Dịch giả: Phước Lộc
Chương XXIII
Địch công hướng dẫn thuộc hạ đến trung tâm mê cung
Một khám phá khủng khiếp tại căn phòng bí mật

    
ột giờ sau, khu vườn của Thống đốc đã trở nên nhộn nhịp khác  thường.
Bộ đầu của tòa án có mặt khắp nơi. Một số dọn dẹp các lối đi trong vườn, những người khác lau chùi các đồ nội thất bên trong ngôi biệt thự cũ, những người còn lại khám phá phía sau khu vườn.
Địch công đang đứng trong sân lát đá trước cánh cổng đá dẫn vào mê cung. Ông đang hướng dẫn lần cuối cho lão Hồng, Mã Tông và Tào Can. Hai mươi bộ đầu tụ tập xung quanh họ.
- Ta không biết – Địch công cho biết – con đường này dài bao nhiêu. Theo tính toán của ta thì nó khá ngắn nhưng chúng ta không biết chắc về điều đó. Khi chúng ta đi bộ dọc theo con đường này, một bộ đầu sẽ tách khỏi nhóm sau mỗi 20 mét hoặc hơn. Anh ta sẽ đứng tại chỗ để anh có thể hét lên với người đàn ông đi phía trước hoặc phía sau. Ta không muốn bị lạc ở mê cung này.
Quay sang Mã Tông quan án nói thêm:
- Ngươi sẽ đi trước với ngọn giáo trong tay, ta không tin những câu chuyện về các cạm bẫy trong mê cung này. Nhưng nơi này đã bị bỏ hoang trong nhiều năm và động vật nguy hiểm có thể sống trong đây. Tất cả mọi người phải hết sức cẩn thận!
Sau đó, họ đi qua cánh cổng tò vò và bước vào mê cung.
Trong đường hầm tối mờ mờ, họ ngửi thấy mùi ẩm ướt của lá cây mục nát. Con đường rất hẹp nhưng hai người đàn ông có thể sánh vai đi cùng nhau. Hai bên đường cây trồng và đá tảng làm thành một bức tường không thể xuyên thủng. Có rất nhiều loại cây nhưng không phải là cây thông duy nhất trong tầm nhìn. Các cành cây gặp nhau ở trên cao, liên kết với nhau bởi các cụm dây leo thường rũ xuống thấp mà Địch công và Mã Tông phải cúi mình để vượt qua bên dưới. Các thân cây được bao phủ bởi những cây nấm lớn. Mã Tông chọc mũi giáo vào đó làm bật ra một đám mây bụi màu trắng.
- Hãy cẩn thận, Mã Tông – quan án cảnh báo anh ta – có thể có chất độc!
Tại ngã rẽ đầu tiên bên trái quan án dừng lại. Ông chỉ với một nụ cười mãn nguyện ba cây thông mọc cạnh nhau ngay đường cong.
- Đó là cột mốc đầu tiên của chúng ta! – ông nhận xét.
- Cẩn thận, đại nhân! Mã Tông hét lên.
Địch công nhanh chóng nhảy sang một bên.
Một con nhện lớn bằng bàn tay đàn ông rớt xuống đất đánh huỵch. Lông trên cơ thể nó màu vàng, mắt của nó ánh lên màu xanh lá cây chết chóc.
Mã Tông nghiền nát nó bằng cán giáo của mình.
Địch công thắt chặt khăn quàng cổ của mình.
- Ta không muốn có một anh bạn lông lá bám trên cổ của mình! - Ông nhận xét khô khốc.
Sau đó ông đi tiếp.
Con đường dường như rộng gấp đôi. Sau hai mươi mét hoặc hơn, nó hiện ra sắc nét về bên phải.
- Dừng lại – Địch công gọi Mã Tông – cột mốc tiếp theo của chúng ta!
Dọc theo con đường, bốn cây thông đứng thành một hàng.
- Tại đây – Địch công cho biết – chúng ta phải rời khỏi con đường bình thường và đi vào ngã rẽ bí mật. Hãy tìm kiếm khoảng trống giữa cây thông thứ hai và thứ ba.
Mã Tông chọc mũi giáo của mình vào những bụi cây dày. Đột nhiên anh nhảy lên và đẩy quan án trở lại.
Một cái lưỡi dài màu đỏ xuất hiện cùng với hai cái chân dài bò trên lá mục và biến mất nhanh chóng vào cái lỗ trên thân cây.
- Một nơi hiếu khách – Mã Tông gầm gừ - đó là loài bò sát không bao gồm trong bức tranh phong cảnh!
- Đó là lý do tại sao ta bảo ngươi nên mang xà cạp đi săn dày cho đôi chân của ngươi! - Địch công nhận xét – Quan sát tốt lắm!
Mã Tông ngồi xổm và quan sát chăm chú khoảng trống giữa các thân cây. Sau đó anh đứng thẳng lên và nói:
- Phải, có một con đường ở đây. Nhưng nó quá hẹp để một người đàn ông có thể vượt qua. Tôi sẽ đi trước và dùng dao chặt các cành cây mở đường.
Anh biến mất trong những tán lá rậm rạp. Địch công vén áo của mình gọn ghẽ và đi theo Mã Tông, lão Hồng và Tào Can đi sau quan án. Những bộ đầu lo lắng nhìn Phương đô đầu. Quơ thanh kiếm ngắn của mình, ông nói với những người lính:
- Đừng ngần ngại! Nếu có bất cứ con động vật hoang dã nào chúng ta sẽ chăm sóc chúng!
Con đường tắt chỉ dài hơn chục mét. Sau khi vượt qua những cành cây gai góc, họ bước ra con đường chính một lần nữa.
Bên trái và bên phải con đường biến mất sau một khúc quanh. Địch công lần đầu tiên đi về phía trái. Ông nhìn thấy một đoạn đường dài và thẳng phía trước.
Ông lắc đầu.
- Nó phải ở hướng ngược lại – ông nói – ta không nghĩ một đường tắt sẽ bao gồm cả con đường dài và thẳng.
Ông quay lại nơi họ bắt đầu nhìn thấy con đường. Sau khi đi về bên phải và qua một khúc quanh họ tìm thấy một con đường ngắn
- Chúng ta đã tìm thấy – Địch công thốt lên hào hứng. Ông chỉ vào bên trái và bên phải. Ba cây thông đứng ở một bên của con đường, hai cây đứng bên kia.
- Theo bức tranh của Thống đốc – Địch công nói với những người đồng hành – gian nhà ẩn phải gần đây. Ta giả thuyết rằng có một con đường nằm giữa hai cây thông. Ba cây đối diện dường như có mặt tại đó chỉ để làm cho tổng số cây sẽ là năm.
Mã Tông háo hức lao vào bụi cây lấp đầy khoảng trống giữa hai cây thông. Sau đó họ nghe anh chửi thề dữ dội.
Anh xuất hiện một lần nữa với đôi xà cạp dính đầy bùn.
- Không có gì ngoài một cái hồ nước đọng! – anh nói một cách ghê tởm.
Địch công cau mày.
- Có thể có một số con đường vòng quanh cái hồ này – ông sốt ruột nói – bây giờ hãy đi kiểm tra tất cả mọi thứ!
Phương đô đầu ra dấu cho các bộ đầu, họ dùng kiếm để chặt các bụi cây. Bờ hồ của cái hồ nước màu đen xuất hiện. Bong bóng vẫn nổi lên từ nơi Mã Tông ngã xuống. Mùi hôi gây ô nhiễm không khí.
Địch công cúi xuống và nhìn theo các nhánh cây nhô ra. Đột nhiên ông nhảy ngược lại.
Một cái đầu kỳ lạ nhô lên từ trong nước. Con mắt màu vàng của nó nhìn họ chằm chằm.
Mã Tông thở hổn hển và giơ cao ngọn giáo của mình. Tuy nhiên quan án đã dùng tay chặn anh ta lại.
Từ từ một con kỳ nhông khổng lồ bò ra khỏi hồ nước. Cơ thể nhầy nhụa của nó dài hơn hai mét. Nó bò dọc theo bờ hồ một cách nhanh chóng.
Tất cả đều cảm thấy sợ hãi.
- Tôi thích sáu tên Uigur hơn là con quái vật đó! - Mã Tông bùi ngùi nói.
Tuy nhiên, Địch công có vẻ rất hài lòng. Ông nói với sự mãn nguyện rõ rệt:
- Ta thường đọc trong các cuốn sách cổ nói về loại kỳ nhông khổng lồ. Đây là lần đầu tiên ta thực sự thấy một con.
Sau đó, ông xem xét kỹ lưỡng những gì thấy được của bờ hồ. Nó không hứa hẹn điều gì, chỉ có bùn phủ đầy trên đó. Địch công sau đó quan sát một lần nữa làn nước màu đen.
- Ngươi có tìm thấy đá ở đó? – ông đột nhiên nói với Mã Tông – rõ ràng tại đó phải có một cục đá đầu tiên bắt đầu cho một con đường bằng đá đi qua hồ.
Mã Tông nhét vạt áo vào thắt lưng. Những người khác theo gương của anh.
Anh bước lên một tảng đá phẳng và khám phá khu vực xung quanh bằng mũi giáo của mình.
- Đây là cục đá tiếp theo – anh la lên – nó ở phía trước bên trái!
Anh đẩy các cành cây thấp và thực hiện một bước về phía trước. Sau đó anh đột nhiên dừng lại. Địch công theo sát phía sau va chạm với anh ta. Quan án sẽ rơi xuống nước nếu Mã Tông không kịp thời chụp lấy.
Mã Tông lặng lẽ chỉ một nhánh cây bị gãy. Anh thì thầm vào tai Địch công:
- Nhánh cây đó bị gãy bởi bàn tay con người và cách đây không lâu. Hãy nhìn xem, lá vẫn chưa khô. Một người nào đó đã đi ngang qua đây ngày hôm qua, thưa đại nhân! Anh ta đã bị trượt chân trên tảng đá và khi cố gắng giữ thăng bằng đã nắm lấy nhánh cây này!
Địch công nhìn nhánh cây và gật đầu.
- Anh ta có thể ở khá gần nơi đây, chúng ta tốt hơn nên chuẩn bị cho một cuộc tấn công – ông thấp giọng trả lời.
Sau đó ông thông báo cho lão Hồng là người đứng gần ông nhất, lão Hồng tiếp tục thông báo cho Tào Can và Phương đô đầu.
- Tôi thích con người hơn con quái vật nhầy nhụa đó – Mã Tông lẩm bẩm.
Kiểm tra lại ngọn giáo trong tay, anh dẫn đầu đoàn người.
Cái hồ không phải là lớn, nhưng họ mất nhiều thời gian để vượt qua vì phải xác định vị trí của tảng đá tiếp theo. Một số tảng đá chìm dưới mặt nước. Một người nếu biết rõ cách bố trí các tảng đá có thể vượt qua chỉ trong vài phút.
Khi họ đã đứng trên mặt đất rắn, Mã Tông và Địch công cúi xuống. Quan án bỏ cây gậy nhỏ ông đang cầm trên tay.
Có một khoảng đất trống khá lớn, bị bao quanh bởi cây cối và những tảng đá to. Ở giữa là một căn phòng được xây bằng đá, dưới một cây tuyết tùng cao. Các cửa sổ đều đóng kín nhưng cánh cửa chính chỉ khép hờ.
Địch công chờ cho đến khi tất cả các bộ đầu đã vượt qua cái hồ và đứng trên sân. Sau đó ông thét lớn:
- Bao vây căn phòng!
Sau khi nói xong, ông nhảy về phía trước và chạy nhanh đến căn phòng đá tung cánh cửa chính Hai con dơi lớn từ trong vỗ cánh bay ra.
Quan án quay lại. Bộ đầu tỏa ra theo hình rẽ quạt và sục sạo tìm kiếm ở các bụi cây. Địch công lắc đầu:
- Không có ai ở đây – ông nói – hãy để Phương đô đầu và những thuộc hạ của ông ta tìm kiếm kỹ lưỡng toàn bộ khu vực này!
Sau đó, ông đi vào bên trong một lần nữa. Mã Tông cùng với lão Hồng và Tào Can theo sau. Mã Tông mở cánh cửa chớp.
Trong ánh sáng xanh mờ, Địch công thấy căn phòng trống trơn nhưng có một cái bàn bằng đá ở giữa phòng và một cái ghế dài bằng đá hoa cương dựa lưng vào bức tường phía sau. Tất cả mọi thứ được bao phủ bởi lớp bụi bẩn và nấm mốc.
Trên bàn có một cái hộp hình vuông rộng khoảng một tấc. Địch công cúi xuống. Ông lau bụi bẩn bám trên hộp bằng tay áo của mình. Chiếc hộp màu xanh lá cây làm bằng ngọc đổi màu, được chạm khắc rất đẹp với các con rồng và những đám mây.
Quan án cẩn thận mở nắp hộp. Ông lấy ra một cuộn nhỏ bọc trong một mảnh lụa đã phai màu.
Cầm nó trong tay ông nói với những người đồng hành bằng giọng trang nghiêm:
- Đây là di chúc của Thống đốc!
Địch công từ từ lấy nó ra khỏi bao. Ông trải cuộn giấy ra và đọc to lên:
- Đây là ước muốn cuối cùng và di chúc của Vũ Nam Thiên, thành viên của Học viện Hoàng Gia, cựu Thống đốc của ba tỉnh miền Đông, …
Gởi Đại nhân và các đồng nghiệp, anh đã giải được bí ẩn từ bức tranh của tôi và các anh đã thâm nhập được vào trái tim của mê cung, tôi xin được cúi mình thi lễ.
Hạt giống được gieo vào mùa xuân và gặt hái vào mùa thu. Khi hoàng hôn của cuộc đời đã đến, nhiệm vụ của một người đàn ông là nhìn lại và cân nhắc hành động của mình và cân nhắc những việc trong tương lai.
Tôi vẫn nghĩ rằng tôi đã đạt được thành công. Nhưng tôi đột nhiên nhận ra mình đã thất bại thảm hại. Tôi vẫn cố gắng để cải cách Quốc gia nhưng tôi đã thất bại trong việc cải cách đứa con trai Vũ Kỳ, máu và thịt của riêng tôi.
Vũ Kỳ là một người đàn ông bản chất xấu xa với những ham muốn quá mức. Tôi tiên đoán rằng sau khi tôi chết, sớm hay muộn nó sẽ mang lại sự sụp đổ cho chính bản thân nó. Tôi đã kết hôn một lần nữa để hoàn thành trách nhiệm của tôi đối với tổ tiên của tôi, để đảm bảo cho dòng họ không bị diệt vong khi Vũ Kỳ phải chết trong tù hoặc trên pháp trường.
Thượng đế ban ơn khi cuộc hôn nhân sinh ra đứa con thứ hai Vũ San, đứa con mà tôi có kỳ vọng lớn. Đó là nhiệm vụ của tôi để xem Vũ San tiếp tục phát triển thành công sau khi tôi chết.
Nếu tôi chia tài sản của mình bằng nhau cho hai đứa con trai Vũ Kỳ và Vũ San, tôi sẽ gây nguy hiểm cho đứa con út. Do đó, trên chiếc giường khi tôi hấp hối, tôi làm như sẽ để toàn bộ tài sản của mình cho Vũ Kỳ. Nhưng tại đây tôi viết ra ý định thực sự của tôi với con dấu và chữ ký của tôi và đúng theo pháp luật của nhà nước. Nếu Vũ Kỳ sửa đổi bản thân, nó và Vũ San mỗi người nhận được một nửa tài sản, nếu Vũ Kỳ vi phạm pháp luật, tất cả mọi thứ sẽ thuộc về Vũ San.
Tôi giấu trong bức tranh một di chúc viết tay có hiệu lực để cho Vũ Kỳ khám phá. Nếu nó thực hiện theo đúng di chúc này, tất cả sẽ tốt đẹp và Thượng đế đã thương xót gia đình tôi. Nhưng nếu Vũ Kỳ với bản tính độc ác của nó, sẽ phá huỷ di chúc và đem bức tranh ẩn chứa bí mật của tôi giao tận tay cho người vợ trẻ trung thành của tôi. Cho đến khi bạn, người đồng nghiệp khôn ngoan của tôi, đọc được ý nghĩa ẩn của nó và tìm thấy tài liệu này.
Tôi cầu xin Thượng đế toàn năng, khi bạn đọc tài liệu này bàn tay của Vũ Kỳ không dính máu. Nhưng nếu Vũ Kỳ đã phạm một tội ác đen tối thì tôi mong bạn có nghĩa vụ chuyển lời cầu xin của tôi đến các nhà chức trách có thẩm quyền.
Cầu xin Thượng đế phù hộ cho bạn, người đồng nghiệp khôn ngoan của tôi, và cầu xin Người thương xót gia đình tôi!
Ký và đóng dấu: Vũ Nam Thiên.
- Điều này khẳng định những gì chúng ta đã tìm được đến từng chi tiết! lão Hồng kêu lên.
Địch công lơ đãng gật đầu. Ông đắm mình trong suy nghĩ. Một tờ giấy dầy trang trí được cuộn lỏng lẽo cùng với di chúc rơi ra.
Sau đó, ông đọc to nội dung của nó:
- Vũ Nam Thiên, người không bao giờ biện hộ cho hành động của mình cũng như bản thân mình, bây giờ sau khi chết đi cúi mình cầu xin pháp luật có thể mở rộng lòng thương xót đối với đứa con trai cả Vũ Kỳ, người đã trở thành một tên tội phạm thông qua việc thiếu năng lực hướng dẫn của người cha già, người đã luôn yêu thương anh bất chấp lỗi lầm mà anh phạm phải.
Một sự im lặng ngự trị trong căn phòng sáng lờ mờ. Những âm thanh nghe được chỉ là tiếng của những bộ đầu bên ngoài.
Quan án từ từ cuộn lại tờ giấy. Chìm sâu trong cảm xúc ông nói chậm rãi:
- Vũ Đại nhân thực sự là một người đàn ông cao thượng.
Tào Can cào mặt bàn với móng tay của mình.
- Có một hình khắc ở đây! anh nhận xét.
Anh rút con dao nhỏ ra và bắt đầu cào các bụi bẩn. Lão Hồng và Mã Tông xúm vào phụ giúp. Dần dần một thiết kế hình tròn hiện ra.

 

Bản đồ mê cung của Thống đốc Vũ Nam Thiên

Địch công nghiêng người về phía trước.
- Đây – ông nói – là bản đồ của mê cung. Nhìn xem, con đường quanh co trong mê cung cách điệu thành bốn nhân vật trong truyền thuyết.  “ Ngôi nhà ảo ảnh”  đó là câu tương tự như câu ghi trên bức tranh phong cảnh. Đây là phát biểu quan trọng từ những suy nghĩ mà vị Thống đốc già đã rút ra sau khi ông từ chức. Một ảo tưởng trống rỗng!
- Con đường tắt cũng được thể hiện ở đây! - Tào Can háo hức nói – Vị trí các cây thông được thể hiện bằng những dấu chấm!
Địch công lại chăm chú nhìn vào bản đồ. Ông lần theo đường đi trên bản đồ bằng ngón tay trỏ.
- Một mê cung được thiết kế tài tình – ông kêu lên – Hãy nhìn xem, nếu một người đi vào mê cung bằng lối vào và luôn luôn rẽ phải tại các ngã ba, họ sẽ thoát ra sau khi đi hết mê cung. Và ngược lại, nếu xâm nhập mê cung bằng lối ra, điều tương tự sẽ xảy ra nếu người ta luôn luôn rẽ trái. Nhưng trừ ra ai biết được con đường tắt, còn lại đều không thể nào khám phá ra căn phòng ẩn này.
- Chúng ta phải có được sự cho phép của bà Vũ để làm sạch cái mê cung này, thưa đại nhân – lão Hồng nhận xét – Sau đó, nó sẽ trở thành điểm tham quan nổi tiếng của thị trấn này, được yêu thích như ngôi chùa và hồ sen!
Vào thời điểm đó, Phương đô đầu đến.
- Bất cứ ai, nếu có, đều đã rời khỏi đây trước khi chúng ta đến, thưa đại nhân! – ông báo cáo – Chúng tôi đã tìm kiếm tất cả các bụi cây nhưng không tìm thấy gì!
- Hãy cho thuộc hạ của ngươi kiểm tra các thân cây và ngọn cây – Địch công ra lệnh – Người lạ mặt ấy của chúng ta có thể ẩn mình ở đó.
Khi Phương đô đầu đi ra ngoài lần nữa, Địch công tò mò nhìn Tào Can. Tào Can ngồi xổm trên chiếc ghế dài rộng rãi và nhìn chăm chú vào lớp bụi bẩn của nó.
Anh lắc đầu và cho biết:
- Nếu tôi không lầm, thưa đại nhân, thì những đốm đen tại đây trông giống hệt như máu đã khô!
Địch công cảm thấy trái tim mình lạnh toát.
Ông nhanh chóng bước đến và cọ xát ngón tay mình vào vị trí mà Tào Can chỉ ra. Ông đi đến cửa sổ và nhìn ngón tay mình. Ông thấy một vết nhờn đỏ sẫm.
Quay lại Mã Tông ông ra lệnh cộc lốc:
- Nhìn dưới chiếc ghế đá hoa cương đó!
Mã Tông chọc ngọn giáo của mình vào khoảng tối dưới chiếc ghế. Một con cóc lớn nhảy ra.
Anh quỳ trên đầu gối và nhìn vào đó.
- Không có gì ngoài mạng nhện và bụi bẩn! – anh báo cáo.
Trong khi chờ đợi, Tào Can nhìn vào khoảng trống phía sau ghế và bức tường. Anh quay lại với khuôn mặt nhợt nhạt.
- Có một thi thể nằm phía sau chiếc ghế! anh run giọng nói.
Mã Tông nhảy lên chiếc ghế. Họ cùng nhau kéo lên cơ thể của một cô gái bị cắt xén. Cô hoàn toàn trần truồng và dính đầy máu khô với bùn. Nơi trước kia là cái đầu, bây giờ chỉ còn lại chiếc cổ bị cắt nham nhở.
Họ đặt vật khủng khiếp vừa tìm được lên chiếc ghế dài. Mã Tông nới lỏng khăn quàng cổ và nhét nó vào thắt lưng. Sau đó, anh đứng tại chỗ với đôi mắt ngập tràn sự kinh hãi.
Địch công cúi xuống phần còn lại của những gì trước đây là cơ thể một cô gái trẻ quyến rũ. Ông nhận thấy những vết thương xấu xí do dao gây ra dưới vú bên trái và những vết sẹo đã lành trên cánh tay. Ông lật thi thể lại. Vai và hông có những vết thương do bị đánh bằng roi.
Sau đó ông đứng thẳng lên và đôi mắt sáng rực vì giận dữ. Ông nói bằng giọng căng thẳng:
- Cô gái này đã bị giết chết mới ngày hôm qua, cơ thể đã cứng nhưng không có dấu hiệu bị phân hủy.
- Cô ta làm thế nào mà đến được đây? – Mã Tông kinh ngạc hỏi – Cô ta đã trần truồng khi vượt qua mê cung. Nhìn những vết trầy trên đùi cô do gai cào xước và chân của cô bị bao phủ bởi bùn trong hồ. Chính cô ta là người đã trượt chân trên tảng đá và khi cố gắng giữ thăng bằng đã bẻ gãy nhánh cây!
- Vấn đề quan trọng là người nào đã đưa cô ta đến đây! – quan án nói cộc lốc – Gọi Phương đô đầu!
Khi Phương đô đầu bước vào quan án ra lệnh:
- Bọc thi thể này trong áo choàng của ngươi, gọi các bộ đầu khác chặt vài nhánh cây để làm một cái cáng!
Phương đô đầu cởi áo choàng của mình và cúi xuống chiếc ghế dài.
Đột nhiên, ông thốt lên tiếng kêu khàn khàn. Ông nhìn chằm chằm vào thi thể với đôi mắt trợn trừng.
- Đây chính là Bạch Lan! – ông nghẹn ngào thốt lên.
Mọi người đều kêu lên cùng lúc.
Địch công giơ tay:
- Ngươi có chắc chắn không, Phương đô đầu? – ông lặng lẽ hỏi.
- Một lần khi nó mới bảy tuổi – Phương nức nở - nó đã bị bỏng cánh tay trái khi đun nước sôi. Ngài có biết là tôi quen thuộc với vết sẹo này như thế nào.
Ông chỉ tay vào một vết sẹo trắng làm hỏng đi vẻ đẹp quyến rũ của cánh tay. Sau đó ông ngã lăn ra đất và khóc nức nở tưởng chừng như trái tim bị phá vỡ.
Địch công khoanh tay trong tay áo rộng của mình. Đôi lông mày rậm của ông cau lại trong lúc đăm chiêu suy nghĩ.
Đột nhiên ông quay lại hỏi lão Hồng:
- Chấp sự, ông đã tìm ra bà Lý sống ở đâu?
Lão Hồng âm thầm chỉ vào thân hình nằm sóng soài của Phương đô đầu.
Địch công đặt tay lên vai Phương đô đầu.
- Nhà của bà Lý ở đâu? – ông căng thẳng hỏi.
Không nhìn lên Phương trả lời:
- Sáng nay tôi sai Hắc Lan đi và tìm kiếm nó.
Địch công quay lại nhanh như chớp. Ông kéo Mã Tông lại gần và thì thầm điều gì đó vào tai anh.
Mã Tông vội vã rời khỏi phòng mà không nói một lời.