HỒI 4

     ắt Hoa Nùng lạnh đi.
Vì Thương Ngưng bại trận.
Đúng vào lúc bại trận, hắn nhìn thấy toàn bộ ánh lửa trong mắt Hoa Nùng đồng thời tắt ngấm.
Hắn sợ phải nhìn thấy sự tắt lụi ấy. Như thời hắn còn bé, hắn không có nhiều pháo để chơi, chỉ có đúng một bánh pháo nhỏ, một bánh pháo nhỏ bé ít ỏi hơn nhiều so với người khác. Hắn đốt cũng trân trọng một cách đặc biệt, hắn phải đợi mọi người đều đốt xong rồi, tất cả những tiếng đùng đoàng vang động trở nên lẻ tẻ, mới đốt bánh pháo nhỏ mình yêu quý ấy.
Thế nhưng nó dù gì cũng phải nổ hết. Hắn sợ phải nhìn thấy sự tàn lụi tiêu tan. Đúng vào lúc hắn đang sợ phải cảm thụ lại cảm giác khi bánh pháo nhỏ sắp nổ hết, từ nơi xa truyền lại tiếng ầm ĩ vang động của mọi người nói trời nói đất.
Tỉnh Thiệu Phi đột nhiên hét lớn: “Ngươi không thua, lão Thương, ngươi không thua!”
“Thế này không công bằng, chúng ta vừa mới so tài, đánh lại đi!”
Nhưng không ai nghe thấy tiếng y nói, y bị vùi lấp giữa tiếng hoan hô của chúng nhân.
Chuyện này Thương Ngưng đâu có để tâm tới, hắn chỉ để tâm tới đôi mắt Hoa Nùng thôi.
Đôi mắt sáng như sao ban sớm đã lạnh rồi. Lồng ngực mấy năm nay được bao thắng lợi lấp đầy như bị người ta hút mạnh một cái, thoáng chốc đã rỗng không.
Hắn khổ sở gửi đi ánh mắt, trong mắt hắn lộ ra lời cầu xin của đứa bé con: “Đừng!”
Tận đáy lòng hắn đang gào lên với Hoa Nùng: “Đừng…” chỉ cần nàng giữ vững qua thời khắc này, chỉ cần nàng cho ta một cơ hội nữa, chỉ cần nàng cho ta một “lần sau”…
Nhưng hắn không còn đợi được ánh mắt đáp lại của nàng.
Lòng hắn đau như băng tan tuyết lở, ngọc nát thành nghiêng, tơ tàn lụa xé.
“Người không nên đi lại đi rồi!”
… Hắn đột nhiên nhớ tới câu này.
Hắn không hận ai cả, chỉ hận chính mình. Rõ ràng là thứ tới tận tay rồi, tại sao hắn không tin? Tại sao nghi vấn? Tại sao lại phải đi thử đổ vỡ xem nó có phải là thật không?!
… Mọi thứ trên đời đều không thể xem là thật, cũng không sao tránh khỏi sự đổ vỡ. Nhưng cho dù có như vậy đi nữa, nó cũng thật tốt đẹp. Giả cũng giả thật tốt đẹp, chỉ cần giả tới mức hoàn mỹ là tốt rồi. Mình sao lại không thể nhìn thấu cái hoàn mỹ ấy chứ?
Cái hoàn mỹ mà mình kỳ vọng thực ra không hề tồn tại, sự không hoàn mỹ chính là trạng thái tâm lý của bản thân.