Dịch giả: Khắc Vinh
Chương 21
Vesper

     ách một ngày sau, Bond yêu cầu được gặp Vesper.
Trước đó anh đã không muốn thấy cô gái. Anh nghe nói hàng ngày cô ta đều đến bệnh xá hỏi thăm anh. Hoa được cô ta gửi đến. Bond không thích hoa, anh bảo y tá đem tặng cho bệnh nhân khác. Sự việc diễn ra được hai lần thì không còn hoa gửi đến nữa. Bond không cố ý xúc phạm Vesper. Anh vốn không ưa những vật dụng đầy nữ tính quanh mình. Dường như hoa đòi hỏi sự thừa nhận người gửi, dai dẳng truyền đạt lời nhắn đầy thông cám và tình cảm. Bond thấy khó chịu. Anh không thích được nâng niu. Điều đó khiến anh có cảm giác bị vây hãm.
Bond ngao ngán trước ý nghĩ phải giải thích một vài điều cho Vesper hiểu. Và anh thấy bối rối khi phải hỏi một hoặc hai câu vốn đã làm anh hoang mang, những câu hỏi về thái độ ứng xử của Vesper. Câu trả lời hầu như chắc chắn sẽ làm cho cô gái hóa ra kẻ dại dột. Khi ấy Bond sẽ báo cáo toàn bộ để M. cân nhắc. Trong chuyện này, anh không muốn buộc làng chỉ trích Vesper. Điều đó có thể khiến cô ta mất việc làm.
Nhưng trên hết, Bond tự thú nhận với bản thân, anh lẩn tránh câu trả lời cho một câu hỏi đau lòng hơn.
Vị bác sĩ thường xuyên trò chuyện với Bond về các vết thương của anh. Anh ta luôn nói rằng sẽ không có hậu quả nặng nề sau trận đòn mà cơ thể Bond đã nhận lãnh. Anh ta bảo sức khỏe của Bond sẽ hồi phục toàn diện, rằng anh không mất đi chút sức mạnh nào. Nhưng dấu chứng trong mắt và thần kinh vẫn bác bỏ những lời lẽ trấn an đó. Bond vẫn còn sưng phù đau đớn, mỗi khi thuốc chích tan đi là anh lại vật vã. Trên hết, trí tưởng tượng của anh đã bị tổn thương. Bởi qua một giờ trong căn phòng với Le Chiffre, một mức độ bất lực nào đó đã hằn sâu trong người Bond; một vết thẹo đã bị để lại trong tâm trí anh mà chỉ có thể chữa lành bằng kinh nghiệm.
Từ ngày đầu tiên gặp gỡ Vesper tại quán rượu Hermitage, Bond đã cảm nhận cô gái đáng để thèm khát. Anh biết nếu sự việc trong hộp đêm khác đi, nếu Vesper đáp ứng bằng bất cứ cách nào, và nếu không xảy ra vụ bắt cóc, hẳn đêm ấy anh đã tìm cách ngủ với cô. Thậm chí sau đó, khi ở trong xe và bên ngoài ngôi biệt thự, trong lúc không có gì để suy nghĩ, Bond đã lạo rực như thiêu đốt trước cảnh tượng hở hang lẳng lơ của Vesper.
Giờ đây, khi có thể gặp lại cô gái, Bond đâm ra sợ. Sợ giác quan và thể xác của mình không đáp ứng nổi vẻ đẹp gợi dục của cô. Sợ không có cảm giác khuấy động của sự thèm muốrt, rằng máu của anh sẽ nguội lạnh. Trong tâm tư, Bond đã biến cuộc gặp gỡ lần đầu thành một bài trắc nghiệm, bây giờ anh đang lẩn tránh câu trả lời. Đấy mới là lý do thật sự, Bond tự thú nhận, tại sao anh đã chờ đợi cho thể xác một cơ hội đáp ứng, tại sao anh đã bỏ qua cuộc gặp gỡ đầu tiên sau hơn một tuần. Ắt hẳn Bond muốn trì hoãn cuộc gặp lâu hơn nữa nhưng anh tự giải thích với bản thân rằng phải viết báo cáo, rằng một phái viên của London có thể sẽ đến vào bất cứ thời điểm nào để lắng nghe toàn bộ sự việc, rằng ngày mai cũng tốt đẹp như hôm nay, rằng dù sao thì anh cũng biết điều tồi tệ nhất.
Vậy là anh yêu cầu được gặp Vesper vào ngày thứ tám vì anh đang cảm thấy tươi tỉnh, khỏe khoắn vào sáng sớm, sau một đêm nghỉ ngơi.
Bond đã mong đợi cô gái biểu lộ dấu hiệu chịu đựng nào đó mà khống vì lý do nào cả, rằng cô sẽ có dáng vẻ tái xanh, thậm chí yếu bệnh. Anh không sẵn sàng gặp mặt cô gái da nâu bóng, dáng cao trong bộ áo tussore màu kem với dây lưng đen đang vui mừng bước qua cửa, đứng đó mỉm cười với anh.
“Ôi trời, Vesper”, Bond thốt lên với một cử chỉ chào đón gượng gạo, “trông em thật lộng lẫy. Hẳn là em đã phát triển nhờ tai họa. Làm sao mà em có làn da rám nắng tuyệt đến thế?”
“Em thấy mình có lỗi”, nàng vừa đáp vừa ngồi xuống cạnh Bond. “Nhưng em đã đi tắm mỗi ngày trong lúc anh nằm ở đây. Bác sĩ bảo phải làm như thế, trưởng trạm S bảo thế; do đó - phải, em nghĩ nếu rầu rĩ quanh quẩn trong phòng suốt ngày cũng chẳng giúp ích gì cho anh. Em tìm được một bãi cát tuyệt vời dưới bờ biển, đến đấy ăn trưa và dọc sách hàng ngày, chỉ trở về vào buổi tối. Có xe buýt chở đi và về, chỉ phải đi bộ một quãng ngắn qua các đồi cát. Em đã phải cố gắng để thoát khỏi sự thật rằng bãi tắm nằm trên đường đến ngôi biệt thự đó”.
Giọng nàng nhỏ đi.
Lời cô gái nhắc đến căn biệt thự khiến Bond chớp mắt.
Nàng gan góc nói tiếp, từ chối lùi bước trước vẻ thiếu phản ứng đáp lại của Bond.
“Bác sĩ nói không lâu nữa anh sẽ được phép đi lại. Em nghĩ có lẽ... Em nghĩ lúc ấy có lẽ em sẽ đưa anh đến bãi tắm. Bác sĩ nói tắm nắng rất tốt cho anh”.
Bond càu nhàu.
“Chúa mới biết khi nào anh có thể tắm”, anh đáp. “Bác sĩ nói cho qua chuyện đây thôi. Và khi có thể, có lẽ tốt hơn để anh tắm một mình. Anh không muốn làm mọi người sợ. Ngoài những chỗ nào khác”, Bond liếc xuống cuối giường, “người anh là một núi sẹo và thâm tím. Em cứ vui chơi. Không có lý do gì mà em không được quyền vui”.
Vesper choáng người vì vẻ cay đắng và bất công trong giọng nói của Bond.
“Xin lỗi”, nàng nói. “Em nghĩ... em chỉ cố gắng...”
Đột nhiên cô gái ứa nước mắt. Nàng gượng nuốt vào.
“Em muốn...em muốn giúp anh chóng hồi phục”.
Giọng Vesper nghẹn đi. Nàng nhìn Bond với vẻ thê lương, đối mặt với lời buộc tội trong ánh mắt và lời lẽ của anh. Rồi nàng xúc động vùi mặt vào lòng bàn tay, nức nở.
“Em rất tiếc”, cô gái nghẹn ngào thốt lên. “Em thật sự rất tiếc”. Nàng lục tìm khăn tay trong ví. “Tất cả là lỗi của em”, cô gái lấy khăn chậm mắt. “Em biết tất cả do lỗi của em”.
Đột nhiên Bond mủi lòng. Anh đặt một bàn tay còn băng bó lên đầu gối nàng.
“Không sao, Vesper. Anh xin lỗi đã nặng lời với em. Chỉ tại anh ganh tị em được đi tắm nắng trong lúc anh bị kẹt ở đây. Ngay khi khỏe lại anh sẽ đi cùng em, em phải chỉ cho anh biết bãi tắm của em. Dĩ nhiên đúng là điều anh muốn. Được trở ra ngoài trời thật tuyệt”.
Vesper bóp tay anh, đứng dậy và bước đến bên cửa sổ. Sau một khoảnh khắc, nàng bận rộn với việc trang điểm rồi quay lại giường.
Bond dịu dàng nhìn cô gái. Như tính cách những người đàn ông lạnh lùng, cục cằn, anh dễ dàng chuyển sang tình cảm lãng mạn. Vesper rất đẹp và Bond cảm thấy ấm lòng với nàng. Anh quyết định đặt ra những câu hỏi càng dễ càng tốt.
Anh đưa một điếu thuốc cho cô gái, và trong một lúc lâu họ trò chuyện về chuyến thăm của Trưởng trạm S. và phản ứng của London trước thất bại thảm hại của Le Chiffre.
Từ những gì nàng nói, rõ ràng mục tiêu của kế hoạch đã hơn cả hoàn thành. Sự kiện vẫn ầm ĩ khắp thế giới, phóng viên của hầu hết giới báo chí Anh và Mỹ đổ xô đến Royale để săn tin về nhà triệu phú Jamaica đã đánh bại Le Chiffre trên chiếu bạc. Họ mò ra Vesper nhưng nàng che đậy sự thật rất khéo. Câu chuyện của nàng là Bond tuyên bố sẽ đến Cannes và Monte Carlo thử vận may với khoản tiền thắng cuộc. Cuộc săn lùng chuyển hướng xuống miền Nam nước Pháp. Mathis và Cảnh sát đã xóa sạch tất cả những dấu vết khác; báo giới buộc phải tập trung vào các khía cạnh của Strasbourg và cơn hỗn loạn trong hàng ngũ lực lượng quá khích Pháp.
“Vesper này, nhân tiện xin hỏi”, Bond nói sau một lúc, “điều gì đã thật sự xảy ra sau khi em để anh ở lại hộp đêm? Tất cả những gì anh thấy là một vụ bắt cóc thực sự”. Anh vắn tắt kể lại cảnh tượng bên ngoài sòng bạc.
“E rằng em đã mất hồn vía”, Vesper đáp, lảng tránh ánh mắt của Bond. “Khi không thấy Mathis trong hành lang vào hộp đêm, em đi ra ngoài. Người gác cửa hỏi em có phải là Lynd không, rồi cho biết người gửi mẩu giấy nhắn tin đang chờ trong xe bên phải bậc cầu thang. Một cách nào đó em đã không ngạc nhiên. Em chỉ mới biết Mathis được một hai ngày, và không biết cách thức hoạt động của anh ấy. Vì thế em cứ đi về phía chiếc xe ở phía xa bên phải, ít nhiều khuất trong bóng tối. Ngay khi em đến bên xe, hai gã tay sai của Le Chiffre đã từ phía sau một chiếc xe khác cùng dãy nhảy ra, và đơn giản kéo ngược váy của em trùm lên đầu”.
Vesper đỏ mặt.
“Nghe như trò trẻ con”, nàng nhìn Bond với vẻ ăn năn, “nhưng hiệu quả thật đáng sợ. Em hoàn toàn bị cầm tù và mặc dù đã la hét, em không trông mong tiếng kêu cầu cứu nào thoầt ra từ bên dưới lớp váy. Em co chân lấy hết sức đá nhưng vô ích vì không nhìn thấy, hai cánh tay thì hoàn toàn bất lực. Em chỉ là một con gà bị trói chặt. Chúng lôi em đi giữa, đẩy em vào ghế sau xe. Dĩ nhiên em tiếp tục vùng vẫy. Khi xe khởi động và trong lúc chúng đang cố buộc dây trói hay thứ gì đó quanh lớp váy trên đầu, em đã xoay xở rút được một tay và ném cái ví qua cửa sổ. Em hy vọng như thế sẽ có lợi”.
Bond gật đầu.
“Đúng là phản ứng bản năng. Anh chỉ nghĩ em không biết chuyện gì xảy ra cho anh và anh rất sợ. Anh làm điều đầu tiên có thể nghĩ ra”.
Bond biết chính anh mới là người chúng theo đuổi, rằng nếu Vesper không ném ví ra ngoài, chúng cũng sẽ tự tay ném ngay khi thấy anh xuất hiện trên bực thềm.
“Chắc chắn có lợi”, Bond nói. “Nhưng tại sao em không ra dấu lúc chúng tóm được anh sau khi xe lật? Anh quá sức lo ngại. Anh nghĩ có thể chúng đã đánh em bất tỉnh hoặc gì đó”.
“E rằng em đã ngất”, Vesper trả lời. “Em bất tỉnh một lần vì thiếu không khí, khi tỉnh lại chúng khoét một lỗ trống trước mặt em. Chắc em đã bất tỉnh lần nữa. Erh không nhớ gì nhiều trước khi đến ngôi biệt thự. Em chỉ thật sự biết anh đã bị bắt khi nghe tiếng anh cố gắng đi theo em trong lối đi”.
“Và chúng không động đến em?” Bond hỏi. “Chúng không sàm sỡ với em trong lúc anh bị tra tấn sao?”
“Không”, Vesper đáp. “Chúng chỉ bỏ mặc em ngồi trên ghế. Chúng uống rượu và đánh bạc - từ những gì nghe được, em nghĩ là trò belotte - sau đó chúng đi ngủ. Em cho rằng vì thế SMERSH đã hạ được bọn sát thủ. Chúng trói chân và để em ngồi trên ghế trong góc nhà, quay mặt vào tường nên không thẩy gì về SMERSH. Em ngờ những tiếng động kỳ lạ nghe được đã đánh thức em. Sau đó là một thứ gì nghe như tiếng một tên trong bọn ngã ra khỏi ghế. Rồi có tiếng chân bước nhẹ, tiếng cửa đóng; và không xảy ra điều gì nữa cho đến khi Mathis và cảnh sát xông vào vài giờ sau đó. Phần lớn thời gian em thiếp ngủ. Em không biết chuyện gì xảy ra cho anh, nhưng” - nàng ấp úng - “Quả thực em có một lần nghe tiếng thét khủng khiếp. Nghe nó như rất xa. Chí ít em cũng nghĩ hẳn đó là tiếng thét. Lúc ấy em tưởng có lẽ là một cơn ác mộng”.
“E rằng chắc hẳn đó là anh”, Bond nói.
Vesper đưa tay ra chạm vào tay anh, lệ tràn trên mắt.
“Thật khủng khiếp”, nàng thốt lên. “Những thứ mà chúng đã gây ra cho anh. Tất cả là lỗi của em. Giá như...”
Nàng vùi mặt vào lòng bàn tay.
“Không sao”, Bond an ủi. “Than thở chuyện đã rồi chỉ vô ích. Giờ đây tất cả đã kết thúc, và cảm ơn Chúa chúng đã để yên cho em”. Anh vỗ nhẹ đầu gối cô gái. “Chúng sẽ bắt đầu ra tay với em sau khi anh đã thực sự thấm đòn. Chúng ta phải cảm ơn SMERSH nhiều. Coi nào, quên chuyện đó đi. Chắc chắn em không liên can gì đến chuyện này. Bất cứ ai củng có thể sa bẫy vì mẩu giấy nhắn tin đó. Dù sao cũng là nước tràn đập thôi”, Bond vui vẻ nói thêm.
Vesper nhìn Bond với lòng biết ơn qua làn nước mắt. “Anh hứa thật không?” nàng hỏi. “Em nghĩ anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em. Em... em sẽ cố gắng đền bù cho anh. Bằng cách nào đó”. Nàng nhìn anh.
Bằng cách nào đó? Bond tự nhủ. Anh nhìn Vesper. Nàng đang cười với anh. Bond cười đáp lại.
“Em nên thận trọng”, anh thốt lên. “Anh có thể ràng buộc em vì lời nói đó”.
Vesper nhìn vào mắt Bond, không nói gì nhưng vẻ thách thức bí ẩn đã trở lại. Nàng bóp tay anh và đứng dậy. “Lời hứa là lời hứa”, cô gái đáp.
Lần này cả hai đều biết là lời hứa gì.
Vesper nhặt ví trên giường lên và bước ra cửa.
“Ngày mai em đến chứ?” Vesper nghiêm nghị nhìn Bond.
“Được, mời em, Vesper”, Bond trả lời. “Anh thích thế. Hãy thăm dò thêm nữa. Nghĩ về những gì chúng ta có thể làm sau khi anh bình phục quả là vui. Em sẽ nghĩ ra vài điều chứ?”
“Vâng”, Vesper đáp. “Xin anh nhanh chóng hồi phục”.
Họ nhìn nhau trong một giây phút ngắn ngủi, rồi cô gái bước ra ngoài và đóng cửa. Bond lắng nghe đến khi tiếng chân nàng tắt lịm.