Những Ngày Thôi Quanh Co

     hông có gì quan trọng cả.
Tiểu đoàn sinh viên quân y gần đây rộn rịp về việc chuẩn bị lễ tốt nghiệp cho khóa đàn anh. Thiệp mời đã phát cho mọi người. Mỗi sinh viên được quyền mời thêm một người, bất cứ ai.
Cái thiệp của tôi vẫn còn nằm trên bàn hơn một tuần qua. Ê, Hột, hỗn danh của tôi bị Bảng gán ghép cho sau lần bị mụt nhọt dưới đùi, nếu mày vẫn khư khư làm thân con bà phước thì đưa thiệp đó cho tao. Được thôi, mày muốn đưa ai cũng được. Nhưng không được cự nự đấy nhé, trên thiệp có tên mày, tao đưa cho ai có nghĩa là mày mời người ta, hiểu chưa. Ừ! Còn thằng Hiệp nữa, Địa, lại một hỗn danh của Minh mà Bảng ghép cho vì tấm thân phì lũ, mày hỏi nó chưa? Rồi! Nó trả lời sao? Không có vấn đề gì cả, nó cũng như Quang thôi, một đám con bà phước, không có quyền thắc mắc ai hết. Thế cái thiệp đó mày đưa chưa? Tối mai. Sao lại tối mai? Thì tao đã đưa cho Hồng rồi, tối mai tụi mình đi uống cà phê, sẽ đưa thiệp cho người đó. Ai vậy? Bạn của Hồng thôi.
Bảng bước qua bàn tôi lấy cái thiệp. Tối mai đi uống cà phê không? Đi, nhưng ở đâu? Quán Đà Lạt. Lại một quán mới. Thế có Yến đi không? Đương nhiên là có. Còn ai nữa? Minh, Hồng và Hiệp. Mấy giờ? Sau buổi cơm chiều.
Bảng là cái loa truyền tin của đại đội. Tôi gặp hắn từ ngày còn ở quân trường bộ binh. Hắn cũng là một tên kỳ cục trong hàng ngũ đám con bà phước. Bạn gái của hắn toàn là mấy em ở Gò Vấp, ngã ba Chú Ía. Bỗng dưng gần đây, sau buổi sinh nhật đứa em gái con ông bác, hắn bị một bà chằng bắt xác. Yến rất trẻ, khoảng mười chín, giao du rộng, sống mạnh không kiêng dè dư luận. Yến chụp hắn ngay trong buổi tiệc. Không biết vì bộ đồ quân y láng cón với cầu vai nền đỏ alpha vàng sáng chói hay vì tính ngang bướng, du côn của hắn. Yến trông xinh, vui vẻ, hòa hợp, và thân mật rất dễ dàng, với bất cứ ai ngay từ phút đầu. Từ Yến, lôi ra một cặp khác. Hồng, bạn của Yến, cả hai đều hoc trường cán sự xã hội. Tôi không biết cái trường này đào tạo học sinh ra để làm gì. Có lẽ để ủy lạo chiến sĩ hay cứu trợ lụt lội, thiên tai. Các cô thật có máu xã hội, nói tía lia, chạy lăng xăng. Và nhất là bắt bồ rất tài tình.
Một buổi tối, bỗng dưng Bảng kêu ré lên như bị điện giựt. Té ra chiếc nhẫn vàng nơi ngón áp út bên trái của Minh bay mất tự lúc nào. Cái nhẫn ấy là cả một pho tình sử lâm ly theo lời Minh kể lại. Gia đình hắn đều ở tại Bến Tre. Minh thuộc kiểu công tử Bến Tre, con trai một, đương nhiên được ưu đãi mọi bề. Hân quen Xuân trong thời gian ở trung học, có lẽ lúc hắn còn đứng tiểu ngoài đường. Dù Xuân lớn hơn hắn hai tuổi, nhưng theo lời hắn kể, chuyện tình ướt át, thơ mộng, nồng nàn, không thua gì Romeo-Juliette. Gia đình hai bên có qua lại. Hai người đều tự đeo nhẫn, xem kiểu như là yên mồ yên mã cả rồi. Sau khi đậu tú tài đôi, Minh lên Sài Gòn, thi đậu vào trường Y Khoa, rồi Quân Y. Đám bạn thích hắn vì được ăn ké đồ ăn, bánh mức do Xuân gởi lên. Hắn có cái áo len đan màu xám do Xuân nhiều đêm móc chỉ làm cho. Đêm nào hắn cũng mặc dù không lạnh, lại tẩn mẩn hay sờ chiếc nhẫn vàng bên ngón tay trái. Đám con bà phước bị đông đá từ lâu, thấy vậy cũng thèm muốn được chút gì ấm áp sưởi bớt những ngày giá buốt. Nhưng chẳng có gì, chỉ có cái áo treillis xanh dày cộm của đại tá thôi. Mặc vào một chập là nóng đổ đom đóm mắt. Minh hay tâm sự, không có gì làm sút chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay hắn. Nhưng bây giờ, chiếc nhẫn bay rất nhẹ nhàng trong yên lặng. Thảo nào Bảng không kêu thét lên như chạm điện. Này, nói cho tao biết, tại sao? Bảng hỏi. Minh cười giả lả, mày đâu phải ông già tao. Đành vậy, nhưng mày làm bọn tao cảm thấy đau quá. Tao có đánh tụi mày hồi nào đâu? Nhưng tụi tao đau cho Xuân được không? Tôi lên tiếng, từ từ đã, đừng làm như bị pháo kích, chuyện đâu còn đó. Bảng nói, để tao móc họng trả lại đồ ăn bánh trái tao lỡ ăn rồi. Ê, Bảng, thứ mày móc ra chó cũng chê nữa, thì Xuân đâu thèm lấy lại, coi như thí cô hồn. Tiếng Hiệp ré lên, thứ thằng Bảng cho ra có người độc quyền nhận rồi, không cần phải lo. Thế là trong phòng có dịp dấy lên như ong vỡ tổ. Thứ của thằng Bảng xì ra chỉ có mấy em ở Chú Ía mừng thôi. Thứ nó xì ra một tháng vài lần chắc mấy em mừng lắm. Thứ nó xì ra... Bảng vói tay tắt đèn, rú lên như heo bị chọc tiết. Tụi bây có im hay không? Cả phòng bỗng im bặt, một giây, lại cười ồ lên. Điện bật sáng lên. «Vào hàng... phắt!» Tiếng Bảng hô lớn vang dội cả phòng. Toàn thể hơn hai mươi người trong phòng đồng loạt đứng dậy, tiếng xô ghế, tiếng sách vở đổ, tiếng bi đông nhôm rơi loảng xoảng xuống sàn, tiếng người té lụi đụi, đau đớn, rên rỉ. Im lặng, một giây. Lần này chỉ có Bảng cười như bị thọc lét. Cả đám xúm lại lôi ba đời Bảng ra chưởi không tiếc lời.
Có tiếng hỏi, giọng khàn khàn, các anh đang làm gì vậy? Thôi rồi, bố già chứ không ai khác. Bọn tôi không hẹn mà đến đứng im sững. Cả phòng im lặng như tờ, tiếng ruồi bay cũng nghe được. Miệng thằng Bảng thiệt độc địa, không biết nó ăn cái thứ gì. Nó chỉ hô đùa để dọa anh em không ngờ lại đúng lúc. Từ đầu phòng đại tá Lân vẫn với bộ đồ dù thẳng tắp, quân hàm, bằng dù, bút nịt đồng, giày ống đen, sáng chói dưới ánh đèn. Đi sau ông là đại úy Phong và huynh trưởng Hầu. Đại úy Phong nói đỡ, thưa đại tá đã hết giờ etude surveiller rồi. Tôi biết, đại tá gật đầu. Khi đi ngang qua chúng tôi, đại tá bỗng dừng lại. Hiệp lần nầy hiện nguyên hình. Hắn đang đứng trần truồng. Bàn tay chào theo phản xạ còn chết cứng trên trán, cái của hắn cũng đang kênh lên chào đại tá. Chúng tôi không lạ gì, hắn có thói quen ngủ trần truồng. Lúc trời lạnh có đắp mền còn đỡ, thường khi trời nắng hắn nằm ngủ trong mùng, tênh hênh, cứ chào cờ suốt buổi. Đại tá chỉ dừng lại liếc mắt nhìn rồi tiếp tục đi ra khỏi phòng. Chúng tôi đinh ninh phen này, cả đại đội bị cấm trại thứ bảy chủ nhật. Nhưng không, vài tuần trôi qua chẳng có lịnh phạt gì cả. Chỉ có lời nhắn nhủ từ văn phòng chỉ huy trưởng, sinh viên quân y nên sắp xếp ngăn nắp trong phòng. Thế thôi?
Không có gì quan trọng cả?
Quán cà phê Đà Lạt buổi tối, gió nhẹ mát. Sau buổi cơm chiều, hôm nay lại thứ bảy, mỗi tên một chiếc Honda, lần lượt nối đuôi thoát ra trường quân y. Quán nằm trong con đường nhỏ, yên lặng, bóng cây, dây leo, lan treo rũ. Bảng và Yến, Minh và Hồng, với một người bạn của Hồng, cô tên Thúy, hình như bạn cũ thời trung học ở Qui Nhơn. Tôi và Hiệp, mỗi tên một chiếc xe. Hiệp có chiếc xe P.C. nhỏ, nói chạy cho đỡ tiền xăng, chúng tôi biết hắn tiết kiệm tiền để làm gì. Hắn có lẽ là người thiếu nợ khắp thiên hạ, bất cứ chuyện gì hắn cùng ký sổ. Tiền lương lãnh ra mất biến ngay. Nó ký sổ từ chị giật ủi quần áo mỗi chiều hay ngồi ở đầu cầu thang, cho đến rất nhiều quán cà phê, sạp thuốc lá. Thậm chí đến cả mấy em ở Gò Vấp, Chú Ía cũng chịu cho hắn ký luôn. Thành tích này quả tình bọn tôi chịu thua.
Khi tôi và Hiệp đến, mọi người đã có mặt rồi. Minh và Hổng ngồi trong góc. Hồng có khuôn mặt hơi vuông. Chân mày đậm và sắc, đôi mắt linh động di chuyển không ngừng, đôi môi hơi vểnh bên khóe. Bên cạnh Hồng, tôi đoán là Thúy, với khuôn mặt trái xoan, cằm nhỏ, chân mày rõ nét, mặt hơi buồn và bối rối, trông có vẻ hiền lành. Tiếp đến Yến và Bảng. Yến hôm nay trông trẻ hơn mọi khi, tóc kẹp gọn ra sau khiến cổ cô trông cao hẳn lên, khuôn mặt thon, đôi chân mày sắc nét đuôi móc lên, mắt lá râm với đôi khoé tô đậm đen như lưỡi kiếm, mũi cao, môi tô son đỏ. Bọn Bảng và Minh đã chừa hai ghế trống, một ghế giữa Thủy với Yến, và một ghế giữa hai tên ấy. Bảng nói chỉ ghế đó, bảo tôi, ngồi đây, giữa hắn và Minh, sau khi giới thiệu tôi với mọi người. Hiệp dược chỉ định ngồi giữa hai cô, Bảng nói với Thúy, thiệp mời đó là của anh Hiệp. Chỗ tôi lại đối diện với Thúy, cô gật đầu hơi mỉm miệng cười, mắt bối rối. Có lẽ con gái Trung hay như vậy, không sao. Nhìn lên bàn, thức uống có lẽ nói lên phần nào tính tình. Bọn Bảng, Minh vẫn là cà phê muôn thuở. Hồng, ly cà phê đen đá. Thúy, nước chanh đường. Yến, nước chanh rhum. Hiệp, lại một cà phê đen đậm, hắn chỉ muốn pha làm sao cho đặc lại đến nỗi để đứng đầu lớn tâm xỉa rằng xuống mà không ngã. Tôi, một ly coca với chút muối, chút chanh. Như thế, bình thường như mọi ngày. Nhưng hôm nay rộn rã hơn mọi khi nhiều, có lẽ vì sự hiện diện của mấy bông hồng, lại thêm ba loa phát thanh Bảng, Hồng và Yến.
Minh để hộp thuốc 79 trên bàn, loại dùng để hút ống vố, nhưng vì mùi thơm đặc biệt của nó, bọn hắn hay vấn để hút. Tôi không thể bỏ loại 79 to và cứng vào giấy quyến mỏng để vấn được, phải đành hút một điếu capstan. Bọn Bảng, Minh, Hiệp thì phà hơi thuốc thơm lừng. Tôi thử một lần nữa, những ngón tay lóng cóng làm thuốc rơi xuống bàn, giấy lại rách te tua. Bỗng dưng mọi người yên lặng vài mươi giây, chăm chú nhìn về Thúy. Cô nói, anh Bảng đưa dùm hộp thuốc và miếng giấy. Không chỉ bọn tôi, cả Hồng và Yến, đều nhìn cô có vẻ ngạc nhiên. Một người con gái mảnh mai, hiền lành, dịu dàng, ít nói, rất dễ rớt nước mắt vì Kim Cương, Quỳnh Giao, lại có thể bập bập phì phà một điếu thuốc vấn? Bọn tôi tôn trọng sở thích cá nhân của nhau, không ai nhìn Thúy nữa, tiếp tục nói chuyện, lại tưng bừng rộn rã, nhưng đuôi mắt ai cũng để ý xem cô làm gì. Với ngón tay thon nhỏ thoăn thoắt, thoáng sau cô làm xong một điếu đều đặn, hai đầu không bị trống, không bị lép, lại bị móng tay bấm phía ngoài, dù để đứng lại thuốc chưa chắc rớt ra. Tôi, Bảng, Minh đều liếc mắt về phía Hiệp. Hắn dụi điếu thuốc, nhắp một hớp cà phê làm như suy tư, thật sự ra có vẻ đợi chờ. Bọn tôi đều nhấp cà phê, không nói, từ lâu chuyện ấy trở thành một động tác báo hiệu, chờ đợi. Một giây im lặng trôi qua. Bỗng dưng Thúy nhỏm dậy, đưa điếu thuốc về phía tôi, mời anh. Mời tới, tội nghiệp, khựng lại một giây. Tôi vốn dĩ là niên trưởng trong đám con bà phước. Quá lâu rồi, tôi chỉ hưởng ké đám bạn tốt phước, tốt phần. Chưa có người con gái hay đàn bà nào lo lắng cho tôi, ngoại trừ má và chị. Lâu rồi, đôi khi An hay Bảng xót thương cho tên bạn đồng cảnh ngộ, vấn cho một điếu thuốc. Cho nên trước cảnh ấy tôi cảm thấy bối rối một giây. Cám ơn Thúy, ngón tay con gái cũng như bàn tay, lúc nào cũng mát và mềm. Bảng ngồi kế bên vớ ngay cái zip nhựa, bật lửa cho tôi. Ngọn lửa gas cao lên thẳng mạnh mẽ, nhìn qua bên kia khuôn mặt Thúy thon nhỏ, tóc rũ ngang vai, yên lặng, bối rối cúi xuống bàn. Thuốc 79 hút với giấy vấn, ngon thật, ngon hơn mọi khi từ trước đến giờ. Mọi người lại ngừng nói chuyện vài mươi giây. Tôi hút thuốc có gì lạ đâu. Nhưng họ đâu có nhìn tôi hút thuốc, họ muốn nhìn xuyên suốt qua đầu tôi xem hắn đang suy nghĩ chuyện gì, muốn lôi phăng cái đó ra đặt trên bàn trần trụi. Họ muốn lắng nghe tim tôi có đập quá nhịp hay loạn nhịp không. Họ muốn chẩn đoán tâm hồn tôi, xem tôi sảng khoái đến mức nào.
Không có gì quan trọng cả.
Tôi về trường Quân Y, cả đám mở ra một hội nghị náo nhiệt. Bảng vừa nói vừa cười thật khoái chí, tao chỉ tội nghiệp cho thằng Hiệp thôi, khà... khà, ngồi sát bên mà chẳng chịu đưa cho một điếu thí cô hồn. Biết đâu người ta chơi cao, Minh nói. Cao như thế nào? Cao như Hồng lột nhẫn của mày không? Bảng đột nhiên đá ngược một đòn trúng ngay yết hầu tên bạn. Minh quả nhiên đau thật, hắn thở thoi thóp, im lặng như sắp chết. Hiệp nói giả lả, ăn nhằm gì, có em cũng vấn cho tao một điếu vậy. Ha... ha, tao biết em «Lan» ở Chú Ía mà, cái em phá trinh tao ngày xưa hay ca Lan và Điệp. Em chẳng chịu cắt dây chuông mà mở toang cửa chùa rước chàng Điệp Hiệp vào, mỗi ngày một điếu thuốc vấn, phải không? Bảng vẫn tía lia, vui vẻ, này đừng sợ «Hột», nói cho tụi tao nghe, mày cảm thấy thế nào? Sướng! Không được, mày thỉnh thoảng cũng có viết văn, sao ăn nói như kẻ thất phu vậy? Thì tao bảo sướng lắm! Chưa được, tao còn cảm thấy sướng huống hồ là mày, phải nói sướng như thế nào? Sướng ra làm sao? Thì sướng như sắp xuất tinh vậy, tôi trả lời. Bảng cười gật gù, vậy cũng được.
Trường Quân Y đã được chuẩn bị sẵn sàng cho buổi tiệc tối mừng ngày tốt nghiệp khóa sinh viên Quân Y hiện dịch. Đèn treo sáng rực, từ cổng vào tới bộ chỉ huy. Dưới khu nội trú cũng treo đèn khắp nơi. Buổi cơm chiều bị dẹp bỏ, để dành cho buổi tiệc tối trong trường. Sinh viên Quan Y không phải tập họp. Lệnh cấm trại hủy bỏ luôn bốn mươi tám giờ. Mọi người được tự do ra trại từ xế trưa. Trước khi đi Bảng đưa tôi mảnh giấy ghi địa chỉ cẩn thận, nhà mày phía Long Vân Tự đi qua ngã Thị Nghè cũng tiện, tao đã nói trước rồi, Diệu chờ mày đó. Cô đó là ai vậy? Tôi hỏi. Diệu là chị bạn dì của Yến, tao đã đưa thiệp mời cho cô ấy. Thấy mặt tôi không có chút gì hứng khởi. Bảng nói, tụi mình đã thỏa thuận rồi, thiệp mày không mời ai có vụt vào sọt rác cũng uổng, mày đã đồng ý, tao mới đưa. Ừ, tao đâu có nói gì đâu. Nhưng đi đón người đẹp mà mặt mày như đi đưa đám vậy, cô Diệu này chắc kiếp trước vừa giựt chồng người ta lại quịt hụi, bị cái thiệp mời ế ẩm lại gặp tên sống cũng như chết. Ừ, thì tao đi. Nhưng cố banh cái miệng ra mà cười nhớ chưa? Tao biết, nhưng đừng xúi dại, banh miệng ra mà cười không được người ta lại tưởng bị nhát ma. Không cần đến phải nhát, tự mặt mày đã là ma thứ thiệt rồi.
Thật là nhà kín cổng cao tường, không biết con gái có đoan trang hay không? Chưa biết! Chuông reo mấy hồi, không nghe động tịnh gì, lại mấy phen đập cửa. Đến lúc tôi cảm thấy nản sắp bỏ đi thì có tiếng chân chạy hấp tấp từ cầu thang. Có tiếng hỏi, anh Quang phải không, xin lỗi bắt anh chờ, để em mở cửa. Tiếng chìa khóa và lòi tói khua loảng xoảng. Chưa thấy người đã bị gọi trúng tên rồi, hên hay xui có lẽ tùy người đối diện. Nhưng bây giờ, tôi không màng chuyện hên xui nữa. Quái lạ, sao thèm thuốc quá. Thuốc con mèo, ba số năm không đầu lọc, hay Capstan, Pallmall hút thấy nhạt nhẽo quá, chỉ thèm điếu thuốc vấn 79 thôi. Chào anh. Chào cô Diệu. Anh chờ lâu quá phải không? Phòng em ở trên tận lầu ba, chuông lại hư chưa sửa được, anh Bảng với Yến có nói về anh, em thỉnh thoảng đi ngang trường Quân Y, thấy thích lắm, nay mới có dịp được vào, anh có vô nhà chơi không? Tôi chưa kịp trả lời. Có lẽ trễ rồi anh nhỉ, Yến nói bắt đầu sáu giờ rưỡi bây giờ gần bảy giờ rồi, anh tìm nhà có dễ không vậy? Thật y như bị một tràng ra phang điếc tai, tôi hiểu, mọi người một kiểu biểu lộ bối rối. Có người như tôi, câm cậy miệng không ra, như cô, bịt miệng không kịp. Tôi nói, không sao cả, họ nói vậy chứ bảy giờ rưỡi chưa chắc đã bắt đầu. Diệu kéo hắn cánh cửa sắt ra, cô nhìn tôi, một thoáng bối rối, xong quay lại khóa cửa. Cô người tầm thước không cao, bộ đồ đầm cắt khéo hợp với thân hình cô hơn áo dài. Khuôn mặt cô bầu tròn, chân mày nhỏ lợt, mắt to, mũi không cao, đôi má phủ phấn hồng và đôi môi cong sơn đỏ. Bỗng dưng tôi cảm thấy một niềm đau nhẹ nhàng vừa gợn trong lòng. Tội nghiệp Diệu, có phải chăng cô hy vọng một điều gì không có thể xảy ra. Mùi son phấn và đầu thơm thoang thoảng bay. Tôi giúp Diệu một tay đấy cánh cửa sắt lại. Cô nói, ba má em kỹ lắm, cánh cửa sắt này lúc nào cũng phải đóng, khóa lại.
Tôi chở Diệu trên chiếc xe Honđa từ Thị Nghè về trường Quân Y. Con đường Hồng Thập Tự thật dài. Diệu nói suốt quãng đường, tiếng xe ồn lại thêm gió bạt ra sau, tôi chỉ ừ hữ, nghe được tiếng mất tiếng còn. Cô không để ý về điều đó, như con chim vừa được sổ lòng cô cứ hót cho bằng thích.
Trời đã tối hẳn, đèn sáng rực cả khu chỉ huy trường Quân Y, mấy người lính canh dơ tay vẫy vui vẻ thay vì chào đúng kiểu nhà binh như mọi khi. Hôm nay có quá nhiều bông hồng viếng thăm trường làm các anh vui lây. Chúng tôi để xe phía sau khu nội trú, băng qua vũ đình trường đi lên khu tiếp tân. Nhạc từ phía đó vọng lại, có lẽ tiệc đã bắt đầu. Không phải tìm lâu, bọn Minh, Bảng, Hiệp và Hồng, Yến, Thúy đã chiếm một bàn trong góc sân cỏ. Yến giới thiệu Diệu với mọi người. Tôi ngồi đối diện với Thúy, cô hôm nay trông đẹp hẳn hơn mọi khi. Tóc buông dài ngang vai, có kẹp cánh hoa mai vàng. Đôi chân mày tô kỹ đều đặn. Mí mắt đánh chút màu xanh lợt vẫn chớp bối rối. Cánh mũi trông cao hẳn lên giữa đôi má màu hồng lợt, nổi bật trên đôi môi màu son ướt đỏ nhạt. Cô mặt áo màu vàng với những đốm hoa đen, hai cánh tay rộng như hai cánh bướm. Tôi nói, cám ơn Thúy đã vấn cho điếu thuốc. Cô cười tự nhiên, không có chi, anh thích hút thuốc đó lắm hả? Tôi gật đầu, chắc phải nhờ Thúy chỉ cho cách vấn. Đâu có gì khó đâu, cô có vẻ ngây thơ, chỉ tại anh chưa quen tay thôi, ngoài ấy ai cũng biết vấn thuốc hết. Hiệp cười, xen vào, dân Bình Định biết cuốn bánh tráng khi còn bú sửa, thì anh cũng dân Bình Định mà, Thúy nói. Nhưng tôi vào Sài Gòn từ nhỏ, Hiệp trả lời. Bảng lại vọt miệng phóng qua từ bên kia bàn, phải rồi Hiệp quen cách cuốn bánh tráng chỉ nhớ món quấn lá đa trong nam thôi. Đám con gái có vẻ chưa hiểu. Hiệp giả lả, thôi đủ rồi Bảng, chút nghề mọn cần chi phải nói, để tao đi lấy nước, mọi người uống gì không? Tôi đứng dậy, tôi cũng lấy thức ăn, Thúy và Diệu cần lấy cái gì? Yến vọt miệng hỏi, anh Quang sao không hỏi em? Hồng phát pháo ngay, Thúy đã ăn rồi anh Quang à, chỉ có anh và Diệu chưa ăn thôi. Thế thì mọi người cần gì nữa không? Gớm, bọn con gái dữ tợn thiệt, mới ra quân mà địch đã phản pháo tới tấp rồi.
Lúc tôi trở lại bàn thì Minh và Hồng, Bảng và Yến, Hiệp và Diệu đã đi vào sàn nhảy rồi. Thúy văn ngồi đó im lặng. Tôi hỏi, Thúy không thích nhảy sao? Cũng có, nhưng không thích lắm, cô trả lời lại hỏi. Còn anh? Tôi không thích và không biết nhảy. Thúy không ngạc nhiên về điều đó, cô nói. Nếu mình không thích thì thôi, đâu cần phải miễn cưỡng. Tôi chỉ biết một kiểu nhảy thôi. Thúy nhìn tôi, không hỏi, nhưng muốn được trả lời, tôi cười, nhảy xổm. Thúy ngẩn người một giây rồi chợt hiểu, mỉm cười, nhưng anh không thể nhảy kiểu đó trong kia được.
Mọi người trở ra rồi lại trở vào. Tôi cảm thấy một điều, tôi không thể vào đó trong tiếng nhạc loạn cuồng, ánh đèn điên đảo. Tôi không thể hòa hợp vào đám đông đó được. Hiệp và Thúy đi vào sàn nhảy. Diệu trở ra hỏi, anh nhảy với em một bản đi. Tôi lắc đầu, tôi không biết nhảy. Cô tròn xoe mắt nhìn tôi, cô lấy làm ngạc nhiên vì chuyện một sinh viên quân y không biết nhảy đầm. Cô hỏi lại. Thật không? Tôi đáp đúng vậy. Thế là xong, Diệu vừa cho tôi thấy một hố thẳm ngăn cách vô cùng rộng và sau, và cô đứng bên kia bờ không thể nào tiến gần lại được.
Gần mười giờ, Diệu ngỏ ý muốn về, ba má em cấm không được về trễ. Yến nói, thôi nhờ anh Quang một lần nữa vậy. Bảng đá chân tôi nói nhỏ, đừng đưa đám nữa, xong ma chay sẽ có cưới hỏi mà. Tôi đưa Diệu ra về. Thúy ngẩng lên nhìn, tôi thấy trong mắt cô cả tâm hồn tôi buồn man mác.
Suốt con đường về nhà Diệu, chúng tôi không nói gi. Diệu có vẻ bứt rứt sau lưng tôi. Tôi biết nhiều lần cô định mở lời nhưng thôi. Có lẽ con chim buồn không muốn hót khi biết trở về bị nhốt lại trong lòng.
Tôi giúp Diệu mở cánh cửa sắt. Cô tần ngần đứng phía ngoài, hôm nào anh, Bằng và Yến đến chơi. Tôi gật đầu. Em sẽ nhắn với Yến liên lạc với anh. Tôi gật đầu. Thôi anh về ngủ ngon nhé, em vào. Tôi gật đầu.
Chiếc xe không về hướng Hàng Xanh, Long Vân tự như thường lệ. Nó quay ngược trở lai trường quân y. Tôi muốn thu ngắn con đường dài. Trời thật trong và gió mát.
Mọi người vẫn còn đó. Hình như ai cũng muốn kéo dài thời gian trong đêm nay. Mọi người đều vui vẻ khi tôi trở lại. Thúy ngẩng lên nhìn, tôi thấy trong mắt có một bình mình vừa rạng trong tâm hồn tôi. Hồng nói, em biết anh thế nào cũng trở lại thôi. Yến phụ họa, trở lại cho vui, về nhà giờ này chết vì buồn được.
Trên bàn la liệt đồ ăn, thức uống, gạt tàn đã đầy ngập, vương vãi tàn ra ngoài. Hiệp che tay ngáp, mệt quá tôi phải về trước. Mọi người muốn giữ hắn lại nhưng đều cảm thấy trong lòng chuyện hắn đòi về là có lý. Tôi không muốn nói điều gì trái lòng mình, chỉ hỏi, sao hôm nay mày ngủ sớm vậy? Sáng mai, tao có hẹn phải đi sớm, Hiệp đáp.
Hiệp bỏ đi, cái bóng hắn thất thểu dưới ánh trăng. Tôi muốn chạy theo lôi hắn trở lại. Nhưng hắn ở lại để làm gì? Tôi không biết chúng tôi sẽ làm gì nếu hắn ở lại. Tôi cảm thấy tội nghiệp hắn như tôi đã từng cảm thấy, cho tôi. Thôi đành vậy. Bảng hỏi, ngày mai đi đâu? Yến đáp không cần suy nghĩ, picnic Đường Sơn Quán. Mọi người nhìn nhau, cuối cùng cả bọn đều nhìn phía Thúy chờ đợi. Hồng hỏi nhỏ, Thúy ngày mai đi nghe? Nhưng đi bằng cách nào, cô hỏi. Khỏi lo, Yến đáp, bọn mình đã lo hết rồi, chỉ cần mua bánh mì, vài món thức ăn, nước ngọt là xong. Có phải nấu gì mang theo không? Thúy hỏi. Tôi nói, Thúy định nấu món gì, bây giờ gần nửa khuya rồi.
Tiếng nhạc bên trong đã tắt tự lúc nào. Mọi người đã về gần hết. Gió bắt đầu lạnh và trăng đã lên cao. Minh nói, thôi tụi mình về, ngày mai gặp tại nhà Thúy nhe. Mấy giờ? Bảng hỏi. Yến đáp, tám giờ được không? Hồng gật đầu, được rồi. Bọn họ hỏi qua đáp lại mặc tình khổ chủ làm thinh. Tôi hỏi, tám giờ được không Thúy? Cô đáp, được chứ.
Không có gì quan trọng cả.
Buổi sáng chủ nhật, nắng nhẹ nhàng, gió mát thoang thoảng, ba chiếc xe Honda chạy chầm chậm trên xa lộ Biên Hòa, hướng về Thủ Đức. Vài sợi tóc của Thúy phía sau thỉnh thoảng cứ lất phất bám víu vào mặt tôi. Không khó chịu chút nào, dễ chịu là khác, thậm chí cả khi chúng chui tọt vào lỗ mũi. Mùi hương thật dịu dàng từ phía sau. Không tả được. Chiếc xe tôi chạy sau cùng. Minh chạy đầu. Tiếng nói chuyện và tiếng cười của Yến ròn rã vọng lại từ phía trước. Tiếng Bảng kêu oái và chiếc xe chao đi, có lẽ cô ta lại cắn một phát vào vành tai hắn.
Thúy nói, cô Diệu trông dễ thương lắm. Tôi im lặng, không nói gì, coi chừng, gật đầu là tự an táng sớm. Cô nói, hôm qua vui quá, Thúy chưa đi chơi vui như vậy bao giờ. Tôi lại im lặng chưa dám gật đầu, cái lỗi đưa Diệu về tối qua còn áy náy trong lòng, tôi lo phập phồng như người chờ bị hỏi cung. Thúy lại hỏi, học y khoa lai trường Quân Y chắc anh cực lắm phải không? Tôi gật đầu mạnh, kỳ này chắc ăn một trăm phần trăm, thôi thì tả oán một hồi cũng không sao. Quái lạ, từ trước đến giờ, tôi có bao giờ chịu than thở với ai đâu? Thúy nói, học Nha có khó không vậy? Tôi không biết rõ lắm nhưng cứ nói bừa, chẳng khó gì đâu, tôi thấy bọn bên Nha có vẻ thong thả lắm.