---~~~mucluc~~~---

Dịch giả: Lê Thu Hà
Chương 21
Phát hiện của Tommy

     rong một giây, họ chán ngán nhìn nhau, không hiểu nổi. Như vậy là Ông Brown đã vượt lên trước họ một cách bí ẩn. Nếu như Tommy chấp nhận sự thất bại một cách bình thản thì Julius lại không như vậy.
- Trời đất ơi, làm sao mà hắn ta lại có thể đi trước chúng ta được? Điều này vượt quá sức tương tượng của tôi.
- Vì thế cho nên các sợi dây lại chắc như vậy - Tommy buồn bã lẩm bẩm - Chúng ta đáng lẽ phải nghĩ ra...
- Vứt các sợi dây đó cho quỷ! Làm sao mà hắn lại vượt qua mặt chúng ta được. Chúng ta đã làm hết sức mình. Không ai có thể đến đây nhanh hơn chúng ta. Vả lại, làm sao mà hắn biết được nhỉ?... Hay là hắn có máy nghe trộm trong phòng Jane? Chắc là như vậy.
Với trí óc nhạy bén như mọi khi, Tommy phản đối:
- Không ai có thể biết trước rằng cô ấy sẽ đi đến bệnh viện đó và hơn nữa là vào cái phòng đó.
- Đúng vậy - Julius công nhận - Vậy thì một trong các cô y tá là người của bọn chúng và nghe trộm ở cửa ư? Anh nghĩ sao?
- Không quan trọng - Tommy trả lời vẻ chán nản - Hắn có thể đã tìm ra chỗ giấu này từ lâu và lấy tài liệu đi... Nhưng không... không hắn... nếu vậy thì những tài liệu đã được công bố từ lâu rồi...
- Chắc chắn là thế. Không, có ai đó đã đến trước chúng ta hôm nay thôi, trước độ một hai giờ. Nhưng làm thế nào mà chúng đã làm được thì tớ chịu. Chỉ có mỗi lão già Peel Edgerton là đã ở cùng chúng ta. - Tommy thì thầm vẻ suy nghĩ.
- Tại sao? Điều bất hạnh đã xảy ra khi chúng ta đến.
- Phải...
Tommy không biết diễn đạt ra sao điều cậu cảm thấy. Dường như sự có mặt của ông luật sư đã có thể phần nào dẫn đến thảm họa. Cậu quay lại ý nghĩ đầu tiên.
- Thật vô ích bàn đến những điều đã xảy ra. Chúng ta thua cuộc rồi. Tôi chỉ còn mỗi một việc phải làm thôi.
- Việc gì?
- Quay lại Londres càng nhanh càng tốt và báo cho ông Carter biết. Chỉ còn vài giờ nữa, là quả bom ấy sẽ nổ. Dù sao, ông ấy cần phải biết tin xấu này càng nhanh càng tốt.
Đấy là nhiệm vụ kinh khủng nhất trong tất cả, nhưng Tommy không hề có ý định thoái thác. Cậu phải báo cho Carter biết về thất bại của cậu. Cậu sẽ đi Londres vào buổi trưa. Còn Julius thì quyết định ở lại một đêm tại Holyhead.
Nửa giờ sau khi đến nơi, tái xanh và buồn bã, Tommy có mặt để báo tin:
- Tôi đến để báo cáo, thưa ông. Tôi đã thất bại thảm hại.
Carter nhìn xoáy vào cậu:
- Cậu muốn nói là bản hiệp định...
-... đang nằm trong tay Ông Brown, thưa ông.
- A! - Carter thốt lên.
Gương mặt ông ta không biểu lộ một chut xúc động nào, nhưng trong ánh mắt thoáng qua vẻ tuyệt vọng. Sau cố gắng cuối cùng này, chẳng còn hy vọng gì nữa.
- Thôi được, - Carter nói tiếp - chúng ta không nên để phí cả ngày để mà thở than. Tôi thà làm nốt một lần cuối cùng nữa cho xong. Chúng ta sẽ làm tất cả những gì có thể.
Nhưng rõ ràng là Tommy nghĩ chẳng còn gì để hy vọng nữa và Carter biết điều đó.
- Đừng khổ tâm quá vì thất bại này - Carter nói vẻ thông cảm - Cậu đã làm hết sức mình. Cậu đã phải đối mặt với một trong những bộ não lớn nhất thế kỷ. Và cậu đã suýt thành công! Đừng quên điều đó.
- Cảm ơn ông. Ông thật là rộng lượng.
- Tôi cũng không còn để tâm đến lắm từ khi tôi biết được một tin khác.
Có điều gì đó trong giọng nói của ông ta làm Tommy thấy cảnh giác. Một nỗi sợ mới siết chặt trái tim cậu:
- Tuppence à? - Cậu lắp bắp.
- Tôi có tin cô ấy đây.
Carter rút ra một tờ giấy đặt lên bàn:
- Cậu hãy đọc đi.
Những dòng chữ in nhảy múa trước mắt cậu. Đấy là bản mô tả một cái mũ không vành màu xanh lá cây và một cái áo măng-tô, trong túi có một chiếc mùi xoa thêu máy chữ đầu tên P.L.C. Cậu đưa mắt lo lắng dò hỏi Carter, ông ta trả lời cậu:
- Chúng bị giạt vào bờ biển Yorkshire, gần Ebury. Tôi sợ rằng đấy là tác phẩm của bọn chúng.
- Trời ơi... lũ cướp ấy. Tôi sẽ bắt chúng trả giá... Tôi sẽ săn đuổi... Tôi.
Nhưng nhìn thấy vẻ thông cảm trên mặt Carter, cậu lặng im.
- Tôi hiểu cậu đang cảm thấy gì, cậu bé tội nghiệp, nhưng đấy không phải là cách giải quyết. Cậu sẽ phung phí sức lực một cách vô ích. Thật đau đớn nhưng tôi khuyên cậu đừng nghĩ ngợi nữa. Thời gian sẽ giúp cậu quên đi...
- Quên Tuppence ư? Không đời nào.
- Cậu tưởng thế thôi. Nghĩ đến cô bé đáng yêu đó cũng chẳng có ích gì. Tôi cũng rất tiếc về việc này. Thật sự, tôi rất lấy làm tiếc...
- Tôi không làm phiền ông thêm nữa, - Tommy nói cố lấy lại nhuệ khí - chúng tôi thạt điên rồ khi chấp nhận công việc này. Ông đã báo trước cho chúng tôi. Tôi thà là người bị trừng phạt chứ không phải cô ấy. Tạm biệt ông.
Quay lại Ritz, tâm trí vẫn để đâu đâu, Tommy đóng gói như cái máy đồ đạc của mình. Cậu vẫn còn bối rối vì nỗi bất hạnh xảy ra trong cuộc đời vốn vui vẻ và suôn sẻ của cậu. Họ đã vui vẻ biết bao, Tuppence và cậu! Còn bây giờ... Ồ! Không... cậu không thể tin được. Không thể có chuyện đó! Tuppence chết ư? Tuppence nhỏ bé, tràn đầy sức sống. Thật là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng khủng khiếp.
Người ta mang đến cho cậu một bức thư: Vài câu dễ thương của ông Peel Edgerton người đã biết tin qua báo. Có một tiêu đề lớn trên báo: “Một cô y tá cũ bị chết đuối”. Bức thư kết thúc bằng một lời mời làm việc ở chi nhánh Argentine nơi ngài James có hoạt động kinh doanh.
- Con người này đáng quý gớm. - Tommy lẩm bẩm và vứt lá thư lên bàn.
Cửa mở và Julius xộc vào phòng với vẻ hăng hái quen thuộc. Anh ta cầm một tờ báo trong tay.
- Chuyện gì thế này? Người ta viết gì về Tuppence. Thế này? Họ điên à?
- Đấy là sự thật. - Tommy điềm tĩnh trả lời.
- Anh nghĩ là chúng thủ tiêu cô ấy à?
Tommy gật đầu:
- Khi chúng đã có bản hiệp ước... cô ấy không còn cần cho chúng nữa và chúng sợ không dám thả cô ấy ra.
- Mẹ kiếp! - Julius kêu lên - Cô Tuppence bé nhỏ này... Cô ấy thật là người dũng cảm nhất.
Đột ngột Tommy mất bình tĩnh đứng bật lên:
- Ra ngay! Cút đi! Anh thì quan tâm gì đến chuyện đã xảy ra. Anh đã yêu cầu cô ấy lấy anh với cái chủ nghĩa thực dụng của anh, còn tôi, tôi đã yêu cô ấy! Tôi có thể hy sinh mạng sống của tôi cho cô ấy. Nếu cô ấy muốn lấy anh thì tôi cũng không nói gì bởi vì anh có thể cho cô ấy tất cả những gì cô ấy muốn. Trong khi tôi chỉ là một anh chàng nghèo khổ, không có một xu.
- Nghe này... - Julius định làm cậu bình tĩnh lại.
- Cuốn xéo ngay! Tôi không thể chịu đựng được khi nghe anh nói “Cô Tuppence nhỏ bé” này. Đi mà tìm em họ của anh đi! Tuppence là của tôi. Tôi luôn hằng yêu cô ấy, từ khi chúng tôi còn nghịch cát với nhau. Chúng tôi đã lớn lên nhưng tình cảm của chúng tôi không bao giờ thay đổi. Tôi sẽ không bao giờ quên được khi tôi ở bệnh viện và cô ấy đến với mái tóc chải kỳ quặc và cái tạp dề. Thật là một phép lạ: Cô gái mà tôi yêu đã biến thành một cô y tá!
Nhưng Julius đã ngắt lời cậu:
- Đóng phục y tá à? Chó má thật! Tôi thật đáng vào nhà thương điên. Tôi thề rằng tôi đã từng thấy Jane cũng đội một chiếc mũ y tá. Vậy mà điều đó dường như không thể xảy ra! Thế mà có đấy! Tôi đã nhìn thấy cô ấy rõ ràng. Chính cô ấy... Cô ấy đã nói chuyện với Whittington ở bệnh viện Bornemouth. Ở cái bệnh viện đó, cô ấy vừa là bệnh nhân lại vừa là y tá.
- Trong trường hợp này, - Tommy hét lên giận dữ - cô ấy đã ra tay ngay từ đầu. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu biết cô ấy đã ăn cắp những tài liệu của Danvers.
- Tôi không cho phép anh! - Julius kêu lên - Cô ấy là em họ tôi, cô ấy cũng yêu nước như anh và tôi.
- Tôi không quan tâm, cút đi! - Tommy kêu lên.
Họ suýt nữa thì đánh nhau nhưng đột ngột như có phép mầu, cơn giận của Julius dịu xuống.
- Được rồi, tôi đi đây. Tôi không giận anh vì điều anh đã nói đâu. Anh nói ra được lại là hơn Tôi đã cư xử như một tên ngốc nhất đời - Và khi thấy Tommy lại bắt đầu sốt ruột - Bình tĩnh lại đi! Tôi đi đây. Tôi đi thẳng đến ga xe lửa Londres, nếu anh muốn biết.
- Tôi cóc cần biết anh đi đâu!
Ngay khi cánh cửa sập lại đằng sau Julius Tommy bắt đầu chuẩn bị đồ đạc.
- Thế là xong một việc. - Cậu lẩm bẩm.
Cậu bấm chuông:
- Mang hành lý xuống cho tôi.
- Vâng, thưa ông. Ông đi à?
- Ừ, tôi đi gặp quỷ đây. - Tommy trả lời, không cần biết anh phục sụ sẽ nghĩ gì về cậu.
Anh ta chỉ nói.
- Vâng, thưa ông. Tôi gọi xe nhé?
Tommy gật đầu.
Đi đâu? Cậu không biết. Ngoài mong muốn cháy bỏng hơn bao giờ hết phải trả thù Ông Brown, cậu chẳng có dự định gì khác. Cậu đọc lại lá thư của ngài James: Tuppence phải được trả thù nhưng đề nghị của ông luật sư là xuất phát từ một tình cảm tốt đẹp, vậy nên trả lời ông ấy. Cậu ngồi vào bàn viết, ở đó cậu chỉ tìm thấy rất nhiều phong bì mà lại không có một mảnh giấy nào. Cậu bấm chuông. Không có ai đến cả. Tommy nổi cáu, rồi cậu nhớ rằng có giấy trong phòng của Julius. Anh người Mỹ đã nói là đi ngay nên cậu không ngại phải gặp anh ta. Vả lại nếu gặp thì cũng tốt. Cậu bắt đầu thấy ân hận về lời nói của mình. Anh chàng tốt bụng Julius đã bị mắng mỏ om sòm. Nếu anh ta có ở đấy, cậu sẽ xin lỗi anh ta.
Nhưng căn phòng trống không. Tommy đi về phía bàn giấy và mở ngăn kéo ở giữa bàn. Một bức ảnh làm cậu chú ý. Bàng hoàng, cậu giụi mắt, đóng ngăn kéo lại, đi từ từ đến ghế phô tơi và ngồi xuống. Trời đất ơi, làm sao mà ảnh của Annette, cô bé người Pháp, lại ở trong bàn giấy của Julius Hersheimmer kia chứ?