Hồi 18
Muôn mối tơ tình rối tấc lòng!

    
ông Phương Huệ ra khỏi khu rừng một đỗi, quả nhiên thấy một nấm đất mới, chu vi độ ba trượng. Đông Phương Huệ buồn bã nói:
- Đây là nơi vùi sâu hài cốt của Chí ca của ta?
Niềm cảm xúc tràn dâng tận cổ, nàng gục đầu lên nấm mộ rên rỉ:
- Chí ca, chỉ mấy ngày xa cách nào ngờ phải vĩnh biệt muôn đời. Trời ơi! Mối hận tình này muôn thưở nào nguôi... Chí ca, Chí ca chàng có nghe tiếng gọi của em không...?
Những lời nỉ non ai oán hòa theo cơn gió thoảng, ai nghe mà không cảm động, mủi lòng! Rồi trong tiếng oán thán ấy hòa lẫn giọng chua chát căm hờn:
- Chí ca, chúng ta đã thề sống chết có nhau! Chàng ôi, chàng đã vội chết mà không để em thấy mặt, và thể xác chàng đau thương đến mực nào! Em nguyện vì chàng khi trả xong mối hận này, chàng hãy đợi em, chàng ôi!...
Dứt tiếng nói, nàng vùng dậy lấy hết sức vươn hai tay ra đào xới nấm mồ... Một tấc... năm tấc rồi một thước. Không bao lâu lần lượt năm.. bảy cái tử thi nằm ngốn ngang trước mặt. Nàng lần lượt lật lên xem từng thể xác một. Mỗi cái tử thi đều nám đen, hoặc chết lạnh. Sau cùng nàng gặp được thi hài Hoàng Thượng Chí, mặt mày tươi tỉnh, tứ chi vẫn hồng hào, tựa hồ như lúc chàng còn sống, chỉ thiếu hơi thở, mà thôi.
Nàng phủ phục bên thi hài Hoàng Thượng Chí đưa tay phủi nhẹ những lớp bụi bám trên mặt chàng, đôi mắt nàng tuôn ra hai hàng lệ, lã chã rơi trên mặt chàng, đỏ hồng, không phải những dòng nước mắt, mà là máu, vì nước mắt đã cạn khô.
- Chí ca, Chí ca làm sao chẳng trả lời em, Chí ca, Chỉ ca...? Chàng có biết lòng em đang khổ sở đến bực nào không? Với tấm thân này em đã gửi trọn nơi chàng? Chàng hãy trả lời đi?... Chí ca có biết chăng? Em là phận gái chỉ có quyền yêu một lần, em yêu chàng là người thứ nhất, người đã ngự trị tấm lòng em, chàng cỏ biết chăng? Và hồn chàng có linh thiêng chứng chiếu. Từ xưa nay, chàng có tiếng là người rất ghét nữ nhân, nhưng em xin chàng đừng ghét em! Chí ca, lúc trước chàng cùng em ở trước Quỷ bảo trên phiến đá kết nghĩa đệ huynh, chàng đã nhận lời và công nhận em là người em trai duy nhứt, sống chết chẳng lìa. Hiện giờ cõi đời cách biệt, thì ai có biết dược những lời thở than của em!
- Chí ca, em rất hối hận là không cho chàng biết rõ em là phận liễu bô, vì em sợ mất Chí ca,... em sợ mất chàng,... mối thù này em sẽ trả bất cứ bằng giá nào!
Những lời nghẹn ngào tức tưởi, mỗi câu suối lệ tuôn trào chứng tỏ sự đau đớn vô ngần của người nhi nữ, với mối tình đầu.
Hoàng Thượng Chí nằm yên trên mảnh gỗ, tựa như người đang ngủ mê man, vẻ mặt im lặng không lay động. Đông Phương Huệ không còn suy nghĩ gì nữa ôm chặt thi hài của Hoàng Thượng Chí đôi môi mấp máy cúi xuống hôn trên vừng trát rộng, lạnh băng của chàng, rên rỉ nói:
- Chí ca, em có ảo tưởng một ngày nào đó sẽ dắt tay đi trên đoạn đường đời vạn dặm, để nói những lời tha thiết yêu đương, nhưng hiện nay... ý nguyện không thành, có lẽ nào... chàng lại tái sinh em vẫn giữ mối tình chung thủy.
Nàng cúi xuống bế xốc thi hài Hoàng Thượng Chí lên, bước từng bước một ra khỏi ngôi huyệt, và đặt thi hài trên phiến đá phẳng và chọn một khoảnh đất cao ráo để an táng Hoàng Thượng Chí. Nàng cất tiếng âu sầu than thở:
- Đây là nơi an nghỉ cuối cùng, với mảnh đất này chắc chàng mãn nguyện.
Than thở âu sầu, bóng nàng đưa tay lên tháo cây trâm búi tóc để xõa ra mái tóc huyền óng ả rũ xuống đôi bờ vai thon nhỏ gương mặt hồng hào đẹp như một vị Đại la thần tiên giáng thế. Kế đó nàng cởi chiếc áo choàng để lộ ra ruột tấm thân ngà ngọc, lồng trong chiếc áo lót mỏng như gương:
- Chí ca, Chí ca có thấy chăng? Thân hình của Huệ đệ, vong hồn chàng có linh hãy nhìn xem tấm thân này. Tại sao chàng nhắm mắt mãi mãi, Chí ca, chỉ nghe tên tục của Huệ đệ, làm sao mường tượng được Huệ đệ là phận gái? Trước mắt chàng Huệ đệ là phận gái, tấm thân xử nữ đồng trinh đã đứng trước chàng... Chí ca, cái tên tiểu hóa tử Đông Phương Huệ từ đây em sẽ để nguyên vẹn thân gái, mà không cải trang đổi dạng trên chốn giang hồ nữa, để nguyên hình cô gái mà tìm kẻ cừu nhân báo thù cho chàng... Em sẽ tầm nã tên Thiên Tề giáo chủ để rửa hận bất cứ bằng giá nào, và trên chốn giang hồ có ai biết cậu trai Đông Phương Huệ nữa! Đây là lần thứ nhất, cũng là một chuyện quá dễ dàng để em hành sự... Em sẽ thay họ đổi tên là gì nhỉ? Phải rồi em sẽ chọn cái tên "Vị vong nhân"! Vị vong nhân, em vì chàng mả trở thành Vị vong nhân.
Trong lúc bi thương khổ sở, nàng đã đào bới xong một ngôi huyệt, trên ba trượng châu vi. Nàng chia hai ngôi mộ, một để chôn Hoàng Thượng Chí còn một để dành lại cho mình. Nàng nói lầm bầm:
- Chí ca! Chàng nghỉ một bên, thiếp một bên...
Nàng nhìn chăm chú vào thể xác Hoàng Thượng Chí đôi mắt đứng tròng. Sau cùng nàng nghĩ:
- Cải gương mặt đáng thương đáng mến, thời gian trong khoảnh khắc sẽ trở thành một bộ xương khô.
Mặt trời sắp lặn, phản chiếu những tia nắng vàng yếu ớt, báo hiệu màn đêm sắp đến.
Nàng đứng tần ngần trước tử thi Hoàng Thượng Chí nhìn lần cuối cùng trước khi phủ đất, đắp một nấm mồ, nàng nghĩ nếu việc báo thù xong, thì nơi đây sẽ là song mộ của hai người.
- Chí ca, hồn linh chàng đừng sợ sự lẻ loi, không lâu đâu, em sẽ đến tìm chàng và vĩnh viễn từ giã cõi đời để bầu bạn với chàng trong cõi u minh!
Phút chốc Đông Phương Huệ đã đắp xong ngôi mộ mới, lựa một tấm đá bằng phẳng tạo ra một tấm mộ bia, dùng chỉ lực kim cang khắc vào phiến đá:
"Đây là nơi an giấc ngàn thu của Đông Phương Huệ và Hoàng Thượng Chí"
Nàng cười lên thê thảm. Ánh sáng chiều đã tắt hẳn, màn đêm bao trùm cả vạn vật, tạo nên mọt phong cảnh lặng lẽ âm u.
Đông Phương Huệ quỳ trước ngôi mộ, đôi mắt ràn rụa hai hàng lệ máu. Và khấn thầm:
- Chí ca hãy quên đi, hồn chàng có linh xin chứng chiếu, phò hộ cho Huệ đệ của chàng sớm báo được thù, rồi em sẽ thực hiện cái ý nguyện, tuy sống không được đồng sàng, thì thác sẽ đồng chung một phần mộ.
Khấn nguyện xong nàng đứng dậy ngâm một câu thơ tuyệt tình nghe ảo não:
"Vạn trượng tơ tình kỹ đốn đoạn.
Mạc giao không sơn khấp Đỗ quyên"
Tạm dịch:
"Tơ tình muôn đoạn đứt rồi
Trách chi núi lạnh không sầu Đỗ quyên"
- Chí ca, Chí ca từ nay thôi nhé!
Đông Phương Huệ phóng mình đi trong đêm tối.
Hôm sau vào giờ Ngọ trước nấm mồ của Hoàng Thượng Chí, có xuất hiện hai người phụ nữ bí mật. Cả hai đều che mặt bằng vuông lụa mỏng, nhìn qua bóng dáng thì rõ ra một thiếu phụ và một cô gái nhỏ...
Cô gái bỗng nhiên mở miệng nói:
- Mẹ, Đông Phương Huệ là một cô gái si tình quá mức, cô ả đã dám khắc tên mình cùng với Lãnh Diện nhân Hoàng Thượng Chí trên một tấm mộ bia, với dụng ý gì hở mẹ?
Người thiếu phụ nói:
- Nàng chuẩn bị sau khi báo thù cho Hoàng Thượng Chí tự tử tại đây! Bởi vì sống họ chẳng đồng sàng thì tâm sự của cô nàng muốn lúc chết phải cùng chung một phần mộ.
Cô gái lấy làm lạ hỏi vặn:
- Mẹ, tại sao mẹ không nói cho cô ả biết?
Người thiếu phụ cất giọng nghiêm trang nói:
- Không được! Không thể nào được! Vì cái bi kịch xảy ra trước mắt dễ gì cảm hóa được cô nàng. Nếu ta ra mặt báo cho cô nàng rõ, thì hậu quả sẽ không lường được, lúc ấy biết liệu làm sao?
Cô gái ngạc nhiên hỏi:
- Nếu vậy mẹ để yên cho cô ả nuôi chí báo thù sao, rồi câu chuyện sẽ xảy ra thế nào?
Người thiếu phụ nói:
- Con ạ! Cô ả không thể nào hoàn thành được ý chí trả thù!?
Cô gái hỏi:
- Tại sao vậy?
Bà mẹ trả lời:
- Vì thân pháp của cô ả, trước mắt chúng ta chỉ là hạt bụi trên giang hồ, thì sự báo thù chỉ là bộ óc giàu tưởng tượng của trẻ con, trừ phi cô ả trở về nhà luyện tập học hỏi thêm những tuyệt kỹ khinh công trên nghề võ. Nếu cô ả trở về nhà, thì sẽ không bao giờ cô ả được ra đi một lần thứ hai nữa...
Cô gái há hốc mồm hỏi:
- Tại sao vậy hở mẹ?
Người thiếu nữ mỉm cười đáp:
- Có gì đâu! Tại lúc trước cô ả lén trốn nhà ra đi, sau khi về nhà phụ thân nó đâu chịu cho ra khỏi ngưỡng cửa nữa!
Cô gái lo ngại nói:
- Con lo sợ cho cô ả khi về nhà gặp lắm sự bực mình và nỗi khắt khe của phụ thân thì không thể nào tránh khỏi những chuyện rắc rối xảy ra!
Người thiếu phụ nói:
- Ta hy vọng việc này chẳng bao giờ xảy ra!
Cô gái nói:
- Tại sao mẹ dám hy vọng? Nếu cô ả nổi cuồng lên thì làm thế nào?
Người thiếu phụ nói:
- Chẳng có sự gì đáng kể xảy ra.
Cô gái lại hỏi:
- Tại sao mẹ dám quả quyết được?
Người thiếu phụ nghiêm trang nói:
- Mẹ biết rõ cái bi kịch này, sớm muộn gì cũng xảy ra!
Cô gái lắc đầu nghi ngờ, đột nhiên cất tiếng nói nghẹn ngào:
- Mẹ đã biết rõ như thế, chắc mẹ có ý kiến về vụ này?
Thiếu phụ đáp:
- Đó là điều dĩ nhiên?
Cô gái lại hỏi, giọng mơ màng:
- Con không biết tí gì về lai lịch của Hoàng Thượng Chí và Đông Phương Huệ. Con muốn hiểu sơ qua.
- Không nên đâu con ạ! Sau này mẹ sẽ kể rõ cho con nghe.
Lời nói của thiếu phụ chứa đầy buồn thảm. Cô gái lấy làm bất mãn không biết vì sao mẹ cô lại giữ bí mật lai lịch cửa hai người này, cho nên im lặng không nói gì nữa và đứng trầm làng trước ngôi mộ.
Thiếu phụ đột nhiên bảo:
- Con ạ! Hãy bốc ngôi mộ này lên.
- Mẹ ơi, làm như vậy con sợ lắm!
- Sợ cái gì?
Cô gái trầm ngâm nghĩ ngợi, đoạn hỏi:
- Nếu như trường hợp gã không sống dậy, và ngủ triền miên thì làm thế nào?
Người thiếu phụ nghe qua lòng rúng động, nhưng cố dằn xuống tiếng nấc nghẹn ngào nói:
- Chẳng phải vậy đâu! Với môn cổ học kỳ diệu "Qui Tức đại pháp" chẳng bao giờ nhầm lẫn được!
Cô gái điềm đạm trả lời:
- Theo con thấy làm việc này là một chuyện nguy hiểm quá sức.
Người mẹ nghiêm trang nới:
- Ta há chẳng biết như vậy hay sao? Nhưng ta đã cố tình cứu nó, hậu quả sẽ ra sao thì ra. Câu chuyện ta đã chôn chặt mười nay tận đáy lòng, cố gắng nhịn nhục khổ tâm, chẳng lẽ lại buông trôi theo dòng nước?
Cô gái cau mày nói trong uất nghẹn và trách móc:
- Mẹ nói với con lại dùng toàn lời cao xa quá làm sao con hiểu được!
Người thiếu phụ im lặng trong giấy phút đoạn nói:
- Sự tình gì sẽ có ngày con hiểu, hiện tại nếu nói cho con nghe chỉ có hại chớ không lợi ích gì!
Cô gái vụt hỏi:
- Mẹ, tại sao gã họ Hoàng?
- Họ Hoàng là họ Hoàng chứ còn sao nữa...
Cô gái lấy làm lạ lại nói:
- Có lẽ là bọn Nhân trung chi long... hay chính gã họ Hoàng này là Nhơn trung chi long?
Người thiếu phụ bực bội nói:
- Con ạ! Con chú ý tới Hoàng Thượng Chí để làm gì?
Cô gái cúi đầu yên lặng. Người thiếu phụ xắn đôi tay áo sắp sửa bới đất, và nói:
- Mẹ không thể yên tâm được, nếu con để tình cảm của mình nghiêng hẳn về gã họ Hoàng. Con ạ! Mẹ chẳng bao giờ muốn thế, và không thể nào được yên tâm khi con chú ý đến gã! Mẹ không muốn con hỏi tại sao, vì lý do gì? Sau này tự nhiên con sẽ rõ, hiện tại mẹ bảo con nhất nhất phải nghe lời. Không được cưỡng lại dù một sự cỏn con!
Thiếu phụ nói xong bủa ra song chưởng ấn xuống mộ phần, bao nhiêu đất cát như khói bay vần vũ. Đất cát bị bốc sạch lộ ra mặt tấm đá bằng phẳng mà thi hài Hoàng Thượng Chí được đặt nằm trên đấy, vẻ mặt vẫn tươi vui tựa hồ như một người nằm ngủ say sưa và triền miên trong giấc mộng.
Người thiếu phụ bảo to:
- Tiểu nhi, hãy mang thì hài gã lên.
Cô gái lúng túng và lắp bắp đáp:
- Mẹ! Con không dám đâu!...
- Tại sao? Chuyện gì không dám?...
- Vì vì con không dám ôm gã lên, con sợ... con sợ lắm...
Người thiếu phụ lại nói:
- Trước đây chẳng lâu, lúc gã thọ thương ngươi không bồng bế hắn sao!
Cô gái lật đật dang ra xa ngôi huyệt, vì cô nàng nhất định không chịu vác xác Hoàng Thượng Chí.
Tại sao vậy?
Nàng sợ ư? Không đúng hẳn! Nguyên nhân là mẹ của nàng cấm đoán không cho nàng yêu gã hay tưởng mơ một tí gì về Hoàng Thượng Chí. Do đó nàng sợ sự đụng chạm của cơ thể hai người sẽ xảy ra vọng động.
Người thiếu phụ chẳng nói gì chỉ à một tiếng rồi lập tức đi đắp miệng ngôi mộ, cúi xuống bế xốc Hoàng Thượng Chí lên, và đặt cái tử thi nằm trên mặt đá bằng phẳng, sau rốt mới ngó vào cô gái nghiêm giọng bảo:
- Con hãy vun đắp và lấp đất cho ngôi huyệt mộ này in hình như cũ.
Cô gái ngạc nhiên:
-Vì sao hở mẹ..?
Người thiếu phụ đáp nhanh, không nghĩ ngợi:
- Đông Phương Huệ, cô gái này sớm muộn gì cũng trở lại viếng mộ phần, thì chúng ta không nên để mất dấu vết cũ.
Cô gái bỗng nhiên hỏi:
- Mẹ à, thoảng như ngày sau Hoàng Thượng Chí xuất hiện trên chốn giang hồ, có thể...
Người thiếu phụ ngắt lời:
- Mọi việc ta đã an bài, ôi chao! Còn một chuyện nữa con ạ! Ta đã tính sai một chuyện.
- Mẹ! Chuyện gì thế?
Người thiếu phụ đáp với giọng lạnh lùng:
- Ta đã quên không cản trở, Đông Phương Huệ về nhà. Nếu cô ả về nhà thì...
- Thi xảy ra chuyện nguy hiểm lắm ư?
Thiếu phụ lắc đầu buồn bã nói:
- Ta mắc bận suy nghĩ đến một việc lớn... mà quên một việc là dùng biện pháp cản trở không cho Đông Phương Huệ về nhà.
Cô gái nghe mẹ nói những lời mơ hồ không rõ rệt, như cố giấu giếm một chuyện gì, nhất là thân thế của Đông Phương Huệ lại quá mù mờ. Tuy nghĩ vậy nhưng vẫn lặng lẽ, dùng chưởng phong lấp xong xuôi phần mộ như cũ.
Người thiếu phụ mang thi hài Hoàng Thượng Chí đặt ngay trên phiến đả phẳng, có phần chiếu ánh nắng mặt trời. Hai mẹ con ngồi một bên để quan sát sự động tĩnh trên gương mặt Hoàng Thượng Chí.
Ánh sáng ban mai đã đem lại nguồn sinh lực cho vạn vật, hai mẹ con ngồi dưới ánh nắng trông chờ hy vọng, từ giờ Thìn đến giờ Ngọ, mà thể xác của Hoàng Thượng Chí vẫn nằm yên bất động, không còn một tia hy vọng nào là chàng trai này sống dậy.
Người thiếu phụ ngồi yên chẳng nói, nhưng gan ruột đã rối bời.
Lúc bấy giờ bỗng nghe có tiếng xé không gian từ xa đưa lại. Hai mẹ con cô gái lập tức đứng dậy quét mắt nhìn quanh, thấy một số người ẩn hiện. Và hướng vào chót núi chạy lên. Đi đầu là một cô gái tay cầm thanh kiếm, chạy như bay, phía sau là năm người mặc áo bào đen đuổi theo rất gấp. Người thiếu phụ cả sợ lập tức cúi xuống ôm chặt thể xác Hoàng Thượng Chí đứng dậy bảo nhanh:
- Chúng ta hãy tạm lánh thân trong chốc lát.
Hai mẹ con người thiếu phụ và cả tử thi Hoàng Thượng Chí được núp sau phiến đá to.
Người thiếu nữ lạ bị nhóm năm người này rượt theo sấp ngang mặt, thiếu nữ tựa hồ như sức lực dã yếu đuối, bị năm người lướt qua khỏi mặt, và tất cả đều dừng lại, sắp sửa ra tay hạ sát cô gái lạ.
Trong nhóm năm người có một ông lão đầu tóc rối bời, râu ria quăn quýt chứng tỏ ông này là thủ lĩnh của nhóm này. Bốn người còn lại đều mặc y phục đen, người nào thân hình trông cũng vạm vỡ và hung bạo.
Nhìn sang cô gái, thoáng thấy cô ta là một tuyệt sắc giai nhân mặt hoa da ngọc cốt cách phi phàm, hiềm vì trạng thái của nàng lúc bấy giờ, mắt ủ mày châu, tóc tai rối cuộn, tỏ ra tâm thần và thân xác đang đau khổ vô biên. Bỗng nghe tiếng lão già quát lên inh ỏi:
- Hay cho con ma đầu! Giữa lúc thanh thiên bạch nhật mà người dám đến Liên Hoàn Thao do thám, thật là gan góc vô cùng, ngươi không làm thế nào tránh khỏi chết, trừ phi ngươi biết độn thổ, đằng vân...
Tiếng quát của lão to như chớp giật sấm rền, và thuận tay lão đưa ra ba chiêu thế vô cùng ác độc, làm cho thiếu nữ chân tay cả loạn.
Bốn đại hán kia chia ra bốn hướng, vây hãm thiếu nữ, phòng bị cô gái thoát thân.
Cô gái rít lên căm hờn:
- Ác tặc! Cô nương sẽ liều mạng cùng ngươi!
Thiếu nữ la lên một tiếng lớn vung kiếm ra phạt mạnh vào thân mình lão già cầm đầu, lão ta hoảng kinh nhảy lùi ba bốn trượng. Trong hoàn cạnh thập từ nhất sanh thiếu nữ không còn nghĩ gì nữa, chỉ biết vung gươm múa lên như vũ bão để tự vệ trước khi chết.
Lão già cầm đầu nhóm này mở miệng cười nham nhở, đôi tay đẩy ra chưởng phong vùn vụt liên liếp tám chín chưởng như phá núi, phát rừng, tiếng chưởng phong kêu ù ù đánh vào đối phương.
Ai cũng tưởng thân minh nàng sẽ nát vụn. Nhưng cô gái chỉ nhảy lùi ra sau bảy, tám trượng để tránh luồng chưởng phong quái ác. Bị chưởng lực áp bức làm cho thân mình lảo đảo qụy xuống đất miệng thổ ra hai, ba búng máu tươi. Nàng oán hận đến cùng cực hét to:
- Cô nương có chết cũng biến thành quỷ mà trả mỗi thù này!
Lão già đầu đảng cất tiếng cười hăng hắc:
- Vậy thì lão phu sẽ biến ngươi thành lệ quỷ.
Lão nói xong bước lên hai bước toan quật chết cô gái.
Sau phiến đá to, người thiếu phụ quan sát từ đầu đến cuối day qua bảo nhỏ cô con gái:
- Năm người này sẽ chết hết, không còn sống một người!
Cô con gái lấy làm ngạc nhiên hỏi:
- Sẽ chết cả năm người ư?
Thiếu phụ mỉm cười bảo:
- Đúng đấy con ạ!
Cô gái lấy làm quái dị hỏi tiếp:
- Tại sao hở mẹ?
- Con đừng hỏi, sẽ có phương pháp diệt chúng nó!
Người con gái đã ngạc nhiên hỏi lại, lạ lùng cho mẹ mình, không rõ bà muốn ám chỉ ai nên hỏi:
- Chúng nó có phải là...
Người thiếu phụ ngắt lời:
- Hãy im, ra ngoài mau...
Lão già đầu đảng đã đứng trước mặt cô gái, đôi tay đưa ra song chưởng, nặng muôn cân bổ xuống xương sọ của cô gái.
- Dừng tay!
Tiếng hét như sấm nổ, tiếp theo là một bóng người bước ra, làm cho bọn năm người rúng động.
Lão già đầu đảng, thối lui mấy bước và thâu hồi thế chưởng.
Lão ngẫm nghĩ:
- Người này chưa đưa ra chưởng lực, nội một ngọn gió của thân mình gã cũng lạnh lùng. Thủ pháp gì mà thần khốc quỷ mạc như vậy, hiềm vì mặt mày bị che khuất nên không rõ là ai?
Nghĩ đến võ lực cao thâm của người này lão già nao núng thối lui ra mấy bước, đưa đôi mất sáng tựa sao nhìn vào người này quan sát, rõ ra là một thiếu nữ tuổi độ đôi mươi, vóc ngọc mình ngà, trên mặt che một vuông lụa bạch nên không rõ diện mạo xấu đẹp thế nào, lão bạo gan quát to:
- Ngươi là ai mà đám cả gan...
Thiếu nữ bịt mặt chẳng đợi lão già nói dứt, đôi tay đưa ra song chưởng mạnh như núi lở, sấm rền, nàng đã đưa ra hết tuyệt kỹ khinh công.
Lão già toan thối lui, nhưng chẳng kịp, chưởng phong bay tới ào ạt trước mặt...
"Binh" một tiếng, chưởng phong đã đẩy lão văng ra xa mấy trượng, không thể nào gắng gượng nổi, thân mình lảo đảo ngã qụy, miệng ộc máu tươi!
Bốn tên đại hán áo đen thấy chủ tướng mình thảm bại, tất cả xông ra một lượt, la hét vang dội, chia nhau bao vây thiếu nữ.
Thiếu nữ bịt mặt, rít lên:
- Chết cả lũ.
Tiếng nói vừa dứt thân mình nàng như quỷ mị, thoăn thoắt như tên bay điện xẹt, tiếp ra bốn tiếng "Binh" kinh khủng, chưởng lực của thiếu nữ như ma quái, theo sau là bốn tiếng rú kinh hồn.
Bốn gã áo đen, thân mình dập nát, nằm oằn oại trên mặt đất. Lão già đầu lĩnh nằm rên rỉ trên mặt đất, linh hồn sắp lìa khỏi thể xác, tuy vậy cũng gắng gượng nói:
- Hỡi kẻ lớn mật to gan, vô cớ mà ngươi dám gây thù chuốc oán với Thiên Tề giáo!
Thiếu nữ bịt mặt nghe những lời nói ngạo mạn và căm thù của lão, nghiêng mình tung ra song chưởng cực kỳ ác liệt.
"Binh" một tiếng, thân mình của lão già bị chưởng phong quật ngã nằm oằn oại trên mặt đất, máu tuôn như suối, loang khắp châu thân. Lão nằm yên bất động.
Cô gái bị thương lúc nãy lật đật đứng dậy, vòng đôi tay xá một cái thật sâu về phía thiếu nữ bịt mặt, từ tốn nói:
- Tiểu muội là Ngô Tiểu My cảm tạ ơn cứu mạng, và xin phép hỏi thơ thơ quý tánh cao danh là chi?
Người thiếu nữ bịt mặt đáp:
- Người thường gọi ta là "Hữu Tâm nhân"!
Ngô Tiểu My lấy làm lạ vì cái tên nghe rất kỳ quặc nên vội vàng muốn hỏi. Nhưng đã nghe Hữu Tâm nhân cất tiếng cười rất trong trẻo và nói nhẹ:
- Có phải tiểu thơ lấy làm lạ, vì cái tên quái gở này không?
Ngô Tiểu My mỉm cười, cho lời nói này là đúng nhưng chẳng dám trả lời. Trong lúc ấy Hữu Tâm nhân đưa tay vào bọc lấy ra một viên thuốc vàng óng ánh, trao cho Ngô Tiểu My và nói:
- Tiểu thơ hãy uống nó vào, viên thuốc này trị thương rất công hiệu!
Ngô Tiểu My thốt lời cảm tạ và đưa viên thuốc bỏ vào miệng. Hữu Tâm nhân cất giọng trầm trầm nói:
- Ngô cô nương đã làm gì mà bị người của Thiên Tề giáo truy nã như vậy?
Ngô Tiểu My cất tiếng rít căm hờn, đoạn nhỏ nhẹ đáp:
- Chúng nó là kẻ cừu thù của tôi!
Thiếu nữ bịt mặt ngạc nhiên nói:
- Cừu thù, vì đâu nên nỗi cừu thù?
Ngô Tiểu My cố dằn cơn xúc động, đoạn kể lể:
- Lúc trước cha tôi là Bát Nghĩa bang chủ Ngô Do Đạo, nhân kỳ lễ thọ của Thiên Tề giáo chủ, chưa kịp chuẩn bị lễ phẩm đi chúc hạ thì cha tôi bị tên Đường chủ của Thiên Tề giáo là Thể Điệp Lý Vân Hương khiển trách. Tên này và mười mấy tay cao thủ của Thiên Tề giáo chia nhau vây hãm cha tôi và cắt mất thủ cấp. Cha tôi là bạn chí thân của "Giang Nam thất quái" cũng bị Thể Điệp Lý Vân Hương sát hại, do đó tôi mới tìm đến đây để báo thù!
Thiếu nữ bịt mặt nghe qua, thở dài tỏ vẻ xót thương nàng vô hạn, đoạn nói:
- Bè đảng của Thiên Tề giáo, những tay cao thủ đông như kiến, rải rác khắp nơi, lại thêm Liên Hoàn Thao là một nơi hiểm địa, cô nương muốn báo thù thì hãy thận trọng cho lắm, nếu không thì chẳng còn nơi thoát hiểm. Theo sự nhận xét của tôi thì cô nương hãy tạm rời khỏi nơi đây, và cổ tránh dư đảng của chúng, nếu cô nương đã lộ tông tích thì hậu quả không biết sẽ ra sao?
Ngô Tiểu My thốt lời cảm tạ và nói tiếp:
- Đa tạ cô nương chỉ dạy, tôi tự nhận thấy công lực mình còn thấp thời khó nói đến việc báo thù! Nhưng với tấm thân hèn mọn của người con gái, tôi sẽ cố ẩn nhẫn mà tìm phương thế trả mối thâm cừu này. Nếu như Ngô Tiểu My tìm được danh sư, sẽ cố công học tập tất cả tuyệt kỹ võ công dù...
Thiểu nữ bịt mặt ngắt lời:
- Cô cương quyết chí như vậy thì ra về phải nên thận trọng, nơi đây chẳng xa Liên Hoàn Thao là mấy bước, vậy cô nương muốn tính kế an toàn thì hãy lo về cho sớm...
Ngô Tiểu My lúc này đã hoàn hồn đưa mắt quan sát chung quanh, thấy một tấm mộ bia kế bên mình, nàng nhẩm đọc những hàng chữ khắc trên tấm mộ bia. Đọc xong mặt nàng tái nhợt, nói những tiếng nghẹn ngào:
- Hoàng Thượng Chí! Hoàng tướng công đã chết rồi ư?
Hữu Tâm nhân vội vàng hỏi:
- Cô nương đã quen biết gã?
- Đúng thế! Chẳng lâu trước đây tôi đã gặp Hoàng Thượng Chí trên mặt sông đang lặn ngụp! Có lẽ hắn té sông?!
Hữu Tâm nhân vội hỏi:
- Cô nương đã cứu gã?
Ngô Tiểu My đáp:
- Số là gã đã muốn cứu một người bạn gái là Đông Phương Huệ do đó tôi gặp đặng...
Hữu Tâm nhân đáp với giọng buồn bã:
- Đông Phương Huệ là bạn tốt, đã tuẫn tiết vì tình đối với gã!
Ngô Tiểu My lấy làm ảo não, tủi phận mình truân chuyên, và cảm thương người bạc mệnh, bất giác hai dòng lệ lăn dài trên má, nàng rên rỉ nói:
- Không rõ ai giết chết chàng? Ôi đau lòng thay, cũng chẳng rõ ai đã chôn cất chàng?
Hữu Tâm nhân chẳng trả lời mà hỏi lại:
- Chuyện của gã ta đũng không rõ! Nhưng, cô nương có phải đã yêu gã rồi chăng?
Ngô Tiểu My uất nghẹn trả lời trong tiếng nấc:
- Có lần tôi luân lạc trên chốn giang hồ bị người bức bách, chàng đã ra tay cứu sống. Lại đem về nhà nuôi dưỡng trong ba hôm!
Ngô Tiểu My nói đến đây niềm uất hận đã dâng lên tận cổ, hai hàng nước mắt đổ như mưa, nhìn nàng đau khổ đến cùng cực.