Dịch giả: Ngô Đăng Tâm
Chương 43

     AI DÃY PHÒNG ĐỐI DIỆN NHAU TẠI PARK House đều chói chang ánh sáng và rực rỡ màu hoa, với mười sáu cặp đang khiêu vũ, dưới ánh mắt trông chừng của cha mẹ hoặc người giám hộ. Trung tâm điểm của bầu không khí huy hoàng là khách sảnh, nơi đang có cuộc khiêu vũ theo tiếng nhạc của một chiếc đại dương cầm. Kế đó là phòng sách, với ánh sáng hòa dịu hơn, nơi để nón và chương trình đêm vui. Góc đằng kia là gian phòng nghĩ chân với phòng kiếng dành để trồng hoa ở sát một bên, để cho những ai cần tới không khí mát dịu hơn.
Lằn đầu tiên, Lucy không mặc màu đen như thường lệ mà thay vào đó bằng một chiếc áo dài trắng đồ sộ, che lấp mất cả dáng thon mảnh của nàng. Đó là đêm mà nàng được coi như một nữ hoàng bởi vì đó là một trong số các tổ chức lễ hội có tính cách hạ mình của «cô Guest» chẳng chấp nhận bất cứ một thành phần xã hội nào cao quý hơn thành phần của St Ogg‘s, lại còn bằng lòng cho tham dự cả giới thương gia và tiểu công nghệ.
Lúc đầu, Maggie từ chối nhập cuộc, viện cớ là đã quên mất quá nhiều bước nhảy - kể từ ngày thôi học; và nàng rất hài lòng với lý do này bởi lẽ không ai có thể khiêu vũ nổi với một trái tim nặng trĩu. Nhưng lần lần, âm nhạc đã xâm nhập vào đôi chân non trẻ khiến nàng cảm thấy thèm được ra sàn. Lần thứ hai, anh chàng Torry lại tới mời màng đã bảo chẳng biết nhảy gì khác hơn những điệu vũ miền quê. Dầu vậy, Torry vẫn sẵn sàng chờ đợi cơ hội ngàn năm một thuở đó với lời tiếc rẻ là phải chi nàng biết điệu luân vũ thì hân hạnh biết bao.
Cuối cùng rồi cũng tới lượt vũ điệu xưa, tuy chẳng mấy kiêu sang nhưng lại vô cùng tươi trẻ khiến Maggie quên mất mọi ưu phiền. Điệu nhạc một nửa quê mùa đó dường như réo gọi và xóa nhoà tất cả mọi lễ nghi phiền toái. Nàng cảm thấy lâng lâng, thanh thoát trong vòng tay của Torry. Mắt nàng long lanh như rực lửa, dường như có thể cháy bùng lên nếu có ai quạt gió vào. Áo đã đen và thắt lưng cũng màu đen trông chẳng khác một pho tượng sinh động bằng huyền thạch.
Stephen vẫn chưa tới mời nàng, và khi gặp nhau chỉ chào qua cho đúng phép. Từ đêm qua, chàng vẫn cứ rai rứt mãi với những ý nghĩ hỗn loạn trong đó luôn luôn có bóng hình của Philip Wakem: chắc chắn phải có một mối ràng buộc vào giữa Philip với Maggie; ít ra thì cũng có một đầu mối vương ra từ Philip, đã khiến nàng cảm thấy bị buộc ràng. Cũng từ đêm đó, Stephen tự nhủ là phải biết tự trọng để bảo toàn danh dự bằng cách cưởng chống lại sức quyến rủ của Maggie, cứ mỗi lúc mỗi đe dọa lấn áp lòng tự trọng. Đôi khi chàng tự thấy cả người gần như bị rả rời ra vì sức quyến rủ kia; có lúc chàng rùn vai như ghê tởm khi hình bóng Philip hiện ra; rồi lại muốn nhảy bổ tới, vồ lấy Maggie và tuyên bố đó là vật sở hữu của mình. Tuy thế, chàng vẫn giữ được đúng như lời tự hứa: đêm đó chàng cố tránh Maggie, gần như không hề nhìn tới, mà chỉ vui vẻ đeo theo Lucy.
Nhưng, hiện thời, Stephen như muốn nuốt lấy Maggie bằng mắt và muốn tống cho Torry một đạp văng xa để thay vào chỗ đó. Trong tâm trạng đó, chàng sốt ruột mong cho điệu nhạc kết thúc ngay để họ rời nhau. Ý nghĩ có thể sắp sửa được nhảy với Maggie và giữ chặt tay nàng thật lâu ở tay mình khiến Stephen rạo rực, cổ như khô cháy. Nhưng ngay cả bây giờ, dường như tay chàng và tay Maggie đang quẩn vào nhau, cho tới tận cùng điệu nhạc... dầu rằng cả hai đang xa cách.
Stephen vẫn bước đều theo nhịp nhạc nhưng chẳng biết, chẳng thấy, chẳng nghe gì nữa cả, mãi cho tới lúc buông rời người thiếu nữ đang nhảy với mình, mới nhận ra là điệu nhạc vừa kết thúc. Chàng ngơ ngác nhìn quanh, bắt gặp Maggie đang ngồi một mình ở cuối phòng. Không một phút ngập ngừng Stephen đi thẳng về phía đó. Lúc nhận ra, chính mình là người mà Stephen đang tìm tới, Maggie bỗng thấy hài lòng một cách lạ kỳ, không còn vướng bận một chút đau buồn nào về nỗi niềm cay đắng của lòng mình. Ánh mắt nàng vẫn long lanh và đôi má còn ửng đỏ như lúc đang nhảy với Torry; cả người nàng như tiết ra một vùng hào quang sáng bừng vui tươi và êm dịu. Nàng sẵn sàng chấp nhận buồn đau -nếu còn cảm nhận được đau buồn - và coi đó như là một phần trong cuộc sống, bởi vì cuộc sống ngay lúc đó quá rạt rào đến nỗi không còn nhận ra đâu là cảm khoái, đâu là đau khổ. Đêm nay, đêm cuối cùng này, nàng không muốn gìn giữ gì nửa cả, chỉ muốn lăn xả vào bầu không khí ấm nồng trong hiện tại, không cần nhớ tới những ý nghĩ buốt giá của dĩ vãng lẫn tương lai.
- Lại sắp sửa có một điệu luân vũ khác.
Stephen khom người xuống nói với ánh mắt và âm
điệu trầm trầm và êm ái của những giấc mơ mùa Hạ ở rừng cây với tiếng gù gù của chim câu. Những ánh mắt và giọng nói đó đã mang lại cả một trời thi vị cho gian phòng chói chang ánh sáng và dày đặc những lời tán tỉnh nhau.
-  Lại sắp sửa có một điệu luân vũ khác, ngồi nhìn chỉ chóng mặt thêm vã lại không khí cũng đã hơi nóng bức rồi, mình có thể ra ngoài một lúc không?
Không đợi Maggie trả lời, Stephen nắm tay nàng, và cả hai đi sang phòng nghỉ mát. Ở đây, người ta đã cho che lại những bức hình chạm, khắc để khách khỏi vướng mắt. Nhưng vào lúc đó, chẳng có ai hiện diện. Họ đi thẳng sang phòng kiếng để trồng cây.
Maggie nói như tiếng gió rì rào:
- Cây cối và hoa lá ở đây trông khác lạ và như không phải thật. Có lẽ tại ánh đèn. Trông chúng chẳng khác loài thảo mộc ở thiên đàng, chẳng bao giờ già cỗi hay úa héo. Mới nhìn cứ tưởng như chúng được kết bằng kim cương thạch ngọc.
Lúc nói, mắt nàng đang hướng về dãy Phong lữ thảo, trong khi Stephen chẳng nói gì mà chỉ nhìn nàng. Dẫu không phải là một thi hào, người ta cũng có nói được rằng thái độ im lìm tối tăm đó còn mãnh liệt hơn cả những lời hùng biện trong ánh sáng. Một cái nhìn như ma lực từ ánh mắt đắm đuối của Stephen toát ra đã khiến Maggie từ từ quay mặt lại, từ từ nhìn lên, y hệt như một đóa hoa đang chậm nở. Và họ bước đi, không hiểu là chân mình đang bước chỉ biết là mình đang mãi mê nhìn nhau, một cái nhìn bắt nguồn từ cùng tận đáy hồn. Đó cũng chính là lúc mà họ cùng nhận ra một lượt rằng, bao nhiêu ý tưởng cố tình đoạn tuyệt nhau chỉ là một sự dối lòng trắng trợn.
Nhưng họ đã tới cuối phòng rồi, đành phải dừng bước và quay lại. Sự đổi hướng khiến Maggie sực tĩnh: má nàng bừng đỏ, mặt quay đi, kéo tay ra khỏi bàn tay Stephen rồi đi vài bước nữa, tới mân mê các đóa hoa. Stephen đứng yên lặng, mặt tái xanh.
- Ồ, hái cái bông hồng nầy được không?
Maggie cố nói lên một câu gì để đánh tan lời thú nhận
đang cháy bỗng trong tim.
- Em nghĩ là em thường quá ác với loại hoa nầy. Cứ mỗi lần có tay là em cứ ngữi mãi cho đến khi chúng hết sạch cả hương vị và héo úa ra.
Stephen vẫn lặng câm, không thể ráp nối được lời lẽ thành câu, trong khi Maggie vói tay tới đóa hoa vừa nở được một phần. Ôi, còn ai có thể biết vẽ đẹp của cánh tay phụ nữ! Làm sao có thể chối bỏ được sự thu hút dịu dàng của cái lún đồng tiền của khuỷu tay, và đường nét xinh xinh chạy dài ra tới cổ tay cùng những ngấn viền nho nhỏ cho thấy sự mềm mại của da thịt.
Hai ngàn năm trước cũng chính cánh tay của phụ nữ chạm vào hồn của điêu khắc khiến ông tạ tạc thành một pho tượng mỹ nhân dựng trong điện Parthenon, làm xúc động hàng bao nhiêu thế kỷ về sau dầu rằng người đẹp cầm thạch đó chẳng còn đầu. Cánh tay Maggie cũng tương tự vậy lại còn có đầy đủ phần sinh khí.
 Một mãnh lực xung động bất ngờ đẩy tung Stephen nhào tới, ôm chầm lấy cánh tay và hôn tràn lên đó.
Bỗng nhiên, Maggie vùng thoát ra và nhìn chàng với ánh mắt của một nữ thần chiến tranh đã bị thương, căm hờm và giận dữ.
Giọng nàng run:
-  Ai cho phép anh làm vậy? Tôi có phải là một kẻ lúc nào cũng sĩ nhục được dâu?
Rồi nàng bỏ chạy sang phòng kế cận, ngã mình lên trường kỹ vừa thở hổn hển, vừa run giận.
Quả là một hình phạt gớm ghiếc cho nàng, chỉ vì một chút mơ tưởng đến hạnh phúc riêng tư mà trở thành kẻ phản bội Lucy và Philip. Cái hạnh phúc nhứt thời đã bị báo trả bằng một chứng bịnh kinh khủng, chẳng khác bịnh cùi: Stephen đã đối xử với nàng quá tầm thường hơn là đối với Lucy.
Trong khi đó, Stephen đứng dựa lưng vào chiếc cột trong kiếng, choáng váng vì một cuộc xung đột dữ dội ở nội tâm giữa tình yêu, cơn giận và thất vọng? Thất vọng vì thái độ nông nổi của mình, và vì đã làm nàng tủi nhục.
Chính cái việc đã làm nàng tủi nhục là điều quan trọng hơn tất cả, chỉ còn có cách duy nhứt là xin lỗi. Bởi thế. Maggia chưa ngồi được bao lâu đã thấy Stephen rụt rè vào tới. Nhưng cơn giận của nàng vẫn chưa tan:
-  Van anh, hãy để tôi yên. Và từ nay trở đi xin đừng gặp lại tôi.
Biết là chẳng còn một hy vọng nào nữa cả, Stephen lặng lẽ quay đi. Chuyện tối cần lúc nầy là phải trở lại phòng khiêu vũ, Stephen đi vào đó. Có lẽ họ chỉ mới vắng có một khoảng thời gian thật ngắn nên bản luân vũ vẫn chưa kết thúc.
Một lúc sau, Maggie cũng đi vào. Toàn thể bản chất thiên nhiên cao ngạo của nàng đều hiển hiện ra: sự yếu đuối của tâm hồn đã đưa nàng tới chỗ bị tổn thương tự ái, tự nó đã chữa lành được vết tích đó rồi. Tất cả những ý tưởng và bao nhiêu cám dỗ trong tháng vừa qua cũng đều bị xếp lại trong xó óc, chẳng còn gì có thể mê hoặc được nàng. Nàng bước vào khách sảnh, tuy hãy còn vương màu xúc động trong đôi mắt, nhưng với một sức tự chế tột cao có vẻ như thách thức những gì toan khuấy động. Nàng từ chối mọi lời mời ra sàn nhảy nhưng niềm nở với tất cả những ai bắt chuyện. Cho tới khi trở về nhà nàng hôn lên má Lucy với tất cả chân tình cuồng nhiệt, không một chút mặc cảm phạm tội nào, không một lời hay một ánh mắt nào nói lên sự bội phản đối với cô em họ dễ mến và không bao giờ nghi kỵ.
Sáng hôm sau, Maggie không lên đường sớm như dự định. Mẹ nàng sẽ cùng đi nhưng lúc đó bà hãy còn bận sắp xếp việc nhà nên không thể rảnh tay ngay. Bởi thế, mặc dầu đã hối hã chuần bị hành trang, nàng vẫn phải ngồi chờ ở khu vườn. Lúc đó, Lucy cũng đang bận gói ghém một vài món quà để tặng cho đám trẻ ở Basset. Tiếng chuông reo ngoài cửa làm Maggie giựt mình, lo sợ. Phải chăng Lucy đã gọi Stephen đến tiễn nàng đi?
- Từ chỗ ngồi nầy, mình vẫn thấy được những ngọn cây tùng trên Scoth, Maggie.
Philip vừa nói vừa rụt rè nắm lấy tay nàng. Họ ngồi im lặng một lúc khá lâu nhưng ánh mắt của Maggie đã nói thật nhiều về mối tình cảm ấu thời, với một nụ cười mà Philip chưa bao giờ thấy. Chàng cảm thấy bạo dạn hơn.
Maggie tiếp nối câu nói của Philip đã bị ngắt quãng khá lâu:
- Phải rồi, em thường ngắm chúng và mong mõi được nhìn vào những buổi chiều tà, nhưng chỉ được có một lần thôi. Đó là lần em cùng mẹ đứng ở sân nhà thờ.
- Tôi cũng đã tới đó... tới nhiều lần. Tôi chẳng còn gì nữa cả, chỉ sống bằng kỷ niệm.
Ký ức bén nhạy và lòng thương hại khiến Maggie lại đặt tay mình vào bàn tay Philip. Họ đã từng sánh bước bên nhau, tay trong tay rất nhiều lần!
Maggie nhìn vào khoảng không:
— Em vẫn nhớ kỹ từng nơi một, giữa lúc anh thuật lại cho em nghe bao nhiêu lạ lùng và ngộ nghĩnh mà em chưa từng nghe tới.
- Rồi, Maggie cũng sắp đi về đó, phải không? Chẳng bao lâu nữa là nhà máy xay lại thuộc về anh Tom.
- Phải, nhưng em sẽ không ở đó. Em lại sắp đi xa... Lucy chưa nói gì với anh sao?
Philip rụt rè:
- Vậy là tương lai sẽ không kết liền cùng dĩ vãng, phải không Maggie? Phải chăng quyển sách đó đã hoàn toàn xếp lại rồi?
Đôi mắt màu nâu xám đã từng ngước nhìn nàng với tất cả sự tôn sùng âu yếm, bây giờ cũng ngước lên với một tia hy vọng, và Maggie đã nhìn vào đó với tất cả chân thành.
Giọng nàng thoáng buồn:
- Không đâu, Philip, quyển sách đó sẽ mãi mãi không xếp lại. Em không muốn tương lai bị đứt lìa cùng dĩ vãng. Nhưng mối ràng buộc giữa em và anh Tom lại là sợi dây chắc chắn vô cùng. Em không thể tự ý làm một việc gì có thể đưa tới sự chia lìa vĩnh viễn với anh Tom.
- Có phải đó là lý do khiến chúng mình phải xa cách nhau mãi mãi không?
Phải cố gắng lắm, Philip mới dám hỏi một câu đưa tới sự trả lời dứt khoát.
- Chỉ là lý do đó không thôi.
Maggie bình tĩnh đáp; Và nàng tin như vậy, nhưng đồng thời nàng cũng có cảm tưởng là ly rượu mừng vừa mới nâng lên đã rớt xuống vỡ tan. Tuy thế, nàng vẫn nhìn vào tương lai với một sự lựa chọn hoàn toàn bình lặng.
Luôn nhiều phút, tuy vẫn nắm tay nhau, nhưng cả hai đều chẳng nhìn nhau và cùng ngồi im lặng. Những cảnh tượng yêu đương và chia cách hiện ra trong óc Maggie còn rõ ràng hơn cảnh trí hiện thời ở chung quanh: nàng đang nhìn Philip trong Thung Lũng Đỏ.
Trong khi đó, Philip ghi nhận được cái cảm giác của một người hoàn toàn sung sướng: câu trả lời của Maggie hoàn toàn tha thiết và chính xác, cũng trong như một giọt nước trong. Tại sao chàng lại chẳng hoàn toàn sung sướng được?
Lòng ganh tị chẳng bao giờ thoả mãn được với những gì thiếu mất đi sự toàn trí, bởi vì chl có sự toàn trí mới khám phá được những nếp xếp vi diệu nhứt của con tim.