Dịch giả: Khắc Vinh
Chương 1è
“Cậu bé thân mến của tôi”

     ấy là một căn phòng rộng, trần trụi, bày biện sơ sài theo phong cách “tân nghệ thuật” Pháp rẻ tiền. Thật khó mà nói nó được dự định làm phòng khách hay phòng ăn, bởi cái tủ gương mỏng manh trưng bày một đĩa đựng trái cây bằng sứ men rạn, cùng hai cây nến bằng gỗ sơn đã choán gần trọn bức tường đối diện cửa vào, mâu thuẫn với bộ ghế sofa màu hồng phai đặt bên kia phòng.
Không có bàn ở giữa phòng bên dưới bóng đèn trần bằng alabasterine, chí một mảnh thảm vuông nhỏ ố bẩn, trang trí theo trường phái tương lai bằng những màu nâu đối chọi.
Bên cửa sổ là một cái ghế dáng vẻ không thích hợp, giống như ngai vàng bằng gỗ sồi chạm trổ, có nệm bọc nhung đỏ; một cái bàn thấp, trên bàn có một bình đựng nước đã cạn và hai cái ly; một ghế nệm cùng một ghế tre ống không nệm.
Những tấm sáo Venetian khép một nửa che tầm mắt nhìn từ cửa sổ nhưng lại ném những vệt sáng ban mai lên một số đồ đạc, lên một phần bức tường dán giấy hoa màu sáng và ván nền nhà có những vết nâu.
“Cái đó rất tuyệt”, gã nói với tên cao gầy. “Chuẩn bị nó nhanh lên. Nếu kháng cự, chỉ đả thương một chút thôi”.
Le Chiffre quay sang Bond. Trên khuôn mặt to bè không có nét biểu hiện, cặp mắt tròn thờ ơ. “Cởi quần áo ra. Cứ mỗi cố gắng chống cự, Basil sẽ bẻ gãy một ngón tay của mày. Bọn tao là những người nghiêm chỉnh, sức khỏe của mày không phải là mối quan tâm của bọn tao. Mày được sống hay phải chết tuỳ thuộc vào kết quả cuộc nói chuyện sắp đến”.
Gã phác tay ra hiệu cho tên cao gầy và rời khỏi phòng.
Hành động đầu tiên của gã cao gầy là một hành động kỳ lạ. Gã bật con dao găm đã sử dụng trên mui xe của Bond, lấy chiếc ghế nệm nhỏ, và với một cử chỉ lẹ làng cắt đứt mặt ghế tre của nó.
Sau đó gã trở lại với Bond, gài con dao còn mở lưỡi vào túi áo của gã như một cây bút mực. Gã xoay Bond quay ra ánh sáng, tháo dây trói ở cổ tay anh. Rồi gã lẹ làng đứng sang một bên và con dao lại nằm trong bàn tay phải của gã.
“Nhanh lên”.
Bond đứng chà xát cổ tay sưng phồng cửa mình, tự tranh luận với bản thân có thể mất bao nhiêu thời gian nếu kháng cự. Anh chỉ trì hoãn được một thoáng. Bằng một bước nhanh và cú quét bàn tay trái còn rảnh, tên cao gầy đã nắm được cổ áo dạ hội của Bond và kéo xuống, ghìm chặt tay Bond ra sau. Bond tung ngón đòn truyền thông chống lại thế nắm giữ cũ kỹ này bằng cách quỳ một gốì xuống; nhưng khi anh khuỵu xuống thì gã kia cũng khuỵu xuống theo, đồng thời vòng tay dao đưa xuống sau lưng anh. Bond cảm nhận được sống dao lướt xuống cột sống của anh. Có tiếng rít của lưỡi dao xuyên qua vải và tay anh đột nhiên được tự do khi hai nửa áo khoác tuột ra phía trước.
Anh nguyền rủa và đứng dậy. Tên cao gầy đã trở lại tư thế trước, lưỡi dao lại sẵn sàng trong bàn tay thoải mái của gã. Bond để cho hai nửa của chiếc áo dạ hội rơi từ tay anh xuống sàn nhà.
“Làm đi”, gã cao gầy ra lệnh, sắc mặt thoáng vẻ nôn nóng.
Bond nhìn vào mắt gã rồi bắt đầu cởi áo.
Le Chiffre đã lặng lẽ trở vào phòng. Gã đem theo một cái bình tỏa mùi cà phê, đặt lên mặt bàn nhỏ gần cửa sổ. Gã cũng đặt bên cạnh bình hai vật thô kệch khác - một cây chổi giũ thảm cán bằng tre xoắn dài khoảng gần 1 mét và một con dao chặt thịt.
Gã thoải mái ngồi vào cái ghế giống ngai vàng và rót cà phê vào một trong những cái ly. Bằng một bàn chân, Le Chiffre khều chiếc ghế nhỏ mà mặt ngồi giờ đây là một khung gỗ tròn trống rỗng, đưa ra phía trước đến khi nó nằm ngay trước mặt gã.
Bond khỏa thân đứng giữa phòng, các vết bầm thâm tím phô bày trên làn da trắng, sắc diện như một chiếc mặt nạ xám chứa đựng nỗi kiệt sức và sự hiểu biết về những gì sắp đến.
“Ngồi xuống đó”. Le Chiffre gật đầu ra hiệu chỉ chiếc ghế trước mặt gã.
Bond bước đến và ngồi xuống.
Tên cao gầy lấy ra một sợi dây mềm, trói cổ tay Bond vào tay ghế và mắt cá vào chân ghế. Gã luồn một sợi đôi vắt qua ngực vào dưới nách Bond, xuyên qua lưng ghế. Gã không phạm sai sót với các gút dây, không để thừa bất cứ đầu mối nào. Tất cả đều thít chặt vào da thịt anh. Các chân ghế cách xa nhau khiến Bond thậm chí không thể lúc lắc.
Anh đã hoàn toàn là tù nhân, lõa lồ và bất lực, không thể tự vệ.
Mông và phần thân dưới của Bond thò ra dưới mặt chiếc ghế nhỏ về phía sàn nhà.
Le Chiffre gật đầu với tên cao gầy, gã này lặng lẽ ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
Trên bàn có một gói thuốc hiệu Gauloises và hộp quẹt. Le Chiffre đốt một điếu thuốc, nốc một miệng đầy cà phê. Sau đó gã nhặt cây chổi giũ thảm lên, đặt cán tre trên đầu gối và để cho phần lưỡi hình ba lá phẳng nằm trên sàn nhà ngay dưới ghế của Bond.
Gã chăm chú nhìn vào mắt Bond, gần như là âu yếm. Thế rồi cổ tay gã đột ngột vung ra trên đầu gối.
Hiệu quả thật sửng sốt.
Toàn thân Bond uốn cong trong cơn co thắt ngoài ý muốn. Nét mặt anh rúm ró, hét không ra tiếng, môi bị kéo giật hở răng. Cùng lúc ấy đầu anh bật ngửa ra sau, gân cổ căng lên. Trong thoáng chốc, các bắp thịt nổi lên từng khối cục khắp người, ngón chân và ngón tay quắp chặt đến khi đổi màu trắng bệch. Rồi thân mình Bond nhũn xuống, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên lớp da. Anh thốt ra một tiếng rên.
Le Chiffre chờ anh mở mắt.
“Thấy chưa, cậu bé?” Gã toét miệng cười khẽ. “Tình thế bây giờ khá rõ rồi chứ?”
Một giọt mồ hôi rơi từ cằm xuống bộ ngực trần trụi của Bond.
“Bây giờ chúng ta bàn công việc để xem có thể kết thúc sớm đến đâu chuyện bát nháo xúi quẩy này do chú em tự dẫn xác vào”. Le Chiffre vui vẻ bập thuốc lá và đập nhẹ một cú cảnh cáo dưới mặt ghế của Bond bằng cái dụng cụ kỳ quái và rùng rợn của gã.
“Chú bé của ta này” - Le Chiffre nói năng như một ông bố - “trò chơi Da Đỏ đã kết thúc, gần kết thúc rồi. Chú em đã rủi ro sẩy chân vào trò chơi của người lớn, và chú em đã thấy đó là một trải nghiệm đau đớn. Chú em ạ, chú đã không được trang bị để đánh bạc với người trưởng thành; mụ vú em của chú ở London quả là dại dột khi sai chú em đem xẻng và xô xúc cát đến đây. Dại dột thật đấy và khá xui xẻo cho chú em”.
“Nhưng thôi, chúng ta nên ngưng nói giỡn, hỡi anh chàng thân mến, mặc dù ta biết chú em sẽ rất thích đi theo ta trong việc phát triển câu chuyện cảnh giác nhỏ đầy vui nhộn này”.
Đột ngột Le Chiffre bỏ giọng điệu bỡn cợt và gay gắt nhìn Bond, vẻ hiểm độc.
“Tiền đâu?”
Ánh mắt đỏ ngầu của Bond trống rỗng nhìn trả lại.
Một cú xoay cổ tay nữa và một lần nữa toàn thân Bond quằn quại, méo mó.
Le Chiffre chờ đến khi quả tim bị tra tấn giảm nhọc nhằn bơm máu và đôi mắt lờ đờ mở ra.
“Có lẽ tao phải giải thích”, Le Chiffre nói. “Tao có ý định tiếp tục tấn công những phần nhạy cảm trên người mày cho đến khi mày trả lời câu hỏi của tao. Tao không có lòng thương hại và sẽ không có thông cảm. Không có ai để dàn dựng cuộc giải cứu vào phút chót, và không có khả năng trốn thoát cho mày. Ớ đây không phải là chuyện phiêu lưu lãng mạn, trong đó kẻ ác rốt cuộc bị tiêu diệt, người anh hùng được thưởng huy chương và cưới cô gái. Rủi thay những trò này không xảy ra trong đời thật. Nếu tiếp tục cứng đầu, mày sẽ bị tra tấn đến mức phát điên, sau đó con nhỏ sẽ được đưa vào đây và bọn tao sẽ hành hạ nó trước mắt mày. Nếu vẫn chưa đủ, cả hai đứa mày sẽ bị giết một cách đau đớn, còn tao thì miễn cưỡng bỏ lại xác bọn mày và chuồn ra nước ngoài, về lại ngôi nhà êm ấm đang chờ tao. Ở đó tao sẽ có một sự nghiệp hữu ích và có lợi nhuận, sẽ sống đến tuổi già chín chắn và bình an trong lòng một gia đình mà chắc chắn tao sẽ tạo dựng. Vậy mày thấy đây, chú bé thân mến, tao không mất gì cả. Nếu mày giao tiền cho tao thì tốt. Nếu không tao sẽ nhún vai và lên đường thôi”.
Gã ngừng nói, cổ tay khẽ nhấc lên trên đầu gối. Da thịt Bond rúm lại khi bề mặt cây chổi chạm vào anh.
“Nhưng này, anh bạn thân mến, mày chỉ có thể hy vọng tao sẽ tha hành hạ đau đớn thêm và tha mạng cho mày. Không có hy vọng nào khác ngoài điều đó. Tuyệt đốì không”.
“Sao?”
Bond nhắm mắt lại chờ cơn đau. Anh biết lúc bắt đầu bị tra tấn là lúc tệ hại nhất. Cơn đau có đường biểu diễn hình parabol. Cường độ tăng lên cực đại, rồi khi dây thần kinh sẽ trơ ra và phản ứng càng lúc càng kém cho đến khi bất tỉnh và chết. Tất cả những gì anh có thể làm là cầu nguyện cho cực đại này, cầu nguyện cho tinh thần anh sẽ chịu đựng lâu như thế, và rồi chấp nhận chuyến thả dốc dài vào bóng tốì cuối cùng.
Bond từng được các đồng nghiệp sống sót sau những cuộc tra tấn của người Đức và Nhật kể rằng gần đến giây phút cuối, có một giai đoạn ấm áp và suy nhược đem lại một thứ “hoàng hôn” tình dục; lúc ấy cơn đau trở thành khoái cảm, nỗi sợ bị tra tấn hóa thành một thứ đam mê khổ dâm. Anh hiểu rằng đây là bài thử thách ý chí tối cao để tránh lộ ra tình trạng say dòn. Lập tức anh ngờ rằng, hoặc chúng sẽ hạ sát nạn nhân ngay để khỏi phải cố gắng thêm một cách vô ích, hoặc bỏ mặc cho anh hồi sức đủ để dây thần kinh trở lại phía bên kia đường biểu diễn parabol. Sau đó chúng sẽ lại bắt đầu ra tay.
Bond hé mắt nhìn.
Le Chiffre chỉ chờ có thế, và như một con rắn đuôi chuông, cái dụng cụ bằng tre nẩy bật từ sàn lên. Nó quật liên tục đến mức Bond phải gào thét, thân mình co giật trên ghế như một con rối.
Le Chiffre chỉ ngừng tay khi những cơn co giật của Bond có dẫu hiệu đờ đẫn. Gã ngồi yên một lúc, nhấm nháp cà phê và khẽ cau mày như bác sĩ giải phẫu quan sát điện tâm đồ trong một cuộc phẫu thuật khó khăn.
Khi mắt Bond chấp chới rồi mở ra, gã lại nói với anh nhưng giờ đây thoáng vẻ mất kiên nhẫn.
“Bọn tao biết số tiền ở đâu đó trong phòng mày”, gã thốt ra. “Mày đã rút chi phiếu gửi 40 triệu franc tiền mặt. Tao còn biết mày trở về khách sạn để cất giấu”.
Trong thoáng chốc, Bond tự hỏi sao gã dám quả quyết như thế.
“Ngay sau khi mày đi khỏi để xuống hộp đêm”, Le Chiffre tiếp tục nói, “phòng mày đã bị bốn người trong bọn tao lục soát”.
Hẳn vợ chồng Muntz đã tiếp tay, Bond nghĩ.
“Bọn tao tìm được rất nhiều ở những nơi cất giấu ấu trĩ. Cái phao trong bồn cầu cung cấp một quyển mật mã nho nhỏ, và bọn tao phát hiện thêm một ít giấy của mày dán vào mặt sau ngăn kéo. Tất cả bàn ghế đã bị xẻ thành từng mảnh; quần áo, màn cửa và vải trải giường bị cắt nát. Từng centimét một trong phòng đều bị lục soát, tâft cả đồ đạc bị dời chỗ. Thật rủi cho mày khi bọn tao không tìm ra tấm chi phiếu. Nếu tìm được, giờ này mày đã chăn êm nệm ấm trên giường; có lẽ cùng với cô Lynd xinh đẹp kia thay vì chuyện này”. Gã quất cây chổi lên.
Qua làn sương đau đớn màu đỏ, Bond nghĩ về Vesper. Anh có thể hình dung cô gái đang bị hai thằng sát thủ sử dụng như thế nào. Chúng sẽ khai thác cô gái tối đa trước khi gửi đến cho Le Chiffre. Anh nghĩ đến cặp môi dày ướt nhẹp của gã người Corse và tính chất tàn bạo khoan thai của tên cao gầy. Tội nghiệp cô nhóc bị lôi kéo vào chuyện này. Tội nghiệp con thú nhỏ.
Le Chiffre lại đang nói nữa.
“Tra tấh là một điều tồi tệ”, gã vừa nói vừa hít một hơi thuốc, “nhưng là một vấn đề đơn giản đối với người tra tấn, đặc biệt khi bệnh nhân” - gã mỉm cười trước từ ngữ - “là đàn ông. Chú mày biết không, Bond thân mến của ta, với một tên đàn ông, quả là không cần thiết đáp ứng sự tinh vi. Với dụng cụ đơn giản này, hoặc với hầu hết bất kỳ vật nào khác, người ta có thể gây đau đớn tối đa hoặc đủ mức cần thiết cho một con người. Chớ tin những gì chú mày đọc trong tiểu thuyết hoặc sách viết về chiến tranh. Khong gì tệ hại hơn. Nó không chỉ là sự đau đớn trực tiếp, mà còn là ý nghĩ rằng nhân cách của chú mày đang bị dần dần tiêu diệt. Và rằng đến phút cuối cùng, nếu không khuất phục, chú mày sẽ không còn là đàn ông nữa”.
“Bond thân mến, đó là một ý nghĩ khủng khiếp và đáng buồn - một chuỗi dài đau đớn cho thể xác và cũng là cho tâm trí. Và sau đó là khoảnh khắc gào thét cuối cùng khi chú mày van xin được tao kết liễu. Tất cả những điều đó không thể tránh được, trừ khi mày nói cho tao biết nơi giấu tiền”.
Le Chiffre rót thêm cà phê vào ly và uống cạn, để lại những vệt nâu ở khóe mép.
Môi của Bond mấp máy. Anh đang cố nói điều gì đó. Sau cùng anh thốt ra được trong tiếng rên khàn đục - “Nước”. Bond nói và thè lưỡi khuấy ngang qua đôi môi khô khốc.
“Tất nhiên, chú em. Tao vô ý quá đi mất!” Le Chiffre rót một ít cà phê vào ly kia. Mồ hôi rơi xuống sàn thành một vòng quanh ghế Bond đang ngồi.
“Chắc chắn bọn tao phải bôi trơn lưỡi của mày chứ”.
Le Chiffre đặt cán chổi giũ thảm xuống sàn nhà giữa đôi chân dày mo, đứng dậy. Gã vòng ra sau ghế của Bond, nắm một mớ tóc ướt đẫm và giật ngửa đầu Bond ra sau. Gã đổ từng ngụm nhỏ cà phê vào họng Bond để anh không bị sặc. Sau đó gã buông tay khiến đầu Bond gục xuống ngực trở lại. Gã quay về ghê của mình và nhặt cái chổi giũ thảm lên.
Bond ngẩng đầu lên nói, giọng khán đặc.
“Tiền không tốt cho mày” Giọng anh vỡ ra, khó nhọc. “Cảnh sát sẽ lần ra dấu vết”.
Kiệt sức vì cố gắng, đầu Bond lại gục xuống. Anh cường điệu mức độ suy sụp thể chất một chút, nhưng chỉ một chút thôi. Bất cứ điều gì để trì hoãn thời gian, bất cứ điều gì để trì hoãn cơn đau cháy bỏng tiếp theo.
“A, anh bạn thân mến, tao đã quên nói với mày”, Le Chiffre mỉm cười hung ác. “Chúng ta gặp nhau sau ván bài nhỏ ở sòng bạc và chú mày hào hiệp đến mức đồng ý chơi một ván nữa giữa hai chúng ta. Một cử chỉ ga-lăng. Tiêu biểu quý tộc Anh”.
“Rủi thay chú mày thua, điều đó làm chú mày tức tốì đến mức quyết định rời khỏi Royale ngay tức thì để đi tới một nơi vô định. Đúng như bản chất quý tộc, chú mày đã tử tế viết giấy giải thích tình huống để tao không gặp khó khăn khi rút tiền của chú mày. Mày thấy đấy, chú em thân mến, tất cả đã được tính toán và mày không cần phải sợ cho tao”. Gã khúc khích cười nhạt.
“Bây giờ chúng ta tiếp tục chứ? Tao có đủ thời giờ, và thú thật là tao khá quan tâm muốn xem một con người có thể chịu đựng hình thức - ừm, động viên này được bao lâu”. Gã khua lạch cạch cái chổi tre trên sàn nhà.
Thọ đây, Bond nghĩ với nỗi thất vọng cuối cùng. “Nơi vô định” sẽ là dưới mặt đất hoặc mặt biển, hay có lẽ đơn giản hơn là dưới gầm chiếc xe Bentlev vỡ nát. À, nếu phải chết, nên cố gắng chết theo cách khó chịu. Anh không hy vọng Mathis hoặc Leiter đến kịp nhưng ít nhất cũng có cơ hội để họ tóm được Le Chiffre trước khi gã bỏ trốn. Chắ chắn đã qua 7 giờ. Giờ đây có lẽ cái xe đã được tìm thấy.
Đây là một lựa chọn tàn khốc, nhưng Le Chiffre càng kéo dài cuộc tra tấn thì anh càng có cơ hội được trả thù.
Bond ngẩng đầu nhìn vào mắt Le Chiffre.
Màu trắng sứ của tròng trắng giờ đây có những gân máu. Nhìn chúng như hai quả nho đen nhúng vào máu. Phần còn lại của khuôn mặt rộng nhuốm sắc vàng, ngoại trừ một túm lởm chởm màu đen che lớp da ướt. Những vết cà phê đen ở hai bên mép tạo thành nét mỉm cười giả tạo, và toàn bộ khuôn mặt bị ánh sáng vạch những đường kẻ qua bức mành cửa.
“Không”, Bond dứt khoát thốt lên, “... mày”.
Le Chiffre càu nhàu và bắt đầu ra tay trong cơn thịnh nộ hung bạo. Đôi khi gã gầm lên như một loài thú hoang.
Sau 10 phút, Bond đã bất tỉnh, lành thay.
Le Chiffre dừng lại tức thì. Gã dùng bàn tay còn rỗi xoa tròn trên mặt chùi mồ hôi, rồi nhìn đồng hồ và có vẻ quyết định.
Gã đứng lên, ra sau lưng cái cơ thể bất động, máu nhỏ giọt. Không có sắc hồng trên mặt Bond hoặc bất cứ nơi nào ở phần thân trên eo lưng. Mảng da trên tim thoẩĩig phập phồng, nếu không hẳn anh đã chết.
Le Chiffre nắm tai Bond, cay nghiệt vặn chúng. Rồi gã cúi xuống tát mạnh vào má anh nhiều lần. Đầu Bond ngoẹo từ bên này sang bên kia theo mỗi cú đánh. Hơi thở của anh dần dần sâu hơn. Một tiếng rên động vật phát ra từ cái miệng thè lè lưỡi.
Le Chiffre lấy ly cà phê, đổ một ít vào miệng và hắt phần còn lại vào mặt Bond. Mắt Bond chậm chạp mở ra.
Le Chiffre quay trở lại ghế và chờ đợi. Gã đốt một điếu thuốc, ngắm nghía vũng máu vương vãi trên sàn nhà, dưới cái thân xác bất động trước mặt.
Bond lại rên rỉ một cách đáng thương. Đây là một thứ âm thanh dã man. Mắt anh mở to, lờ mờ nhìn kẻ tra tấn mình.
Le Chiffre lên tiếng.
“Đủ rồi, Bond. Giờ đây bọn tao sẽ kết thúc với mày. Mày hiểu không? Không giết mày nhưng kết thúc với mày. Bọn tao sẽ đưa con nhỏ vào đây đê xem có moi được gì từ tàn tích còn lại của hai đứa mày”.
Gã tiến về phía bàn.
“Chào từ biệt nó đi, Bond”.