---~~~mucluc~~~---

Dịch giả: Lê Thu Hà
Chương 16
Phần tiếp thep chuyến phiêu lưu, mạo hiểm của Tommy

     hư một tia sáng le lói trong màn đêm dày đặc, Tommy từ từ tỉnh dậy. Cuối cùng, khi mở mắt ra, cậu nhận thấy cơn đau nhói ở thái dương. Cậu lờ mờ nhận cậu đang ở một nơi xa lạ. Nhưng ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra với cậu? Cậu hé mắt ra. Vậy là cậu đang không nằm trong phòng mình tại Ritz? Và quỷ thần ơi, sao đầu cậu lại đau đến như vậy?
- Trời ơi! - Cậu thốt lên và định ngồi dậy.
Dần dần cậu đã nhớ lại. Cậu đang ở trong ngôi nhà kỳ quái ở Soho. Cậu rên lên một tiếng rồi lại ngã xuống. Qua mí mắt nửa khép nửa mở, cậu như nhận ra xung quanh.
- Cậu ta tỉnh lại rồi. - Một người đứng gần cậu nói.
Ngay lập tức, cậu nhận ra gã người Đức rậm râu và thạo việc. Cậu nằm yên không nhúc nhích cậu cảm thấy rằng không nên tỉnh lại quá sớm, chừng nào cơn đau còn dữ dội, thì cậu còn chưa có khả năng suy xét gì cả. Cậu cố gắng khủng khiếp để dựng lại các sự việc. Có kẻ nào đó đã luồn sau lưng cậu trong lúc cậu đang nghe trộm và giáng cho cậu một cú vào đầu. Bây giờ, chúng đã biết rằng cậu là gián điệp và chúng sẽ nhanh chóng thủ tiêu cậu. Cậu đang ở trong một tình thế mà người ta thường gọi là hiểm nghèo. Không ai biết cậu đang ở đâu, cậu không thể trông chờ vào sự cứu giúp từ ngoài, chỉ còn cách duy nhất là trông cậu vào tài trí của mình.
Tốt! Tiến hành thôi, cậu tự nhủ và nhắc lại “Trời ơi!” Lần này thì cậu ngồi dậy được.
Ngay lập tức, gã người Đức lại gần cậu và đặt cái cốc vào giữa môi cậu, ra lệnh uống, cậu nghe theo. Chất lỏng mạnh đến nỗi cậu gần sặc, nhưng các ý nghĩ của cậu hiện lên rõ ràng một cách đáng ngạc nhiên. Cậu đang nằm trên cái đi-văng trong căn phòng mà cuộc họp đã diễn ra. Bên phải cậu là tay người Đức và bên trái là tay sác cổng với bộ mặt tướng cướp đã mở cửa cho cậu vào. Xa hơn một chút là những người khác tạo thành một nhóm nhỏ. Tuy nhiên vẫn thiếu một người, gã được gọi là “số 1” đã biến mất.
- Cậu cảm thấy khá hơn rồi chứ? - Tay người Đức hỏi và lấy lại cái cốc.
- Vâng, cảm ơn. - Tommy trả lời, vẻ tươi tỉnh.
- Anh bạn trẻ của tôi, may mắn cho cậu là cái sọ của cậu khá rắn đấy. Cái gã Conrad này đánh mạnh lắm. - Hắn ta nói thêm và chỉ gã gác cổng có bộ mặt tướng cướp.
Gã này nhăn mặt trong khi Tommy cố gắng quay về phía hắn.
- Ồ! Là anh à, Conrad? Tôi cũng đang nghĩ là anh cũng đã gặp may vì sọ của tôi khá rắn. Khi tôi nhìn thấy anh thì tôi tiếc là đã cho phép anh thoát khỏi giá treo cổ.
Tên gác cổng đỏ mặt và gã rậm râu bình tĩnh nói:
- Anh ta sẽ chẳng bao giờ chịu đi đến đó đâu.
- Ông nghĩ thế à? Tôi biết rằng gièm pha cảnh sát là một cái mốt thời nay, nhưng tôi, toi vẫn tin vào thành công của họ.
Cậu tỏ ra bình thản một cách hơi quá. Tommy là một trong những thanh niên Anh không nổi bật vì tài trí hơn người mà vì thiíờng ho hay tự chuốc lấy rủi ro. Sự thiêu tự tin và tính dè dặt thường ngày biến mất như có phép lạ. Tommy nhận ra rằng cậu chỉ có thể thoát được nhờ vào trí thông minh của mình và vừa vẫn tỏ ra dửng dưng cậu vừa suy nghĩ ráo riết.
Gã người Đức lạnh lùng hơn:
- Cậu có gì để nói trước khi bị tuyên án tử hình vì tội là gián điệp?
- Một đống việc. - Tommy trả lời, vẫn lịch sự.
- Cậu chối là đã nghe trộm ở cửa à?
- Không. Tôi cần xin các ông thứ lỗi nhưng cuộc nói chuyện của các ông thú vị đến nỗi nó đã làm tôi quên cả e ngại.
- Cậu vào đây bằng cách nào?
- Nhờ ông bạn Conrad kia - Cậu phóng ra một nụ cười chê bai - Tôi lấy làm tiếc phải buộc tội một người hầu trung thành, nhưng thành thật mà nói, các ông cần phải thuê một con chó gác cửa tốt hơn.
Conrad gầm lên và vì gã rậm râu chồm về phía hắn, hắn tức giận la lên:
- Nó đã nói mật khẩu cho tôi thì tôi làm sao biết được?
- Phải rồi - Tommy khinh khỉnh nói - Làm sao mà hắn biết được? Đừng trách gã tội nghiệp đó nữa. Nhờ vào sự nhanh nhẹn của hắn mà tôi đã có được niềm vui sướng được nhìn thấy tất cả các vị trước mặt tôi.
Mấy từ đó có vẻ gây nên sự lúng túng trong cả nhóm. Nhưng, luôn cảnh giác, tay người Đức ra hiệu cho mọi người yên lòng.
- Người chết thì không thể nói được nữa. - Hắn ta nói giọng bình thản.
- Tôi vẫn chưa chết!
- Cậu sẽ chết ngay thôi, anh bạn trẻ ạ.
Tiếng thì thào tán thưởng nổi lên. Tommy cảm thấy tim đập mạnh hơn nhưng cậu vẫn hoàn toàn bình thản.
- Tôi không nghĩ thế - Cậu cương quyết tuyên bố - Tôi chưa có ý định chết!
Cậu đọc thấy một chút bối rối trong ánh mắt của tên cai ngục.
- Thế vì lý do gì mà chúng tôi lại không giết cậu nhỉ? - Tay người Đức hỏi.
- Có nhiều lý do lắm. Ông đã đặt cho tôi hàng đống câu hỏi. Hay tôi hỏi ông một câu đe thay đổi một chút nhì? Tại sao các ông đã không trừ khử tôi trước khi tôi tỉnh lại?
Tay người Đức chần chừ trả lời, Tommy lợi dụng để nói thêm:
- Bởi vì các ông không biết tôi biết cái gì và tôi từ đâu đến, và nếu như các ông giết tôi bây giờ thì các ông sẽ chẳng bao giờ biết được điều đó.
Điều đó làm cho một gã không thể chịu đựng thêm; hắn chồm về phía Tommy, giơ nắm đấm lên.
- Cậu chỉ là một tên gián điệp rác rưởi. Ta giết nó đi! Giết ngay đi!
Các kẻ khác vỗ tay.
- Cậu nghe thấy rồi chứ? Cậu có gì để nói đây? - Tay người Đức hỏi, nhìn Tommy khinh bỉ.
- Tôi có gì để nói ấy à? - Tommy nhún vai - Thật là một lũ ngốc. Rằng chúng sẽ tự trả lời câu hỏi làm sao tôi lại vào được đây? Hãy nhớ lại lời của anh bạn Conrad. Bằng chính mật khau của các vị. Và tại sao tôi lại biết được nó? Chắc các vị cũng không đến nỗi nghĩ rằng tôi bước qua ngưỡng của này một cách tình cờ và nói điều đầu tiên thoáng qua óc chứ?
Tommy thấy khoái trí về phát hiện của mình và chỉ tiếc là không có Tuppence ở đây để cùng thưởng thức.
- Đúng vậy - Một người nói đột ngột - Chúng ta đã bị phản bội!
Tiếng thì thào giận dữ nổi lên. Tommy tặng cho cả nhóm một nụ cười khuyến khích.
- Đấy mới là người khá nhất! Làm sao mà các vị tìm ra được điều gì nếu không chịu động não?
- Cậu sẽ nói cho chúng tôi biết ai đã phản bội chúng tôi - Tay người Đức tuyên bố - nhưng lời thú nhận đó cũng không cứu được cậu đâu. Không đâu. Cậu sẽ nói tất cả những gì cậu biết. Chúng tôi có cách làm cho cậu phải nói.
- Xì! - Tommy khinh bỉ nói và cố chê ngự cảm giác khó chịu ở dạ dày - Các ông sẽ không tra tấn và cũng chẳng giết tôi đâu.
- Tại sạo lại không?
- Bởi vì các ông sẽ không giết con gà đẻ trứng vàng. - Tommy bình thản trả lời.
Im lặng. Vẻ tự tin của Tommy cuối cùng đã có lợi cho cậu. Bọn chúng không còn tự tin nữa.
Người đàn ông mặc áo sòn chăm chú nhìn Tommy rồi bình tĩnh nói:
- Cậu ta đang lòe chúng ta đấy.
Tommy cảm thấy căm ghét cái gã này. Thằng đểu này sẽ vạch trần cậu chăng?
Gã người Đức quay lại phía Tommy:
- Thế nghĩa là sao?
- Tôi biết làm sao được. - Tommy đáp lại cố vắt óc suy nghĩ.
Đột ngột, một gã chồm lên cậu, chìa quả đấm ra:
- Mày sẽ nói, đồ lợn Anh! Mày sẽ phải nói!
- Bình tĩnh nào, anh bạn. Bi kịch của các anh là các anh không biết giữ bình tĩnh. Bây giờ, hãy nhìn tôi xem, trông tôi có vẻ tin rằng các anh sẽ giết tôi không?
Cậu chăm chú nhìn tất cả vẻ tin tưởng, vui mừng vì chúng không nghe thấy tiếng đập của trái tim cậu, thật trái ngược với lời nói.
- Không, - Cuối cùng một gã nói - cậu không có vẻ như thế!
Cảm ơn trời đất là hắn ta đã không biết đọc trong trái tim, Tommy nghĩ và được thể nói:
- Và tại sao tôi lại tin tưởng như thế? Bởi vì tôi biết một điều cho phép tôi điều đình với các vị.
- Điều đình ư? - Gã râu rậm nói, vẻ quan tâm.
- Phải, điều đình. Cuộc sống và tự do của tôi... Đổi lại...
Cậu im lặng.
- Đổi lại cái gì?
Cả nhóm nín thở. Người ta có thể nghe được cả tiếng ruồi bay.
- Những tài liệu mà Danvers đã mang từ châu Mỹ trên con tàu Lusitania. - Cậu tuyên bố chậm rãi.
Mấy lời đó gây nên một hiệu quả như sét đánh. Bọn chúng nhảy dựng cả lên. Tay người Đức ra hiệu cho chúng lùi lại. Đỏ tía lên như một con gà trống, hắn cúi xuống Tommy:
- Himmel! Chính cậu có chúng à?
Với vẻ bình thản tuyệt đỉnh, Tommy gật đầu.
- Vậy là cậu biết chúng ở đâu?
- Không ít hơn người khác.
- Nhưng vậy thì... vậy thì...
Giận dữ và thất vọng làm hắn không nói được.
Tommy nhìn những người khác.
Sự tức giận và ngạc nhiên đọc được trên gương mặt chúng nhưng sự bình thản, tin tưởng của cậu đã có tác dụng: cả bọn đều tin rằng có một chút sự thật trong những lời cậu vừa nói.
- Tôi không biết những giấy tờ đó ở đâu nhưng tôi nghĩ rằng có thể tìm ra chúng. Tôi có một sáng kiến.
- Nói ra đi!
Tommy ra hiệu yên lặng:
- Tôi nói với các ông rằng đấy không chỉ là một sáng kiến mà nó còn dựa trên cơ sở thực tế mà chỉ mình tôi biết. Dù sao thì các ông cũng chẳng mất gì, nếu tôi đưa cho các ông tài liệu thì đổi lại các ông thả tôi ra. Được chứ?
- Thế nếu chúng tôi từ chối? - Người Đức hơi bình thản.
Tommy lại nằm dài trên đi-văng.
- Ngày X - Cậu thì thầm vẻ suy nghĩ - Tôi còn không đầy mười lăm ngày nữa.
Viên chủ tọa lưỡng lự một lát rồi ra hiệu cho Conrad:
- Đưa nó sang phòng bên cạnh.
Trong năm phút, Tommy ngồi trên giường ở phòng bên cạnh, cũng bẩn như phần còn lại của ngôi nhà. Tim cậu đập như muốn vỡ tung. Cậu đã đặt cược tất cả vào cú này. Bọn chúng sẽ quyết định gì nhỉ? Trong khi câu hỏi hóc búa đó làm khổ cậu, cậu vẫn trao đổi những lời tầm phào với Conrad. Tính đã hay càu nhàu - suýt hắn nổi khùng lên.
Cuối cùng, cánh cửa mở ra và với giọng đầy uy quyền, người Đức yêu cầu Conrad đi sang phòng bên cạnh, nơi cả bọn đang họp.
- Miễn là ông quan tòa rộng lượng! - Tommy nói nhẹ nhõm - Ta đi thôi, Conrad! Đi đều bước! Thưa các quý ông, tù binh đang đứng trước vành móng ngựa.
Tay người Đức lại ngồi vào chỗ cũ cạnh bàn. Hắn ra hiệu cho Tommy ngồi trước mặt hắn.
- Chúng tôi chấp nhận - Hắn ta thông báo bằng giọng ồ ồ - Với một số điều kiện. Ngay khi chúng tôi có tài liệu, chúng tôi sẽ thả cậu.
- Thật là ngốc! - Tommy đáp lại - Các ông bảo tôi tìm thấy tài liệu thế nào được khi bị trói chân tay ở đây?
- Vậy thì thế nào?
- Tôi phải được tự do để tiến hành tìm kiếm theo ý của tôi.
Tên người Đức phá lên cười.
- Cậu nghĩ rằng chúng tôi ngây thơ để cho cậu đi chỉ vì mấy lời hứa nực cười ấy à?
- Không - Tommy trầm tư nói - Mặc dù theo tôi thật là đơn giản nhưng tôi biết rằng các ông sẽ không đồng ý. Nhưng chúng ta có thể thỏa thuận. Hay là các ông phái anh bạn Conrad đi theo tôi. Đấy là một người bạn đường trung thành và có những cú đấm mạnh.
- Chúng tôi muốn rằng cậu ở lại đây - Ngươi Đức lạnh lùng nói - Một người của chúng tôi sẽ thi hành mệnh lệnh của cậu theo từng chi tiết. Khi gặp rắc rối anh ta sẽ báo cáo cho cậu và cậu sẽ cho anh ta những chỉ dẫn mới.
- Các ông ngăn cản tôi hành động - Tommy thì thầm, giọng than vãn - Đây là một vụ việc rất tinh vi và người nhận làm nó sẽ làm hỏng việc mất. Sau đó tôi biết làm gì? Tôi không nghĩ rằng một người trong các anh lại có đủ khôn khéo...
Người Đức đấm tay lên bàn:
- Điều kiện của chúng tôi hay là chết. Cậu chọn đi.
Tommy cúi đầu vẻ chán nản.
- Tôi thích phong cách của ông - ngắn gọn nhưng thuyết phục. - Được đồng ý nhưng còn một việc cốt yếu: Tôi nhất định phải gặp cô gái.
- Cô gái nào?
- Jane Finn, tất nhiên.
Tất cả đều nhìn cậu vẻ lạ lùng. Chậm rãi, chọn từng từ, người Đức hỏi:
- Vậy cậu không biết là cô ta không thể nói gì cho cậu à?
Trái tim của Tommy đập nhanh hơn. Liệu có sặp được cô gái mà cậu đang tìm không?
- Tôi không định hỏi cô ấy điều gì chính xác cả, cậu giải thích. Dù sao cũng chẳng cần đi vào chi tiết.
- Vậy thì gặp cô ta làm gì?
- Để quan sát gương mặt cô ấy, khi tôi đặt ra một số câu hỏi. - Tommy trả lời sau một lát yên lặng.
Một lần nữa, tay chủ tọa lại nói điều mà Tommy đã không hiểu:
- Cô ấy không thể trả lời các câu hỏi của cậu được đâu.
- Không quan trọng! Tôi chỉ cần đứng trước mặt cô ấy khi hỏi.
- Và cậu tin rằng điều đó có thể có ích à?
Hắn ta cười vẻ không bằng lòng. Thêm một lần nữa, Tommy hiểu rằng cậu đã để lọt lưới một cái gì. Người Đức vẫn nhìn cậu dò hỏi.
- Sau cùng thì tôi tự hỏi liệu cậu có biết nhiều như chúng tôi nghĩ không? - Hắn nói giọng ngọt ngào.
Tommy cảm thấy cậu đã đánh mất lợi thế và ảnh hưởng của cậu đối với cả nhóm yếu đi. Nhưng cậu không biết đã làm gì. Cậu đã lầm lẫn vào lúc nào nhỉ? Đột nhiên cậu thấy cần phải nói thêm:
- Có thể có những việc các ông biết mà tôi thì không. Tôi chưa bao giờ cho rằng tôi biết mọi chi tiết công việc của các ông. Nhưng về phần tôi, tôi có trong tay một số quân chủ bài mà các ông không có, nó cho phép tôi ghi điểm. Danvers là một gã rất thông minh...
Cậu ngừng lời như đã nói quá nhiều...
Nhưng khuôn mặt của tay người Đức đã sáng lên.
- Danvers, tôi hiểu - Hắn thì thầm, rồi hắn ra hiệu cho Conrad - Đưa nó đến chỗ mà anh biết rồi đấy! Trên kia kìa.
- Gượm đã. Còn cô gái thì sao?
- Có thể được.
- Cần phải thế.
- Chúng tôi sẽ xem xét. Chỉ có một người quyết định được.
- Ai?
Tommy đặt câu hỏi nhưng đã biết câu trả lời.
- Ông Brown.
- Tôi có thể gặp ông ấy không?
- Có thể.
- Đi thôi. - Conrad thô lỗ nói.
Tommy ngoan ngoãn đứng dậy. Viên cai ngục bắt cậu leo lên cầu thang và đi ngay đằng sau. Lên tầng trên, hắn mở một căn phòng và Tommy bước vào. Conrad bật một cái đèn gaz và đi ra. Tommy nghe thấy tiếng chìa khóa quay trong ổ. Cậu bắt đầu xem xét phòng giam của mình. Căn phòng này nhỏ hơn phòng bên dưới và không khí ở đây đặc biệt tù hãm, vì ở đây không có cửa sổ. Cậu đi một vòng. Tường bẩn khủng khiếp, như mọi nơi khác trong nhà. Bốn bức tranh nhái lồng kính treo xiêu vẹo, miêu tả những cảnh của vở kịch Faust: Marguerite với các hộp trang sức, cảnh nhà thờ, Siebel với những bông hoa, Faust và Méphisto. Bức tranh cuối cùng làm cậu nghĩ đến Ông Brown. Trong căn phòng biệt lập, với cánh cửa nặng nề khóa hai vòng, cậu cảm thấy bị cắt rời khỏi thế giới và sức mạnh độc địa của tên trùm tội phạm vẫn như hiển hiện đâu đây. Thậm chí nếu cậu la hét lên thì cũng chẳng có ai nghe thấy. Cậu như đã bị chôn sống... Cố gắng lấy lại can đảm, cậu nằm vật lên giường và suy nghĩ. Đầu cậu vẫn rát đau. Hơn nữa, cậu đang đói mềm.
Sự yên lặng xung quanh làm cậu càng nhụt chí.
“Sau cùng thì, - Tommy tự nhủ để tươi tỉnh lại - mình cũng sẽ thấy sếp của bọn chúng, Ông Brown bí ẩn ấy, và nếu may mắn một chút, và nếu mình lòe bịp giỏi thì mình cũng sẽ gặp Jane Finn huyền bí kia. Sau đó...”
Sau đó, Tommy đành công nhận rằng những triển vọng của cậu không vui vẻ chút nào.