---~~~mucluc~~~---

Dịch giả: Lê Thu Hà
Chương 14
Một cuộc hội ý

     hông gì làm Tuppence ngạc nhiên và bất ngờ hơn là sự nhanh nhẹn và khéo léo của ngài James khi giải quyết sự việc. Ông bác sĩ chấp nhận giả thiết rằng bà Vandermeyer đã vô tình uống phải một liều cloral quá lớn. Ông ta nghĩ rằng không cần thiết phải mở cuộc điều tra. Còn trong trường hợp cần thiết, ông sẽ báo cho ngài James. Người ta đã giải thích cho ông rằng bà Vandermeyer sắp đi ra nước ngoài và các người hầu đã đi cả. Ngài James và các bạn trẻ đến để từ biệt bà ta thì đột nhiên bà quỳ xuống ngất đi. Họ đã cùng qua đêm trong nhà bà vì không muốn để bà lại một mình.
Họ có quen người họ hàng nào của bà ta không ấy à? Không, nhưng ngài James cho ông bác sĩ tên của người công chứng của bà ấy.
Vài phút sau, một cô y tá đến để trực thay và những người khác ra khỏi căn hộ định mệnh.
- Và bây giờ? - Julius hỏi, khoát tay vẻ tuyệt vọng - Tôi sợ rằng chúng ta vĩnh viễn phải chờ đợi thôi.
- Không - Ngài James đáp lại tay sờ cằm - Chúng ta vẫn còn một cơ hội: bác sĩ Hall có thể cho chúng ta biết điều gì đó.
- Đúng như vậy! Tôi quên mất ông ấy!
- Những cơ may không lớn lắm nhưng chúng ta không nên bỏ qua chúng. Tôi đã nói với các bạn là ông ta đến khách sạn Metropole. Tôi đề nghị chúng ta đi đến đó càng sớm càng tốt. Sau khi tắm rửa và ăn sáng chẳng hạn?
Họ quyết định rằng Tuppence và Julius quay lại khách sạn Ritz rồi đem xe đến đón ngài James sau. Chương trình đó được thực hiện ngay và đến 11 giờ họ đã tới khách sạn Metropole. Họ hỏi bác sĩ Hall và một người phục vụ chạy đi tìm. Vài phút sau, ông bác sĩ bé nhó vội ra gặp họ.
- Ông có thể cho chúng tôi vài phút được không, bác sĩ Hall? - Ngài James nhã nhặn hỏi - Cho phép tôi giới thiệu với ông cô Cowley. Còn Hersheimmer thì ông đã biết.
Vừa bắt tay Julius, ông bác sĩ vừa liếc nhìn anh ta tò mò:
- Phải rồi! Anh bạn trẻ ngã từ trên cây xuống phải không? Còn cổ chân anh thì sao?
- Khỏi rồi, nhờ cách chữa trị tuyệt vời của ông đấy, bác sĩ ạ.
- Còn những phiền muộn của trái tim?
- Tôi vẫn kiếm tìm nó. - Julius hài hước trả lời.
- Quay lại việc thôi, - Ngài James nói - ông có thể tiếp chúng tôi một mình không có ai khác được không?
- Được chứ. Có một phòng khách nhỏ, ở đó chúng ta sẽ không bị quấy rầy.
Họ đi theo ông ta. Ông bác sĩ mời khách ngồi rồi nhìn ngài James dò hỏi.
- Thưa bác sĩ Hall, chúng tôi cần phải tìm cho ra một thiếu nữ mà tôi cần nghe cô ấy nói. Tôi có lý do chính đáng để nghĩ rằng cô ấy đã sống ở bệnh viện của ông ở Bornemouth. Tôi hy vọng rằng tôi không bắt ông phải tiết lộ những bí mật nghề nghiệp.
- Làm thế để lấy lời làm chứng à?
Sau một lát chần chừ, ngài James công nhận.
- Tôi rất sung sướng được cung cấp tất cả những thông tin mà tôi có cho các ông. Tên của cô gái ấy là gì? Tôi nhớ là ông Hersheimmer...
- Cái tên, - Ngài James xem vào - chẳng quan trọng gì. Chắc chắn là người ta đã gửi cô ấy đến chỗ ngài dưới một cái tên giả. Nhưng tôi muốn biết ông có quen một bà tên là Vandermeyer không?
- Bà Vandermeyer ở số 20, South Audley Mansions à? Có, có quen một chút.
- Ông không biết điều gì đã xảy ra cho bà ấy à?
- Ông muốn nói gì?
- Ông không biết là bà ấy đã chết rồi à?
- Trời ơi, không! Tôi không biết! Chuyện đó đã xảy ra khi nào?
- Bà ta đã uống một liều quá lớn cloral tối qua.
- Có chủ ý à?
- Không. Tôi nghĩ đó là một tai nạn. Nhưng tôi không muốn nói ra. Dù sao thì sáng nay người ta đã thấy bà ấy chết.
- Thật là buồn. Đấy là một phụ nữ tuyệt đẹp. Tôi nghĩ rằng ông là bạn bà ấy nên mới biết tất cả các chi tiết?
- Tôi biết tất cả các chi tiết bởi vì... vì chính tôi đã tìm thấy bà ấy... ờ... ờ...
- Thật vậy!
- Phải! - Ngài James nói và sờ cằm.
- Thật là một tin buồn, nhưng xin thứ lỗi...
nó liên quan gì đến cuộc điều tra của ông?
- Mối liên quan rất đơn giản. Bà Vandermeyer có gửi gắm cho ông một người bà con trẻ tuổi không?
Julius uống từng lời của ông bác sĩ.
- Có đấy. - Bác sĩ trả lời không bối rối.
- Và dưới cái tên gì?
- Janet Vandermeyer. Hình như là cháu bà ấy.
- Cô ấy đã nhập viện khi nào?
- Lúc đó là tháng sáu hoặc bảy năm 1915, nếu tôi nhớ chính xác.
- Một trường hợp bị điên à?
- Không, cô ấy hoàn toàn khỏe mạnh, nếu như ông muốn biết. Bà Vandermeyer cho tôi biết cô gái trẻ đó đã ở cùng với bà ấy trên tàu Lusitania khi cái tàu đáng nguyền rủa đó bị trúng thủy lôi và bị đắm.
- Chúng ta đang đi theo hướng đúng, phải không? - Ngài James hỏi, quay về những người cùng đi.
- Tôi đã nói và tôi nhắc lại. Tôi là một kẻ đần độn mà. - Julius tuyên bố.
Ông bác sĩ nhìn mọi ngươi sửng sốt.
- Ông muốn thu được lời khai của cô ấy à? Thế nếu cô ấy không có khả năng khai thì sao?
- Nhưng... Ông vừa nói là cô ấy hoàn toàn khỏe mạnh.
- Đúng thế. Nhưng nếu ông muốn cô ấy khai về những sự kiện xảy ra trước ngày 7 tháng năm năm 1915 thì cô ấy không thể làm được.
Họ sửng sốt nhìn người đàn ông bé nhỏ. Ông này có vẻ hoan hỉ.
- Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc. Nhất là khi liên quan đến một vụ việc quan trọng. Nhưng như vậy đấy. Cô ấy không thể nói được gì cả...
- Nhưng tại sao? Quỷ thần ơi, tại sao? - Julius kêu lên.
Người đàn ông bé nhỏ nhân từ nhìn anh chàng người Mỹ hăng hái.
- Bởi vì Janet Vandermeyer bị bệnh mất trí nhớ.
- Cái gì?
- Phải, đây là một trường hợp thú vị, thậm chí rất thú vị. Có một vài trường hợp vào loại này. Nhưng đây là trường hợp đầu tiên giao cho tôi vào tôi phải công nhận rằng nó rất lý thú!
Có một cái gì đấy trơ trẽn trong sự hài lòng của ông bác sĩ bé nhỏ.
- Thế cô ấy không nhớ được gì à? - Ngài Jame chậm rãi hỏi.
- Không gì hết trước ngày 7 tháng năm năm 1915. Sau ngày đó thì trí nhớ của cô ta cũng như của ông và tôi.
- Cái đầu tiên mà cô ta nhớ lại là gì?
- Việc rời khỏi tàu với những người sống sót khác. Tất cả những cái trước đó đều bằng không. Cô ấy thậm chí không còn nhớ tên mình, từ đâu đến hoặc đang ở đâu. Thậm chí cô ấy không nói cả tiếng mẹ đẻ nữa.
- Nhưng tất cả cái đó thật khác thường, phải không. - Julius hỏi.
- Không, bạn thân mến. Cũng bình thường thôi nếu xét đến hoàn cảnh, Cô ấy đã phải chịu đựng một cú sốc tinh thần quá lớn. Sự mất trí nhớ thường hay xảy ra dưới dạng này. Tôi đã đề nghị một chuyên gia khám cho cô ấy. Ở Paris có một người rất tuyệt, chuyên nghiên cứu những trường hợp tương tự. Nhưng bà Vandermeyer đã phản đối vì một kiểu chạy chữa như vậy sẽ có thể gây nên dư luận.
- Điều đó không làm tôi ngạc nhiên. - Ngài James nói với giọng bi thảm.
- Tôi đã đồng ý với bà ta. Nhưng trường hợp như thế này luôn gây nên sự ồn ào, tranh cãi và cô gái trong cuộc thì còn trẻ quá. Chỉ độ mười chín tuổi thôi. Đáng tiếc nếu để người ta nói vê bệnh tật của cô ấy, điều đó có thể có hại cho tương lai của cô ấy. Nói cách khác, không có cách chữa chạy đặc biệt nào cho những trường hợp này. Cần phải đợi thôi.
- Đợi ư?
- Phải. Sớm hay muộn, trí nhớ sẽ quay lại. Cũng đột ngột như khi nó ra đi. Nhưng có khả năng là cô gái trẻ đó đã hoàn toàn quên giai đoạn giữa. Trí nhớ của cô ấy quay lại ở nơi mà cô đánh mất nó: vào thời điểm tàu Lusitania đắm.
- Và khi nào điều đó sẽ xảy ra.
- Tôi không thể nói được. Đôi khi là vài tháng, nhưng trong một số trường hợp cần phải đợi hai mươi năm. Đôi khi một cú sốc khác có thể sắp xếp lại sự việc đúng chỗ.
- Một cú sốc khác ư? - Julius nhắc lại suy tư.
- Đúng vậy. Ở Colorado, có một trường hợp như vậy.
Người đàn ông nhỏ bé trở nên lắm mồm, liến thoắng, nhiệt tình quá thể.
Julius không nghe nữa. Đắm chìm trong suy nghĩ, anh ta cau mày lại. Đột nhiên anh ta đấm tay xuống bàn mạnh đến nỗi những người khác giật nảy mình.
- Được rồi! Thưa bác sĩ, tôi muốn có ý kiến của chuyên môn về kế hoạch mà tôi vừa vạch ra. Nếu như Jane lại đi qua cái ao vịt ấy một lần nữa và cũng chính sự kiện ấy lại xảy ra. Tàu ngầm thủy lôi, con tàu thủng, hành khách leo lên ca nô v.v... thì liệu tình thế đó có đem tới sự vô thức của cô ấy - theo ngôn từ của ông - một cú sốc đủ mạnh để giải quyết vấn đề không?
- Đấy là một lý lẽ rất thú vị, ông Hersheimmer, phương pháp ấy có thể có hiệu quả đấy! Nhưng than ôi lại chẳng có cơ hội nào cho những ngoại cảnh mà anh vừa miêu tả lặp lại.
- Một cách tự nhiên thì không nhưng chúng ta có thể dựng lại nó bằng cách nhân tạo.
- Nhân tạo ư?
- Phải. Khó gì? Ta thuê một con tàu...
- Một con tàu... - Hall lắp bắp.
- Ta thuê cả hành khách, tàu ngầm. Cái đó là khó nhất. Các chính phủ luôn cảnh giác khi động đến cỗ máy chiến tranh của họ. Họ không bán cho kẻ đến đầu tiên đâu. Nhưng tôi nghĩ rằng có thể dàn xếp được. Các bạn có biết nguyên tắc chai rượu vang không? Thế đấy, chai rượu giải quyết được mọi khó khăn. Tối nghĩ rằng chúng ta không cần bắn thủy lôi đâu. Nếu như mọi người đều la hét, chạy cuống quít, kêu lên là tàu thủy đang đắm, thì cũng đủ cho một cô gái ngây thơ như Jane. Từ chỗ đó, nếu cô ấy được đeo một cái thắt lưng cứu hộ và bị đẩy lên canô và có những hình người cuống cuồng, điên loạn trên tàu thì cô ấy sẽ tưởng mình đang ở vào tháng năm - 1915. Ông nói sao về sáng kiến này?
Bác sĩ Hall nhìn Julius. Ánh mắt của ông ta thể hiện điều ông không thể nói ra.
- Không, tôi không điên đâu - Julius thấy cần khẳng định - Hoàn toàn có thể thực hiện được. Ở nước Mỹ, người ta thường làm vậy để đóng phim. Trong phim, ông đã thấy các đoàn tàu đâm vào nhau chưa? Giữa tàu hỏa và tàu thủy có khác nhau gì mấy? Chỉ cần tiền mua vật liệu cần thiết rồi tiến lên!
Hall đã nói được:
- Nhưng chi phí, ông bạn yêu quý. - Giọng ông ta the thé - Chi phí sẽ khổng lồ đấy!
- Tiền bạc là cái thiếu ít nhất. - Julius giải thích đơn giản.
Chưng hửng, Hall quay lại ngài James đang mỉm cười.
- Ông Hersheimmer rất khỏe, rất thoải mái ấy chứ.
Ông bác sĩ lại nhìn Julius nhưng bằng con mắt khác, chăm chú hơn. Ông ta không còn coi anh ta như một gã kỳ quặc ngã từ trên cây xuống, mà như một người rất giàu có, vậy là đáng kính trọng.
- Kế hoạch của anh sáng giá đấy! Rất sáng giá! Phim ảnh, tất nhiên rồi! Rất thú vị. NhữngÔng Brown” ư? Tuppence ném một cái nhìn lo lắng qua vai. Cái tủ áo khổng lồ làm cô thấy không yên tâm. Nó đủ to để một người trốn vào đó. Hơi xấu hổ, Tuppence mở nó ra và nhìn vào bên trong. Tất nhiên là không có ai cả. Cô cúi xuống để nhìn gầm giường vì chẳng còn chỗ nào khác. Cô lắc mình như một con chó săn. Thật vô lý. Bà ta sẽ không chết đâu! Cô nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng. Julius và ngài James đang nói chuyện khẽ khẽ. Ngài James quay lại phía cô:
- Cô hãy đóng cửa, khóa lại và đem chìa khóa theo. Không ai được vào phòng cả.
Giọng ông ta nghiêm trang và đầy ấn tượng. Vì vậy cô gái trẻ thấy bớt xấu hổ vì đã hoảng sợ hơi quá.
- Xem nào, - Đột nhiên Julius nói - còn cậu bé bạn của Tuppence. Tôi nghĩ rằng nên xuống nói cho cậu ta yên tâm. Thật là một cậu bé tuyệt vời.
- Thật ra, các ông vào đây bằng cách nào? Tôi quên hỏi các bạn.
- Albert đã gọi điện cho tôi như cô bảo. Tôi đi qua đón ngài James và chúng tôi đến thẳng đây. Cậu bé rất lo lắng cho cô. Cậu ấy đã đến nghe trộm ở cửa nhưng không nghe được gì. Cậu ấy đã bảo chúng tôi đi cầu thang cứu hỏa thì hay hơn là bấm chuông. Chúng tôi đã xuống ở bên cạnh bếp và đi tìm cô. Albert vẫn ở dưới và chắc đang lo lắng.
Nói đến đây Julius rời khỏi phòng.
- Cô Tuppence, - Ngài James nói - cô quen thuộc chỗ này hơn tôi. Cô nghĩ chúng ta nên ngồi ở đâu?
Sau khi nghĩ ngợi, Tuppence tuyên bố là phòng khách của bà Vandermeyer là đầy đủ tiện nghi nhất, và họ đi tới đó.
Ngài James nhìn quanh vẻ ưng ý:
- Với tôi, thế này được rồi. Và bây giờ, cô gái trẻ, cô nên lên giường đi ngủ đi.
Nhưng Tuppence cương quyết lắc đầu:
- Tôi cảm ơn ông nhưng tôi không thể. Tôi sẽ mơ về ông Brown cả đêm mất.
- Nhưng cô bé ơi, cô sẽ mệt lắm đấy!
- Mặc kệ, tôi muốn canh chừng hơn.
Ông ta không ép cô nữa.
Vài phút sau, Julius quay lại. Anh ta đã làm cho Albert yên lòng và rộng rãi thưởng cho cậu ta. Đến lượt anh ta thuyết phục Tuppence đi ngủ. nhưng vô ích, rồi anh ta tuyên bố:
- Dù sao thì cô cũng nên ăn một chút gì! Tủ để thức ăn ở đâu?
Theo chỉ dẫn của Tuppence, cậu ta biến đi và quay lại với một tảng paté nguội và ba cái đĩa.
Sau bữa tôi dễ chịu đó, Tuppence thấy bớt lo lắng. Sức mạnh của đồng tiền vẫn không yếu đi. Bà Vandermeyer chắc vẫn sẽ xiêu lòng và một trăm ngàn bảng.
- Và bây giờ, cô Tuppence, hãy kể cho chúng tôi về cuộc phiêu lưu của cô. - Ngài James tuyên bố.
- Phải đấy, Tuppence, kể đi. - Julius hưởng úng.
Về thích thú, Tuppence kể lại các sự tiện từ đâu buổi tối. Thỉnh thoảng, Julius ngắt lời bằng câu: “Thật phi thường!” một cách ngưỡng mộ. Khi cô nói xong, ngài James ngồi yên, chỉ nói một câu “Cô cừ lắm, Tuppence” làm cô đỏ mặt vì thích thú.
- Còn một việc mà tôi không hiểu - Julius nhận xét - Cái gì đã làm cho bà ta muốn chạy trốn?
- Cái đó tôi không biết. - Tuppence thú nhận.
Vẻ suy nghĩ, ngài James xoa cằm:
- Phòng của bà ta lộn xộn lắm, cái đó nói lên rằng cuộc trốn chạy đã không được định trước. có lẽ là bà ta đã đột ngột nhận được một lời cảnh cáo.
- Từ ông Brown, chắc thế. - Julius châm chọc.
Ông luật sư nhìn chàng trai.
- Tại sao lại không? Hãy nhớ rằng chính anh cũng đã bị hắn đánh thua liểng xiểng.
Julius bực bội đỏ mặt:
- Khi tôi nghĩ rằng tôi đã đưa cho hắn tấm ảnh của Jane mà không nghi ngờ gì, thì mẹ kiếp, nếu tôi vớ được hắn thì hắn sẽ phải trả giá đắt, tôi bảo đảm như vậy.
- Khả năng đó hơi khó xảy ra. - Ngài James nhếch mép nhận xét.
- Ông nói đúng, - Julius thành thật công nhận - nhưng đằng nào thì cũng không phải la tấm ảnh mà nguyên mẫu của nó là cái tôi tìm. Ông nghĩ rằng cô ấy có thể ở đâu hả ông James?
- Khó nói đấy. Nhưng tôi có thể nói cô ấy đã ở đâu.
- Thật ư? Ở đâu?
Ngài James mỉm cười:
- Ở nơi mà cuộc phiêu lưu ban đêm của anh đã diễn ra: Viện tâm thần Bornemouth.
- Ở đó ư? Không thể được! Tôi đã hỏi?
- Được chứ, ông bạn! Anh đã hỏi có cô gái nào tên là Jane Finn ở đó không. Thế nhưng nếu cô gái nhập viện lại mang một cái tên giả thì sao?
- Chịu ông rồi! - Julius kêu lên - Tôi đã không nghĩ ra.
- Hiển nhiên là thế. - Kẻ kia đáp lại.
- Tay bác sĩ có thể là tòng phạm. - Tuppence gợi ý.
- Tôi không nghĩ thế. Tôi đã có cảm tình với ông ấy. Không, tôi tin ông ấy. Bác sĩ Hall là một người tốt.
- Anh nói Hall à? - Ngài James kêu lên - Thật lạ lùng! Quá lạ lùng!
- Tại sao? - Tuppence hỏi.
- Bởi vì tôi vừa gặp ông ấy sáng nay. Chúng tôi qua lại thăm nhau vài năm rồi, và mới sáng nay, tôi gập ông ấy trên phố. Ông ấy nói với tôi là đi đến Metropole - Ngài James quay sang Julius và nói thêm - Ông ta không nói với anh là đi về Londres à? Không à? Lạ thật, anh đã không nhắc đến tên ông ấy chiều nay, nếu có thì tôi đã khuyên anh đến gặp ông ta để hỏi thêm tin tức.
- Tôi thật ngu ngốc. - Julius công nhận với vẻ nhẫn nhục hơi khác thường.
- Tôi nhẽ ra phải nghĩ đến cái mưu mô mạo danh này.
- Làm sao mà anh nghĩ ra được sau khi bị ngã từ trên cây như thế? - Tuppence thốt lên - Người khác có khi bị chết tươi ấy chứ!
- Cái đó không còn quan trọng nữa. Chúng ta đã nắm được bà Vandermeyer trong tay, đấy là điều chủ yếu.
- Đúng! - Tuppence công nhận nhưng giọng không chắn chắn lắm.
Cả nhóm im lặng. Dần dần sự bí hiểm của màn đêm bao trùm lên họ: tiếng đồ vật xê dịch, tiếng màn cửa sột soạt. Chợt Tuppence nhay dựng lên và kêu:
- Tôi không nhịn được nữa. Tôi cảm thấy ông Brown đang ở trong nhà. Tôi cảm thấy ông ta ở đây.
- Nào, Tuppence, làm sao mà ông ta ở đây được? Cái cửa này thông ra tiền sảnh. Không một ai có thể vào mà không bị chúng ta nhìn thấy hoặc nghe thấy!
- Hắn mạnh hơn tôi. Tôi cảm thấy ông ấy ở đây.
Cô đưa mắt nhìn ngài James cầu khẩn, ông ta trả lời cô nghiêm trang:
- Tôi tôn trọng những linh cảm của cô, Tuppence và của cả tôi nữa, nhưng tôi thật sự không hiểu được làm thế nào mà lại có ai đó trong nhà này mà chúng ta lại không biết.
- Những đêm phải thức canh chừng luôn làm tôi bực bội. - Cô thú nhận, hơi yên lòng hơn.
- Vì chúng ta đang ở trong điều kiện giống như những kẻ họp lại để gọi hồn, nếu trong chúng ta có một ông đồng cốt thì chúng ta sẽ thu được kết quả phi thường đấy.
- Ông tin vào các linh hồn à? - Tuppence hỏi, mắt mở to.
Ông luật sư nhún vai:
- Chắc có một chút sự thật trong trò này. Nhưng ở tòa án thì các lời khai ấy không thuyết phục được ai cả.
Nhiều giờ trôi qua. Trời vừa rạng sáng ngoài James kéo rèm cửa sổ. Họ cùng ngắm cái mà ít người dân Londres được ngắm: mặt trời mọc lên từ từ trên thành phố còn ngái ngủ. Dù sao thì khi ánh sáng ban ngày bừng lên, nỗi sợ hãi và sự huyền bí của bóng đêm có vẻ như vô lý. Cả Tuppence cũng cám thấy như sống lại.
- Hoan hô! - Cô kêu lên - Ngày hôm nay sẽ rất tuyệt vời. Chúng ta sẽ tìm lại được Tommy và Jane Finn và tất cả sẽ rất tuyệt. Tôi sẽ đòi ông Carter tặng cho tôi một cái huy chương xinh xẻo.
Vào 7 giờ, Tuppence đi pha trà. Cô quay lại với một cái khay trên có ấm trà và bốn cái chén.
- Cái chén thứ tư dành cho ai đấy? - Julius hỏi.
- Tất nhiên là dành cho nữ tù binh của chúng ta. Có phải chúng ta có thể gọi bà ta như vậy không?
- Một chén trà sẽ làm cho bà ta lại sức sau một đêm như đêm qua. - Julius tuyên bố vẻ nghĩ ngợi.
- Đúng thế - Tuppence tán thành - Đi thôi. Các bạn có thể đi cùng tôi phòng khi mụ ta chồm lên tôi. Chúng ta không thể biết tâm trang của mụ ta khi tỉnh dậy đâu.
Ngài James và Julius đi cùng cô đến cửa buồng.
- Chìa khóa đâu nhỉ? À, tôi quên, tôi có đây!
Cô cho chìa khóa vào ổ, xoay một vòng rồi thì thầm:
- Thế nếu mụ ta thoát rồi thì sao.
- Không có chuyện đó. - Julius tin tưởng đáp lại.
Ngài James không nói câu nào. Tuppence hít một hơi dài và bước vào phòng. Cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy bà Vandermeyer nằm dài trên giường.
- Chào bà! - Cô vui vẻ nói - Tôi mang trà vào cho bà đây.
Bà Vandermeyer không trả lời gì cả. Tuppence đặt cái khay lên bàn rồi kéo rèm. Khi cô quay lại, người đàn bà vẫn không động đậy. Tim đập rộn lên vì sợ hãi, Tuppence lao đến giường và thét lên. Bàn tay mà cô sờ vào lạnh ngắt. Từ nay, bà Vandermeyer không còn nói được nữa... Hốt hoảng vì tiếng kêu, hai người kia chạy vào phòng. Vài phút là đủ để họ nhận thấy bà Vandermeyer đã chết từ nhiều giờ. Hiển nhiên là bà ta đã chết trong khi ngủ.
- Vậy là một sự tình cờ bất hạnh. - Julius than vãn, thật là một sự tình cờ bất...
Ông luật sư bình tĩnh hơn nhưng mắt ông ta lóe lên:
- Vì anh tin vào sự tình cờ à?
- Ông không nghĩ thế à? Không có chuyện có người vào đây được.
- Tôi cũng không hiểu làm sao bọn chúng có thể vào đây - Ngài James công nhận - Thế nhưng. Bà ta đã sắp sửa phản bội ông Brown và... bà ấy chết.
- Đấy có phải là sự tình cờ không?
- Nhưng làm thế nào...?
- Phải, làm thế nào? Chúng ta cần phải tìm ra.
Ông ta đứng đó tay xoa cằm.
- Đấy là điều chúng ta cần phải tìm ra. - Ông ta nhấn mạnh một lần nữa.
Và Tuppence nghĩ rằng nếu cô ở vào vị trí của ông Brown thì cô sẽ không thích cách ông ta nói điều đó.
- Cửa sổ đã để mở. - Julius nhận xét - Cô có nghĩ là...
Tuppence lắc đầu:
- Ban công chỉ dẫn vào phòng khách thôi, mà chúng ta thì đã ở đó.
- Hắn ta đã có thể bò vào. - Julius gợi ý.
- Các phương pháp của ông Brown không thô thiển như thế đâu. - Ngài James phản đối - Chúng ta cần phải gọi một bác sĩ đến, nhưng trước đó, chúng ta hãy tìm xem trong căn hộ này còn có gì có giá trị với chúng ta không.
Cái đó họ làm ngay không để phí thời gian. Một đóng tro trong lò sưởi chứng tỏ rằng bà Vandermeyer đã đốt giấy tờ trước khi định chạy trốn. Chả còn có gì quan trọng trong phòng này cũng như trong các phòng khác của căn hộ.
- Còn cái kia? - Tuppence hỏi và chỉ một cái hộp cũ kỹ gắn vào tường - Nó dùng để đựng nữ trang nhưng có thể đựng cái khác nữa.
Sẵn chìa khóa trong ổ, Julius mở ra và xem xét kỹ lưỡng.
- Thế nào? - Tuppence hỏi vẻ sốt ruột.
- Không có gì cả. - Cậu ta nói và đóng hộp lại.
Năm phút sau, một bác sĩ trẻ và nhanh nhẹn đến nơi. Anh ta tỏ ra đặc biệt kính trọng ngài James mà anh ta nhận ra ngay.
- Cơn đau tim hoặc là uống quá liều thuốc ngủ (anh ta hít mũi). Có mùi cloral trong không khí.
Tuppence nhớ lại cái cốc nước mà cô đã đổ và đi như cái máy về bàn trang điểm. Cô nhìn thấy cái lọ nhỏ mà bà Vandermeyer đã đổ vài giọt. Vào lúc đó cái lọ còn đầy đến ba phần tư. Còn bây giờ... nó rỗng không...