Dịch giả: Nguyễn Mạnh Cường
Chương 55

    
ây là lần thứ ba trong hai tuần tôi phải chứng kiến cảnh tượng giết người kép rùng rợn.
McBride đưa chúng tôi lên tầng hai, qua một cánh cổng vắng vẻ, kỳ dị, không có người qua lại, đến một phòng vệ sinh nam bị chắn lối bởi một hàng rào cảnh sát và dây bảo vệ hiện trường.
- Nhà vệ sinh công cộng – Raleigh nói với tôi – Hắn ngày càng trở nên bẩn thỉu.
Lần này tôi không phải mục kích tử thi, không khám phá ra điều gì khủng khiếp. Xác các nạn nhân đã được chuyển đến nhà xác từ lâu. Chỗ những cái xác bây giờ là các hình vẽ bằng phấn và dây bảo vệ hiện trường; những bức hình đen trắng chụp cảnh giết người được dán lên tường.
Tôi có thể hình dung điều gì đã xảy ra, thấy chú rể bị giết chết trước như thế nào, máu anh ta làm vấy bẩn bức tường phía sau, gã râu đỏ chờ đợi để làm cô dâu kinh ngạc khi bước vào, sau đó chuyển xác cô ta đặt vào giữa háng chồng để làm ô uế cô ta.
- Làm thế nào mà họ lại bị kết thúc ở đây, ngay giữa đám cưới của mình nhỉ? – Raleigh hỏi.
McBride chỉ vào một bức ảnh chụp hiện trường vụ án dính trên tường.
- Chúng tôi tìm thấy một đầu mẩu thuốc lá hút dở cạnh xác James Voskuhl, điều này cho thấy anh ta vào đây để hít một hơi.
Suy đoán của tôi là cô dâu vào đây để hút cùng chồng.
- Thế không ai nhìn thấy gì ư? Họ không đi cùng ai lúc rời phòng tiếp khách à?
McBride lắc đầu.
Tôi lại cảm thấy một cơn giận dữ âm ỉ như hai lần trước. Tôi ghét tên sát nhân, cái gã hoang tưởng này, sau mỗi lần hắn hành động, tôi lại càng ghét hắn hơn.
- Tình hình bảo vệ đêm đó thế nào?
McBride nhún vai:
- Tất cả các cửa trừ cổng chính đều đóng. Có một bảo vệ bàn trước. Khách khứa đều đến cùng một lúc. Có hai bảo vệ trực khu vực xung quanh, nhưng họ thường thích thoải mái trong những dịp như thế này.
- Tôi thấy quanh đấy có rất nhiều camera – Raleigh nhấn mạnh. Hẳn phải có vài cuốn băng ghi hình chứ.
- Tôi cũng hy vọng thế – McBride nói. Tôi sẽ giới thiệu hai người với Sharp, trưởng nhóm bảo vệ ở đây. Chúng ta sẽ kiểm tra vấn đề này ngay bây giờ.
Andrew Sharp là một người đàn ông chỉn chu và rắn rỏi với cái cằm vuông và cặp môi mỏng nhợt nhạt. Trông anh ta có vẻ hoảng sợ. Mới ngày hôm qua, công việc của anh ta hoàn toàn nhàn hạ, nhưng bây giờ quanh anh ta toàn là cảnh sát và FBI.
Việc giải thích lại sự việc cho hai cảnh sát xa lạ đến từ San Francisco không làm công việc tiến triển hơn.
Anh ta đưa chúng tôi vào văn phòng, gẩy một điếu Marlboro Light ra khỏi bao và nhìn Raleigh.
- Tôi đã ngồi làm việc với giám đốc điều hành khoảng 8 phút.
Chúng tôi thậm chí không ngần ngại ngồi xuống. Tôi hỏi:
- Các bảo vệ của anh có thấy ai lạ không?
- Có đến 300 khách cơ, thưa bà thanh tra. Tất cả đều vào qua lối cổng chính. Nhân viên của tôi thường không can thiệp trừ khi cần kiểm tra để tránh không cho những người uống quá chén lại gần khu vực trưng bày.
- Vậy tại sao hắn thoát ra được?
Sharp xoay người trên ghế, chỉ vào một khu bảo tàng lớn:
- Cả lối cửa chính mà các bạn vừa đi vào lẫn lối nhỏ mà chúng tôi để mở ở sau hành lang đều dẫn tới Lake Walk, ở đó có tiệm cà phê mở suốt mùa hè. Thường thì lối nhỏ này bị khóa nhưng hai gia đình lại muốn để mở.
- Hai phát súng nổ – Tôi nói – Vậy mà không ai nghe thấy gì sao?
- Đây là một đám đông thượng lưu. Chẳng nhẽ chị nghĩ họ muốn thấy bảo vệ của chúng tôi luẩn quẩn xung quanh? Chúng tôi chỉ để hai hoặc ba người để đảm bảo cho những vị khách quá khích không lại gần khu vực bị cấm. Chẳng lẽ tôi phải cắt cử người bảo vệ khu hành lang đi xuống nhà vệ sinh? Người ta có thể trộm cắp gì ở đấy chứ, giấy toa lét à?
- Camera theo dõi thì sao? – Raleigh hỏi.
- Đương nhiên, chúng tôi giám sát tất cả các phòng triển lãm. Các cửa chính… một máy trong hội trường lớn. Nhưng không có máy quay trong hành lang nơi xảy ra vụ bắn. Trong nhà vệ sinh cũng không có. Dù sao thì trong lúc chúng ta đang chuyện phiếm ở đây, cảnh sát cũng đang cùng gia đình nạn nhân kiểm tra lại băng ghi hình. Cái nhiệm vụ chết tiệt này sẽ dễ hơn rất nhiều nếu chúng ta biết mình đang tìm ai.
Tôi tìm trong vali và lấy ra bức vẽ phác chân dung một khuôn mặt gầy với cái cằm nhô ra, tóc chải về đằng sau và bộ râu hơi giống râu dê.
- Sao ta không bắt đầu với tên này.

Truyện Kẻ đầu tiên phải chết Nội dung Phần mở đầu Phần I – David và Melanie
Chương 1
Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 & 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Phần II - Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Phần III – Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Phần IV - Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 & 126 Phần kết