tả con bé? Nó có dự định trở thành người dẫn đầu hay chỉ là một đứa theo đuôi thôi? Nó có nhiều bạn không hay chỉ vài đứa bạn thân? Nó có thích trường học không? Con bé thường làm gì vào thứ Bảy?” Gia đình Nash im lặng nhìn tôi chằm chằm trong vài phút. “Chỉ là phần mở đầu thôi”, tôi cười.
“Vợ tôi sẽ là người trả lời hầu hết những câu hỏi”, Bob Nash nói. “Cô ấy là... điều dưỡng”. Ông quay sang Betsy Nash, đang gấp đi gấp lại một chiếc váy trên đùi.
“Nó thích ăn pizza và cá que”, cô nói. “Và nó có nhiều bạn gái nhưng chỉ vài đứa thân, nếu cô hiểu điều tôi muốn nói. Con bé thích chơi một mình”.
“Nhìn này, mẹ, búp bê barbie cần quần áo”, Ashleigh nói, dí một con búp bê nhựa trần truồng trước mặt mẹ nó. Cả ba chúng tôi phớt lờ con bé, và con bé quăng món đồ chơi xuống đất và bắt đầu xoay khắp phòng với điệu ba lê tưởng tượng. Thấy cơ hội hiếm có, Tiffanie nhảy xổ vào con barbie và bắt đầu bẻ đôi chân nhựa màu rám nắng của nó ra, gấp và mở, gấp và mở.
“Con bé rất cứng rắn, nó là đứa con cứng cỏi nhất của tôi”, Bob Nash nói. “Con bé chắc hẳn sẽ chơi đá banh nếu nó là con trai. Con bé tự làm mình mệt nhoài một cách ngu ngốc chỉ bằng cách chạy lòng vòng khắp nơi, lúc nào cũng có vết xước hay vết bầm”.
“Ann là cái miệng của tôi”, Betsy nói thì thầm. Rồi cô ta không nói gì nữa.
“Nghĩa là thế nào, bà Nash?”
“Con bé thật sự thích nói, nó nói bất cứ điều gì lóe lên trong đầu nó. Theo những cách tốt đẹp. Hầu như vậy”. Cô ta tiếp tục im lặng vài giây, nhưng tôi có thể thấy ý nghĩa đằng sau ánh mắt của cô nên tôi không nói gì nữa. “Cô biết đấy, tôi nghĩ có thể nó sẽ là luật sư hay nhà hùng biện ở cao đẳng, hay trở thành một ai đó vào một ngày nào đó, vì con bé chỉ là... nó không bao giờ ngừng lại để đánh giá từ ngữ của nó. Như tôi. Tôi nghĩ mọi thứ tôi nói ra đều ngu ngốc. Ann thì nghĩ mọi người cần lắng nghe mọi thứ nó nói”.
“Cô đã đề cập đến trường học, cô Preaker”, Bob Nash cắt ngang.
“Đó là nơi mà tật nói nhiều khiến Ann gặp rắc rối. Con bé có thể hơi ra vẻ ta đây, nhiều năm qua chúng tôi nhận được vài cuộc điện thoại từ các giáo viên của con bé về chuyện phát ngôn không đúng mực trong lớp. Con bé hơi hoang dã”.
“Nhưng đôi khi tôi nghĩ chỉ vì con bé quá thông minh”, Betsy Nash thêm vào.
“Đúng, con bé thông minh tinh quái”, Bob Nash gật đầu. “Đôi khi tôi nghĩ con bé còn thông minh hơn ông già của nó. Đôi khi con bé nghĩ nó thông minh hơn cả ông già của nó”.
“Nhìn con nè, mẹ ơi!” Con lợn con Tiffanie đang nhai những ngón chân của búp bê barbie một cách vô thức, chạy vào giữa phòng khách và bắt đầu lộn nhào. Ashleigh, trong cơn giận dữ kinh hoàng, gào lên khi thấy sự chú ý của người mẹ hướng về đứa con thứ hai, và lập tức xô ngã nó. Rồi giật mạnh tóc nó. Mặt Tiffanie đỏ lên trong khi nó rền rĩ và Bobby Con lại gào khóc.
“Đó là lỗi của Tiffanie”, Ashleigh hét lên, và cũng bắt đầu thút thít.
Tôi đã làm bùng ra một vụ nổ. Một căn nhà đầy trẻ con luôn ngập tràn sự ghen tị, điều này thì tôi hiểu, và những đứa trẻ nhà Nash hoảng hốt với ý nghĩa chúng không chỉ phải cạnh tranh với nhau và còn với người em đã chết. Tôi thấy thương hại chúng.
“Betsy”, Bob Nash khẽ thì thầm, chân mày hơi nhướng lên. Bobby Con nhanh chóng được nhấc lên và cắp vào hông, Tiffanie được kéo dậy khỏi sàn bằng một tay, tay kia vòng quanh Ashleigh đang khóc không nguôi và ngay lập tức cả bốn mẹ con rời khỏi phòng.
Bob Nash nhìn chằm chằm theo họ trong một khắc.
“Cứ như thế cả năm nay rồi, tụi con gái đó”, ông nói. “Chúng cư xử như những đứa con nít. Tôi nghĩ chúng quá căng thẳng để trưởng thành. Sự ra đi của Ann thay đổi căn nhà này còn hơn...” Ông trở người trên ghế bành. “Chỉ vì con bé là người thật, cô biết không? Cô nghĩ: chín tuổi, thế là thế nào? Cái gì vậy? Nhưng Ann có cá tính. Tôi đoán nó đã nghĩ rất nhiều chuyện. Tôi biết, khi chúng tôi xem TV, con bé đánh giá thứ gì là thú vị và thứ gì nó cho là ngu ngốc. Tôi không làm được vậy với những đứa khác. Mẹ kiếp, tôi không làm vậy với vợ tôi được. Ann, cô chỉ cảm thấy con bé ở đó, tôi chỉ...” Cổ họng Bob Nash thít lại. Ông ta đứng lên và cách xa tôi, quay trở lại lần nữa, sau đó quay đi, đi lòng vòng đằng sau ghế, rồi ngồi xuống đối diện tôi. “Chúa ơi, tôi muốn nó trở lại. Ý tôi là, giờ thì sao? Có phải như thế này không?” Ông ta khoát tay quanh phòng, hướng về phía cửa nơi vợ con ông vừa đi khỏi. “Vì nếu là thế này thì ở đây không còn gì nhiều. Và lạy Chúa, ai đó cần tìm ra gã đó bởi vì hắn cần trả lời cho tôi rằng: Tại sao lại là Ann? Tôi cần biết điều đó. Con bé là đứa duy nhất tôi nghĩ là sẽ có cuộc sống tốt”.
Tôi ngồi im vài giây, có thể nghe được mạch đập trên cổ mình.
“Ông Nash, tôi nghĩ rằng với tính cách của Ann, mà ông nói rằng cá tính rất mạnh, có thể đã đụng chạm vài người theo một cách không hay nào đó. Ông có nghĩ nó dính dáng đến điều này không?”
Tôi có thể thấy ông tỏ ra thận trọng với tôi, theo cách ngồi dựa lưng vào ghế, duỗi những cánh tay và vờ ra vẻ bình thường.
“Đụng chạm với ai đó theo cách không hay?”
“Chà, tôi có biết về những rắc rối giữa Ann và con chim nhà hàng xóm. Có vẻ như con bé đã làm con chim nhà hàng xóm bị thương?”
Bob Nash dụi mắt, nhìn xuống bàn chân.
“Chúa ơi, mọi người đều bàn tán về điều đó trong thị trấn này. Không ai chứng minh được Ann đã làm điều đó. Con bé và những người hàng xóm có xích mích với nhau. Joe Duke bên kia đường. Con gái của gã, chúng lớn hơn và hay gây sự với Ann, chọc ghẹo nó. Rồi một ngày nọ, chúng cho con bé chơi cùng. Tôi thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi Ann về nhà, chúng đều gào lên rằng Ann đã giết chết con chim chết tiệt của chúng”. Ông cười to, nhún vai. “Tôi cho là cũng ổn thôi nếu con bé làm điều đó, nó chỉ là một việc ầm ĩ cũ rích”.
“Ông có nghĩ Ann sẽ làm những điều tương tự như thế không, nếu con bé bị chọc tức?”
“Chà, chỉ có những kẻ ngốc mới chọc tức Ann”, ông nói. “Con bé không chấp nhận chuyện đó dễ dàng đâu. Nó không phải là một quý cô”.
“Ông có nghĩ con bé quen với kẻ giết mình không?”
Nash nhặt một chiếc áo thun hồng từ ghế bành, gấp nó thành hình vuông như chiếc khăn tay. “Tôi từng nghĩ là không. Giờ thì có. Tôi nghĩ nó đi với ai đó mà nó biết”.
“Ồ, một đứa con gái có thể đi với đàn ông hay phụ nữ?” tôi hỏi.
“Vậy là cô nghe câu chuyện của James Capisi rồi?”
Tôi gật đầu.
“Chà, một bé gái thì thường tin người làm nó nhớ đến mẹ nó, đúng không?”
Phụ thuộc người mẹ đó như thế nào, tôi nghĩ.
“Nhưng tôi vẫn nghĩ đó là đàn ông. Không thể hình dung được phụ nữ lại làm những điều đó... với một đứa trẻ. Tôi nghe nói John Keene không có chứng cứ ngoại phạm. Có thể nó muốn giết một bé gái, nhìn thấy Natalie mỗi ngày, và không thể chịu được, nó bị thôi thúc nên đi ra ngoài và giết một bé gái tomboy khác, như Natalie. Nhưng cuối cùng nó cũng không cưỡng lại được và đành giết luôn Natalie”.
“Đó là điều mọi người nói à?” tôi hỏi.
“Vài điều trong số đó, tôi cho là vậy”.
Betsy Nash thình lình xuất hiện ngay cửa. Cô ta nhìn xuống đầu gối và nói, “Bob, Adora đến”. Bụng tôi cuộn lên một cách vô thức.
Mẹ tôi lướt vào, thơm mùi nước xanh tươi mới. Bà có vẻ thoải mái trong nhà Nash hơn bà Nash. Đó là tài năng thiên phú của Adora: làm những người phụ nữ khác bị lép vế. Betsy Nash rời phòng như người hầu trong phim ở thập niên 30. Mẹ từ chối nhìn tôi, nói thẳng với Bob Nash.
“Bob, Betsy nói với tôi có một phóng viên ở đây và tôi biết ngay đó là con gái mình. Tôi vô cùng xin lỗi. Tôi không thể nào xin thứ lỗi cho sự xâm phạm này”.
Bob Nash nhìn chằm chằm Adora, rồi nhìn tôi. “Đây là con gái chị à? Tôi không hề biết”.
“Không, tất nhiên không. Camille không giống gia đình tôi lắm”.
“Sao cô không nói gì?” Nash hỏi tôi.
“Tôi nói với ông là tôi xuất thân từ Wind Gap. Tôi không nghĩ ông hứng thú việc mẹ tôi là ai”.
“Ồ, tôi không giận, đừng hiểu lầm. Chỉ vì mẹ cô là người bạn rất tốt của gia đình”, ông nói, như thể bà là người đỡ đầu hào hiệp của gia đình. “Bà ấy dạy kèm môn tiếng Anh và đánh vần cho Ann. Mẹ cô và Ann rất gần gũi. Ann rất tự hào vì đã có một người bạn lớn như thế”.
Mẹ tôi ngồi xếp tay trên đùi, váy xòe trên ghế bành, và nháy mắt với tôi. Tôi có cảm giác mình bị cảnh cáo không được nói gì đó, nhưng tôi không rõ là điều gì.
“Tôi không có ý kiến”, cuối cùng tôi nói. Thật vậy. Tôi đã nghĩ mẹ tôi diễn trò thương tiếc của bà hơi quá, vờ như biết những đứa trẻ đó. Bây giờ tôi ngạc nhiên bà tài tình đến mức nào. Nhưng cái quái gì đang xảy ra trên thế giới này khiến bà dạy kèm cho Ann? Bà đã vào hội phụ huynh ở trường khi tôi còn nhỏ - chủ yếu dành thời gian cho những bà nội trợ khác tại Wind Gap - nhưng tôi khó mà hình dung một người kiểu cách quý tộc như bà lại dành những buổi chiều của mình cho một bé gái lôi thôi lếch thếch ở tận phía tây thị trấn. Thỉnh thoảng tôi đánh giá thấp Adora. Tôi cho là thế.
“Camille, mẹ nghĩ con nên đi”, Adora nói. “Mẹ ở đây vì những chuyến viếng thăm xã giao và dạo gần đây mẹ thấy khó mà thoải mái khi ở cạnh con”.
“Con chưa nói chuyện xong với ông Nash”.
“Có, con xong rồi”. Adora nhìn Nash để xác nhận, và ông ta cười lúng túng, như ai đó nhìn chằm chằm vào mặt trời.
“Có thể chúng ta sẽ nói chuyện sau, cô... Camille”. Một từ đột nhiên phát sáng dưới hông tôi: trừng phạt. Tôi có thể cảm thấy nó nóng lên.
“Cám ơn thời gian của ông, ông Nash”, tôi nói, và lảo đảo ra khỏi phòng, không nhìn mẹ tôi. Tôi bật khóc trước khi ra đến xe.
Chú thích:
[1] Tên một loại rượu.
[2] Tên một loại rượu.