---~~~mucluc~~~---

PHẦN 1
CHƯƠNG 3
Ngày 5 tháng 9, 7:22 tối Thủ đô Washington, D.c.

     hết ư?"
Gray ngồi tựa vào cạnh bàn trong căn phòng kho của bảo tàng, ông hiểu nỗi đau ông vừa báo cho cô hay. Elizabeth Polk ngồi sụp xuống ghế, thu mình trong chiếc áo choàng thí nghiệm. Không có tiếng khóc. Cú sốc đã nén những giọt nước mắt, cô tháo cặp mắt kính mỏng manh như sẵn sàng đối đầu với sự thật.
"Tôi đã nghe nói có vụ bắn súng ở công viên Mall," cô trệu trạo nói. "Nhưng không bao giờ nghĩ là….” kèm theo cái lắc đầu. “Tôi ở khu tầng hầm này cả ngày nay”.
“Nơi không bắt được sóng điện thoại”  Gray nghĩ thầm.Painter nói rằng đã cố gắng liên lạc với con gái của Polk. Trong khi cô ở ngay bên kia công viên Mall suốt cả ngày.
"Tôi xin lỗi đã lôi cô vào vụ này, Elizabeth," ông tiếp tục, "nhưng lần cuối cô nhìn thấy cha mình là khi nào?"
Cô nghẹn lời, bắt đầu mất bình tĩnh. Giọng cô rung lên. "Tôi... tôi không chắc lắm. Cách đây một năm. chúng tôi đã tranh cãi. Ôi, chúa ơi, những gì tôi đã nói với ông ấy..." cô đặt tay lên trắn.
Gray nhận ra sự hối tiếc và nỗi đau hiện trong mắt cô. "Tôi chắc chắn ông ấy biết rõ là cô yêu quý ông ấy."
Mắt cô ánh lên vẻ cứng cỏi so với trước đó. "Cảm ơn vì những lời anh nói. Nhưng anh không biết ông ấy đúng không?"
Gray cảm nhận được nội tâm cứng rắn đằng sau vẻ bề ngoài rụt rè, sách vở. Ông đối diện với sự giận dữ của cô, biết rằng nó hướng đến bản thân cô nhiều hơn là đến ông. Kowalski đã lui về phía xa căn phòng, rõ ràng không lấy gì làm thoải mái với toàn bộ khung cảnh trước mắt.
Gray xoay một vòng tại chỗ và chỉ vào mặt bàn. Những hàng xu cổ vẫn xếp trên một trang giấy đệm. "Tôi biết được vì chúng tôi đã tìm thấy một đồng xu trên thi thể của cha cô." Gray nhớ lại những gì Painter kể cho ông nghe. "Đồng xu một mặt có hình bán thân của Faustina Mẹ, mặt kia là Đền thờ Delphi."
Đôi mắt cô mở to, cô nhìn chằm chằm vào ô trống mà đồngxu từng ở đó.
Gray nâng một cánh tay lên. "ông ấy đã đến đây trước khi bị bắn. Đến văn phòng của cô."
"Đây không phải văn phòng của tôi," cô lẩm nhẩm, liếc nhìn quanh như muốn tìm kiếm linh hồn của người cha. "Tôi đang nghiên cứu luận án tiến sĩ. Thật ra, cha tôi đã liên hệ để tôi có được vị trí này sau khi tốt nghiệp, làm tại Bảo tàng Delphi ở Hy Lạp. Tôi đã ở đó một tháng trước. Tôi đang trông nom việc sắp đặt cho cuộc triển lãm này. Tôi không nghĩ cha biết là tôi đã ở đây. Đặc biệt là sau khi …”. Cô nén lại để không thốt ra những lời đau buồn.
"Ông chắc hẳn đã dõi theo cô."
Những giọt nước mắt lăn dài, tuôn thành dòng trên má. Cô lấy cổ áo choàng quệt mạnh lên khuôn mặt.
Gray để cô yên lặng một hồi, ông nhìn sang thấy Kowalski đi lòng vòng chắn chường quanh cái rốn bằng đá, giống như mặt trăng đang quay chậm chạp theo quỹ đạo. Gray biết rằng cha của Elizabeth cũng đã từng đi theo quỹ đạo ấy. Nhưng lý do tại sao?
Cùng một câu hỏi mà Elizabeth đặt ra. "Sao cha tôi lại đến đây? Sao ông lại lấy đi đồng xu?"
"Tôi không biết. Nhưng tôi khá chắc chắn là cha cô biết mình đang bị theo dõi, bị săn lùng." Ông hình dung Polk lặng lẽ ẩn mình ven công viên Mall, tìm cách nào đó để liên hệ riêng với Sigma. "Ông ấy lấy đi đồng xu đề phòng trường hợp mình bị giết. Đồng xu đầy bụi, dễ bị bỏ sót trong túi nếu kẻ tấn công vội khám xét thi thể. Nhưng khám nghiệm kĩ càng ở nhà xác sẽ lộ diện sự có mặt kỳ lạ của đồng xu. Tôi nghĩ ông đã hy vọng nó dẫn ta tới đây. Tới văn phòng này, nơi ông biết cô sẽ báo cáo là nó bị đánh cắp."
Ông vừa dứt câu, mắt cô cũng đã khô lệ. "Nhưng tại sao ông lại làm thế?"
Gray nhắm mắt lai, cố suy nghĩ sâu hơn và đặt mình vào tình cảnh của vị giáo sư. “Nếu suy đoán của tôi về đồng xu là đúng thì cha cô đã lo ngại mình sẽ bị săn đuổi. Ông chắc chắn biết rõ kẻ ấy đang đuổi theo cái gì. Thứ mà ông sở hữu.
Tất nhiên là vậy!
 Gray mở mắt và đứng dậy. Ông cũng kéo Elizabeth đứng lên theo. Mắt cô đảo quanh căn phòng, lúc này không còn là để tìm kiếm những linh hồn. Gray nhận ra cô đã đoán biết được điều gì đó qua cái nhíu mày. Cô đeo kính vào.
“Cha tôi hẳn đã cất giấu ở đây thứ mà kẻ giết người tìm kiếm”.
Gray hướng đến vị trí Kowalski đứng đợi bên cạnh tảng đá hình chiếc nón.
“Cha cô có vẻ đặc biệt quan tâm đến cái rốn của ngôi đền”.
Elizabeth theo sau với vẻ tư lự: “Làm thế nào ông biết được điều đó?”
Gray giải thích ngắn gọn về tình trạng phơi nhiễm phóng xạ và giơ chiếc máy Gamma- Scout lên. "Dấu vết của cha cô dẫn đến đây, tôi biết nhờ các tín hiệu thu nhận hoạt động mạnh, ông đã ở bên hiện vật một khoảng thời gian nào đó."
Elizabeth hơi nhợt nhạt khi nghe những tai ương mà cha cô gặp phải. Nhưng cô vẫn ra hiệu cho Kowalski. "Có một cái đèn pin khẩn cấp gắn trên bức tường đằng kia."
Anh ta gật đầu rồi đi lấy nó xuống.
Cô tiến đến gần tảng đá. "Nó trông có vẻ chắc chắn nhưng thực chất là rỗng bên trong. Không khác gì một cái bắt đẽo bằng đá hoa cương bị lật úp." Cô chỉ vào lỗ hổng trên cùng.
Gray hiểu ra vấn đề. Rất có khả năng cha cô ấy đã bỏ thứ gì đó vào trong, ông đỡ lấy đèn pin từ tay Kowalski, tựa lên tảng đá và chĩa thanh xà vào chính giữa. Quả thật là nó trống rỗng. Ở dưới đáy, những thanh đệm trụ đỡ cho tảng đá được rọi sáng. Ông đảo thanh xà xung quanh và phát hiện ra có gì đó nằm bên mé. Trông giống như một hòn đá bị mài bóng cỡ chừng quả dưa gang.
“Chưa biết là cái gì” Ông lẩm nhẩm rồi đứng thẳng dậy. “Ta phải nâng tảng đá lên.
“Nó nặng đấy”, Elizabeth giải thích. “Sáu người đàn ông mới lấy được nó ra khỏi thùng. Nhưng có một cái đòn bẩy trong đám dụng cụ đằng sau, ta có thể lật nghiêng nó lên, nhưng phải rất cẩn thận.”
“Tôi đi lấy cho”. Kowalski nhanh nhẹn đáp lời.
Anh ta vừa đi khỏi thì có tiếng điện thoại reo trên bànElizabeth. Cô bước tới kiểm tra số người gọi trên ống nghe. “Là nhân viên an ninh." Cô nhìn vào đồng hồ đeo tay rồi nhìn sang Gray. "Đã đến giờ đóng cửa. Họ phải kiểm tra xem tôi còn làm việc dưới này bao lâu."
"Bảo họ ít nhất là một tiếng nữa."
Cô gật đầu và nhấc điện thoại lên. Sau khi xưng tên, cô lắng nghe đầu dây bên kia. Mắt bỗng mở to. "Tôi hiểu rồi. Chúng tôi sẽ lên ngay." Dập máy, cô quay về phía Gray. "Có ai đó đe dọa đánh bom. Ngay ở bảo tàng. Họ đang sơ tán hết tòa nhà."
Gray vẫn im lặng, ông biết rõ kiểu cảnh báo như thế không phải là trùng hợp ngẫu nhiên, đặc biệt vào lúc này. Ông nhận ra cái nhìn tinh ý của người phụ nữ đang ở bên cạnh ông. "Ai đó biết tình hình," ông chậm rãi. "Sau vụ bắn tỉa ở công viên Mall, chẳng ai lại đi đe dọa đánh bom. Đây là một vỏ bọc hoàn hảo hòng ngấm ngầm rà soát tòa nhà."
Ông tiếp tục nghiên cứu tảng đá.
Không còn đủ thời gian cho những hành động nhã nhặn. Kowalski chắc cũng hiểu được điều này. Anh ta trở lại từ phía cuối căn phòng. “Tôi nghe thấy rồi!”. Trên vai anh ta là một cái búa tạ thật lớn, thay cho đòn bẩy có đệm bọc. “Lùi ra sau!”
“Không!” Elizabeth cảnh báo.
Nhưng Kowalski cũng chẳng quan tâm trả lời. Anh thu hẹp khoảng cách chỉ bằng một sải bước, vung búa lên quá đầu và bổ xuống.
Elizabeth thở dốc vì lo sợ cho hiện vật có tuổi thọ cả hàng thế kỉ. 
Nhưng thay vì phang vào tẳng đá, nhát búa bổ xuống những thanh trụ đệm đỡ. Từng thớ gỗ bung ra và vỡ thành từng mảnh. Kowalski lại nâng búa và đập vỡ vài thanh gỗ bên hồng.
Phân nửa trọng lượng không còn được trụ đỡ, tảng đá lớn nghiêng về phía phần trụ bị phá vỡ tan tành – chầm chậm rơi xuống rồi tự lật. Thêm vài thanh gỗ bị đè dưới sức nặng của tảng đá những có vẻ không hề hấn gì nhờ cú lăn khá chậm. 
Kowalski vác búa trên vai.
Elizabeth nhìn anh chàng không chớp mắt, vừa kinh hãi vừa nể sợ.
Gray vội tiến đến tấm đệm và quỳ xuống. Vật giấu trong cái rốn giờ đây đã hiện nguyên hình. Đó không phải là một hòn đá mài. Gray chĩa máy dò Gamma-Scout vào đấy. Máy hiển thị độ phóng xạ nhưng không cao bằng cặp ống nhòm họ tìm thấy vài giờ trước.
Gray nhặt lấy vật đó và đứng dậy với vẻ hài lòng.
Elizabeth lùi về sau khi ông đứng thẳng người dậy.
Kowalski căng mắt nhìn. “Một cái đầu lâu à? Cái này liên quan đến mọi chuyện sao?”
Gray quan sát kỹ hơn. Cái này khá nhỏ và thiếu hàm dưới. Ông lật nó qua. Mấy cái răng còn sót lại là răng nanh nhô lên từ vòm miệng lôi ra. “Không phải người” Ông nhận xét. “Với kích thước và hình dạng của hộp sọ, có thể nói đây là một loài khỉ. Có khả năng là một con tinh tinh.”
Kowalski tỏ ra gắt gỏng hơn. “Hay thật..” Anh ta kéo dài giọng. “Lại thêm cả khỉ!”
Gray biết anh chàng to lớn ấy không thích thú gì đến những thứ liên quan đến khỉ kể từ một nhiệm vụ trước đó. Những công việc có dính dáng đến khỉ đầu chó…. Hay là đười ươi. Gray không hiểu được chuyện gì rõ ràng từ phía anh chàng này.
“Nhưng cái gì … cái gì gắn bên cạnh đầu lâu thế kia?”Elizabeth chỉ vào.
Gray hiểu ra ý cô. Khó có thể bỏ qua. Gắn với vùng xương thái dương ở ngay bên lỗ tai là một mảnh thép không gỉ uốn cong.
“Tôi không chắc lắm!” Ông nói. “Có thể là thiết bị trợ thính, cũng có thể là một loại ốc tai cấy ghép mới”.
“Cho một con khỉ chết tiệt sao?”. Kowalski xen vào.
Gray nhún vai. “Ta phải khám nghiệm nó sau”
“Sao cha tôi lại đem nó tới đây?”
Gray lắc đầu. “Tôi cũng chưa biết. Nhưng ai đó muốn chặn ông ấy. Hắn cũng muốn lấy lại nó.”
“Ta làm gì đây?”
“Tìm lối ra khỏi đây. Trước khi ai đó biết ta đã tìm được nó”.
Gray dành vài phút lục lọi trong đống gỗ, phòng trường hợp vị giáo sư còn bỏ lại vật gì khác. Đôi khi một manh mối lại giải quyết được vấn đề. Ai cũng có thể hy vọng. Ông chĩa đèn pin vào cái khoang rỗng bên trong cái rốn bị lật úp.
Không còn gì.
Khi ông rọi đèn qua chỗ khác, ánh sáng vụt qua một bề mặt phía trong. Có gì đó khiến ông phải chú ý. Trông như một đường rãnh hình xoắn ốc được khắc lên bề mặt, kéo dài từ dưới mép lên đến cái lỗ tròn. Ông chạm một ngón tay vào và nhận ra đó là một đường cong dài liền mạch bởi những hoa văn viết tay. Ông cúi xuống, rọi ánh sáng lên hàng ký tự.
Elizabeth nhận thấy sự chú ý của ông. “Tiếng Phạn cổ”.
Gray đứng thẳng dậy. “Sao lại có tiếng Phạn cổ bên trong?”
Kowalski cắt ngang. “Cái vấn đề chết tiệt kết thúc ở đây chưa?” Anh chàng chĩa ngón cái ra cửa. “Nhớ là có vụ đe dọa đánh bom, chẳng phải ta nên cuốn xéo khỏi đây sao?”
Gary bỏ qua. Anh chàng có lý. Họ đã dành đủ thời gian cho việc tìm kiếm. Tòa nhà chắc chắn đã được rà soát.
Một tiếng hét thất thanh ngoài hành lang.
Kowalski đảo mắt, ý bảo: “Tôi đã bảo mà.”
“Ta làm gì đây?” Elizabeth cất tiếng hỏi.
7h37 tối
Painter đẩy cánh cửa khép hờ tại văn phòng của nhà nghiên cứu bệnh học.
"Mời vào," Malcolm nói vọng ra. "Jones, anh đã có dữ liệu từ …?"
Painter đẩy cửa đúng lúc Malcom xoay ghế về phía bàn.Ông vẫn mặc bộ đồ khử trùng màu xanh. Cặp mắt kính kéo ngược lên đỉnh đầu. Ông đang chà chà sống mũi thì bất chợt nhận ra người đứng ở lối vào.
Mắt ông mở to ngạc nhiên, "chỉ huy..." ông đứng bật dậy, nhưng Painter ra hiệu cho ông ngồi xuống.
"Brant có báo với tôi là ông đã gọi. Tôi vừa mới quay về từ phòng giám sát hình ảnh."
"Có cảnh nào của kẻ bắn tỉa không?"
"Đến giờ thì chưa, chúng tôi vẫn đang lược lại những đoạn băng. Nhưng có hàng đống hình ảnh cần lọc ra. Một số tư liệu phản hồi khá chậm."
Kể từ vụ 11 tháng 9, hoạt động giám sát thủ đô được tăng cường. Tất cả các hướng trong phạm vi mười dặm quanh Nhà Tráng đều trang bị máy quay đa chiều cho việc quan sát từng centimét vuông đường phố, công viên và những khu vực công cộng. Hơn 60 phần trăm khu vực nội bộ cũng nằm trong tầm kiểm soát. Vài máy quay đã ghi lại những hình ảnh của giáo sư Archibald Polk trên đường băng qua công viên Mall. Họ xác nhận lại những gì Gray thu thập được từ máy dò vô tuyến. Nhưng vẫn còn những lỗ hổng đáng lo ngại. Mặc dù họ thấy hình ảnh Polk ngã gục trong tay Gray nhưng không có máy quay nào bắt được tia sáng từ khẩu súng trường dù thoáng qua hay dấu hiệu của tên bắn tỉa.
Vấn đề khá rắc rối.
Painter bắt đầu nghi ngờ kẻ bắn tỉa biết được hoạt động của hệ thống máy quay và tìm ra lỗ hổng trên mạng lưới giám sát để ẩn nấp. Hoặc tệ hơn, ai đó đã làm xáo trộn những hình ảnh ở công viên Mall và chủ tâm xóa hết bằng chứng về vụ ám sát.
Những kết nối đó cho thấy kẻ giết hại Giáo sư Polk có khả năng mang trong mình mối quan hệ quyền lực tại Washington. Nhưng đó là kẻ nào, ở đâu? Nếu quá khứ của Polk với vai trò thành viên nhà Jason có can hệ đến kẻ giết người, chiếc hộp Pandora sẽ hé mở những khả năng kỳ bí. Nhà Jason nhúng tay vào những dự án tối mật ở mọi khía cạnh bóng tối từ thấp đến cao.
Painter hiểu rằng tối nay ông sẽ mất ngủ.
Không ai trong số họ chợp mắt được.
"Có tin tức gì từ Gray không?" Malcolm hỏi, ôm một chồng giấy tờ khỏi ghế và mời Painter ngồi.
"Anh ấy đang tìm kiếm ở Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên. Dấu vết của Polk dẫn đến đó."
"Hy vọng cậu ấy tìm thấy thứ gì, nhưng đó cũng là lý do tôi cho nối cuộc gọi tới ông. Có lẽ tôi đã phát hiện thêm vài manh mối."
Painter tò mò ngồi thụp xuống ghế. Malcolm xoay chiếc máy tính màn hình phẳng để Painter có góc nhìn rõ hơn.
"Ông tìm thấy gì vậy?" Painter thắc mắc.
"Một điều kỳ lạ. Tôi thực sự chưa biết phải làm gì với nó nhưng có thể nó cho ta một địa điểm nào đó để tiếp tục điều tra. Biết là nạn nhân bị nhiễm độc phóng xạ nên tôi đã tìm vài đầu mối để lần ra gốc gác. Khám nghiệm ban đầu trên đường dạ dày - ruột và gan của Polk cho thấy ông ta không ăn bất cứ thứ gì có chứa phóng xạ tự nhiên."
"Không có bữa ăn nào bị nhiễm độc polonium- 210 hay tương tự vậy sao?"
Malcolm gật đầu. "Theo như mức độ viêm da bức xạ, tôi khá chắc chắn là phóng xạ xuất phát từ môi trường, ông ta phải ở đâu đó có khí hậu nóng. Vi phân trên tóc cho thấy tình trạng phơi nhiễm cấp tính trong môi trường tự nhiên, ông ấy đã nhiễm độc khoảng một tuần trước đây."
"Nhưng mà ở đâu?"
Malcolm giơ một tay đề nghị ông kiên nhẫn, tay còn lại gõ bàn phím và một bản đồ thế giới hiển thị trên màn hình. "Dấu vết về số lượng các mảnh vỡ phóng xạ được tìm thấy sâu trong những túi phổi của hai lá phổi. Giống như bụi than trong phổi của một thợ mỏ. Tôi đã kiểm tra mẫu thử bằng một máy quang phổ khối và chắc chắn có sự phân hủy mạnh thể tích đồng vị."
Ông chỉ vào máy tính. Dữ liệu bắt đầu lướt ở bên trái màn hình. "Thông tin kiểu này thường độc nhất vô nhị như dấu vân tay. Nó nối với dữ liệu IAEA ở Vienna."
Painter để ý thấy cửa sổ tìm kiếm có đánh dấu tên của tổchức ở trên cùng: CƠ QUAN NĂNG LƯỢNG NGUYÊN TỬ QUỐC TẾ.
"Cơ quan kiểm soát các khu vực năng lượng nguyên tử trên thế giới: các khu mỏ, các lò phản ứng, các nguồn công nghiệp. Không phải tất cả các nguồn năng lượng đều giống nhau như những gì người ta nghĩ. Ta đang nói đến nguồn vật liệu có tính phá hủy liên lục mà thể tích đồng vị của nó thay đổi tùy thuộc vào địa điểm khai thác và tiến trình xử lý. Kết quả cuối cùng là mỗi khu vực có dấu hiệu phóng xạ đặc thù riêng."
"Còn những mảnh nằm trong phổi của vị giáo sư?"
"Tôi đã tìm kiếm thông qua dữ liệu của IAEA và thành công."
"Ông biết Polk đã có mặt ở đâu sao?"
Ông gật đầu khi dữ liệu ngưng chạy và bản đồ thế giới phóng to lên, hiển thị một vị trí nằm ở trung tâm nước Nga. Cái tên xuất hiện bên trong ô được đánh dấu, trùng khớp với một thảm họa nguyên tử.
CHERNOBYL
Archibald Polk đã làm gì ở Chernobyl? Làm thế nào ông ta lại nhiễm một mức phóng xạ chết người từ khu vực lò phản ứng hạt nhân đã tê liệt ấy? Người ta sẽ niêm phong lò phản ứng trong tuần này bằng một cỗ quan tài mới, một mái vòm thép khổng lồ được khớp nối. Giữa tầng kiến trúc như thế, phóng xạ tiếp xúc ra sao?
Trước khi Painter kịp chất vấn Malcolm kĩ càng hơn, điện thoại ông rung lên dưới thắt lưng, ông móc ra kiểm tra xem ai đang gọi đến. Là viên trợ lý. Nhíu mày, ông bật điện thoại.
"Gì thế, Brant?"
"Chỉ huy, tôi nhận được báo động từ Bộ An ninh nội địa. Vừa có cuộc gọi đến Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên đe dọa đặt bom."
Ngón tay Painter siết chặt chiếc điện thoại.
Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên... nơi Gray đã có mặt.
Không hay chút nào.
"Nối cho tôi vào điện đàm của Gray."
Ông chờ đợi, điện thoại vẫn bên tai. Malcolm lặng nhìn.
Lời đe dọa liên quan đến Gray? Hay một ai kh&aa!!!15513_7.htm!!! Đã xem 16281 lần.

Thực hiện ebook: HOA QUÂN TỬ
Nguồn: NHÀ XUẤT BẢN VĂN HỌC
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 19 tháng 5 năm 2015