Dịch giả: Trịnh Huy Hóa
Ma gió
Ray Bradbury

     huông điện thoại reo vào lúc sáu rưỡi chiều tôi hôm đó. Bây giờ là tháng Mười, và trời đã tối sập khi Herb Thomson nhấc ống nghe.
- Alô?
- Alô, Herb đấy hả?
- Anh đấy à, Allin.
- Vợ anh có nhà hả, Herb?
- Ừ, nhưng sao chứ?
- Mẹ khỉ.
Herb Thompsom giữ chặt giữ ống nghe:
- Cáu đấy à? Anh lạ thật đấy.
- Tôi muốn anh đến đây tối nay.
- Chúng tôi sắp có khách.
- Tôi muốn anh đến đây tôi nay. Khi nào thì vợ anh đi?
- Tuần sau. Cô ấy sẽ đi Ohio chín mười ngày gì đó. Mẹ cô ấy ốm. Lúc đó tôi sẽ đến anh.
- Nhưng tôi muốn anh đến tối nay cơ.
- Tôi cũng muốn thế. Nhưng còn khách, vợ tôi sẽ giết tôi mất.
- Giá mà anh đến được.
- Có chuyện gì thế? Lại cơn gió đó à?
- Ô, không. Không đâu.
- Cơn gió đó hả, Allin? - Herb hỏi gặng.
Giọng nói trong ống nghe hơi ngần ngừ.
- Ừ, phải. Cơn gió đấy.
- Hôm nay trời quang mà, sẽ không có gió đâu.
- Thôi đi. Nó đang ngoài cửa sổ nhà tôi, nó đang lay tấm rèm kia kìa. Chỉ thế thôi là tôi đủ biết rồi.
Herb đua mắt nhìn căn phòng khách sáng ánh đèn rồi bảo:
- Này, hay là tối nay anh đến nhà tôi đi?
- Ô, không. Quá muộn rồi. Thể nào tôi cũng bị nó tóm giữa chừng. Đường xa quá, ba mươi dặm cơ đấy, tôi không dám liều đâu. Nhưng dù sao cũng cám ơn anh.
- Hay uống một viên thuốc ngủ đi vậy.
- Tôi đứng bên cửa sổ cả giờ đồng hồ rồi, Herb ạ. Tôi thấy nó nổi lên ở phía đằng tây. Có mấy đám mây ở đó, gió xé chúng ra từng mảnh. Đấy, một cơn gió đang thổi vào đây này.
- Này, anh uống một viên thuốc ngủ đi. Cứ gọi cho tôi lúc nào anh cần nhé. Muộn cũng không sao đâu.
- Lúc nào cũng được hả? - Giọng nói trong ống nghe hỏi.
- Ừ, lúc nào cũng được.
- Tôi sẽ gọi, nhưng giá mà anh đến được. Nhưng tôi không muốn gây hại cho anh. Anh là người bạn tốt nhất của tôi nên tôi không muốn thế. Tốt hơn là tôi nên một mình đối mặt với chuyện này. Xin lỗi vì đã làm phiền anh.
- Thôi nào, thế bạn bè để làm gì? Để tôi mách cho anh làm gì tối nay nhé. Ngồi xuống và viết một cái gì đó đi. - Herb nói, hai chân cứ nhấp nhổm không yên - quên những chuyện về Himalaya và Thung lũng Ma gió, quên những ám ảnh của anh về bão tố và cuồng phong đi. Viết một cái gì khác cho cuốn sách tiếp theo ấy.
- Có lẽ tôi sẽ làm thế. Tôi sẽ làm thế, tôi cũng không biết nữa. Có lẽ tôi sẽ viết. Tôi nên viết mới phải. Cám ơn nhiều vì đã để cho tôi quấy rầy.
- Cám ơn cái gì cơ chứ! Thôi bây giờ gác máy đi. Vợ tôi đang gọi. - Anh gác máy, rồi đến ngồi sau bàn ăn đối diện với cô vợ.
- Allin hả? - Cô vợ hỏi và anh gật đầu.
- Lại mấy cơn gió nóng gió lạnh thổi tới với chẳng thổi lui của anh ta chứ gì. - Cô đưa cho anh cái đĩa đồ ăn tú hụ.
- Anh ấy đã từng ở Himalaya, trong thời gian chiến tranh. - Herb Thompson bảo vợ.
- Anh không tin những gì anh ta kể về cái thung lũng ma ấy đấy chứ?
- Đó là một câu chuyện hay.
- Trèo tới trèo lui, loanh quanh luẩn quẩn. Tại sao đàn ông các anh lại cứ đi leo núi rồi tự làm cho mình sợ hãi như thế chứ?
- Bão tuyết mà. - Herb lại bảo.
- Gì cơ?
- Bão tuyết, mưa đá và gió lốc cùng một lúc trong thung lũng ấy. Allin đã kể cho anh nghe cả chục lần rồi. Anh ta kể rất hay. Anh ta đã leo được khá cao, xung quanh toàn mây mù, đại loại thế. Thung lũng đầy những tiếng gào rú.
- Em biết rồi. - Cô ta hờn dỗi nói.
- Hình như ở đó có nhiều cơn bão cùng một lúc chứ không chỉ một. Gió từ khắp mọi nơi đổ đến. - Anh ăn thêm một miếng - Đấy là anh ta bảo thế.
- Trước hết anh ta không nên mò đến đó làm gì. - Cô bảo - Anh ta cứ tò mò những chuyện không đâu nên mới ra nông nỗi thế. Ma quỷ nổi giận vì anh ta cứ chõ mũi vào chuyện của chúng, nên chúng mới săn lùng anh ta.
- Đừng có giễu cợt anh ấy như thế. Anh ấy là bạn thân nhất của anh đấy. - Herb càu nhàu.
- Rõ vớ vẩn!
- Nhưng anh ta đã phải chịu biết bao trận bão rồi. Cơn bão khủng khiếp ở Bombay, rồi cơn cuồng phong ở quần đảo trên Thái Bình Dương hai tháng sau đó, rồi bao nhiêu cơn bão khác. Và cái lần ở Cornwall.
- Tôi chẳng thương hại gì cái anh chàng cứ mải chạy theo các cơn bão với cuồng phong, rồi sau đó lại vớ phải bao chuyện rắc rối vì chuyện đó nữa.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
- Đừng trả lời, anh ta đấy - Cô ta ra lệnh.
- Nhưng lỡ có chuyện quan trọng thì sao.
- Lại cái gã Allin đấy mà.
Hai vợ chồng ngồi yên. Chuông tiếp tục đổ chín lần nữa nhưng họ vẫn không trả lời. Cuối cùng chuông cũng ngừng réo. Họ ăn nốt bữa tối. Ra khỏi nhà bếp, anh thấy tấm rèm cửa sổ khẽ lay động trong cơn gió thoảng qua khe cửa sổ mở hé.
Chuông điện thoại lại kêu.
- Anh không thể để nó kêu mãi thế được - Anh bảo và nhấc máy - A, xin chào, Aliin hả?
- Herb! Nó đến rồi! Nó đến đây rồi!
- Anh nói to quá, nhỏ đi một chút.
- Tôi đứng trước cửa sổ để chờ nó. Tôi thấy nó đến chỗ đường cao tốc, nó thổi gãy mấy hàng cây, hết cây này đến cây khác, rồi nó thổi rạp mấy bụi cây trước nhà tôi, nó đến trước nhà nhưng tôi đã sập cửa ngay trước mũi nó!
Herb không nói gì. Anh chẳng nghĩ ra điều gì để nói cả, cô vợ đang đứng ở cửa phòng khách nhìn anh chằm chằm.
- Lạ lùng thật! - Cuối cùng anh bảo.
- Nó đang thổi vòng vòng quanh nhà tôi, Herb ạ. Bây giờ tôi không thể ra ngoài được rồi, tôi chẳng làm gì được nữa. Nhưng tôi sẽ lừa nó, tôi sẽ làm cho nó tưởng là đã tóm được tôi, và ngay khi đó xông đến để chộp lấy tôi, tôi sẽ dập cửa trước mũi nó! Tôi đã sẵn sàng cho chuyện đó rồi, tôi đã chuẩn bị từ nhiều tuần nay rồi.
- Anh khỏe rồi chứ? Kể cho tôi nghe đi nào, anh bạn. - Herb vui vẻ kêu lên, anh đóng kịch vì cô vợ đang nhìn chằm chặp, cổ anh ướt sũng mồ hôi.
- Nó bắt đầu từ sáu tuần trước...
- Ô, vậy hả? Sao cơ? - Anh tiếp tục giả bộ.
-... Tôi nghĩ đã lừa được nó. Tôi nghĩ nó đã bỏ cuộc không tìm cách săn đuổi tôi nữa. Nhưng hóa ra nó chỉ chờ dịp. Nó nhất định không tha cho tôi đâu. Sáu tuần trước tôi nghe thấy tiếng nó cười và thì thào quanh các góc nhà tôi, ở ngoài kia kìa. Khoảng chừng một tiếng đồng hồ gì đó, không lâu lắm, cũng không ầm ỹ gì lắm. Rồi sau đó nó bỏ đi.
Herb gật gù với cái ống nghe.
- Tôi rất mừng khi nghe thấy thế. Tôi rất mừng. - Vợ anh đang nhìn chằm chằm vào anh.
- Rồi đêm hôm sau nó lại đến. Nó sập các cánh cửa chớp và thổi tung muội than trong ống khói lò sưởi. Nó đến liên tục trong năm đêm liền, mỗi lần lại mạnh hơn một tý. Khi tôi mở cửa trước ra thì nó liền ập vào và cố kéo tôi ra ngoài, nhưng nó không đủ mạnh. Nhưng tối nay thì nó sẽ làm được đấy.
- Rất vui khi nghe anh đã khỏe hơn - Herb lại giả vờ.
- Tôi đâu có khá hơn, anh bị làm sao à? Có phải vợ anh đang nghe chúng ta nói chuyện không?
- Phải.
- À, tôi hiểu rồi. Tôi biết tôi có vẻ ngớ ngẩn lắm.
- Không có đâu. Nói tiếp đi.
Vợ anh trở vào trong bếp. Anh thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cạnh bàn điện thoại.
- Nói tiếp đi, Allin, anh cứ nói hết ra, như thế sẽ dễ chịu hơn.
- Bây giờ nó cứ lòng vòng quanh nhà tôi, kêu ù ù như cái máy hút bụi to tướng đang hít các cây cột chống. Nó bẻ gãy hết cây cối quanh nhà tôi rồi.
- Lạ thật, ở đây chẳng có tý gió nào cả, Allin ạ.
- Tất nhiên rồi. Nó đâu có quan tâm đến anh, nó chỉ tìm tôi thôi!
- Ờ chắc là như thế.
- Nó là thứ quái vật giết người, Herb à, một con quái vật săn mồi khủng khiếp nhất kể từ thời tiền sử. Một con chó săn khổng lồ, nó đánh hơi tôi, sục tìm tôi. Nó đã thò cái mũi lạnh toát vào nhà tôi, ngửi không khí, và khi tìm thấy tôi trong phòng khách thì nó liền ép mạnh vào đó. Rồi khi tôi rút vào bếp thì nó cũng vào theo. Nó cố xông vào lối cửa sổ, nhưng tôi đã gia cố chúng lại, tôi lắp thêm bản lề và bắt thêm khóa. Căn nhà bây giờ rất chắc. Trước đây nó đã được xây rất vững. Tôi đã bật hết đèn lên rồi. Căn nhà bây giờ sáng trưng. Cơn gió đuổi theo tôi hết phòng này đến phòng khác, nó nhòm qua từng cửa sổ khi tôi bật đèn. Ối chà!
- Sao thế?
- Nó đã giật tung cửa trước rồi!
- Giá anh đến nghỉ đêm ở nhà tôi, Allin.
- Không được đâu! Lạy Chúa! Tôi không thể rời ngôi nhà này được. Tôi không thể làm gì được nữa. Tôi biết cơn gió này mà, Chúa ơi, nó rất mạnh và rất ranh ma. Lúc nãy tôi định châm một điếu thuốc, thế là đồ quỷ ranh ấy, nó giật phăng que diêm đi. Cơn gió này có vẻ thích đùa giỡn. Nó cứ như trêu chọc tôi, đem tôi ra để tiêu khiển, giết thời gian. Còn bây giờ! Lạy Chúa, lúc này đây, nó đang giở một cuốn sách du hành cũ của tôi, nằm trên bàn đọc sách, giá mà anh thấy nó. Một làn gió nhẹ, có Chúa mới biết nó từ đâu ra, nó lùa qua cái lỗ thông hơi để vào trong nhà, nó lật bìa sách ra, rồi giở lần từng trang một. Giá mà anh tận mắt trông thấy. Nó đang giở đến trang có Lời giới thiệu. Anh nhớ lời giới thiệu cho cuốn sách về Tây Tạng của tôi chứ, Herb?
- Có.
- Nó giở cái trang có lời của tôi đề tặng “Những người bỏ mình trong trò đùa của tạo hóa, được viết bởi một người đã từng chứng kiến nhưng luôn thoát nạn”.
- Phải, tôi có nhớ.
- Bây giờ đèn tắt hết cả rồi! - Có tiếng điện thoại lạch cạch - Dây điện đứt rồi. Anh còn đó chứ, Herb!
- Tôi vẫn nghe anh đây.
- Cơn gió này như ghen tức với các bóng đèn trong nhà tôi, nó dứt đứt dây điện rồi. Có lẽ tiếp theo sẽ là điện thoại. Ồ, đúng là một cặp oan gia, tôi và cơn gió ấy mà! Chờ tôi chút.
- Allin? - Im lặng. Herb gí miệng vào ống nói. Vợ anh liếc nhìn từ trong bếp.
- Tôi đây rồi. - Lại có tiếng nói trong ống nghe - Có một khe hở dưới cửa nên tôi phải chèn giẻ rách cho nó khỏi lẻn vào. Dù sao tôi cũng rất mừng là anh đã không đến, Herb ạ. Tôi không muốn anh gặp rắc rối. Nó vừa phá vỡ cửa sổ phòng khách nhà tôi, trong nhà bây giờ gió tương đối mạnh rồi, nó dứt tung hết mấy bức tranh trên tường. Anh có nghe thấy tiếng gió rít không?
Herb lắng nghe. Có tiếng hú điên cuồng trong ống nghe, tiếng rít và tiếng sập cửa rầm rầm.
- Anh nghe thấy chưa. - Allin kêu lên.
Herb nuốt khan.
- Tôi nghe thấy rồi.
- Nó muốn bắt sống tôi cơ, Herb ạ. Nó sẽ không thổi sập nhà đâu. Vì như thế sẽ giết chết tôi. Nó muốn tôi còn sống, để nó có thể dứt từng mẩu, từng mẩu trong người tôi ra. Nó muốn cái ở trong con người tôi. Bộ óc của tôi, suy nghĩ của tôi. Nó muốn sức sống của tôi, sức mạnh tinh thần của tôi, bản ngã của tôi. Nó muốn có trí tuệ.
- Vợ tôi đang gọi, Allin, tôi phải đi rửa bát đĩa.
- Đó là một đám mây đen rất lớn, gió từ khắp nơi đổ đến. Chính cơn gió đã xé nát thị trấn Cebeles một năm trước, cơn gió rét đã giết biết bao người ở Achentina, cơn bão đã vùi dập Hawaii, cơn cuồng phong đã thổi rạp mọi thứ ở bờ biển Phi châu đầu năm nay... chính là những cơn cuồng phong mà tôi đã từng thoát ra yên lành. Nó đã đuổi theo tôi kể từ cái ngày ở Himalaya, vì nó không muốn tôi nói ra những gì mà tôi đã biết về nó, về cái thung lũng Ma gió nơi nó giam giữ linh hồn những nạn nhân và nuôi dưỡng sức tàn phá của nó. Từ lâu lắm rồi, có cái gì đó đã cho nó một sự sống manh nha. Tôi biết nó được nuôi dưỡng bằng cái gì, tôi biết nó sinh ra từ đâu và sẽ kết thúc nơi nào. Vì thế mà nó căm ghét tôi, vì tôi đã viết nhiều cuốn sách chống lại nó, bảo cách đánh bại nó. Nó muốn sáp nhập tôi vào cái thân thể khổng lồ của nó, cho nó sự hiểu biết. Nó muốn tôi đứng về phe nó!
- Tôi phải gác máy thôi, Allin, vợ tôi...
- Gì hả? - Ngừng một chút, tiếng gió thổi ù ù trong ống nghe từ xa - Anh nói gì hả?
- Gọi lại cho tôi sau một tiếng nữa nhé, Allin. - Anh gác máy.
Anh vào bếp thu dọn bát đĩa. Cô vợ nhìn anh, còn anh cứ cắm mắt vào đống bát đĩa mà anh đang cọ rửa dưới vòi nước.
- Ngoài trời thế nào? - Anh hỏi.
- Trời đẹp. Không lạnh lắm. Đầy sao - Cô ta bảo - nhưng sao cơ?
- Không có gì.
Điện thoại réo ba lần trong một tiếng sau đó. Vào lúc tám giờ thì khách đến, Stoddard và cô vợ anh ta. Họ ngồi chuyện trò tào lao cho đến tám giờ rưỡi rồi xúm quanh bàn đánh bài chơi xì phé.
Herb sắp tới sắp lui mấy quân bài, xòe ra rồi lại khép lại. Câu chuyện cứ đưa đẩy tới lui. Anh châm một điếu xì gà, sắp lại bài trên tay và thỉnh thoảng lại nghiêng đầu lắng nghe. Bên ngoài nhà chẳng nghe thấy tiếng động gì cả. Cô vợ bắt gặp anh đang làm chuyện đó, anh vội quay đi.
Anh chầm chậm rít từng hơi thuốc, những người khác khe khẽ nói chuyện và thỉnh thoảng lại bật cười rúc rích. Đồng hồ trên tường điểm chín tiếng.
- Chúng ta ngồi đây, - Herb mở miệng, nhả điếu xì gà ra và nhìn nó một cách trầm ngâm - và tận hưởng cuộc sống vui thú.
- Hả? - Stoddart không hiểu.
- Không có gì, ngoài việc chúng ta đang sống cuộc sống của mình, còn ở những nơi khác hàng tỷ người đang sống cuộc sống của họ.
- Thôi đi, ông triết gia xó bếp ạ.
- Thì đúng như thế đấy. Cuộc đời - Anh lại đưa điếu xì gà lên miệng - nhiều khi thật cô quạnh. Ngay cả với những người có gia đình. Nhiều khi bạn nằm trong vòng tay ai đó, nhưng bạn lại cảm thấy mình ở cách xa họ cả ngàn dặm.
- Tôi cũng thấy thế đấy - Cô vợ anh sưng sỉa.
- Tôi không có ý như thế đâu - Anh chậm rãi giải thích, cảm thấy mình không có lỗi - Tôi muốn nói là tất cả chúng ta đều tin vào những gì ta tin và sống cuộc sống nhỏ nhoi của chúng ta, trong khi có những người sống một cuộc sống hoàn toàn khác. Tôi muốn nói chúng ta đang ngồi ở đây, trong căn phòng này, trong khi hàng ngàn người khác đang chết dần chết mòn. Có người chết vì ung thư, có người vì bệnh máu trắng, có người vì bệnh lao. Tôi hình dung thấy ngay lúc này tại nước Mỹ, có những người đang chết vì tai nạn xe hơi.
- Đây có vẻ là một đề tài không thú vị lắm. - Cô vợ anh cắt ngang.
- Tôi chỉ muốn nói là tất cả chúng ta đang sống và không buồn hiểu xem những người khác đang nghĩ gì và họ đang sống hay đang chết. Điều tôi muốn nói là chúng ta ngồi ở đây chai cả mông, trong khi cách đây ba mươi dặm, trong một căn nhà cũ, bị bóng tối và một thứ quỷ mới biết là gì bao vây, là một trong những người bạn thân nhất của tôi...
- Herb!
Anh lại rít và nhai điếu xì gà, rồi ngơ ngác nhìn các lá bài.
- Xin lỗi - Anh chớp chớp mắt rồi dụi mẩu thuốc. - Đến lượt tôi hả?
- Đến lượt anh đấy.
Ván bài lại tiếp tục, những quân bài được ném ra, những tiếng thì thào, trao đổi, cười nói. Herb Thompson lún người sâu trong chiếc ghế và trông có vẻ không được khỏe.
Chuông điện thoại réo lên. Herb nhảy bật dậy chạy đến nhấc ống nghe.
- Herb! Tôi đã gọi, gọi mãi.
- Tôi không thể nhấc máy, vợ tôi không cho tôi nghe.
- Nhà anh có chuyện hả, Herb?
- Ý anh muốn nói chuyện gì cơ chứ?
- Khách đến chưa?
- Khỉ thật, phải, đến rồi...
- Các anh đang cười nói và chơi bài hả?
- Phải, đúng thế, nhưng chuyện đó có mắc mớ gì...
- Còn anh thì hút điếu xì gà mười xu chứ gì?
- Bố khỉ, phải, nhưng mà...
- Tuyệt - Giọng nói vang lên trong ống nghe vẻ ghen tỵ - Chắc là tuyệt lắm. Giá mà tôi có ở đó. Giá mà tôi không hay biết cái điều mà tôi vô tình đã biết. Tôi có biết bao mơ ước...
- Anh vẫn ổn chứ?
- Cho đến giờ thì vẫn ổn. Bây giờ tôi đang cố thủ trong bếp. Bức tường trước của ngôi nhà bị thổi sập rồi. Nhưng tôi đã có kế hoạch đối phó. Khí cửa bếp bị vỡ tôi sẽ rút xuống hầm. Nếu may mắn tôi có lẽ sẽ trụ được đến sáng. Nó sẽ phải xé toang toàn bộ ngôi nhà này ra thì mới bắt được tôi, nhưng căn hầm này khá chắc chắn. Tôi có một cái xẻng và tôi có thể đào sâu thêm...
Nghe như có nhiều giọng nói trên điện thoại.
- Cái gì thế? Có ai nữa thế? - Herb hỏi gặng, anh bỗng thấy ớn lạnh, rùng cả mình.
- Cái đó hả? - Giọng nói trong ống nghe đáp - Tiếng nói của các nạn nhân của nó đây mà, hàng chục ngàn người. Cả một danh sách dài. Cơn gió này là thế đấy, anh biết mà. Nó gồm rất nhiều những âm hồn của những người đã chết. Cơn gió giết chết họ, rút lấy linh hồn, trí tuệ của họ, để nhập vào bản thể của nó. Nó thu lấy tất cả những giọng nói của họ, và làm thành một giọng nói duy nhất. Thú vị đấy chứ, hả? Hàng triệu, hàng triệu người bị giết từ xưa đến giờ, họ bị giày vò, hành hạ, bị cuốn từ lục địa này sang lục địa khác trong những trận gió mùa và những cơn cuồng phong. Có lẽ tôi hơi quá thi vị trong cái lúc như thế này thì phải.
Trong ống nghe dội lại và rền lên những giọng nói, những tiếng la hét và những tiếng rên rỉ.
- Lại đây đi nào, Herb. - Cô vợ ngồi bên bàn chơi bài gọi với.
- Chính vì thế mà cơn gió này mỗi năm lại mỗi thông minh hơn, nó thu thập được thêm cho trí tuệ của nó hết cơ thể này đến cơ thể khác, hết cuộc đời này đến cuộc đời khác, hết cái chết này đến cái chết khác.
- Bọn em đang chờ anh đấy, Herb! - Cô vợ lại gọi.
- Mẹ kiếp! - Anh vặc lại nhưng nghe như rên rỉ - Chờ một tý có được không! - Rồi anh lại quay về với chiếc điện thoại.
- Allin, nếu anh cần tôi đến giúp, tôi sẽ đi ngay bây giờ.
- Đừng nghĩ đến chuyện đó. Đây là một trận quyết đấu sinh tử, anh chẳng mắc mớ gì đến nó đâu. Chà, tôi nên gác máy thì hơn. Cửa bếp xem ra yếu lắm rồi. Chắc tôi phải rút xuống hầm thôi.
- Gọi lại cho tôi nhé, được không?
- Có thể, nếu tôi gặp may. Nhưng tôi không nghĩ lần này tôi sẽ gặp may đâu. Lần đó tôi đã chuồn được và thoát thân ở Celebes, nhưng lần này thì chắc nó tóm được tôi mất. Hy vọng là tôi không làm phiền anh quá nhiều, Herb ạ.
- Anh chẳng làm phiền ai cả, mẹ kiếp. Gọi lại cho tôi nhé!
- Tôi sẽ cố...
Herb Thompson trở lại bàn chơi bài. Cô vợ nhìn chằm chằm vào anh.
- Allin thế nào rồi? Bạn anh ấy mà! - Cô ta hỏi - Anh ta không xỉn đấy chứ?
- Allin chưa bao giờ uống rượu cả. - Herb nổi sùng - Lẽ ra tôi nên đến đấy mới phải.
- Nhưng suốt sáu tuần lễ nay đêm nào anh ta cũng gọi, còn anh đã đến đấy ít nhất cũng mười bận rồi. Mà có chuyện gì xảy ra đâu cơ chứ!
- Anh ấy cần được giúp đỡ.
- Thì anh vừa mới đến, hai hôm trước đấy thôi. Anh không thể chạy theo anh ta mãi như thế được.
Họ ngừng chơi bài. Vào lúc mười giờ, cà phê được mang ra. Herb uống từng ngụm chậm chạp, mắt nhìn vào cái điện thoại. Anh thầm nghĩ, không biết Allin đã xuống hầm chưa.
Herb đến bên máy điện thoại, anh quay số.
- Xin lỗi quý khách - Tiếng máy tự động trả lời - đường dây này đang có sự cố. Xin quý khách gọi lại sau.
- Vậy là đến lượt đường dây điện thoại rồi! - Herb dập mạnh ống nghe kêu to. Quay người lại, anh chạy vào phòng, mở tủ lấy mũ và áo mưa ra.
- Xin thứ lỗi. Đừng giận tôi nhé! - Anh kêu lên với các vị khách và cô vợ đang sửng sốt với tách cà phê trên tay.
- Herb! - Cô ta gào to.
- Anh phải đến đó! - Anh đáp mà không quay đầu lại.
Có tiếng đập cửa mơ hồ, khẽ khàng ngoài cửa lớn. Ai nấy bỗng nhiên đều thấy căng thẳng bồn chồn.
- Ai thế nhỉ? - Cô vợ lắp bắp hỏi.
Tiếng đập cửa mơ hồ lại lặp lại. Herb vội chạy ra phòng khách rồi dừng ở đó vẻ cảnh giác.
Anh nghe thấy có tiếng cười khe khẽ.
- Quỷ bắt tôi đi - Anh giật mình khoan khoái và tỉnh trí lại - Tôi biết tiếng cười này mà. Đó là Allin. Vậy là cuối cùng anh ta đã lái xe đến đây. - Herb chép miệng
- Hình như anh ta có vài người bạn. Tiếng động nghe như có nhiều người...
Tiếng cười nghe rõ hơn. Anh mở cánh cửa lớn ra.
Ngoài hiên trống trơn, chẳng có ai cả.
Herb có vẻ không kinh ngạc, bộ mặt anh tỏ ra ranh mãnh. Rồi anh cười phá lên.
- Allin hả? Thôi đừng có đùa nữa! Vào đi nào! - Anh bật ngọn đèn ngoài cổng - Allin, anh ở đâu thế? Thôi đi nào!
Bỗng một cơn gió nhẹ chạm vào mặt anh.
Trong một thoáng, Herb thình lình cảm thấy lạnh toát cả xương sống. Anh bước ra ngoài hiên và khó nhọc nhìn xung quanh.
Cơn gió bất ngờ tóm lấy và giật tung cái áo mưa của anh ra, làm tóc anh rối tung cả lên. Rồi anh lại nghe thấy tiếng cười. Lần này tiếng cười to hơn, kéo dài hơn và lanh lảnh hơn. Cơn gió thình lình xoay vần quanh căn nhà, cùng một lúc nó thổi vào từ khắp mọi hướng, làm cho các cánh cửa và mái nhà kêu lên răng rắc. Rồi sau khi ào lên chưa đầy một phút, nó bỗng lặng đi cũng thình lình như lúc mới nổi lên. Tiếng cười cũng nhỏ dần.
Cơn gió hình như đã đi xa, nó rên rỉ trên những ngọn cây cao. Nó đã bay đi, về với biển khơi. Lặng dần, lặng dần.
Herb Thompson đứng bất động mà hồi lâu, trong người lạnh cóng. Rồi anh bước vào nhà, đóng cửa lại và tựa lưng vào đó, mắt nhắm nghiền.
- Có chuyện gì à...? - Cô vợ anh thì thào.