Dịch giả: Anh Tô
Chương mười sáu

     ôi ngủ thiếp đi mà không hề bật quạt, lúc tỉnh dậy, khăn trải giường dính vào người. Là mồ hôi và nước tiểu của tôi. Răng tôi va lập cập và mạch đập thình thịch phía sau tròng mắt. Tôi vớ lấy cái thùng rác cạnh giường và nôn. Dịch nóng với bốn hạt ngô.
Mẹ đã ở trong phòng trước khi tôi quay lại giường. Tôi hình dung bà ngồi trên ghế ở sảnh, cạnh bức ảnh của Marian, đan vớ trong khi chờ tôi đổ bệnh.
“Xem nào, cưng ơi. Mẹ vào phòng tắm với con”, bà lầm bầm. Bà cởi áo của tôi qua đầu, kéo quần pyjama xuống. Tôi có thể thấy được ánh mắt bà nhìn xuống cổ, ngực, hông và chân tôi.
Tôi nôn ra lần nữa khi vào đến phòng tắm, và mẹ giữ tay tôi để thăng bằng. Nhiều dịch nóng hơn trào ra khỏi miệng và bồn sứ. Adora lấy khăn tắm từ giá, đổ cồn vào, đỡ tôi xuống bằng giẻ lau cửa sổ. Tôi ngồi trong bồn tắm khi bà dội nước lạnh lên đầu tôi để giảm sốt. Ép tôi uống hai viên thuốc và một cốc sữa màu xanh da trời nhợt nhạt. Tôi uống hết tất cả với một chút lòng báo thù cay đắng đủ thiêu đốt tôi hai ngày nay. Tôi không gục ngã, bà còn trò gì nữa nào? Tôi muốn nó thật sa đọa. Tôi đã nợ Marian quá nhiều.
Nôn ra trong bồn, làm sạch bồn, lại nôn, lại làm sạch. Túi đá chườm trên vai tôi, giữa hai chân tôi. Túi chườm nhiệt trên trán và đầu gối tôi. Nhíp gắp vào vết thương ở mắt cá chân rồi xát nó bằng cồn. Nước màu hồng. Biến mất, biến mất, biến mất, con chữ này nài nỉ van vỉ trên cổ tôi.
Adora nhổ sạch lông mi, mắt trái sưng húp vì nước mắt, môi trên của bà ấy vẫn được thấm ướt bằng lưỡi. Khi tôi mất dần ý thức, một suy nghĩ ập đến: “Mình đang được chăm sóc. Mẹ mình chăm sóc cho mình vã mồ hôi. Hão huyền. Không ai có thể làm chuyện này cho mình. Marian. Mình ganh tỵ với Marian”.
Tôi đang trôi trong bồn nước ấm khi bị đánh thức bởi tiếng la hét. Người yếu ớt và đẫm mồ hôi, tôi lê thân ra khỏi bồn tắm, quấn váy bông mỏng quanh người - tiếng hét cao vút của mẹ dội vào tai tôi, rồi tôi mở cửa khi Richard ập vào.
“Camille, em có sao không?” Tiếng kêu khóc rên rĩ điên dại của mẹ văng vẳng sau lưng anh.
Rồi anh há hốc mồm. Anh kéo đầu tôi sang một bên, nhìn vết cắt trên cổ tôi. Kéo váy tôi ra và chùn tay.
“Trời đất ơi”. Anh hoang mang: anh bị hoang mang giữa nụ cười và sợ hãi.
“Chuyện gì với mẹ em vậy?”
“Có chuyện gì với em thế này? Em tự cắt lên người à?”
“Em khắc chữ lên người”. Tôi thì thầm, giống như trả lời như vậy thì mọi thứ sẽ khác.
“Từ ngữ, anh thấy mà”.
“Sao mẹ em lại la hét vậy?” Tôi thấy chóng mặt, nặng nề ngồi phịch xuống sàn.
“Camille, em ốm à?”
Tôi gật đầu, “Anh phát hiện được gì chưa?”
Vickery và vài cảnh sát nữa đi ngang qua phòng tôi. Mẹ tôi bước loạng choạng theo sau đó một lúc, tay vò lấy tóc, la hét bảo họ cút ra, rằng họ phải tôn trọng, và rằng họ sẽ rất ân hận.
“Chưa thấy gì. Em ốm thế nào?”Anh bỏ tay khỏi trán, cột lại váy cho tôi và tránh nhìn vào mặt tôi.
Tôi nhún vai như một đứa trẻ hờn dỗi.
“Mọi người đều phải rời khỏi nhà, Camille. Mặc quần áo vào đi và anh đưa em đi bác sĩ”.
“Vâng, anh cần chứng cứ của anh. Tôi hy vọng mình bị đầu độc đủ để cho anh bằng chứng”.
Đến tối, những thứ sau được lấy ra từ ngăn kéo của mẹ tôi:
Tám chai thuốc chống sốt rét có nhãn nước ngoài, loại thuốc viên to màu xanh đã bị cấm lưu hành vì gây sốt và làm mờ mắt. Vết tích của những loại thuốc này được tìm thấy trong cơ thể tôi khi xét nghiệm chất độc.
Bảy mươi hai viên thuốc nhuận tràng làm giãn ruột, chủ yếu được dùng để giảm cân trong chăn nuôi gia súc. Vết tích của chúng được tìm thấy trong bản xét nghiệm chất độc của tôi.
Ba tá siro gây nôn, lạm dụng có thể gây chóng mặt và buồn nôn. Vết tích của chúng cũng có mặt trong bản xét nghiệm chất độc của tôi.
Một trăm sáu mươi mốt viên thuốc an thần cho ngựa. Loại này cũng được tìm thấy trong bản xét nghiệm chất độc của tôi.
Một bộ dụng cụ y tá, chứa một tá thuốc lẻ, các chai, xi-lanh, chưa có cái nào được Adora dùng. Thật ra là chưa có cơ hội để dùng.
Từ tủ đựng nón của mẹ tôi, họ tìm được một cuốn nhật ký hoa hòe, thứ có thể được dùng làm tài liệu hình sự, chứa những đoạn như thế này:
14 tháng Chín năm 1982
Hôm nay tôi quyết định không chăm sóc Camille nữa mà chỉ tập trung vào Marian. Camille chẳng bao giờ là một bệnh nhân ngoan ngoãn cả - bị bệnh chỉ làm cho con nhỏ tức giận và hằn học. Nó không cho tôi chạm vào nó. Trước giờ tôi chưa từng biết vậy. Nó có cái kiểu của Joya. Tôi căm ghét nó. Marian thì như con búp bê khi nó ốm, nó mê mẩn tôi kinh khủng và muốn tôi luôn ở bên nó. Tôi mê việc lau nước mắt cho nó.
23 tháng Ba năm 1985
Marian phải nhập viện Woodberry lần nữa, “khó thở từ sáng và dạ dày bất ổn”. Tôi mặc độ vest vàng St. John nhưng thấy không yên tâm lắm - tôi lo với mái tóc vàng thì mình trông sẽ phờ phạc đi. Hoặc như quả dứa di động! Bác sĩ Jameson rất chuyên nghiệp và tử tế, rất quan tâm đến Marian nhưng không phải là người lăng xăng. Ông ấy có vẻ khá ấn tượng về tôi. Nói tôi như một thiên thần, và rằng đứa trẻ nào cũng nên có một người mẹ như tôi. Chúng tôi tán tỉnh nhau một chút mặc kệ nhẫn cưới trên tay hai người. Đôi lúc bọn y tá lại khá rắc rối. Tất nhiên là chúng ganh tỵ với tôi. Lần sau phải ve vuốt chúng nó hơn nữa. (phẫu thuật chẳng hạn). Phải bảo Gayla làm thịt băm. Bọn y tá thích mấy thứ quà cho bữa trưa. Nơ xanh quanh hũ đựng chẳng hạn. Tôi cần sửa soạn xong tóc tai trước khi đợt cấp cứu tới. Hy vọng đó là ca trực của bác sĩ Jameson (Rich)....
10 tháng Năm năm 1988
Marian mất. Tôi không thể cản được. Tôi sụt gần sáu ký và chỉ còn da bọc xương. Mọi người tử tế đến không ngờ. Hóa ra mọi thứ thật tuyệt vời.
Vật chứng quan trong nhất được tìm thấy dưới gối kim tuyến màu vàng trong phòng Adora: Cặp dây thừng bện, nhỏ và nữ tính. Xét nghiệm ADN cho thấy trùng với dấu máu của Ann Nash và Natalie Keene.
Không tìm thấy những cái răng trong nhà mẹ tôi. Hàng tuần sau đó tôi cứ hình dung những nơi chúng có thể lạc đến: tôi thấy một cái xe nôi trẻ con màu xanh, mở nắp như thường lệ - một bàn tay phụ nữ tì lên cửa sổ - một chùm răng trên bụi cây ven đường đi, gần đường dẫn đến North Woods. Một mớ dép đi trong nhà đẹp đẽ vấy bùn ở rìa thác Creeks - răng rơi tõm xuống nước. Một tấm áo choàng ngủ màu hồng trôi qua vườn hồng của Adora - bàn tay đào xới - mấy cái răng được chôn xuống như mấy mẩu xương nhỏ.
Những cái răng không tìm thấy ở đâu hết. Tôi có báo cáo của cảnh sát.