Dịch giả: Anh Tô
Kết

     dora bị kết án giết người cấp độ một vì những gì bà đã làm với Marian. Luật sư của bà chuẩn bị kháng án, điều này được đưa tin nồng nhiệt bởi nhóm điều hành trang web của mẹ tôi, giaiphongadora.org. Alan đóng cửa căn nhà ở Wind Gap và mua một căn hộ gần nhà tù tại Vandelia, Missouri. Ông viết thư cho bà vào những ngày ông không đến thăm được.
Những cuốn sách được xuất bản vội vàng về gia đình chết chóc của tôi; tôi được gửi tặng. Curry ép tôi nhận một cuốn và nhanh chóng rút lui. Ông thật tốt. John viết cho tôi một lá thư thật dịu dàng và đầy đau khổ. Cậu ta đã nghĩ là Amma ngay từ đầu, và đã chuyển đến nhà Meredith để “tiếp tục quan sát”. Điều này giải thích cho cuộc nói chuyện mà tôi nghe lỏm được giữa cậu ta và Amma, người thích đùa giỡn với nỗi đau của cậu. Làm người khác tổn thương là một hình thức ve vãn. Nỗi đau trở nên quen thuộc, giống như mẹ đâm mạnh cây nhíp của bà vào vết thương của tôi. Còn câu chuyện lãng mạn của tôi tại Wind Gap, tôi không bao giờ nghe gì thêm về Richard nữa. Sau cái cách anh nhìn cơ thể chằng chịt của mình, tôi biết mình sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.
Amma bị giam giữ cho đến khi đủ mười tám tuổi, và có thể lâu hơn. Thân nhân được phép đến thăm hai lần một tháng. Tôi đến một lần, ngồi với nó trong một khu vực sinh hoạt chung sáng sủa với dây kẽm gai bao quanh. Đám con gái nhỏ trong quần tù và áo thun leo trèo trên những thanh đà và vòng thể dục dụng cụ, dưới sự quan sát của nữ quản giáo mập mạp và cáu gắt. Ba đứa con gái trượt xuống cầu tuột một cách ngập ngừng, trèo lại lên thang, và lại trượt xuống. Lần nữa và lần nữa, lặp đi lặp lại trong im lặng suốt chuyến thăm viếng của tôi.
Amma cắt tóc sát da đầu. Có lẽ là nỗ lực để trông mạnh mẽ hơn nhưng thay vì thế điều này làm nó càng có vẻ mơ hồ. Khi tôi nắm tay nó, bàn tay ướt mồ hôi. Nó giật ra.
Tôi tự hứa sẽ không hỏi về những vụ giết người để buổi gặp mặt càng nhẹ nhàng càng tốt. Thay vì vậy những câu hỏi gần như tuôn ra ngay tức thì. Tại sao lại là những cái răng, tại sao lại là những đứa con gái đó, những đứa bé sáng sủa và thú vị? Chúng xúc phạm em như thế nào? Sao em có thể làm thế? Câu cuối cùng bật ra một cách ấu trĩ, như thể tôi đang lên lớp nó vì đã tổ chức tiệc tùng khi tôi không có mặt ở nhà.
Amma nhìn chằm chằm vào ba đứa con gái trên cầu tuột một cách cay đắng và nói nó ghét tất cả mọi người ở đây, lũ con gái đều điên khùng hay ngu ngốc. Nó ghét giặt giũ và đụng vào đồ vật của người khác. Sau đó nó im lặng một chốc và tôi nghĩ con bé phớt lờ câu hỏi của tôi.
“Em đã làm bạn với chúng một thời gian”, cuối cùng nó nói, như trò chuyện với ngực mình. “Chúng em rất vui, chạy vòng quanh rừng. Chúng em phát rồ lên. Chúng em cùng làm hại mọi thứ. Chúng em từng cùng giết một con mèo. Nhưng sau đó bà ấy” - như mọi lần, tên Adora không được đề cập - “chú ý tới chúng. Em không thể có thứ gì cho riêng mình. Chúng không còn là bí mật của em nữa. Chúng đến nhà thường xuyên. Chúng bắt đầu hỏi em những câu hỏi về bệnh tật. Chúng sẽ làm hỏng mọi thứ. Bà ấy thậm chí chẳng nhận ra điều đó”. Amma xoa mạnh mái tóc cắt ngắn. “Và vì sao Anna được cắn... bà? Em không thể ngừng suy nghĩ về chuyện đó. Vì sao Ann có thể mà em thì không”.
Nó từ chối nói thêm, chỉ trả lời bằng cách thở dài và những cơn ho. Về những chiếc răng, nó lấy chúng đơn giản vì cần. Căn nhà búp bê phải được hoàn mỹ, như mọi thứ mà Amma yêu thích.
Tôi thì nghĩ còn có những điều khác. Ann và Natalie chết vì Adora chú ý đến chúng. Amma thấy nó như một sự xúc phạm. Amma, người đã cho phép mẹ làm bản thân mình bệnh tật bấy lâu. Đôi khi chị để người ta làm điều gì với chị, nghĩa là chị thật sự làm điều gì đó với họ. Amma kiểm soát Adora bằng cách để Adora làm nó bệnh. Bù lại, nó yêu cầu một tình yêu tuyệt đồng và lòng trung thành từ bà. Không đứa con gái nào khác được chen vào. Cũng lý do đó mà nó giết Lily Burke. Bởi vì, Amma cho rằng, tôi thích con bé hơn.
Tất nhiên bạn có thể tiếp tục với bốn ngàn suy đoán khác tại sao Amma lại làm điều đó, đây là sự thật còn lại cuối cùng: Amma thích làm đau người khác. Em thích bạo lực, nó thét vào mặt tôi. Tôi đổ lỗi cho mẹ mình. Một đứa trẻ được nuôi dưỡng bằng thuốc độc sẽ cho rằng tổn thương cũng là một cách vỗ về.
Ngày Amma bị bắt, ngày mọi thứ bị phanh phui hoàn toàn, Curry và Eileen ngồi dính chặt trên ghế bành nhà tôi, như cặp vợ chồng tóc muối tiêu đầy quan tâm. Tôi giấu con dao trong tay áo và vào phòng tắm, lột bỏ áo sơ mi và chọc sâu vào vòng tròn hoàn hảo trên lưng mình. Ghim chặt nó, di chuyển tới và lui, cho đến khi da tôi nát vụn vì những vạch cắt. Curry xông vào ngay trước khi tôi chuyển sang mặt mình.
Curry và Eileen thu dọn đồ đạc và mang tôi về nhà họ, tôi có một chiếc giường và một ít không gian từng là phòng nghỉ dưới tầng hầm. Tất cả vật sắc nhọn đều bị khóa lại, nhưng tôi không cố thử để lấy được chúng.
Tôi đang học để được quan tâm. Tôi đang học để được cha mẹ chăm sóc. Tôi quay về thời niên thiếu của mình, những quang cảnh tội ác. Eileen và Curry đánh thức tôi mỗi sáng và đặt tôi vào giường với những nụ hôn (hay trong trường hợp Curry là khẽ nựng dưới cằm). Tôi không uống gì nặng hơn soda nho mà Curry yêu thích. Eileen tắm cho tôi và thỉnh thoảng chải tóc cho tôi. Nó không làm tôi ớn lạnh, và chúng tôi xem đó là dấu hiệu tốt.
Gần đến 12 tháng Năm, chính xác là một năm kể từ ngày tôi quay về Wind Gap. Hôm đó vô tình trùng Ngày của Mẹ. Thông minh ghê. Đôi khi tôi nghĩ về đêm mà mình đã chăm sóc Amma, và thật tuyệt vời khi làm xoa dịu và trấn an nó. Tôi mơ về việc tắm cho Amma và lau trán cho nó. Tôi thức dậy với bụng đói cồn cào và môi trên đẫm mồ hôi. Liệu rằng tôi chăm sóc cho Amma vì tình thương? Hay tôi chăm sóc Amma vì tôi mang căn bệnh của Adora? Tôi do dự giữa hai thứ, đặc biệt vào ban đêm, khi da tôi râm ran.
Sau này, tôi nghiêng về ý nghĩ vì tình thương.