CHƯƠNG 42

     ace chẳng thèm để ý đến thằng nhóc có mái tóc màu xanh. Chắc nó đang định xin xỏ gì đó. Nhưng nó cũng khiến một người trở nên sao lãng. Abby Lowell nhìn nó đầy lo lắng  và khó chịu.
Tim Jace đập loạn xạ. Nó dúi cái phong bì vào tay cô ta, chộp lấy chiếc túi màu đen, vắt chân lên cổ mà chạy. Rồi nó thò một tay vào trong áo để bóc dải băng dính gắn chiếc phong bì trên bụng.
Bất chợt một âm thanh giống như tiếng cưa xích vang lên trong đầu nó. Sau đó là tiếng thét. Mọi thứ dường như xảy ra cùng một lúc.
- Đứng im. Cảnh sát đây.
Nó không thể xác định được tiếng kêu đó phát ra từ hướng nào. Nó buông thõng hai tay. Cặp mắt của Abby Lowell trợn ngược thành một màu trắng.
Thằng nhóc tóc xanh có súng.
- Nằm xuống. Nằm xuống.
Chiếc xe máy gầm rú từ phía phố Olive của quảng trường đang tiến thẳng đến chỗ họ.
Jace thậm chí không còn thời gian để thở, hoặc để nghĩ rằng tên cảnh sát tóc xanh sẽ bắn nó. Nó xô Abby ngã xuống chiếc ghế đá. 
Jace ngã dúi theo cô ta, đúng lúc ấy chiếc xe đâm thẳng vào gã cảnh sát tóc xanh và máu bắn ra từ mọi phía.
Mọi người chạy toán loạn, kêu khóc, gào thét.
Có tiếng súng nổ. Nó không biết ai đang nổ súng và ai bị bắn nữa.
Jace lồm cồm bò dậy. Nó ngẩng lên nhìn chiếc xe. Xe màu đỏ, mũ bảo hiểm màu đen. Gã lái xe xoay tròn chiếc xe một góc tám mươi độ gần như sát mặt đất. Nó quay về phía Jace như một cái tên lửa. Jace bật dậy và chạy hết tốc lực vì mạng sống của nó.
Parker bắt đầu chạy ngay khi anh nhìn thấy chiếc xe máy. Một chiếc Kawasaki Ninja ZX12R màu đỏ. Eddie Davis. Chắc hẳn hắn đã quay về nhà trước khi cảnh sát khu Hollywood ập tới, quẳng chiếc Town Car lại và nhảy lên xe máy. Chiếc xe phóng thẳng về phía Damon, Abby Lowell và thằng nhóc tóc xanh lúc này đang đứng quay lưng với mối đe dọa từ phía sau.
Parker lao tới, định mở miệng kêu lên. Nhưng anh không còn được nghe thấy tiếng kêu của chính mình nữa. Chiếc xe đã đâm thẳng vào Tóc Xanh. Một cảnh tượng kinh hoàng, cả cái cơ thể đó gập lại một cách kì dị, máu văng khắp nơi. 
Davis phanh kít lại khiến chiếc xe gần như ngả sát đất. Nó đứng thẳng ngay tức khắc và van ga được mở hết cỡ.
Tiếng gào khóc khắp mọi nơi. Nhóm làm phim chạy tán lọan, một số chạy về phía chiếc xe, số khác lao ra phố giơ hai tay cầu cứu.
Parker rút súng ra.
Bên phải anh, Bradley Kyle cũng lăm lăm vũ khí và bắt đầu bắn.
Damon nhảy ra sau chiếc ghế đá.
Abby Lowell cố gắng chạy theo.
Davis rồ ga.
Parker nổ súng.
Chiếc xe quặt mạnh sang bên phải và đuổi theo Damon.
Jace nghe thấy hắn ở rất gần. Nó rẽ vào phố Fifth. Con phố vắng tanh. Xe cộ vòng lại đi đường khác khi thấy những người nhóm làm phim ra hiệu. Hai chiếc xe tải chở thiết bị chắc phải cách đó hàng dặm. Mọi người đứng cạnh chiếc xe và nhìn nó. Họ không thể làm gì.
Nó lượn sang phải thành một vòng cung để có thể nhìn ra sau mà không bị chậm lại. Đèn xe làm nó chói mắt. Khoảng cách quá gần.
Chỉ còn bốn bước nữa là đến chỗ chiếc xe tải.
Ba bước nữa.
Nó cảm giác như không phải mình đang chạy, nó không thể thở được nữa.
Hai bước.
Nó lách vào giữa hai chiếc xe, quặt sang trái. Loạng choạng, loạng choạng, loạng choạng tiến về phía trước. Nhờ thứ duy nhất là ý chí mới có thể lôi nó đứng dậy.
Chiếc xe máy lao lên vỉa hè và vòng ra phía sau mấy chiếc xe tải. Jace chui vào giữa hai cái xe khác. Nó vồ lấy Quái vật, nhảy lên xe, dò dẫm tìm pedal và bắt đầu guồng chân.
Nếu nó có thể trốn sau mấy chiếc xe, nếu nó có thể sang bên phố Olive trước khi chiếc xe máy đến gần…
Nó đứng hẳn trên pedal để đạp từ phố Fifth sang phố Olive, qua ngã tư còi xe kêu inh ỏi và đèn nháy liên tục về phía nó, may mắn là nó không kết thúc cuộc đời trên một cái kính chắn gió. Nó nhảy lên vỉa hè.
Liếc về phía sau, Jace có thể thấy chiếc xe máy đang lao như bay ở bên kia đường. Hắn sẽ đến ngã tư trước Jace mất.
Cột đèn giao thông giữa phố Olive và phố Fourth đã chuyển thành màu đỏ. Không còn gì trở ngại, chiếc xe gắn máy nhảy khỏi vỉa hè, lao đến phố Fourth với một cú quặt trái thật mạnh.
Guồng chân, guồng chân, guồng chân, bắp đùi Jace rã rời. Nó muốn tăng tốc nhưng không thể làm được điều đó. Chiếc xe máy lao qua ngã tư, kéo theo một tràng còi dài khi hắn luồn lách giữa những chiếc ô tô trên con đường một chiều.
Đến góc phố, Jace rẽ trái. Nó thấy gã thợ săn đang luồn lách giữa những chiếc ô tô phía trước và chuẩn bị sang đường.
Sau khi tiếp tục rẽ trái, Jace đi xuyên qua một trung tâm mua bán nhỏ có đài phun nước và sững lại. Trước mặt nó là Bunker Hill Steps dốc thẳng đứng, một cái cầu thang đôi bằng đá với thác nước chảy giữa hai bên. Trông nó tựa như một vách đá dẫn xuống phố Fifth, nơi lúc này giao thông đã trở nên ùn tắc. Còi xe vang lên ầm ĩ.
Jace ngó xuống dưới. Chết hoặc là chạy thoát. Nó nuốt nước bọt. Đằng sau nó những tràng còi dài vẫn vang lên. Nó có thể nghe thấy tiếng xe máy đến rất gần.
Khi quay lại nó thấy ánh đèn pha đang rọi tới, nó hít một hơi thật sâu và lao qua những bậc đá.
Một vài người lao tới giúp thằng nhóc tóc xanh. Kyle thì chạy vụt qua để đuổi theo chiếc xe máy và Damon. Parker đến chỗ Abby Lowell. Cô nằm sau chiếc ghế đá như thể đang quan sát những diễn biến vừa xảy ra.
- Cô Lowell? Cô có sao không? – Giọng anh lạc giữa những âm thanh ầm ĩ xung quanh. Tiếng gào thét của mọi người, tiếng còi xe rền rĩ.
Sau lưng chiếc áo màu xanh nước biển của cô dính đầy máu. Cô đã trúng đạn. Anh chống chân lên ghế, cúi xuống và cẩn thận gạt mớ tóc dài ra để nhìn rõ gương mặt cô.
Cặp mắt nâu nhìn anh với vẻ sợ hãi đến ngây dại. Hơi thở khò khè như người mắc bệnh hen.
- Tôi không động đậy được. Tôi không động đậy được. Ôi Chúa ơi! Chúa ơi!
Parker không đỡ cô ta dậy vì sợ rằng đầu đạn đã cắm sâu vào bên trong. Có thể cô ta sẽ mất máu đến chết ngay trước mặt anh nhưng nếu anh xoay cô ta lại mà một mẩu xương hay một mảnh đạn đi chệch hướng thì cô ta sẽ bị liệt suốt đời. Một sự lựa chọn chết tiệt.
- Xe cứu thương sẽ đến đây trong hai phút nữa – Parker nói và ấn hai ngón tay lên cổ cô ta. Mạch đập nhanh như ngựa đua. – Cô cảm thấy thế nào? Có thấy cái gì đập từ phía sau không?
- Ở trên vai. Đúng vậy. Ở sau lưng nữa. Hai lần. Tôi bị bắn à? Ôi Chúa ơi. Tôi bị bắn sao?
- Đúng vậy.
- Ôi Chúa ơi!
Cô ta khóc nức nở như người điên. Trông cô lúc này không giống với loại người tự chủ, một phụ nữ dám dũng cảm đối mặt với sự thật rằng người cha bị giết đang nằm trên sàn ngay dưới chân mình.
- Cô đến đây làm gì? – Parker hỏi. Anh lấy chiếc khăn tay sạch từ trong túi ra, từ từ  nhét phía dưới cô ta để tìm đầu vết thương. – Ai đã dàn dựng chuyện này?
Cô ta gào khóc đến nghẹt thở và phát ọe.
- Ai bảo cô đến đây? – Parker lại hỏi. Anh rút chiếc khăn ra, máu nhuộm đỏ cả chiếc khăn tay.
- Chính là nó. – Cô ta vừa nói vừa khóc. – Ôi Chúa ơi. Tôi chết mất.
- Cô không chết được đâu. – Parker điềm tĩnh. – Bác sĩ đến đây rồi. Một phút nữa họ sẽ đến chỗ cô 
Đội cứu thương chạy đến chỗ Tóc Xanh và cố gắng cấp cứu cho hắn. Hắn nằm dưới đất như một con búp bê bị gãy đang nhìn thấy thế giới bên kia.
- Này. – Parker kêu lên. – Có người bị thương ở đây. Cô ta đang mất máu.
Một người trong đội cứu thương ngẩng lên. 
- Đến ngay đây.
Parker quay lại nhìn Abby. 
- Ai đã gọi cô? Ai gọi cho Davis?
Cô ta không thể để ý đến điều mà Parker đang muốn biết nữa.
Dù sao cũng không quan trọng. Anh thấy bất ngờ trước sự xuất hiện của Damon và băn khoăn có phải thực sự thằng nhóc đã liên lạc với anh. Và nếu đúng là như vậy thì chuyện này có ý nghĩa gì.
Anh hi vọng sẽ có cơ hội tìm ra điều đó.
Quái vật nảy tưng tưng trên những bậc đá. Đi quá nhanh. Jace bóp phanh, chỉnh đầu xe sang hai bên để giữ thăng bằng.
Nó cảm thấy ngờ ngờ. Nó đã mơ thấy điều này hàng trăm lần. Cảm giác mất kiểm soát, mất thăng bằng, lao xuống dốc, đầu óc rối loạn. Y như đang bị hơ trên một ấm nước sôi vậy. Cơn buồn nôn dâng lên cổ hỏng.
Bánh xe đập bồm bộp trên những bậc thang, phần đuôi xe sắp lộn lên phía trước. Jace cố gắng chỉnh lại thế ngồi nhưng chiếc Quái vật đổ nhào và lăn trên mười lăm bậc thang cuối dẫn xuống vỉa hè. Jace cũng lăn lông lốc theo sau, nó cố gắng túm lấy thứ gì đó để khỏi bị rơi xuống.
Sau khi tiếp đất nó lập tức ngước nhìn lên đài phun nước, phía phố Fourth. Chiếc xe gắn máy đang đỗ ngay phía trên. Trong lúc nó đang ngó lên thì gã điên với cái van ga trong tay đã kịp quyết định, góc đèn pha đột ngột đổ về phía trước.
Thằng điên chết tiệt.
Jace túm lấy chiếc xe nằm chỏng chơ dưới đất, nhảy lên xe và nhằm thẳng hướng phố Fifth. Nó vòng qua góc phố ở Figueroa, rẽ về phía khách sạn Bonaventure. Nó liên tục ngó về phía sau nhưng không thấy bóng dáng chiếc xe gắn máy đâu.
Đến đây thì nó dừng lại, ngay chính tại nơi nó đã bắt đầu cái ngày kinh khủng ấy, dưới những cây cầu chồng chéo nối từ trung tâm thành phố đến Cảng Freeway. Ba ngày trước tại đây nó còn đi lang thang với mấy thằng bạn đưa thư trong lúc đợi cuộc gọi của người điều vận, tất cả bọn chúng đều ca cẩm rằng thể nào trời cũng mưa.
Gã thợ săn nếu còn sống sót sau cú tiếp đất xuống phố Fifth sẽ cho rằng Jace đã rẽ vào một con phố nào đó. Hắn sẽ không nghĩ đến việc tìm kiếm ở đây. Jace hi vọng như vậy.
Jace nấp sau một cột bê tông khổng lồ, đứng từ ngoài phố không thể nhìn thấy được. Nó cởi ba lô ra và thả xuống đất, tiếp đó là áo khoác, cảm giác nóng nực khiến nó thấy buồn nôn. Chiếc áo sơ mi của nó đẫm mồ hôi, biểu hiện của sự sợ hãi. Người nó run lên liên hồi như bệnh nhân sốt rét, hai chân bủn rủn, nó khuỵu xuống.
Những chuyện chết tiệt như thế này chỉ có thể xuất hiện trên phim, nó nghĩ khi nằm cuộn tròn trên đất.
Chuyện quái gì thế nhỉ? Chuyện quái gì thế nhỉ? Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?
Những hình ảnh cứ lóe lên trong đầu nó. Nó sẽ gặp ác mộng đến hết cuộc đời mất. Thằng ăn xin tóc xanh. Bọn cớm, súng. Gã lái xe máy.
Hắn là thằng quái nào? Một loại quái vật sao? Trong chiếc xe ôtô hắn đã đủ đáng sợ rồi. Giờ với mũ bảo hiểm và chiếc xe gắn máy thể thao, trông hắn chẳng khác nào con quỉ địa ngục trong Ma trận.
Làm sao hắn biết mà đến đó? Làm sao cảnh sát lại biết? Jace không hiểu tại sao Abby Lowell lại đánh đu với cả hai bên? Cô ta làm vậy là nhằm mục đích gì? Dù sao chắc chắn cô ta cũng đang giấu giếm điều gì đó.
Jace đã thử gọi cho gã thám tử mà cô ta nói rằng đang điều tra vụ án này, cái gã Parker ấy. Nhưng nó không gặp được gã ta, và thậm chí nếu người phụ nữ mà nó nói chuyện qua điện thoại có hành động ngay lập tức thì họ cũng không thể kịp dàn trận trong công viên được. Gã tóc xanh đã có mặt ở đó hàng tiếng đồng hồ trước khi Jace gọi điện.
Abby Lowell định vượt mặt nó. Cô ta nghĩ rằng có thể tống nó vào tù và bỏ đi mà không mất xu nào. Vậy nên cô ta đã gọi cho Parker từ trước, có thể là ngay sau khi nói chuyện với Jace. Nhưng nếu cô ta là tác giả của chuyện này thì cô ta sẽ phải ra đi mà không có cuộn phim, và cuộn phim là thứ mà tất cả đều muốn có. Cuộn phim vẫn nằm trong chiếc phong bì dính trên bụng Jace.
Thậm chí nếu đúng là cô ta đã gọi điện cho cảnh sát, chuyện đó cũng không giải thích được sự xuất hiện của con quái vật kia.
Nó có thể làm cái quái gì bây giờ?
Mạch nó đập chậm dần. Nó rùng mình, mồ hôi trên da đã khô lại bởi không khí se lạnh về đêm. Nó không muốn suy nghĩ gì nữa. Nó chỉ còn một mình. Ánh sáng dưới cầu thật kì lạ, bóng tối lốm đốm những vệt sáng của đèn đường phía trên, giống như ánh trăng xuyên qua một cánh rừng bê tông vậy. Tiếng còi rền rĩ phát ra từ con đường thấm vào bộ não đã kiệt sức của nó tựa như những âm thanh đơn nhất.
Nó co mình lại, rúc vào chiếc áo khoác. Nó lôi từ trong ba lô một chiếc chăn đơn. Cái máy điện đàm rơi ra khi nó tung tấm chăn.
Nó nhặt lên và bật máy. Nó áp chiếc máy lên tai nhưng không ấn nút gọi.
Giọng nói của nó sẽ để lộ sự sợ hãi, sự sợ hãi sẽ theo những làn sóng đến chỗ Tyler. Tyler sẽ cảm thấy kinh khủng khi không biết người anh vĩ đại của nó đang gặp chuyện gì, mà nếu biết rằng anh trai nó đang sợ hãi thì còn tệ hơn.
Nó có thể nói gì với thằng nhóc đây? Nó không biết phải làm gì nữa. Người ta muốn giết nó. Rẽ lối nào nó cũng gặp rắc rối giống như đang đi trong bụi rậm vậy.
Nó có cảm giác trống rỗng như thể nó chính là một cái vỏ sò, chỉ cần ai đó đá cho nó một cái thật mạnh, lớp vỏ sẽ vỡ tan thành hàng nghìn mảnh và nó sẽ thoát ra.
- Trinh sát gọi Biệt kích. Trinh sát gọi Biệt kích. Nghe rõ trả lời.
Máy điện đàm kêu rè rè bên tai Jace. Nó không chút giật mình. Dường như giọng nói của thằng em trai đã ở sẵn trong đầu nó rồi
- Lính biệt kích, anh bắt chước đấy à? Thôi đi, Jace. Đến đây đi.
Nó có thể cảm thấy sự lo lắng, bất an trong giọng nói của Tyler. Nhưng nó không đáp lại. Nó không thể. Nó biết nói gì với Tyler sau khi đã biến cuộc sống của hai đứa trở nên thế này?
Nó khép chặt hai mắt và thì thào.
- Anh xin lỗi. Anh rất xin lỗi.